• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người Tình Của Lý Tổng (4 Viewers)

  • Chương 245-246

Chương 245: Không cai được, không quên được

[Anh rất nhớ em]

[Em có thể trở về không]

[Em trở về đi, anh có một bí mật vẫn chưa nói cho em biết]

[Hôm nay anh đã mơ thấy em, em bảo anh đừng có bám lấy em nữa]

[Anh không muốn bám lấy em, nhưng anh không khống chế được chính bản thân mình]

[Anh nhớ em, nhớ đến phát điên, cầu xin em hãy nói cho anh biết, anh rốt cuộc phải làm sao mới có thể ngừng nhớ em]

[Em có thể quay về không...cầu xin em đấy, quay về được không]

[Họ nói rằng, người đã chết thì không quay lại được nữa, vậy anh phải làm sao mới có thể gặp được em đây]

[Anh uống thuốc an thần, anh đã nhìn thấy em, thật là tốt, lại có thể nhìn thấy em một lần nữa]

[Em ở trong ảo ảnh nói với anh rằng, thật ra em cũng rất yêu anh]

[Anh ôm chặt em trong vòng tay, đáp lại em rằng anh cũng yêu em]

[Nhưng mà, đây đều là ảo giác, sao em có thể yêu anh được chứ]

[Anh bắt đầu cảnh cáo bản thân rằng, người em yêu là một người khác, đừng ôm bất cứ hi vọng nào với em nữa, buông bỏ đi thôi]

[Nhưng mà, anh không buông bỏ được, em chính là cây anh túc, khiến anh nghiện, không cai được, không quên được]

[Thư Vãn, anh yêu em, nếu có cơ hội làm lại, anh sẽ dùng cả sinh mạng này để yêu em, em trở về đi được không]

Thư Vãn đọc đến đây, thì không dám đọc tiếp nữa.

Cô không ngờ rằng, trên thế gian này, lại có một tên tội phạm điên cuồng nhớ nhung cô.

Hắn vẫn không dùng bộ mặt thật để đối diện với cái mà hắn gọi là tình yêu, chỉ dùng cách này để tế bái cô.

Thư Vãn không thể hiểu được mục đích của hắn, lại bị mấy nghìn tin nhắn của hắn làm cho kinh hãi...

Sam Sam nhìn thấy cô thất thần, không nhịn được mà nói: “Lúc đầu tớ nhìn thấy anh ta điên cuồng nhắn tin tới, liền lấy danh nghĩa của cậu để hẹn anh ta tới, tớ hẹn anh ta tới chủ yếu là để dẫn cảnh sát tới bắt anh ta, dù gì thì anh ta cũng từng xâm phạm cậu, nhưng lại không thấy anh ta tới, ngược lại là gặp được...”

Sam Sam ngừng lại, người đàn ông xuất hiện trong tiệm cà phê ngày hôm đó chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ.

Người lạnh nhạt, bạc tình như Quý Tư Hàn sao có thể nhớ nhung Vãn Vãn với cách thức như vậy được.

Sam Sam nghĩ ngợi một lúc, vẫn không nói cho Thư Vãn biết: “Dù sao thì hắn cũng không dám tới, cũng không bắt được hắn.”

Thư Vãn nắm chặt điện thoại, ngước mắt nhìn Sam Sam: “Những chuyện này vốn dĩ là tớ làm, nhưng cậu lại vì tớ mà gặp nguy hiểm, tớ...”

Sam Sam chặn đứng suy nghĩ ấy của cô: “Nếu là tớ gặp phải chuyện như vậy, cậu cũng sẽ giúp tớ thôi, vậy nên đừng có nói lời cảm ơn thêm nữa.”

Thư Vãn ngoan ngoãn gật đầu, rũ mắt xuống lại nhìn màn hình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Dạ tiên sinh này, trông có vẻ như rất thích cô, nhưng anh ta lại không dám xuất hiện, tại sao vậy?

Cô nghĩ không ra, cũng không có tâm trí nào để đi tìm hiểu tâm lí của một tên tội phạm, nên cũng không tiếp tục xem nữa.

Sau khi cô bỏ chiếc điện thoại cũ vào trong túi kín, muốn khuyên Sam Sam đi nghỉ ngơi, thì thấy từ bên ngoài cửa sổ có một ánh đèn pha chiếu vào.

Ánh đèn xuyên qua lớp thủy tinh, chiếu vào mắt rất chói, rất may là chỉ trong chốc lát đã chuyển thành chùm đèn tia thấp.

Chẳng bao lâu sau, phía dưới lầu truyền tới âm thanh bánh xe ma sát với mặt đất, tiếp đó, một bóng người cao ráo đẩy cổng tiến vào.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trì Nghiễn Châu bước tới trước của biệt thự, ngẩng đầu, nhìn ánh đèn sáng trên phòng, lạnh lùng gọi: “Sơ Nghi. Về nhà thôi.”

Cánh cửa sổ cạnh phòng đang mở, giọng của anh ta truyền tới tầng trên một cách rõ ràng.

Sắc mặt Thư Vãn thay đổi, cô không muốn về cùng Trì Nghiễn Châu, chỉ muốn ở bên cạnh Sam Sam.

Nhưng Trì Nghiễn Châu hiển nhiên là sẽ không để cho cô tùy ý đem trái tim của chị gái tiếp tục ở nhờ trong nhà của Sam Sam.

Cô khẽ thở dài, sau khi sống lại, sẽ không thể sống theo ý mình như xưa nữa rồi.

Trì Nghiễn Châu.
Chương 246: Không biết là may mắn hay bất hạnh

Sam Sam đứng dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy Trì Nghiễn Châu mang vẻ nếu không đợi được Thư Vãn thì sẽ không từ bỏ.

Cô ấy cau mày, quay lại hỏi Thư Vãn: “Người đó không phải là chồng của chị cậu sao? Sao cứ quản cái chuyện cậu về hay không về vậy?”

Thư Vãn chỉ nói với Sam Sam chuyện mình sống lại như nào, nhưng lại không nói cho cô ấy biết, mối dây dưa giữa mình và Trì Nghiễn Châu.

Cô lật chăn ra, bước tới trước mặt Sam Sam, nhìn Trì Nghiễn Châu ở dưới lầu nói: “Sam Sam, mình và anh ta đã kết hôn tại Anh.”

Khuôn mặt Sam Sam hiện lên vẻ kinh hãi, nhìn cô: “Cái gì cơ?”

Thư Vãn rất bình tĩnh nói với Sam Sam: “Mình vội vàng muốn về nước tìm cậu và Tống Tư Việt, nhưng anh ta lo mình sau khi về nước sẽ đem theo trái tim của chị gái chạy đi yêu người khác, cho nên liền lấy hôn nhân để trói buộc mình, nếu mình không đồng ý, anh ta sẽ không cho mình về nước.”

Sam Sam sau khi nghe xong, sắc mặt trầm xuống: “Vãn Vãn, nếu như vậy, chẳng phải là cậu sẽ phải vĩnh viễn ở bên cạnh anh ta hay sao?”

Ánh mắt Thư Vãn ảm đạm thất sắc: “Thật ra, kể từ lúc anh ta vì để hoàn thành di nguyện của chị tớ mà đem trái tim của chị ấy đặt vào trong cơ thể này, đã xác định là tớ phải ở bên cạnh anh ta vĩnh viễn rồi...”

Cũng tức là hiện giờ Vãn Vãn còn sống, nhưng lại vĩnh viễn mất đi tự do.

Sam Sam không khỏi lo lắng: “Vãn Vãn, cậu có thể nghĩ cách thoát khỏi anh ta không?”

Cô có chút bất lực, nhìn Sam Sam: “Chỉ cần trái tim này còn ở đây, anh ta sẽ không bỏ qua cho tớ...”

Hơn nữa, nếu không phải lúc đó anh ta quyết đoán, đem trái tim của chị gái thay vào cho cô, thì cô cũng chẳng sống lại được.

Bây giờ vừa mới sống lại, đã muốn thoát khỏi anh ta, dường như có chút không ổn.

Sam Sam nhíu mày nói: “Nhưng anh ta trông có vẻ không được bình thường, cậu có thể ứng phó nổi không?”

Thư Vãn cảm thấy Trì Nghiễn Châu chắc là sẽ không làm tổn thương cô, liền gật đầu nói: “Anh ta không được bình thường chắc là vì quá yêu chị gái tớ.”

Sam Sam chợt cảm thấy đây là một cái nút chết, rất khó giải quyết, liền không biết phải tiếp tục chủ đề này như thế nào.

Lúc cô ấy im lặng, dưới lầu vang lên tiếng gõ cửa, sợ Vãn Vãn khó xử, cô ấy cũng đành thở dài một hơi.

“Nếu anh ta không làm hại tới cậu, vậy thì hôm nay cậu về cùng anh ta đi, ngày mai tớ lại tới tìm cậu.”

Thư Vãn nghe vậy thì gật đầu, lúc quay người đi xuống lầu, bước chân hơi khựng lại.

Cô quay đầu nhìn Sam Sam: “Sam Sam, tớ dùng thân phận của chị Sơ Nghi để về nước, bên chỗ Quý Lương Xuyên...”

Sam Sam khi nghe thấy Trì Nghiễn Châu gọi cô là Sơ Nghi thì cũng đã đoán được cô dùng thân phận của chị gái để về nước rồi, liền nở một nụ cười an ủi với cô: “Yên tâm đi, tớ sẽ không nói với anh ấy, cũng không cho Quý Tư Hàn biết cậu là Thư Vãn.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thư Vãn sắc mặt không đổi, cong khóe miệng: “Cảm ơn cậu, Sam Sam...”

Sam Sam lắc đầu, nhìn bóng lưng ấy đi xa, vẻ lo lắng không thể che giấu.

Vãn Vãn rời khỏi Quý Tư Hàn, lại gặp phải người đàn ông như Trì Nghiễn Châu, không biết là may mắn hay là bất hạnh...

Thư Vãn sau khi ngồi vào ghế phó lái, nhìn sang Trì Nghiễn Châu: “Mười giờ đã về nhà, có phải là sớm quá không?”

Trì Nghiễn Châu ung dung chậm rãi, nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy thì sửa thành tám giờ đi.”

Thư Vãn: Thôi coi như cô chưa nói gì đi...

Ở cổng biệt thự, một bóng người cao ráo, dựa vào phía trước cửa xe.

Giữa những ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, khói thuốc vờn quanh, là một gương mặt góc cạnh, tuấn tú.

Hàng mi dày khẽ rủ, ánh đèn mờ ảo khẽ hắt lên gương mặt ấy.

Cổ áo sơ mi hơi mở, trên chiếc cổ là khung xương rắn rỏi, tay áo sơ mi xắn lên tới giữa cánh tay, lộ ra làn da trắng muốt.

Từ xa nhìn vào, toàn thân toát lên một vẻ cao quý lạnh lùng, khói thuốc quấn lên người anh ta càng khiến anh ta trông như người trong tranh.
Chương 247: Cô ấy đã không thể trở lại như trước kia nữa rồi

Thông báo: Hiên tại truyện up 7 chương một tuần ạ. Từ tuần sau sẽ lên 7 chương 1 lượt vào thứ 2

Quý Tư Hàn dùng ngón tay thon dài khẽ gảy điếu thuốc.

Đốm lửa rơi lên da, mà hắn giống như là không cảm nhận được đau đớn.

Bên tai là âm thanh Tô Thanh đang thuật lại sự thực tàn khốc mà anh ta tra được.

"Quý tổng, trên tư liệu cho thấy, Sơ Nghi hoàn toàn không phải là Thư tiểu thư, cô ấy là Hoa kiều tại Anh, vẫn luôn sống tại Anh.

"Theo như thông tin bên Anh gửi tới, Thư tiểu thư có thể là người em gái không may bị thất lạc của cô ấy.”

“Ngoài ra, Sơ tiểu thư và thiếu gia thứ tư nhà họ Trì, Trì Nghiễn Châu, quả thực đã kết hôn, hôn lễ tiến hành tại nhà thờ bên Anh….”

Quý Tư Hàn nâng tay lên, ngón tay miết lên bờ môi mỏng.

Hương vị ngọt ngào thanh khiết khiến hắn chìm đắm ấy, rõ ràng là Thư Vãn.

Nhưng Tô Thanh lại lấy một tập tư liệu tới nói với hắn, người đó không phải là Thư Vãn.

Quý Tư Hàn khẽ hít một hơi thuốc lá, ánh mắt đạm bạc lộ ra vẻ không tin.

Trì Nghiễn Châu sau khi dừng xe xong, nhìn thấy bóng dáng cao ráo kia, lông màu nhíu lại.

"Sao lại là anh ta nữa vậy?”

Thư Vãn thuận theo tầm mắt của anh ta, nhìn người đàm ông dưới bóng đèn đường, vẻ mặt hơi giật mình.

Trì Nghiễn Châu chống một tay trên cửa sổ xe, liếc nhìn Thư Vãn: “Phiền phức cô tự chuốc lấy thì cô tự mình giải quyết đi.”

Thư Vãn thu lại tầm mắt, nhìn Trì Nghiễn Châu: “Trong nhà không phải có bảo vệ sao, nói bảo vệ đuổi anh ta đi đi.”

Cô không muốn có bất cứ dính dáng gì tới Quý Tư Hàn, tốt nhất là trở thành người xa lạ, vĩnh viễn không gặp lại nhau.

Trì Nghiễn Châu nhìn phía sau chiếc Koenigsegg, hất cằm nói: “Bên anh ta người đông, tôi đánh không lại.”

Thư Vãn lúc này mới nhìn ra phía sau xe, còn có một hàng xe đang đậu, sắc mặt trầm xuống: “Vậy thì phải làm sao?”

Trì Nghiễn Châu cực kỳ đau đầu, mở cửa xe, bước vòng sang phía ghế phó lái, lôi Thư Vãn xuống.

Anh ta lôi cô, đi thẳng một mạch về hướng biệt thự, còn chưa bước chân vào biệt thự đã bị người ta ngăn lại.

Quý Tư Hàn lần này không cứng rắn cướp người, mà đạm bạc nói với Trì Nghiễn Châu: "Tôi tìm Sơ tiểu thư để hỏi một số chuyện, rồi sẽ trả cô ấy về cho anh."

Trì Nghiễn Châu nghe thấy hắn gọi là Sơ tiểu thư chứ không phải Thư Vãn thì liền biết hắn đã điều tra bọn họ rồi

Anh ra ngước đôi mắt đen như mực lên, cũng lạnh nhạt nhìn Quý Tư Hàn.

"Vợ tôi không muốn nói nhiều với anh."

Anh ta nói xong câu này liền túm lấy tay Thư Vãn, muốn đi vào trong biệt thự.

Cánh tay của Thư Vãn lại bị một bàn tay lạnh lẽo khác giữ chặt lại.

Quý Tư Hàn cúi thấp đầu, nhìn Thư Vãn: "Chỉ cần nửa tiếng."

Thư Vãn nghe thấy câu này, vốn dĩ luôn cúi đầu lúc này cũng từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt cô lạnh nhạt, bình tĩnh, không có chút dao động nào: “Xin lỗi, tôi không muốn nói nhiều với anh.”

Bàn tay đang túm lấy cánh tay cô khẽ siết lại, cái cằm kiêu ngạo của người đàn ông lại lần nữa hạ xuống: “Mười phút.”

Hắn cứ túm lấy cô không buông, giống như là nếu không cho hắn một cơ hội nói chuyện thì hắn sẽ vĩnh viễn không buông ra vậy.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thư Vãn nhíu đôi lông mày thanh tú, thở dài một hơi: “Năm phút, đứng đây nói.”

Quý Tư Hàn thấy cô đồng ý, tầm mắt lạnh nhạt hướng về phía Trì Nghiễn Châu.

Trì Nghiễn Châu lườm hắn một cái, nói với Thư Vãn: “Năm phút sau bắt buộc phải về nhà.”

Thư Vãn ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”

Trì Nghiễn Châu lúc này mới buông tay cô, bước vào trong biệt thự.

Sau khi anh ta đi, Thư Vãn lạnh lùng nhìn Quý Tư Hàn: “Nói đi.”

Cô ở trước mặt Trì Nghiễn Châu thì rất ngoan ngoãn nghe lời, giống như khi cô ở trước mặt hắn trước kia vậy.

Nhưng lúc này khi cô ở trước mặt hắn, ngoại trừ bình tĩnh còn có một chút lạnh nhạt và không kiên nhẫn.

Thấy dáng vẻ của cô không còn như trước kia, cơn đau trong lòng Quý Tư Hàn càng đau đớn hơn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom