• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Ông Xã Vô Liêm Sỉ (2 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Cố Hạ Lam

Về đến nhà Quách Mộc Dao đứng ở cửa, gọi Trương Doãn:
"Ông Ngoại, ông xem ai đến nè!"
Trương Doãn vừa quay ra cửa thì Cố Hạ Lam chạy đến chỗ ông, khuôn mặt vô cùng mừng rỡ.
"Ông ngoại!"
"Hai đứa về rồi đó à?" Trương Doãn cười đôn hậu, nhìn hai cô cháu gái của ông.
Thật ra Hạ Lam là trẻ mồ côi, đến lúc vào đại học quen biết được Mộc Dao và được Trương Doãn nhận làm cháu gái.
Cô là một người thật thà, thẳng thắn rất có cá tính giống hệt như Mộc Dao.
Hạ Lam học ngành kinh tế cùng với Mộc Dao, năm ngoái cô và Mộc Dao cùng nhận được học bổng sang nước ngoài du học. Nhưng chỉ có một mình cô đi, còn học bổng của Mộc Dao thì nhường lại cho người khác vì cô phải ở lại chăm sóc ông ngoại, lúc đó Trương Doãn bị bệnh không nặng lắm nhưng vẫn cần người chăm sóc.
Bây giờ thì Hạ Lam đã học xong nên cô quay về để phụ Mộc Dao chăm sóc Trương Doãn.
Buổi tối đã được Mộc Dao nấu xong, mỗi một món ăn đều là những món dân gian, bình dị nhưng nó lại mang một nét đặc trưng riêng và mang một mùi thơm nức mũi.
"Wow~ món cậu nấu vẫn thơm và ngon nha, nhưng mà...." Hạ Lam gấp một miếng thức ăn cho vào miệng.
"Nhưng sao?" Mộc Dao nghe từ "nhưng" của Hạ Lam liền cô lo lắng, chẳng lẽ tay nghề của cô lại đi xuống sao?
"Nhưng mà....ngon hơn lúc trước rất rất nhiều." Nhìn vẻ mặt lo lắng của bạn mình, Hạ Lam khoái chí cười.
"Cậu lại như vậy, cái tính thích trêu chọc người khác mãi không bỏ."
Bàn ăn đơn sơ, chỉ có ba ông cháu cùng dùng bữa, nhưng hạnh phúc hơn nhiều so với khi ăn bên ngoài.
"Khụ! Tiểu Dao à!" Trương Doãn đặt bát và đôi đũa xuống bàn, có ý muốn nói một việc gì đó.
"Dạ?" Nhìn ánh mắt ủ rũ của ông ngoại mình, cô liền ngưng lại.
Hạ Lam cũng hiếu kỳ, không ăn nữa, đưa mắt hóng chuyện.
"Ta vừa nhận được tin tức về mẹ con."
"Sao ạ? Chẳng phải mẹ con mất từ lúc con 1 tuổi sao?" Mộc Dao ngạc nhiên nhìn chăm chăm Trương Doãn.
"Haizz...Kể ra thì chuyện dài lắm." Ông cụ thở dài rồi nói tiếp, ánh mắt có chút buồn bã: "Thật ra phần mộ của mẹ con chỉ là để tưởng niệm thôi, chứ không có gì trong đó cả."
"Ông nói thật chứ?" Cô bất ngờ đến nỗi ngây người.
"Thật!"
Hai ông cháu Quách Mộc Dao thì chuyên tâm nói chuyện, còn Hạ Lam lại tò mò nghe họ nói, quên cả ăn cơm.
Mộc Dao nằm trên chiếc giường của bản thân, gác tay lên trán đăm chiêu suy nghĩ.
"Brè~brè..." Chiếc điện thoại đặt cạnh cái đèn ngủ rung lên. Cô với tay nhấc điện thoại lên, khẽ vuốt ngón tay lên màn hình rồi đặt lên tai, nhạt giọng nghe máy.
"Alo?"
"Em chưa ngủ à?" Cẩn Thiệu Lăng chính là người ở đầu máy bên kia.
"Chuẩn bị ngủ." Giọng cô vừa nhạt vừa pha chút mệt mỏi.
"Hôm nay ở lớp võ thuật mệt lắm sao? Em có bị làm khó không? Hay là nghĩ đi đừng học nữa. Nếu em còn muốn học anh mua lại ngôi trường cho em, chỉ dạy mình em thôi." Đoán đối phương không khỏe, anh liền dồn dập hỏi.
"Không có chuyện gì cả! Lâu rồi không luyện tập nên mệt một chút." Cô trả lời đống câu hỏi của Cẩn Thiệu Lăng chỉ bằng hai câu.
"Sau này anh đưa em đến lớp rồi chiều lại đón em về được không?"
"Không cần, anh phải tập trung quản lý công ty. Khi nào rảnh em đến công ty gặp anh."
"Tút.. tút. tút..."
Cô ấy sao vậy chứ? Không muốn gặp mình à? Không muốn nói chuyện với mình đến vậy sao?
Sau khi bị Mộc Dao ngắt máy giữa chừng, Cẩn Thiệu Lăng nhìn chăm chăm vào tên cô trên điện thoại rồi liên tục đặt câu hỏi.
Hai người hai nơi nhưng lại có cùng một hành động. Cô và anh đều gác tay lên trán và nhìn lên trần nhà, cô thì nghĩ về mẹ mình, anh thì nghĩ về cô.
Sáng thức dậy Quách Mộc Dao chuẩn bị đến lớp sớm, Hạ Lam thì ở nhà với Trương Doãn.
Vừa bước ra cổng, cô nhìn thấy chiếc Porsche đậu ngay trước cổng.
Cánh cổng mở ra, người đàn ông ngồi trong xe cũng mở cửa bước ra, tiến đến chỗ cô.
"Anh đưa em đi."
"Lăng? Sao anh đến đây?" Dao Dao nhìn người đàn ông trước mặt, nhăn mày hỏi.
"Anh đưa em đến trường." Nói xong anh kéo cô đến chỗ chiếc Porsche rồi mở cửa mời cô bước vào.
Suốt quãng đường đi anh nhìn cô như người mất hồn nên liên tục hỏi han.
Bị anh hỏi suốt, cô nhức cả óc buộc phải trả lời:
"Ông em nói mẹ em còn sống, tại sao bà ấy không tìm em?" Cô nói trong sự hoài nghi, buồn bã.
"Có thể vì bà ấy bị mất trí nhớ nhưng trái tim mách bảo rằng, bà ấy còn người thân ở đây nên mới quay về đây!" Cẩn Thiệu Lăng dịu dàng an ủi.
"Có thật không?"
"Thật!"
"Vậy...."
"Hửm?"
"Anh giúp em tìm mẹ được không? Tuy em hận bà ấy bỏ rơi em nhưng thật ra em muốn được ở cạnh bà ấy lắm! Em muốn ôm thật chặt mẹ mình, không cho bà ấy rời xa em nữa!"
"Được. Anh hứa với em, nhưng mà em không được ủ rủ nữa."
"Vâng!"
Mộc Dao đuối sức tựa vào vai Thiệu Lăng.
Chương 12: Được bao nuôi

Chiếc Porsche dừng lại trước cổng, Mộc Dao từ trong xe bước ra liền bị bọn người Hoàng Tuyết Kỳ nhìn thấy, họ lập tức bày ra nét mặt như sắp làm chuyện xấu xa gì đó.
Chiếc xe khi nãy vừa rời đi, Mộc Dao bước đến cổng lập tức bị bọn người Hoàng Tuyết Kỳ chặn lại, cố ý gây sự.
"Đứng lại!" Hoàng Tuyết Kỳ đưa tay chắn trước người Mộc Dao.
Cô không nói lời nào, thản nhiên chuyển hướng né cánh tay đó.
Nhìn thấy hành động của cô, Hoàng Tuyết Kỳ vô cùng tức giận, cô ta bảo bọn người đi cùng bắt Mộc Dao lại.
Tuyết Kỳ vừa dứt lời lập tức có 5 người chạy đến vây quanh Mộc Dao.
"Muốn gì nữa đây?" Cô thiếu kiên nhẫn đưa mắt lườm đám người xung quanh.
Hai người đứng trước mặt Mộc Dao tản ra cho Hoàng Tuyết Kỳ bước đến, cô ta lấy ngón tay nâng cằm Mộc Dao lên.
"Mày gan lắm, được bao nuôi nên lên mặt à?"
Cô vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng nhìn Hoàng Tuyết Kỳ.
"Mày dám làm lơ tao?" Tuyết Kỳ tức giận, giơ tay lên định tát vào mặt đối phương.
"Đánh đi! Đừng quên ở đây có camera, coi chừng bị giáo viên nhìn thấy!" Mộc Dao đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn bàn tay của Tuyết Kỳ.
"Mày yên tâm, tao là người có quyền hành nhất ở trường này vì ông tao là hiệu trưởng ba lại là giám đốc công ty Hoàng Bân, ở cái trường này tao là tiểu thư." Y nhếch mép cười.
"Còn gì để nói không? Không thì cho tôi vào!"
Hoàng Tuyết Kỳ nhìn thấy Mộc Dao không hề sợ cô ta, liền lấy cái điện thoại ra mở tấm hình vừa chụp được lúc nảy đưa ra trước mặt cô.
"Đây là bằng chứng mày được bao nuôi. Nếu tạo công khai cho mọi người biết thì thanh danh của mày sẽ mất"
"Có gì trong đó ngoài hình ảnh tôi bước ra khỏi chiếc xe không? Cô có thấy ai trong đó không nam hay nữ, già hay trẻ, đẹp hay xấu, ăn mặc ra sao? Cô có thấy không? Nhỡ là tôi hóa giang người thân đến thì sao?"
Mộc Dao hỏi ngược Hoàng Tuyết Kỳ như vậy, làm cho cô ta không nói được câu gì ngoài việc tức giận cãi lại:
"Mày hay lắm! Một ngày nào đó tao sẽ bắt được bằng chứng mày đi với một ông già cho thiên hạ xem!"
"Tôi chờ! Bây giờ thì né ra đi chứ."
Tuyết Kỳ cho bọn người của cô ta né ra, còn y thì tức giận ném luôn chiếc điện thoại xuống sân.
Kể từ hôm đó, Mộc Dao nói với Thiệu Lăng không cần đưa cô đến trường nữa, còn cô thì tự mình đi taxi đến trường. Tuy nhiên kẻ nào đó vẫn kiếm chuyện với cô hàng ngày, còn cô thì hàng ngày bị thầy giáo bắt phạt chạy 7 vòng sân và tập luyện gấp 5 lần mọi người.
Suốt một tháng cực khổ, cuối cùng khóa học võ thuật cũng kết thúc. Cơ thể Quách Mộc Dao trở nên mạnh mẽ hơn và kỹ năng của cô cũng hơn hẳn người khác. Việc này còn phải cảm ơn Hoàng Tuyết Kỳ nhờ cô ta mà cô bị thầy giáo phạt chạy 7 vòng sân và tập luyện gấp 5 lần mỗi ngày nên mới có kỹ năng vượt bậc người khác.
"Haizz.... đúng là một tháng cực khổ." Mộc Dao nằm trên chiếc giường, vừa thở dài vừa cảm nhận sự êm ái của chiếc giường, sau đó thì đánh một giấc dài.
Bình minh lên đến đỉnh nhưng vì mệt mỏi quá nên Quách Mộc Dao vẫn còn nằm nướng trên chiếc giường của mình.
"Cốc cốc cốc" Tiếng gõ cửa cửa vang lên.
Hạ Lam đứng bên ngoài lớn tiếng gọi:
"Tiểu Dao, dậy đi! Mình vừa tìm được công việc cho cậu nè."
Đang nằm nướng trên giường bỗng nghe 4 từ "tìm được công việc". Mộc Dao gấp gáp ngồi bật dậy, chạy ra mở cửa phòng.
"Cạch" Quách Mộc Dao vẻ mặt hớn hở mở cửa.
"Thật không?"
"Ở sở cảnh sát ấy, bạn mình nói bên bộ phận pháp y thiếu người." Cố Hạ Lam nhìn bộ dạng rối bù của cô bạn, tiếp: "Chuẩn bị đi, tớ đưa cậu đi!"
"Ể? Cậu mua xe rồi à?" Quách Mộc Dao nghiêng đầu nhìn đối phương với ánh mắt hiếu kỳ.
"Xe máy." Hạ Lam gật đầu.
"À!"
"Thái độ này là sao? Muốn đi với "bạch mã hoàng tử" không chịu mình đưa đi à?"
Mộc Dao nghe được lập tức chối bỏ, hai cánh tay đặt chéo phía trước.
"Không hề nha! Suốt tháng học võ thuật mình phải đau đầu vì anh ấy đó."
"Vậy thì thay đồ, chuẩn bị nhanh đi sắp trưa rồi."
"Biết rồi! Tiểu! Quân! Quân!" Quách Mộc Dao cố ý nhắc đến một người nào đó để ghẹo Hạ Lam.
"Cậu..." Y đỏ mặt nhìn Dao Dao.
"Ha ha… Tạm biệt!" Nói xong Quách Mộc Dao liền đóng cửa lại, tiến thẳng vào phòng tắm.
***
Theo như hứa hẹn thì nếu trong tuần đạt 100 like Nhược sẽ bão 15 chương cho mọi người, huhu ban đầu tưởng sẽ không đủ ai ngờ mới nói hôm qua mà hôm nay vượt mức 100 like rồi. Như đã hứa hôm nay sẽ có bão về nha! Yêu mọi người lắm ó❤
Chương 13: Cảnh cáo

"Rầm" Ba người từ bên ngoài xông cửa bước vào.
"Mộc Dao, mày đâu rồi bước ra đây mau!" Người đàn ông thét lớn.
Mộc Dao vừa mở cửa phòng đã nghe tiếng thét lớn gọi tên mình, cô vội chạy xuống lầu xem có chuyện gì xảy ra.
"Mày trốn ở đây à? Con ranh! Sao mày dám chạy trốn hả?" Gã đàn ông ở tầng trệt thét như người điên.
"Ông đến đây làm gì?" Quách Mộc Dao nhăn mày nhìn gã đàn ông đang la lối kia
"Gây rối chứ làm gì. Mộc Dao à, tớ thấy hôm nay cậu không đi xin việc được rồi." Hạ Lam đứng bên cạnh y cố ý mỉa mai người nào đó.
"Ông ta đến chắc lại là vì tiền rồi!" Mộc Dao thở dài.
"Ý mày là sao hả? Dù gì tao cũng là ba mày mà mày lại bán đứng tao, hại cho công ty suýt phá sản. Nếu không nhờ Hiểu Hiểu nói bạn trai nó giúp thì công ty đã phá sản luôn rồi!" Quách Giang - ba của Quách Mộc Dao chỉ tay vào người cô và quát lớn.
"Ông có tư cách làm ba tôi sao? Có người ba nào đem bán con mình sao?" Mộc Dao tức giận đáp.
"Cái gì? Nó bán con đi à?" Trương Doãn chống quải trượng, đi đến chỗ cháu gái.
"Ông ngoại cẩn thận." Hạ Lam và Mộc Dao thấy Trương Doãn bước đến vội đỡ ông.
Quách Giang trừng mắt nhìn Trương Doãn, giọng hách dịch:
"Ông già lú lẫn có tư cách gì mà hỏi?"
"Ông mới là người không có tư cách!" Mộc Dao thét.
"Chị à! Chị đừng cố chấp quá, tất cả cũng vì chị bất hiếu nên ba mới tức giận với chị thôi!" Quách Hiểu - em khác mẹ của Quách Mộc Dao từ từ tiến đến bên cô.
"Cô im ngay! Đừng có giả tạo nữa, ông ấy muốn bán tôi cho ông già 50 tuổi để gán nợ không phải ý kiến của mẹ con cô à?" Mộc Dao nhìn thái độ lên mặt đó của Quách Hiểu lại càng thêm phần tức giận.
"Mộc Dao đưa điện thoại cho mình, mình mượn một chút." Đột nhiên Hạ Lam nghĩ ra một ý gì đó.
"Con đừng hiểu lầm ba con, lúc đó cũng là do mẹ con một mực bám lấy ba con đó thôi." Tương Viện - mẹ Quách Hiểu tiến đến ôm lấy cánh tay Quách Giang.
"Cho dù là như vậy nhưng ai mới là kẻ chen chân vào gia đình người khác…bà là người biết rõ nhất." Mộc Dao nhìn Tương Viện với ánh mắt căm phẫn.
"Cô đừng có ức hiếp mẹ tôi."
"Pặc" Quách Hiểu giơ tay lên định đánh Mộc Dao thì bị cô bắt được, y nắm lấy tay cô ta bẻ nhẹ, phát ra một tiếng "rắc" nhưng chỉ làm cô ta bị trẹo tay thôi.
"Mày điên rồi à? Mày dám bẻ tay em gái mày?" Quách Giang trừng mắt nhìn Mộc Dao.
"Đó chỉ là cảnh cáo, nếu còn lần sau tôi sẽ bẻ cho cánh tay này rời khỏi thân."
"Cô…" nó lại có gan này sao? Chẳng phải nó rất yếu đuối à? - Quách Hiểu nghiến răng nhìn Mộc Dao.
"Tụi bây! Xông vào bắt con nhỏ đó cho tao. Hôm nay tao phải bán nó cho Lạc tổng." Quách Giang ra hiệu.
"Dạ." Bỗng có tiếng của một đám người trả lời.
Bên ngoài bước vào thêm 10 người, làm Hạ Lam, Trương Doãn và Mộc Dao hốt hoảng.
Đám người của Quách Giang vừa bước đến cửa đã bị hai người đàn ông khác đánh gục.
"Thiệu Lăng?" Quách Mộc Dao vừa mừng vừa ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang tiến vào.
"Hơi trễ nha." Cố Hạ Lam có vẻ đã biết trước sự việc.
"Muốn bán ai cho Lạc tổng?" Cẩn Thiệu Lăng sát khí đùng đùng nhìn Quách Giang.
"Mày là ai?" Quách Giang trừng mắt nhìn anh.
"Ba à! Đó… hình, hình, hình như là Đại thiếu gia của Cẩn gia." Quách Hiểu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thiệu Lăng liền sợ hãi.
"Tao không cần biết mày là ai, đưa tao 3 triệu nếu không tạo sẽ bắt nó đi!" Quách Giang không quan tâm những gì Quách Hiểu nói, ông ta vẫn chưa biết được người trước mặt mình có thân phận như thế nào.
"Được! Ngày mai đến Cẩn thị tôi đưa cho ông." Cẩn Thiệu Lăng đáp.
"Tốt! Tốt!" Quách Giang khoái chí cười rồi cùng mẹ con Quách Hiểu ra về.
Bước đến cửa Quách Hiểu quay đầu lại lườm Quách Mộc Dao một cái vì đố kỵ nhưng lại bị Lý Ngôn dọa.
"Tiểu thư muốn tự về hay muốn "tiễn" về?"
Cô ta nghe thế giật bắn mình, đám người do Quách Giang thuê đến cũng con chân bỏ chạy.
Chương 14: Buổi xin việc

Cẩn Thiệu Lăng bước đến bên cạnh Quách Mộc Dao ân cần hỏi:
"Em không sao chứ?"
"Ngồi xuống rồi nói." Đáp xong, Dao Dao cùng Hạ Lam dìu Trương Doãn qua sofa.
Mọi người đều ngồi xuống sofa, chỉ còn mỗi Lý Ngôn đứng ngoài cửa. Cô nhìn ra ngoài, lên tiếng gọi:
"Này! Vào đây ngồi đi."
"Tôi?" Lý Ngôn giật mình nhìn Mộc Dao.
"Cô ấy nói sao thì làm vậy đi." Thiệu Lăng lạnh lùng nhìn Lý Ngôn.
Khi mọi người đã ngồi xuống sofa, Mộc Dao rót trà mời mọi người. Sau đó hỏi Thiệu Lăng:
"Sao anh lại đến đây?"
"Em gọi cho anh mà." Cẩn Thiệu Lăng ngớ người nhìn cô.
"Em? Từ sáng giờ em đã gọi cho ai đâu." Quách Mộc Dao ngạc nhiên, nhìn sang cô bạn bên cạnh: “Tiểu! Quân! Quân?"
Hạ Lam ngượng đỏ mặt đáp:
"Quân cái gì chứ. Tớ đã giúp cậu đó."
"Xin lỗi! Ha ha…" Quách Mộc Dao cười thích thú.
Bỗng Cẩn Thiệu Lăng cảm thấy cái tên "Tiểu Quân Quân" kia hình như rất quen thuộc, y nhìn sang Hạ Lam.
"Cô tên Cố Hạ Lam?"
"Ừ." Hạ Lam gật đầu.
"Vậy cô là bạn gái của Thẩm Quân?"
"Đúng vậy. Sao cậu biết được vậy?" Hạ Lam thắc mắc.
"Tôi là bạn thân của cậu ấy."
"Này chồng cậu là bạn thân của Thẩm Quân từ lúc nào vậy?" Hạ Lam huých tay cô bạn đang ngồi cạnh mình.
Chồng cậu! Chồng cậu! Chồng cậu! Chồng cậu...
Từ "chồng cậu" được lập đi lập lại trong đầu Cẩn Thiệu Lăng làm anh đỏ mặt.
"Tiểu Quân Quân mới là chồng cậu đấy." Mộc Dao ngượng đến tức lên.
"Ngượng hết rồi kìa." Hạ Lam nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Mộc Dao và Thiệu Lăng, thích thú cười.
Bỗng một tia sáng xẹt ngang trong đầu Quách Mộc Dao.
"Chết rồi! Còn phải đi xin việc." Cô vội nhặt cái túi lên chạy thẳng ra cửa rồi lại nhớ thêm gì đó, xoay người lại nhìn Hạ Lam: "Điện thoại."
"Tớ đưa cậu đi." Hạ Lam mang điện thoại đến chỗ Mộc Dao đưa cho cô.
"Không cần. Cho tớ mượn chìa khóa xe." Mộc Dao xòe tay ra trước mặt Hạ Lam.
"Nè! Đi nhanh rồi về." Hạ Lam lấy chiếc chìa khóa trong túi quần ra đưa cho Mộc Dao.
"Cảm ơn." Sau khi lấy được chìa khóa cô nàng lao như bay ra ngoài.
Trong nhà, Cẩn Thiệu Lăng hiếu kỳ hỏi:
"Tiểu Dao biết chạy xe à?"
"Ừ. Cậu ấy học lái rất nhiều loại xe nên nhận được vài bằng lái cơ bản." Cố Hạ Lam vừa cầm tách trà vừa trả lời.
Ở sở cảnh sát hồ sơ của Mộc Dao đang được xem xét. Cô phải ngồi đợi một lúc mới có kết quả.
Khoảng 30 phút sau, một người đồng phục của sở cảnh sát bước ra nói với Quách Mộc Dao:
"Hồ sơ của cô đã được duyệt. Mời cô vào trong bàn về công việc của mình."
"Vâng." Quách Mộc Dao gật đầu cảm ơn rồi đứng lên, đi vào phòng của cảnh sát trưởng.
Bước vào phòng, cô khẽ cúi đầu chào rồi đứng yên một chỗ không nhúc nhích. Vị cảnh sát trưởng này là một người phụ nữ tên Nhĩ Tú, nhìn bề ngoài có vẻ khó gần và khó tính nhưng thật ra cô là một người hiền lành, thanh liêm và cương trực.
Cô đưa tay về phía cái ghế ở trước mặt.
"Mời ngồi."
"Vâng. Cảm ơn." Mộc Dao giật mình bước đến chỗ cái ghế, cúi đầu cảm ơn rồi ngồi xuống.
"Hồ sơ của cô rất tốt, năng lực, kỷ luật, đạo đức,... dường như cô xuất sắc về các mặt nhưng tôi lại có một vấn đề cần hỏi." Nhĩ Tú dán mắt vào hồ sơ của Dao Dao.
"Cô cứ hỏi đi."
"Trong hồ sơ của cô tôi có thấy bằng một của cô là kinh tế, bằng hai thì là pháp y. Tại sao cô không chọn hai ngành tương đương một chút hoặc học một ngành thôi?" Nhĩ Tú dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Mộc Dao.
"Tại vì tôi thích làm ở ngành pháp y, nhưng tôi bắt buộc phải giỏi quản lý tài chính, nên tôi mới học thêm về kinh tế."
"Tại sao ngành cô thích lại là ngành phụ, ngành không thích lại là ngành chính?"
"Việc này... đây là chuyện của gia đình nên tôi không nói thêm được."
"Vậy thì bỏ qua việc đó đi. Cô làm được 24/24 không?"
"Tuần này thì được, nhưng những tuần sau có thể tôi không rảnh vào buổi chiều vì tôi còn phải học một vài việc khác."
"Vậy ngày mai cô đi làm sớm. Công việc bắt đầu lúc 6 giờ 30 phút, chúng ta sẽ họp lúc 7 giờ để chia thời gian làm."
"Vâng."
"Cô về đi. Ngày mai nhớ đến đúng giờ."
"Vâng." Quách Mộc Dao đứng lên, cúi đầu chào rồi ra về.
Chương 15: Thịt cháy than

Về đến nhà, Quách Mộc Dao vui mừng hớn hở chạy vào trong ôm chầm lấy Trương Doãn.
"Cháu xin được việc rồi. Cháu vui quá đi a~"
"Cháu thích làm bác sĩ pháp y như vậy sao?" Trương Doãn nhẹ nhàng đặt bàn tay thô và gầy gò bị tuổi tác thay đổi của ông lên mái tóc được buộc cao một cách gọn gàng của cháu gái mình.
Cô hạnh phúc gật đầu, nhớ đến 7 năm vừa qua của mình.
6 năm học đại học, nhận bằng xong lại đi học lái xe hết 6 tháng, rồi đi tìm việc mới vào làm thì bị ba cô sai người gây khó dễ, cô đành bỏ việc. Tiếp đó lại bị ông ta bán, cô may mắn thoát được chạy sang thành phố khác để làm việc và tránh mặt ông ta. Cuối cùng thì gặp lại Thiệu Lăng, anh đưa cô về lại thành phố Z và quay về với gia đình, anh giúp cô thoát khỏi người ba ác độc đó, giúp cô được làm những điều mình thích...
Bây giờ cô nhận được công việc mình muốn chẳng lẽ không hạnh phúc hay sao?
"Cậu xin được việc không?" Cố Hạ Lam từ trong bếp bước ra.
"Được." Quách Mộc Dao vui vẻ trả lời.
"Chúc mừng nha." Hạ Lam nhìn Mộc Dao.
"Cảm ơn cậu giới thiệu công việc cho mình."
"Không có gì! Nhưng mà hai tháng sau cậu phải nghỉ việc để về giành lại công ty cho ông cậu rồi. Cậu định thế nào?" Hạ Lam ngồi xuống sofa cùng Trương Doãn.
"…" Câu hỏi của y làm tiểu Dao đắn đo suy nghĩ.
Trương Doãn hiểu đứa cháu của ông đang phân vân và lo lắng điều gì, y điềm đạm nói:
"Nếu như con thích làm bác sĩ pháp y thì cứ làm. Công ty đã bị cướp từ lúc mẹ con kết hôn với nó (Quách Giang), đến giờ cũng hơn 25 năm rồi không giành lại được đâu."
"Không! Con quyết định rồi, dù sao đi nữa bác sĩ pháp y cũng là ngành con thích, nên trong thời gian làm việc con sẽ cố hết sức của mình. Đến khi nghĩ việc, có thời gian rảnh con sẽ đến giúp mọi người, nếu tìm được mẹ con sẽ giao quyền quản lý công ty lại cho mẹ." Dao Dao tỏ ra vô cùng kiên quyết.
"Con quyết định như thế nào ta cũng ủng hộ." Trương Doãn nở nụ cười phúc hậu.
"Nếu như giành lại được công ty, cậu phụ mình quản lý một thời gian nha." Mộc Dao quay sang nhìn Hạ Lam với ánh mắt chân thành.
"Ừm." Y gật đầu.
Mọi người đang nói chuyện bỗng ngửi được một mùi khen khét, Hạ Lam hốt hoảng đứng bật dậy chạy về hướng nhà bếp, vừa chạy vừa la lớn:
"Toi rồi! Nồi thịt kho vẫn còn trên bếp."
Mộc Dao thấy vậy cũng lật đật chạy theo.
Trương Doãn cười rồi lắc đầu, cầm tách trà lên uống. Dường như chuyện này đã quá quen thuộc với ông.
Chạy vào bếp Cố Hạ Lam vội chạy đến chỗ bếp gas, tắt bếp và bưng nồi thịt khét xuống. Quách Mộc Dao chạy đến nơi, y nhìn nồi thịt bị cháy đen rồi hỏi:
"Cậu định đốt nhà đấy à?"
"Này mình có ý tốt nấu cho cậu ăn đấy." Hạ Lam tức giận nhìn Mộc Dao.
"Cậu nấu món gì vậy?"
"Thịt kho."
"Mình trông nó giống thịt cháy than hơn." Mộc Dao nhìn vào món ăn bị khét đen, đáp.
"Cậu..." Cố Hạ Lam bị Mộc Dao ghẹo, tức đến không nói nên lời.
"Thôi nào. Xin lỗi, đùa một tí mà." Mộc Dao thấy bạn thân mình đã tức giận vội đến xin lỗi.
"Phải làm sao đây cháy đen rồi…huhu" Hạ Lam cuốn cả lên tìm cách sửa chữa cái nồi thịt kia.
"Bỏ đi, mình dạy cậu nấu."
Cố Hạ Lam gật đầu, nhìn vào nồi thịt bị cháy đen rồi thất vọng.
Sau khi dẹp dọn xong bãi chiến trường do Hạ Lam gây ra. Mộc Dao cùng cô nấu món thịt kho lại từ đầu.
Đầu tiên là chuẩn bị nguyên liệu sau đó là làm sạch.
"Tiểu Lam! Cái đó phải...", "Tiểu Lam cái kia...", "Cái này…" vân vân và mây mây.
Mộc Dao thì liên tục hướng dẫn, Hạ Lam thì liên tục thực hiện theo.
Sau một hồi chiến tranh với số thực phẩm và dưới sự hướng dẫn của Mộc Dao, cuối cùng Hạ Lam đã hoàn thành được món ăn của mình.
Hai người cùng nhau dọn thức ăn lên bàn, sau đó ra phòng khách mời Trương Doãn vào ăn.
Những món ăn trên bàn do Cố Hạ Lam nấu, tuy vị hơi nhạt nhưng vẫn rất ngon.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom