• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Người Thẩm Phán (2 Viewers)

  • Phần 7

Đoạn video dài hai phút được đăng tải vào lúc nửa đêm.

Tôi đợi rất lâu nhưng không thấy ai xem, đợi đến sáu giờ sáng hôm sau, lưu lượng truy cập điên cuồng tăng vọt.

Mạng xã hội bùng nổ:

“Tình thế đảo ngược gì đây… là nam sinh kia bị oan sao?”

“WTF, sao nữ sinh này lại độc ác như vậy?”

“Nghe nói cậu bé đã tự sát, là thật sao?”

“Mọi người không để ý hoàn cảnh của cô bé kia sao, rõ ràng là đang rất sợ hãi, đấy là đâu, cô bé đó không sao chứ?”

Khi ba mẹ của Lâm Mộng biết tin con gái của họ bị bắt cóc, họ khóc lóc thảm thiết cầu cứu cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng tìm ra thân phận của tôi, nhưng ngoại trừ người em trai đang hôn mê trong bệnh viện thì họ không tìm thấy tung tích của tôi.

Chiều hôm đó, tôi đăng tải một video khác bằng tài khoản của Ngô Phong.

Trong video, cậu ta bị treo ngược lên trên mái nhà, liên tục cầu xin sự thương xót.

“Tôi sai rồi, tôi không nên mua thủy quân hắt nước bẩn lên cậu ấy, những điều tôi nói đều là giả, Cứu tôi! Cứu tôi!”

Đoạn video này ngay khi được tung ra đã làm dấy lên những cuộc tranh cãi trên mạng.

Khi số lượt thích video tiếp tục tăng chóng mặt.

Sắc mặt của Ngô Phong ngày càng tái nhợt.

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu không thích những lượt thích này sao? Lượt thích càng nhiều, hai người càng được treo lâu hơn, chúc may mắn.”

Sau đó, tôi bước ra ngoài không thèm quay đầu lại.

Ngô Phong và Lâm Mộng bị treo người ở hai căn phòng khác nhau.

Bọn họ đều bị bịt mắt bằng vải đen, bịt tai bằng nút, cách ly hoàn toàn với bên ngoài.

Hồi tôi còn làm việc cho sòng bạc ngầm, những con bạc nợ tiền không chịu trả thì đều bị đối xử như này.

Họ không thể nghe hoặc nhìn thấy bất cứ thứ gì, cứ duy trì như vậy trong một ngày liền suy sụp tinh thần không thể chịu đựng được.

Lâm Mộng và Ngô Phong đang khóc lóc thảm thiết trong hai căn phòng.

“Cầu xin cô! Tha cho tôi đi.”

“Aaaaaaaaa! Cô đừng đi! Cô muốn làm gì?”

“Mẹ ơi! Cứu con! Con sợ.”

…..

Nghe đi a, có biết bao là thê lương.

Nhưng em trai tôi hiện còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, không rõ sống ch*t.

Tôi ngồi trong nhà xưởng cũ khổng lồ nghe tiếng kêu cứu của hai người họ, những tưởng mọi người sẽ hiểu ra chân tướng, trả lại sự trong sạch cho em trai tôi, nhưng thật không ngờ, chiều hướng của dư luận lại đổi ngoắt 180 độ.

Một tài khoản đã đăng một bài viết.

Người nọ nói, tất cả những gì Lâm Mộng và Ngô Phong nói đều là do ‘tôi’ ép buộc, ‘tôi’ đang tìm mọi cách để minh oan cho em trai mình, hành vi của ‘tôi’ càng chứng tỏ người em trai cũng không ra gì.

Toàn bộ bài viết đều phân tích những biểu hiện của Ngô Phong và Lâm Mộng, còn nhấn mạnh những gì họ nói là do tôi tạo áp lực.

Để xác minh lời nói của mình, cậu ta còn đăng một đoạn video lên.

Trong video, em trai của tôi đang đọc sách ở hành lang lớp học thì đột nhiên ngẩng lên nhìn về phía nhà vệ sinh nữ, do dự vài giây rồi chạy vào đó.

Chú thích video: “Trần Nham này là một kẻ biến thái, thường xuyên lén vào nhà vệ sinh nữ.”

Lúc này, cư dân mạng lại đổi chiều gió.

Chỉ trích em trai tôi và tôi.

<Bị bệnh sao, hai chị em nhà này! Đã sai rồi còn không biết hối cải, giờ còn đi đe dọa người khác! >

<Đi tù đi.>

<Tôi nghe nói Trần Nham đã tự sát? Sợ ngồi tù nên tự tử sao?>

<Ồ, áo tù hợp với cô ta đó.>

Tôi im lặng xem video ba lần, đứng dậy đá tung cánh cửa sắt phòng Ngô Phong.

Tiếng động lớn làm cậu ta giật mình.

Tôi thả cậu ta xuống, dìm hẳn vào xô nước, đợi cậu ta gần tắt thở mới nhấc lên:

“Đoạn video Lâm Mộng nhìn thấy gián trong nhà vệ sinh nữ liền hét lên, em trai tôi xông vào cứu là do ai giữ?”

Ngô Phong sợ đến tè ra quần, run rẩy nói:

"Giang... Giang Minh Ngọc."

"Giang Minh Ngọc là ai?"

“Cậu ta học cùng lớp với Trần Nham....”

Ngô Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền hét lên:

“Cậu ta có mặt khi Trần Nham hô hấp nhân tạo cho Lâm Mộng! Cậu ta cũng chính là người quay video và cho tôi xem! Nếu không có cậu ta, có ch*t tôi cũng không nghĩ đến chuyện thuê thủy quân để bạo lực mạng Trần Nham! Cậu ta là họ hàng với thầy giám thị nên dễ dàng lấy được video trước cửa nhà vệ sinh nữ! Chị! Chị ! Chị! Chị đi tìm cậu ta đi, tôi thực sự biết sai rồi, xin hãy tha cho tôi....”

Tôi cố gắng bình tĩnh lại.

Ném Ngô Phong qua một bên.

Đang định đi ra ngoài thì anh Mạnh gọi đến:

“Thanh Vân, em đã xem những bình luận trên mạng chưa?”

Trái tim tôi đập mạnh một nhịp, “Trần Nham xảy ra chuyện gì sao?”

Anh Mạnh kể, vừa rồi có mấy kẻ muốn xông vào phòng bệnh, nói là nhân danh chính nghĩa muốn tống thằng bé xuống địa ngục, nhưng may mắn là họ đã bị cảnh sát canh ngoài cửa ngăn lại.

Điện thoại im lặng một lúc, anh Mạnh thở dài:

“Anh biết hiện tại nói gì cũng không thể thuyết phục được em, cứ làm những gì em muốn đi, anh sẽ giới thiệu cho em một hacker, có lẽ cậu ấy có thể giúp em.”

Tôi nghẹn ngào:

“Cảm ơn anh, anh Mạnh.”

Cúp điện thoại, tôi đội mũ, đeo khẩu trang rồi đi ra ngoài. Tôi lái xe tránh camera giám sát, đi đến cổng trường trung học số 7.

Bây giờ học sinh còn chưa tan học, quán ăn vặt gần trường vắng tanh, chỉ có một học sinh tiểu học đang ngồi trong đó, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa kính.

Tôi nhìn qua liền nhận ra đó là em gái của Ngô Phong, trong điện thoại của Ngô Phong có rất nhiều ảnh của cô bé đó.

“Em đang làm gì vậy?”

Tôi mua ít đồ ăn nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé đó.

Giả vờ hỏi một cách tự nhiên nhất.

Cô bé đó có chút thất vọng, nói: “Hôm qua anh trai em không về nhà, cũng không nhắn tin cho em, em đến trường đợi anh ấy.”

Tôi nở một nụ cười ấm áp:

“Anh trai em..... có tốt không?”

“Anh trai em rất tốt, anh ấy sẽ cùng em xem hoạt hình, còn dạy em vẽ.”

Tôi nhìn cô bé một cách vô cảm.

Những kẻ bạo lực mạng, anh hùng bàn phím, họ có người để quan tâm không?

Nếu đưa cô bé này đến trước mặt Ngô Phong, chắc cậu ta sẽ điên mất, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi vui lên chút.....

Đột nhiên điện thoại vang lên.

Đó là tin nhắn từ hacker tên Trial do anh Mạnh giới thiệu:

“Giang Minh Ngọc đã không đến Thất trung 2 ngày rồi, bây giờ cậu ta đang ở nhà, ba mẹ cậu ta đã ra ngoài. Đây là địa chỉ và số điện thoại di động của cậu ta.”

Tôi tắt màn hình, lạnh lùng nhìn em gái của Ngô Phong.

Một lúc sau liền cúi người nói nhỏ vào tai cô bé:

“Anh trai em là một người xấu, anh ta đã hại ch*t một người rất tốt khác.”

Bước ra khỏi quán ăn vặt, tiếng hét sợ hãi của cô bé vang lên từ phía sau.

Tôi lái xe đến nhà Giang Minh Ngọc mà không quay đầu lại.

Từ ba giờ chiều đến chiều tối, trong nhà đều không bật đèn, chứng tỏ Giang Minh Ngọc cũng biết mình đang gặp nguy hiểm.

Nhưng con phố này khá đông đúc, tôi không thể trực tiếp lao vào được.

Khi có ít người hơn, tôi bấm số của cậu ta.

Rất nhanh có người nhận, “Đồ ăn chỉ cần để trước cửa là được.”

Tôi bình tĩnh nói: “Tôi là cảnh sát thuộc Sở cảnh sát địa phương , số cảnh sát là 343245. Những kẻ bắt cóc trong vụ bắt cóc học sinh Thất Trung có thể coi cậu là mục tiêu tiếp theo. Nhà của cậu không còn an toàn nữa, xin hãy xuống lầu theo chúng tôi về sở cảnh sát để được bảo vệ.”

Tôi nghe thấy Giang Minh Ngọc hoảng hốt thu dọn đồ đạc:

“Dạ được, được, tôi xuống liền.”

Chưa đầy mười phút sau, cậu ta xách theo một chiếc túi màu đen ra khỏi nhà, không do dự mở cửa chạy ra, thở phào nhẹ nhõm.

“Cảnh sát, vẫn là các anh đáng tin cậy nhất, nhưng…..”

Cậu ta nhìn tôi do dự:

“Không phải tất cả cảnh sát đều bắt buộc mặc đồng phục cảnh sát sao?”

Tôi quay đầu lại xịt thuốc mê vào mặt cậu ta.

Bây giờ, người cũng đều bị bắt hết rồi.

Khi quay lại nhà xưởng cũ kia, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tôi vội chạy vào nhìn thì phát hiện Lâm Mộng với Ngô Phong đã biến mất, trên mặt đất còn có dây thừng bị cắt.

Cũng thật nhanh chân.

Tôi nhếch nhếch môi một cách tự tin, xem ra, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Đoán chừng tí nữa họ sẽ dẫn cảnh sát tới đây, tôi không còn nhiều thời gian nữa.

Tôi kéo Giang Minh Ngọc ra khỏi xe, đóng cửa nhà xưởng lại, vừa định kéo cậu ra vào trong thì đột nhiên có ai đó gõ cánh cửa sắt hai tiếng.

Tôi nín thở như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.

Nhưng lại nghe thấy giọng nói của một cô gái:

“Hả? Cửa không khóa.”

Tiếp đó, cánh cửa được đẩy ra, chỉ thấy một nam một nữ đang đeo mặt nạ đứng ở cửa, tay cầm thứ gì đó.

Tôi nheo mắt nhìn kỹ thì kinh ngạc không thôi.

Họ đang cầm dây kéo Lâm Mộng và Ngô Phong.

Người đàn ông kia ném hai người Ngô Phong xuống đất, uể oải nói:

“Tôi bắt hai con chuột này cho cô, không cần cảm ơn.”

Thấy tôi vẫn chưa lên tiếng, cô gái vẫy tay nói: “Chúng tôi đến đây để giúp cô. Để tôi tự giới thiệu. Hai chúng tôi là người Thẩm Phán, chuyên xét xử những kẻ cặn bã coi trời bằng vung này. Cậu ấy chính là hacker mà anh Mạnh giới thiệu cho cô, Trial.”

Trial, thẩm phán.

Hóa ra là bọn họ.

Người đàn ông cố gắng kéo Ngô Phong và Lâm Mộng vào trong, giọng nói ngả ngớn:

“Nếu như không nhờ tôi, cách trốn tránh vụng về của cô đã bị các camera giám sát lớn ghi hình lại rồi, còn có video lúc đầu của Lâm Mộng cũng là do tôi vạch trần, hiện tại cô có thể tin tưởng chúng tôi.”

Tôi quay người đi theo:

“Cảm ơn cậu.”

Người đó tên là Lâm Quy, còn cô gái tên là Khương Hòa.

Họ nhanh chóng tháo mặt nạ ra để lộ khuôn mặt thật.

Tôi hơi kinh ngạc: “Mọi người không cần giấu mặt sao?”

Khương Hòa có chút khó hiểu, “Cô sẽ nói sao?”

Tôi lắc đầu, Khương Hòa liền phủi tay: “Vậy là được rồi.”

Họ đã giúp tôi trói những người kia lại một cách chuyên nghiệp.

Khi tôi đang định thẩm vấn Giang Minh Ngọc, Khương Hòa đã ngăn tôi lại, nói:

“Cô có biết vì sao rất nhiều người không chịu tin dù đã xem video bọn họ thú nhận không?”

Tôi dừng lại nhìn cô ấy một cách khó hiểu.

Khương Hòa nhanh chóng lắp camera ẩn trong nhà xưởng, sau đó ném Giang Minh Ngọc, Ngô Phong và Lâm Mộng vào trong.

“Bởi vì con người thường nghĩ rằng mọi thứ đều có âm mưu hay mục đích gì đó, nhưng nếu là bí mật quay lại thì mọi chuyện sẽ khác đi. Camera bí ẩn sẽ khiến góc nhìn của người xem đầy đủ và mãn nhãn hơn, họ chỉ tin vào những gì mà họ nhìn trộm được.”

Lâm Quy búng ngón tay.

Tôi nhìn qua và thấy cậu ấy chỉ vào điện thoại của tôi.

Cậu ấy gửi cho tôi một đường link, khi tôi bấm vào thì thấy đó là một phòng livestream, trên màn hình có ba người kia đang lần lượt tỉnh lại.

Chưa đầy một phút, hàng chục nghìn người đã tràn vào phòng livestream:

<Đây là gì vậy? Kịch bản gi*t người? Trốn thoát khỏi mật thất.>

<Chờ chút...đây không phải là hai học sinh mới mất tích gần đây sao? Sao bây giờ là ba người rồi?>

<Vch! Vch! Những kẻ bắt cóc phát trực tiếp? Gan lớn thật đấy!>

<Đợi tôi share link cho mấy đưa bạn. Kịch tính vl.>

<Rốt cuộc họ muốn làm gì?>

<Mọi người không thấy có chút đáng sợ sao?>
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom