• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ông bố chiến thần (1 Viewer)

  • Chương 610: Đúng là ông chú sợ vợ đáng ghét

Hai người cứ nói chuyện phiếm như vậy, bọn họ đi đón Long Tiểu Tịch trước, sau đó đi mua vài bộ câu cá và một bộ dụng cụ nướng, để tránh xảy ra tình huống chết đói trên núi Tây, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đã thống nhất mua rất nhiều thịt có thể nướng ăn.


Sau một nhà ba người mang theo đống đồ chiếm nửa xe về nhà.


Ăn tối xong, Long Thiên Tiếu đang định đi tắm, lúc này, điện thoại anh đột nhiên vang lên, Long Thiên Tiếu nhìn vào, người gọi đến không phải là ai khác mà chính là Tần Tiểu Manh.


“A lô, ông chú kì quái, chú có ý gì vậy, chú ra ngoài chơi mà lại không dẫn cháu theo. Chú dẫn theo bố cháu, tại sao không dẫn cháu theo?”


Sau khi kết nối, Tần Tiểu Manh bắt đầu lên án.


“Cháu không nói là cháu muốn đi mà?”


Long Thiên Tiếu cạn lời nói.



Copy từ web τaмlinh247.com


“Chú cũng không nói với cháu mà!


Tần Tiểu Manh phản bác.


“Cháu cũng không hỏi chú”.


Long Thiên Tiếu không còn cách nào khác, chỉ có thể nói.


“Dù sao cháu cũng không quan tâm, mai cháu cũng muốn đi. Thời gian này, suốt ngày ở trong thành phố, cháu bí bách lắm rồi”.


Tần Tiểu Manh xỏ lá nói.


“Để chú hỏi vợ chú đã”.


Long Thiên Tiếu nói.


“Này, như vậy thú vị lắm à? Có chút chuyện nhỏ này chú cũng phải hỏi vợ? Ông chú kì quái, rốt cuộc chú có phải là đàn ông không thế, chuyện gì cũng hỏi vợ. Vợ chú không muốn dẫn cháu theo, có phải là chú liền bỏ rơi cháu ở nhà không?”


Nghe được lời này, Tần Tiểu Manh hoàn toàn cạn lời.


“Đúng thế. Nếu vợ chú không muốn dẫn cháu theo thì cháu đừng đến nữa, cô ấy sẽ tức giận”.


Long Thiên Tiếu nghiêm túc nói.


“Hu hu hu, sao chú có thể bắt nạt cháu như vậy, cháu vẫn là một đứa trẻ mà!”


Tần Tiểu Manh khóc lóc than thở.


“Không có chuyện gì nữa chú cúp máy trước đây”.


Long Thiên Tiếu nói.


“Dù sao cháu cũng không quan tâm, cháu sẽ tự tìm chị Tuyết Cầm, chị ấy chắc chắn sẽ dẫn cháu theo. Sau này có chuyện gì cháu không tìm chú nữa, hóa ra chú không có chút địa vị gì trong nhà, hoàn toàn do chị Tuyết Cầm quyết định, thật đúng là ông chú sợ vợ đáng ghét, không có tiền đồ”.


Tần Tiểu Manh khinh thường nói, nói xong, cô liền cúp máy, Long Thiên Tiếu nhìn vào điện thoại đã bị cúp, chỉ bất đắc dĩ nhún nhún vai, anh ném điện thoại sang một bên.


“Anh nói chuyện điện thoại với ai thế?”


Cố Tuyết Cầm ra khỏi phòng tắm, hỏi. Khi ở trong phòng tắm cô có thể nghe thấy Long Thiên Tiếu đang nói chuyện điện thoại, chỉ là không nghe rõ nói gì.


“Tần Tiểu Manh”.


Long Thiên Tiếu đáp, nói xong, anh liền đi theo sau Cố Tuyết Cầm, theo thói quen sấy tóc cho cô.


“Con bé tìm anh làm gì?”


Cố Tuyết Cầm thuận miệng hỏi.


“Con bé à, nó cũng muốn đến núi Tây chơi với chúng ta, nó hỏi anh có thể dẫn nó đi cùng không”.


Long Thiên Tiếu thản nhiên đáp lại.


“Vậy anh nói thế nào?”


Cố Tuyết Cầm lại hỏi.


“Anh chưa nói nó đã cúp máy, nó nói anh không có chút địa vị gì trong nhà, chuyện gì cũng không thể làm chủ, con bé nói lát nữa sẽ tìm em”.


Long Thiên Tiếu nói bằng vẻ mặt không hề gì.


“Hì hì, nói lung ta lung tung, từ khi nào anh không có địa vị chứ?”


Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm không nhịn được cười thành tiếng.



Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !


“Anh cũng thấy con bé nói lung tung”.


Long Thiên Tiếu nghiêm túc nói.


“Reng reng reng”.


Đúng lúc này, điện thoại Cố Tuyết Cầm vang lên, cô cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình hiển thị, quả nhiên là điện thoại của Tần Tiểu Manh.


“Con bé gọi đến rồi”.


Cố Tuyết Cầm đưa mắt ra hiệu với Long Thiên Tiếu, thấp giọng nói, sau đó cô làm động tác xuỵt rồi nghe máy.


“A lô, Tiểu Manh à, có chuyện gì đó?”


Cố Tuyết Cầm hỏi.


“Chị Tuyết Cầm, mai bọn chị đến núi Tây chơi sao?”


Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tần Tiểu Manh.


“Anh ấy nói với chị rồi, chủ tịch Tần cũng đến, em đi cùng nhé”.


Cố Tuyết Cầm không lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.


“Vâng vâng vâng, ha ha ha, tìm chị Tuyết Cầm có ích nhất. Haizz, ông chú sợ vợ chết tiệt kia, không dám đưa ra ý kiến, thật xấu hổ”.


Tần Tiểu Manh có chút kích động, ngoài kích động ra, cô còn không quên xỉa xói Long Thiên Tiếu, anh đứng ở bên cạnh, hơn nữa tai anh thích hơn người bình thường, cho nên những gì mà Tần Tiểu Manh nói, anh có thể nghe rất rõ.


“Phốc, nhà này chuyện lớn chuyện nhỏ đều do anh ấy quyết định, người thực sự không có địa vị trong nhà là chị, ok?”


Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm chỉ cười nói.


“Dù sao em cũng không tin, chú ấy là một ông chú sợ vợ, chị có biết chú ấy không có tiền đồ đến mức nào không. Ban nãy em hỏi chút chuyện nhỏ, chú ấy ba câu không rời khỏi vợ”.


Tần Tiểu Manh tiếp tục chỉ trích.


“Được rồi, em chuẩn bị đi, 8 giờ sáng mai xuất phát nhé”.


Cố Tuyết Cầm có chút bất đắc dĩ nói.


“Vâng ạ vâng ạ, để em nói với bố em, bọn em sẽ chuẩn bị thật tốt”.


Tần Tiểu Manh mừng rỡ nói. Hai người lại hàn huyên trò chuyện thêm mấy câu, sau đó mới cúp máy.


“Cốc cốc cốc”.


Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.


“Bố, chị Tuyết Cầm, con vào có được không?”


Ngoài cửa vang lên giọng nói của Long Tiểu Tịch.


“Vào đi, có chuyện gì?”


Cố Tuyết Cầm hỏi. Chỉ thấy lúc này, Long Tiểu Tịch bước vào, cô bé mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng, chân xỏ đôi dép lê nhỏ bước vào.


“Chị Tuyết Cầm, mai có thể dẫn theo cô bé mập không?”


Long Tiểu Tịch theo thói quen trèo lên giường, sau đó hỏi.


“Hỏi bố em ấy!”


Cố Tuyết Cầm cố ý nói.


“Bố nói không tính, bây giờ bố em chỉ nghe theo chị thôi, đến cả lời của em, bố em cũng không nghe nữa”.





Cố Tuyết Cầm cưng chiều nhéo má Long Tiểu Tịch, nói.


“Cảm ơn chị Tuyết Cầm”.


Long Tiểu Tịch phấn khích nói.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom