• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full NHẬT KÝ NỤ HÔN ĐẦU (1 Viewer)

  • Chương 75: PN1: Giải được đề này sẽ cho vào trường Thanh Hoa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thịnh Thiên Dạ không lên xe, chỉ đứng ngoài xe, giơ tay lên sờ đi sờ lại nhiệt độ trên trán và gò má của mình.



Người đàn ông trong xe không hiểu ý của cô, cau mày, “Cô sờ trán làm gì?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---



“Có phải giữa hai chúng ta ——” Thịnh Thiên Dạ liếm môi, cố gắng nói chuyện khéo léo, “Có một người bị điên rồi không?”



Dám nói chuyện với ông chủ như vậy, nếu không phải là nghệ sĩ đang nổi của công ty, có lẽ bây giờ Bộ Tư Pháp đã tự soạn thư kết thúc hợp đồng đưa cho cô.



Nhưng… ai bảo cô kiếm được nhiều tiền cơ chứ.



Nghĩ như vậy, Thịnh Thiên Dạ cố gắng kiên cường hơn, lưng càng thẳng hơn.



Thịnh Thiên Dạ cô là nữ minh tinh có phẩm chất, không sợ cường quyền.



Phó Tu nhìn cô rất lâu, “…”



Quy trình máy móc của anh lại được người ta tùy cơ ứng biến. Rõ ràng anh cũng không thể dùng lối suy nghĩ bình thường để suy tính rõ ràng với người tên là Thịnh Thiên Dạ.



Vì vậy, anh khôi phục lại nhiệt độ làm lạnh, lời ít ý nhiều, nói: “Lên xe.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---



Thịnh Thiên Dạ còn chưa kịp nghĩ ra đối sách thích hợp, bỗng nhiên nghe thấy có giọng nói bất mãn vang lên trong góc tối, “Ông nội vừa mới nói với con xong, tại sao con lại lạnh lùng như vậy?”



Người đàn ông bóp ấn đường.



Làm theo lời ông cụ, Thịnh Thiên Dạ cho rằng đầu óc của anh có vấn đề; gặp mặt mà không đóng kịch, ông cụ lại phê bình úp mở.



Tất cả đều tại cú điện thoại kia.



Tối nay anh đang dẫn hai người già đi ăn tối ở gần đây, không biết tên nào tự cho mình thông minh lại gọi điện thoại cho anh, xu nịnh: “Xe của Thịnh Thiên Dạ còn đang sửa, nghe nói buổi sáng cô ấy chọc anh tức giận, buổi tối chúng ta không cần cho xe đến đón cô ấy đúng chứ?”



Bình thường chiếc điện thoại này luôn tắt máy, một số thông tin không quan trọng sẽ không đến chỗ anh, anh chỉ phụ trách những quyết sách quan trọng. Cho dù có cuộc gọi đến, chỉ cần không có ghi chú, anh sẽ không nhấc máy.



Nhưng ông bà đang ở kế bên, anh vẫn phải tỏ ra nhẫn nại, dù sao người già lớn tuổi hơi cố chấp. Thay vì phân tích cụ thể lý do đằng sau hành động của mình thì chẳng thà nghe theo lời bọn họ, cũng làm cho ông bà vui vẻ.



Kết quả là vừa nhấc máy, tên ngu dốt bên kia chẳng những xem anh là tay sai vặt, mà còn nói ra cách giải quyết ngu đần không cho xe đến.



Chưa nói đến chuyện hiểu lầm lúc sáng, cho dù nghệ sĩ thực sự chọc anh tức giận cũng không nên mang thù riêng vào trong công việc.



Anh cố nén giận, liếc nhìn tên người gọi, định đuổi việc tên ngu dốt này ngay tức khắc.



Kết quả là không ngờ giọng nói của tên ngu dốt đó quá to, bà nội nghe được báo cáo, ngẫm nghĩ về cái tên Thịnh Thiên Dạ mà mình biết rõ. Đó là nghệ sĩ có sức ảnh hưởng xếp hàng đầu của công ty, có nhiều đóng góp cho công ty.



Vì vậy giữ quan niệm “Để Phó Tu lấy con người làm gốc, làm một ông chủ tốt, gần gũi với dân”, ông bà đề nghị: Hay là chúng ta đi đón Thịnh Thiên Dạ đi.



Anh cũng không làm trái lời đề nghị của ông bà, tình hình bây giờ đã đi vào ngõ cụt như anh dự đoán.



Quả thật người đàn ông rất ghét lãng phí thời gian, gấp rút đi xuống xe, mở cửa xe bên ghế phụ cho Thịnh Thiên Dạ.



Thịnh Thiên Dạ nghe thấy giọng nói của người già, đầu óc hoạt động, nhanh chóng biết chuyện gì xảy ra. Có lẽ ông chủ bị buộc phải quan tâm đến mình, vì vậy cô mới thấy được nụ cười nghề nghiệp giả tạo, hiện thực kỳ bí.



Cần phải giữ thể diện cho ông chủ. EQ của cô khá cao, lập tức phối hợp ngồi vào ghế phụ, nhưng trong lòng vẫn muốn chạy trốn sớm, nhanh chóng nói địa chỉ khách sạn cho tài xế.



Trước đây có nghe nói mặc dù tính khí của Phó Tu xấu, nhưng lại có ông bà hiền lành, rất có thể là tức nước vỡ bờ, gien này thật đúng là kỳ diệu.



Không ngờ xe chạy đến khu sầm uất, đèn đường sáng trưng, ông cụ nhìn lướt qua khuôn mặt của cô trong kính thì nhất thời hoảng hốt, “Cô bé, có phải con từng đóng trong 《Xương Ấm》 không?”



Thịnh Thiên Dạ xoay người lại, gật đầu cười, “Vâng, ông từng xem qua rồi ư?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---



“Tất nhiên rồi, không ngờ con còn xinh đẹp hơn trên TV.”



“A Tu của chúng ta đúng là biết chọn người.”



Thịnh Thiên Dạ thầm nghĩ con cũng không phải do A Tu nhà bà tuyển vào, thậm chí sáng nay là lần đầu gặp mặt anh ta.



Nhưng nhìn sang Phó Tu, cô vẫn không vạch trần, nói phụ họa: “Vâng, mắt nhìn của ông chủ tụi con rất tốt.”



“Bình thường nó đối xử với các con tốt không?”



Thịnh Thiên Dạ cười khẽ, “Rất tốt, thường xuyên theo dõi tụi con.”



Nhất là khi con đến trễ, anh ta liên tục tặng cho con ánh mắt chết người suốt sáu phút, xúc động lòng người.



Có lẽ ông nội của anh cảm thấy bầu không khí quá vi diệu, đi sâu vào chủ đề, “Có làm những chuyện khiến con cảm động hoặc là phản án sâu sắc không?”



—— Không để con hít thở có được tính không?



Thịnh Thiên Dạ cảm thấy chủ đề này hơi khó trả lời, lại còn đối mặt với ánh mắt của người đàn ông đang ngồi thẳng lưng, cô chỉ cảm thấy trong mắt của máy lạnh đều viết “Trả lời không tốt thì đợi máy lạnh thổi gió vào người trong một năm đi.”



Cô run sợ, đành phải bịa chuyện.



“Đại khái là lúc con muốn uống nước nóng, đoàn làm phim sẽ chở 20 loại máy nước nóng cỡ lớn tới…”



Quá khó, giải được đề này sẽ giới thiệu vào trường Thanh Hoa.



Phó Tu nghe được câu trả lời này: …- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---



Thật ra không cần phải vậy.



Ông nội của anh luôn cho rằng lòng trung thành và mức độ hài lòng của nhân viên có sức ảnh hưởng lớn tới công ty. Còn từ nhỏ tính cách của Phó Tu đã khiến người ta lo lắng, khuôn mặt luôn lạnh lùng, nhìn là thấy không dễ chọc.



Vì vậy bọn họ mới thường xuyên chạy đến công ty, muốn xem anh có thể xử lý tốt mối quan hệ và bầu không khí của công ty hay không, còn luôn khuyên anh đừng quá hung hăng, nói chung lúc nào người già cũng luôn lo lắng.



Ông nội khẽ thở dài, nói: “Chất chứa nhiều oán hận sẽ không tốt cho sự phát triển của công ty. Hy vọng các con có ý kiến gì có thể nói thẳng ra.”



Thịnh Thiên Dạ thầm giật mình, hé môi, cảm thấy có nhiều lời mình không thể kiềm chế muốn nói ra. Kết quả là còn chưa kịp nói ra một âm tiết, cô thấy Phó Tu nhúc nhích người, nhẹ nhàng híp mắt lại.



Cô cố gắng lật ngược tình thế, nuốt lại bài phát biểu, cắn chặt răng và dịu dàng lên tiếng. ——



“Con không có ý kiến gì.”



“…”



Khó khăn lắm mới xuống xe, cô cảm thấy tối nay điều may mắn nhất là trợ lý không lên xe.



Tại sao trước khi vào công ty, không ai nói cho cô biết làm nhân viên của Hoa Ngạn còn phải học môn tự chọn để ứng phó với ông bà của Phó Tu? Còn phải rất cẩn thận mới qua môn? Còn phải che giấu lương tâm thật sự và khen ngợi mấy câu giả dối?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---



Thịnh Thiên Dạ hóng gió và cảm khái: “Nếu không có nhiều tiền và tài nguyên tốt, ai lại đồng ý làm thuê cho cái máy lạnh đó?”



Đúng lúc câu nói đó lọt vào tai của người đàn ông xuống xe mua đồ. Phó Tu khựng lại, ngẩng đầu lên lần nữa, cô đã biến mất.



///



Một tuần sau, vết thương trên cánh tay của Thịnh Thiên Dạ đã tháo chỉ, cô lại gấp gáp chạy về đoàn làm phim để quay phim.



Lúc nghỉ ngơi, cô ngồi trên ghế dựa, nghĩ tới hôm bị thương, mình cũng chạy lật đật đến buổi họp của công ty, thầm cảm kích may mà ra khỏi công ty không bắt gặp máy lạnh.



Cửa phòng nghỉ vang lên tiếng cọt kẹt nhỏ, người đàn ông bị bắn nát thành tám mảnh trong đầu cô đi vào.



Thịnh Thiên Dạ: …??



Phó Tu liếc nhìn phòng nghỉ của cô một vòng rồi mới hỏi: “Sao chỉ có một mình cô?”



“Đây là phòng nghỉ cá nhân mà công ty cho tôi.” Trong đầu của Thịnh Thiên Dạ càng hiện ra nhiều dấu chấm hỏi, “Chẳng phải có người khác là toi đời sao?”



Có lẽ cảm thấy mình thực sự không hiểu biết nhiều về nghệ sĩ dưới trướng, Phó Tu im lặng trong phút chốc.



Anh quay đầu đi về phía cánh cửa. Lúc Thịnh Thiên Dạ cầu nguyện có lẽ anh ta mở cửa rời đi, người đàn ông lấy ghế ra, ngồi xuống bên cạnh cô cách đó không xa.



Thịnh Thiên Dạ ho khan, “Có chuyện gì không?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---



Có chuyện quan trọng gì đáng để ông chủ như anh không quản khó nhọc chạy tới phòng nghỉ, làm chứng PTSD của tôi thêm trầm trọng?



Phó Tu nhìn cô một hồi, muốn nói lại thôi, yếu hầu chuyển động lên xuống.



Tự dưng anh nhìn cô chăm chú làm cô mất tự nhiên. Thịnh Thiên Dạ đợi đến nỗi cả người ngứa ngáy, cân nhắc qua rồi quyết định chủ động ra quân, “Tôi không có trốn thuế.”



Phó Tu cau mày:?



Cô còn nói: “Cũng không có làm giả sổ sách.”



“…”



“Càng không có làm chuyện tổn hại đến lợi ích công ty.”



“Không phải.” Người đàn ông che miệng ho khan, “Vết thương của cô đỡ hơn chưa?”



“Trong lòng à?” Cô cho rằng cuối cùng người này đã tốt bụng nhận ra những gì mình làm trước đó với cô.



Tuy Phó Tu cũng nghẹn lời vài giây, nhướng mày hỏi: “Trong lòng cô có vết thương gì?”



“Rất nhiều, nhất thời không nói hết được.”



Cô chọt vào cánh tay của mình: “Anh hỏi cái này à?”



Anh gật đầu.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---



Đột nhiên cô kịp phản ứng, “May mà anh nhắc nhở, suýt nữa tôi đã quên thoa thuốc…”



Hôm nay cắt chỉ, bác sĩ dặn đi về phải thoa thuốc mỡ.



Thuốc thoa vừa có mỡ vừa có chất lỏng, Thịnh Thiên Dạ lấy tăm bông ra và mở hai lọ thuốc khác. Có một tay mà còn phải cố gắng giữ yên, không thể cử động, động tác trông hơi khó khăn.



Lúc họp đã hiểu lầm cô, Phó Tu cũng hơi áy náy, khi đi ngang qua trường quay đã tiện thể đến xem cô, lúc này hỏi với hàm ý bù đắp: “Cần giúp không?”



Thịnh Thiên Dạ ngơ ngác nhìn anh, vừa luống cuống vừa khó hiểu.



Giữa khe cửa có gì đó chợt lóe lên, cô mới kịp phản ứng, vẫy tay, “An Miên, em vào đây, chụp hình giúp chị.”



An Miên đẩy cửa ra đi vào, “Chụp cái gì?”



Thịnh Thiên Dạ ngẩng đầu lên, ra hiệu, “Chụp hình ông chủ của chúng ta thoa thuốc cho chị, sao chép thành ba bản. Một bản dán lên bảng triển lãm ở lối vào công ty, ca ngợi ông chủ dịu dàng, tốt bụng, quan tâm đến nhân viên; một bản đưa cho ông bà; một bản nữa để cho ông chủ của chúng ta thưởng thức.”



Phó Tu: “…”



Được lắm, xem như cô giỏi.



///



Sau khi chụp hình công việc về ông chủ tốt bụng, Thịnh Thiên Dạ tiếp tục tập trung quay phim. Vì quay phim cổ trang, chọn cảnh ở nơi xa xôi, gần như cô rơi vào trạng thái bốc hơi.



Phó Tu lại nhận được tin tức của cô do giới truyền thông tung ra, nói là hôm nay lịch trình của cô để trống một ngày để đi cúng cha mẹ.



Anh cũng mới biết trước đó.



Cha mẹ cô mất sớm. Khi mọi người sống dưới sự bảo bọc của cha mẹ lúc mới vào cấp Ba, cô đã phải học cách tự lập. Lúc rảnh rỗi ở trường sẽ làm gia sư, dùng tiền lương và học bổng để trang trải cuộc sống và tiền học phí.



Lúc được hướng đạo sinh săn đón, cô chỉ mới 17 tuổi, bình tĩnh đến không ngờ, đôi mắt đen tuyền nhìn lướt qua đại sảnh của công ty, bắt đầu thảo luận điều kiện rất lý trí, yêu cầu là Thịnh Tinh Vũ phải ký hợp đồng chung với mình.



Cô cũng không phải là diễn viên có năng khiếu, có được ngày hôm nay đều là do cô tự học từng bước. Nếu cô không có năng khiếu, vậy thì người khác tập một lần, cô sẽ tập ba lần; người khác tập ba lần, cô sẽ tập mười lần. Có như thế, năng lực nghiệp vụ mới từ từ đi lên, từng bước leo lên vị trí hàng đầu trong công ty.



Hoặc có lẽ vì như vậy mới đánh mất khả năng kể về nỗi đau, bởi vì đau đớn và nước mắt vào mỗi đêm trong thời thiếu nữ đều vô dụng. Không có ai che nắng che mưa cho cô, phải bảo vệ em trai hơn chính mình, chỉ có bất khả chiến bại mới có thể chống đỡ nổi thử thách trong cuộc sống.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---



Không phải chưa từng kể về nỗi đau, mà là biết rõ kể ra cũng vô dụng, vì vậy dần dần không kể nữa.



Một khi hình thành tư tưởng trong thời kỳ xây dựng tính cách, sau khi trưởng thành sẽ khó sửa đổi.



Dù sao cũng là nghệ sĩ dưới trướng, dựa theo quan niệm lấy con người làm gốc của ông nội, sau khi cô cúng cho cha mẹ xong, Phó Tu cũng dò hỏi tin tức của cô thông qua quản lý, quản lý trả lời là không biết.



Cô muốn ở một mình.



12 giờ tối nay, khu vui chơi vẫn chưa đóng cửa.



Đúng lúc người đàn ông đi ngang qua thấy hơi đói, nhớ ra trong công viên có một cửa hàng bán thức ăn nhẹ khá ngon, vì vậy định xuống xe xem thử.



Đi lên lầu ba, anh phát hiện khu ăn uống đã đóng cửa, nhưng hình như ở cầu thang có âm thanh. Phó Tu cũng không hiểu tại sao, tự men theo âm thanh đó.



Có người ngồi khóc ở cuối bậc thang.



Cũng không phải khóc, mà là khẽ nức nở, giống như lúc động vật liếm vết thương sẽ phát ra âm thanh khe khẽ, nhẹ nhàng giằng xé trái tim của người ta.



Lưng của cô hơi run lên, ôm lấy hai cánh tay, vùi mặt vào đó. Đèn cảm ứng sáng lên không đúng lúc, sau đó lặng lẽ tắt ngúm.



Bóng dáng của cô được chiếu sáng thành một hình tròn nhỏ bé, nằm trên đôi chân vất vả, gầy gò của cô. Tưởng nhớ người thân có lẽ là cảm xúc không ai có thể tránh khỏi trong thời điểm yếu ớt.



Phó Tu lịch sự rời đi.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---



Lúc Thịnh Thiên Dạ ra khỏi công viên đã trở lại bình thường, đi ra khỏi cổng muốn gọi xe, đột nhiên chiếc xe Rolls Royce bên trái đổi sang
đèn khẩn cấp*, bóp kèn vài lần.




*Đèn khẩn cấp: Chỉ nên sử dụng khi xe gặp sự cố đang di chuyển hay phải đỗ trên đường. Lái xe cần bật đèn khẩn cấp để các tài xế khác chú ý, chủ động tránh xe để không xảy ra va chạm.




fbd173c4b3825adc0393

Đèn khẩn cấp (hình minh họa)



Xe chậm rãi đến bên cạnh cô, Phó Tu hạ cửa kính xe xuống, vẫn là câu nói quen thuộc kia, “Lên xe.”



Thịnh Thiên Dạ sợ hết hồn khi chiếc xe phát ra đèn khẩn cấp. Lúc không có tiếng động, xung quanh cô đều tối đen, cô cho rằng ở gần đây không có con vật nào sinh sống. Hiện giờ nơi này đang nói cho cô biết không những có xe, mà trong xe còn có ông chủ PTSD của cô.



Cô hoảng sợ vỗ ngực, “Sao anh đến đây?!”



Phó Tu nhìn đôi mắt của cô mở to ra, không trả lời câu hỏi của cô, “Tôi rất đáng sợ sao?”



Nhận lấy cái gật đầu điên cuồng của cô.



“Tôi đáng sợ chỗ nào?”



Cô hỏi lại càng gây sốc hơn: “Anh không đáng sợ chỗ nào?”







Cuối cùng vẫn lên xe.



Dù sao trời đã tối, mặc dù ông chủ tỏa ra hơi lạnh hơi đáng sợ, nhưng ít nhất sẽ không hại cô.



Thịnh Thiên Dạ ngồi trên ghế phụ, ban đầu còn hùng hổ bảo anh đừng đi sai đường, chẳng bao lâu mất hết khí thế vì buồn ngủ.



Lúc cô cởi bỏ bộ giáp xuống đã dịu dàng hơn, hốc mắt vẫn còn đỏ, hai má còn đọng nước mắt chưa lau khô hết.



Lúc đợi đèn xanh, người đàn ông nghiêng sang nhìn cô một lúc, ma xui quỷ khiến lấy điện thoại ra, đổi sang camera trước, hướng về phía cô.



Thật ra như vậy vẫn… rất xinh đẹp.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---



Còn chưa kịp nhấn nút chụp, Thịnh Thiên Dạ từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra thì thấy trước mặt có chiếc điện thoại, điện thoại đang bật camera, trong màn hình là mặt mình.



Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang cầm điện thoại với vẻ mặt không thể tin nổi, “Có phải anh muốn trộm thông tin khuôn mặt của tôi không?”
HẾT CHƯƠNG 75
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom