• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người Tình Của Lý Tổng (3 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Phiền anh tôn trọng người khác

Thư Vãn đè trái tim sắp ngừng đập của mình, cố gắng chống đỡ trở về vị trí làm việc.

Cô muốn nghỉ việc, mau chóng nghỉ việc, cô không muốn những ngày còn lại không nhiều lắm, mỗi ngày nhìn thấy hai người ân ái trước mặt cô.

Cô sợ mình sẽ không chịu nổi, sợ mình sẽ không nhịn được xông tới chất vấn Quý Tư Hàn vì sao phải tàn nhẫn với cô như vậy!

Sau khi cô viết xong đơn xin nghỉ việc, liền đi tìm người phụ trách văn phòng tổng giám đốc Hứa Hàm phê duyệt.

Ấn tượng của Hứa Hàm đối với cô không tốt lắm, thấy cô muốn nghỉ việc, giữ lại qua loa vài câu sau đó liền đồng ý.

Quá trình nghỉ việc phải mất một tháng, Thư Vãn không có cách nào lập tức rời đi nên đành phải xin nghỉ phép nửa tháng trước.

Cô làm việc ở Anh Hoa năm năm, trong suốt thời gian đó cô để dành được mười lăm ngày nghỉ phép cho nên nghỉ ngơi trước khi nghỉ việc cũng rất bình thường.

Hứa Hàm nhìn cô sốt ruột như vậy, nhịn không được liếc cô một cái: "Nghỉ có thể phê duyệt cho em, nhưng em nghỉ xong thì nhanh chóng trở về bàn giao công việc.”

Thư Vãn trả lời một câu 'Được', liền trực tiếp cầm lấy túi rời khỏi Anh Hoa Quốc Tế.

Vừa vội vội vàng vàng ra khỏi công ty, đã gặp tổng giám đốc Lâm thị Lâm Trạch Thần.

Tên này nổi tiếng là tên biến thái của thành phố A, thủ đoạn chơi gái cực kỳ tàn nhẫn.

Thư Vãn thấy anh ta cười đi về phía mình, sợ tới mức xoay người bỏ chạy.

Lâm Trạch Thần nhanh tay lẹ mắt chạy tới, túm lấy tay cô, ôm cô vào lòng: "Đi đâu vậy?”

Nói xong anh ta cố ý cúi đầu, ghé vào bên tai Thư Vãn, thổi một hơi.

Hơi thở ấm áp phun ra sau tai Thư Vãn, khiến cô nổi da gà.

Cô liều mạng đẩy Lâm Trạch Thần ra, anh ta lại gắt gao đè eo cô, không cho cô nhúc nhích.

Trên người cô thơm quá......

Sau khi anh hít tóc cô, lại muốn sờ ngực cô.

Thư Vãn lập tức đè tay anh lại, lạnh lùng nói: "Lâm tổng, xin tự trọng.”

Lâm Trạch Thần khẽ cắn vành tai cô, lưu manh nói: "Tự trọng là cái gì?”

Giọng nói của Lâm Trạch Thần cũng không khó nghe, nhưng lời anh ta nói ra lại khiến người ta chán ghét.

Cô quay đầu, đáy mắt toát ra sự chán ghét cực độ, nhưng Lâm Trạch Thần lại không hề để ý.

Nữ nhân càng kháng cự, hắn lại càng có khát vọng chinh phục, điều này sẽ làm cho hắn sinh ra khoái cảm cực hạn.

Lâm Trạch Thần một tay nâng cằm cô lên, ngón tay trắng nõn vuốt ve gương mặt cô.

Thư Vãn tức giận hất tay anh ra, "Lâm tổng, tôi không quen anh, phiền anh tôn trọng tôi một chút.”

Một tháng trước Thư Vãn đến Lâm thị đưa văn kiện thì bị Lâm Trạch Thần bắt gặp.

Từ đó về sau, anh ta thường xuyên lấy danh nghĩa nói chuyện nghiệp vụ đến công ty quấy rầy cô.

Mỗi lần đụng phải cô anh ta không phải động tay động chân thì là dùng ngôn ngữ quấy rầy.

Thư Vãn lúc trước cần công việc, cần kiếm tiền, không dám tùy tiện đắc tội hắn, cô luôn ẩn nhẫn chịu đựng.

Nhưng bây giờ cô rời khỏi Anh Hoa Quốc Tế, cũng không sợ Lâm Trạch Thần nữa.

Nhưng không ngờ cho dù bị cô đối xử lạnh nhạt, Lâm Trạch Thần cũng không giận, còn cưng chiều nhéo mặt cô.

“Ngủ với tôi một đêm, thì sẽ quen thôi.”

Thư Vãn chỉ cảm thấy da mặt anh ta thật dày, cố nén buồn nôn, đẩy cơ thể dính chặt của anh ta ra.

Lâm Trạch Thần thấy cô càng kháng cự lại càng hưng phấn, nhịn không được hôn lên mặt cô một cái.

Xúc cảm lạnh lẽo kia đè xuống, thiếu chút nữa khiến Thư Vãn buồn nôn.

Cô vừa định đẩy Lâm Trạch Thần ra, một giọng nói già nua phía sau chợt vang lên.

“Tư Hàn?”

Thư Vãn nghe được hai chữ này, thân thể cứng đờ, chợt sững sờ tại chỗ.

Cô từ trong ngực Lâm Trạch Thần, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Quý Tư Hàn đang đứng ở cửa thang máy.

Cách có chút xa, không thấy rõ thần sắc của hắn.

Chỉ cảm thấy đôi mắt hoa đào kia đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.

Đáy mắt tản mát ra khí tức rét lạnh, giống như có thể cắn nuốt cô trong nháy mắt.

Chủ tịch Ninh Thụy Thành của Anh Hoa Quốc Tế vừa mới đi vào công ty đã nhìn thấy Quý Tư Hàn, vội vàng mang theo các cổ đông đi tới, "Tư Hàn, sao hôm nay con lại rảnh rỗi đến Anh Hoa?"

Lúc này Quý Tư Hàn mới thu hồi tầm mắt, thản nhiên trả lời Ninh Thụy Thành, "Tiễn Uyển Nhi.”

Ninh Thụy Thành trong nháy mắt hiểu được Quý Tư Hàn là tới làm chỗ dựa cho con gái nhà mình, hắn rất là hài lòng gật đầu: "Vất vả cho con rồi, Uyển Nhi vừa về nước làm con phải chạy qua chạy lại.”

Quý Tư Hàn không có cảm xúc gì, nhếch khóe miệng, lễ phép trả lời một câu, "Tôi về Quý thị trước.”

Ninh Thụy Thành vội nói: "Đi đi, đừng làm lỡ công việc của con, hai ngày nữa tôi sẽ đưa Uyển Nhi đến Quý gia bái phỏng.”

Quý Tư Hàn gật đầu, lập tức cất bước rời đi.

Một đám vệ sĩ đi theo phía sau vội vàng chia làm hai đội hộ tống hắn.

Hắn lạnh lùng lướt qua Thư Vãn, ngay cả nhìn cũng không lười nhìn một cái, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Quả nhiên, vừa rồi chỉ là ảo giác, Quý Tư Hàn không thèm để ý cô chút nào, làm sao có thể nhìn cô chằm chằm được.
Chương 7: Bị Quấy Rối

Cho đến khi Quý Tư Hàn đi xa, Lâm Trạch Thần mới phát hiện ra người vừa rồi là nhị thiếu gia Quý gia, vội vàng buông Thư Vãn ra, đuổi theo chào hỏi.

Quý Tư Hàn lại không để ý đến anh ta, trực tiếp lên xe ‘đùng' một tiếng đóng cửa xe lại, sau đó có hơn mười chiếc xe sang trọng xếp thành hàng rời đi .

Nhảy vào khoảng không, Lâm Trạch Thần đành phải quay lại tìm Thư Vãn thì thấy cô đã chạy trốn khỏi thang máy.

Lâm Trạch Thần sờ lên đôi môi vừa chạm vào Thư Vãn của mình, đáy mắt anh ta toát ra cảm giác hưng phấn khi bắt được con mồi.

“Lâm Dương, đi tra địa chỉ của cô ấy cho tôi.”

Lâm Dương đi theo phía sau lập tức trả lời: "Vâng".

Thư Vãn về đến nhà, bỏ túi xuống, thần sắc hoảng hốt ngồi xuống sô pha.

Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới phục hồi tinh thần lại.

Lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thấy số hiển thị trên đó, Thư Vãn nhíu mày.

Sao Tô Thanh lại gọi điện thoại cho cô?

Thư Vãn do dự một chút, vẫn mở khóa, "Trợ lý Tô, có chuyện gì sao?”

Bên trong truyền đến thanh âm cung kính của Tô Thanh Cung: "Thư tiểu thư, tôi vừa mới quét dọn căn hộ, phát hiện đồ đạc của cô rơi ở chỗ này, khi nào thì cô rảnh tới lấy?"

Thư Vãn còn tưởng Quý Tư Hàn muốn tìm cô giải thích gì đó, không ngờ là rơi đồ, trái tim cô hụt hẫng một nhịp.

Trợ lý Tô, anh giúp tôi ném đi.

Nói xong câu đó, Thư Vãn không đợi đối phương đáp lời liền cúp điện thoại.

Sau đó gọn gàng xóa sạch tất cả phương thức liên lạc giữa Tô Thanh và Quý Tư Hàn.

Ngày hôm qua cô quả thật còn vọng tưởng Quý Tư Hàn sẽ liên lạc với mình, cũng không nỡ xóa anh.

Hiện tại sau khi biết hết thảy chân tướng, cô đã hoàn toàn chết tâm.

Cô tắt điện thoại, sau đó vùi mình trên sô pha ngủ thật say.

Không biết qua bao lâu, một tiếng gõ cửa đánh thức Thư Vãn.

Gần đây Sam Sam làm ca tối, về muộn, lại để lại chìa khóa cho Thư Vãn.

Nghe tiếng gõ cửa, cô tưởng Sam Sam đi làm về muộn, vội vàng đứng dậy mở cửa.

Nhưng sau khi mở cửa ra, người nhìn thấy không phải Sam Sam, mà là Lâm Trạch Thần!

Nhìn thấy khuôn mặt nhã nhặn bại hoại kia, sắc mặt Thư Vãn thoáng chốc trắng bệch.

Cô vội vàng muốn đóng cửa lại, nhưng Lâm Trạch Thần lại vươn cánh tay dài, đẩy cửa ra.

Thư Vãn bị hành động này của anh dọa cho lùi lại một bước.

“Lâm tổng, anh muốn làm gì?”

Cái tên biến thái này sao lại tìm được nhà cô?

Lâm Trạch Thần thấy cô hoảng sợ như một con thỏ nhỏ, nhất thời cảm thấy cực kỳ thú vị.

Hai tay anh ta chống lên cửa, nghiêng đầu nhìn cô, "Sợ gì chứ, anh sẽ không ăn thịt em đâu.”

“Thư tiểu thư, không mời tôi vào trong ngồi ư?”

Anh ta hỏi khách khí, Thư Vãn nghe mà hết hồn hết vía.

Lâm Trạch Thần là ai, sẽ làm chuyện gì, cô biết rất rõ, làm sao có thể để anh ta vào cửa?

Cô lạnh mặt nói: "Ngại quá, đây là nhà bạn tôi, không tiện.”

Thư Vãn nói xong liền muốn nhanh chóng đóng cửa lại, Lâm Trạch Thần nhanh chân bước đôi chân dài vào bên trong, còn nhân tiện khép cửa lại.

Anh ta đi vào, cửa cũng bị anh ta đóng lại, Thư Vãn ngay cả cơ hội trốn thoát cũng không có, thần sắc của cô tối sầm lại.

“Lâm tổng, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Muốn chơi em.”

Lúc anh ta nói những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô, không hề che giấu mục đích của mình.

Thư Vãn trước khi đi ngủ, thay áo ngủ tơ lạnh, cổ áo hơi thấp.

Lâm Trạch Thần cao hơn cô, nhìn từ trên xuống dưới đương nhiên đã nhìn không sót thứ gì.

Cô nhanh chóng đem áo ngủ khoác bên ngoài khép lại, che lấp ngực mình.

Nhưng bởi vì bọc quá chặt lại làm hiện lên dáng người trước nhô sau vểnh của mình.

Tướng mạo của cô vốn xinh đẹp, khuôn mặt to bằng bàn tay, bởi vì trên người có bệnh nên thân thể yếu ớt, làm cho người khác sinh ra một cảm giác muốn bảo vệ.

Ngũ quan nhu hòa đến không hề tỳ vết, ánh mắt trong suốt như hồ nước, phảng phất có thể chứa đầy sao trời.

Dáng người gợi cảm lại xinh đẹp như vậy, làm cho người ta liếc mắt một cái huyết mạch phun trào.

Lâm Trạch Thần chính là bị diện mạo và dáng người của cô làm hấp dẫn, ngày đó cô tới đưa văn kiện, anh ta hận không thể làm cô ngay tại chỗ.

Hiện tại cô mặc áo ngủ mỏng manh gợi cảm đứng ở trước mặt mình, anh ta làm sao chịu nổi.

Cả người khô nóng, khiến Lâm Trạch Thần không còn lý trí, một tay liền áp sát Thư Vãn lên tường.

"Tôi cho em một triệu, em ngủ với tôi một đêm."

Thư Vãn sợ tới mức cả người phát run, liều mạng dùng hai tay chống ngực anh ta, không cho anh ta tới gần.

“Cút ngay! Tôi không phải gái gọi!”

Cô vừa nhảy ra khỏi vận mệnh bị người ta bao nuôi, không nghĩ tới nhanh như vậy lại có người dùng tiền đến mua cô, thật đúng là buồn cười!

“Thêm năm trăm vạn và một tòa biệt thự.”

"Cho dù anh cho tôi một trăm triệu, tôi cũng sẽ không cần, tốt nhất anh nên buông tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"

“Em báo đi, xem ai dám tới bắt tôi!”

Lâm Trạch Thần không sợ chút nào, tiếp tục hôn lung tung lên mặt cô.

Thư Vãn liều mạng trốn, nhưng vẫn bị anh ta hôn lên trán.

Nụ hôn của anh ta giống như bị rắn liếm láp, khiến cô ghê tởm đến cực điểm.
Chương 8: Tự tìm cách cứu mình

Lâm Trạch Thần mặc kệ cô cảm thấy thế nào, một tay kéo áo ngủ trên người cô xuống.

Khi bàn tay bắt đầu xoa xuống lưng, Thư Vãn bị dọa thét lên thành tiếng.

“Lâm Trạch Thần!”

Thanh âm đinh tai nhức óc, cắt đứt bàn tay đang sờ loạn của Lâm Trạch Thần.

Nhưng anh ta chỉ dừng lại một chút, lại vùi đầu kéo quần lót của cô.

Thư Vãn hận không thể giết anh ta: "Lâm Trạch Thần, nếu hôm nay anh dám động thủ, ngày mai tôi sẽ ra tòa kiện anh!"

Lâm Trạch Thần đang kéo quần, lại dừng một chút, giống như là nghe được chuyện cười, nhịn không được xì một tiếng, "Ngay cả cảnh sát tôi còn không sợ, còn có thể sợ em kiện tôi sao?"

Thư Vãn nắm chặt lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi biết Lâm gia các anh có quyền có thế, nhưng vậy thì thế nào, bây giờ là thời đại truyền thông, nếu anh dám lợi dụng quyền thế để giải quyết sự tình, tôi sẽ tố anh trước mặt tất cả báo chí truyền thông!"

Lâm Trạch Thần chẳng hề để ý nhíu mày, "Được, em đi tìm truyền thông đưa tôi ra ánh sáng đi, dù sao tôi cũng đã lâu không lên hot search rồi.”

Lời này của Lâm Trạch Thần rõ ràng là không sợ, Thư Vãn đột nhiên có loại cảm giác bất lực, người cô trêu chọc không phải biến thái bình thường, mà là con cháu nhà giàu có quyền thế, anh ta giậm chân một cái là có thể đem tin tức đè xuống, cô cứng rắn với anh ta chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Lý trí của Thư Vãn dần dần kéo về, đối phó với loại người như Lâm Trạch Thần không thể cứng rắn với anh ta, cô không chống lại được khí lực, cũng không có bối cảnh thực lực như anh ta, nếu muốn tự cứu mình, vẫn phải học được cách nịnh bợ luồn lách.

Nghĩ vậy, Thư Vãn dịu giọng, ôn tồn nói: "Lâm tổng, tôi không phải cố ý kiện anh, cũng không phải dùng truyền thông uy hiếp anh, thật sự là bởi vì tôi không thể có quan hệ da thịt với một người mà mình không yêu.

Nghe nói như thế, sắc mặt Lâm Trạch Thần hòa hoãn một chút, nhưng cái này cũng không có nghĩa là hắn sẽ buông tha cho con mồi sắp đến miệng.

Anh cúi thấp đầu, dùng sức hôn lên xương quai xanh của cô: "Nhưng tôi chỉ muốn hôn em thì làm sao bây giờ?”

Thư Vãn chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, nhưng lại không thể không cố gắng chịu đựng: "Vậy anh cho em chút thời gian để thích ứng, chờ em yêu anh, những chuyện này sẽ tự nhiên xảy ra, hiện tại anh ép buộc em, sẽ chỉ làm em phản cảm.”

Lâm Trạch Thần vẻ mặt không sao cả: "Không sao, tôi thoải mái là được.”

Da mặt dày của anh ta khiến Thư Vãn đang giả vờ bình tĩnh, hơi cứng đờ lại.

Cô nhịn muốn đập chết anh ta ngay lập tức, tiếp tục hòa giải nói: "Lâm tổng, em nghe nói hai người yêu nhau làm loại chuyện này, cảm giác trải nghiệm tốt hơn so với ép buộc, chẳng lẽ anh không muốn thử sao?"

Lâm Trạch Thần không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra Thư Vãn là vì muốn thoát thân mới có thể dịu dàng nói chuyện với mình như vậy.

Anh ta vẫn cho rằng Thư Vãn là loại phụ nữ ngu xuẩn ngực to không não, lại không nghĩ tới cô còn rất thông minh, thấy uy hiếp mình vô dụng, liền lập tức thay đổi sách lược, anh ta cảm thấy có chút thú vị.

Anh ta nghiêng đầu quan sát cô một lúc, cũng không vạch trần: "Dù sao cũng làm, cảm giác cũng không kém nhiều lắm.”

Loại lời này thật sự không thích hợp nói lớn ra thế này, anh ta không biết xấu hổ, nhưng cô thì biết. Thư Vãn vẫn nhẫn nại hướng dẫn từng bước: "Kém rất nhiều, hai người yêu nhau mới có thể trải nghiệm được loại cảm giác này.”

Lâm Trạch Thần cúi đầu tới gần cô: "Em đã trải qua?”

Sắc mặt Thư Vãn cứng đờ, trong đầu hiện lên hình ảnh Quý Tư Hàn ôm cô, trái tim chợt đau nhói.

Nếu Quý Tư Hàn biết mình bị loại biến thái này khi dễ, sẽ có phản ứng như thế nào?

Anh ta có tức giận hay không, có ghen hay không, có...

Cô ảo tưởng về hắn trăm ngàn lần, nhưng có một thanh âm lại tự nói cho cô biết, hắn sẽ không.

Thấy cô không nói lời nào, Lâm Trạch Thần cười lạnh, "Em muốn tôi chờ em yêu tôi, sau đó mới ngủ với em, cái này có hơi kì lạ.”

Từ trước đến nay hắn bắt được con mồi chính là vì thỏa mãn dục vọng, nào có thời gian bồi những nữ nhân này chơi trò tình yêu nhàm chán phiền toái này.

Thư Vãn có chút thất bại, nhưng thấy dục vọng nơi đáy mắt anh ta không còn nồng đậm như trước, cô vẫn cố lấy dũng khí tiếp tục dịu dàng khuyên nhủ:

"Lâm tổng, cho em thời gian ba tháng, chờ em yêu anh, em nhất định cam tâm tình nguyện ngủ cùng anh, được không?"

“Không được.”

Lâm Trạch Thần không chút do dự cự tuyệt: "Ba tháng quá dài, tôi chờ không được.”

Anh ta cự tuyệt nhưng ý tứ trong lời nói lại cho cô thêm thời gian, Thư Vãn vội vàng lui một bước, "Vậy hai tháng có được không?"

Lâm Trạch Thần thấy đôi mắt u ám của cô chợt sáng lên, nhịn không được nhéo nhéo mặt cô, "Tôi có thể chờ em ba ngày.”

Anh muốn trực tiếp xử lý cô, nhưng cô nói đúng, cảm giác ép buộc quả thật không tốt, nhiều lắm xem như kích thích, nhưng nếu muốn thay đổi đa dạng các kểu chơi đùa, còn phải phí một phen công phu.

Đơn giản để cho cô thích ứng trước, dù sao cũng chỉ có vài ngày, vừa vặn hắn cũng có thể thừa dịp thời gian này chuẩn bị chút đạo cụ.

Dù sao phụ nữ vừa có đầu óc lại có mỹ mạo như Thư Vãn, nên cột ở trên giường chậm rãi chơi, như vậy mới mang cảm giác kích thích.
Chương 9: Một Mạng Đổi Một Mạng

Thư Vãn vốn định ba tháng sau, cô sẽ không còn trên đời này nữa, đến lúc đó Lâm Trạch Thần muốn ngủ với cô, cũng chỉ còn lại một nắm tro cốt.

Hiện tại hắn rút ngắn thời gian xuống còn ba ngày, cô có chút khó có thể tiếp nhận.

Lúc cô còn muốn nói gì đó, Lâm Trạch Thần bỗng nhiên buông cô ra.

Thư Vãn thấy vậy đem lời đến bên miệng nuốt trở lại.

Bất luận như thế nào, thoát được đêm nay rồi tính sau.

“Bảo bối.”

Lâm Trạch Thần khom lưng, hôn lên má cô một cái: "Vậy hôm nay anh về trước, ba ngày sau, anh lại đến đón em.

Thư Vãn ôm gò má bị anh hôn, chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.

Nhưng ở trước mặt Lâm Trạch Thần, cô vẫn ẩn nhẫn, làm bộ nhu thuận gật đầu.

Thấy cô nghe lời như vậy, Lâm Trạch Thần mới buông tha cô, đi về phía cửa.

Vừa đi tới cửa, hắn lại đột nhiên dừng bước.

“Đúng rồi.”

Anh xoay người, ý vị thâm trường, nhìn Thư Vãn, "Bảo bối, bạn tốt của em tên là Kiều Sam Sam phải không?”

Sắc mặt Thư Vãn cố gắng trấn định, đột nhiên âm trầm xuống.

Lâm Trạch Thần lại biết Sam Sam, xem ra anh ta đã sớm biết rõ lai lịch của cô.

Loại cảm giác bị người tra xét này, khiến Thư Vãn rất không thoải mái.

Cô lạnh mặt hỏi: "Sao vậy?”

Lâm Trạch Thần nhếch môi cười khẽ một tiếng, "Không có gì, chỉ là nhắc nhở em một chút, phải ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, đừng đi lung tung nha.”

Lâm Trạch Thần tuy không nói ra lời uy hiếp nào, nhưng ý tứ trong đó Thư Vãn lại nghe rõ ràng.

Nếu cô dám chạy trốn, anh ta sẽ đi tìm Sam Sam gây phiền phức.

Cái loại cảm giác vô lực trốn không thể trốn này, lại một lần nữa thổi quét mà đến.

Khiến Thư Vãn có chút tuyệt vọng, buông lỏng bàn tay nắm chặt thành quyền.

Mặt cô không chút thay đổi nói: "Anh đừng đụng vào cô ấy, em sẽ ở nhà chờ anh.”

Lúc này Lâm Trạch Thần mới hôn gió cô: "Bảo bối thật ngoan.”

Ghê quá!

Thư Vãn dùng sức đóng cửa lại, khóa trái, bước nhanh vào phòng tắm.

Cô vặn mở vòi nước, nằm vào trong bồn tắm, cầm lấy quả cầu tắm, điên cuồng chà xát nơi bị Lâm Trạch Thần hôn, sờ qua.

Chà xát đến đỏ lên, tróc da, Thư Vãn vẫn cảm thấy không sạch sẽ.

Cô liều mạng tắm rửa, cho đến khi cảm giác buồn nôn chậm rãi tiêu tán, cô mới tỉnh táo lại.

Lâm Trạch Thần lấy Sam Sam ra uy hiếp, cô muốn trốn cũng không có cách nào trốn, nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp, ba ngày sau nhất định sẽ bị anh ta đùa chết.

Thư Vãn nghĩ vậy, vội vàng quấn khăn tắm đứng dậy, trở lại phòng ngủ, cầm lấy di động định gọi điện thoại báo cảnh sát.

Nhưng nghĩ đến thế lực của Lâm Trạch Thần, cô lại cắn răng nhịn xuống.

Bản thân cô và Lâm Trạch Thần cá chết lưới rách cũng không sao cả, dù sao cô cũng không sống được bao lâu.

Nhưng Sam Sam thì khác, cô ấy sắp kết hôn rồi.

Cô không thể vì nhất thời xúc động mà liên lụy đến Sam Sam.

Thư Vãn đứng tại chỗ, suy nghĩ thật lâu, vẫn mở danh bạ, lấy ra số điện thoại nằm trong mục block.

Khi nhìn thấy cái tên quen thuộc phía trên, trái tim cô liền không ngừng đập thình thịch.

Đây là người duy nhất có thể chống lại Lâm Trạch Thần, nhưng anh không cần cô nữa, cô gọi tới, anh sẽ nhận sao?

Thư Vãn do dự thật lâu thật lâu, cuối cùng vẫn không có dũng khí gọi cuộc điện thoại này.

Tính tình Quý Tư Hàn cô hiểu rõ nhất, những thứ hắn chơi chán, sẽ không quay đầu nhìn lại.

Cô gọi điện thoại cầu xin hắn, không chừng còn có thể bị lầm tưởng mình đang dây dưa với anh.

Nếu đã lựa chọn thể diện rời đi, cũng không cần lại đi quấy rầy hắn......

Mấy ngày nay, Thư Vãn đi làm chìa khóa, còn đi bệnh viện lấy chút thuốc trị liệu.

Bác sĩ chủ trị đề nghị cô nằm viện, chờ nguồn tim thích hợp để cấy ghép nhưng Thư Vãn cự tuyệt.

Bệnh tim của cô là di truyền bẩm sinh, đã làm phẫu thuật bắc cầu nhân tạo, cải thiện không ít.

Nhưng từ năm năm trước bị người ta dùng chân đạp vào ngực, từ lúc đó lại bắt đầu có dấu hiệu suy kiệt, cho dù không ngừng truyền dịch, thuốc nhưng cũng không thể khống chế được bệnh tình bộc phát.

Trong những tháng đầu, các triệu chứng của suy tim như phù nề và khó thở, cũng xuất hiện.

Thư Vãn biết cuộc sống của mình đã chấm dứt, cũng không hy vọng xa vời có một trái tim thích hợp.

Thuốc cô lấy đều là ức chế đau đớn và phù nề.

Cô nghĩ cả đời cô yêu sạch sẽ, yêu cái đẹp, cũng không thể chết quá khó coi.

Sau khi uống thuốc, cô bỏ thuốc xịt hơi cay đã mua vào túi xách.

Cô không nghĩ ra biện pháp nào tốt, chỉ có thể lựa chọn liều mạng với Lâm Trạch Thần, cùng lắm thì một mạng đổi một mạng, ai cũng đừng nghĩ sẽ sống sót.
Chương 10: May mắn không gọi điện thoại cho hắn

Sau khi cô chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, Lâm Trạch Thần liền phái trợ lý Lâm Dương tới đón cô.

Thư Vãn xách túi xách đi lên một chiếc Maybach.

Còn tưởng rằng Lâm Dương sẽ trực tiếp đưa cô đến nhà Lâm Trạch Thần, không ngờ anh lại dẫn cô đến trung tâm thương mại.

Mấy thợ trang điểm vây quanh cô, chuẩn bị quần áo và còn trang điểm tinh xảo cho cô.

Một bộ lễ phục dạ hội giá trị xa xỉ, giống như là may riêng cho cô, mặc ở trên người cô, hoàn mỹ đến không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Hơn nữa trên cổ, đeo một khối dây chuyền kim cương hơn ngàn vạn, càng làm nổi bật cô, cao quý thanh nhã, tươi mát thoát tục.

Cô nhìn mình xinh đẹp trong gương, cảm thấy rất xa lạ, không giống cô, ngược lại giống Ninh Uyển.

Nếu Quý Tư Hàn nhìn thấy mình như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy cô đang cố gắng bắt chước Ninh Uyển.

Cô tự giễu cười, nụ cười có chút chua xót.

Sau khi cải tạo xong, Lâm Dương nhanh chóng đưa cô đến Dạ Sắc.

Đây là nơi ăn chơi lớn nhất thành phố A, người tới nơi này không giàu thì cũng rất giàu.

Chủ yếu là nơi này cực kỳ chú trọng riêng tư, căn bản không có giám sát, cho dù có cũng khó có thể lấy được.

Rất nhiều bọn con cháu nhà giàu đều thích ở chỗ này làm chuyện xấu xa.

Lâm Trạch Thần chọn một nơi như vậy, tám phần là muốn trực tiếp chơi chết cô.

Thư Vãn vừa nghĩ tới mình sắp bị xâm phạm, trái tim từ từ nhảy lên.

Mắt thấy thang máy sắp đến tầng cao nhất, cô mới ổn định tinh thần, nắm chặt túi xách trong tay, đi theo Lâm Dương ra khỏi thang máy đi tới cửa phòng bao.

Lâm Dương lấy ra một thẻ VIP mở cửa.

Cửa vừa mở, ánh đèn mập mờ bên trong tràn ra, âm nhạc Âu Mỹ chậm rãi khẽ gõ bên tai.

Điều này cũng làm cho Thư Vãn có chút kinh ngạc, theo lý thuyết thưởng thức của Lâm Trạch Thần hẳn là loại phong cách náo nhiệt như hộp đêm, nhưng nơi này trang hoàng cao cấp, tươi mát thoát tục, ngay cả âm nhạc cũng không đinh tai nhức óc như trong hộp đêm, ngược lại còn làm cho người ta thoải mái.

Thư Vãn đứng ở cửa quan sát, một bàn tay rộng lớn mạnh mẽ bỗng nhiên ôm lấy eo cô.

Lâm Trạch Thần ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên má cô: "Bảo bối, hôm nay em thật xinh đẹp.”

Cô ghê tởm muốn nôn, quay đầu muốn tránh đi, lại không cẩn thận nhìn thấy người đàn ông ngồi ở khu sô pha.

Hắn mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh quyến rũ mê người.

Tay áo xắn lên cánh tay nhỏ, khớp xương ngón tay thon dài cầm lấy ly rượu.

Rượu vang đỏ bên tdưới ánh đèn lờ mờ chiếu rọi, hiện ra hồng quang như huyết sắc, giống như ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cô, đỏ tươi thấm vào người.

Thư Vãn không ngờ Quý Tư Hàn cũng ở đây, hơi có chút kinh ngạc.

Cô vốn cho rằng Quý Tư Hàn và Lâm Trạch Thần không phải là người cùng một giới.

Ít nhất Quý thị là thế gia tài phiệt châu Á, nắm giữ mạch máu kinh tế toàn châu Á.

Mà Lâm thị chẳng qua là đầu sỏ của thành phố A mà thôi, so với Quý thị mà nói, có thể nói là bé nhỏ không đáng kể.

Lại không ngờ tới hai người lại lén lút gặp nhau ở nơi vui chơi giải trí này.

Thư Vãn đột nhiên có chút may mắn ngày đó không gọi điện thoại cho Quý Tư Hàn.

Bằng không cô không chỉ mất hết thể diện, còn có thể bị cự tuyệt.

Quý Tư Hàn sao có thể vì cô mà đắc tội với bạn tốt của mình chứ.

Nhưng mà..... Tại sao hắn lại dùng ánh mắt đó nhìn cô?

Là bởi vì nhìn thấy cô bị nam nhân khác hôn, cho nên tức giận?

Ngay khi Thư Vãn miên man suy nghĩ, bỗng nhiên hắn thu hồi tầm mắt, giống như vừa rồi chỉ là hắn vô tình nhìn thấy cô mà thôi.

Trong lòng Thư Vãn run lên một cái, cô biết ngay, người lạnh nhạt như Quý Tư Hàn, sao có thể quan tâm cô có bị người khác hôn hay không.

Cô cũng dời ánh mắt đi, chuyên tâm đối phó với Lâm Trạch Thần: "Lâm tổng, sao anh lại dẫn tôi đến nơi này?”

Lâm Trạch Thần cưng chiều nhéo mặt cô: "Trước dẫn em đi gặp mấy người bạn, sau đó chúng ta đi chơi chút kích thích.”

Thư Vãn nghe nói như thế, sắc mặt thay đổi một chút, xem ra cô phải nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát thân.

Đang suy nghĩ lát nữa ứng phó với Lâm Trạch Thần như thế nào, thì anh ta bỗng nhiên đẩy cô tới trước mặt Quý Tư Hàn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom