• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (1 Viewer)

  • Chương 30-32

Chương 30: Tại anh, không phải tại tôi

“Em yêu à, cuối cùng em cũng chịu liên lạc với anh rồi…”, giọng nói ngả ngớn của đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia.

Dư Tiêu Tiêu cong khoé môi, sau đó nhớ tới dáng vẻ đẹp trai, phong lưu của hắn.

Tuy gia thế của nhà hắn không bằng nhà họ Dư nhưng hắn đối đãi với cô ta vẫn rất thoáng, nhất là cái miệng dẻo kẹo kia luôn chọc cho cô ta thấy vui vẻ.

Còn ông chồng sắp cưới Tiêu Định Bân của cô thì hơn người đàn ông này đủ mọi mặt, song Dư Tiêu Tiêu chưa từng cảm nhận được dư vị ngọt ngào từ anh.

Là anh có lỗi với cô ta trước nên đừng có trách cô ta.

Dư Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, đúng thế, không phải lỗi của cô ta, mà là tại Tiêu Định Bân!



Sau khi tỉnh lại, Tiêu Định Bân không khỏi thấy có hơi xấu hổ.

Anh đau ốm quanh năm, sức khoẻ luôn yếu ớt nên cũng không quá mặn mà với chuyện nam nữ, nhưng đã rất lâu anh không nằm mơ giấc mơ kiểu này rồi.

Tất cả là tại người phụ nữ đó, trông thì yếu đuối đáng thương nhưng thực chất lại là hồ ly tinh mê hoặc người ta, đến người thanh tâm quả dục như anh mà tối qua cũng suýt không cầm lòng được với cô.

Nhớ tới hành động mất khống chế của mình tối qua đã cưỡng hôn cô, Tiêu Định Bân càng thấy chán nản hơn.

Anh ngồi dậy, đi vào nhà tắm rồi cởi đồ ném vào trong thùng rác.

Sau khi trở ra, Tiêu Định Bân lại lạnh mặt gọi người làm vào và bảo họ thay mới hết chăn ga gối đệm.

Tâm trạng của anh không tốt nên người làm cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng thu dọn phòng ngay.

Khi thấy bộ đồ anh ném trong thùng rác, người làm không khỏi thấy líu lưỡi, bất kỳ bộ đồ nào của cậu chủ cũng đều là hàng cao cấp, thế mà chỉ mặc một lần rồi ném luôn.

Tiêu Định Bân đi xuống dưới tầng, người làm ở đây nhanh chóng dọn bữa sáng cho anh.

Anh ngồi yên vị trước bàn ăn rồi mới hỏi: “Tiêu Tiêu đã ăn sáng chưa?”

“Cô Dư chắc vẫn chưa dậy ạ”.

Tiêu Định Bân ngẫm nghĩ đêm qua họ vừa rơi vào cảnh ngại ngùng, nên chờ thêm một thời gian nữa cho Dư Tiêu Tiêu bình tĩnh lại.

“Lát mang đồ ăn lên phòng cho cô ấy”.

Người làm vội gật đầu ngay.

Tiêu Định Bân bắt đầu dùng bữa.

Sau khi dì Lý xảy ra chuyện, việc bếp núc đã giao cho Hà Thuý, nhưng tuy cô ta giành được vị trí này, song tay nghề nấu nướng lại hơi kém.

Tiêu Định Bân chỉ ăn vài miếng là bỏ đũa xuống, sau đó bưng tách cà phê lên rồi uống một ngụm.

“Cậu chủ, có hợp khẩu vị không ạ?”

“Cháo nấu sai nhiệt đồ, đồ ăn kèm thì vị nồng quá, còn cà phê thì pha không đúng cách”.

“Tôi sẽ cố sửa chữa ạ”, Hà thuý nghe xong thì thấy bất an nên vội vàng nói.

Tiêu Định Bân thờ ơ nhìn cô ta, chứ không nói gì.

Nhưng khi rời khỏi phòng khách và đi tới nhà để xe, anh đã nói với quản gia: “Tìm đầu bếp mới đi”.

“Còn Hà Thuý…”

“Tìm được đầu bếp thích hợp xong thì đuổi, giờ thì cứ dùng tạm đã”.

“Vâng”.

Tiêu Định Bân lái xe đến nhà cũ, Tiêu Phượng Nghi và Tiêu Bình Sinh đang ở đây, vài hôm nữa họ sẽ chuyển đến căn biệt thự nhỏ ở gần đây.

Vì Tiêu Định Bân cần tĩnh dưỡng nên căn biệt thự này của anh có đầy đủ mọi tiện nghi hơn nhà cũ.

Dư Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng xe của Tiêu Định Bân rời đi thì cắn mạnh môi.
Chương 31: Tình cũ không rủ cũng tới

Cô ta tắm rửa qua loa rồi cầm túi xách xuống tầng, đến bữa sáng cũng không ăn mà đi luôn.

“Cô Dư, có cần gọi tài xế cho cô không ạ?” quản gia thấy sắc mặt Dư Tiêu Tiêu hơi kém thì dè dặt hỏi.

“Không cần đâu, tôi về nhà mẹ mấy hôm”.

“Cậu chủ có biết không ạ?”

“Tôi sẽ nói với anh ấy sau”.

Dư Tiêu Tiêu cầm chìa khoá xe rồi tự lái xe rời khỏi biệt thự.

Đúng là cô ta về nhà họ Dư, nhưng đến buổi tối đã kiếm cớ đi gặp hội chị em rồi ăn mặc trang điểm thật đẹp, sau đó lái xe đi mất.

Sau khi đến một câu lạc bộ tư nhân kín đáo, tự có tài xế đến đỗ xe cho cô ta.

Dư Tiêu Tiêu đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, sau đó đi lên phòng trên tầng cao nhất.

Cô ta mở cửa ra, một giọng nói nhẹ nhàng hoà cùng mùi rượu vang thơm nồng khiến cho ai nghe được cũng thấy thư thái đến từng lỗ chân lông.

“Em yêu, anh chờ em mãi đấy…”

Người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh cửa sổ sát đất lắc lư ly rượu trong tay rồi quay lại nói.

Dư Tiêu Tiêu cởi kính và mũ xuống, sau đó cong môi nói: “Lâu rồi không gặp anh Kiều, chắc anh sống thoải mái lắm nhỉ!”

Cô ta biết Kiều Cảnh Minh là một tên chơi bời trăng hoa, sau khi cô ta đính hôn, hai người tạm thời cắt đứt liên lạc, kiểu gì Kiều Cảnh Minh cũng đã có niềm vui mới.

Nói đúng là thì cô ta hơi thấy ghen một chút, dẫu sao Kiều Cảnh Minh trông cũng đẹp trai mà còn có bản lĩnh nữa.

Kiều Cảnh Minh lười biếng mỉm cười, sau đó đặt ly rượu xuống rồi đi tới cạnh Dư Tiêu Tiêu, sau đó nắm lấy cằm cô ta:

“Em yêu, em không biết anh đã khổ thế nào đâu, em tưởng tìm được một người phụ nữ thích hợp dễ lắm à?”

“Ồ… nói vậy là những ngày qua, anh không kiếm cô nào khác ư?”

Kiều Cảnh Minh luôn biết rõ một điều, đó là không nên phí lời với phụ nữ.

Vì thế, sau một hồi quấn lấy nhau, Kiều Cảnh Minh ôm Dư Tiêu Tiêu rồi dịu dàng nói: “Nghe nói chồng sắp cưới của em đau ốm quanh năm à?”

Dư Tiêu Tiêu thoả mãn nhắm mắt ngả vào lòng hắn: “Ừm, cho nên anh cũng biết thế nào rồi đấy”.

Kiều Cảnh Minh nhướn mày nói: “Sao trước đó nhà họ Tiêu tung tin tên đó khoẻ nhiều rồi?”

Dư Tiêu Tiêu cười khẩy một tiếng: “Ốm đau hơn hai mươi năm nay thì dù có khoẻ lên thì cũng không bằng người bình thường được”.

Dư Tiêu Tiêu là một người rất kiêu ngạo, sao cô ta chịu cho người khác biết Tiêu Định Bân không chịu làm chuyện đó với mình, chứ không phải anh không có năng lực.

“Đáng thương cho người đẹp Tiêu Tiêu của chúng ta quá…”

Kiều Cảnh Minh thở dài một hơi, sau đó ôm Dư Tiêu Tiêu vào long và hôn lên má cô ta: “Em yêu, sau này cứ đến tìm anh nhé?”

Dư Tiêu Tiêu ngước lên nhìn hắn: “Giờ thân phận của em khác trước rồi, cho nên anh làm gì cũng phải cẩn thận một chút”.

“Yên tâm, anh làm gì cũng không để lộ sơ hở, sẽ không ai biết đâu”.

“Anh chuẩn bị thuốc cho em chưa?”

“Rồi, loại tốt nhất đấy. Em yên tâm, không ảnh hưởng đến sức khoẻ đâu, anh đi lấy cho em nhé?”

Dư Tiêu Tiêu gật đầu: “Lát em uống, giờ muốn nằm thêm một lát”.

“Thế em ngủ đi, anh dậy trước đây…”

Dư Tiêu Tiêu thấy hơi không nỡ, nhưng cũng biết quan hệ của họ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Sau khi Kiều Cảnh Minh đi tắm và thay đồ rời đi, Dư Tiêu Tiêu mới ngồi dậy rồi lấy hai viên thuốc ở tủ đầu giường ra.

Cô ta nhìn một lát rồi lấy hai viên, sau đó ném vỉ vào thùng rác.

Cô ta đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần cô ta có thai thì lập tức sẽ tiến hành kế hoạch tiếp theo ngay.

Mắt Dư Tiêu Tiêu loé qua một tia u ám, vợ của Tiêu Định Bân phải là cô ta.
Chương 32: Chồng chưa cưới

Hai tuần sau Dư Kiều mới về lại trường, vì vết thương trên mặt nên cô chỉ đành xin phép đeo khẩu trang với lý do bị bệnh.

Tống Vấn đã tốt nghiệp, còn cô cũng sắp nghỉ hè rồi.

Vắng mặt hai tuần, bài tập tồn đọng rất nhiều, không đủ tín chỉ của vài môn học, Dư Kiều cảm thấy hơi lo lắng.

Mấy ngày nay hình như Dư Tiêu Tiêu cãi nhau với Tiêu Định Bân, thường xuyên về nhà mẹ ruột, cũng mặc kệ luôn cả cô, thế nên Dư Kiều mới có thời gian tập trung vào việc học.

Hết tiết học buổi chiều, cô ở trong phòng tự học mãi đến tám giờ.

Làm xong đề cuối cùng, Dư Kiều mới xoa cần cổ đau mỏi, thu dọn sách vở chuẩn bị đi về.

“Là Dư Kiều à?”

Một nam sinh bỗng đứng ngoài cửa phòng tự học gọi cô.

Dư Kiều sửng sốt, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

“Dưới kia có người tìm cậu đấy, là một anh đẹp trai”.

Giọng nam sinh lộ ra vẻ chế nhạo, những người còn lại trong phòng tự học đều nhìn sang phía cô.

Có vài nữ sinh còn lộ ra vẻ bất mãn.

Dư Kiều đeo cặp sách lên đi ra ngoài, nam sinh đó chỉ xuống dưới lầu: “Đấy, cái người chạy xe thể thao đấy”.

Dư Kiều nhìn xuống dưới lầu, ánh chiều tà tĩnh mịch, chỉ có ánh đèn lờ mờ chiếu vào người đàn ông đứng bên cạnh xe.

Cô không thấy rõ dáng người của đối phương nhưng lại biết mình không quen anh ta.

Dư Kiều đi xuống dưới, vài nữ sinh đó cũng từ phòng tự học chạy ra, nhỏ giọng bàn tán: “Không nhìn ra đấy, cậu ta còn biết dụ dỗ đàn ông kìa”.

“Đúng thế, trước đó là đàn anh Tống của chúng ta, bây giờ lại là người có tiền đi xe thể thao, nữ chính trong mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài cũng không được vạn người mê như cậu ta”.

“Sao đấy, cậu ghen ghét à?”

“Ai đố kỵ chứ, chỉ một đứa câm thôi”.

“Câm thì thế nào, có bị câm cũng biết quyến rũ đàn ông hơn chúng ta đấy. Không chừng người ta có chỗ nào ưu tú ở nơi khác thì sao…”

“Hi hi, cậu nói đúng, tôi xem như được mở mang tầm mắt, không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài”.

Dư Kiều chỉ đành làm như không nghe thấy.

Từ sau khi Tống Vấn tỏ ra có thiện cảm với cô, lúc ở trong trường, cô thường nghe thấy những lời khó nghe như thế. Mấy chuyện này cũng chẳng là gì với cô cả.

Đi xuống lầu, Dư Kiều đứng trên bậc thang nhìn người đàn ông cách đó không xa. Người đó cũng nhìn cô, lập tức bóp điếu thuốc trong tay đi, vẫy tay với cô: “A Kiều…”

Đáy mắt Dư Kiều hiện lên vẻ ngờ vực, cô thật sự không quen với người đàn ông này, nhưng sao anh ta làm như thể rất thân quen với cô thế?

“A Kiều, sao lại không đến đây?”

Người đàn ông khẽ cười, sau đó đi về phía Dư Kiều.

Khi anh ta đi đến gần, Dư Kiều mới nhìn thấy rõ, người đàn ông này cực kỳ đẹp trai, vẻ đẹp của anh ta khác hoàn toàn với Tiêu Định Bân.

Đôi mắt anh ta dài hẹp, mặc dù là đang cười nhưng lại đầy vẻ tà khí và ương ngạnh, như thể mọi thứ trên thế giới này đều không thể lọt vào mắt anh ta.

Hiếm khi có một gia đình danh giá nào lại nuôi dạy được một người đàn ông kiêu ngạo, tùy tiện như vậy.

Chẳng hạn như Tiêu Định Bân, con người anh như một viên ngọc được dày công mài giũa, được gọi là hình mẫu của thiếu niên anh tài.

“Không giống lúc trước lắm…”, người đàn ông nhìn chằm chằm Dư Kiều: “Nhưng đôi mắt này, anh vừa nhìn đã nhận ra ngay”.

“Anh… là ai?”

Dư Kiều khó khăn nói, chỉ có ba chữ nhưng cô lại nói rất chậm như đã cố hết sức rồi.

Đáy mắt người đàn ông hiện lên ý cười không đứng đắn, sau đó đột nhiên biến mất.

Anh ta bước đến trước đè lên vai Dư Kiều: “Sao giọng em thành như vậy? Ai bắt nạt em sao, A Kiều… em nói cho anh nghe, ông đây sẽ đánh chết hắn”.

Dư Kiều lắc đầu: “Bị… bệnh”.

“Bị bệnh?”, người đàn ông cau chặt mày: “Không chữa được sao? Anh dẫn cô ra nước ngoài tìm bác sĩ tốt nhất”.

“Rốt… rốt cuộc… anh… là… ai?”

Dư Kiều khó khăn nói từng chữ.

Bàn tay lúc đầu còn để lên vai cô của người đàn ông chậm rãi trượt xuống, tự giễu nói: “Em không nhớ anh à?”

“Cũng phải, đã hơn mười năm trôi qua rồi, em không nhớ ra anh cũng là bình thường, vậy em còn nhớ thứ này không?”

Người nọ bỗng xòe bàn tay ra, Dư Kiều nhìn khối ngọc có kích thước bằng lòng bàn tay trẻ con trong tay anh ta, trên đó có khắc hoa văn tinh xảo, cô nhớ hình như đã từng nhìn thấy một khối ngọc như vậy, nhưng lại thực sự không nhớ ra được.

Người đàn ông nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, bất lực thở dài: “A Kiều, anh là Hoắc Kình! Là chồng chưa cưới của em, Hoắc Kình…”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom