• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1846

Chương 1846


Một số điều không phải do họ không ghi nhớ và ký ức bị mờ. Nếu anh ấy không.


đề cập đến nó Trương Tiếu Du sẽ đã bị lãng quên.


Bởi vì Dịch Kỳ Nhiên nói rằng cô chỉ cần trả lời khi cô bắt máy, chủ đề cơ bản đã được trích dẫn từ phía anh ấy nên cô ấy chủ yếu hợp tác.


“Vào ngày thứ hai chúng ta đi du xuân với cặp đôi đồng đội. Chúng ta bắt thỏ trên núi và nướng chúng. Lúc đầu em nói là em miễn cưỡng. Sau đó em ăn cả hai đùi thỏ và mấy cái đầu thỏ còn lại” Có vẻ như anh có một trí nhớ sâu sắc, cuối cùng Dịch Kỳ Nhiên cũng bật cười.


Trương Tiểu Du mặt đỏ bừng: “Anh có chắc đó là em không?”


“Ù D!ịch Kỳ Nhiên đáp lại bằng một nụ cười, sau đó anh chợt dừng lại rồi gọi tên cô: “Cá vàng nhỏ ..


“Hả?” Trương Tiểu Du khó hiểu.


Sau một hồi im lặng Dịch Kỳ Nhiên nói với cô: “Muộn rồi, đi ngủ sớm đi”


Trương Tiểu Du nghe lời nhìn thời gian thật sự là mười phút. Biết nhiệm vụ đã hoàn thành cô thuận miệng nói: “Ok, anh cũng vậy”


“Cá nhỏ ngủ ngon”


“Chúc ngủ ngon….”


Cúp máy Trương Tiểu Du lập tức quay người nhìn sang một bên. Bởi vì trong quá trình đó cô đã không biết bao nhiêu lân cảm nhận được không khí lạnh lẽo từ phía sau truyền đến. Quả nhiên khuôn mặt tuấn tú của Trân Phong Sinh lúc này không còn có thể miêu tả là đen như thế nào nữa. Vứt chiếc điện thoại cô năm thẳng người lên chiếc giường đơn nơi anh đang ở.


Trần Phong Sinh nhấc đôi mắt hoen đỏ khỏi iPad, khó nhọc hỏi: “Cuối cùng đã xong chưa? Trương Tiểu Du biết rằng anh đã nghe hết nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và Dịch Kỳ Nhiên. Thật sự không dễ dàng để kìm lại sự im lặng và việc anh không bước tới cắt đứt: “Cầm thú, đừng trưng mặt thối ra nữa Chỉ là diễn thôi mà. “


Mặc dù lúc đó Dịch Kỳ Nhiên lạnh lùng nói răng “Anh nhớ em” khiến bản thân cô rất sốc. Nhưng khi nghĩ đến những gì anh đã giải thích trước trong tin nhẳn. Cô biết răng anh đã cố tình nói như vậy.


Trần Phong Sinh chế nhạo: “Em có vẻ tận hưởng khoảng thời gian đó nhỉ?”


“Ý anh là gì?” Trương Tiểu Du cau mày.


Trần Phong Sinh khó chịu mím môi.


rương Tiểu Du cong môi nhìn anh. Mặc kệ đứng dậy đi ra ngoài tủ lấy chăn bông ra, mặc dù hai chị em ít khi về nhà nhưng bác thường xuyên thay chăn bông. Mùi bột giặt mỏng manh phảng phất trên đầu mũi của cô ấy.


Cô cảm thị rất thoải mái, cảm thấy mình có thể ngủ ngon vào ban đêm.


Thấy cô thực sự không hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Trần Phong Sinh đập nát chiếc iPad trong tay, không nhịn được trực tiếp tố cáo: “Người tên Dịch kia đang có âm mưu chống lại anh!”


“Làm sao có khả năng” Trương Tiểu Du lắc đầu bất lực khi nghe được lời này.


Nghe thấy anh còn không có gọi tên người kia, lại trực tiếp xưng hô họ Dịch lòng đầy chua xót. Nghĩ rằng chỉ là gọi điện thoại cho Dịch Kỳ Nhiên quá lâu. Nội dung cuộc nói chuyện mà anh ấy nghe được chắc chắn sẽ ghen tị Trương Tiểu Du cũng không coi trọng chuyện đó nên không khỏi dở khóc dở cười giải thích :’Đâu. Có phải như anh nói. Anh ấy chỉ sợ gia đình sẽ nghi ngờ mình nên đã gọi điện cho em trước mặt gia đình anh ấy và yêu cầu em giúp. “


“Phía sau có người nhà?” Trần Phong Sinh hừ lạnh một tiếng. Nheo lại một đôi mắt đào tuấn lãng: “Tại sao không có nghe thấy người khác phía sau. Ở nhà ít nhất phải có âm thanh của TV”


Trương Tiểu Du ôm nhẹ một cánh tay của anh: “Ôi, anh đừng keo kiệt như vậy chứ”


“Ờ, anh keo kiệt” Trần Phong Sinh tiếp tục bày ra vẻ mặt xiêu xiêu vẹo vẹo Đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng mỏng manh hung ác nói: “Tên họ Diệp này là một tên đây mưu mô”


Trương Tiếu Du nghĩ răng anh thật ngây thơ nhưng cũng rất đáng yêu.


Năm xuống bên cạnh anh chống đỡ nửa khuôn mặt lười biếng hỏi: “Cam thú, anh ngủ được không?”


Trần Phong Sinh trong lòng vẫn rất không vui. Vừa định ngủ đã thấy cô nằm nghiêng đường viền cổ áo ngủ vì tư thế của cô hơi mở rộng ra, lộ ra cần cổ trắng nốn và xương quai xanh xinh đẹp. Cô vừa mới tắm xong đã không mất nhiều thời gian để tóc khô hoàn toàn. Thoang thoảng có vài giọt nước chảy ra từ ngọn tóc dọc theo làn da khiến người ta không thế rời mắt. Nuốt lại lời nói không chút hứa hẹn cổ họng Trần Phong Sinh cuộn trào: “Ngủ đi” Khi giọng nói rơi xuống anh lao về phía cô như một con sói đói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom