• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (1 Viewer)

  • Chương 189-191

Chương 189: Buổi hẹn chính thức đầu tiên của đàn ông

Nếu năm đó, hai mẹ con cô thoát chết thì nên mai danh ẩn tích mà sống, sao lại dám về đây gây sóng gió?

Gương mặt được chăm chút kỹ lưỡng của Triệu Như nhăn lại, chẳng dễ gì bà ta và Dư Tiêu Tiêu mới có được như ngày hôm nay, bà ta không thể chắp tay dâng mọi thứ cho người khác được.

Huống hồ, giờ Dư Văn Xương có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài, Triệu Như cũng có thể cho qua hết. Nhưng riêng Tô Tẩm lại như cái gai trong lòng bà ta, dù Tô Tẩm đã “chết” từ bốn năm trước thì bà ta vẫn không thể nhổ cái gai ấy đi được.

Mối hận của bà ta với Tô Tẩm chắc sẽ đến hết đời này.

Dù có thịt nát xương tan cũng không thể xoá bỏ.

Nhất là khi gặp mấy người bạn thân ngày xưa của Tô Tẩm, ánh mắt coi thường mà họ dành cho Triệu Như luôn khiến bà ta ghi hận.

Ánh mắt đó như thể luôn nhắc nhở Triệu Như rằng bà ta chỉ là người thứ ba, còn Tô Tẩm mới là chính thất, như một ngọn núi đè lên đầu bà ta hết đời này.

Triệu Như nằm trên giường mà không sao xoá được cái tên Tô Tẩm ra khỏi đầu.

Bà ta nhắm mắt lại, lập tức có một cảnh tượng hiện ra.

Trong hôn lễ của Dư Văn Xương và Tô Tẩm, Tô Tẩm mặc váy cưới màu trắng xinh đẹp như tiên tử, tất cả mọi người đều khen ngợi cô dâu hết lời, còn bà ta thì sao?

Bà ta cõng theo Dư Tiêu Tiêu còn nhỏ dại, còng lưng làm việc ở bếp của quán ăn để kiếm ăn qua ngày.

Bà ta không bao giờ có thể quên được giây phút đó, trên ti vi chiếu cảnh hôn lễ long trọng của họ. Bà ta nhìn Tô Tẩm đã cướp mất người đàn ông của mình mà chỉ biết bất lực.

Có lẽ mối thù của bà ta với Tô Tẩm bắt đầu từ đó, đến nay mối thù này đã thành cái cây lớn, không thể nhổ đi được nữa.



Cuối tuần, trong lúc nghỉ quay mv, điện thoại của Dư Kiều đổ chuông, là một dãy số lạ gọi tới.

Cô ngờ vực nghe máy, bên tai lập tức vang lên giọng nói trẻ con: “Tô Tô, cô vẫn đang làm việc ạ?”

Dư Kiều sững người, sau đó không khỏi bật cười: “Cháu là… Dự An à?”

Tiêu Dư An chợt thấy ngọt ngào, Tô Tô vừa nghe đã biết ngay là giọng của cậu bé, từ đó đủ thấy trong lòng Tô Tô cũng có cậu.

Tiêu Định Bân ngồi trên sofa, thấy biểu cảm hiếm có xuất hiện trên gương mặt con trai mình mà không khỏi mím môi cười.

“Vâng, cháu là Tiêu Dự An đây”.

Tiêu Dự An ngồi thẳng dậy, sau đó còn chỉnh lại cà vạt trước ngực.

“Có việc gì không Dự An?”

“Tô Tô, cháu nghe nói cô đang quay mv, cháu đến xem được không ạ?”

Cách nói chuyện của cậu bé khiến Dư Kiều phì cười: “Được chứ, nhưng nếu cô làm việc rồi thì e là không có thời gian chơi với cháu đâu”.

“Không sao ạ, cháu xem cô làm việc thôi, không làm phiền cô đâu”.

“Ừ, thế cháu đến đi”.

Dư Kiều rất thích Tiêu Dự An, điều này như một mối lương duyên trong đời. Có nhiều người dù sớm tối bên nhau nhưng lại không thân thiết, nhưng có những người mới lần đầu gặp gỡ mà đã có thiện cảm với nhau.

Tiêu Dự An ngắt máy, khoé môi không giấu được nụ cười.

Tiêu Định Bân nhìn thằng bé thì thấy tâm trạng mình cũng tốt lên: “Đi thôi, bố đưa con đi”.

Tiêu Dự An lập tức đề phòng nhìn bố mình: “Tài xế đưa con đi là được rồi”.

Cậu bé đi tìm Tô Tô, Tiêu Định Bân đi theo làm gì chứ?

Tuy đây là bố ruột của cậu bé, nhưng cũng là một người đàn ông tuấn tú trẻ trung, dù đã kết hôn nhưng vẫn rất hấp dẫn.

Huống hồ bố cậu bé còn có ưu thế về tuổi tác, còn cậu mới có bốn tuổi, ít cũng phải 14 tuổi mới có thể trưởng thành để yêu đương với Tô Tô được.

Tiêu Dự An nghĩ đến vấn đề tuổi tác mà rầu hết cả người, Tô Tô xinh như vậy, còn hiền nữa. Trong 14 năm tới, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô, không biết cô có chờ cậu bé lớn hay không.

“Mv quay gần xong rồi, bố cũng đến nghiệm thu luôn”.

Tiêu Định Bân không nhiều lời với con mình, mà chỉ nói một câu đó rồi đi luôn.

Tiêu Dự An đành đi theo.

“Hôm nay nóng thế mà con mặc vest, thắt cà vạt không thấy ngốt à?”

Tiêu Định Bân ngồi lên xe, nhìn con trai mình trèo lên rồi cười hỏi.

Tiêu Dự An ngồi vào chỗ rồi chỉnh lại cà vạt, sau đó vuốt thẳng nếp gấp trên bộ vest, hoàn toàn phớt lờ bố mình.

Bố biết gì chứ, đây là lần đầu tiên một người đàn ông chính thức đi hẹn hò với người phụ nữ mình yêu, nên đương nhiên hình tượng rất quan trọng.

Vả lại, lần nào cậu bé gặp lại Tô Tô, trông cô cũng vô cùng xinh đẹp, vì thế nhất định cô sẽ không thích người đàn ông xuề xoà.

Chiếc xe khởi động, nhưng đi được một lát thì Tiêu Định Bân chợt hỏi Tiêu Dự An: “Bố đang nghi trước kia con bảo muốn chơi với Nhất Niệm chỉ là một cái cớ”.

Trái tim của Tiêu Dự An run lên, nhưng cậu bé vẫn mím môi im lặng.

Tiêu Định Bân nhìn cậu bé rồi nói: “Đừng nói là con thích mẹ của Nhất Niệm đấy nhé?”

Gương mặt của Tiêu Dự An lập tức đỏ bừng.

Tiêu Định Bân cố nhịn cười: “Cố lên con trai!”

Một lát sau, Tiêu Dự An đã bình tĩnh lại, sau đó mới ngoái nhìn Tiêu Định Bân rồi nói: “Tô Tô tốt như vậy, có ai không thích chứ?”

Tiêu Định Bân gật gù: “Cũng đúng”.

Tiêu Dự An lập tức như gặp phải tình địch: “Trừ đàn ông đã có vợ ra”.

“Yên tâm, không ai tranh với con đâu”.

Tiêu Định Bân giơ tay xoa đầu cậu bé, trong lòng vừa vui vừa chua xót.

Chẳng dễ gì con trai anh mới gần gũi với người khác, nhưng người đó lại không phải mẹ ruột của thằng bé, mà chỉ là một người ngoài mới gặp vài lần.

Nhưng dù sao đi nữa, Tiêu Dự An của bây giờ với cậu bé của ngày trước cũng như hai người khác nhau. Sự thay đổi này khiến anh vui hơn hẳn.

Chiếc xe đã đến phim trường.

Tiêu Định Bân dắt Tiêu Dự An đi vào trong lập tức gây chấn động không nhỏ.

Không ai ngờ một buổi ghi hình mv mà lại thu hút cả hai bố con sếp tổng tới.

Huống hồ, cậu chủ nhỏ chưa từng lộ diện trước truyền thông. Nghe nói là sức khoẻ không tốt, mắc bệnh gì đó từ trong bụng mẹ nên nhà họ Tiêu coi như bảo bối, không cho đi đâu nên chưa báo nào chụp được ảnh của cậu bé.

Hôm nay được gặp thì họ mới biết cậu bé giống hệt bố, nhưng đôi mắt to tròn lại không giống Tiêu Định Bân lắm.

“Mọi người cứ làm việc đi, kệ chúng tôi”.

Tiêu Định Bân thấy mọi người như đón địch đến thì nói.

Tống Kiều cũng cười nói: “Mọi người cứ làm việc bình thường, sếp Tiêu chỉ đi ngang qua thôi”.

Tiêu Dự An nhìn quanh mà không thấy Dư Kiều đâu nên kéo áo Tiêu Định Bân.

Tiêu Định Bân nhìn Tống Kiều rồi hỏi: “Cô Tô đang ở đâu?”

Tống Kiều lập tức đi hỏi người phụ trách ở phim trường: “Cô Tô không ở đây, mà đang nấu canh trong bếp của phim trường…”
Chương 190: Tiêu Định Bân thấy cái quần này của cô quá ngắn

Mắt Tiêu Dự An lập tức sáng như đèn pha.

Từ sau khi được ăn đồ do Dư Kiều nấu, dường như Tiêu Dự An đã nghiền mất rồi.

Tiêu Định Bân và Tiêu Dự An đi tới gần bếp thì đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

Cái bụng nhỏ của Tiêu Dự An kêu lên ục ục, đến Tiêu Định Bân cũng bị mùi hương này thu hút.

“Cô Tô đang nấu gì mà thơm thế nhỉ…”

Tống Kiều không nhịn được nhìn vào trong bếp, cách tấm kính, anh ta chỉ nhìn thấy một bóng lưng đang bận rộn.

Tiêu Dự An hất tay bố mình ra, sau đó chạy nhanh đến bếp, cậu bé đẩy cửa kính ra, sau đó đã nhìn thấy Dư Kiều đang thái thức ăn. Ánh mắt cậu hướng về gương mặt nghiêng dịu dàng của cô mà không rời đi được.

Cậu bé như mơ lại giấc mơ đó, trong mơ cậu cũng nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp, dịu dàng này.

“Dự An đấy à?”, Dư Kiều ngoảnh lại thì nhìn thấy Tiêu Dự An, cô vui vẻ nói: “Biết cháu đến nên cô tranh thủ lúc nghỉ nấu ít đồ ăn cho cháu này…”

“Cô làm riêng cho cháu ạ?”, Tiêu Dự An chỉ vào mặt mình với vẻ ngọt ngào.

“Ừ, cô làm riêng cho Dự An nhà mình đấy”, Dư Kiều ngồi xuống, sau đó véo má Tiêu Dự An. Bàn tay cô rất mềm, hương thơm trên người cô khác với những mùi hương mà Tiêu Dự An từng ngửi thấy, nhưng cậu bé rất thích.

Vì hình như mùi hương này rất quen, cậu bé luôn thấy như đã ngửi thấy ở đâu đó rồi.

“Cháu ra nhà ăn chờ chút nhé, còn một món cánh nữa chưa xong”, nói rồi, Dư Kiều đứng dậy ngắm nghía cách ăn mặc của Tiêu Dự An, cô híp mắt cười nói: “Hôm nay, Dự An nhà mình bảnh trai quá!”

Được cô khen, Tiêu Dự An lập tức ngại ngùng, nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào và đắc ý.

Quả nhiên cậu bé mặc vậy là chính xác, Tô Tô vừa khen cậu bé đẹp trai kìa.

“Cô thích ạ?”, Tiêu Dự An thẹn thùng nhìn Dư Kiều rồi hỏi.

“Cô thích lắm, nhưng mặc vậy có hơi nóng không?”, Dư Kiều cong mắt rồi lại véo má Tiêu Dự An.

“Không ạ, ở đây mát mà”.

“Ừm, cô cho cháu ra ngoài đã nhé”.

Dứt lời, Dư Kiều dắt Tiêu Dự An ra ngoài, nhưng vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Tiêu Định Bân đang đứng ở ngoài.

Anh đứng cách nhà ăn không xa, một tay đút túi quần, tay còn lại kẹp điếu thuốc nhưng không châm.

Vẫn là chiếc quần âu màu đen cùng tay áo xắn lên một nửa, để lộ ra cơ thịt săn chắc, hình như anh mới cắt tóc nên để lộ ra cái trán nghiêm nghị và hàng lông mày rậm.

Anh chỉ đứng đó rồi liếc nhìn qua cũng đủ khiến tim cô loạn nhịp.

Cô luôn biết anh rất đẹp trai, ngay từ lúc cứu anh ở thôn Khê La năm xưa hay khi gặp lại ở thủ đô. Dù khi là một chàng thiếu niên ngây ngô hay khi đã trưởng thành và đau ốm quanh năm thì trong lòng cô, anh luôn hoàn hảo.

“Chào cô Tô”.

Tiêu Định Bân ném điếu thuốc vào gạt tàn gần đó rồi cất giọng chào.

“Chào anh Tiêu”, Dư Kiều bình tĩnh lại, sau đó dắt Tiêu Dự An đi tới.

Vì bận rộn trong bếp nên cô buộc tạm mái tóc ra sau, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần, đôi mắt cong cong, khoé môi mỉm cười trông rất động lòng người.

Bây giờ, Dư Kiều đã thay trang phục diễn ra, cô chỉ mặc áo phông, quần sooc đơn giản. Tiêu Định Bân liếc nhìn qua đôi chân dài của cô rồi hơi nhíu mày.

Cái quần này của cô ngắn quá, mà ở đây gần như toàn đàn ông, không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy chân cô rồi.

Tiêu Định Bân cảm thấy bực mình một cách khó hiểu, nhưng không thể nói ra.

“Tôi còn một món canh nữa chưa làm xong nên đành bảo Dự An ra ngoài chờ…”

Nói rồi, Dư Kiều lại nhìn Tiêu Định Bân nhưng thấy anh cau mày, môi cũng mím chặt. Lòng Dư Kiều trùng xuống biểu cảm này của anh rõ ràng là đang bực mình, nhưng anh…

Tại sao anh lại bực? Có phải anh không muốn thấy cô hay không thích Dự An gần gũi với cô không?

Dư Kiều lại nhìn sang Tiêu Dự An ở cạnh mình, tuy cậu bé là con trai của Dư Tiêu Tiêu và Tiêu Định Bân, đúng ra cô không nên thân thiết với bé nhưng trẻ nhỏ là vô tội, huống hồ cô thật sự rất thích Tiêu Dự An.

“Dự An ra đây”.

Tiêu Định Bân vẫy tay với con trai, Tiêu Dự An ngoan ngoan đi tới nhưng không quên nói với Dư Kiều: “Cô vào nấu nốt đi ạ, cháu chờ ngoài này”.

Dư Kiều gật đầu rồi quay người vào bếp.

Tiêu Định Bân nhìn bóng lưng cô mà ánh mắt dần tối sầm.

Cô đã không còn ở trước mặt anh nữa, nhưng đôi chân dài trắng như tuyết kia như vẫn ẩn hiện trước mắt anh.

Tiêu Định Bân càng bực mình thêm, sau đó nhìn sang Tiêu Dự An thì chợt nảy ra một ý.

“Dự An, ở đây hơi mát quá, con có thấy lạnh không?”

Tiêu Dự An lắc đầu.

Tiêu Định Bân vờ như lơ đễnh nói: “Bố thấy Tô Tô của con mặc ít quá, nếu con thích người ta thì cũng nên quan tâm chút chứ…”

Tiêu Dự An chợt đứng lên, sau đó nhăn mặt nhìn bố mình: “Tô Tô mặc sao cũng được hết”.

Hơn nữa, cậu bé thấy hôm nay Tô Tô ăn mặc đơn giản, trông hệt như một thiếu nữ lại hay, như vậy khoảng cách tuổi tác giữa hai người sẽ được rút ngắn lại.

Tiêu Định Bân càng thêm bực rồi nói: “Ban nãy Tống Kiều cứ nhìn chằm chằm vào chân của Tô Tô nhà con, con liệu thế nào mà làm”.

Tống Kiều đã đi khỏi không hề biết là mình đã bị chụp tội danh lên đầu.

Tiêu Dự An ngẩn ra.

Cậu bé còn nhỏ nên không ý thức đến điều này.

Nhưng Tiêu Định Bân nói rõ như vậy nên hình như cậu bé cũng hiểu rồi.

Cậu nhóc đứng ngẩn ra một lúc, sau đó chợt nói với Tiêu Định Bân: “Bố nạp ít tiền vào đồng hồ cho con đi”.

“Để làm gì?”

“Con phải mua một cái váy dài xinh đẹp cho Tô Tô”.

“Trẻ con không nên giữ tiền trong người”.

“Con muốn mua váy cho Tô Tô…”

“Lát bố với con đi mua, con chọn, bố trả tiền”.

Tiêu Dự An đành đồng ý.

Nhưng cậu bé đã thầm quyết định khi về phải bán ngay bức tranh kia của mình đi cho người đã trả 180 nghìn ở tên mạng.

Đàn ông vẫn nên có tiền, còn là tiền của chính mình thì mới không phụ thuộc người khác và ngẩng cao đầu được.

Dư Kiều bê đồ ăn ra, Tiêu Dự An vội vàng ra giúp nhưng đã bị Tiêu Định Bân cản lại: “Con ngồi im đây chờ đi, bố đi bê canh”.
Chương 191: Bước tới nắm cổ tay cô

Nhà bếp ở phim trường không lớn, Tiêu Định Bân bước nhanh vào khiến không gian chật hẹp đó càng bé nhỏ hơn.

Dư Kiều không nhìn anh mà vẫn tập trung vào nấu nướng.

Tiêu Định Bân nhìn quanh nhưng không thấy cái lót tay đâu, nên anh đi tới gần Dư Kiều rồi hỏi: “Cái lót tay đâu?”

Giọng nói của anh chợt sát bên tai, Dư Kiều sững người, cái thìa rơi xuống nồi cháo làm cháo nóng bắn lên mu bàn tay cô.

“Cẩn thận…”, Tiêu Định Bân nhíu mày, sau đó tiến lên nắm lấy cổ tay cô kéo xuống dưới vòi nước, sau đó mở nước lạnh xối xuống tay cô.

“Anh Tiêu…”, Dư Kiều ngước lên hìn anh, sau đó định rụt tay lại.

Tiêu Định Bân vội buông tay: “Xin lỗi, ban nãy tôi đường đột quá”.

Dư Kiều cụp mắt xuống, sau đó nhìn mu bàn tay mình rồi khẽ lắc đầu: “Không sao”.

Hai người đứng cách nhau rất gần, Tiêu Định Bân lơ đễnh gửi thấy một mùi hương man mát.

Tuy mùi hương này không quá rõ ràng nhưng lại vô cùng quen thuộc.

Dư Kiều của bốn năm trước cũng thường có mùi hương này trên người, mà suốt mấy năm qua, anh vẫn giữ cái túi của cô.

Nhưng tiếc là mùi hương trong túi đã nhạt rồi.

Anh hơi ngẩn ngơ rồi lại thấy khó tin, trên đời thật sự có hai người giống nhau đến vậy sao?

Trùng tên, mắt cũng giống, giờ lại đến mùi hương nữa.

Nếu không phải Tô Kiều biết nói thì gần như anh sẽ tưởng cô chính là A Kiều.

“Anh Tiêu?”

Thấy Tiêu Định Bân nhìn mình đăm đăm, Dư Kiều đành lên tiếng nhắc nhở.

“Có đau không?”, Tiêu Định Bân hoàn hồn lại, sau đó nhìn lên mu bàn tay đã đỏ của cô rồi buột miệng hỏi.

Dư Kiều lắc đầu: “Không sao, chỉ hơi đỏ chút thôi, chắc sẽ nhanh khỏi mà”.

“Để tôi bảo Tống Kiều đi mua ít thuốc bôi”.

“Thật sự không cần đâu…”

Cô còn chưa nói hết câu thì anh đã rút điện thoại ra rồi gọi cho Tống Kiều rồi.

Dư Kiều đành im lặng.

“Cô ra ngoài chờ đi, để tôi múc cháo cho”.

“Không sao, tay tôi không sao đâu…”

Tiêu Định Bân nhìn thẳng vào cô sau đó dịu dàng nói: “Ra ngoài chờ đi”.

Dư Kiều chỉ thấy nơi sâu thẳm trong trái tim mình dâng lên một cảm xúc ngọt ngào cùng chua xót khó tả, cô sợ bị anh phát hiện ra nên quay người đi luôn.

Lúc ra đến cửa bếp, Dư Kiều chợt nhớ tới điều gì đó nên quay lại rồi lấy hai cái giẻ lau mới ra, sau đó nói: “Hình như ở đây không có miếng lót tay, anh dùng tạm cái này đi, cẩn thận bị bỏng”.

Dứt lời, không chờ Tiêu Định Bân lên tiếng, Dư Kiều đã đi ra ngoài.

Cháo được nấu rất vừa vặn, còn có canh gà hầm hạt sen và hai món nữa một rau một mặn, món nào trông cũng rất hấp dẫn.

Điều khiến Tiêu Định Bân thất thần hơn là những món này trông cũng giống đồ ăn mà Dư Kiều nấu năm xưa.

“Tô Tô, cô ngồi cạnh cháu đi”.

Tiêu Dự An đứng dậy, sau đó rất lịch sự mà kéo ghế hộ Dư Kiều.

Dư Kiều cười đáp: “Cô chỉ nấu cho cháu ăn thôi, chứ cô không ăn, lát cô còn phải quay nữa”.

Tiêu Dự An cứ tưởng được ăn cùng người trong lòng, nhưng đời không như mơ nên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên đầy vẻ thất vọng.

Dư Kiều thấy thế thì vội nói: “Ngoan, cô ngồi đây xem cháu ăn được không?”

“Uống ít canh thôi, không sẽ ảnh hưởng đến việc quay”, nói rồi, Tiêu Định Bân xắn tay áo, sau đó đích thân múc một nửa bát canh để trước mặt Dư Kiều. Anh nhìn liếc qua gương mặt tinh tế của cô, sau đó nhìn thoáng qua vòng eo mảnh khảnh của cô rồi mới rời mắt đi.

“Tô Tô…”, Tiêu Dự An cầm ngón tay của Dư Kiều rồi lắc khẽ.

Dư Kiều nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu bé thì không khỏi mềm lòng nên đã đồng ý.

Dư Kiều múc nửa bát cháo cho Tiêu Dự An, sau đó gắp thêm ít thức ăn vào cái đĩa trước mặt cậu bé rồi nói: “Mau ăn đi!”

Tiêu Dự An đánh chén ngon lành, Dư Kiều thi thoảng lại lấy thêm đồ ăn cho cậu bé. Bé con được cổ vũ nên đã ăn hết veo.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Định Bân không nói gì cả, anh chỉ lẳng lặng uống canh.

Chờ khi Tiêu Dự An ăn no, Tiêu Định Bân cũng buông bát, sau đó nhìn Dư Kiều rồi nói: “Cô Tô, tay nghề nấu nướng của cô học từ bà ngoại cô à?”

Dư Kiều gật đầu: “Sau đó, tôi cũng tự mày mò thêm”.

“Cô Tô, cô luôn ở nước ngoài thật ư?”

“Vâng, sao thế?”

Dư Kiều ngước lên nhìn Tiêu Định Bân, vẻ mặt thản nhiên của cô thoáng qua vẻ ngạc nhiên: “Anh Tiêu, anh từng hỏi tôi chuyện này rồi mà…”

“Tôi chỉ thấy hơi lạ thôi”, Tiêu Định Bân chỉ vào đồ ăn ở trước mặt rồi nói: “Những món mà cô làm rất giống một người từng ở trong nhà tôi làm, đến mùi vị cũng rất giống”.

Dư Kiều mím môi rồi dò hỏi: “Là đầu bếp nhà anh à?”

Tiêu Định Bân khẽ lắc đầu: “Cũng không phải, cô ấy là người làm mà vợ tôi dẫn tới. Ban đầu không làm công việc bếp núc đâu, nhưng vì tay nghề tốt, tôi lại thích đồ cô ấy nấu nên về sau cô ấy mới đảm nhiệm việc nấu nướng”.

“Giờ cô ấy còn làm việc ở nhà anh không?”

Tiêu Định Bân chầm chậm ngước lên nhìn Dư Kiều, ánh mắt anh tĩnh lặng, giọng nói cũng bình bình: “Không, cô ấy chẳng may đã mất vào bốn năm trước rồi”.

“Thật là đáng tiếc…”, Dư Kiều khẽ lẩm bẩm một câu, nhưng lòng đau như bị kim châm.

“Vì vậy, khi ăn đồ cô nấu tôi mới thấy lạ. Sau khi A Kiều mất, không còn ai nấu được những món có mùi vị thế này nữa…”

“A Kiều?”

“Ừm, cô ấy cũng tên là Kiều”.

“Trùng hợp thật đấy…”

“Tôi cũng thấy rất trùng hợp”.

Tiêu Định Bân vừa nói dứt câu thì Tống Kiều đi tới: “Cô Tô, đạo diễn Trần bảo bắt đầu quay rồi…”

“Tôi đi ngay đây”.

Dư Kiều vội vàng đứng dậy, sau đó an ủi Tiêu Dự An đang quyến luyến cô vài câu rồi đi nhanh tới chỗ quay.

“Hôm nay, cô Tô trang điểm trông trẻ trung quá, cứ như học sinh ấy…”

Tống Kiều tiện miệng nói một câu, nhưng Tiêu Dự An đã ngước lên nhìn anh ta, gương mặt nhỏ sa sầm, đôi mắt sắc lạnh trông như bản sao thu nhỏ của Tiêu Định Bân.

Tống Kiều giật cả mình: “Cậu chủ nhỏ, sao lại nhìn tôi như thế…”

Tiêu Dự An không thèm để ý đến anh ta nữa mà chống tay ra sau lưng rồi đi ra ngoài.

Tiêu Định Bân không khỏi cong khoé miệng, sau đó thong thả đi theo.

Tống Kiều chẳng hiểu gì, câu ban nãy anh ta nói có gì sai đâu mà cậu chủ nhỏ liếc anh ta ghê thế, cứ như anh ta là một kẻ tồi tệ vậy…

Tiêu Định Bân đưa Tiêu Dự An đến trung tâm thương mại gần đó, Tiêu Dự An đã chọn vài bộ đồ, cuối cùng Tiêu Định Bân đã chọn ra ba chiếc.

Đầu tiên là một chiếc váy liền màu xanh, đi tiệc hay mặc thường ngày đều được.

Tiếp theo là một chiếc áo ngắn tay màu xanh lơ, phối cùng một chiếc váy dài ôm màu xanh than. Chiếc váy mang dáng vẻ cổ điển, ngay khi nhìn thấy thì Tiêu Định Bân đã biết rất hợp với Dư Kiều.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom