• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (2 Viewers)

  • Chương 223-228

Chương 223:
Mộ Tấn Dương dịu dàng nói: “Được rồi, tôi không làm khó em nữa, ngủ đi.”
Giọng anh vốn đã dễ nghe, bây giờ cố ý dịu dàng làm Diệp Du Nhiên càng không thể chống đỡ nổi.
Tối hôm qua ầm ĩ quá lâu, cho nên khi Diệp Tử Duyệt tỉnh lại thì đã hơi muộn rồi.
Bên cạnh trống rỗng, không có người nào.
Diệp Du Nhiên xoay người ngồi dậy, cầm lấy cái gối bên cạnh và ném mạnh ra ngoài.
Cô không đánh lại Mộ Tấn Dương nên chỉ có thể ném gối của anh cho hả giận.
Cô vừa xuống giường thì cửa phòng ngủ đã mở ra.
Mộ Tấn Dương cũng thu xếp xong cho mình, mặc bộ vest vừa người ôm lấy dáng người dong dỏng cao, gương mặt đẹp trai đầy vẻ dễ chịu: “Em rửa mặt xong đi tới ăn sáng đi, nếu không sẽ lại đến muộn đấy.”
Diệp Du Nhiên đứng ngây người, sau khi nghe Mộ Tấn Dương nói xong mới chợt rúc vào trong chăn. Cô chưa kịp đuổi người, Mộ Tấn Dương đã bình tĩnh đóng cửa lại và đi ra ngoài.
Mãi đến khi cửa đóng lại, Diệp Du Nhiên vẫn cảm thấy choáng váng mơ hồ.
Cô rất khó có thể liên hệ được Mộ Tấn Dương ban ngày và người đàn ông có giới hạn vào buổi tối kia.

Mộ Tấn Dương đóng cửa lại và nới lỏng vạt nhưng vẫn cảm thấy cổ bị thít chặt.
Mộ Tấn Dương lạnh mặt, vừa đi xuống tầng vừa kéo cà vạt.
Khi đến trước bàn ăn, anh dứt khoát kéo cà kéo xuống, lại uống một cốc nước lớn mới thấy đỡ hơn.
Sau đó anh ngồi ở trước bàn ăn với vẻ mặt vô cảm chờ Diệp Du Nhiên xuống cùng ăn sáng.
Bởi vì biết hôm nay mình dậy muộn nên tốc độ của Diệp Du Nhiên nhanh hơn rất nhiều, cô rửa mặt xong vội vàng trang điểm sơ qua rồi xuống tầng.
Chờ tới lúc cô ngồi vào trước bàn ăn mới nhìn thấy vẻ mặt Mộ Tấn Dương giống như có ai đó nợ anh hai mấy tỷ vậy.
Cô suy nghĩ một lát lại cảm thấy hình dung này không đúng lắm. Cho dù có người thật sự nợ Mộ Tấn Dương hai mấy tỷ, sợ rằng anh cũng sẽ không để ý, hai mấy tỉ trong mắt anh cũng chẳng khác nào hai triệu mấy đối với người bình thường.
Cũng không biết tại sao mới sáng sớm mà anh đã bày ra vẻ mặt này rồi.
Diệp Du Nhiên vừa ăn bữa sáng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn anh.
Mãi đến khi ánh mắt Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn qua, giọng nói bình tĩnh không cảm xúc nói: “Em ăn bữa sáng của mình đi.”
Cô có biết cô cứ nhìn anh như vậy sẽ khiến anh rất dễ dàng lại cảm thấy thỏa mãn hay không hả?
Đôi mắt long lanh ánh nước kia thật biết cách cám dỗ, lại làm anh không chịu nổi nhất.
“…” Cô không phải đang ăn sao, đúng là chẳng biết anh làm sao nữa!
Diệp Du Nhiên tự làm mình mất mặt đành cúi đầu, nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng của mình, sau đó cầm lấy túi muốn chạy thẳng ra ngoài.
Mộ Tấn Dương nhìn cô nhanh chóng tiêu diệt bữa sáng giống như gió cuốn mây tan, sau đó không nói câu nào đã chạy thẳng ra ngoài thì đen mặt.
“Diệp Du Nhiên!”
“Anh sao vậy? Chẳng lẽ “dượng cả” của anh tới à? Vậy anh tự rót cho mình một chén đường uống đi! Tôi đi trước đây, nếu không sẽ bị muộn mất.”
Diệp Du Nhiên quay đầu mất kiên nhẫn nhìn anh, nói xong cũng không lưu luyến mà chạy ra ngoài.
Mộ Tấn Dương ném dao ăn trong tay sang một bên, cầm cái cà vạt đã tháo xuống trước đó và đi ra ngoài.
Anh vừa đi vừa thắt cà vạt, kết quả lúc đến cửa chính của biệt thự cũng chỉ có thể nhìn thấy được chiếc xe của Diệp Du Nhiên rời đi để lại đám bụi cuộn lên.




Chương 224:
Mộ Tấn Dương nhìn theo hướng xe rời đi và hừ lạnh một tiếng. Ngay cả nụ hôn từ biệt cũng không có, tối nay nấu cơm không bỏ hạt tiêu!

Khi Diệp Du Nhiên lái xe tới công ty thì chỉ còn kém năm phút là sẽ đến muộn.
Trong lòng cô thầm oán trách Mộ Tấn Dương, chân đi giày cao gót mà như như chạy đến phòng làm việc của mình.
Sau khi cô lên chức tổng thanh tra thay Diệp Yến Nhi, công việc cũng nhiều hơn.
Ngoại trừ dự án hợp tác với LK, cô còn phải quan tâm tới chuyện khác.
Hôm nay vừa vặn có một chuyện cần phải cô phải tự mình đi.
Đối phương chỉ có thời gian vào buổi sáng sớm nên cô đành phải nhanh chóng chỉnh sang lại tài liệu, buổi sáng liền ra ngoài tới nơi gặp mặt.
Sau khi gặp mặt, đối phương thấy không phải là Diệp Yến Nhi, cho dù trên mặt có vẻ kinh ngạc nhưng cũng không gây khó dễ cho Diệp Du Nhiên.
Cũng may gần đây cô nhận được phần dự án của tập đoàn LK nên học được không ít điều, trong đó cũng không xảy ra sai lầm gì, hai bên nói chuyện không tệ, rất chóng liền kết thúc.
Lúc cô đi ra thì vừa vặn đến vào giờ ăn trưa.
Cô còn muốn trở về ăn cơm với An Hạ thì nhận được điện thoại của Lục Thời Sơ.
Diệp Du Nhiên thấy là Lục Thời Sơ gọi tới, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ: “Anh Thời Sơ.”
Chuyện lần này vẫn phải cảm ơn anh ta nhiều.
“Đi ăn cơm chứ tổng thanh tra Diệp?” Không rõ Lục Thời Sơ nghe ai nói mà biết được chức vụ mới của cô, anh ta vừa mở miệng đã trêu chọc, nhưng giọng nói thân thiện còn kèm theo ý cười.
Diệp Du Nhiên lập tức cười nói: “Bây giờ em là người có thân phận, chỗ quá rẻ thì em sẽ không thèm đi ăn đâu.”
“Được, vậy chúng ta đi ăn đồ đắt tiền vậy.”
Sau đó, Lục Thời Sơ thông báo một địa chỉ ở ngay gần đây, đó là một nhà hàng cao cấp, mặc dù kém hơn Ngọc Hoàng Cung nhưng cũng xem như rất tốt rồi.
Diệp Du Nhiên không do dự, lập tức đồng ý.
Chờ tới lúc cô lái xe đến nhà hàng thì Lục Thời Sơ đã tới trước.
“Du Nhiên, ở đây.” Lục Thời Sơ ngồi ở một vị trí cạnh cửa sổ, lên tiếng gọi cô.
Diệp Du Nhiên theo giọng nói nhìn về phía anh ta rồi bước nhanh tới: “Em đã gần một tuần không nhìn thấy anh rồi, dạo này anh bận chuyện gì thế?”
“Anh bận tiếp nhận công việc mới.” Lục Thời Sơ cầm lấy ấm nước trên bàn và rót cho cô một cốc nước, đặt ở trước mặt cô. Anh ta ngước mắt cẩn thận nhìn cô: “Nhìn vẻ mặt em không tệ, bình phục rất tốt đấy.”
“Chuyện này cũng là nhờ có anh đấy.” Diệp Du Nhiên cười híp mắt nhìn anh ta rồi cầm cốc nước lên uống nước.
Lục Thời Sơ nghe vậy thì hơi biến sắc, không cười nữa.
Không biết anh ta nghĩ gì lại mở miệng nói: “Anh không giúp gì được cho em cả, người em nên cảm ơn chính là ngài Mộ, ngài ấy…”
Anh ta cẩn thận cân nhắc một lúc, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Rất tốt với em.”
Diệp Du Nhiên nghe vậy thì sửng sốt. Hóa ra ngay cả Lục Thời Sơ không mấy khi tiếp xúc với Mộ Tấn Dương cũng cảm thấy Mộ Tấn Dương tốt với cô.
Diệp Du Nhiên không nhịn được mím môi cười, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào. Cô lại nghĩ đến sáng nay anh đột nhiên xấu tính thì mở miệng phàn nàn, nói không thật tâm: “Anh ta làm gì tốt như vậy chứ, trong đầu toàn ý xấu.”


Chương 225:
Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên này của cô, thấy thế nào cũng giống như một cô nhóc đang chìm đắm trong tình yêu.
Lục Thời Sơ thấy vậy thì hơi ngây người, trong mắt thoáng hiện vẻ mất mát.
Trong lòng anh ta chợt bừng tỉnh. Hóa ra cô bé dịu dàng từng chỉ ngồi sau xe anh ta đã trưởng thành và động tình với một người đàn ông khác.
Lục Thời Sơ không nói tiếp về đề tài này nữa.
Anh ta đẩy thực đơn tới trước mặt Diệp Du Nhiên: “Em gọi món ăn trước đi.”
Diệp Du Nhiên cầm thực đơn gọi vài món rồ đứng dậy nói: “Em đi vệ sinh đã.”
Lục Thời Sơ nhìn theo bóng cô đi xa rồi cầm lấy thực đơn và đang định gọi món ăn, lại nghe phía sau vang lên một tiếng nói: “Tổng giám đốc Mộ”.
Lục Thời Sơ hơi nhạy cảm nên quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở đang cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, hình như người ở đầu điện thoại bên kia đang căn dặn điều gì.
Giọng nói của người phụ nữ có chút khó xử: “Nhưng đã không có phòng riêng nữa nên tôi đặt chỗ ở đại sảnh.”
Không biết người đối diện nói gì, người phụ nữ không ngừng gật đầu nói vâng, sau đó ngồi ở đó không rời đi.
Lục Thời Sơ chỉ nhìn người phụ nữ kia hai giây rồi nhanh chóng quay đầu, gọi người phục vụ: “Có thể đổi chỗ giúp chúng tôi được không?”
Người phục vụ gật đầu nói có thể, sau đó giúp anh đổi chỗ.
Lục Thời Sơ muốn một chỗ sát trong góc, rất yên tĩnh lại có chút kín đáo.
Anh đổi sang ngồi bên cạnh, vừa ngẩng đầu lên thì vừa vặn có thể nhìn thấy cửa lớn của nhà hàng và người phụ nữ vừa nghe điện thoại vừa rồi.
Thành phố Vân Châu lớn như vậy nên có rất nhiều người họ Mộ, nhưng không hiểu sao anh cứ cảm thấy vừa rồi người phụ nữ kia đã gọi điện thoại cho Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên ra khỏi phòng vệ sinh đi tới, liền nhìn thấy Lục Thời Sơ đã ngồi ở trong góc.
Lục Thời Sơ cũng nhìn thấy cô, mỉm cười nói: “Chờ có một lát mà đông người tới quá nên không còn phòng riêng, chúng ta ngồi ở đây cho yên tĩnh.”
“…” Cả nhà tải ứng dụng truyện Hola về đọc thêm chương nhé!

“Cũng được.” Diệp Du Nhiên không suy nghĩ nhiều liền ngồi xuống.
Cô quay lưng về phía cửa, cho nên không nhìn thấy người phụ nữ vừa nói chuyện kia.
Mắt Lục Thời Sơ chợt tối lại, nhưng rất nhanh đã biến mất làm người ta không phát hiện ra được.
Chỉ một lát sau, thức ăn đã được đưa lên.
Diệp Du Nhiên bận rộn từ sáng sớm, thức ăn vừa bắt đầu liền bắt đầu ăn rất nhanh, ăn tới phồng cả má, nhìn chẳng khác nào chú chuột hamster.
Lục Thời Sơ trái lại ăn ít hơn, phần lớn thời gian đều nhìn cô ăn, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn và rót nước cho cô.
Nhưng ánh mắt anh ta thỉnh thoảng lại nhìn qua vai Diệp Du Nhiên, quan sát chỗ người phụ nữ nghe điện thoại lúc trước.
Lục Thời Sơ thu lại tầm mắt, thấy cô giơ đũa gắp món ăn lạnh thì lên tiếng ngăn lại: “Em ăn ít món này thôi.”
“Anh mắc bệnh nghề nghiệp rồi.” Diệp Du Nhiên chun mũi nhưng vẫn rụt đũa lại.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa có một người phụ nữ đeo kính đen, dáng người cao gầy đi tới, trên người cô ta mặc toàn hàng hiệu quốc tế lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng ăn làm mọi người đều liếc mắt nhìn.
Người phụ nữ cao gầy hỏi thăm người phục vụ ở cửa một lát, lại có người phục vụ dẫn cô ta đi qua.
Lục Thời Sơ híp mắt lại. Bởi vì người phụ nữ cao gầy kia được người phục vụ dẫn tới trước bàn của người phụ nữ vừa nghe điện thoại kia.



Chương 226:
Cho dù người phụ nữ kia đã ngồi xuống vẫn không tháo kính râm, chỉ khẽ nói gì đó rồi im lặng, nhìn dáng vẻ như đang chờ đợi.
Có lẽ Lục Thời Sơ nhìn quá lâu làm Diệp Du Nhiên tò mò không nhịn được phải quay đầu nhìn.
“Anh nhìn gì thế?” Cô theo tầm mắt của Lục Thời Sơ nhìn sang, lại thấy người phụ nữ cao gầy đeo kính đen kia.
Mà vào lúc này Lục Thời Sơ đã lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn cô: “Không có gì.”
Diệp Du Nhiên lại quay đầu nhìn người phụ nữ cao gầy đeo kính đen kia, sau đó nhìn Lục Thời Sơ cười rất giảo hoạt: “Không sao, em hiểu mà. Đàn ông thấy gái đẹp đương nhiên phải nhìn nhiều một chút thôi.”
Lục Thời Sơ nghe vậy thì nụ cười trên mặt chợt tắt lịm, vẻ mặt có chút trịnh trọng nói: “Cô ta còn chẳng xinh bằng em.”
“Thôi đi.” Cô chỉ nhìn chiều cao của người phụ nữ vừa nãy có một giây, cho dù cô ta đeo kính đen, nhưng không khó từ phần môi và mũi của cô ta để đoán được cô ta là một người đẹp.
Diệp Du Nhiên biết vẻ ngoài của mình chỉ tạm được, vẫn tự biết mình.
Lục Thời Sơ không để ý tới nhận định của cô, không có tiếp lời.
Trái lại Diệp Du Nhiên không nhịn được quay đầu nhìn: “Em cứ thấy cô ta khá quen mắt.”
Nhưng cô không nhớ nổi mình đã nhìn thấy cô gái này ở đâu.
Lục Thời Sơ không lộ cảm xúc nói: “Thật sao?”
Diệp Du Nhiên cũng không để ý. Dù sao đó cũng là người không liên quan, cô chẳng nhớ ra cũng chẳng sao cả.
Đợi đến khi cô ăn uống no đủ, chuẩn bị cùng Lục Thời Sơ rời đi, khi vừa quay đầu thì đột nhiên nhìn thấy bên ngoài có một chiếc Bingley vô cùng quen thuộc đỗ lại.
Cô nhìn biển số xe. Nếu cô nhớ không nhầm thì hình như đây là xe của Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên sợ đến mức nắm chặt lấy chiếc túi trong tay: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Cho dù Mộ Tấn Dương chưa từng nói rõ, nhưng Diệp Du Nhiên nhìn ra được anh hình như không thích Lục Thời Sơ lắm.
Lục Thời Sơ liếc nhìn cô, trong giọng nói lại có phần vui mừng khi người khác gặp họa, ánh mắt liếc nhìn phía sau cô: “Không kịp nữa rồi.”
“…” Truyện được lên nhanh tại app truyện hola nhé cả nhà!

Diệp Du Nhiên vừa nhìn thì quả nhiên đã thấy Mộ Tấn Dương đi nhanh về phía này, bước chân gấp gáp giống như chạy vội tới.
Diệp Du Nhiên suy sụp, trong lòng đang nghĩ cách đối phó thì Mộ Tấn Dương đột nhiên dừng lại giữa đường.
Anh… không phải tới tìm cô sao?
Diệp Du Nhiên bối rối phát hiện ra Mộ Tấn Dương ngồi xuống đối diện người phụ nữ cao gầy đeo kính râm kia.
Mà người phụ nữ ngồi đối diện cô ta đã đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Lúc này Diệp Du Nhiên mới nhìn thấy rõ, đây là trợ lý của Mộ Tấn Dương.
Trợ lý của Mộ Tấn Dương vừa rời đi, ở đó chỉ còn lại Mộ Tấn Dương và người phụ nữ đeo kính râm màu đen kia.
Lúc này, người phụ nữ kia mới tháo chiếc kính râm xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp.
Sau khi Diệp Du Nhiên thấy rõ gương mặt của cô ta thì mới nhớ tới người phụ nữ này là ai.
Mà Lục Thời Sơ ngồi đối diện cô đã mở miệng trước: “Ngài Mộ có quen biết với Cố Hàm Yên sao?”
“Không biết…” Diệp Du Nhiên lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Người phụ nữ này chính là ngôi sao điện ảnh quốc tế Cố Hàm Yên.


Chương 227:
Cô ta mười lăm tuổi ra mắt, lại đóng vai chính trong một bộ phim điện ảnh gây chấn động cả giới giải trí, sau đó thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí mười năm, fan hâm mộ rộng khắp trên thế giới.
Có người nói Cố Hàm Yên có bối cảnh rất lớn, ba là một ông vua dầu mỏ nào đó, cũng có người nói cô ta là con gái riêng của tổng thống nước nào đso…
Dù sao, từ khi cô ta debut năm mười lăm tuổi đã đóng vai chính, lại có thể có kịch bản tốt nhất, trong mười năm không hề có tin tức xấu, điều này làm cho người ta phải suy đoán cô ta có bối cảnh sâu tới mức nào.
Nhưng Mộ Tấn Dương làm sao có thể quen biết với cô ta được chứ?
Giọng nói của Lục Thời Sơ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Em không qua chào hỏi một tiếng sao?”
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt dò hỏi của Lục Thời Sơ, lại không nhịn được quay đầu nhìn.
Mộ Tấn Dương quay lưng về phía cô nên cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô có thể nhìn thấy vẻ mặt của Cố Hàm Yên.
Cô ta thỉnh thoảng nói một câu, nhìn tần suất môi khép mở là biết được tốc độ nói rất chậm, sau đó liền dừng lại, không biết Mộ Tấn Dương nói gì mà cô ta che môi cười.
Không hổ danh là ngôi sao điện ảnh quốc tế, mỗi lời nói và hành động của cô ta đều có khí chất đặc biệt lại rất tao nhã.
Nếu như lúc đầu Diệp Du Nhiên nhìn thấy Mộ Tấn Dương ngồi ở đó, chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, vậy thì bây giờ lòng cô dâng lên một sự cảnh giác vi diệu.
Bất kỳ một người phụ nữ nào, đều sẽ xuất hiện một loại cảnh giác với người khác phái đột nhiên xuất hiện bên cạnh người đàn ông của mình.
Càng đừng nói tới còn là người phụ nữ xinh đẹp như Cố Hàm Yên.
Sự xinh đẹp của cô ta là tất cả mọi người đều thấy.
Bàn tay cầm túi của Diệp Du Nhiên vô thức nắm chặt lại, kéo kéo khóe môi, giọng điệu mang theo chút xin lỗi: “Em . . . . . .còn muốn ngồi thêm một lát.”
Lục Thời Sơ cười cười, gọi nhân viên phục vụ đến, kêu hai tách cà phê.
Diệp Du Nhiên thấy anh ta như vậy vội vàng xua tay: “Anh có việc thì cứ đi trước, em chỉ là. . . . . .”
Lục Thời Sơ ngắt lời cô: “Anh không có chuyện gì, rất rảnh rỗi.”
Diệp Du Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng chống lại ánh mắt giống như hiểu rõ của Lục Thời Sơ, cô bèn ngậm miệng.
Có gì cần phải che giấu chứ, cô chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái cho lắm mà thôi.
Cô vừa chậm rãi uống cà phê, vẫn cẩn thận chú ý hai người Mộ Tấn Dương và Cố Hàm Yên.
Hai người chưa ngồi bao lâu đã đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Du Nhiên và Lục Thời Sơ đi ra ngoài theo sau, nhìn thấy Cố Hàm Yên ngồi trên xe Mộ Tấn Dương, hai người cùng nhau rời khỏi.
Đáy lòng Diệp Du Nhiên không hiểu vì sao “lộp bộp” một tiếng, sắc mặt hơi thay đổi.
“Du Nhiên?”
Quay đầu thấy Lục Thời Sơ thân thiết nhìn cô, Diệp Du Nhiên vẻ mặt có lỗi: “Anh Thời Sơ, anh đi về làm việc trước đi, đã chậm trễ anh lâu như vậy rồi, em cũng nên trở về làm việc thôi.”
“Này có là gì đâu.” Lục Thời Sơ đưa tay muốn sờ tay cô, lại nghĩ đến gì đó, đổi thành vỗ lên vai cô: “Có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho anh, giống như. . . . . .”
Khẽ sững lại, anh ta mới nói tiếp: “Giống như khi còn nhỏ vậy.”
Tuy biết bây giờ bên cạnh cô có một người càng có thể giải quyết vấn đề giúp cô hơn, nhưng Lục Thời Sơ vẫn nói lời này ra.
“Được.” Diệp Du Nhiên cười gật đầu, mi mắt cong cong.


Chương 228:
“Cũng đừng nghĩ nhiều, có lẽ ngài Mộ và Cố Hảm Yên chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần thôi.” Trong lúc Diệp Du Nhiên đang ngơ ngác, Lục Thời Sơ khẽ thở dài một tiếng: “Anh đi trước đây.”
Nói xong thì không quay đầu lại rời khỏi.
Diệp Du Nhiên nhìn Lục Thời Sơ lên xe, sau khi lái xe rời khỏi mới thu lại tầm mắt.
Anh Thời Sơ vẫn giống như trước đây, cái gì cũng không thể lừa được ánh mắt của anh ta.
. . . . . .
Có thể là vì lời nói của Lục Thời Sơ khiến Diệp Du Nhiên cảm thấy tin tưởng, Diệp Du Nhiên trở về trong công ty cũng không còn suy nghĩ nhiều nữa.
Cố Hàm Yên là ngôi sao điện ảnh quốc tế, hàng năm bay khắp nơi, còn Mộ Tấn Dương lúc trước vẫn luôn ở nước ngoài, thỉnh thoảng đầu tư một hai bộ phim điện ảnh truyền hình vân vân, sau đó thì quen Cố Hàm Yên cũng rất bình thường.
Diệp Du Nhiên bận rộn cả buổi chiều, sau khi tan tầm thì một mình lái xe về nhà.
Lúc đỗ xe trong gara, không nhìn thấy chiếc xe Bentley Mộ Tấn Dương lái hôm nay.
Mộ Tấn Dương vẫn chưa về.
Tuy thỉnh thoảng anh thích đùa giỡn cô, nhưng đối xử tốt với cô, người có mắt đều nhìn ra được.
Diệp Du Nhiên không phải người không tim không phổi như vậy, anh đối xử tốt với cô, cô cũng quyết định cho anh một ngạc nhiên vui mừng.
Cô thay quần áo, cầm Ipad đi xuống lầu, vừa đi về phía phòng bếp vừa tìm kiếm cách nấu cá hấp dầu.
Cô chưa từng nấu ăn, lúc trước cũng chỉ thấy Mộ Tấn Dương nấu, mà hôm qua lúc cô xem chương trình nấu ăn, đã cảm thấy cá hấp dầu này nhìn qua khá đơn giản.
Nhưng mà, hình như trong nhà không có cá.
Diệp Du Nhiên đành phải ra ngoài một chuyến, đi mua cá về.
Sau đó thì chui đầu vào phòng bếp.
Vừa nhìn Ipad vừa lẩm bẩm: “Ướp rượu nấu ăn và một chút muối nửa giờ, hành và gừng cắt sợi nhỏ. . . . . .”
Cô vừa nhìn bên trên vừa làm theo.
Sau khi ướp cá xong, lại để cơm vào trong nồi nấu.
Lúc trước rửa rau giúp Mộ Tấn Dương có chút kinh nghiệm, bây giờ cô cũng biết nấu cơm trong nồi cơm điện rồi.
Loại chuyện nấu đồ ăn thế này, thật sự là lần đầu tiên Diệp Du Nhiên làm thử.
Không biết vì cô thật sự có thiên phú hơn người, hay là vì món ăn này quá đơn giản, thế nhưng cô nấu một lần đã thành công.
Mở vung nồi hấp ra, cô ngửi thấy mùi thơm của cá truyền ra từ bên trong.
Sau khi xối nước chao hấp cá lên bên trên thì cho hành sợi và rau thơm vào, quá trình cuối cùng lại làm khó cô rồi.
Sau khi đun dầu xong, xối lên trên cá.
Diệp Du Nhiên thấy trong nồi bốc lên khói xanh, sợ tới mức tắt lửa đi, lúc xối dầu, “xèo xèo” một tiếng, còn bị văng trúng tay mình.
“Ui. . . . . .”
Diệp Du Nhiên cau mày, để tay vào trong bồn rửa xối nước, lại xối phải nước nóng.
Nhưng vẫn cố chịu đựng khó chịu, lại xào rau xanh giống như trên Ipad.
Nhưng mà, rau xanh xào đến vừa quá chín còn vừa mặn, còn bị cháy một nửa, thật sự không thể ăn được, Diệp Du Nhiên đổ đi.
Xào vài lần, cuối cùng mới không bị cháy nữa, hơn nữa cũng không còn mặn, tuy vẫn vừa quá chín vừa bị cứng. . . . . .
Nhưng mà, chỉ ăn thử một miếng, có lẽ anh sẽ không để ý nhỉ?
. . . . . .
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom