• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Hot Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch (1 Viewer)

  • Chương 17-18

Chương 17


Nhâm Xử An đã thử sức với một phân cảnh suốt mấy ngày nay, đến khi cảm thấy mình đã nắm rõ về nhân vật này thì cô mới thoải mái hơn một chút.


Cô mở trò chơi lên thì thấy Quý Hưng đang cầm một cuộn băng keo trên tay, có vẻ như cậu muốn dán thứ gì đó.


Sau khi phóng to hình ảnh trên điện thoại thì cô mới phát hiện, đó chính là quyển sách bài tập mà cô mua cho Quý Hưng.


Nhưng sao nó lại bị rách rồi?


Nhâm Xử An cau mày, cảm giác đầu tiên của cô là chắc chắn việc này không phải do Quý Hưng làm.


Có lẽ nào…


“Nhóc con, có người bắt nạt em phải không?”


Cô bấm chữ hỏi.


Thân thể gầy yếu của Quý Hưng dừng lại một lát, cậu không ngờ thần tiên khi nhìn thấy sách bài tập bị xé rách không những không nghi ngờ cậu, mà còn hỏi cậu có bị bắt nạt hay không nữa.


Dường như cô thật sự rất tin tưởng cậu.


Cậu mím môi rồi không nói gì, cũng chẳng nói là có hay không mà cậu chỉ nói: “Tôi không sao.”


Nhâm Xử An cảm thấy hơi đau đầu, đúng là nhóc con hiền quá mà.


Khi con của người ta bị bắt nạt ở trường, đừng nói là xé sách bài tập mà chỉ cần cãi nhau với bạn học cùng lớp thôi thì khi về nhà nhất định chúng phải nói cho người thân biết, nhưng Quý Hưng thì ngược lại, cậu chỉ biết im lặng.


Im lặng thì im lặng, nhưng khi im lặng thì sẽ rất dễ làm ra những điều sai trái.


“Nhóc con, tôi biết là ở trường học sẽ không tốt nếu có người bắt nạt em, nhưng em nhất định không được nhịn, nếu mắng được thì cứ mắng, nếu đánh được thì cứ đánh lại, biết chưa hả?”


Các vụ bắt nạt trong trường cũng không còn xa lạ gì nữa và ý đồ của một đứa trẻ thì thường sẽ lớn hơn ý đồ của người lớn.


Quý Hưng nghe thấy giọng nói phát ra từ trên không, cậu chợt khựng lại một chút.


Từ lúc học tiểu học, dù cậu không làm gì thì các bạn cùng lớp vẫn thích chọc ghẹo và vẽ nguệch ngoạc trên bàn và sách vở của cậu. Sau khi về nhà cậu nói với người phụ nữ kia thì người đó chỉ nói: Không có lửa thì làm sao có khói, trong lớp nhiều người như vậy sao bọn họ không bị bắt nạt mà chỉ mình cậu bị chứ? Nhất định là do bản thân cậu có vấn đề thôi.


Người phụ nữ đó chỉ thấy rằng cậu có vấn đề, thấy rằng cậu và bố cậu đều giống nhau, chỉ biết đi gây chuyện ở khắp nơi và luôn làm điều không đúng với người khác. Về bố cậu thì ông ta chưa một lần quan tâm cậu. Lâu dần, dù ở trường học có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cậu cũng không còn nhắc tới nữa.


Bị người khinh thường, trách cứ nhưng cậu không ngờ thần tiên sẽ nói là cậu muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh.


Điều này làm trái tim lạnh giá của cậu như có một chút hơi ấm trở lại.


Nhâm Xử An nhìn màn hình liên tục xuất hiện [Mức độ thiện cảm: +1], lúc này khóe miệng cô đã kéo đến mang tai luôn rồi.


Cô cười hì hì, nếu nhóc con thích nghe cô nói như vậy thì cô sẽ không phiền mà nói nhiều lời hơn nữa, để tăng mức độ thiện cảm.


“Chủ động đánh người là không tốt nhưng chỉ cần người khác đánh em trước thì em phải phản đòn lại, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ xử lý giúp em.”


“Có người bẩm sinh đã thích bắt nạt kẻ yếu hơn mình rồi, khi em nhịn thì người đó sẽ cho rằng em là trái hồng mềm mại dễ bóp nát, rồi sau đó họ sẽ tiếp tục bắt nạt em. Nên em cứ đánh lại một lần thì người ta sẽ không dám la lối bắt nạt em nữa đâu.”


Quý Hưng đã đánh nhau rất nhiều lần, nhưng mỗi lần cậu đều bị người khác bắt nạt nên mới phải đánh lại, đến bây giờ cậu cũng chưa từng chủ động bắt nạt ai.


Nghe những gì thần tiên tỷ tỷ nói, bỗng nhiên cậu có cảm giác như bản thân được người khác thừa nhận.


Từ trước đến nay cậu chưa từng có cảm giác như vậy, vì cậu luôn bị mọi người chối bỏ, thậm chí cậu còn cho rằng cậu được sinh ra chính là một sai lầm, cậu không nên sống trên thế giới này.


Bỗng nhiên cậu cảm thấy vui đến mức muốn nhếch mép lên cười.


Sau đó cậu ho nhẹ một tiếng rồi kìm lại độ cong trên khóe miệng mình, cậu cau mày rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, trông có vẻ như không bằng lòng mở miệng nói: “Tôi biết rồi.”


Nhâm Xử An nhìn thiếu niên trong màn hình đang cau mày, vẻ mặt không có chút kiên nhẫn, còn hai má thì phồng lên vì tức giận.


Cái tên nhóc này đúng là tảng băng nhỏ, tính tình chẳng dễ gần chút nào, cô nói nhiều như thế, ít nhiều gì thì cậu cũng phải trả lời cô một câu chứ.


Chỉ trả lời lại một câu: “Tôi biết rồi “, ngày nào cô cũng phải bắt chuyện với cậu.


Cứ nói chuyện một mình như thế thật sự mệt mỏi lắm luôn đấy?


Vừa nhổ nước bọt trong lòng thì cô lập tức nhìn thấy một người thanh niên trên màn hình đang nhìn thẳng về phía mình, lúc này miệng người đó khẽ mở ra, có vẻ như muốn nói điều gì, sau đó dừng hai giây rồi lại quay đầu sang một bên, khuôn mặt của cậu có chút ngượng ngùng nhưng không dễ để phát hiện ra được.


Nhâm Xử An nhướng mày, cô cũng không chờ tên nhóc Quý Hưng nói tiếp nữa.


Một lúc sau, cô không chờ được lời nói của Qúy Hưng nhưng cô lại thấy tai của cậu từ từ đỏ lên.


Nhìn vẻ mặt của tên nhóc Quý Hưng có chút bối rối, hai tai cũng đỏ lên mà không dám nhìn cô, lúc này trong lòng của Nhâm Xử An chỉ có thể kêu lên “A a a a a.”, nhóc con đáng yêu quá đi!


Trời ạ cô vừa nhìn thấy gì vậy! Cô đã thấy nhóc con đỏ tai đấy!


Chắc là xấu hổ đây mà!


Vừa rồi còn là tảng băng nhỏ khó gần, vậy mà chưa tới hai phút cô đã bị biểu cảm nhỏ nhẹ tinh tế của Quý Hưng làm cho lăn lộn khắp giường rồi, đáng yêu quá! Yêu! Chết! Mất!


Đáng yêu hơn bất kỳ đứa trẻ nào mà cô từng gặp trong thực tế luôn ấy!


Quả nhiên, người trong thể giới ảo mới là sự tồn tại đẹp đẽ nhất, từ trước đến nay, vì sao cô lại không cảm thấy trò chơi “Nhật ký dưỡng thành thiếu niên” này thú vị chứ?


Bỗng nhiên cô nhận ra, mỗi phút giây dành cho nhóc con đều thật đáng giá.


“Em bị làm sao vậy? Có chuyện gì thì có thể nói với tôi…”


Cô còn chưa nói xong thì đã thấy dường như Quý Hưng đưa ra quyết định gì đó rồi cậu quay đầu về phía này.


Nhâm Xử An sợ sẽ bỏ lỡ điều gì từ nhóc tên nên cô nhanh chóng thoát khỏi hộp thoại và nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.


Chỉ thấy cặp mắt thường ngày vẫn luôn âm trầm lạnh lùng của cậu, lúc này lại như có chút rụt rè không dễ nhìn ra được.


Hai tai Quý Hưng đỏ hết cả lên, biểu cảm trên gương mặt lạnh lùng cũng có chút ngượng ngùng.


Lần này nhóc con muốn nói gì đây!


Nhâm Xử An nhìn chằm chằm vào màn hình và chờ đợi nhóc con Quý Hưng nói với mình.


Môi cậu nhẹ nhàng mở ra rồi khẽ chuyển động hai cái, cậu nói: “Thần tiên có thể… giúp tôi nộp học phí không? Sau này tôi sẽ kiếm tiền trả lại người.”


Nhâm Xử An:…?


Cô nhìn lời nhắc từ hệ thống xuất hiện ngay sau câu nói của Quý Hưng “Bạn có đồng ý tiêu 100 kim tệ để trả học phí cho Quý Hưng không?” Lúc này trong lòng cô tựa như có cả nghìn con ngựa đang lao nhanh đến.


Đúng là lừa đảo mà!


Rốt cuộc đây là thao tác lấy tiền kiểu gì vậy?


Hệ thống của trò chơi làm cho nhóc con Quý Hưng lộ ra biểu cảm như vậy, quả nhiên là vì cần lấy tiền mới như vậy mà!


Cô đã tự hỏi vì sao Quý Hưng bỗng nhiên trở nên kì lạ như vậy!


Điều buồn cười nhất là trò chơi này thậm chí còn làm nhóc con phải nói rằng “Tôi sẽ trả lại?” Trò chơi thế giới ảo thì trả lại bằng cách nào chứ!


Nhâm Xử An nhìn lướt qua số lượng kim tệ ở góc trên bên phải của mình, 89 kim tệ.


Số kim tệ tích lũy từng chút bằng cách đăng nhập và nhận nhiều phần thưởng khác nhau trước đây, bây giờ còn chưa đến 100, vậy mà hệ thống vẫn hại cô phải tiêu kim tệ sao?


Ôi, trò chơi này nghĩ cũng đơn giản quá nhỉ, làm sao cô có thể bị nó lừa như thế được?


“Nếu thần tiên không muốn thì tôi sẽ tự tìm cách khác.”


Lại một hàng chữ xẹt qua trên đầu màn hình.


Sự bối rối trên khuôn mặt của Quý Hưng đã hoàn toàn biến mất, hai vành tai cũng không còn đỏ nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo và dịu dàng đã trở lại vẻ lạnh lùng và trong sáng ban đầu. Chỉ là gương mặt này trong mắt của Nhâm Xử An, nhìn thế nào thì cũng thấy thật mạnh mẽ.


Nhâm Xử An:…


Dĩ nhiên là cô lại mềm lòng rồi, cô có nên nói rằng MMP của cô không đủ không nhỉ?


Trong lòng cô một bên thì mắng game lấy tiền, còn một bên thì không kiềm được mà mở trang nạp tiền ra.


Còn có thể thế nào nữa đây?


Không phải chỉ có mười một kim tệ thôi sao? Trước đây cô cũng đã nạp hơn một trăm rồi, giờ mười một kim tệ thì có là gì chứ?





Chương 18


Công ty Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam nằm trong một khu công viên văn hóa bên ngoài đường vành đai phía Đông số 3. Ám Lam hiện đang sở hữu tất cả các bộ phim truyền hình hoặc phim điện ảnh do chính công ty sản xuất. Thậm chí địa điểm casting cũng đều ở chỗ này.


Bắt đầu từ lúc một giờ chiều, đã có rất nhiều người đến trung tâm sản xuất của công ty.


Mọi người ngồi kín mít cả một căn phòng rộng rãi.


Nhóm người đại diện mang theo nghệ sĩ của nhà mình tới Ám Lam, nộp xong hồ sơ, ngồi trong phòng chờ để đợi thông báo của nhân viên công tác.


Điều hòa trung tâm đang bật, đương nhiên là nhiệt độ đang được duy trì rất thích hợp để làm người ta thoải mái. Nhưng bởi vì quá nhiều người tới hay là do quan hệ cạnh tranh lẫn nhau, áp lực tâm lý khá cao nên khiến cho mọi người cảm thấy có vài phần oi bức, không khí lưu thông giống như bị chặn lại.


Mặc dù bên ngoài cửa sổ, gió rét lạnh run nhưng bên trong phòng lại có cảm giác như ngày mùa hè, oi bức đến khó chịu.


Lúc Trình Lộ đưa Giang Đồng vào trung tâm sản xuất Ám Lam, cũng đã không còn sớm. Phòng chờ trước khi vào thử vai khá lớn nhưng hơn phân nửa chỗ ngồi trong căn phòng rộng này đều đã có người ngồi.


Trước đây, Giang Đồng đã đến không ít những hiện trường thử vai cho các bộ phim truyền hình nhưng chưa bao giờ số lượng người lại đông giống như hôm nay vậy. Không khí cũng luôn sôi động, các diễn viên trẻ cũng sẽ giao lưu, thỉnh thoảng lại nói đùa vài câu với nhau. Nhưng hôm nay tất cả mọi người ở đây đều đang cầm kịch bản của đoạn casting ngắn để đọc, hoặc tìm cảm giác. Trước đây cô ấy chưa từng thấy tình huống này bao giờ.


Tất cả mọi người đều rất coi trọng lần casting này.


Chỉ mới vừa vào cửa, Giang Đồng bỗng nhiên cảm giác bản thân bị tăng thêm không ít áp lực.


Cô ấy tìm vị trí ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía để tìm người chị em thân thiết của mình từ trong căn phòng rộng lớn toàn là người này.


Đáng tiếc, cô ấy không thể tìm thấy Nhâm Xử An, nhưng ngược lại…


Gặp được Phương Vũ.


Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà, Giang Đồng chỉ có thể nghĩ như vậy.


Thân là chị em tốt, trước hết cô ấy cần phải nói tin tức Phương Vũ cũng đến đây thử vai cho Nhâm Xử An để cô chuẩn bị sẵn tâm lý trước, nhỡ chạm mặt đối phương thì còn biết nên nói cái gì.


Vì thế cô ấy đứng dậy, nhỏ giọng nói với Trình Lộ: “Chị Lộ Lộ, em đi vào nhà vệ sinh một lát.”


Trình Lộ cũng đã đi theo Giang Đồng hơn hai năm, sao có thể không hiểu tiểu tâm tư của Giang Đồng.


Cô ấy thấu hiểu, mỉm cười nói: “Đi đi, đi nhanh về nhanh.”


Vào nhà vệ sinh, cô ấy gọi điện thoại ngay cho Nhậm Xử An. Nghệ sĩ nhà người ta đều chỉ lo xem tới xem lui clip quay mẫu của đoạn thử vai, tìm thêm chút cảm giác. Còn nghệ sĩ nhà mình thì ngược lại, ngay lập tức nghĩ đến chị em tốt.


Giang Đồng cầm di động trong nhà vệ sinh, cô ấy nhìn thoáng qua đồng hồ, vòng casting còn hai mươi phút nữa là chính thức bắt đầu rồi.


Nhâm Xử An bắt máy, Giang Đồng tốc độ nói chuyện cực kì nhanh, cứ như bản thân cô ấy còn sốt ruột hơn Nhậm Xử An: “An An, cậu đến đâu rồi? Thử vai sắp bắt đầu rồi đó. Ở bên này, mình còn chưa thấy bóng dáng cậu đâu cả.”


“Đừng nói nữa. Mình đang bị kẹt xe bên đường vành đai số 4. Hình như phía trước có sự cố giao thông, tắc đến nỗi không có chỗ dịch xe một chút nào.”


Tiếng Nhâm Xử An trong loa điện thoại truyền đến, có chút khác so với giọng bình thường của cô, như có như không một đè nén chút nóng nảy, làm người nghe không rõ ràng.


“Thôi xong, không phải vậy chứ An An, cậu nè…” Giang Đồng vừa nghe xong, trong lòng cũng đột nhiên cũng có chút nóng nảy.


Đừng nói cô ấy với Nhâm Xử An không cạnh tranh cùng một nhân vật, thậm chí, nếu cô ấy với Nhâm Xử An có cạnh tranh cùng một vai diễn thì cô ấy cũng hy vọng Nhâm Xử An có thể tới thử vai, đạt được vai diễn.


Cô ấy sốt ruột, cau mày hỏi: “Sao cậu không ngồi xe điện ngầm tới hả?”


Nhưng vừa hỏi xong, cô ấy liền hối hận.


Lời này giống như đang oán giận Nhâm Xử An vậy, lại vừa vặn nói đến chỗ đau của cô. Hơn nữa, nó cũng không cải thiện được tình trạng hiện tại của cô chút nào, sẽ chỉ làm cho cô càng thêm bực bội.


Trước khi thử vai mà gặp phải tình huống này thì trong lòng cô cũng không bình tĩnh được. Một lát nữa việc nhập vai cũng sẽ khó khăn hơn.


“Từ nhà bọn mình đi bộ mất mười mấy phút mới đến trạm tàu điện ngầm, rồi lại chen chúc nhau trên đó cả một quãng đường dài. Mình sợ làm hỏng kiểu tóc với lớp trang điểm nên bắt xe taxi đi. Mình còn cố tình đi trước hai tiếng, ai ngờ sẽ gặp phải chuyện này.”


Tốc độ nói chuyện của Nhâm Xử An cũng tăng nhanh khiến Giang Đồng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô nhíu chặt mày, hướng thân về phía trước nhìn xung quanh.


“Đừng nóng vội, thứ tự casting nhân vật đại tiểu thư Hạ gia không phải ở tuyến đầu, cậu đến trước thời gian cũng phải chờ thêm tận hai ba tiếng đồng hồ. Yên tâm đi, cậu sẽ không bị lỡ đâu.” Giang Đồng ngoài miệng an ủi Nhậm Xử An vậy nhưng trong lòng cô ấy cũng biết, nếu sự cố giao thông ở đường vành đai số 4 kẹt xe nghiêm trọng thì cô ấy bị mắc kẹt nửa ngày cũng không phải không có khả năng.


Lúc này, cô lại khiến cho Nhâm Xử An thêm ngột ngạt thì cũng không hay lắm. Nhưng so với việc Nhâm Xử An đang vô cùng lo lắng đi tới đây rồi bất ngờ gặp Phương Vũ thì cô ấy vẫn cảm thấy rằng nhắc trước cô chuẩn bị sẵn tâm lý trong lòng sẽ tốt hơn.


Vì thế cô ấy nói tiếp: “An An, mình phải nhắc nhở cậu một điều.”


Nhâm Xử An hít một hơi sâu, khi lên tiếng một lần nữa, giọng nói lúc này đã bình tĩnh lại không ít: “Cậu nói đi.”


“Phương Vũ cũng ở đây. Cậu mà tới, chắc cũng không tránh được việc gặp phải cô ta, cũng không biết cô ta muốn casting nhân vật nào.”


Nhâm Xử An im lặng vài giây.


Sau đó, cô chỉ biết thở dài, có một loại cảm giác bất cần nói: “Chuyện này không có gì nghiêm trọng lắm. Dựa vào tốc độ xe hiện tại của mình, chờ khi cô ta thử vai xong rồi đi về, mình cũng không chắc chắn có thể tới nơi chưa nữa.”


Biết lời nói Nhâm Xử An có lý nhưng Giang Đồng lại không thể hùa theo, chỉ đành nói: “Ai da, đừng có nghĩ như vậy! An An, cậu nhất định có thể thuận lợi đến thử vai!”


“Được, không nói nữa. Hiện tại, mình chỉ có thể từ từ tới thôi.”


Nhâm Xử An không có đáp lại lời Giang Đồng nói, mà đem nội dung câu chuyện kéo về trọng điểm: “Cậu mau trở về chuẩn bị thật tốt đi. Nếu mình đến muộn, cậu phải đạt được vai diễn này để có thể giúp mình giật dây nha. Thôi, mình cúp máy nhé. Cậu phải cố lên.”


Nói xong, cô thẳng tay cúp luôn điện thoại.


Trong loa truyền đến âm thanh tút tút, Giang Đồng lặng người một chút.


Cô ấy giương mắt nhìn chính mình trong gương, hoá trang thành ca nữ yêu diễm.


Giật dây?


Cho dù cô ấy có được nhân vật thì ở đoàn phim cô ấy cũng không có tiếng nói gì, trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ ràng.


Nhâm Xử An nói như vậy, chỉ vì muốn cô ấy chuyên chú vào nhân vật của bản thân, không nên phân tâm vì Nhâm Xử An mà thôi.


Chuyện đã xảy ra, nếu có cách giải quyết thì phải dùng hết toàn bộ sức lực mà giải quyết.


Nếu không có cách giải quyết… Vậy hoàn toàn không cần bận tâm suy nghĩ nhiều nữa.





Nhâm Xử An ngồi trên xe taxi, vào ngày mùa đông, trong xe bật máy sưởi, khiến cho nhiệt độ trên người cô tăng cao hoá thành một tầng mồ hôi mỏng.


Cô rất sốt ruột và lo lắng.


Nói không để bụng là một lời nói dối, có được một cơ hội quý hiếm như vậy, ai mà không để bụng chứ?


Nếu mà thành công, suôn sẻ thuận lợi thì cô có thể bớt đi vài năm nỗ lực.


Bởi vậy, tất nhiên cô muốn nắm chặt cơ hội này nhưng nghĩ đến việc không thể tới kịp giờ được.


Trong lòng cô vô cùng phiền muộn và nôn nóng. Lúc này, cô cũng không thèm đi ôn lại kịch bản trong đoạn thử vai nữa…


Những lời thoại đó, trong khoảng thời gian mấy ngày nay, cô đã sớm ôn đi ôn lại đến thuộc làu, nói khoa trương một chút thì thậm chí cho dù là nói mớ lúc đi ngủ, cô cũng có thể nói ra những lời thoại đó một cách thuận lợi.


Để giảm bớt lo âu trong lòng, Nhâm Xử An mở trò chơi lên.


Trò chuyện với nhóc con Quý Hưng một chút để phân tán lực chú ý của chính mình, có lẽ nó có thể giúp cô cân bằng cảm xúc của mình hơn.


Nếu còn có thể kịp đến thử vai, cảm xúc bình thản và ổn định cũng sẽ giúp cô rất nhiều trong quá trình nhập vai.


Tiến vào trò chơi, đập vào mắt cô là một đôi mắt khóc đến độ ướt sũng và đỏ hoe.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom