• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 617-620


Chương 617:
Không đợi Diệp Du Nhiên có phản ứng thì đã thấy gương mặt đẹp trai của Mộ Tấn Dương bỗng trở nên mơ hồ, bao chùm trong bóng tối…
“A—-”
Diệp Du Nhiên hét lên một tiếng, tỉnh lại từ trong mơ.
Trái tim cô đập rất hỗn loạn, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Diệp Du Nhiên ấn chặt vào lòng ngực, mất một lúc lâu thì mới tỉnh táo lại.
“Du Nhiên?”
Cửa phòng bị đẩy ra, Phong Hải bước từ bên ngoài vào.
“Tạch” một tiếng, đèn trong phòng được anh ta mở lên, vốn căn phòng đang u tối lại trở nên sáng trưng.
“Anh Phong.” Diệp Du Nhiên mặc dù không có phủ nhận anh ta, nhưng muốn khiến cô bỗng nhiên đổi thành gọi cậu thì vẫn có chút lúng túng.
“Cậu ở bên sát vách, nghe thấy tiếng cháu kêu nên qua đây xem thử? Gặp ác mộng sao?” Phong Hải đi tới, trong tay còn cầm ly nước.
Diệp Du Nhiên lúc này mới phát hiện, căn phòng cô ở bây giờ không phải phòng bệnh ở bệnh viện trước đó nữa.
Quan sát ánh mắt của Diệp Du Nhiên, Phong Hải lên tiếng giải thích: “Đây là nơi cậu đã mua, cậu nghĩ, không có ai thích nằm trong viện cả cho nên đã đưa cháu đến đây, cháu có để ý không?”
Diệp Du Nhiên nhận lấy ly nước mà anh ta đưa, sau khi uống một ngụm thì mới chậm rãi lên tiếng: “Sao có thể để ý chứ, vốn dĩ đã làm phiền anh rồi…”
Từ trước đến đây cô chưa từng nghĩ, ở thời điểm cô buồn bã nhất, lại chỉ có một người có duyên gặp mấy lần giúp đỡ cô.
Mặc dù Phong Hải tự xưng là cậu của cô nhưng hai người không có tình cảm cơ bản, như thế cũng chỉ có thể nói là người lạ mà thôi.
“Đây là chuyện cậu nên làm, sau này không nên nói mấy lời như này nữa.” Thần sắc của Phong Hải rất nghiêm túc nhìn cô.
Diệp Du Nhiên dựa đầu vào đầu giường, rồi lại trầm mặc.
Nghe thấy lời nói ban sáng của Mộ Tấn Dương ban sáng, nó giống như ma âm vang lên không ngừng bên tai của cô.
Sau khi tận tai nghe thấy Mộ Tấn Dương nói như vậy, cô đã không có dũng khí đi chất vấn anh nữa rồi.
Người giống như Mộ Tấn Dương, lấy Cố Hàm Yên mới là lựa chọn chính xác, bây giờ đã như thế này thì hãy để mọi chuyện trở lại đúng hướng của nó.
Cô là người phụ nữ tai tiếng, gia thế, tướng mạo, học lực…
Tất cả mọi thứ đều không xứng với Mộ Tấn Dương.
Mà Mộ Tấn Dương trước giờ chưa từng thật sự tin tưởng cô, từ khi bắt đầu, giữa hai người đã không cùng bình đẳng rồi.
Trên người anh che giấu quá nhiều thứ, anh giống như người ẩn trốn trong bóng tối vậy, cô tưởng cô đã đủ hiểu anh.
Thế nhưng trên thực tế, cô có thể nhìn thấy, mãi mãi là mặt anh nguyện ý lộ ra cho cô thấy.
Anh vĩnh viên là người kiểm soát tất cả.
Thế nhưng…
Lồng ngực cô nhói đau, đau đớn mức khiến cô dùng ấn mạnh lên lồng ngực, sắc mặt lại tái đi vài phần.
Nơi này, thật sự rất khó chịu…
“Du Nhiên?”
Chương 618:
Giọng nói của Phong Hải kéo cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cô ngây ngốc nhìn Phong Hải, đờ đẫn hỏi: “Cái gì?”
Phong Hải suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói: “Cậu không biết giữa cháu và Mộ Tấn Dương đã xảy ra chuyện gì, cháu đã lớn rồi, là người trưởng thành, rất nhiều chuyện cháu phải tự mình quyết định, thế nhưng bộ dạng của cháu bây giờ, cậu rất không yên tâm, cậu muốn đi tìm cậu ta.”
“Đừng!” Diệp Du Nhiên vội vàng lắc đầu, cầu khẩn nói; “Đừng đi tìm anh ấy, đừng đi.”
“Cậu chịu khổ sở như vậy, cậu ta lại muốn kết hôn với người khác, cậu ta không thể bắt nạt cháu như vậy được, cậu là cậu của cháu, cậu không thể đứng ngoài mà nhìn, tuy thế lực của nhà họ Phong không so được với tập đoàn LK, là có kém nhưng nếu như cứng đối cứng, cũng có thể chống đỡ được một khoảng thời gian.”
Phong Hải nói rất ân cần, trên mặt lộ ra một tia tức giận.
Trong lòng Diệp Du Nhiên khẽ động, sự cảm động truyền khắp người của cô, thì ra cảm giác có người thân bảo vệ lại là như thế này.
Thế nhưng, cô không thể để Phong Hải đi tìm Mộ Tấn Dương được.
Nếu như, Mộ Tấn Dương thật sự vứt bỏ cô như thế, muốn lấy một người khác, vậy thì, ít nhất hãy để cô giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng này.
Phong Hải nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Diệp Du Nhiên thì lông mày cau lại: “Được, cậu có thể không đi tìm cậu ta, nhưng thân thể của cháu phải cố gắng điều dưỡng, nếu như cháu bằng lòng nhận người cậu này thì nghe một câu của cậu, tạm thời rời khỏi nơi này, đợi thân thể hồi phục rời hãy trở lại.”
Rời khỏi nơi này?
“Không…” Diệp Du Nhiên dường như vô thức muốn phủ quyết.
Rời khỏi nơi này, đi đến một thành phố khác không có Mộ Tấn Dương.
Chỉ nghĩ như thế thì cô đã cảm thấy khó chịu.
Phong Hải đứng dậy, sắc mặt rất hiếm khi nghiêm túc: “Không cần trả lời cậu ngay, cậu biết cháu sinh ra lớn lên ở đây, thế theo cậu được biết, nhà họ Diệp đối với cháu không tốt, cháu hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trở lời cậu, công việc của cậu ở đây đã đến giai đoạn cuối, mấy ngày nữa thì sẽ về Cảnh thành, tùy lúc có thể rời đi.”
Phong Hải rời đi rất lâu, Diệp Du Nhiên cũng không ngủ được.
Mấy ngày nay, giấc ngủ là thứ cực kỳ xa xỉ đối với cô.
Vừa vào giấc ngủ, sẽ bị ác mộng đánh thức.
Không dễ dàng gì thức tới trời sáng.
Phong Hải rời khỏi giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đợi cô thay quần áo xuống lầu, thì nhìn thấy Phong Hải đang ngồi đọc báo trong đại sảnh.
“Chào buổi sáng.”
Phong Hải nhàn nhã chào hỏi Diệp Du Nhiên, bình tĩnh đặt tờ báo trong tay sang góc khuất.
Diệp Du Nhiên để ý thấy động tác của anh, mím môi, sắc mặt có chút căng thẳng: “Cậu, chào buổi sáng.”
Nghe thấy tiếng “cậu” này, ánh mắt Phong Hải hơi lóe, tiếp đó lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Sau bữa sáng, Phong Hải nhận một cuộc điện thoại, có cuộc họp tổ chức bây giờ, nên đến thư phòng.
Diệp Du Nhiên đi góc, cầm báo Phong Hải đặt xuống trước đi lên.
Mặc dù sớm đã chuẩn bị, nhưng Diệp Du Nhiên vẫn bị tấm hình chiếm nửa mặt báo đâm vào đôi mắt.
Bóng lưng trên tấm hình rõ ràng là cửa hàng trang sức, hai người Mộ Tấn Dương và Cố Hàm Yên đứng trước quầy, cùng cúi đầu, ánh mắt cùng nhìn về một chiếc nhẫn.
Chương 619:

Bức hình dừng lại ở đây, Diệp Du Nhiên không cách nào đoán được họ đang nói gì, có phải đang thảo luận nhẫn có đẹp hay không không…

Khớp tay cô vì quá dùng sức mà hơi trắng bệch, trên mặt cũng không còn chút máu.

Có người giúp việc đi qua, nhìn thấy cô đang xem báo, vội cướp đi, giọng nói có chút tự trách: “Cô Diệp, cô bây giờ tốt nhất đừng đọc những thứ này, chữ nhỏ như vậy, hại mắt, cô bây giờ nên nghỉ ngơi thật tốt, nếu không cơ thể sẽ…”

Diệp Du Nhiên lúc này nào còn có tâm trạng quan tâm người giúp việc nói gì, cô nhớ tên cửa hàng trên báo, liền xoay người xông ra ngoài.

“Cô Diệp!”

Người giúp việc thấy cô chạy đi, gấp đến giậm chân.

Diệp Du Nhiên chạy tới cửa, phát hiện xe của Phong Hải đang dừng ở đó, không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp kéo cửa xe ngồi vào, lái xe rời đi.

Người giúp việc từ phía sau chạy ra, phát hiện Diệp Du Nhiên đã lái xe rời đi, vô cùng sợ hãi, vội quay lại biệt thự, đến thư phòng tìm Phong Hải.

“Anh Phong, cô Tô… lái xe ra ngoài rồi! Chúng tôi không ngăn được cô ấy…”

Phong Hải ngẩng đầu, trên mặt ôn hòa, hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận: “Tôi biết rồi.”

Người giúp việc trong lòng nói, anh Phong thật sự là người tốt bụng, giữa đường nhận cô cháu gái, không có nền móng tình cảm, vẫn quan tâm cô ấy như vậy.

Đợi khi người giúp việc rời đi, Phong Hải mới đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Ánh mắt anh rơi trên cửa đã trống rỗng không còn bóng người, đôi mắt ấm áp từ từ trở nên sắc bén.

Đến bây giờ, người của Mộ Tấn Dương còn đang tìm Phong Hải, anh ứng phó có chút phí sức, mới dẫn Diệp Du Nhiên về đây.

Mặc dù trước mắt xảy ra chút chuyện ngoài dự đoán, nhưng mà, chỉ cần kết quả cuối cùng giống nhau, là được rồi.

Bất kể thế nào, hôm nay nhất định phải rời đi, nếu không, anh cũng không chống cự nổi cuộc điều tra lớn như vậy của Mộ Tấn Dương, sớm muộn sẽ bị anh ta tìm được Diệp Du Nhiên.

Anh là người cậu tốt hết lòng giúp đỡ Diệp Du Nhiên vào thời khắc mấu chốt, sao có thể để Mộ Tấn Dương đến chen ngang.

Nhưng mà, nói đi phải nói lại, Mộ Tấn Dương cũng rất quan tâm đến Diệp Du Nhiên…



Mặc dù Diệp Du Nhiên sinh ra và lớn lên ở thành phố Vân Châu, nhưng không tới mức hiểu rõ từng khóm cây ngọn cỏ thành phố Vân Châu.

Cô lái xe ra, vòng quanh khu biệt thự một lúc với ra được bên ngoài.

Lập tức mở chỉ đường, lại vì trong lòng phiền muộn, đi sai mấy lần, mới tìm thấy cửa hàng trang sức đó.

Trong cửa hàng trang sức này có đủ các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, trước đây cô cũng mua kẹp cà vạt và nút tay áo cho Mộ Tấn Dương ở đây.

Chỉ vài ngày, lại đã là cảnh còn người mất.

Diệp Du Nhiên dừng xe ở bên kia đường, ánh mắt ngây ngốc nhìn cổng cửa hàng trang sức ở đối diện, cô cũng không biết mình tại sao muốn đến đây.

Chính vào lúc này, hai bóng dáng quen thuộc ra khỏi cửa hàng trang sức.

Cố Hàm Yên ôm vòng cánh tay Mộ Tấn Dương, Mộ Tấn Dương không kiên nhẫn hất ra.

Nhìn thấy màn này, tim Diệp Du Nhiên nhảy lên, đáy mắt lướt qua tia vui mừng.

Nhưng một khắc sau, Cố Hàm Yên đã áp lại gần Mộ Tấn Dương nói gì đó, lúc cô ta vòng cánh tay Mộ Tấn Dương lần nữa, Mộ Tấn Dương không đẩy ra.
Chương 620:
Diệp Du Nhiên biết, tính cách Mộ Tấn Dương có lúc cũng rất khó chịu, cảnh tượng trước sau này tiếp nối nhau, nhìn vào mắt cô, giống như liếc mắt đưa tình.
Nhìn hai người đi về phía bãi đỗ xe, Diệp Du Nhiên mới từ từ hạ cửa sổ xe xuống, muốn nhìn rõ hơn một chút.
Chính vào lúc này, Cố Hàm Yên quay phắt đầu nhìn về phía Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên đáy lòng kinh hoảng, vội kéo cửa sổ lên, khởi động xe, nhanh chóng rời đi.

Cố Hàm Yên nhìn thật sâu nơi chiếc xe màu đen đó rời đi, sau đó, quay đầu nói với Mộ Tấn Dương: “Em nhớ ra, em tối mai có bữa tiệc tối, cần đôi bông tai phối hợp…”
“Ừ.”
Mộ Tấn Dương chỉ lạnh lùng đáp một tiếng, đẩy cánh tay cô ta ra: “Tôi đến bệnh viện thăm ông ngoại.”
Nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Cố Hàm Yên đứng nguyên tại chỗ, hận đến cắn răng nghiến lợi.
Nhưng nhớ tới khuôn mặt quen thuộc cô ta vừa nhìn lướt qua, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, đón xe taxi đi theo.

Diệp Du Nhiên tâm trạng không yên lái xe, trong đầu hỗn loạn.
Đột nhiên, một chiếc taxi rất khoa trương chen ngang đến trước mặt cô, theo bản năng, cô đạp thắng xe.
Một khắc sau, một người phụ nữ ra khỏi taxi, đi thẳng tới trước xe Diệp Du Nhiên, kéo cửa ghế phụ ngồi vào.
Mặc dù người phụ nữ này trùm kín, nhưng Diệp Du Nhiên nhìn một cái đã nhận ra cô ta: “Cố Hàm Yên?”
Cố Hàm Yên tháo kính râm, quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên, sắc mặt cao ngạo, bộ dạng cao cao tại thượng: “Mùi vị bị vứt bỏ thế nào?”
Diệp Du Nhiên không kiềm được nắm chặt vô lăng, biểu cảm lạnh lùng: “Nhặt người đàn ông tôi bỏ lại, xem ra cô cũng rất hưởng thụ!”
“Cô!” Cố Hàm Yên ánh mắt tức giận trừng Diệp Du Nhiên, giận quá hóa cười: “Quả nhiên là người không có ba mẹ dạy dỗ, bị người ta vạch trần liền bắt đầu cắn người.”
“Câm miệng!” Diệp Du Nhiên hung hăng quay đầu nhìn Cố Hàm Yên, mắt hoa đào xinh đẹp như bắn ra băng.
Cố Hàm Yên bị ánh mắt cô nhìn đến cả người nổi da gà, nhưng rất nhanh lại khôi phục.
Ánh mắt cô ta di chuyển đến bụng Diệp Du Nhiên, ý tứ sâu xa mở miệng: “Thật là đáng tiếc, một sinh mạng nhỏ cứ như vậy không còn nữa, đều trách người làm mẹ không tốt…”
Diệp Du Nhiên nắm chặt hai tay, ánh mắt hung ác nhìn cô ta: “Cô có ý gì!”
“Trước đây Tấn Dương đã kêu bác sĩ Tần kiểm tra cho cô, cô cho rằng bác sĩ không thể phát hiện bất thường trong cơ thể cô sao, nhưng tại sao không nói cho cô biết? Đương nhiên là vì Tấn Dương không tin cô, hôm đó nhìn thấy cô và Huỳnh Tiến Dương ở cùng một chỗ, càng chứng thực suy nghĩ trong lòng Tấn Dương, nếu không, anh ấy sao có thể trực tiếp rời đi với tôi, mà không dắt cô đi cùng?”
Cố Hàm Yên đắc ý nhìn sắc mặt Diệp Du Nhiên ngày càng trắng bệch, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Cố Hàm Yên hất cằm, chậm rãi mở miệng: “Trước đây là Tấn Dương dung túng cô, nhưng lại bị vẻ ngoài của cô lừa gạt, sau này, nếu cô còn xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, cô đoán anh ấy sẽ làm gì cô? Cho nên, cô tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt anh ấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom