• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Người Láng Giềng Ánh Trăng (1 Viewer)

  • ≗ Chương 4 ≗

Cũng như nhiều thành phố khác, thành phố Giang đang tiến hành xây dựng tuyến tàu điện ngầm nên chỗ nào cũng thấy công trường, đường xá không dễ đi chút nào. Hôm nay, trời lại mưa to nên cả con đường tắc nghẽn thành hàng dài.

Cẩn Tri ngồi trong xe, ngắm màn mưa trắng xóa. Hai người đang ở bên ngoài một ngôi trường khuất nẻo, bên cạnh là sân bóng vẫn bật đèn sáng, ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong cơn mưa.

Ứng Hàn Thời tắt máy, đặt tay lên đầu gối. Cẩn Tri cũng nhẫn nại chờ đợi.

“Còn một thứ bị nhiễm virus vẫn chưa được xử lý.” Anh đột nhiên lên tiếng: “Nó đang ở chỗ cô”.

Cẩn Tri ngớ ra vài giây rồi nhìn xuống chiếc túi xách: “Di động phải không?”.

Ứng Hàn Thời không ngờ cô lại phản ứng nhanh đến thế. Anh gật đầu: “Đưa cho tôi đi! Ngày mai, tôi sẽ trả lại cô chiếc điện thoại đã được xử lý sạch sẽ”.

“Được thôi.” Cẩn Tri mở túi xách lấy di động. Một ngày một đêm vừa qua, chiếc điện thoại không hề có dấu hiệu bất thường, ai ngờ nó cũng bị nhiễm virus. Chỉ nghĩ đến thôi, cô cũng thấy nổi da gà rồi.

Cẩn Tri đang định đưa cho Ứng Hàn Thời, anh đồng thời giơ tay về phía cô. Bỗng nhiên cô dừng động tác, giấu điện thoại ra sau lưng.

Người đàn ông nhìn cô đăm đăm. Cô cũng nhìn lại anh.

“Anh hãy kể đầu đuôi sự việc, tôi mới đưa điện thoại cho anh”. Cô chậm rãi mở miệng.

Ứng Hàn Thời yên lặng nhìn cô. Trong xe bật đèn sáng, khiến mọi đường nét trên gương mặt anh trở nên rõ ràng. Cẩn Tri bất giác liếc đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của anh.

“Cô Tạ, tôi không thể đáp ứng yêu cầu này của cô.” Anh nói.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài. Cần Tri lại bỏ di động vào túi xách.

“Ừ.” Cô thản nhiên đáp: “Thế thì tôi chỉ có thể tiếp tục làm bạn với chiếc điện thoại bị nhiễm virus này. Dù sao nó vẫn ngon lành”.

Ứng Hàn Thời lặng thinh nhưng Cẩn Tri có thể cảm nhận được, anh vẫn không rời mắt khỏi mình.

“Cô Tạ.” Giọng trầm ấm của anh lại một lần nữa vang lên: “Cô… chẳng nói lý lẽ gì cả”.

Cẩn Tri quay đầu về phía anh: “Vậy anh có chịu tiết lộ hay không?”.

Cô vốn có dung mạo thanh tú, cử chỉ và lời nói luôn nhẹ nhàng. Bây giờ, tuy giở giọng uy hiếp nhưng ánh mắt của cô vẫn hết sức trong sáng và vô tư.

Ứng Hàn Thời lặng lẽ nhìn cô vài giây rồi cụp mi.

“Xin lỗi, phải mạo phạm đến cô rồi.” Anh nói khẽ.

Nghe câu này, Cẩn Tri bất giác thót tim. Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhoài người sang. Giây tiếp theo, cổ tay trái của cô bị anh nắm chặt, ấn vào thành ghế.

Cẩn Tri tròn mắt. Không gian trong ô tô chật hẹp, anh vừa áp sát, cô lập tức ngửi thấy mùi hương quen thuộc tỏa ra từ người anh. Ứng Hàn Thời nhanh như chớp túm chặt cả hai tay cô bằng một tay. Chiếc găng của anh mềm mại và mát lạnh, sức mạnh từ các ngón tựa như vô cùng vô tận, khiến cô chẳng thể nhúc nhích. Sau đó, Ứng Hàn Thời từ tốn cúi người, thò tay vào trong túi xách của cô, lôi chiếc di động ra ngoài.

“Anh…” Cẩn Tri hết sức kinh ngạc. Mặc dù mới tiếp xúc vài lần nhưng người đàn ông này luôn giữ thái độ lịch sự và nhã nhặn, khiến cô có cảm giác tính cách anh vô cùng dịu dàng. Chẳng may chạm môi một cái, khuôn mặt anh đã biến thành quả cà chua chín. Chính vì vậy, cho dù anh lợi hại nhưng vẫn mang lại cảm giác hết sức đơn thuần cho người đối diện. Không ngờ cũng có lúc anh tỏ ra cứng rắn như vậy.

Ứng Hàn Thời bỏ chiếc điện thoại vào túi quần, lập tức buông tay cô. Cẩn Tri im lặng nhìn anh, còn anh né tránh ánh mắt của cô, hai má hơi ửng hồng.

“Mong cô thứ lỗi.” Anh lại khởi động ô tô: “Tôi không có cách nào đáp ứng yêu cầu của cô”.

Nghe anh nói vậy, chẳng hiểu tại sao Cẩn Tri không bực tức nổi. Thế là cô ngoảnh đầu sang một bên, không nói chuyện với anh nữa.

“Tôi đưa cô về nhà.” Giọng đàn ông trầm ấm vang lên.

Cẩn Tri tiếp tục lặng thinh. Trong xe trở nên yên tĩnh. Ứng Hàn Thời phóng xe qua những vũng nước trên trục đường chính. Lúc này, đường phố đã thông thoáng hơn nhiều. Cẩn Tri dõi mắt về phía màn mưa trắng xóa ở bên ngoài. Cổ tay cô vẫn có chút mất tự nhiên, giống như còn lưu lại xúc cảm từ chiếc găng và sức mạnh của người đàn ông.

“Cô vẫn còn giận à?” Ứng Hàn Thời hỏi.

Cẩn Tri đáp: “Không có”. Hai người im lặng một lúc.

“Thế thì tốt”. Ngữ khí của anh thấp thoáng ý cười.

Cẩn Tri cũng nhoẻn miệng. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng về dòng xe cộ phía trước: “Ứng Hàn Thời! Sau chuyện này chắc chắn chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa đúng không?”

“Ừ.” Anh đáp.

Cẩn Tri cất giọng tiếc nuối: “Vậy là tôi không có dịp tìm hiểu bí mật mà anh đang che dấu nữa rồi”.

“Cô không cần biết làm gì.” Ứng Hàn Thời đáp.

“Anh đừng có nói chắc chắn như thế, sau này biết đâu tôi có cơ hội làm rõ bí mật của anh. Tới lúc đó, anh đừng phủ nhận đấy nhé.” Nếu Tạ Cẩn Hành điều tra, không biết chừng có thể tìm ra manh mối cũng nên.

Gương mặt Ứng Hàn Thời ẩn hiện ý cười dịu dàng, “Được thôi, tôi sẽ không phủ nhận”.

Tuy nhiên, ngữ khí của anh khiến Cẩn Tri bỗng có cảm giác, dường như anh chắc chắn cô không thể tìm ra được sự thật.

Ô tô tiếp tục tiến về phía trước. Cẩn Tri âm thầm liếc Ứng Hàn Thời. Không biết người đàn ông này đang che giấu bí mật gì.

Lúc này, ô tô bắt đầu đi đến lối rẽ lên đường cao tốc trên không. Chính giữa bên dưới là đường hầm, hai bên là cao tốc trên không, đi đường nào cũng có thể về tới nhà Cẩn Tri. Đường hầm bên dưới đang bị ngập nước.

Ứng Hàn Thời đánh tay lái, đi lên một đường cao tốc. Cẩn Tri chú ý, bên dưới có hai chiếc xe đứng im, dường như bị chết máy.

“Có người đang gặp phiền phức kìa.” Cô nói: “Năm ngoái, tôi từng xem tin tức thời sự, ở Bắc Kinh có mưa lớn, một chiếc xe bị ngập nước, người trong xe không kịp ra ngoài nên bị chết đuối”.

“Tôi thấy rồi.” Ứng Hàn Thời đáp. Anh nhanh chóng tấp xe vào lề đường, bật xi nhan nhấp nháy. Sau đó, anh tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe. Cẩn Tri vừa định mở cửa, anh liền quay đầu nói với cô: “Cô hãy đợi ở đây, mình tôi đi là được”.

“Tôi có thể giúp một tay.”

Ứng Hàn Thời mỉm cười, tháo đôi găng bỏ xuống chỗ ngồi, xắn tay áo, đồng thời lên tiếng: “Cô mà đi, tôi lại phải để ý đến cô. Giúp họ là việc làm dễ như trở bàn tay, tôi sẽ về nhanh thôi”.

Cẩn Tri không tỏ ra cố chấp nữa. Cô ngồi trong ô tô dõi theo bóng dáng người đàn ông. Anh không mang theo ô nên toàn thân ướt sũng, áo sơ mi dính vào lưng.

Cẩn Tri cầm chiếc ô đen của Ứng Hàn Thời ra khỏi ô tô. Cô đứng bên cạnh xe, nghĩ bụng: Lại dễ như trở bàn tay. Có phải anh luôn giúp đỡ bất cứ người nào mà không một lời than vãn?

Mưa vẫn còn nặng hạt. Cẩn Tri giương ô đứng bên lề đường, phóng tầm mắt ra xa. Bây giờ đã tối muộn, nơi này không phải là khu trung tâm nên xe cô qua lại thưa thớt. Đường hầm ở bên dưới đã ngập khá sâu. Nhờ ánh đèn lờ mờ, cô nhìn thấy Ứng Hàn Thời đã xuống tới nơi. Nước ngập đến đầu gối anh, vì cách hơi xa nên cô không thấy rõ gương mặt anh.

Anh nhanh chóng đi đến bên chiếc xe bị ngập nước, cúi thấp người xuống ngang với cửa kính. Tay anh khua khua vài cái, cửa xe liền mở ra. Hai người ở trong xe lồm cồm trèo ra ngoài. Ứng Hàn Thời đỡ bọn họ. Sau đó cả ba cùng đẩy ô tô ra sau.

Cẩn Tri yên tâm, tiếp tục chờ anh.

Đúng lúc này, một chiếc Buick từ từ đứng lại bên cạnh cô. Trên xe có một người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí tài xế và một bé gái tầm bảy, tám tuổi ở ghế lái phụ.

Người đàn ông hạ cửa kính, hỏi Cẩn Tri: “Cô sao thế? Có cần tôi giúp gì không?”.

Cẩn Tri nở nụ cười lịch sự: “Không cần đâu, tôi không sao. Bên dưới có ô tô bị chết máy, bạn tôi đi giúp người ta. Tôi ở đây đợi anh ấy”.

Người đàn ông ngó nghiêng rồi lại nói với cô: “Tôi cũng đi xem thế nào”. Anh ta quay sang con gái: “Quyên Quyên, con ở lại đây với chị. Bên dưới có người gặp nguy hiểm, bố phải đi giúp họ, con đừng sợ nhé!”.

Cô bé tên Quyên Quyên gật đầu, hôn chụt vào hai má bố một cái: “Bố hãy cẩn thận đấy!”.

Cẩn Tri lập tức nói với anh ta: “Tôi sẽ trông nom con gái anh. Anh nhớ chú ý an toàn”.

Người đàn ông cám ơn rồi ra khỏi ô tô, chạy ngược từ đường cao tốc trên không xuống dốc. Trên con đường lớn vắng hoe chỉ còn lại Cẩn Tri và bé gái.

Đường xá ở thành phố Giang không được tốt cho lắm, thường xuyên phải sữa chữa. Cẩn Tri để ý thấy lan can bảo vệ bên đường có mấy chỗ cắm biển: “Đang sửa chữa thi công”, đồng thời dùng sợi dây phong tỏa của cảnh sát giăng xung quanh. Cô lập tức nhích vào trong lòng đường, tránh xa hàng lan can.

Ngồi trong ô tô một lúc, cô bé Quyên Quyên đột nhiên cầm chiếc ô nhỏ, đẩy cửa xuống xe.

“Chị ơi, bố em bao giờ mới quay về ạ?” Cô bé nhíu mày hỏi.

Cẩn Tri mỉm cười, đi đến bên cô bé: “Sắp rồi”. Cô vốn là người không biết dỗ trẻ con nên chỉ có thể cất giọng dịu dàng chứ không nhiều lời.

Cô lại dõi mắt xuống dưới. Qua làn mưa trắng xóa, cô lờ mờ nhìn thấy Ứng Hàn Thời và bố của Quyên Quyên đang hợp lực đẩy chiếc xe còn lại.

Ánh mắt Cẩn Tri dừng lại bên người Ứng Hàn Thời. Mặc dù đang cúi xuống nhưng anh vẫn hết sức cao lớn. Dường như chẳng tốn nhiều công sức, chiếc xe đã được đẩy ra khỏi đường hầm. Anh đứng thẳng người, hai tay lại chắp ra sau lưng theo thói quen. Chủ nhân của chiếc xe bị chết máy hình như đang cảm ơn anh và bố Quyên Quyên. Ứng Hàn Thời giơ tay lau nước mưa trên mặt. Dù không nhìn thấy rõ nhưng Cẩn Tri có thể tưởng tượng, anh đang mỉm cười.

Đúng lúc này, Quyên Quyên đột nhiên quay người, chạy vụt đi: “Em đi tìm bố đây”.

Cùng thời gian đó, có một chiếc xe tải cỡ lớn chở đầy hàng hóa từ bên dưới đi lên. Chiếc xe phóng với tốc độ rất nhanh, ánh đèn pha loang loáng nhức mắt. Cẩn Tri lập tức chạy đuổi theo, tóm lấy cánh tay Quyên Quyên, kéo cô bé vào lề đường: “Em hãy cẩn thận! Đừng chạy lung tung!”.

Quyên Quyên giật mình, đồng thời cũng bị lóa nên giơ tay che mắt. Vừa định kéo cô bé sang bên cạnh, Cẩn Tri liền phát hiện ra điều bất thường. Chiếc xe tải tựa như bị mất kiểm soát, đang lao về phía bọn cô. Quyên Quyên vô cùng hoảng sợ, đờ đẫn đứng bất động.

“Mau tránh đi!” Cẩn Tri vội vàng kéo cô bé sang một bên. Cô cũng nhìn thấy gương mặt kinh hoàng của người tài xế trẻ tuổi ngồi ở buồng lái chiếc xe tải, chứng tỏ nếu không phải xe chở quá nặng nên bị trượt bánh thì cũng do anh ta đã uống rượu.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cẩn Tri dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh Quyên Quyên khiến cô bé văng đi ít nhất hai, ba mét, ngã xuống mặt đường. Cùng với tiếng phanh gấp, Ứng Hàn Thời ở bên dưới lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc xe tải đã dừng lại trên đường cao tốc, đầu xe đâm vào lan can bảo vệ bằng xi măng, hai ngọn đèn pha rọi vào màn đêm mưa gió.

Cẩn Tri không bao giờ có thể ngờ bản thân sẽ qua đời vì một vụ tai nạn giao thông hoặc rơi từ trên cao xuống.

Lúc xe tải đâm vào lan can, cô đã tránh sang bênh cạnh nhưng khi chân chạm vào thành xi măng, cô liền cảm thấy nó lung lay. Giây tiếp theo, cô bị trượt chân, cả người rơi xuống dưới.

Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt. Cẩn Tri vẫn nghe thấy tiếng mưa rào rào như tiếng trống trận. Cô thậm chí còn nhìn thấy xe cộ đi lại ở đường phố bên dưới. Trái tim cô như ngừng đập, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

“Mình sắp chết rồi.” Cẩn Tri nghĩ. Nếu không thiệt mạng mà chỉ bị thương nặng vì cú rơi này thì cô cũng muốn chết quách cho xong. Không thể tưởng tượng nổi nỗi đau đớn khi thân thể va chạm với mặt đất, cô sợ hãi nhắm nghiền hai mắt.

Đúng lúc này, một sức mạnh to lớn lao đến với tốc độ còn nhanh hơn, đụng vào người Cẩn Tri. Cô cảm thấy luồng khí thanh lạnh quen thuộc ùa tới. Thậm chí cô còn chưa kịp mở mắt, một bàn tay lạnh lẽo đã ôm thấy thắt lưng cô.

Trời đất quay cuồng, cảm nhận chân thực duy nhất của Cẩn Tri vào thời khắc này là vòm ngực ướt nước mưa của người đàn ông và nhịp tim vẫn trầm ổn nơi đó. Cơ thể cô được anh ôm chặt trong lòng, hai người cùng rơi xuống dưới.

Cẩn Tri vội mở mắt. Còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông, cô đã được chứng kiến một chuyện vô cùng ly kỳ. Hai người rơi xuống với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã chạm mặt đất. Tuy nhiên, cú va đập tan xương nát thịt không xảy ra. Cơ thể anh nhẹ nhàng và khéo léo đến khó tin. Anh vừa chạm chân xuống đất, hai người liền bật lên cao, rời khỏi con đường, bay vào đường hầm tối lờ mờ.

Cẩn Tri hoàn toàn sững sờ. Tốc độ của người đàn ông còn nhanh hơn tưởng tượng của cô. Anh bế cô lao vun vút, đến mức cô không nhìn rõ cảnh vật xung quanh mà chỉ thấy ánh sáng lướt qua. Cô cảm thấy mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, phóng vút lên cao rồi lại xuống dưới, chớp mắt đã tới nơi sâu không thấy bóng người.

“Ứng Hàn Thời!” Cẩn Tri vô thức gọi tên người đàn ông. Lúc này, anh vẫn đang di chuyển, cô bị ôm trước ngực nên không nhìn rõ vẻ mặt anh.

Nghe tiếng cô, anh lập tức đáp xuống đất, dừng bước ở nơi đã bị ngập nước cao đến nửa thân người. Trái tim Cẩn Tri như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi chân mềm nhũn. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Anh lập tức quay đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của cô, sau đó buông tay khỏi người cô. Cẩn Tri liền ôm chặt lấy Ứng Hàn Thời theo phản xạ, toàn thân gần như đu trên người anh.

Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, ngọn đèn trong đường hầm lờ mờ, anh đứng yên bất động, còn cô cũng không nhúc nhích. Bên tai cô chỉ có tiếng nước chảy và hơi thở hỗn loạn của chính mình.

Lần trước, anh đã cứu cô ra khỏi không gian ảo. Anh nói, chỉ là tiềm thức chứ không phải thân xác con người rơi vào thế giới đó. Nhưng bây giờ, hai người đang ở trong thế giới chân thực.

Cẩn Tri ngẩng đầu nhìn Ứng Hàn Thời, chợt phát hiện đôi tai anh hơi nhọn. Cô không biết nó đã thay đổi từ bao giờ, nhưng rõ ràng không phải tai người bình thường. Tuy nhiên nó không có vẻ lạc lõng hay đáng sợ khi mọc bên khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú của anh.

Ứng Hàn Thời vẫn quay đầu đi chỗ khác. Toàn thân anh ướt sũng, những giọt nước chảy dài từ tóc xuống gương mặt nghiêng, đến cổ anh. Còn ở sau lưng anh, một chiếc đuôi trắng muốt từ gấu áo sơ mi thò ra ngoài.

Cổ họng Cẩn Tri khô khốc, đôi mắt trợn tròn. Đây rõ ràng là chiếc đuôi dài khoảng một mét, bên ngoài phủ một lớp lông ngắn mượt mà và mềm mại, đang đung đưa trước mặt cô. Nhưng nếu đây thật sự là chiếc đuôi thì trước đó anh giấu nó ở đâu? Không biết nó mọc ra từ lúc nào? Liệu có phải là thời khắc anh triển khai siêu năng lực, bay đến cứu cô?

“Cô hãy thả tay ra đi.” Ứng Hàn Thời lên tiếng, anh vẫn không nhìn cô, hai tay chắp sau lưng.

Cẩn Tri phát hiện gương mặt nghiêng của anh phiếm hồng, đến cái tai nhọn cũng ửng đỏ. Đuôi của anh hình như cũng biết mắc cỡ, cuộn tròn vào người.

Cô đột nhiên cảm thấy bình tĩnh một cách kỳ lạ.

“Anh là… yêu quái phải không?” Cẩn Tri hỏi nhỏ.

Ứng Hàn Thời lặng thinh. Một lúc sau, anh từ từ ngoảnh mặt về phía cô, đôi mắt hun hút như bầu trời đêm vô tận.

“Người Trái đất các cô… thường gọi tôi là người ngoài hành tinh.”

Trong bốn năm sống ở Trái đất, đây là lần đầu tiên Ứng Hàn Thời bị con người biết được thân phận của mình. Nước mưa từ trên đầu chảy xuống gương mặt anh, mang theo mùi tanh tanh. Sau khi tiết lộ sự thật với Cẩn Tri, anh liền đứng yên bất động.

Anh thầm nghĩ: Tiêu Khung Diễn nói chẳng sai chút nào, có những chuyện không thể né tránh. Bốn năm qua, cuộc sống của anh tương đối yên bình. Nếu không phải hệ thống của thư viện có vấn đề bất ngờ, anh và cô sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song, cũng không xuất hiện sự cố ngày hôm nay.

Ngoài ra, nếu là người phụ nữ khác, bị rơi từ trên cao xuống rồi được người ngoài hành tinh cứu sống, chắc chắn sẽ sợ chết khiếp, trong khi Cẩn Tri hoàn toàn ngược lại. Ánh mắt anh từ từ di chuyển xuống dưới, dừng lại ở đôi bàn tay thon thả đang đặt ở thắt lưng mình. Cô ôm anh rất chặt, tựa như sợ anh chạy mất.

Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Ứng Hàn Thời bỗng có chút hiếu kỳ. Dẫu sao, cô cũng là người Trái đất đầu tiên biết được thân phận của anh. Anh muốn biết, cô sẽ có phản ứng như thế nào?

Nghĩ đến đây, anh liền nghiêng đầu, quan sát Cẩn Tri. Anh vô cùng kinh ngạc khi bắt gặp vẻ mặt điềm tĩnh của cô. Cẩn Tri đã rời một tay khỏi thắt lưng người đàn ông, định sờ tai anh.

Ứng Hàn Thời lập tức ngoảnh mặt, né tránh sự đụng chạm của cô. Đồng thời, anh cũng dịch chuyển sang bên cạnh một bước.

“Đừng sờ vào nó.” Ứng Hàn Thời nghiêm giọng.

Cẩn Tri dừng độc tác: “Tại sao?”

“Bởi vì tôi không quen.” Anh đáp.

“… Tôi chỉ tò mò thôi.”

Hai người yên lặng một lúc, Cẩn Tri hết ngắm đôi tai người đàn ông lại đến chiếc đuôi lấp ló của anh, tâm trạng không có cách nào bình tĩnh.

Bị cô “chiếu tướng”, Ứng Hàn Thời liền quay người bước đi: “Chúng ta ra ngoài thôi!”.

Cẩn Tri nhanh chóng đi theo anh. Trong đường hầm có mấy bóng đèn tắt ngóm, khiến một đoạn tối om. Nước ngập tương đối sâu nên anh đi rất chậm, Cẩn Tri có thể bám theo anh một cách thoải mái.

Hai người nhanh chóng tới nơi có ánh sáng. Cẩn Tri kinh ngạc phát hiện, đôi tai của Ứng Hàn Thời đã khôi phục dáng vẻ tròn tròn như cũ từ bao giờ, còn chiếc đuôi cũng đã biến mất.

“Anh…” Cô không nhịn được, mở miệng hỏi: “Tại sao vừa rồi anh lại để lộ đôi tai nhọn và chiếc đuôi?”.

Áo sơ mi trắng ướt đẫm dính vào làn da, càng làm nổi bật tấm lưng thẳng tắp. Anh đáp: “Đó là trạng thái chiến đấu”.

“Gì cơ?” Cẩn Tri không hiểu.

“Cấu tạo chủng tộc hành tinh chúng tôi khác với người Trái đất. Tôi có một phần mười sáu gen của tộc thú nên khi ở trạng thái chiến đấu, gen này sẽ càng hoạt động mạnh hơn.”

“Thế à?”

Lúc này, hai người đã đi ra khỏi đường hầm. Cẩn Tri nhìn thấy chiếc Porsche của Ứng Hàn Thời đang phóng về phía họ, trên xe không có người lái.

Cẩn Tri không mấy ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng này. Đối với kĩ thuật của người ngoài hành tinh, đây chỉ là chuyện nhỏ như con kiến mà thôi. Chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, Ứng Hàn Thời mở cửa cho cô. Cẩn Tri bất giác ngẩng đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn đường, anh ướt như chuột lột từ đầu đến chân, bộ dạng chẳng khác nào một thanh niên bình thường.

“Vừa rồi anh nói… anh đến từ hành tinh nào cơ?” Cô hỏi.

Ứng Hàn Thời chống tay lên cửa xe: “Tôi đến từ Tinh vân Hồ Điệp(*)”.

(*) “Tinh vân” có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao. Tinh vân Hồ Điệp hay còn gọi là Tinh vân Cánh bướm (Butterfly Nebula – NGC 6302) thuộc dải Ngân hà, cách Trái đất khoảng 3000 năm ánh sáng.

Tinh vân Hồ Điệp ư? Cẩn Tri ngồi vào trong xe, não bộ vẫn cứ nghiền ngẫm cái tên này. Hình như cô đã từng nhìn thấy cụm từng thiên văn này trên mạng Internet nhưng không để ý.

Chiếc Porsche màu đen nhanh chóng chuyển bánh, loáng một cái đã khuất dạng. Ở đầu bên kia đường hầm, mấy người vừa được Ứng Hàn Thời cứu, bố cô bé Quyên Quyên và người tài xế xe tải đang ra sức tìm kiếm Cẩn Tri.

Anh chàng cảnh sát giao thông vừa đến nơi tỏ ra nghi hoặc: “Các anh không nhìn nhầm đấy chứ? Các anh báo có một cô gái vừa rơi xuống, nhưng bên dưới đâu có ai đâu?”.

Bố Quyên Quyên ngẩng đầu, không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện, chiếc Porsche vẫn đỗ ở đằng kia đã biến mất, còn người đàn ông trẻ tuổi cũng chẳng thấy bóng dáng.

Đêm đã về khuya, mưa cũng nhỏ dần. Lại một lần nữa ngồi vào ô tô của Ứng Hàn Thời, tâm trạng Cẩn Tri hoàn toàn khác trước. Trong lòng cô xốn xang, cũng thấy thoải mái hơn trước.

Ứng Hàn Thời vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thường lệ. Anh dùng giấy ăn lau sạch ngón tay, đeo đôi găng trắng rồi rút ra tờ giấy lau mặt.

“Hệ thống máy tính ở thư viện có liên quan đến kỹ thuật của người ngoài hành tinh à?” Cô hỏi.

“Tạm thời, tôi vẫn chưa thể kết luận. Tuy nhiên, trình độ khoa học kỹ thuật của Trái đất hiện nay vẫn chưa có khả năng tạo ra không gian ảo ở mức đó. Phải đi sâu phân tích con chip bị nhiễm virus, tôi mới có thể biết chuyện gì xảy ra.” Anh đáp.

Cẩn Tri “ừ” một tiếng. Anh trai cô cũng nói, các nước chưa đạt đến trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến đến như vậy. Nếu đúng là kỹ thuật của người ngoài hành tinh thì hoàn toàn có thể giải thích về sự xuất hiện ý thức tự chủ và khả năng tự vận hành của hệ thống máy tính đó.

“Vậy…” Cô hỏi tiếp: “Lúc ở nhà hàng, nhờ vào đôi tai đặc biệt nên anh có thể nghe thấy chúng tôi nói chuyện phải không?”.

“Ừm.”

Thì ra là vậy. Cẩn Tri đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Nửa tiếng đồng hồ trước, khi cô hỏi anh, liệu có cơ hội được biết bí mật của anh hay không. Anh đáp, cô không cần biết chuyện đó. Ngoài ra, anh còn giữ kín như bưng trước mọi thắc mắc của cô. Vậy mà giờ đây, ngay cả chuyện anh đến từ hành tinh nào, cô cũng nắm rõ. Nhưng xét cho cùng, do cô gặp nguy hiểm nên anh mới bất đắc dĩ bộc lộ thân phận để cứu cô.

Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời, cất giọng nghiêm túc: “Tôi sẽ không tiết lộ với bất cứ người nào”.

Anh mỉm cười: “Tôi biết. Cảm ơn cô”.

Thật kỳ lạ, hai người vẫn chưa được coi là thân quen nhưng chỉ một câu “Tôi biết” của anh, trong lòng Cẩn Tri đã xốn xang khó tả. Cô yên lặng, dõi mắt về phía trước. Lúc này, mưa đã ngừng rơi. Ánh đèn tỏa ra từ các tòa nhà cao tầng chiếu sáng con đường.

Cẩn Tri nhanh chóng phát hiện, đây không phải là con đường dẫn về căn hộ của cô.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô quay đầu hỏi anh.

Ứng Hàn Thời đánh tay lái, đồng thời đưa mắt qua chân cô: “Chân cô bị thương rồi, để lâu dễ bị nhiễm trùng. Chỗ này cách nhà cô khá xa, lại đúng đoạn đường bị tắc. Nhà tôi ở gần đây, qua nhà tôi xử lý vết thương rồi tôi đưa cô về”.

Ban nãy trải qua sự việc quá kích thích nên Cẩn Tri không để ý, bây giờ, cô mới thấy chân đau nhói. Có lẽ trước lúc rơi xuống, cô bị va quệt vào lan can bảo vệ. Cẩn Tri kéo gấu quần lên xem, quả nhiên nơi đó có một vết xước dài rớm máu, xung quanh bầm tím.

“Làm phiền anh rồi.” Cẩn Tri nói nhỏ. Bản thân cô còn chẳng để ý, tại sao người đàn ông này lại biết cô bị thương? Anh ngửi thấy à?

Ánh mắt cô dừng ở sống mũi cao của Ứng Hàn Thời. Đây cũng là khả năng đặc biệt của người ngoài hành tinh hay sao?

Ô tô rẽ vào một khu biệt thự. Lúc đi qua cổng, nhân viên bảo vệ chạy ra, gõ cửa xe: “Ứng tiên sinh, anh có bưu phẩm chuyển phát nhanh”.

Ứng Hàn Thời hạ cửa kính, mỉm cười với anh ta: “Cảm ơn”. Anh nhận gói hàng rồi ký tên. Cẩn Tri để ý thấy trên bao bì có logo của trang web mua sắm Tmall(*). Thì ra anh cũng biết mua hàng trên mạng.

(*) Tmall là một trong những trang mua sắm trực tuyến lớn nhất của Trung Quốc. Nhưng khác với Taobao hàng hóa đủ mọi thành phần, Tmall bán sản phẩm hàng hiệu uy tín hơn với giá cả cũng cao hơn.

Chiếc xe tiếp tục đi vào sâu bên trong khu biệt thự, tới nơi tĩnh mịch nhất. Ứng Hàn Thời lái xe vào gara rồi mở cửa bước xuống: “Chúng ta tới nơi rồi!”.

Cẩn Tri gật đầu, quan sát xung quanh. Tuy các ngôi biệt thự có bề ngoài giống nhau nhưng nhà của anh sạch sẽ nhất. Bức tường bên ngoài không một chút bụi bẩn, lối đi trước cổng sạch bong, các luống hoa cũng được cắt tỉa đẹp đẽ.

Ứng Hàn Thời ấn đầu ngón tay mở cửa, hai người đi vào nhà. Nội thất bên trong cũng giống tưởng tượng của Cẩn Tri: sàn lát gỗ, phòng khách có bộ sofa và chiếu tatami, góc tường đặt chậu cây cảnh. Cả ngôi nhà tràn ngập phong cách cổ điển và ấm áp.

Bên ngoài cửa sổ là hồ nước. Mặc dù trời tối nhưng Cẩn Tri vẫn lờ mờ nhìn thấy rừng cây và ngọn núi phía xa xa.

Anh mở tủ giày, lấy ra đôi dép lê kiểu nam đặt trước mặt cô: “Cô đi tạm đôi này được không?”.

Cẩn Tri để ý thấy trong tủ ngoài mấy đôi giày thể thao nam thì chỉ có mỗi đôi dép này, chứng tỏ anh sống một mình. Cô gật đầu: “Được mà, cảm ơn anh”.

Ứng Hàn Thời cởi giày, cứ thế đi chân không vào phòng khách. Cẩn Tri ngồi xuống sofa. Lúc này, cô mới phát hiện phía đối diện đặt bốn chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng siêu mỏng cực lớn, ít nhất cũng phải sáu mươi inch.

“Tại sao lại có tới bốn chiếc tivi ở kia?” Cô hỏi.

Ứng Hàn Thời bật điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ rồi mới trả lời: “Để tôi có thể xem một lúc mấy kênh liền”.

Đây là lần đầu tiên Cẩn Tri đến nhà một người đàn ông độc thân, Ứng Hàn Thời cũng là lần đầu tiếp khách ở nhà. Vì thế, hai người tương đối dè dặt và kiệm lời.

Anh pha cốc trà nóng đưa cho cô. Cẩn Tri chậm rãi thưởng thức. Nhiệt độ trong phòng tăng cao nên cô cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

“Cô ngồi đây đợi một lát, tôi đi lấy thuốc.” Anh nói.

Cẩn Tri gật đầu. Lúc anh đi vào gian trong, Cẩn Tri quan sát xung quanh. Phòng khách rất rộng, có khi bằng cả căn hộ cô đang sống. Trên bức tường hướng về hồ nước treo bức tranh trừu tượng, vẽ mây mù, đóa hoa, hình dáng con người. Nơi đó còn có chậu cây cảnh, ghế tựa và một… mô hình.

Nói một cách chính xác, đó là mô hình người máy. Nó cao khoảng một mét tám, được làm bằng kim loại màu nâu xám. Nó tựa lưng vào tường, mặt hướng ra hồ nước, đôi mắt kim loại màu đỏ từ đầu đến cuối nhìn thẳng về phía trước. Vừa rồi Cẩn Tri không phát hiện ra sự tồn tại của mô hình này. Bây giờ nhìn kỹ, cô có cảm giác vừa mới lạ vừa rờn rợn.

Lúc này, Ứng Hàn Thời cầm hộp y tế quay về phòng khách. Thấy cô nhìn chằm chằm mô hình, anh cũng liếc nó một cái. Cẩn Tri nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ: Có lẽ đây là đồ chơi của người ngoài hành tinh.

Ứng Hàn Thời ngồi xuống cạnh cô, mở hộp thuốc: “Cô có thể tự xử lý không?”.

“Có thể.” Cẩn Tri đáp. Anh liền đứng lên.

Cẩn Tri đại khái cũng nắm được quy trình xử lý vết thương, nhưng chân tay vô cùng lóng ngóng, vụng về. Cô đổ cồn i-ốt vào miếng bông gòn, nào ngờ nhiều quá nên chảy lênh láng ra tay. Cô lập tức bôi vào vết thương. Kết quả, trên bắp chân trắng nõn loang lổ màu vàng của cồn.

Cẩn Tri cũng không sốt ruột, từ tốn cầm miếng bông lau sạch. Ứng Hàn Thời đứng bênh cạnh sofa, dõi mắt ra ngoài cửa sổ để tránh nhìn vào bắp chân trần của cô. Phát giác ra điều bất thường, anh liền ngoảnh đầu liếc một cái rồi lại quay đi.

Một lúc sau, phòng khách đột nhiên vang lên tiếng cười nhẹ, âm thanh như thể cố nhịn mà không nhịn nổi.

Cẩn Tri lập tức ngẩng đầu. Ứng Hàn Thời vẫn không đổi sắc mặt. Trong phòng chẳng có ai khác. Lẽ nào cô nghe nhầm?

Cẩn Tri vừa cúi xuống, dán miếng băng y tế vào vết thương, tiếng cười lại vang lên. Lần này cô nghe thấy rõ ràng. Cô ngẩng đầu, quan sát xung quanh, nhưng vẫn chẳng thấy người nào. Cô lại quay sang Ứng Hàn Thời.

Anh hơi chau mày, trao cho cô ánh mắt dịu dàng rồi quay nhìn về phía cửa sổ trống không.

“Tiêu Khung Diễn.” Anh nói: “Đừng dọa cô ấy”.

Cẩn Tri kinh ngạc dõi theo ánh mắt anh, liền bắt gặp một cảnh tượng sởn gai ốc. Mô hình người máy nãy giờ đứng yên bỗng dưng động đậy. Đầu tiên, mười đầu ngón tay kim loại đang buông thõng từ từ gập lại, phát ra tiếng động lạch cạch khe khẽ. Sau đó, toàn thân người máy đều cử động. Nó cúi thấp xuống, tựa như muốn vận động xương cốt cho đỡ mỏi, hai bàn tay chạm vào đầu ngón chân kim loại, phát ra âm thanh giòn giã. Tiếp theo, nó đứng thẳng người rồi ngoảnh đầu về phía bọn họ. Cuối cùng, ở vị trí cái miệng trên gương mặt kim loại của nó tách ra một khe nhỏ, người máy đang nở nụ cười.

“Xin chào cô Tạ! Tôi tên là Tiêu Khung Diễn, rất vui được gặp cô.” Một giọng nam trung, trầm ấm, đầy từ tính vang lên.

Dù là người tương đối gan dạ nhưng vào thời khắc này, Cẩn Tri vẫn phải há hốc mồm. Ứng Hàn Thời lặng lẽ đứng bên cạnh, tựa hồ đã lường trước được cảnh tượng này. Tiêu Khung Diễn bước từng bước nặng nề về phía hai người.

“Hoan nghênh cô.” Anh ta giơ bàn tay kim loại về phía Cẩn Tri, đôi mắt đỏ phát sáng: “Ngôi nhà này đã lâu lắm không có khách đến chơi rồi”.

Cẩn Tri ngồi bất động.

“Nếu không sợ thì cô hãy bắt tay cậu ta đi.” Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Cậu ta không có ác ý gì đâu”.

Cẩn Tri “vâng” một tiếng, vài giây sau mới đứng lên, giơ tay về phía người máy. Tiêu Khung Diễn liền nắm lấy tay cô, mang đến cảm xúc mát lạnh. Anh ta hơi ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, cặp mắt nheo nheo, biểu lộ sự hài lòng.

Cẩn Tri nhoẻn miệng cười với anh ta. Tiêu Khung Diễn ngoác miệng, dè dặt buông tay cô rồi quay sang Ứng Hàn Thời: “Em đi chuẩn bị đồ điểm tâm cho khách đây.” Anh ta lại thì thầm với Cẩn Tri: “Boss của chúng ta ghét đồ ngọt. Anh ấy thậm chí còn không biết bánh ngọt để chỗ nào nữa”.

“Cảm ơn anh, tôi rất thích ăn.” Cẩn Tri đáp.

“Chú đi đi!”. Ứng Hàn Thời lên tiếng.

Tiêu Khung Diễn ngâm nga, sải bước rời đi. Ứng Hàn Thời đưa điều khiển tivi cho Cẩn Tri: “Cô có muốn xem tivi hay lên mạng không?”.

Cẩn Tri hết nhìn anh lại đưa mắt về phía Tiêu Khung Diễn. Cô chưa bao giờ nghĩ, trong cuộc đời lại có ngày cùng một người ngoài hành tinh và một người máy ở trong một ngôi nhà, cùng uống trà, ăn bánh, xem tivi hoặc lên mạng.

“Tôi lên mạng.” Cẩn Tri trả lời,

Ứng Hàn Thời gật đầu, lấy một chiếc Macbook đưa cho cô. Cẩn Tri nghĩ bụng: Đây quả nhiên là loại máy tính mà người ngoài hành tinh sẽ lựa chọn sử dụng.

“Cô hãy đợi một lát, tôi đi xử lý di động của cô.” Anh nói.

“Vâng.”

Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mình Cẩn Tri. Cô mở trang web tìm kiếm, nhập bốn chữ: “Tinh vân Hồ Điệp”.

Đang chăm chú ngắm những tấm ảnh chòm sao muôn sắc màu rực rỡ và đọc lời chú thích, bên tai cô chợt vang lên giọng nam trung đầy từ tính: “Cô xem gì thế?”.

Cẩn Tri giật mình, vội đóng màn hình máy tính. Tiêu Khung Diễn xuất hiện từ bao giờ, trên tay bê một đĩa bánh ga-tô nhỏ. Anh ta đứng cách cô chưa đến một mét, miệng cười vui vẻ.

“Tôi chẳng xem gì cả.” Cẩn Tri lắc đầu. Tiêu Khung Diễn đặt đĩa bánh xuống bàn uống trà rồi ngồi xuống cạnh cô.

Cẩn Tri liếc qua cơ thể anh ta, đường nét uốn lượn tự nhiên, chẳng khác nào con người. Anh ta ngồi một cách thoải mái, cầm miếng bánh ga-tô đưa đến trước mặt cô: “Cô ăn đi!”.

Cẩn Tri nhận lấy: “Cảm ơn anh”. Cô cắn một miếng, quả nhiên mùi vị ngon tuyệt.

Tiêu Khung Diễn đột nhiên hỏi nhỏ: “Có phải cô muốn sờ vào người tôi hay không?”.

Cẩn Tri ngây ra, vội vàng ăn hết miếng bánh rồi nhìn thẳng vào mặt anh ta: “Liệu có được không?”.

“Woa…” Từ lồng ngực Tiêu Khung Diễn phát ra tiếng cười trầm đục: “Tất nhiên là được, cô sờ đi!”. Nói xong anh ta làm động tác gồng hai tay để nổi cơ bắp, tuy rằng chỗ đó làm gì có bắp thịt.

Cẩn Tri lặng lẽ sờ dọc cánh tay người máy, chỉ thấy kim loại cứng và lạnh, nhưng cũng có chút mềm dẻo. Tiêu Khung Diễn bỗng thở dài một tiếng: “Cô gan dạ thật đấy”. Anh ta chống tay lên trán, cảm khái: “Lần trước có một nhân viên chuyển phát nhanh tình cờ nhìn thấy tôi liền ngất xỉu tại chỗ. Ngày hôm sau, anh ta lập tức từ chức, không làm ở khu vực này nữa”.

Cẩn Tri không nhịn được cười, hỏi vấn đề mà cô thắc mắc nãy giờ: “Tại sao anh lại lấy tên là Tiêu Khung Diễn?”.

Người máy liếc cô một cái: “Cô thông minh thế mà không đoán ra à? Là từ đồng âm ấy mà”.

“Từ đồng âm ư?” Cẩn Tri ngẫm nghĩ: “Tôi chịu”.

Anh ta nheo mắt: “Chuyện là thế này. Tên tôi vốn là Tiểu John. Sau khi đến Trái đất, tôi nghĩ nên nhập gia tùy tục, thay một cái tên giống người bản xứ. Thế là tôi dành thời gian vào các trang web đặt tên. Tiêu Khung Diễn phát âm gần giống Tiểu John, cô không thấy cái tên này hoàn hảo hay sao?”.

Cẩn Tri gật đầu: “Vô cùng hoàn hảo”.

Tiêu Khung Diễn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bỗng nhiên đứng dậy, cầm điều khiển mở tivi. Sau đó anh ta cười toe toét với Cẩn Tri: “Đến chương trình khiêu vũ rồi. Cô Tạ, nếu cô không chê tôi là người máy, liệu cô có thể nhảy với tôi một bản không?”. Anh ta gục đầu, thở dài: “Đã lâu lắm không có ai khiêu vũ với tôi rồi”.

Cẩn Tri ngẩn người. Từ trước đến nay, cô cũng không thích khiêu vũ. Im lặng trong giây lát, cô đứng lên: “Được thôi. Nhưng tôi không biết nhảy đâu đấy”.

Tiêu Khung Diễn nắm tay cô, cười ngoác miệng đến tận mang tai: “Không sao, quan trọng là có người nhảy cùng. Boss chẳng bao giờ chịu khiêu vũ với tôi”.

Cẩn Tri mỉm cười, nghĩ bụng: Mình cứ tùy ý lắc lư theo anh ta là được.

Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời đi ra phòng khách. Anh đã thay bộ đồ khác, nhưng vẫn chỉ đi đôi tất đen chứ không mang dép đi trong nhà. Chứng kiến cảnh tượng này, anh lập tức đoán ra được ý đồ của Tiêu Khung Diễn.

Anh tiến lại gần: “Di động của cô sửa xong rồi, để tôi đưa cô về nhà”.

Cẩn Tri nhận điện thoại, bỏ vào túi quần rồi quay sang Tiêu Khung Diễn. Anh chàng người máy cụp mắt, cúi đầu, để lộ tâm trạng thất vọng.

“Cô ấy không thể nhảy với chú.” Ứng Hàn thời cất giọng điềm tĩnh.

“Vâng…” Tiêu Khung Diễn đáp khẽ một tiếng.

Cẩn Tri không biết tại sao Ứng Hàn Thời lại không cho phép. Chắc anh có lý do riêng nên mới làm vậy. Thế là cô cất giọng dịu dàng: “Chào anh, Tiêu Khung Diễn”.

Anh chàng người máy mỉm cười với cô: “Tạm biệt cô Tạ”.

Hai người đi ra ngoài. Trước khi cánh cửa khép lại, Cẩn Tri nhìn thấy Tiêu Khung Diễn lưu luyến vẫy tay chào cô.

“Cô đừng mềm lòng.” Ứng Hàn Thời nói.

Cẩn Tri ngoảng đầu nhìn anh. Anh cất giọng bình thản: “Trừ khi cô muốn nhảy điệu má kề má với cậu ta… Cậu ta thích nhất điệu này”.

Cẩn Tri: “… Tôi hiểu rồi”.

Bây giờ đã tối muộn, tuy bầu trời vẫn còn u ám nhưng không khí rất trong lành. Hồi tượng lại chuyện đã xảy ra, Cẩn Tri vẫn cảm thấy như trong giấc mộng. Nhưng vào thời khắc này, Ứng Hàn Thời yên lặng ngồi cạnh cô, chứng tỏ một sự tồn tại vô cùng chân thực.

“Vừa rồi tôi tra trên mạng.” Cẩn Tri lên tiếng: “Tinh vân Hồ Điệp được hình thành sau khi hằng tinh và tinh hệ của nó bị diệt vong”.

Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi mới trả lời: “Đúng thế, hành tinh mẹ của chúng tôi đã bị hủy diệt rồi”.

“Tại sao anh lại đến Trái Đất?” Cẩn Tri hỏi.

Ứng Hàn Thời không trả lời ngay. Anh ngẩng mặt ngắm cảnh sắc bên ngoài. Thành phố đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ, chỉ có những tòa nhà cao tầng vẫn sáng đèn. Não bộ chợt hiện lên hình ảnh lần đầu tiên anh nhìn thấy Trái đất.

Lúc bấy giờ, anh một mình nằm trong khoang phi thuyền lạnh lẽo. Vô tình dõi mắt ra ngoài, anh liền nhìn thấy một hành tinh xanh biếc ở phía xa xa.

“Tôi nghĩ…” Ứng Hàn Thời đáp: “Chắc tôi có thể sống nốt quãng đời còn lại trong bình yên ở hành tinh này”.

Cẩn Tri im lặng nhìn anh. Cô chợt nhớ tới suy đoán của Trang Xung lúc ở thư viện, rằng Ứng Hàn Thời có lẽ là một quân nhân. Một quân nhân đến từ hành tinh khác nhưng lại hết sức nho nhã và dịu dàng. Cô không tưởng tượng nổi, anh từng trải qua cuộc sống như thế nào.

Ô tô dừng lại bên dưới căn hộ của Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời cũng xuống xe. Đi đến cửa vào khu chung cư, cô dừng bước, đồng thời quay đầu. Anh đứng cạnh ô tô, chắp tay sau lưng, nhìn cô chăm chú.

Cẩn Tri: “Chào anh!”.

Ứng Hàn Thời hơi hơi gật đầu: “Chào cô!”.

Phát hiện anh vẫn đứng yên tại chỗ, lịch sự tiễn cô bằng ánh mắt, cô cất cao giọng: “Ứng Hàn Thời, chúng ta còn gặp lại nữa không?”.

Người đàn ông hơi ngây ra, sau đó nở nụ cười dịu dàng: “Tôi không giỏi việc kết giao. Ngoài Tiêu Khung Diễn, đã từ lâu tôi không còn bạn bè nào khác. Có lẽ, số phận đã cho phép chúng ta gặp nhau, nên hy vọng sẽ có dịp tái ngộ”.

Buổi đêm yên tĩnh, chất giọng trầm ấm của anh đi vào lòng người, còn vẻ mặt anh vừa ôn hòa vừa chân thành. Không ngờ anh trả lời một cách trịnh trọng như vậy, hai má Cẩn Tri nóng bừng. Cô gật đầu: “Thế thì tốt, chào anh”.

“Tạm biệt cô!”

Cuối cùng, Cẩn Tri khuất dạng, Ứng Hàn Thời đứng thêm một lúc rồi lên xe rời đi. Cảnh sắc vùn vụt lướt qua cửa sổ, trong đầu anh lại hiện lên hình bóng của Cẩn Tri.

Anh nhớ tới lần đầu gặp cô trong ngôi chùa. Cô ngồi ở đó, lông mày nhíu chặt, thần sắc có chút nặng nề. Anh dừng giữa đám đông, nghe thấy cô nói nhỏ: “Tôi gặp phải một chuyện… rất ly kỳ”.

Tiêu Khung Diễn đã sớm phát hiện ra sự bất thường của hệ thống máy tính ở thư viện. Vì vậy, anh mới ra mặt muốn giúp đỡ cô. Tuy nhiên cô đã thẳng thừng từ chối ý tốt của anh.

Sau đó, trong không gian ảo ở thư viện hay trong đường hầm bên dưới cao tốc trên không, cô có thể sợ hãi, dũng cảm hoặc không thèm nói lý lẽ, nhưng thứ duy nhất không thay đổi chính là đôi mắt cô, đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh như sao trời.

Ứng Hàn Thời chạm tay vào môi mình, vành tai bất giác đỏ lựng. Trước kia cũng có phụ nữ thích anh, nhưng khi ấy anh mới đôi mươi nên không nghĩ tới chuyện tình cảm. Không ngờ lần đầu tiên tiếp xúc với con gái Trái đất đã chạm môi cô. Mặc dù cô không để bụng nhưng anh vẫn thấy có chút ngượng ngùng, có chút bâng khuâng và khó xử.

Liệu đây có phải là cảm giác mà người phụ nữ đem đến cho người đàn ông? Ứng Hàn Thời định thần, phóng xe lao vào đêm tối.

Tiêu Khung Diễn đợi một lúc lâu mới thấy Ứng Hàn Thời quay về. Anh ta hỏi ngay: “Lão đại, tại sao hệ thống định vị hiển thị, vừa rồi anh ở khu vực ngoại ô hai mươi mốt phút đồng hồ? Anh còn tắt máy thông tin liên lạc nữa”.

“Tôi ra ngoại ô một lúc.” Ứng Hàn Thời từ tốn đáp lời.

Tiêu Khung Diễn chẳng rõ nguyên nhân vì sao, nửa đêm nửa hôm, lão đại chạy ra ngoại ô thành phố. Tuy nhiên anh ta không truy vấn mà cất giọng nghiêm túc: “Tình hình tương đối khẩn cấp, có một tin vui và một tin không tốt cũng chẳng xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”.

Ứng Hàn Thời dừng bước, nhướng mày nhìn anh ta. Tiêu Khung Diễn cười toe toét: “Tin vui là chúng ta đã lượm được đồ quý. Con chip anh mang về từ thư viện không phải là con chip bình thường, mà là tinh thể của khoáng thạch giàu năng lượng trên vũ trụ”.

Ứng Hàn Thời đi đến bên bàn, cầm con chip đó, khóe miệng cong lên.

Tiêu Khung Diễn tiếp tục mở miệng: “Không hiểu tại sao nó lại rơi vào tay người Trái đất và được coi là kim loại sản xuất con chip bình thường. Chúng ta cũng đã tìm ra nguyên nhân khiến hệ thống máy tính của thư viện trở nên bất thường, xảy ra hiện tượng trí tuệ nhân tạo ở mức sơ cấp. Đó là vì trong tinh thể đến từ nền văn minh phát triển cao này chứa năng lượng có tính phóng xạ cực lớn”.

Ứng Hàn Thời gật đầu. Tiêu Khung Diễn nhún vai: “Về tin không tốt cũng chẳng xấu, em đoán anh cũng đã nghĩ tới. Cả hệ Thái Dương đều không có loại khoáng thạch này. Ở hành tinh mẹ của chúng ta, nó cũng thuộc loại quý hiếm. Điều này chứng tỏ, đã có ai đó mang tinh thể này đến Trái đất”.

Trời tờ mờ sáng, sau khi xử lý xong dữ liệu còn lại, Tiêu Khung Diễn phát hiện Ứng Hàn Thời vẫn đứng bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời bao la. Anh ta đi tới, đứng yên một lúc rồi lên tiếng: “Mấy hôm trước, chúng ta đã phát hiện ra bức xạ năng lượng của hệ thống máy tính trong thư viện có điều bất thường. Nếu trên Trái đất tồn tại người như chúng ta, chắc họ cũng sẽ biết điều đó. Chỉ có điều, con chip đã bị chúng ta lấy trước mà thôi”.

“Tôi biết rồi.” Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu. Hai người lặng thinh. Đường chân trời đã để lộ tia sáng, chiếu xuống mặt hồ không xa.

Cùng thời gian đó, Tạ Cẩn Tri nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên thực tế, cả đêm cô gần như không chợp mắt. Não bộ của cô lặp đi lặp lại từng cảnh tượng từ lúc gặp Ứng Hàn Thời, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cô và anh ngồi trên ô tô, cô nói: “Tôi sẽ không tiết lộ với bất cứ ai”, còn anh mỉm cười đáp: “Tôi biết”.

Cô nắm giữ trong tay bí mật to lớn của người đàn ông này. Cẩn Tri ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ. Trời đã sáng, bên dưới không ít người đi đi lại với dáng vẻ vội vã. Thật ra, trên thế gian này cũng có nhiều người cất giấu điều bí mật trong lòng.

Cẩn Tri đi đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, bắt đầu một ngày mới như thường lệ. Rất hi vọng được gặp lại anh. Cô thầm nghĩ: Ứng Hàn Thời, thế nào chúng ta cũng sẽ tái ngộ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom