• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Người Thẩm Phán (1 Viewer)

  • [Truyện III] Phần 9

Ngày đầu chuyển vào phòng kí túc xá nữ chuyên đi đánh nhau, cô ta liền phát hiện chiếc vòng trên cổ tay của tôi chính là chiếc mà cậu ấm Tiếu Thụy đã đăng trên mạng.

Cả trường đều biết một Tiếu Thụy kiêu ngạo tàn bạo gần đây lại điên cuồng say đắm một nữ sinh, không biết mặt mũi người đó như thế nào, chỉ có thể lần theo chiếc vòng tay mà tìm người.

Nghe như là một câu truyện cổ tích vậy.

Nữ sinh đầu gấu đó vui mừng cướp lấy chiếc vòng tay của tôi, đi đến tiệc sinh nhật của Tiếu Thụy.

Nhưng cô ta lại không biết, một tuần trước tôi đã đánh úp cậu ta từ đằng sau, chính là dùng chiếc vòng tay này suýt nữa thì siết cổ cậu ta cho đến ch*t.

Tiếu Thụy tức điên lên, tối đó cậu ta đã thề thốt rằng nếu biết tôi là ai, cậu ta sẽ gi*t tôi ngay lập tức.
============
Lúc tôi kéo vali vào phòng kí túc 302, Ân Mẫn đang hút thuốc ở ban công.

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lần, chầm chậm nhả khói: “Cuộc bình chọn hoa khôi tháng trước, người hơn tôi một phiếu không ngờ là mày đấy, Khương Hòa, dáng dấp cũng tạm, nhưng….ăn mặc quá quê mùa, mặc nhiều như vậy, há chẳng phải lãng phí dáng của mày sao, không bằng để bọn tao giúp mày thay đổi chút.”

Cô ta thuận tay vứt đầu thuốc lá xuống lầu, ngoắc ngoắc tay với nữ sinh khác, hai người bắt đầu xé quần áo của tôi, còn một người khác thì ở bên cạnh chụp ảnh.

“Hôm nay tao chỉ cảnh cáo mày, đôi khi tỏa sáng quá cũng không phải là cái gì tốt lành đâu.”

Tôi kìm lại nước mắt, đưa tay ra cố gắng không để họ làm hỏng thêm đồ của mình.

Ánh mắt của Ân Mẫn nhìn xuống cổ tay của tôi, động tác đột nhiên dừng lại.

“Đợi đã, Cái này của mày?”

Sắc mặt của mấy người kia cũng thay đổi, bọn họ nhất định đã nhận ra, chiếc vòng tay ngôi sao trên cổ tay của tôi chính là chiếc hotboy trường Tiếu Thụy đang điên cuồng tìm kiếm.

Ân Mẫn là con gái của viện trưởng , cô ta dựa vào các mối quan hệ của cha mình, chen chân vào trường đại học trọng điểm với tư cách là sinh viên nghệ thuật, trước giờ luôn hoành hành ngang ngược.

Nhưng Tiếu Thụy lại không giống vậy, chỉ giống ở chỗ là anh ta cũng ngu dốt bất tài, còn anh ta vào trường học là bởi vì gia đình anh ta đã tặng cho ngôi trường năm tòa nhà thí nghiệm, gần nửa ngôi trường của tôi hầu như là do nhà anh ta xây.

Cho nên Tiếu Thụy nhập học hai năm, tính tình thô bạo, ai cũng không dám trêu chọc, anh ta vi phạm các nội quy của trường, trường học đều đè mọi chuyện xuống để lấy lòng Tiếu gia, còn đề cử Tiếu Thụy làm đại sứ hình ảnh của trường.

Tiếu Thụy vốn nổi tiếng, giờ đây lại càng hot.

Bắt đầu từ một tuần trước, anh ta bắt đầu điên cuồng tìm một nữ sinh trên trang web của trường.

Không có ảnh, cũng không có miêu tả gương mặt như thế nào, chỉ có nhắc đến chiếc vòng tay ngôi sao thủ công độc đáo, Tiếu Thụy nói, ai có thể nói cho anh ta biết người đeo chiếc vòng tay đó là ai, anh ta sẽ thưởng cho người đó 20 vạn tệ, ngay cả khi chỉ có một chút manh mối, anh ta cũng sẽ trả công 50 nghìn tệ.

Chiếc vòng tay đang được cả trường săn đón, lúc này lại đeo trên tay của tôi.

Ánh mắt Ân Mẫn nhìn tôi trở nên khinh miệt và ghen ghét.

“Người Tiếu Thụy thích hóa ra là mày!”

Gần như tất cả mọi người đều mặc định rằng người Tiếu Thụy đang tìm kiếm, chính là người cậu ta nhất kiến chung tình.

Thậm chí còn có người bịa ra một vài câu chuyện lãng mạn, một Tiếu Thụy ngỗ ngược đã yêu cô gái thần bí từ cái nhìn đầu tiên, từ đó không ăn không uống một lòng muốn đi tìm cô ấy.

Có rất nhiều bản được lan truyền, và đó cũng là suy nghĩ của Ân Mẫn.

Giây sau, cô ta ghen ghét nắm lấy tóc của tôi, chìa tay giật lấy chiếc vòng của tôi: “Bây giờ, cái này là của tao!”

Tôi sợ hãi rơi nước mắt, sống ch*t ôm lấy cổ tay, van xin: “Xin cậu đừng cướp đồ của tôi, đây là di vật của mẹ tôi để lại, là tự tay bà ấy làm, trên thế giới chỉ có một cái duy nhất thôi.”

Ân Mẫn nghe vậy cười lớn: “Độc nhất vô nhị à? Thế thì càng tốt, cái vòng này chỉ có tao có!”

Cô ta gọi mấy người kia lại giúp, giật lấy chiếc vòng qua, nóng lòng muốn thử đeo nó.

Một nữ sinh khác lo lắng:

“Lỡ như Khương Hòa đi kể với người khác chiếc vòng đó là của cô ta thì phải làm sao?”

Ân Mẫn thờ ơ mỉm cười:

“Có thể cô ta bị mọi người cô lập nên mới phải chuyển phòng kí túc, nghe nói tính tình cô ta có chút cổ quái, bình thường không có bạn bè, ai mà thèm tin lời cô ta cơ chứ.”

Bọn họ bắt tôi ngồi trên mặt đất, hỏi tôi lí do tại sao Tiếu Thụy lại tìm tôi, phải kể một cách chi tiết.

Tôi vừa khóc vừa kể một tuần trước cô đang cho một con chó hoang ăn thì nhìn thấy một nam sinh lái xe mô tô bị ngã, cô chỉ kéo hắn đứng dậy.

Ân Mẫn cười: “Thật không ngờ Tiếu Thụy lại thích tiểu bạch hoa kiểu này.”

Cô ta vui mừng nhìn chiếc vòng trên tay, mong chờ đáp:

“Tối mai là tiệc sinh nhật của Tiếu Thụy, tao sẽ đeo cái này đi, anh ấy nhất định sẽ thích tao.”

Tôi cúi đầu lau nước mắt, không nhịn được nhếch khóe miệng.

Cô ta không biết rằng, Tiếu Thụy điên cuồng tìm tôi là thật, nhưng không phải là nhất kiến chung tình như mọi người vẫn suy đoán.

Một tuần trước, Tiếu Thụy đua mô tô tông thẳng vào ông bảo vệ thường để cổng cho tôi đi chơi, anh ta còn kéo lê ông hàng trăm mét trước khi trốn đi.

Anh ta là kẻ điên, tôi cũng thế.

Tối ngày hôm sau, nhân trời tối gió mát, tôi đánh úp Tiếu Thụy ở hầm gửi xe, dùng chiếc vòng trên tay siết cổ anh ta, suýt thì siết đến ch*t.

Khi đó Tiếu Thụy giãy giụa trong tuyệt vọng, anh ta gần như ngạt thở đến ngất đi tôi mới buông tay rồi trốn vào trong bóng tối.

Tiếu Thụy tức điên lên, anh ta nhìn vào khoảng tối trong hầm chửi ầm lên, tuyên bố sẽ gi*t tôi nếu như tìm thấy tôi.

Anh ta cần tìm chủ nhân của chiếc vòng, vậy thì tôi tặng cho anh ta một người.

Tôi liếc nhìn n Mẫn, mong chờ màn trình diễn tuyệt vời tiếp theo.

------------

Ngày hôm sau, Ân Mẫn trang điểm tinh tế, thậm chí vì để hợp chiếc vòng tay kia mà mua thêm quần áo và giày mới.

Trước khi đi đến tiệc sinh nhật, cô ta nhận được tin nhắn, nhìn qua rồi cau mày nhìn tôi, bực mình nói:

“Mày, đi với tao.”

Tôi ôm quyển sách, co rúm người lại lắc đầu: “Không… Tôi phải ôn bài.”

Ân Mẫn trực tiếp giành lấy sách xé ra làm đôi rồi vứt vào mặt tôi, mắng:

“Người suốt ngày đọc sách như mày cũng chỉ là dưới đáy xã hội mà thôi.”

Cô ta cười khẩy quàng tay lên vai của tôi nói: “Sợ cái gì, tao dẫn mày đi xem thế giới ngoài kia, đi chơi game mà thôi.”

Cưỡng ép lôi tôi lên một chiếc xe sang trọng, cô ta không nhịn được lầm bầm: “Cái gì mà vi phạm qui định, còn nhất định phải mang một con chuột bạch, phiền vl.”

Tôi cụp mắt xuống, đáy mắt mơ hồ âm u.

Đây là kí hiệu riêng trong vòng tròn của bọn họ, những người yếu thế không có năng lực phản kháng, không có bối cảnh thì bị gọi là chuột bạch, là công cụ để bọn họ làm nhục mua vui.

Tiệc sinh nhật tối nay, Tiếu Thụy nhất định đã chuẩn bị một vài tiết mục đặc biệt.

Đến trang viên tư nhân của Tiếu Thụy, Ân Mẫn kéo tôi vào trong, ở đây đã có rất nhiều người, trên tay cầm ly rượu vang, mặc những bộ lễ phục sang trọng, đều là những sinh viên có tiền trong trường.

Có chủ tịch hội sinh viên, đội trưởng đội bóng rổ rất nổi tiếng, thậm chí còn có một vài tiểu hoa đóng một vài bộ phim thần tượng.

Mà bên kia, có bốn năm người ăn mặc đơn giản, rẻ tiền, đang lo sợ đứng ở một góc.

Ân Mẫn đẩy tôi qua: “Kia là chỗ dành cho mày.”

Tôi lảo đảo, ngã vào giữa mấy người kia.

Có nam sinh hỏi Ân Mẫn: “Người cô đưa tới cũng xinh đẹp ra phết, để làm chuột bạch cũng không nỡ xuống tay.”

Ân Mẫn liếc nhìn tôi một cái: “Xinh đẹp không hẳn là tốt, có thể chơi khác đi một chút, lần này mày dẫn ai đến?”

Người kia nói: “Là một thằng yếu ớt trong viện của tao, mọt sách, tên là Lâm Quy, nghe nói là mồ côi, làm chuột bạch thì không thể không phù hợp hơn.”

Họ bàn tán về chúng tôi như là những đồ vật, tùy ý đùa bỡn.

Tôi sợ hãi trốn vào một góc, vừa ngẩng đầu lên, đã chạm mắt nam sinh tên là Lâm Quy ở phía đối diện.

Cậu ta để tóc mái dày, đeo cặp kính còn dày hơn cả nắp chai, rụt rè giấu mình sau lưng một cô gái.

Đám người phá lên cười: “Nhìn dáng vẻ hèn nhát của cậu ta kìa, ahhahahahahahah”

Thẳng đến khi Tiếu Thụy mặc một bộ lễ phục tinh tế xuất hiện, mọi người mới dần im lặng, anh ta đánh giá bọn tôi một lượt, đôi mắt sáng lên vì phấn khích: “Gần đây tâm trạng của tao không được tốt, thật muốn chơi một vài trò để phát tiết một chút.”

“Tiếu Thiếu, sinh nhật vui vẻ ạ.” Ân Mẫn đưa cho anh ta món quà đã chuẩn bị từ trước, cố ý lộ ra chiếc vòng trên cổ tay.

Tiếu Thụy liếc một cái, sắc mặt liền thay đổi.

Anh ta bắt lấy cổ tay của cô ta, cắn răng: “Đây là…đồ của cô?”

Ân Mẫn cảm thấy kì lạ nhưng không nhận ra giọng điệu của anh ta có chút nguy hiểm.

Chỉ chầm chầm nói ra mấy lời đã chuẩn bị sẵn: “Đây là chiếc vòng mẹ em tự làm, độc nhất vô nhị…”

Còn chưa nói xong đã bị đẩy vào giữa đám người bọn tôi.

Trong lúc Ân Mẫn hét ầm lên, Tiếu Thụy nhìn cô ta chằm chằm, lộ ra nụ cười độc ác:

“Tốt lắm, hôm nay lại nhiều thêm một con chuột bạch rồi.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom