• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Ông Xã Vô Liêm Sỉ (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Công việc mới

Một ngày mới lại bắt đầu, Mộc Dao thức dậy từ rất sớm vì hôm nay là ngày đầu cô được làm việc cho sở cảnh sát, đặc biệt là làm bác sĩ pháp y. Cô rất háo hức, tinh thần bỗng thoải mái hơn rất nhiều so với ngày thường, chắc có lẽ là do cô được làm công việc mình yêu thích nên cô mới vui đến vậy.
6 giờ sáng y cùng Hạ Lam đến siêu thị mua thực phẩm, trái cây… Sau đó thì Cố Hạ Lam đưa cô đến sở cảnh sát.
Ở sở cảnh sát, mọi người mặc đồng phục rất nghiêm trang. Tuy được thông báo là 7 giờ bắt đầu cuộc họp nhưng ai cũng vào phòng họp trước 5 đến 7 phút và ngồi đúng vị trí của mình. Đúng 7giờ thì Nhĩ Tú đi vào, mọi người đang ngồi trò chuyện thấy cô bước vào, bỗng đứng lên nghiêm chào.
"Mọi người đã có mặt đầy đủ hết chưa?" Nhĩ Tú hỏi người đồng nghiệp ngồi bên cạnh.
"Dạ đủ." Người đồng nghiệp đáp.
"Vậy tôi xin bắt đầu cuộc họp." Nói xong Nhĩ Tú nghiêm chào lại mọi người.
Tất cả ngồi lại vị trí của mình, Nhĩ Tú vẫn đứng đó, cô trầm giọng nói:
"Sở chúng ta sẽ thêm một người mới vào tổ pháp y. Cô ấy là Quách Mộc Dao." Nhĩ Tú hướng tay về phía Mộc Dao đang ngồi, ý muốn giới thiệu cô.
Y vừa dứt lời, Mộc Dao lập tức đứng lên mỉm cười chào mọi người, nụ cười của cô rất đẹp và duyên dáng, nhìn cô như một vị tiểu thư vậy. Từ diện đồ cho đến nụ cười hay cách hành xử của cô đều làm mọi người rất ngỡ ngàng, một người trong dịu dàng như cô mà lại làm bác sĩ pháp y sao?
Trong phòng họp ở sở cảnh sát thì đang ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Mộc Dao, ở một nơi nào đó thì có một người đang tự đào hố chôn mình.
Người đàn ông có mái tóc màu nâu nhạt bước vào một công ty lớn, đi thẳng vào thang máy để lên tầng 20, đến nơi ông đi thẳng vào phòng chủ tịch, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ tịch, ngạc nhiên hỏi:
"Cậu... cậu thật sự là chủ tịch của tập đoàn Cẩn thị?"
"Ký giấy." Người đàn ông ngồi trên ghế đặt xấp tài liệu đang xem xuống bàn, lấy ra một tờ giấy và một cây viết đặt lên xấp tài liệu vừa rồi, khí lạnh bắt đầu tỏa ra.
Người đàn ông có mái tóc màu nâu nhạt là Quách Giang, ông ta bắt đầu nịnh nọt người đang ngồi trên ghế.
"Ôi! Con rể, dù sao con cũng thích tiểu Dao nhà ta đúng không? Cần gì lạnh lùng với ta như vậy. Nào, nào, từ từ nói chuyện." Nói xong ông ta bước đến bên bàn chủ tịch.
"Tôi không phải con rể của ông, ký giấy rồi nhận tiền. Sau đó, cút!" Người đang ngồi trên ghế chủ tịch không ai khác là Cẩn Thiệu Lăng, con người quyết đoán trên thương trường.
"Cần gì giấy tờ chứ, chúng ta là người một nhà mà." Quách Giang cầm tờ giấy lên. Ông ta không đọc gì cả mà trực tiếp ký vào, sau đó khoái chí: "Xong rồi."
Lý Ngôn bên ngoài bước vào, đưa cho Quách Giang một tờ chi phiếu.
"Con rể hào phóng thật hôm qua ta đòi có 3 triệu hôm nay con cho ta tận 10 triệu, đúng là chàng rể tốt!" Quách Giang cầm tờ chi phiếu trên tay, thích thú cười.
"Tôi nhắc ông nhớ, tôi không phải con rể của ông. Ông không xứng làm ba của Mộc Dao, đừng làm phiền cô ấy nữa. CÚT!" Cẩn Thiệu Lăng đùng đùng sát khí quát lớn.
"Ờ-Ờm..." Quách Giang giật mình, quay lưng đi ra ngoài.
"Thu mua tất cả cổ phiếu của QG (công ty của Quách Giang)." Thiệu Lăng tức giận, xoay ghế ra phía sau.
"Nhưng… Quách tiểu thư không muốn thiếu gia nhúng tay vào" Lý Ngôn có chút do dự.
"Haizz… Bảo người bí mật bảo vệ tiểu Dao." Cẩn Thiệu Lăng thở dài.
"Dạ." Lý Ngôn gật đầu.
"Thầy giáo phạt tiểu Dao hôm trước thì cho ông ta mỗi ngày chạy và tập luyện gấp đôi Mộc Dao lúc trước, làm như vậy 2 tháng rồi đuổi ra khỏi trường, QG thì để nó bình yên thêm một lúc đi." Thiệu Lăng rầu rĩ lo cho Mộc Dao.
Lý Ngôn gật đầu, dạ dạ vâng vâng rồi ra khỏi phòng.
Tổ pháp y của Quách Mộc Dao gồm 4 người: cô, Phương Mỹ, Tề Tuấn và Mạn Diêu. Tổ được chia làm 2 nhóm làm việc theo buổi. Có việc khó thì sẽ làm cùng nhau.
- Quách Mộc Dao và Phương Mỹ một nhóm. Phụ trách ban đêm (18 giờ đến 6 giờ sáng).
-Tề Tuấn và Mạn Diêu một nhóm. Phụ trách ban ngày (6 giờ sáng đến 18 giờ).
Khi Nhĩ Tú phân phó xong công việc, Quách Mộc Dao, Phương Mỹ, Tề Tuấn, Mạn Diêu cùng nhau quay lại phòng pháp y.
Căn phòng rộng khoảng 100 mét vuông, trong phòng pháp y là những thứ dành cho việc khám nghiệm tử thi. Mộc Dao làm quen với các dụng cụ pháp y và vị trí của chúng để sau này làm việc nhanh hơn, không phải mất thời gian tìm kiếm.
Lập đi lập lại, mỗi ngày y đều đến đó làm vào buổi tối.
Một tuần cứ vậy trôi qua, sở cảnh sát không có vụ án nào để tổ pháp y làm việc nên cuộc sống Mộc Dao cũng bình yên hơn những ngày trước.
Chương 17: Người thầy từ trên trời rơi xuống

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, sắp hết buổi trưa mà Quách Mộc Dao vẫn còn ngủ vì kiệt sức.
Dạo này cô đi làm phải thức đêm, ban ngày ngủ bù nhưng cô cảm thấy vẫn rất mệt nên bây giờ tranh thủ ngủ, nhưng cô lại quên bén hôm nay là ngày gì mà ngủ ngon lành.
"Cốc cốc cốc"
"Tiểu Dao à. Tiểu Dao!" Hạ Lam đứng trước cửa phòng của Mộc Lam liên tục gọi: "Tiểu Dao! Tiểu Dao! Tiểu Dao!"
Gọi mãi mà không có hồi âm, Hạ Lam đành thét lên:
"QUÁCH! MỘC DAOOO…"
"Ai la hét ầm ĩ vậy?" Mộc Dao giật mình, dụi dụi mắt.
"Trễ học." Cố Hạ Lam nói lớn.
"Mấy giờ rồi?" Quách Mộc Dao mơ hồ hỏi.
"12 giờ 44 phút 35 giây." Cố Hạ Lam nhìn đồng hồ trên tay.
"Hả?" Mộc Dao nhanh chóng ngồi bật dậy, tinh thần bấn loạn: "Chết chắc rồi! 1h bắt đầu học rồi... trời ơi..."
"Chuẩn bị nhanh đi nãy giờ cậu hoảng loạn hết 56 giây rồi đó." Cố Hạ Lam như chuyên gia đồng hồ vậy, coi giờ rất chuẩn.
Mộc Dao cuống cuồng chạy đi đánh răng, rửa mặt rồi tắm rửa.
Cô bước ra khỏi phòng với bộ đồ thể thao. Vừa ra khỏi phòng Hạ Lam liền bảo:
"Mất 14 phút 42 giây."
"Lẹ đi! Phút giây gì giờ này." Quách Mộc Dao kéo Hạ Lam cùng đi xuống cầu thang.
"Ơ? Người dậy trễ là cậu mà!"Hạ Lam ngơ mắt nhìn Mộc Dao đang vội vội vàng vàng kéo cô đi.
Xuống đến phòng khách, Mộc Dao và Hạ Lam nhìn thấy Trương Doãn đang đọc sách trên sofa, lần lượt thưa.
"Con đi học đây ạ!" Mộc Dao gấp gáp vì sợ trễ giờ.
"Con đi nha ông...." Hạ Lam bị y kéo đi như bay.
Nhìn thấy 2 cô cháu gái vội vội vàng vàng chạy đi, Trương Doãn nhìn ra phía cửa rồi cười. Nụ cười vui vẻ và phúc hậu. Tuy không cùng dòng máu nhưng họ rất yêu thương nhau, nhiều lúc một trong hai người cháu gái phạm sai nhưng ông rất vui vì người này sai thì người kia lại chỉ bảo, giống như chị em ruột vậy.
_ Trước cổng trường bắn_
"Trễ rồi…Tiêu mình rồi!" Mộc Dao hối hả chạy vào mà quên trả nón bảo hiểm cho Hạ Lam.
"Này! Trả nón đây." Y chạy được vài bước thì Hạ Lam gọi vọng tới.
"À... ừ!" Mộc Dao nhìn chiếc nón trên đầu rồi đáp. Cô tháo nón bảo hiểm ra, quay lại đưa cho Hạ Lam: "Nè!"
Hạ Lam vừa đưa tay ra nhận thì Mộc Dao đặt nón bảo hiểm lên tay cô rồi xoay người chạy như bay vào trong.
"Cô là Quách Mộc Dao phải không?" Cô nàng vừa vào đến nơi tập bắn, thì có một người đàn ông cản đường cô và hỏi.
"Vâng." Giáo viên sao? Thôi chết đừng nói là phạt giống thầy dạy võ thuật nha. Ôi thần linh ơi…
Quách Mộc Dao dừng lại trả lời, cô nhìn chăm chăm vào người đàn ông đó, vẻ mặt đầy lo lắng.
Bỗng người đàn ông đó nói tiếp:
"Mời cô vào trong. Giáo viên của cô đang đợi."
"Vâng..." Quách Mộc Dao sợ hãi đáp. Mới ngày đầu đi học đã bắt giáo viên đợi, lát nữa mình chắc chắn sẽ bị mắng cho xem.
Cô đi nhanh vào khu vực tập của mình, một người đàn ông đang đứng đó, người đó xoay người vào trong nên ở vị trí của Quách Mộc Dao chỉ thấy được bóng lưng thôi. Nhưng trong người đó vẫn còn trẻ, cao khoảng 1m8, mái tóc màu đen.
"Ngày đầu đi học mà trễ vậy à?" Người đàn ông lên tiếng.
"Xin lỗi thầy." Mộc Dao vội vàng cúi người xin lỗi.
"Phải phạt!" Người đàn ông xoay người lại.
"Hả?" Mộc Dao ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn thầy của mình. Cô càng sốc hơn khi người thầy mà cô sợ từ nãy đến giờ lại là Cẩn Thiệu Lăng.
Anh ta cười nhạt nhìn Mộc Dao.
"Đến trễ phải phạt"
Y ngớ người nhìn đối phương.
"Anh là giáo viên?"
"Đúng vậy. Có chuyện gì sao?" Cẩn Thiệu Lăng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt ngây ngô của cô.
"Anh dạy ở đây bao lâu rồi?" Quách Mộc Dao tiếp tục hỏi.
"Mới hôm nay thôi! Anh sợ người khác ức hiếp em nên đã mua lại sân tập này, anh sẽ tự mình dạy cho em." Cẩn Thiệu Lăng nói tiếp: "Nhưng dù sao bây giờ anh là thầy em là học sinh. Em đến trễ phải phạt!"
"Phạt như thế nào?" Mộc Dao vẫn đờ người nhìn người thầy từ trên trời rơi xuống.
Cẩn Thiệu Lăng chỉ tay vào má, đắc ý.
"Hôn anh!"
Chương 18: Pho tượng nhả đạn

Câu nói đó của Cẩn Thiệu Lăng làm Mộc Dao vừa tức vừa ngượng.
"Anh…"
"Anh thế nào?" Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cô khiến anh càng thích thú hơn.
Mộc Dao không trả lời mà đi sang chỗ khác. Cẩn Thiệu Lăng sợ cô giận liền bước đến, vòng tay ôm vào eo cô.
"Anh đùa thôi, đừng giận! Anh nhớ em nên mới đến đây làm giáo viên dạy em, như vậy anh mới được gặp em mỗi ngày."
"Công ty anh thì sao? Anh rất bận không thể ở bên em suốt ngày như vậy được!" Mộc Dao cảm nhận được một chút ấm áp ở trong tim, nhưng cô vẫn muốn Thiệu Lăng tập trung làm việc, không muốn anh bỏ dở công việc vì cô.
"Không cần lo, anh đến đây là ý kiến của ba mẹ và cả ông nội, ai cũng muốn anh sớm cưới em cả." Dứt lời anh hôn vào mái tóc mềm mại của cô.
"Em cũng nhớ anh, suốt tháng vừa rồi em rất muốn gặp anh nhưng mà em không thể bắt anh mãi dành thời gian cho em được" Mộc Dao xoay người lại ôm lấy đối phương.
"Sếp..." Lý Ngôn chạy đến định nói gì đó, nhưng gặp hai người trước mặt đang ôm nhau làm anh không dám nói thêm.
Sự xuất hiện của y làm Mộc Dao và Thiệu Lăng ngượng ngùng, hai người vội tách nhau ra. Thiệu Lăng giả vờ ho, sau đó hỏi:
"Có chuyện gì?" Giọng nói trở nên lạnh lùng chết chóc, khuôn mặt cũng lạnh băng trở lại.
"Dạ!" Lý Ngôn giật mình đáp: "Đại lão gia bảo cậu hôm nay đưa Quách tiểu thư và Trương lão gia đến nhà dùng cơm."
"Ừ. Đi vào lấy mấy khẩu súng ra." Cẩn Thiệu Lăng trầm giọng.
"Vâng." Lý Ngôn gật đầu rồi đi vào trong.
Một lát sau, anh ta mang ra một số loại súng thường dùng. Cẩn Thiệu Lăng cầm từng khẩu súng một lên, giới thiệu về số đạn, tốc độ bay của viên đạn,... vân vân và mây mây. Sau khi nói sơ lược xong, anh để tất cả vào lại chiếc hộp chỉ giữ lại duy nhất một khẩu súng lục. Cẩn Thiệu Lăng cầm khẩu súng đưa lên, nhắm vào hồng tâm trên tấm bia phía trước, cách vị trí của anh khá xa.
"Đoàng" Tiếng súng nổ lên khi Cẩn Thiệu Lăng vừa bóp cò, viên đạn bay thẳng đến hồng tâm và bay xuyên qua tấm bia ấy, va vào tường và rơi xuống đất.
Vì sân tập súng rất nguy hiểm nên các vách tường được xây dựng rất dày và ngăn có lớp ngăn cách an toàn.
Một phát ăn ngay trông thật ngầu.
Quách Mộc Dao trố mắt nhìn viên đạn, Thiệu Lăng nhìn cô rồi bất chợt nhớ đến một chuyện quan trọng.
"Em không sợ chứ?"
"Không." Quách Mộc Dao vẫn nhìn chăm chăm vào hồng tâm bị viên đạn xuyên qua lúc này, lắc đầu.
"Không sợ thật à?" Cẩn Thiệu Lăng hỏi một lần nữa để xác nhận lại cô không bị ám ảnh bởi tiếng súng hay thứ gì đó liên quan.
"Không." Quách Mộc Dao vẫn lắc đầu.
"Người bình thường nhìn thấy cảnh bắn súng hoặc nghe thấy tiếng súng nổ sẽ ám ảnh." Anh vẫn kiên trì nói, mục đích là muốn xem Mộc Dao không sợ thật hay không.
"Làm pháp y tiếp xúc với tử thi còn không sợ, cái này thì có là gì."
"Quách tiểu thư ngầu quá." Lý Ngôn giơ ngón cái của 2 tay lên, tỏ vẻ khâm phục.
"Nào, đến em." Thiệu Lăng đưa khẩu súng cho Mộc Dao.
Cô gật đầu nhận lấy khẩu súng.
Trước khi tập bắn, Thiệu Lăng đã hướng dẫn cô cách lắp đạn, bóp cò… và một số thứ quan trọng khác.
Mộc Dao học rất nhanh, cô bắt đầu tự thực hành.
"Đoàng" Tiếng súng vang lên, viên đạn bắn ra từ đầu súng của Mộc Dao. Tuy không vào ngay hồng tâm nhưng viên đạn lại trúng vào vòng ngoài cùng.
"Đoàng"
"Đoàng"
"Đoàng"
Tiếng súng cứ vang lên, Mộc Dao cố tập trung để bắn vào hồng tâm, nhưng có một vị trí mà viên đạn mãi va vào. Cô cảm thấy hơi nản, nhưng lại rất cứng đầu chuyện gì cũng phải làm cho bằng được. Cứ mãi bóp cò như cái bia có thù với mình vậy.
Cẩn Thiệu Lăng nhìn vẻ mặt khó chịu của Mộc Dao liền ngăn cô lại.
"Vào trong nghỉ ngơi một chút đi."
"Không." Mắt cô nhìn chăm chăm vào hồng tâm.
"Em muốn bắn trúng hồng tâm thì nên thả lỏng người một chút, ngắm cho chuẩn xác, đưa khẩu súng lên đúng vị trí. Như vậy mới trúng được." Cẩn Thiệu Lăng thở dài, sau đó nói tiếp: "Em nên di chuyển, cử động một chút, nhìn em bây giờ như pho tượng nhả đạn vậy."
"Thật vậy sao?" Quách Mộc Dao thả lỏng cơ thể, hai tay cũng hạ xuống, xoay người sang bên trái, hỏi Thiệu Lăng.
Chương 19: Người thầy háo sắc

"Ừm." Anh gật đầu.
Quách Mộc Dao cúi đầu ủ rũ.
"Về thôi! Ông nội anh bảo em và ông em đến nhà dùng cơm đấy, đừng để ông đợi." Thiệu Lăng lấy khẩu súng từ trong tay Mộc Dao rồi đưa sang Lý Ngôn. Sau đó, đặt tay lên bờ vai bé nhỏ của cô.
Mộc Dao khẽ gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chăm xuống mặt đất rồi suy nghĩ.
"Dưới đất có gì đẹp à?" Cẩn Thiệu Lăng nhìn xuống vị trí mà cô nhìn.
"Không có." Quách Mộc Dao lắc đầu.
"Sao em nhìn nó mãi thế?"
"Không vì gì cả! Về thôi." Dứt lời, cô xoay người bước về phía đường ra cổng.
Cẩn Thiệu Lăng cũng chậm rãi bước theo.
Về đến nhà khuôn mặt của Mộc Dao vẫn không thay đổi. Hạ Lam nhìn thấy khuôn mặt đó liền hỏi:
"Tiểu Dao sao thế? Cậu bị thầy giáo đuổi khỏi trường bắn vì đến trễ à."
"Uhuhu… Tên thầy giáo đó háo sắc lắm, lúc nãy hắn còn đòi mình hôn hắn nữa." Dao Dao ôm lấy Hạ Lam tỏ ra đáng thương.
"Này! Em có ý gì vậy hả? Rõ ràng em buồn vì không bắn trúng hồng tâm mà?" Cẩn Thiệu Lăng vừa thẹn vừa bức xúc nhìn Mộc Dao.
"Tiểu Lam, lên phòng với tớ đi!" Cô không quan tâm lời người bên cạnh nói, trực tiếp kéo Hạ Lam đi.
"Em đứng lại! Này..." Cẩn Thiệu Lăng tức giận trong ấm ức nhìn theo bóng lưng của Mộc Dao.
"Khụ" Trương Doãn ngồi trên sofa vờ ho.
Cẩn Thiệu Lăng giật mình, xoay người đi đến chào Trương Doãn rồi nói:
"Ông ngoại, ông con mời ông và tiểu Dao đến nhà dùng cơm."
"Ừ. Đợi tụi nhỏ chuẩn bị xong rồi cùng đi!"
Ở trong phòng của Mộc Dao, Hạ Lam thì ngồi trên giường, y thì ngồi trên ghế của bàn trang điểm, chải lại đầu tóc. Hai người cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ.
"Này lúc nãy cậu nói thầy của cậu là tên háo sắc à?" Hạ Lam nhìn vào chiếc gương trước mặt Mộc Dao.
"Haha, ừ." Mộc Dao bật cười.
"Thái độ đó là sao?" Trên đầu Cố Hạ Lam xuất hiện đầy dấu chấm hỏi.
"Thầy tớ là tên đang uống trà với ông ngoại dưới phòng khách đấy." Mộc Dao vừa nói vừa cười.
"Ể? Cẩn Thiệu Lăng?" Cố Hạ Lam đơ người nhìn hình ảnh phản chiếu của Quách Mộc Dao trong chiếc gương trên bàn trang điểm.
"Đi thôi." Mộc Dao buộc mái tóc dài, mượt mà của cô lên một cách gọn gàng, đứng lên kéo Cố Hạ Lam đi
"Đi?" Hạ Lam nhìn Mộc Dao với ánh mắt ngây thơ.
"Cậu sao vậy? Đến nhà ông của Lăng ăn cơm thôi."
"À, hả? Ờ… mình có hẹn với Quân rồi." Cố Hạ Lam hoàn hồn đáp.
"Làm lành rồi à?"
Cố Hạ Lam gật gật đầu.
"Vậy thì nhanh đi hẹn hò đi, đừng để người ta đợi." Nói rồi Mộc Dao và Hạ Lam cùng nhau mở cửa ra khỏi phòng.
Xuống đến phòng khách, Trương Doãn chống quải trượng từ từ đứng lên rồi cùng Thiệu Lăng, Mộc Dao và Hạ Lam đi ra cổng.
Trước cổng là chiếc Porsche của Cẩn Thiệu Lăng và chiếc Maybach của ai đó.
Cánh cửa của chiếc Maybach mở ra, người đàn ông từ trong xe bước ra, cúi đầu chào Trương Doãn.
"Chào ông ngoại."
"Ừ. Cháu đến đón tiểu Lam à?"
"Tiểu Quân Quân của cậu đến đón kìa!" Mộc Dao huých tay Hạ Lam làm Hạ Lam hơi ngượng.
"Cậu cũng ở đây à?" Thẩm Quân nhìn Cẩn Thiệu Lăng đầy ngạc nhiên.
"Đây là nhà vợ tương lai của tôi, tôi không được đến à?" Cẩn Thiệu Lăng thản nhiên trả lời: "Ngược lại là cậu đó đến đây làm gì?"
"Này, đây cũng là nhà của vợ tương lai tôi vậy." Thẩm Quân khoác tay lên vai Hạ Lam kéo cô vào lòng, tiếp: "Không chừng cậu kết hôn sau tôi đấy."
"Cậu dám thi xem ai sẽ kết hôn trước không?" Cẩn Thiệu Lăng cũng ôm lấy Quách Mộc Dao.
"Dám chứ."
"Cậu thua tôi chắc."
Thẩm Quân được đà, nói hơi quá:
"Cậu đấy, cậu đấy. Tôi có con trước cả cậu cho xem."
Cẩn Thiệu Lăng và Thẩm Quân bình thường thì trông rất lạnh lùng nhưng lúc này lại giống như hai đứa trẻ đang cãi nhau, trong khi hai người đấu khẩu thì Mộc Dao và Hạ Lam ngượng đến đỏ cả mặt.
Sau một lúc cuộc đấu khẩu vẫn không kết thúc mà chủ đề vẫn như trước làm sự ngượng ngùng của Mộc Dao và Hạ Lam trở thành sự tức giận, máu trong người bắt đầu sôi lên, khuôn mặt đỏ lên tựa Quan Công. Trương Doãn thì nhìn bọn trẻ rồi cười, sau đó âm thầm trở vào nhà, cứ như biết trước kết quả cuộc tranh luận này.
"Bốp", "Binh".
Đúng là cùng hoàn cảnh thì cùng cách cư xử. Hai người đàn ông đấu khẩu quá đà đã làm cho hai cô nàng tức giận, Quách Mộc Dao thì đánh Cẩn Thiệu Lăng một cái, Cố Hạ Lam cũng đánh Thẩm Quân một cái. Hai người đánh xong thì lập tức tách khỏi người đàn ông bên cạnh.
"Ở lại mà cãi tiếp đi." Mộc Dao trừng Thiệu Lăng.
"Cãi cho thoải mái rồi muốn làm gì thì làm."
Nói rồi Hạ Lam và Mộc Dao cùng nhau bỏ vào nhà.
Chương 20: Hai gã trẻ con

Cẩn Thiệu Lăng và Thẩm Quân nhìn thấy hai cô nàng như vậy liền nhận ra lỗi sai, vội vàng đuổi theo.
Vào nhà, hai người nhìn thấy Trương Doãn nhàn nhã uống trà còn Mộc Dao và Hạ Lam thì đùng đùng sát khí.
Quách Mộc Dao lườm Cẩn Thiệu Lăng, cáu gắt nói:
"Vào đây làm gì? Muốn kết hôn mà, muốn sinh con mà, sao không chở nhau đi đăng ký kết hôn rồi tự sinh con đi?"
Cẩn Thiệu Lăng không biết bây giờ nên làm gì để cô bớt giận, dịu giọng giải thích:
"Anh không có ý đó…"
Thẩm Quân cũng giải thích với Hạ Lam.
"Tiểu Lam, bọn anh chỉ đùa nhau thôi mà. Không cố ý chọc giận bọn em"
"Đùa kiểu gì vậy? Lôi bọn em ra đùa à?" Hạ Lam tức giận lườm Thẩm Quân.
"Thích đùa phải không? Vậy không cưới nữa. Hừ!" Mộc Dao tức giận bỏ lên phòng.
"Ở đây đùa tiếp đi!" Hạ Lam cũng đi theo, bước lên nấc thang đầu tiên cô quay người lại, vẻ khó chịu: "Không được đi theo!"
Nói xong thì cô trở về phòng mình. Cẩn Thiệu Lăng và Thẩm Quân thì ngớ người ngồi xuống sofa thấy Trương Doãn đang nhàn nhã uống trà, Thẩm Quân hỏi:
"Sao ông không nói hộ bọn cháu?"
"Ta có nói cũng vô ích, hai đứa tự suy nghĩ nên xin lỗi thế nào đi." Trương Doãn uống một ngụm trà, bình thản trả lời.
Trên lầu Quách Mộc Dao mở cửa phòng và bước ra, Cẩn Thiệu Lăng nhìn thấy cô bước ra khỏi phòng liền có được một chút hy vọng, nhưng lại bị xói cho một gáo nước lạnh.
Cô không bước xuống cầu thang mà đi thẳng đến phòng Hạ Lam, từ lúc cô rời khỏi phòng mình cho đến lúc cô vào phòng Hạ Lam còn chẳng ngó xuống nhìn anh lấy một cái.
"Reng Reng Reng" Tiếng chuông điện thoại của Thẩm Quân vang lên.
"Alo, mẹ?" Anh vội nghe máy, giọng anh mang một chút sợ hãi.
"Con đón được con dâu tương lai của mẹ chưa?" Khả Hi - mẹ Thẩm Quân hỏi.
"A...dạ…" Mẹ không nhắc thì tí nữa mình cũng quên, bây giờ lỡ lời chọc con dâu tương lai của mẹ giận biết làm sao đây?
"Ấp úng cái gì? Con không đón được Hạ Lam à?"
Chắc là vậy rồi!
"Con có nghe mẹ nói không?"
"...dạ, có, con đang nghe."
"Con gặp tiểu Lam chưa?"
"Dạ rồi! Nhưng mà lúc nãy..." Thẩm Quân định nói nhưng lại không dám nói.
"Nhưng cái gì? Con chọc con bé giận rồi đúng không? Mẹ nói cho con biết, hôm nay con không đưa được Hạ Lam về đây thì cũng đừng về nữa!" Khả Hi đoán được ý của con trai liền la mắng cậu.
"Tút tút tút." Chưa kịp giải thích với mẹ thì bà đã cúp máy. Thẩm Quân bắt đầu cảm thấy bất an.
Cẩn Thiệu Lăng nhìn thấy Thẩm Quân bị mẹ mắng chợt nhớ đến ông nội anh đang đợi anh đưa Mộc Dao và ông ngoại của cô ấy đến nhà dùng cơm.
"Brè brè brè" Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó liền ập đến. Cẩn Thiệu Lăng nhận được cuộc gọi của ông nội mình.
"Thằng nhãi ranh, mày ngủ ở đâu rồi à, tiểu Dao và bạn của ta đâu?" Từ trong điện thoại truyền ra một giọng nói khàn khàn của Cẩn Sùng Khải.
"Ông à, con đang ở nhà của tiểu Dao!" Cẩn Thiệu Lăng trả lời trong lo sợ.
"Bạn ta đâu?" Cẩn Sùng Khải nghi người hỏi.
"Ở đây ạ." Cẩn Thiệu Lăng bật loa ngoài để tùy cơ ứng biến khi Cẩn Sùng Khải hỏi về chuyện gì đó rồi vội đưa máy cho Trương Doãn.
"Lão chưa đi à?" Giọng nói khàn khăn của Cẩn Sùng Khải lại vang lên.
"Chưa…" Trương Doãn nhìn Cẩn Thiệu Lăng đang tỏ vẻ cầu xin trước mặt, lại nói: "Lại để lão phải chờ rồi, xin lỗi nha bạn già."
"Phù" Không bị nhắc đến chuyện rước cháu dâu cho ông, khiến Cẩn Thiệu Lăng thở phào nhẹ nhõm.
"À tiểu Dao đâu rồi?"
Cẩn Thiệu Lăng nghe câu hỏi này của Cẩn Sùng Khải liền biến sắc, lúng túng trả lời:
"...tiểu, tiểu Dao đang, đang..."
Thấy anh lúng túng Trương Doãn liền nói thay, giọng ông vẫn trầm khàn:
"Nó đang chuẩn bị trên lầu, bọn tôi đang đợi nó."
"Vậy à. Vậy không phiền mọi người nữa." Nói xong Cẩn Sùng Khải trực tiếp tắt máy.
"Phù" Cẩn Thiệu Lăng gỡ được cây dao đang treo trên cổ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom