• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Nữ giúp việc ngoan ngoãn muốn thành hư (1 Viewer)

  • Chương 2

Nghe thấy sát vách truyền đến tiếng mở cửa, Kim Chính Dân nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ trên tường một cái. Đã qua nửa đêm, bây giờ là rạng sáng 0 giờ 45 phút, Tiêu Tình vẫn ổn chứ??? Sao lại dám ở bên ngoài đến nửa đêm mới về! Kim Chinh Dân nói thầm một tiếng rồi xoay người xuống giường, mở cửa rồi đi đến cửa phòng Tiêu Tình, không có gõ cửa cũng không ấn chuông điện, trực tiếp mở cửa đi vào phòng của Tiêu Tình.

Nghỉ hè năm nay, cả hai người họ bắt đầu triển khai loại cuộc sống bán ở chung, mặc dù mỗi người thuê một gian phòng nhưng hơn một nửa buổi tối, có một căn phòng bị bỏ trống.

Lúc ấy, quyết định dời đến ở sát vách cùng Tiêu Tình cho tiện, Kim Chính Dân vẫn ở trong kí túc xá của trường, tiền thuê phòng khác xa so với dự tính khiến Tiêu Tình không kịp kiếm tiền trả tiền phòng, vì thế anh gần như chỉ ở phòng máy vi tính của trường, vừa học vừa làm thêm nhiều giờ, thậm chí còn ra ngoài làm thầy giáo dạy kèm tại nhà. Anh cố gắng như vậy đi làm kiếm tiền tất cả đều là vì Tiêu Tình, không ngờ Tiêu Tình ngốc nghếch lại cả ngày lẫn đêm đều ăn dấm lung tung, suy nghĩ lung tung, coi anh là kẻ vô lương tâm chuyên bắt cá hai tay. Mặc dù mọi người gặp anh đều thích nhưng anh cũng không phải cái loại đó, không phải không bao giờ cự tuyệt người khác, đặc biệt đối với bạn gái, anh lại càng vô cùng kén chọn. Cho nên thích Tiêu Tình là kết quả anh quan sát ước chừng một năm sau mới quyết định. Một người đàn ông lạnh lùng như anh làm sao có thể tùy tùy tiện tiện thích người khác liền bắt cá hai tay.

Tiêu Tình ngốc nghếch, hôm nay cô không đáng yêu một chút nào cả, ăn dấm lung tung đã thế không nể mặt anh, xem ra không dạy dỗ cô tốt không được mà…….

Cửa vừa mở ra, Kim Chính Dân tức giận, đùng đùng xông vào, không ngờ người bị hù không phải Tiêu Tình mà là bản thân Kim Chính Dân.

“Anh………..” Không dám tin, cặp mắt trợn to, Kim Chính Dân đưa ngón trỏ ra chỉ vào trong phòng, cô hầu gái đáng yêu trước mắt như bước ra từ thế giới Anime. “Em đang mặc loại quần áo gì vậy?”

Váy liền thân màu hồng nhạt, cộng thêm chiếc tạp dề trắng viền tơ và khăn đội đầu của hầu gái, Tiêu Tình của anh cứ như biến thành người khác vậy. Bộ dáng đáng yêu này khiến cho tim anh đập nhanh hơn. Dĩ nhiên, nghĩ như vậy không phải ý chỉ bình thường Tiêu Tình xem ra không đủ đáng yêu mà là bây giờ cô ăn mặc như vậy khiến làn da thêm trắng nõn nà, vô cùng đáng yêu, đáng yêu không để đâu cho hết.

“Em……..” Ô Tiêu Tình không nhịn được, gương mặt tràn đầy sự ngượng ngùng, đến trước mặt bạn trai chậm rãi xoay một vòng. “Có đẹp không ạ?”

Khi cô chuẩn bị quyết định muốn phóng túng mình thật tốt, thử làm chuyện chuyện xấu một lần thì vô tình gặp được cô gái xinh đẹp kia ở trên đường rồi được cô gái ấy đưa cô vào trong quán café hầu gái, kiên nhẫn lắng nghe cô tâm sự. Sau khi nghe tất cả những chuyện buồn trong lòng cô, cô gái ấy nói đúng trọng tâm vấn đề, khuyên bảo cô phải nên có lòng tin với chính mình một chút, tiếp theo liền hỏi cô có hứng thú đi làm hầu gái trong tiệm hay không.

Cô gái xinh đẹp kia chính là quản lý hầu gái, luôn khen ngợi dung mạo của của cô thật đáng yêu, thật là xinh đẹp, ngay cả khi khóc, bộ dáng cũng vô cùng điềm đạm, đáng yêu, chọc cho người ta đau lòng. Nếu mặc vào người trang phục nữ hầu gái của bọn họ nhất định sẽ biến thân trở thành sát thủ trái tim đàn ông.

Thật ra Ô Tiêu Tình không quan tâm mình có thật là có thể biến thân thành sát thủ trái tim đàn ông hay không, cô chỉ nghĩ rằng cần phải thay đổi bản thân, hoàn toàn chỉ vì lấy lòng một người! Kim Chính Dân! Bạn trai cô giống như đang muốn thay lòng đổi dạ với cô.

Trong lúc đang thử mặc trang phục đáng yêu của nữ hầu gái trong quán café, cô nhận ra mọi người ở đây đều gọi vị quản lí xinh đẹp kia là “chị Thụy Thụy” nên cô cũng theo đó mà xưng hô như vậy với cô ấy. Chị Thụy Thụy đang giúp cô thắt dải dây phía sau lưng thành một cái nơ con bướm thật to rồi đùa giỡn hỏi cô có muốn trực tiếp mặc bộ đồ này về nhà hay không. Sau ít phút nghĩ tới nghĩ lui, ở giữa tình huống tình cảm đang có dấu hiệu từ từ phai nhạt dần, xác thực sẽ cần tới thay đổi khẩu vị một chút để kích thích.

Ô Tiêu Tình nhìn mình trong gương, buộc lại như vậy để lộ phần eo nhỏ nhắn, để lộ thân hình nhu mỹ, đằng sau chiếc tạp dề viền tơ kia có thể nhìn thấy váy ngắn màu hồng cùng cặp đùi ngọc trắng noãn, tạo hình chuyển biến 180 độ.

Nếu như Chính Dân thấy cô ăn mặc như vậy, chắc anh nhất định sẽ rất giật mình!

Hồi tưởng việc bạn trai ở bên cạnh tiểu học muội, cô ta mặc chiếc quần ngắn, để lộ ra cặp chân mảnh khảnh. Nói về dáng người, dáng của cô cũng không đến nỗi tệ, chỉ là trang phục bình thường của cô luôn tuân theo quy củ bảo thủ, không có cơ hội bày ra chính mình. Nếu cô thật sự mặc trang phục hầu gái đứng trước mặt Chính Dân, anh nhất định sẽ kinh ngạc tới mức không dời mắt nổi.

Bây giờ, mọi suy đoán đều trở thành sự thật, Ô Tiêu Tình xấu hổ ở trước mặt Kim Chính Dân mỉm cười, đang mong đợi anh hành động.

“Em biến mất cả buổi tối rốt cuộc là chạy đi đâu?”

Cô đương nhiên là đáng yêu không để đâu cho hết, mà bây giờ cũng không phải là lúc khen ngợi cô, anh biết Tiêu Tình đang ghen, âm thầm biến mất là vì giận dỗi anh, nhưng tại sao cô có thể ở trước mặt mọi người cho anh mượn một cách dễ dàng như vậy?

Làm gì có ai ngu ngốc tới mức tùy tiện cho người khác mượn bạn trai mình? Kim Chính Dân đi lên phía trước, nắm chặt lấy tay cô: “Em có biết anh rất lo lắng không? Đi tìm em khắp nơi mà không thấy, anh không biết phải làm gì hơn ngoài việc về nhà đứng đợi. Kết quả là em không chỉ đi chơi đến nửa đêm canh ba mới về mà ăn mặc thành bộ dạng này………..”

Không ngờ không được anh khen ngợi mà còn bị mắng, Ô Tiêu Tình khó chịu cúi đầu, coi như mình cố ý vì anh mà mặc đáng yêu như vậy, hay là Chính Dân không còn hứng thú với cô?

Giữa bọn họ….chẳng lẽ xong đời thật sao?

“Tại sao không nói chuyện?” Kim Chính Dân cực khổ đợi một đêm, chứng kiến việc cô cúi như đang trở lại bộ dạng lúc đầu, cơn tức giận dần dần tản ra. “Tiêu Tình, em bỏ lại anh mà chạy mất, rốt cuộc là đi đến nơi nào?”

Tiêu Tình của anh luôn luôn khéo léo, nhã nhặn, lịch sự, chưa bao giờ để cho anh phải lo lắng như thế. “Còn nữa, rốt cuộc là ai đã khiến cho em ăn mặc như vậy?”

“Anh----….không đi dự sinh nhật ngoài trời gì đó sao?” Ô Tiêu Tình sâu kín hỏi.

“Em còn dám hỏi!” Kim Chính Dân ngồi xuống mép giường, đồng thời kéo cô đến gần trước mặt mình. “Tùy tiện liền cho người ta mượn anh, rốt cuộc em coi anh là cái gì? Nếu anh nghe lời em, đi với Dụ Dụ thật thì em cũng không để ý sao?"

“Em----…. Không phải---…..” Ô Tiêu Tình vừa nghĩ tới cảnh Kim Chính Dân di tình biệt luyến, nước mắt liền bắt đầu tích tụ ở nơi hốc mắt. “Em không muốn anh đi cùng với cô ta……”

“Vậy sao em còn cố ý làm như vậy?”

Kim Chính Dân giận quá hóa cười, anh đương nhiên biết Tiêu Tình bởi vì ghen đâm ra giận dỗi nên mới cố ý làm như vậy, nhưng bây giờ tất cả những điều này đều không còn quan trọng nữa, quan trọng là: cô bỏ mặc anh cả một đêm rốt cuộc là đi đâu, còn nữa, tại sao cô lại ăn mặc thành ra như vậy.

Bây giờ đã trế như thế này, cô mặc đồ đáng yêu như vậy đi ở trên đường không cảm thấy một chút sợ hãi nào hay sao? Trị an xã hội bây giờ hỏng bét như vậy, anh sẽ lo lắng, cô rốt cuộc có biết hay không?

“Thật xin lỗi………Thật ra em cũng không muốn làm như vậy…….”

“Đừng khóc, rõ ràng em làm sai vậy mà vẫn dám ở trước mặt anh khóc à?”

Giọng điện Kim Chính Dân nghe có phần hung dữ nhưng kỳ thật cũng không phải muốn trách móc cô, vả lại vừa nhìn thấy cô khóc, anh liền mềm lòng, nhẹ nhàng lấy nắm tay của cô đẩy ra, kéo cô ngồi xuống đùi mình, anh có chút thô lỗ thay cô lau những giọt nước mắt trên mặt.

“Tại sao không trả lời anh? Đêm qua em đã đi đến nơi nào rồi hả? Là ai bắt em mặc như vậy?”

“Ô ô…….”

“Còn khóc……Nói nhanh lên một chút.”

“Là chị Thụy Thụy nói…….cô ấy nói em mặc như vậy thoạt nhìn rất đáng yêu….muốn em - … muốn em mặc cho anh xem…..”

“Ai là chị Thụy Thụy?” Trong số những bạn bè của họ, có nhân vật số một nào tên Thụy Thụy sao?

“Tối hôm nay em mới gặp chị Thụy Thụy ở trên đường…”

“Trời ơi…! Mới quen biết người ta hôm nay vậy mà em để cho cô ta cho em mặc trang phục thành bộ dạng này sao?” Kim Chinh Dân không hiểu nên nổi giận, “Tiêu Tình, em có bị cô ta lừa gạt đến những nơi kì quái gì hay không?” Chỉ một buổi tối không nhìn thấy cô thôi mà đã khiến cho anh không kịp thích ứng, xem ra sau này anh phải nghiêm khắc trông coi cô mới được.

“Ô………chị Thụy Thụy không phải là người kỳ quái đâu…….”

Mặc dù là một đại mỹ nhân công khai ở trên đường đến gần một cô gái đáng yêu, xem ra có chút kì lạ, nhưng chị Thụy Thụy không phải là người xấu. Quán cà phê hầu gái là nơi kinh doanh đứng đắn, ở bên trong là những cô hầu gái đáng yêu cư xử rất tốt nên cô chơi vui đến quên cả trời đất, để cho anh ở đây đợi cả buổi tối.

“Vậy cô ta làm gì?” Nước mắt Tiêu Tình không ngừng rơi trên mặt, Kim Chính Dân không thể làm gì khác ngoài xoay người lại, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô. “Chỉ mới gặp lần đầu tiên mà thôi, em làm sao biết đối phương rốt cuộc là người tốt hay xấu. Đầu năm nay, bên ngoài người xấu rất nhiều, em nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.”

“Là cô hầu gái của tiệm cà phê đó….. chị Thụy Thụy thật sự không phải người xấu đâu! Không tin, hôm nào em dẫn anh đến đó, khi đó anh sẽ biết chị ấy tuyệt đối không phải là người xấu.”

“Thật sao?” Môi Kim Chính Dân hơi mím lại, không phải là dáng vẻ rất để ý. “Nhìn em xem, cũng khóc thành mặt mèo rồi. Thật đáng tiếc, rõ ràng ăn mặc xinh đẹp như vậy nhưng bây giờ khóc làm lem hết phấn trang điểm.”

“Chính Dân, em mặc đồ hầu gái có trở nên xinh đẹp hơn sao?” Ô Tiêu Tình hít mũi một cái, mặc dù không có biện pháp nhìn bộ dáng của mình lúc này nhưng nước mắt, nước mũi chảy xuống làm tình huống thêm bi thảm, dù không soi gương cô cũng có thể tưởng tượng gương mặt thảm hại của cô bây giờ.

“Đúng. Em trở nên thật đáng yêu, rất đáng yêu.” Đáng yêu đến mức làm nhịp tim của anh không ngừng tăng gia tốc mà đập điên cuồng.

Nhưng mà, vì sao cô lại đặc biệt ăn mặc trở nên xinh đẹp cho anh nhìn? “Cái chị Thụy Thụy gì gì đó là kẻ giật dây, bắt em ăn mặc xinh đẹp như vậy sao? Hơn nữa bây giờ là nửa đêm, một mình đi trên đường về nhà, chẳng lẽ em không thấy sợ sao?”

“Anh yên tâm đi! Chị Thụy Thụy nhờ một chủ cửa hàng lái xe đưa em đến dưới lầu, cho khi nhìn thấy em bình an mở cửa vào nhà, người ấy mới rời đi.”

“Cái gì? Người chủ cửa hàng đó là ai? Em cho người đàn ông khác chở mình về nhà sao?”

“Em cũng không có biện pháp, xe của người chủ cửa ấy là xe hai người ngồi rất tiện lợi, chị Thụy Thụy lại không biết lái xe, em đương nhiên chỉ có thể nhờ vị khách đó đưa em về rồi….”

Ô Tiêu Tình vội vã giải thích, nhưng hành động này chỉ khiến cho Kim Chính Dân cảm thấy tức giận hơn mà thôi.

“Về sau không cho phép em ở cùng với đám người kia trong quán đó nữa, có biết không?”

“Tại sao?” Ô Tiêu Tình bất mãn mở tròn mắt, vừa mới khóc quá nhiều nên giờ dùng lực mở to mắt đã cảm thấy mắt rất đau. “Họ đều là người tốt, luckygirl_co không chỉ lắng nghe em kể khổ cả đêm, dịu dàng an ủi em mà còn khuyên em phải có lòng tin với bản thân mình một chút. Tâm tình em rối loạn đều đã được họ làm cho tiêu tan. Chính Dân, anh căn bản cũng không biết họ, tại sao lại phản đối em qua lại với họ chứ?”

Kim Chính Dân dừng lại một chút, phát hiện ra phản ứng khoa trương của mình, chỉ là anh quá mức lo lắng cho sự an nguy của cô chứ không phải ép buộc, hạn chết Tiêu Tình kết giao bạn bè bên ngoài. Nhưng nghe thấy Tiêu Tình bên cạnh bất kì người đàn ông nào, tinh thần anh có chút căng thẳng.

“Thật xin lỗi. Anh xin lỗi.” Kim Chính Dân thấp giọng thở dài, sau đó ôm chặt cô vào trong ngực.

“Anh tìm em cả một đêm, em không chỉ tới khuya mới về, đã thế còn để cho người đàn ông khác đưa về nha, anh không nhịn được nên ghen tị.”

Hơn nữa, Tiêu Tình của anh tối nay lại ăn mặc đáng yêu như vậy, rất dễ khiến người khác ảo tưởng.

Ô Tiêu Tình sững sờ nhìn anh. Chính Dân đang ghen, nói như vậy chẳng phải Chính Dân vẫn rất để ý tới cô sao?

“Chính Dân, anh còn yêu em sao?”

“Em hỏi vấn đề ngu ngốc gì thế? Anh đương nhiên là yêu em rồi!”

“Vậy……….Anh với tiểu học muội kia….”

“Dụ Dụ? Cô ta làm sao?” Kim Chính nghĩ, quả nhiên là liên quan tới vấn đề này, Đồ ngốc Tiêu Tình này, rốt cuộc cũng có dũng khí hỏi chuyện anh.

Ô Tiêu Tình chần chờ thật lâu, cục tức mắc ở trong cổ họng không nhịn được bùng phát, “Anh thích cô ta sao?”

“Dụ Dụ là một cô bé dễ thương………”

Kim Chính Dân cố ý không trả lời trọng tâm vấn đề, tối nay Tiêu Tình để cho anh lo lắng lâu như vậy, anh nhỏ mọn muốn làm tiểu nhân để trả thù.

Nghe chính miệng anh nói ra, Ô Tiêu Tình không nhịn được cúi đầu nức nở. “Ô……..Em biết ngay mà, dung mạo của cô ta đáng yêu như vậy, anh nhất định sẽ động lòng với cô ta……………”

“Em đúng là đồ ngốc!” Không ngờ lại chọc cho cô khóc, Kim Chính Dân vội vàng bổ sung thêm. “Mặc dù đúng là Dụ Dụ đáng yêu nhưng anh chỉ coi cô ta như một tiểu học muội mà thôi, tuyệt đối không có bất cứ tình cảm nào cả. Tiêu Tình, em đừng có suy nghĩ lung tung nữa có được không?”

“Ô…….Anh gạt người. Anh nhất định là thích cô ta, cho nên mới đối tốt với cô ta như vậy…….”

“Anh tốt với cô ta khi nào?” Kim Chính Dân ngạc nhiên hỏi ngược lại.

“Chỉ cần cô ta tìm anh nói chuyện, anh nhất định chỉ để ý một mình cô ta……….”

“Vậy em muốn anh phải làm thế nào? Nếu như sau này có học đệ, người ta đến tìm anh nói chuyện, chẳng lẽ anh phải giả bộ câm điếc không đáp lại sao?”

Anh không phải chỉ để ý đến một mình Dụ Dụ, bởi vì ở phòng máy của trường, vừa làm vừa học, anh đã hình thành thói quen thu nhận học đệ, học muội để cố vấn. Bất luận là ai, chỉ cần có vấn đề muốn tìm anh đề bàn bạc, trao đổi, anh đều tận tâm giúp đỡ mọi người.

Điểm này Tiêu Tình phải biết rất rõ mới đúng chứ?

Nhưng anh không hiểu tại sao Tiêu Tình lại đặc biệt kiêng kỵ Lý Dụ Dụ, đúng là Dụ Dụ có ý đồ với anh, chỉ là anh không nghĩ tới Tiêu Tình sẽ phản ứng kịch liệt như vậy.

“Được. Anh đồng ý với em, về sao anh sẽ tránh xa Dụ Dụ, như vậy được không?” Anh nói ra câu này là muốn hòa hoãn không khí, không ngờ Tiêu Tình một chút vui vẻ cũng không có, anh liền vội vàng phủi sạch mọi quan hệ với tiểu học muội. “Tiêu Tình, em không nên vì một người không liên quan mà giận anh, có được không?”

Ô Tiêu Tình dĩ nhiên không muốn tiếp tục trách móc anh nữa. Tối nay cô lấy dũng khí trang điểm cho mình xinh đẹp lên là vì muốn lấy lại sự thân mật giữa hai người – cô cho là đã mấy đi cảm giác này. Để đáp lại lời anh, cô nhẹ nhàng hôn lên môi Kim Chính Dân. Trong quá khứ, Ô Tiêu Tình chưa bao giờ chủ động trong phương diện này, luôn bị động ở trong ngực Kim Chính Dân, mặc cho anh quyết định, cho dù có lúc anh yêu cầu cô nên nóng bỏng hưởng ứng một chút nhưng cô vì xấu hổ nên không bao giờ buông thả bản thân.

Nhưng tối nay, khi cô mặc trang phục đáng yêu của nữ hầu gái trông thật ngọt ngào, cảm giác giống như mình biến thành một người khác vậy. Nếu như Chính Dân cảm thấy ở một chỗ với cô dần dần không còn thú vị nữa, cô sẽ thử cố gắng thay đổi bản thân, khiến anh sinh ra hứng thú mới với cô.

“Chủ nhân.” Hôn được một lúc, Ô Tiêu Tình đứng lên, lùi về phía sau mấy bước, sau đó cầm váy ngắn màu hồng nâng lên, làm theo những động tác mà chị Thụy Thụy và Như Nguyệt dạy cô, chậm rãi cúi chào Chính Dân một cái. “Hoan nghênh trở lại.”

“À?” Kim Chính Dân nhìn đến mặt mày choáng váng, mọi thứ đang êm đẹp đột nhiên chuyển biến thành đùa giỡn thế này?

“Tiêu Tình…..em….” Cô giỏi lắm, dám mê hoặc anh?

“Anh ăn cơm tối chưa? Em có mang về ít bánh ngọt, anh có muốn ăn không?”

Kim Chính Dân cười cười: “Này! Đây là cách nói chuyện của nữ hầu gái sao? Chẳng dễ nghe chút nào cả."

“A. Đừng nói nữa.” Ô Tiêu Tình đột nhiên nhớ tới tối nay tiểu đáng yêu Như Nguyệt lúc dạy cô cũng có dặn dò những lời này, nữ hầu gái xác thực không bao giờ nói như vậy, ngay sau đó cô sửa lại: “Chủ nhân có đói bụng khộng ạ? Để Tiêu Tình phục vụ ngài ăn bánh ngọt nha!”

Lúc rời đi, chị Thụy Thụy có cầm một hộp bánh ngọt đưa cho cô, vì cả buổi tối cô không ăn gì cả, mà về nhà cũng chẳng có đồ ăn gì, bỏ qua chuyện giảng hòa với Chính Dân, cô đột nhiên có cảm giác đói bụng.

Ô Tiêu Tình đứng lên, chuẩn bị đi lấy hộp bánh bị cô để quên trên tủ đựng giày gần cửa, nhưng đột nhiên, một sức mạnh kéo cả người cô áp lên giường.

“Ăn bánh ngọt gì chứ. Chủ nhân của em lại có vẻ muốn ăn cô bé hầu gái đáng yêu trước mắt hơn?” Khóe môi Kim Chính Dân nở nụ cười tà ác, ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng kiều diễm của Tiêu Tình. “Thế nào, cho ăn sao?”

Đây là câu hỏi gì vậy? Ô Tiêu Tình cảm giác gương mặt nóng lên như lửa đốt, sao lại hỏi cô muốn cho ăn sao? Muốn cô trả lời thế nào bây giờ…………

“Sao không trả lời? Hửm?” Kim Chính Dân đưa tay lên, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới tràn ngập nước mắt của cô, mặc dù khóc thành một con mèo nhỏ nhưng anh không để ý chút nào cả. Mặc kệ Tiêu Tình của anh thế nào, trong mắt anh đều là đẹp nhất.

“Chủ nhân đang hỏi em đấy…”

“Người ta………không biết đâu!”

“Vì sao ‘người ta’ không biết?” Bàn tay vuốt ve mặt cô từ từ lước qua cần cổ tỉ mỉ của cô. Tới phần ngực tròn trịa phập phồng lên xuống theo hô hấp của cô. Cảm giác mềm mại này làm anh không nhịn được chạm thêm lần nữa.

Cuối cùng dứt khoát bao trọn lại, nhiệt tình xoa nắn.

“Em mặc như vậy trở về nhà không phải là để cho anh thưởng thức sao? Em cố ý hấp dẫn anh đúng không?”

Không ngờ ý định của cô lại dễ dàng bị nhìn ra như thế, Ô Tiêu Tình xấu hổ nên nhắm mặt lại chịu đựng. Nhưng cả người Kim Chính Dân đột nhiên đè trên người cô, đối mặt với cô, đôi mắt thâm tình không ngừng nhìn cô, hại cô căn bản không thể nhắm mắt lại được.

“Như vậy liền xấu hổ sao?” Kim Chính Dân vừa hôn cô vừa không kịp chờ đợi mà cởi quần áo trên người cô.

“Đây cũng không phải là lần đầu tiên, sao lại đỏ mặt thành ra thế này?” Hai người lui tới chừng nửa năm thì xảy ra quan hệ thân mật, dĩ nhiên, toàn bộ quá trình đều do anh chủ đạo. Ở phương diện tình dục, cả người đều vô cùng hợp nhau, ít nhất, vào thời điểm anh muốn, Tiêu Tình chưa từng cự tuyệt anh, có điều, Tiêu Tình cũng chưa từng chủ động yêu cầu gì cả. Kim Chính Dân cho rằng cô gái bình thường đều có dáng vẻ như vậy, bị động và hàm súc. Mỗi lần thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, anh luôn nhiệt huyết sôi trào, không khống chế được mình.

Khi chiếc nơ con bướm ở eo, tạp dề viền tơ, váy ngắn liền thân màu hồng nhạt cùng áo lót bị cởi xuống, Kim Chính Dân nhìn thấy hình ảnh quen thuộc trong trí nhớ, một Tiêu Tình trời sinh tính hay xấu hổ, chất phác lại e lệ.

Trên cổ trắng của cô, da thịt ửng hồng như bị ai đánh thương nhưng lại hấp dẫn mạnh liệt ánh mắt của anh. Bàn tay không nhịn được dán lên, theo sự trơn mềm mà sờ theo một đường tuyệt đẹp đến phần bụng bằng phẳng rồi lưu luyến dời lên về phía bộ ngực mềm mại của cô.

Bàn tay xoa nắn một hồi, Kim Chính Dân cúi đầu xuống, mút chặt lấy bông hoa anh đào đỏ mọng, môi lưỡi thay nhau trêu chọc, nghe thấy Tiêu Tình khẽ ngâm những âm thanh mê người, khí huyết của anh theo đó sôi trào lên.

"Tiêu Tình.... ......"

Kim Chính Dân thẳng người, cởi áo T shirt ra, nửa người trên trần trụi ngay sau đó lại trở về dán chặt lấy người cô. Vì gương mặt đỏ ửng của cô thật sự rất đáng yêu, anh không nhịn được lại hôn lấy môi cô, đầu lưỡi cạy mạnh, xông vào trong cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, nhiệt tình hôn sâu.

Bộ ngực mềm mại của Ô Tiêu Tình bị áp chế trong lồng ngực kiên cố của Kim Chính Dân. Môi bị đoạt lấy mặc cho anh không khách khí mút môi không ngừng, sức nặng đè trên người như không thể gián đoạn nụ hôn nóng bỏng này, làm cho cô thiếu chút nữa không thở nổi.

Rốt cuộc, Kim Chính Dân cũng rời khỏi đôi môi của cô, ngực Tiêu Tình không ngừng phập phòng. Bị hôn đến sưng cả miệng nhỏ nhắn, lỗ mũi liều mạng hít thở không khí. Khi nhìn thấy Kim Chính Dân cởi bỏ quần dài rồi trở về áp chế trên người cô, mặt cô đỏ tới mang tai rồi thẹn thùng nhắm mắt lại.

Biết tính cô hay e lệ, tối nay lại dám mặc như vậy trở về hấp dẫn anh, cũng đã là cực hạn của cô rồi. Trong lòng Kim Chính Dân vừa cảm kích vừa không nhịn được nhiệt tình ở trên người cô, không chờ đợi mà kéo quần lót của cô xuống.

Đêm nay, tâm tình của anh lúc nóng lúc lạnh, vừa lạnh vừa nóng chung quy lại là ấm áp.

Ô Tiêu Tình đồng ý cho người ta mượn anh, phản ứng ghen tức mặt liệt xuất hiện anh cũng không nói, cô thậm chí bỏ anh lại một mình mà quay đầu chạy mất, không chỉ có như thế, cô còn ở bên ngoài đi đến nửa đem canh ba mới trở về, lần này cô ăn mặc có ý đồ hấp dẫn anh. Nếu không phải biết cô cẩn thận trong lời nói, anh sẽ cho rằng ô học nói xấu cũng không chừng.

“Tiêu Tình……….” Thấy cô thẹn thùng nhìn trộm động tác của mình, Kim Chính Dân vừa cười vừa tách hai chân của cô ra, để cho dục vọng dưới bụng vì cô mà dâng lên, thân mật dán chặt ở chỗ mở rộng mê người giữa hai chân cô, như có như không hỏi cô: “Muốn anh sao?”

Bàn tay nhỏ bé của Ô Tiêu Tình che lấy gương mặt ửng đỏ. Nửa người dưới của mình, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của anh rồi, lúc này anh còn hỏi cô chuyện này làm gì cơ chứ?

Thật ra Kim Chính Dân cũng không định nghe cô trả lời, anh vươn tay đến tủ đầu giường, lấy ‘bcs’, vừa mang vào chuẩn bị vừa cúi đầu thăm dò, nhìn phong cảnh ngọt ngào mê người giữa hai chân cô.

“Tiêu Tình, anh nghĩ anh muốn em.”

Biết cô tuyệt đối không có khả năng đáp lại loại cố ý khiêu tình của anh, Kim Chính Dân lại gần, chống đỡ nơi chặt chẽ ấy, khiến dục vọng nóng bỏng đi vào sâu trong thân thể ấm áp của cô.

"Ừ...a..."

“Anh biết em muốn anh mà.” Cho nên, dù cô xấu hổ không chịu trả lời, anh cũng hiểu vào giờ phút này nên làm như thế nào mới có thể làm cho hai người đồng thời cảm thấy hài lòng, ý loạn tình mê.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom