• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 5

Lục Minh Tinh nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn thấy m.a: “Lẽ nào cô… cô không buồn sao?”

“Tôi buồn gì cơ?”

Tôi nhún vai, tỏ vẻ chẳng bận tâm: “Cậu có hiểu thế nào là hôn nhân thương mại không? Năm đó cậu cho rằng tôi không xứng với anh hai của cậu, nhưng vì hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối nên tôi mới đồng ý làm cô Lục. Cả tôi và anh hai của cậu đều có được rất nhiều lợi ích, loại người giống như chúng tôi, lợi ích là trên hết, yêu đương kiểu trẻ con chơi trò gia đình chúng tôi không care.”

6
Lục Minh Tinh im lặng hồi lâu.

“Anh tôi có biết không?”

“Biết cái gì?”

“Suy nghĩ của cô?”

Tôi thở dài, thằng nhóc này đúng là dạy mãi cũng không được: “Biết rõ rồi, còn phải nói thẳng ra nữa sao?”

“Thế cô thì sao, cô có đàn ông bên ngoài rồi sao?”

Tạm thời chưa có.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình mất giá.

“Cái này thì có gì đâu mà khó? Tôi vừa trẻ vừa có t.iền, đẹp gái, th.ân hình lại bốc l.ử.a, tìm t.r.a.i b.a.o không khéo người ta còn cho thêm tôi t.iền ấy chứ.”

Lục Minh Tinh chịu cú s.ốc lớn, cậu ta ngây người nhìn tôi.

“Cậu trưởng thành trong giới thượng lưu, cậu không thể không biết những người xung quanh chúng ta có cuộc sống như thế nào được.”

Tôi cầm lòng chẳng đặng lên tiếng nhắc nhở cậu ta: “Chuyện như thế này quá đỗi bình thường, tất nhiên không phải tôi nói thường gặp là đúng hẳn. Nhưng nếu cậu cứ cố chấp muốn ở bên Liên Dung, cậu thử đoán xem bố mẹ và ông nội của cậu có đồng ý không?”

Lục Minh Tinh cụp mắt, không lên tiếng

“Anh cả cậu là người chín chắn lăn lộn suốt tám chín năm nay, giờ đã trở thành một người có thể tự do vùng vẫy trong khoảng trời của mình. Còn anh hai cậu, vì dòng tộc anh ấy đã lựa chọn một cuộc hôn nhân thương mại, hơn nữa còn nắm trong tay rất nhiều dự án thành công, cậu có ưu thế gì so với bọn họ?”

“Con gái nhà người ta cần gì ở cậu? Cần cái tính công tử của cậu hay là sự không hiểu chuyện của cậu?”

“Tôi hỏi cậu, cậu lấy gì để tranh với họ? Dựa vào việc cậu là em út, họ sẽ nhường cho cậu sao?”

Tôi mỉm cười lắc đầu: “Đừng có ngây thơ như thế nữa Lục Minh Tinh, anh cả của cậu có quyền có thế, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không bao giờ để nó tuột khỏi tầm với, còn chồng tôi là một người bề ngoài lương thiện nhưng thực chất lại là một người toan tính, muốn đấu với họ, cậu cũng đề cao mình quá rồi đấy.”

Lục Minh Tinh bị tôi đả kích, cậu ta bối rối quay phắt người chạy về phía thang máy rồi liên tục ấn nút.

Đám bạn nhắn tin giục tôi, tôi đeo túi rồi đi qua đó.

Lục Minh Tinh sợ hãi nhảy sang một bên, sau đó cậu ta nghiêm giọng cảnh cáo tôi: “Cô không được đi theo tôi.”

Tôi như nghe được một câu chuyện cười, xoi mói nhìn cậu ta từ đầu đến chân một lượt, hệt như lần đầu tiên cậu ta nhìn tôi vậy.

“Đừng tự luyến thế, ai thèm đi theo cậu.”

Thang máy đến, tôi đi vào trước, Lục Minh Tinh do dự hai giây sau đó vẫn nhấc bước đi vào.

Cậu ta đứng sát vào trong góc, giữ khoảng cách với tôi.

Tôi chẳng buồn để tâm đến cậu ta mà cúi đầu nhìn bộ nail của mình.

Đến tầng một, cửa thang máy ting một tiếng rồi mở ra, người chồng cả đêm không về của tôi đang đứng ở cửa.

Anh nhìn tôi trước rồi lại đưa mắt nhìn Lục Minh Tinh, mặt lạnh như băng.

“Em có hẹn với bạn.”

Tôi mở lời, bước ra khỏi thang máy, chuẩn bị rời đi.

Lục Minh Kỳ nắm lấy cánh tay tôi, nhưng anh vẫn đang nhìn chằm chằm Lục Minh Tinh.

“Em đã nói gì với chị dâu?”

Lục Minh Tinh bước ra khỏi thang máy rồi đi đến trước mặt Lục Minh Kỳ, cũng chẳng ngạo mạn nổi.

Nhưng cậu ta còn đang nổi giận, thế là lạnh lùng nói: “Anh làm việc khuất tất mà cấm không cho người ta nói à?”

Nghe thử xem, ấu trĩ ghê?

Không hổ là Lục Minh Tinh.

Lục Minh Kỳ vẫn chưa nổi cơn thịnh nộ, có điều tôi vẫn nghe ra tâm trạng hiện giờ của anh đang rất tệ: “Anh nói rồi, đó là hiểu lầm, nếu em không tin em có thể đi hỏi cô Liên.”

“Em có thể không tin anh.” Anh mỉa mai: “Nhưng lời cô ta nói chắc em sẽ tin nhỉ, vì dù gì em cũng yêu cô ta như thế cơ mà.”

Lục Minh Tinh nắm chặt tay, cậu ta hít một hơi thật sâu.

“Em đã tận mắt nhìn thấy hai người ôm nhau, còn nói nói cười cười nữa.”

Tiến triển nhanh thật.

Liên Dung mới vào công ty được vài tháng thôi mà?

Không ngờ đã cua đổ rồi.

Tự dưng lại hóng được vụ drama to đùng, tôi cũng không vội đi.

Đám bạn cây khế kia có gì tốt đâu mà tụ tập?

Lục Minh Kỳ ngoảnh đầu lại, anh bình tĩnh nhìn tôi: “Em tin những lời nó nói sao?”

Tôi không biết mình nên có phản ứng gì.

Chúng tôi và đôi vợ chồng hờ, tôi có tin anh hay không quan trọng sao?

Lục Minh Tinh nghẹn ngào nói: “Em đã tận mắt trông thấy rồi!”

“Anh giải thích rồi nhưng em không nghe.”

“Mắt thấy tai nghe mới là sự thật.”

Lục Minh Kỳ cười khẩy: “Giờ anh thấy em và chị dâu cùng nhau xuống tầng, có phải anh cũng có lý do nghi ngờ hai người có gian tình không?”

Anh hỏi, rồi lại tự phủ nhận: “Anh tin là không, em không phải là gu của cô ấy.”

Không biết câu nói này đã động đến điểm đau nào của Lục Minh Tinh, nước mắt của cậu ta bỗng chốc lăn dài, cậu ta nhìn anh hai của mình rồi sải bước, cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng.

“Anh không đuổi theo sao?” Tôi hỏi.

Lục Minh Kỳ nói không cần, để cho thằng ba có thời gian ổn định lại tâm trạng.

“Em hẹn ai?” Anh hỏi tôi.

“Đám Trương Loan, có một cô bạn vừa về nước nên hẹn mọi người gặp nhau.”

“Không đi được không?”

Anh có ý muốn nói chuyện với tôi phải không?

Thú thật, tôi cũng không muốn xen vào chuyện của bọn họ nên kiên quyết lắc đầu nói: “Không được, em không phải là người thất hứa!”

Lục Minh Kỳ cười gượng, anh nắm tay tôi rồi đi ra ngoài: “Để anh lái xe đưa em đi.”

Suốt cả chặng đường bầu không khí rất yên tĩnh.

Tôi cũng không hỏi.

Lục Minh Kỳ cũng chẳng nói.

Đến khi tôi chuẩn bị xuống xe anh mới nắm tay tôi rồi bảo: “Việt Linh, em tin anh không?”

Nhìn gương mặt khẩn thiết của anh, tôi không sao nói được câu mình không bận tâm.

“Coi như… tin?”

“Anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em, trước kia không, sau này cũng sẽ không.”

Ờm cái này…

Tại sao anh lại nói những điều đó với tôi.

Còn nghiêm túc, chân thành đến thế.

Tôi gãi đầu: “Lục Minh Kỳ, anh còn nhớ cuộc hôn nhân thương mại của chúng ta chứ?”

7
Tôi không biết mình nói sai ở đâu.

Dứt lời, Lục Minh Kỳ nhìn tôi chằm chằm khoảng chừng ba phút.

Hôm nay, từ lúc gặp anh tâm trạng anh vẫn luôn rất tệ, bây giờ lại chạm đáy luôn.

Nhưng anh vẫn không nổi giận, anh còn kìm được cơn giận với thằng nhóc Lục Minh Tinh, không cớ gì lại không thể với tôi.

Tôi đợi một lúc, thấy anh không có ý định lên tiếng, thế là tôi tháo dây an toàn rồi xuống xe.

Rầm một tiếng, cửa xe đóng lại, qua cửa sổ xe được mở một nửa tôi thấy Lục Minh Kỳ vẫn đang chăm chú nhìn mình.

Ánh mắt anh rất phức tạp.

Tôi không nói rõ được đó là cảm giác gì nhưng có vẻ như anh đang rất đau khổ, rất khó tin, và cả ấm ức nữa.

Đàn ông là thế, đứng núi này trông núi nọ.

Rõ ràng anh đã rung động với người phụ nữ khác nhưng vẫn muốn tôi tiếp tục đóng vai dâu hiền vợ đảm.

Lục Minh Kỳ luôn là người biết cách giành lợi ích về mình, hiện giờ không phải là thời điểm thích hợp để ly hôn, hai bên gia đình vừa mới tuyên bố hợp tác một dự án tr.ăm t.ỷ, giờ thông tin ly hôn nổ ra sẽ bất lợi.

Anh không phải là người có thể yêu đến c.h.ế.t đi sống lại giống như Lục Minh Tinh, với anh sự nghiệp luôn là thứ quan trọng nhất.

Suốt ba năm qua, một đứa con dâu nhà giàu như tôi trông bề ngoài thì có vẻ rất nhàn hạ, chỉ cần ăn sung mặc sướng, nhưng trên thực tế tôi không phải là người không màng mọi chuyện.

Các bà vợ nhà giàu cũng có phạm vi hoạt động riêng, có phạm vi hoạt động sẽ có các mối quan hệ và cách thức, trong những dịp đàn ông không tiện xuất đầu lộ diện thì nửa kia sẽ đại diện cho mình và dòng tộc tới tham gia.

Có không ít những lần hợp tác đều dựa cả vào việc các bà vợ xã giao với nhau, có những lời người đầu ấp tay kề nói ra sẽ có sức ảnh hưởng hơn.

Tôi tham gia rất nhiều bữa tiệc, cũng kiếm cho Lục Minh Kỳ kha khá đối tác có tiềm lực.

Tất nhiên nhà họ Lục quyền cao chức trọng, lúc xã giao tôi hay là trung tâm chú ý của mọi người, cũng không cần phải vắt ó.c tìm cách lấy lòng người khác, những việc nên làm tôi đều sẽ làm.

Hiện giờ tôi thích hợp làm cô Lục của anh hơn.

Anh còn đang trong giai đoạn hứng thú với Liên Dung, vẫn chưa đến mức không có cô ta không được.

Xuất thân của Liên Dung định sẵn cô ta sẽ phải mất rất nhiều thời gian và sức lực để thích ứng với môi trường của các bà vợ nhà giàu, thích ứng với những người thảo mai với nhau trong giới th.ượng lưu này.

Tạm thời Lục Minh Kỳ vẫn chưa muốn tôi rời đi.

Tôi hiểu rõ mọi chuyện, con tim đang đập liên hồi cũng lập tức bình tĩnh lại.

“Anh yên tâm.” Tôi gỡ bỏ nút thắt trong lòng anh: “Ít nhất hiện giờ chúng ta vẫn có chung một mục đích.”

Anh dạy tôi đầu tư vào mấy dự án rất có triển vọng, còn chưa nhận được lợi ích sao tôi có thể gây chuyện rồi ly hôn với anh được?

Hơn nữa rất rắc rối nếu muốn cởi bỏ trói buộc từ cuộc hôn nhân thương mại, phụ huynh hai bên gia đình chính là một trở ngại lớn, và cả việc phân chia tài sản sau này nữa, phải mất ba đến năm tháng.

Tâm trạng của Lục Minh Kỳ càng tệ hơn, ấn đường của anh nhíu chặt, đến nỗi có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.

Tôi xua tay, chuẩn bị rời đi.

“Giang Việt Linh.”

Ở phía sau anh gọi tên tôi, đến cả họ tên của tôi anh cũng nói ra rồi, đây vẫn là lần đầu tiên anh gọi tôi như thế kể từ khi hai đứa về chung nhà.

Bình thường anh hay gọi tôi là vợ hoặc là Việt Linh.

Tôi vô thức dừng bước.

Anh khàn giọng nói: “Trái tim em làm bằng đá sao?”

Đợi đến khi tôi ngoảnh đầu lại thì anh đã nổ máy đi rồi

Có ý gì.

Là vì tôi không cãi vã giống như mấy bà vợ ghê gớm khác, anh cho rằng tôi không quan tâm đến anh nên đau lòng sao?

Ha ha ha!

Đừng đùa chứ.

Nếu những người đàn ông khác trong giới th.ượng lưu nghe thấy vợ hoặc bạn gái mình nói như thế, khéo nằm mơ cũng phải bật cười ấy chứ.

Suy nghĩ của ông chồng nhà tôi khác với họ sao?

Những người trẻ tài giỏi có sự nghiệp như bọn họ, bên cạnh không thiếu mấy cái những thứ cám đỗ. Thỉnh thoảng ra ngoài bàn chuyện làm ăn còn phải có cả nam cả nữ đi tiếp khách nữa.

Nói là xã giao nhưng ai biết họ đi đâu và làm gì.

Tối qua anh đi cả đêm không về.

Nhắn đại cho tôi một cái tin, nói mình phải tăng ca.

Hôm nay mới sáng sớm Lục Minh Tinh đã chạy tới nhà chặn đường tôi, vẻ mặt ấm ức khi bị cắm sừng, chỉ thiếu điều chỉ thẳng tay vào mặt tôi rồi cảnh cáo tôi phải quản chồng mình cho chặt thôi.

Nếu như không phải họ là anh em ruột, với cái tính nóng như kem đó của Lục Minh Tinh thì e là cậu ta đã cho Lục Minh Kỳ vài đấm rồi.

Tôi nghĩ bụng.

Sau khi tụ tập bạn bè xong, tôi tự bắt xe về nhà, về đến nhà tôi trông thấy Lục Minh Tinh mặt mũi b.ầm dập.

Lục Minh Kỳ ngồi trên sô pha trong phòng khách, vẻ mặt u ám.

Trên bàn trà còn có máy tính bảng và máy tính, chúng được kết nối với camera bên ngoài, đang phát đến đoạn Lục Minh Tinh đ.ấm tay vào cửa.

Lục Minh Tinh ngồi dưới đất, sau khi được dạy cho một bài học nên h.ồn thì nghe lời hẳn.

Thấy tôi về, cậu ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ bừng, sau đó lại len lén nhìn phản ứng của anh hai rồi miễn cưỡng đứng dậy.

Cậu ta đứng trước mặt tôi rồi cúi đầu 90 độ.

“Chị dâu, em xin lỗi, là em không hiểu chuyện, là em kh.ốn nạn, em không nên lớn tiếng với chị như thế, em không nên sử dụng b.ạo l.ực trước mặt chị, em càng không nên nói mấy lời vớ va vớ vẩn đó với chị.”

Tôi đứng thay giày ở huyền quan xong thì đi vào trong phòng khách, đang tính đi thẳng lên trên tầng: “Lần sau có đ.iên thì đừng tới tìm tôi.”

Lục Minh Tinh đuổi theo, chặn đường tôi đi.


_________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, truyện dịch PLN, vui lòng không reup bản dịch, cảm ơn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom