• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Nữ giúp việc ngoan ngoãn muốn thành hư (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 4

Vì cảm ơn học đệ đã đồng ý tạm thời thay mình trực ban, gần tối Kim Chính Dân đến cửa hàng tiện lợi mua chút thức uống coi như tạ lễ, còn đem đến tận phòng máy tính để đưa cho học đệ. Nghe nói Tiêu Tình có gọi đến nơi này mấy lần để tìm anh, Kim Chính Dân cảm ơn học đệ xong liền vội vã chạy tới câu lạc bộ. Anh cứ nghĩ rằng Tiêu Tình nhất định vẫn giống như bình thường, vừa đợi ở câu lạc bộ, vừa luyện tập viết thư pháp, vừa đợi anh kết thúc công việc, nhưng kết quả thật hụt hẫng.

“Học trưởng Hiếu Kiệt, hôm nay Tiêu Tình không đến câu lạc bộ sao?”

Bên cạnh là mấy học đệ, học muộn đang ngồi nói chuyện phiếm, nghe qua hình như là đang nói đến giáo viên mới vào. Kim Chính Dân không muốn quấy rầy bọn họ nên xoay người đi tới một góc, hỏi người nghiễm nhiên đã trở thành linh hồn của câu lạc bộ từ năm thứ năm đại học.

“Không nhìn thấy.” Trước mặt là một quyển sách giáo khoa về thủy động học, bên cạnh là chồng giấy, Lâm Hiếu Kiệt ngẩn đầu lên, liếc nhìn Kim Chính Dân một cái rồi cuối đầu tiếp tục chiến đấu với những biểu thức toán học. “Vậy à?” Kim Chính Dân kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh học trưởng. “Học trưởng Hiếu Kiệt, cho em mượn điện thoại di động được không?”

"Cậu định làm gì?"

Lúc này Lâm Hiếu kiệt không ngẩng đầu, cả khuôn mặt vẫn như cũ dán chặt ở trên trang sách.

“Còn làm gì nữa? Đương nhiên là gọi cho Tiêu Tình rồi, em muốn biết cô ấy hiện đang ở đâu thôi.” Buổi sáng anh về nhà một lần nhưng không có thời gian sạc điện thoại, pin cũng đã cạn sạch rồi.

"Không cần hỏi. Tôi biết cô ấy đang ở đâu rồi."

Lâm Hiếu Kiệt lấy một tờ giấy trắng, sau đó viết viết vẽ vẽ thành một tấm bản đồ rồi nhét vào tay Kim Chính Dân. “Học muội Tiêu Tình đang làm việc ở chỗ này.”

"Đi làm? Làm sao có thể...."

Phí sinh hoạt, tiền tiêu vặt của Tiêu Tình đều chuẩn bị rất tốt, anh chưa bao giờ nghe thấy cô thiếu tiền xài, làm sao có thể đi làm cơ chứ? Kim Chính Dân không tin được, mắt mở tròn. “Học trưởng, làm sao anh biết Tiêu Tình đi làm ở chỗ này?” Ngay cả anh là bạn trai cô mà cô không nói, tại sao học trưởng Hiếu Kiệt lại biết rõ như thế?

“Bạn học của tôi nói đấy, cậu không biết gì à?”

"Vâng" Chính Dân gật đầu một cái.

Vị học trưởng mà Hiếu Kiệt nói đến vốn nổi tiếng là người mê cosplay, thường ngày luôn là một bộ dạng ngây ngốc như một trạch nam nhưng mỗi khi đến ngày nghỉ, đám người kia mà tụ tập lại với nhau, trang phục của anh đảm bảo ngay cả mẹ anh cũng không thể nhận ra anh là ai. Đến mùa hè, nhiều lễ hội được tổ chức, anh sẽ tốn thêm mấy ngày để tỉ mỉ chuẩn bị trang phục cho thật phù hợp với nhân vật mình cosplay. Tiền anh tiêu để mua trang phục, tóc giả cùng những phụ kiện thật khiến người ta phải hít hà, tặc lưỡi mà nói thật khoa trương.

Nhưng tự nhiên nhắc tới học trưởng đó làm gì? Kim Chính Dân nhìn học trưởng Hiếu Kiệt một cách khó hiểu, chờ đợi anh nói tiếp.

“Này, cậu nhìn đi…….” Lâm Hiếu Kiệt mở nắp điện thoại di động, đưa cho Kim Chính Dân xem một bức hình rất đặc sắc.

“Cô hầu gái này dung mạo xinh đẹp chứ?”

“Đây là ……..” Kim Chình Dân lại gần, chân mày lập tức nhíu lại.

“……..Tiêu Tình?” Tối hôm qua cô đã mặc trang phục nữ hầu gái này ở nhà mà, sao học trưởng Hiếu Kiệt lại có tấm hình này chứ?

Nhìn kĩ thì cũng không giống là chụp ảnh vì Tiêu Tình không ở chính diện ống kính, gương mặt để lộ nụ cười…..

Kim Chính Dân đoạt lấy điện thoại của học trưởng, cẩn thận nhìn Tiêu Tình trên màn hình điện thoại di động.

“Sao mắt cô ấy sưng lên như vậy? Cô ấy đang khóc phải không? Rốt cuộc ai đã chọc cho cô ấy khóc? Học trưởng Hiếu Kiệt, làm sao anh lại có tấm hình này? Chụp từ lúc nào? Vì sao Tiêu Tình lại mặc dễ thương như vậy để cho người khác chụp hình?”

“Này! Cậu đừng kích động như vậy chứ………” Lâm Hiếu Kiệt lấy lại điện thoại, rất sợ tấm hình dễ thương này sẽ bị Kim Chính Dân tức giận mà thủ tiêu. “Hình này không phải tôi chụp. Đừng có nói linh tinh.”

“Chụp lúc nào? Chụp ở đâu?”

“Thì ở trong tiệm cà phê đó! Không phải tôi đã vẽ bản đồ cho cậu rồi sao?”

Lâm Hiếu Kiệt cất điện thoại di động vào túi quần, cúi đầu vào đống sách thủy động học. “Học muội đi làm mà không nói cho cậu biết sao? Có phải hai đứa đang xảy ra gây gổ gì không?”

“Không có gây gỗ, bọn em đâu có chuyện gây gổ gì?” Kim Chính Dân bỗng có chút hỗn loạn.

“Học trưởng Hiếu Kiệt, tấm hình đó… anh có thể….”

“Có thể gì cơ?” Lâm Hiếu Kiệt đưa tay chắn túi quần đang để điện thoại, tỏ vẻ phòng ngừa ăn cướp. “Có phải cậu muốn tôi xóa hình đúng không? Hình này chụp rất nhiều tấm, với lại tên kia gần đây rất hình quán cà phê hầu gái, những tấm hình này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu….”

“Học trưởng!” Kim Chính Dân không nhịn được đập bàn. “Anh có biết rằng mơ tưởng tới bạn gái của học đệ là không có đạo đức không?”

“Này, ăn nói cho tử tế chút được không? Người nào mơ tưởng tới bạn gái cậu chứ? Tôi chỉ thấy tấm hình này của Tiêu Tình rất đáng yêu, không nỡ xóa chút nào. Với lại cậu ở đây lãng phí thời gian đôi co với tôi làm gì, không nhanh đến tiệm cà phê ấy đưa bạn gái về nhà đi, nếu không những tấm hình như thế sẽ ngày càng nhiều, nhiều người có đó…”

"Shit!"

Kim Chính Dân không nhịn được đạp bàn một cái, đám học đệ học muội trong câu lạc bộ cũng bị hành động của anh dọa sợ, hoảng loạn nhìn anh.


“Chính Dân, nhanh đến đó khuyên Tiêu Tình trở về đi! Tôi nghĩ là do nghi cậu bắt cá hai tay nên Tiêu Tình mới tức giận, muốn cố gắng thay đổi bản thân mình để hấp dẫn sự chú ý của cậu. Cậu nghĩ lại thử xem, Tiêu Tình trời sinh đã dịu dàng uyển chuyển, tính hay xấu hổ, nếu không phải vì chịu đả kích thì sao có thể chấp nhận trang điểm rồi đến những nơi như thế này làm việc?”

Anh chưa từng đến quán cà phê hầu gái bao giờ…. Nhưng nghe qua cái tên đó thật khiến người ta liên tưởng đến những thành phần ở đây. Tiêu Tình luôn luôn tuân theo một khuôn khổ nhất định thì làm sao có chuyện đến nơi này làm việc? Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Hiếu Kiệt chỉ có thể đổ lỗi lên đầu Chính Dân, ai bảo gần đây hành động của hắn thật đáng đánh đòn?

“Học trưởng, em không có bắt cá hai tay mà, em không thể nào bắt cá hai tay được!”

“Trên đời này không có chuyện gì là không thể….” Lâm Hiếu Kiệt phất phất tay giống như đang đuổi ruồi. “Cậu lo đối phó cẩn thận với học muội Dụ Dụ đi! Mọi người ai chẳng biết cô ta đang có ý đồ với cậu. Được rồi, ta dừng ở dây nha, tôi còn có bài tập chưa hoàn thành……..”

Thấy học trưởng Hiếu Kiệt không để ý tới mình nữa mà vùi đầu vào những con số, Kim Chính Dân nắm chặt lấy tấm bản đồ trong tay, tức giận rời đi.

Đi tìm đến quán cà phê hầu gái, Kim Chính Dân không ngừng nghĩ đến những vấn đề giống nhau: chẳng lẽ Tiêu Tình vẫn còn giận anh ư? Nhưng tối ngày hôm qua, không phải cả hai đã làm hòa rồi sao? A—chẳng lẽ tối qua anh nhận điện thoại của học muội rồi rời đi nên làm cho Tiêu Tình lại ghen? Anh đã dặn dò cô kĩ lưỡng mới đi mà, sao cô còn tức giận cơ chứ?

Dựa trên tính cách của anh, đêm khuya nhận điện thoại cầu cứu của học muội, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn được, Tiêu Tình ở bên cạnh anh lâu như vậy chẳng lẽ lại không hiểu đạo lý làm người của anh sao?

Nghĩ đến giọt nước mắt chảy xuống của Tiêu Tình mà đau lòng, Kim Chính Dân thở dài một tiếng, cẩn thận ngẫm lại. Đúng là anh không hoàn hảo, không đủ chu đáo nên mới khiến Tiêu Tình không tin vào tấm lòng chân thành của anh. Có lẽ là do anh chưa đủ tốt, không thể trách Tiêu Tình vì yêu mà ghen.

Tóm lại, bây giờ cần tìm ra Tiêu Tình trước rồi sau đó nói chuyện rõ ràng mới được.

Cô muốn đi làm đương nhiên là có thể, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản nhưng anh không chịu nổi chuyện Tiêu Tình ăn mặc đáng yêu cho người khác ngắm như vậy!

Còn nữa, giữa anh và học muội Dụ Dụ vô cùng trong sạch, rốt cuộc anh phải làm gì mới có thể chứng minh đây, làm sao để Tiêu Tình bằng lòng tin tưởng anh đây?

“Tiêu Tình, Tiêu Tình………” Triệu Như Nguyệt chạy vào phòng nghỉ ngơi, đúng lúc nhìn thấy Ô Tiêu Tình đi ra từ phòng thay quần áo.

“Bên ngoài có một người con trai đang nổi giận muốn tìm em!”

"Tìm em?"

“Ừ. Cậu ấy nói cậu ấy họ Kim.” Triệu Như Nguyệt chậc một tiếng. “Rõ ràng khuôn mặt rất thư sinh nhưng cơ thịt trên người thật không thể chê được.”

Tầng cơ bắp rắn rỏi ấy ngay cả quần áo cũng không che đậy được, Triệu Như Nguyệt thầm nghĩ phần cơ bụng của người con trai này giống như chữ vương (字) cũng nên.

“TRời ơi, Tiêu Tình, người đó thực sự là bạn trai của em sao?”

“A….. sao anh ấy lại đến đây………” Tiêu Tình vừa nghe thấy Triệu Như Nguyệt nói, gấp gáp xoay người lại. “Chính Dân sao lại biết nơi này? Tối hôm qua em không có nói cho anh ấy biết chỗ quán cà phê hầu gái! Làm sao bây giờ! Em….”

“Em sợ cái gì?” Triệu Như Nguyệt nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cô. “Tiêu Tình, em không làm chuyện gì xấu thì sao phải sợ hắn? Bỏ rơi em đi theo người khác, ở với nhau cả buổi, người làm sai mới là hắn, không phải em. Hắn tới đúng lúc lắm, chị bồi em ra ngoài mắng hắn một trận.”

“Em……” Ô Tiêu Tình miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh. Đúng vậy, người làm sai là CHính Dân, cô rốt cuộc đang sợ cái gì?

Chỉ là, cô quyết định đến nơi này làm việc nhưng cô chưa bàn với anh một tiếng, vì vậy có chút sợ anh sẽ tức giận. Thế nhưng có biện pháp gì không? Mấy giờ trước cô mới quyết định ở đây làm việc, cũng đâu phải không muốn nói với anh.

Thật ra bây giờ cô cũng đang rất giận!

Anh ở bên ngoài cả một ngày đêm mà không rõ tung tích, nhìn ra ngoài một chút, trời cũng đã tối, vậy khoảng thời gian trước đó, anh ở chung một chỗ với tiểu học muội đó làm gì? Nếu như anh không nói rõ ràng cho cô biết, cô phải tức giận mới đúng!

Nghĩ tới đây, cô liền không thấy sợ nữa, Ô Tiêu Tình nắm chặt thành hai quả đấm, thể hiện sự quyết tâm của mình.

“Như Nguyệt, chuyện này để em tự liệu là được rồi.”

“À?” Tức giận của Triệu Như Nguyệt trong nháy mắt nguội xuống. “Không cho đi cùng à?”

“Như Nguyệt, cảm ơn chị đã cùng mối thù với em, chuyện của em để em tự liệu ạ.”

“Đó…” Triệu Như Nguyệt ngượng ngùng, phất tay cô. Lần này có lẽ sẽ vô cùng náo nhiệt đây. “Này…. Đợi chút-… Cái gì mà chung mối thù hả? Em đừng có nói bậy! Bạn trai chị không có bắt cá hai tay đâu nhá! Em nói cái gì mà chung mối thù hả? Tiêu Tình…..”

Không quan tâm tới việc Triệu Như Nguyệt đuổi theo đằng sau, cho dù cô im lặng chịu thiệt thòi nhưng cô không đồng ý để chuyện này trong bụng!

“Ai hừm! Người nào đó?” Dám ngăn cản mỹ nữ Triệu Như Nguyệt, có phải quá chán đời rồi hay không?

Đang chuẩn bị ngẩng đầu lên mắng người đó một trận thì bị gõ vào đầu ba cái liên tiếp: “Ai da! Đau! Đau! Đau!”

Triệu Như Nguyệt ngẩn đầu nhìn lên thì mới nhận ra người chặng đường cô chính là vị đại tỷ đứng đầu quán cà phê này – Trần Thụy Thụy – vậy là cô muốn đi xem kịch hay thì bị lôi đi một cách đáng thương. Buổi chiều cô đã giựt dây, lừa Tiêu Tình một lần thì liền bị dạy dỗ một trận, ai bảo cô chọc cho Tiêu Tình khóc? Đúng là lúc đó cô rất đáng đời nhưng bây giờ--…. Tại sao cô còn bị chị Thụy Thụy đánh nữa? TT_TT

Vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Triệu Như Nguyệt bất mãn hỏi: “Chị Thụy Thụy, tại sao chị lại đánh em?”

"Bởi vì em đáng đánh đòn."

“Được rồi, em biết mình đáng đánh nhưng sao em lại bị đánh TT_TT” Triệu Như Nguyệt đáng thương che lấy chỗ đau trên đỉnh đầu, uất ức không ngừng đặt câu hỏi. “Em muốn biết vì sao chị đánh em!!!” Chẳng phải buổi trưa cô không cẩn thận chọc Tiêu Tình khóc thì đã bị chị Thụy Thụy dạy dỗ cho trắng mắt ra rồi sao?

"Em vừa nói gì bậy bạ đó?"

“Hả? Em mới nói gì bậy bạ sao?” Lông mày xinh đẹp của Triệu Như Nguyệt nhíu chặt lại, suy nghĩ về tình cảnh vừa rồi. “Em có nói gì bậy bạ sao?” Lắc đầu. “Em làm sai chuyện gì sao?” Vẫn lắc đầu.

“Chị Thụy Thụy, nếu như chị ngứa tay muốn đánh người, chị nói trực tiếp là được rồi! Em sẽ ngoan ngoãn đứng cho chị đánh, làm gì mà phải vòng vèo nói rồi đánh lên đầu em?”

“Em dám ở trước mặt Tiêu Tình nói bạn trai em không bắt cá hai tay. Em……..”

“Thì bạn trai em vốn không có bắt cá hai tay thật mà!” Triệu Như Nguyệt không thuận theo, hầm hừ nói: “Nếu hắn dám bắt cá hai tay thật, em nhất định sẽ lóc da hắn!”

“Em nói như vậy chẳng khác nào nói bạn trai Tiêu Tình bắt cá hai tay thật? Em có biết gì về hắn không? Em có chứng cớ chứng minh không? Em đã tận mắt nhìn thấy chưa?” Trần Thụy THụy giơ tay lên, không nhịn được đánh thêm mấy cái. “Em vốn như vậy, trước khi nói chẳng bao giờ thèm nghĩ gì, cho nên mới khiến Tiêu Tình khóc. Bạn trai em ấy chỉ là đêm khuya đưa học muội về nhà, cho dù có bắt cá hai tay thật, em nói như vậy sẽ khiến Tiêu Tình khó chịu.”

“Chính em ấy cũng nghi bạn trai mình bắt cá hai tay còn gì!” Triệu Như Nguyệt thấy Trần Thụy Thụy đưa tay lên thì vội đứng lên để tránh đòn. “Tại sao em ấy nghi ngờ mà chị còn không cho phép em nói?”

“Chỉ là nghi ngờ mà thôi, lại còn không có chứng cớ xác thực, em nên an ủi Tiêu Tình mới phải, thế mà lại trưng ra bộ dạng chuẩn bị đi xem kịch hay vậy…Hừ…”

Triệu Như Nguyệt le lưỡi một cái, cúi đầu, trong lòng thầm trách cái tính làm hỏng chuyện của mình, nhưng đáy lòng cô gặp chuyện thị phi lại sinh tốt bụng, không nỡ làm lơ. “Được rồi, chị Thụy Thụy, em biết em sai rồi, chị đừng mắng em nữa mà! Đi, chúng ta ra ngoài để tiếp thêm can đảm cho Tiêu Tình, khiến cho cái tên vô lại kia biết rằng Tiêu Tình của chúng ta không phải dạng vừa đâu!”

“Tiêu Tình mới nói để chính mình tự đi sao?”

Mặc dù Trần Thụy Thụy rất lo lắng nhưng vẫn quyết định không cần xen vào, nếu như đối phương tốt với Tiêu Tình sẽ không vô lễ hay nếu có động tác thô bạo nào, họ ra mặt cũng không muộn.

“Em ngoan ngoãn đứng một bên nghe cuộc đối thoại của họ, đừng để cho họ phát hiện, nếu Tiêu Tình quả cần chúng ta ra mặt, đến lúc đó chúng ta sẽ ra.”

“Được” Được sự cho phép, Triệu Như Nguyệt kích động mai phục bằng cách giả ngồi cùng bàn, trò chuyện với một người khách nam đồng thời phụ trách làm thiết bị nghe lén.

Thấy bạn gái mình mặc quần áo bình thường xuất hiện trước mặt mình, Kim Chính Dân liền hết giận, cảm thấy mình tự dưng dễ nổi nóng hơn ngày thường, làm sao Tiêu Tình có thể đến nơi như thế này mà làm việc cơ chứ? Tiêu Tình của anh trời sinh tính cách hay xấu hổ, điềm đạm nên không phù hợp với những nơi như thế này, xem ra anh lo lắng thừa rồi. Nhưng làm sao mà học trưởng kia có thể chụp được tấm hình Tiêu Tình mặc trang phục nữ hầu gái? Điểm này anh cần phỉa xác nhận lại mới được. Đã thế học trưởng Hiếu Kiệt cũng có tấm ảnh đó, lần này anh phải dạy dỗ cô thật tốt mới được.

“Tiêu Tình, hôm qua em có thấy bạn bè nào bắt gặp em làm việc ở đây không?” Vừa bắt đầu, anh hỏi đơn giản, không muốn vừa bắt đầu liền khiến Tiêu Tình giận, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ hoe của cô, chắc là mới khóc một trận đây, Kim Chính Dân nghĩ Tiêu Tình sẽ không nói dối anh nên vội vàng ôm cô vào lòng. “Tại sao lại khóc? Em mà khóc thì mắt em sẽ đỏ giống như mắt thỏ đó!”

Bộ dạng này thật khiến người ta đau lòng, nếu người khác mà chụp được bộ dạng đáng yêu bây giờ của cô, anh thực sự sợ rằng mấy người đó sẽ len lén yêu Tiêu Tình -_-

Ô Tiêu Tình ngoan ngoãn dựa vào ngực bạn trai, tay nhỏ bé ôm ôm lấy hông của anh. Khoảng thời gian không liên lạc được với anh, cô cảm thấy lo lắng như thể sẽ không còn được gặp lại anh nữa. Giả như lúc gặp lại nhau, anh nói muốn chia tay với cô hoặc nói anh không còn yêu cô nữa, chắc chắn lòng cô sẽ tan nát như bọt bong bóng. Nhưng bây giờ, Chính Dân vừa thấy cô liền ôm cô vào lòng, hơn nữa còn quan tâm hỏi vì sao cô khóc khiến lòng cô như đang quấn chặt liền thả lỏng đi nhiều. Xác định Chính Dân vẫn là của cô, đột nhiên cô cảm thấy thật hạnh phúc và nhớ anh muốn khóc!

“Tại sao không trả lời?” Kim Chính Dân nâng gương mặt nhỏ nhắn đang vùi vào lồng ngực mình lên, nhìn thấy cô có dấu hiệu sắp khóc tiếp, anh vội vàng nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc, em đừng khóc mà! Tiêu Tình, anh chọc em khóc sao? Hay là ai chọc em? Em nhanh nói cho anh biết, tại sao lại khóc?”

Nghe câu hỏi của anh có phần tức giận, nhưng bàn tay áp vào mặt mình thì lại dịu dàng vô cùng, Ô Tiêu Tình giống như mèo con, dụi dụi vào bàn tay của anh, hưởng thụ sự dịu dàng này.

“Tiêu Tình, em mà không trả lời là anh giận thật đó!”

Đột nhiên sau lưng truyền đến lời mắng: “Ngươi chạy đi theo tiểu học muội xinh đẹp cả một ngày một đêm mà vẫn còn mặt mũi chất vấn ai chọc cho Tiêu Tình khóc sao?”

Triệu Như Nguyệt không chịu nổi tiến độ chậm chạp của hai người, trực tiếp nói ra vấn đề. Nhưng sau khi cô nói ra, cô mới phát hiện ra ý đồ nghe lén của mình đã bị bại lộ.

“Chính người mới là người chọc Tiêu Tình khóc đó! Đồ khốn khiếp!”

“Cả một ngày đêm?” Kim Chính Dân quay đầu, nhìn chằm chằm vào một cô gái đang mặt trang phục nữ hầu gái rồi lên tiếng: “Rõ ràng sáng sớm tôi có trở về, cô đừng có vu oan cho tôi! Tôi nào có đi ra ngoài cùng tiểu học muội chơi cả một ngày một đêm?” Lúc anh ra khỏi nhà là khoảng 4 giờ, lúc về thì khoảng 7 giờ, căn bản là đi không đến 3 tiếng! Làm gì có chuyện đi cả ngày đêm?

“Tiêu TÌnh, lúc anh trở lại thì em đang ngủ say, anh nghĩ buổi sáng em không có tiết học nên không gọi em dậy, anh còn có dán một tờ giấy note trên tủ lạnh, chẳng lẽ em không thấy?”

“Giấy note?” Ô Tiêu Tình mơ màng lắc đầu. “Em không thấy…….”

Lúc này, trong lòng cô đang vui mừng vì Chính Dân hay vì nghe thấy lời giải thích của anh nên bỗng hoàn toàn tin tưởng anh, căn bản quên mất mình với mới hứa sẽ quyết tâm không để anh khi dễ. Cái gì mà anh ở cùng tiểu học muội gì chứ, những ý nghĩ đó đã sớm bị cô ném lên chín tầng mây rồi.

“Tiêu Tình, hắn chỉ tùy tiện giải thích vài câu là em sẽ tin hắn sao?” Triệu Như Nguyệt đến trước mặt hai người họ, tay chống nạnh như một người phụ nữ chua ngoa đanh đá: “Đêm khuya hắn ra ngoài lêu lổng với tiểu học học muội, ai biết họ ở cùng nhau thì chuyện gì xảy ra chứ? Còn nữa, em mau về nhà kiểm tra xem, vạn lần không được để cho hắn ta đe dọa.”

“Được, Tiêu Tình, nếu em không tin vào lời anh, bây giờ chúng ta trở về nhà xem trên tủ lạnh anh có dán tờ giấy nào hay không.” Kim Chính Dân bị chọc giận, quên cả lễ phép. “Còn nữa, cô là ai? Ta cùng bạn gái đang nói chuyện với nhau, tại sao cô lại chen ngang vào?”

“Ta…….” Bị khí thế của anh dọa cho phát sợ, Triệu Như Nguyệt như gà mắc tóc. “Ta là bạn của Tiêu Tình, ai bảo hành động của người khiến cho Tiêu Tình hiểu lầm chi? Ngươi phải nên khép nép mà xin lỗi mới đúng, lại còn dám lớn tiếng?”

Làm thế nào mà một người đàn ông tức giận mà vẻ mặt giống như lúc nghiêm túc thế này? Bình thường nho nhã lịch sự mà bây giờ chẳng khác gì Lôi Thần nổi giận……. Khí thế của Triệu Như Nguyệt nháy mắt bị lay chuyển trở nên nhát gan muốn bỏ chạy. Nhưng trước khi đi, cô cũng không quên hất mặt lên nói:

“Tiêu Tình, coi như lời hắn nói là sự thật. Em cũng nên hỏi lúc đó hắn và tiểu học muội đó đã làm gì? CÒn nữa, da mặt tiểu học muội đó dày như vậy, em nên cấm họ lui tới với nhau đó!”

Kim Chính Dân định mở miệng hỏi cô hầu gái đó thì chân cô ấy như bôi dầu, chạy mất dạng khiến cho tâm tình của anh tên tức giận.

“Tiêu Tình, hôm nay em có gặp học trưởng Hoa không? Em bị hắn ta chụp lén, em có biết không, chuyện này đã truyền đến học trưởng Hiếu Kiệt, có trời mới biết hắn đã truyền cho bao nhiêu người rồi.”

“Hả?” Ô Tiêu Tình mở mắt kinh ngạc. Tại sao có chuyện này? Hình của cô thật sự bị học trưởng Hoa đó tung đi khắp nơi sao?

“Những kẻ nhìn thấy hình của em chắc chắn trong đầu toàn nghĩ những điều đen tối, em có thể ngăn cản họ được sao?”

Ghen tức mãnh liệt tràn ngập cả người, Kim Chính Dân không có cách nào nhịn được cái cảm giác này, Tiêu Tình là người của anh, Tiêu Tình đáng yêu, Tiêu Tình mỹ lệ, anh cũng không muốn chia sẻ cho người khác dù chỉ là tấm hình.

“Em….em…. không biết……” Ô Tiêu Tình sợ hãi lắc đầu. Cô không cố ý làm Chính Dân tức giận.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, không ngờ lại gặp người quen trong tiệm, học trưởng Hoa là đàn anh của Chính Dân, mặc dù cảm thấy có lỗi nhưng cô không có biện pháp nào cự tuyệt yêu cầu của học trưởng nên đành để cho anh ta chụp một tấm.

Chỉ chụp có một tấm hình thôi mà ~ Như Nguyệt còn nói là chụp hình là chuyện cơm bữa hằng ngày, bây giờ còn chưa đi làm chính thức nhưng về sau, chụp hình sẽ phải thu phí. “Tại sao em lại mặc cái váy đó? Bộ đồ nữ hầu gái đó chẳng phải là mặc ở nhà cho một mình anh ngắm thôi sao?”

Kim Chính Dân nhìn quán một lượt. Quán cà phê như thế này, chắc chắc khách nam sẽ chiếm đa số. Tiêu Tình mặc đồng phục ở chỗ này đợi khách chụp hình chẳng lẽ là âm mưu của chỗ này?

Loại chuyện như vậy anh tuyệt đối sẽ không cho phép!

“Em….. Em…….” Mỗi lần Chính Dân giận, cô cũng không biết phải làm thế nào. Ô Tiêu Tình cắn cắn môi, gấp gấp đến độ muốn khóc ra nước mắt.

Rõ ràng muốn nói chuyện thẳng thắn với anh về chuyện giữa anh và học muội mới là vấn đề lớn nhất, không nghĩ đến lại nảy sinh những chuyện khác.

Ôi…. Cả ngày hôm nay cô uất ức rốt cuộc cũng không biết phải làm sao TT_TT
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom