• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (4 Viewers)

  • Chương 156-160

Vừa rồi rõ ràng vẫn còn ở thế yếu nhưng lúc này giám đốc lại giống như ăn thuốc tăng lực vậy, ấn An Hạ gắt gao.

Diệp Du Nhiên không ngừng đá hai chân muốn vùng vẫy nhưng một chút tác dụng cũng không có.

Nửa người trên của cô bị một người đàn ông ấn gắt gao. Một người đàn ông khác lại chầm chậm đẩy ống tiêm vào trong tĩnh mạch ở tay cô.

Từ trước đến này không sợ trời không sợ đất thì vào lúc này trong mắt Diệp Du Nhiên chớp hiện sự hoảng sợ. Cô có thể dự cảm được đó là thứ gì, nhưng lại không có thể động đậy.

Lúc sau cửa đột nhiên mở ra: “Cảnh sát đây!”

Ánh mắt vài người lần lượt hướng về phía cửa.



Mộ Tấn Dương ngồi trên ghế ông chủ, mặt không thay đổi nghe Nam Sơn báo cáo mọi chuyện lớn nhỏ của CLB Ngọc Hoàng Cung vào tháng này.

Cuối cùng, Nam Sơn hỏi anh: “Ông chủ, ngài cảm thấy đống rượu đỏ đó nên ký với nhà nào? Tôi cảm thấy giá thành đều ngang nhau, hay lại đợi một khoảng thời gian nữa.”

Mộ Tấn Dương không có lập tức trả lời anh ta, trầm tư một lức mới chậm rãi mở miệng: “Người bạn đó của anh hôm nay làm gì ở Ngọc Hoàng Cung?”

Người bạn đó?

Nam Sơn hiểu rõ người anh chỉ là An Hạ.

“Bọn họ hôm nay có tiệc gặp gỡ của bộ phận.” Nam Sơn nói xong thì mặt lộ ra vẻ hiểu rõ.

Mộ Tấn Dương trầm giọng nói: “Chọn một chai rượu đỏ qua đó tặng.”

Sau đó lại bổ sung một câu: “Anh tự mình qua đó tặng.”

Nam Sơn: “…”

Vì thế, anh vừa nói nhiều như vậy nhưng ông chủ vẫn đang nghĩ chuyện cô Diệp?

Đây cũng không phải lần một lần hai, cả tuần này đều như vậy.

Nam Sơn đành cam chịu số phận mà xoay người đi làm việc.

Mộ Tấn Dương nhớ đến dáng vẻ tránh anh không kịp của Diệp Du Nhiên, vẻ mặt lại trầm xuống hơn.

Thả cô một tuần lễ, cô ngược lại rất tự do tự tại. Nên làm việc thì làm việc, nên đi chơi thì đi chơi, cả dáng vẻ không chút ảnh hưởng.

Anh không thể để cô như ý, phải đi làm hỗn loạn cuộc sống của cô.

Mộ Tấn Dương hừ một tiếng. Muốn để Diệp Du Nhiên không được yên tĩnh, khuôn mặt anh cũng trở nên thoải mái hơn,

Không bao lâu thì Nam Sơn quay trở lại.

Sắc mặt Nam Sơn nghiêm trọng mà đẩy cửa bước vào: “Ông chủ.”

Trân Tấn Dương ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sao vậy?”

Nam Sơn do dự một lúc mới nói: “Cô Diệp bị bắt rồi!”

Sắc mặt Mộ Tấn Dương cứng lại, phút chốc đứng thẳng dậy. Đôi con ngươi đen nhanh vô cùng, giọng nói lại lạnh lùng khác thường: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Nam Sơn đánh giá Mộ Tấn Dương cẩn thận, hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc lúc này của anh: “Tụ tập tiêm chích đồ không tốt.”

“Thuốc?” Mộ Tấn Dương nửa híp mắt nhìn về phía Nam Sơn, trên mặt là vẻ mưa gió sắp đến, trên cả người tản ra khí lạnh lạnh lẽo.

Nam Sơn không nhịn được khẽ run lên, rũ mắt không dám nhìn vào mắt Mộ Tấn Dương.

Đi theo bên cạnh Mộ Tấn Dương nhiều năm như vậy, anh ta biết tính cách của Mộ Tấn Dương rất khó chịu, nhưng mà những lúc đáng sợ thế này, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chương 157:

“Người đã bị bắt đến đồn công an rồi.” Nam Sơn nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Rất nhiều người đều nhìn thấy.”

Ánh mắt của Mộ Tấn Dương u ám đến đáng sợ.

Nam Sơn đợi Mộ Tấn Dương ra lệnh.

Mộ Tấn Dương lại trực tiếp cầm áo khoác, sau đó xông ra ngoài.

Nam Sơn theo sát phía sau.

. . . . . .

Diệp Du Nhiên ngồi dưới đất, nét mặt chết lặng.

Cô biết chắc chắn Diệp Yến Nhi sẽ có hành động gần hơn một bước, nhưng cô thật không ngờ, Diệp Yến Nhi lại làm đến đường cùng như vậy, trực tiếp muốn cắt đứt cả đời cô.

Diệp Du Nhiên ôm chặt lấy mình, chỉ cảm thấy cả người rét run, lạnh đến thấu xương.

Mọi thứ đều không dễ dàng mới có thể thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, nhưng mà, sau lúc này, cái gì cũng không có nữa rồi.

“Du Nhiên, Du Nhiên. . . . . .”

An Hạ ở một bên lên tiếng gọi tên Diệp Du Nhiên.

Liên tiếp kêu vài tiếng, Diệp Du Nhiên giật mình lấy lại tinh thần, cô cảm thấy mình nói chuyện cũng có chút cứng nhắc rồi, há miệng mấy lần, mới phát ra tiếng rất nhỏ: “An Hạ, xin lỗi, liên lụy đến cậu rồi.”

“Lúc này rồi, cậu còn nói bừa cái gì chứ, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?” Trong lòng An Hạ cũng cực kỳ hoảng sợ.

Cô ấy quen Diệp Du Nhiên nhiều năm như vậy rồi, biết Diệp Du Nhiên cũng không dễ dàng gì.

“Không. . . . . . không cảm thấy gì cả. . . . . .” Diệp Du Nhiên lắc đầu.

Bây giờ ngoài lạnh ra, cô không còn cảm giác gì khác nữa.

“An Hạ, tớ sẽ bị tạm giam hành chính, sau đó ép buộc cách ly có đúng không. . . . . .”

Diệp Du Nhiên nhỏ giọng lên tiếng hỏi An Hạ, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ.

“Du Nhiên, cậu đừng lo lắng.”

An Hạ không biết đang nói gì, giọng nói quá yếu ớt, là một người trưởng thành, cô ấy thoáng cái đã nghĩ ra hậu quả xấu của chuyện này.

“Két” một tiếng, cửa sắt được mở ra.

Có một cảnh sát đi tới: “Cô đến làm ghi chép với chúng tôi là có thể đi về trước.”

Cảnh sát chỉ chỉ An Hạ.

An Hạ mãi không nhúc nhích.

Diệp Du Nhiên đẩy cô ấy một cái: “Đi nhanh đi, tớ sẽ không sao đâu, năm đó lúc chuyện kia xảy ra, không phải tớ vẫn còn sống tốt sao.”

“Lần này sao mà giống được.” An Hạ gấp đến mức muốn khóc.

Tuy cảnh sát nói cô ấy làm ghi chép là có thể đi rồi, nói cách khác, Diệp Du Nhiên không thể đi.

Diệp Du Nhiên vẫn luôn cố kiềm chế, sau khi nhìn thấy An Hạ khóc, nước mắt trong mắt cũng lập tức tràn ra.

Cô đứng dậy, tùy ý lau nước mắt trên mặt, giống như không có gì đẩy An Hạ ra ngoài: “Nghe lời.”

An Hạ lắc lắc đầu, tiếng khóc càng lớn hơn.

Cảnh sát không chịu nổi quát lên: “Cô yên lặng chút đi!”

Cuối cùng An Hạ vẫn đi ra ngoài.

Diệp Du Nhiên cảm thấy càng lạnh hơn.

. . . . . .

Chương 158:
An Hạ vừa khóc vừa đi ra, sau đó gặp phải Bùi Chính Thành và Mộ Tấn Dương chạy tới đây.
Mộ Tấn Dương mặc đồ vét thuần đen lạnh như băng, trên mặt là vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng sau khi nhìn thấy An Hạ, đáy mắt vút qua một cảm xúc: “Cô ấy đâu?”
“Tôi không sao cả, nhưng Du Nhiên không ra được.”
An Hạ khóc đến không kịp thở, sau đó cứ luôn nức nở.
Nói đến thế, hai người đàn ông đã hiểu rõ hoàn toàn ý của cô ấy rồi.
Sắc mặt Mộ Tấn Dương trở nên hung ác, cả khuôn mặt đều mang vẻ lành lạnh, anh quay đầu nhìn về phía Bùi Chính Thành: “Cậu dẫn cô An ra ngoài đi.”
Nói xong, lập tức nhanh chóng đi vào bên trong.
Sắc mặt của Bùi Chính Thành cũng không tốt được bao nhiêu, tuy bình thường gặp An Hạ thân thiện không quá ba giây, nhưng dưới tình huống thế này, anh ta vẫn rất có phong độ của thân sĩ.
Anh ta dẫn An Hạ ngồi vào xe mình: “Cô ngồi ở đây trước, tôi còn phải đi vào một chút mới được.”
“Du Nhiên sẽ không sao đúng không?”
An Hạ ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt đỏ giống y như thỏ, dáng vẻ cực kỳ đáng thương khiến người ta thương xót.
Bùi Chính Thành thấy dáng vẻ này của cô ấy, ma xui quỷ khiến vươn tay phủ lên trên đầu cô ấy, xoa xoa đỉnh đầu của cô: “Ừm, cô ấy sẽ không sao đâu.”
Nói xong, thấy dáng vẻ không tin lắm của An Hạ, lại thêm một câu: “Tin tưởng bọn tôi.”
Sau đó, An Hạ không khóc nữa, nghiêm túc nói cảm ơn với anh ta: “Cảm ơn anh.”
Tranh cãi ầm ĩ với An Hã đã quen rồi , cô ấy đột nhiên nghiêm túc nói cảm ơn với anh như vậy, anh còn cảm thấy không thoải mái lắm nữa.
An Hạ vừa mới khóc nên trong mắt lóe lên ánh nước, cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Chính Thành như thế, khiến lỗ tai của anh ta nóng lên một cách kỳ lạ, không nói thêm câu nào nữa, xoay người đi vào đồn công an.
. . . . . .
Diệp Du Nhiên dựa vào tường, cô có thể đoán ra được cái gì đang đợi mình.
Nhưng mà, cô rất không cam tâm.
Nếu lần này thật sự khiến cô mất đi cả đời, vậy Diệp Yến Nhi cũng đừng mong sống tốt.
Hủy đi cuộc sống của người khác, cô ta còn vọng tưởng có cuộc sống hạnh phúc sao?
Tuyệt đối không thể nào.
Tất cả suy nghĩ xẹt qua dưới đáy lòng, trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú cười như không cười kia.
Mộ Tấn Dương.
“Diệp Du Nhiên, ra ngoài thôi, có người tới đón cô.”
Cửa sắt lại được mở ra lần nữa, có cảnh sát đi đến.
“Cái gì?” Diệp Du Nhiên đứng dậy, vẻ mặt ngạc nhiên.
Cảnh sát cũng không quan tâm cô có vẻ mặt gì, mở cửa xong đã rời khỏi rồi.
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngoài cửa, cả người mặc áo đen quần đen, có vẻ thần bí mà lạnh lùng.
Mộ Tấn Dương thấy cô đứng tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Còn không ra ngoài, muốn ăn Tết trong đó luôn hả?”
Diệp Du Nhiên dùng sức chớp chớp mắt, có chút không tin mình thật sự nhìn thấy Mộ Tấn Dương.
Ngày đó, cô nói như vậy với anh, cô cho rằng anh sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa.
“Diệp Du Nhiên!” Trong giọng nói của Mộ Tấn Dương rõ ràng có vẻ không vui.

Chương 159:
Anh bước nhanh tới, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, sau đó quay lại bên cạnh cô, vẻ mặt không có cảm xúc gì: “Càng ngày càng có bản lĩnh rồi, chỗ này cũng là lần đầu tiên tôi đến đấy, em còn có thể để mình vào đây.”
Diệp Du Nhiên cắn môi, cũng không lên tiếng, mặc cho anh châm chọc cô.
Mộ Tấn Dương thấy cô vẫn mãi không nói gì, cũng cảm thấy không thú vị, kéo tay cô đi ra ngoài.
Anh bước đi rất nhanh, giống như vội vã muốn rời khỏi chỗ này vậy.
Diệp Du Nhiên cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, nhịp tim đột ngột trở nên nhanh hơn.
Ngoài cửa đồn công an.
An Hạ ngồi trong xe đã trở nên bình tĩnh từ lâu.
Khi cô ấy nhìn thấy Mộ Tấn Dương dắt Diệp Du Nhiên ra ngoài, An Hạ mở cửa xe đi xuống, muốn bổ nhào lên người Diệp Du Nhiên.
Nhưng mà, lại bị một ánh mắt của Mộ Tấn Dương dọa quay lại.
Boss Mộ thật lạnh lùng thật đáng sợ.
Diệp Du Nhiên nhìn về phía An Hạ, gọi tên của cô ấy: “An Hạ, không sao rồi.”
Nói xong, cô không nhịn được nhìn về phía Mộ Tấn Dương.
Bởi vì có anh ở đây, cho nên không sao rồi.
Mỗi một lần, anh đều sẽ chạy tới rất nhanh, chỉ chốc lát đã xuất hiện trước mặt cô.
Người đàn ông này, khiến cô cảm thấy, không có gì là anh không làm được.
“Chị dâu khổ cực rồi, nhất định phải chỉnh chết mấy người hại chị kia.” Bùi Chính Thành không biết nhảy ra từ đâu, cười chớp mắt với cô,
Bởi vì tiếng “chị dâu” này, Diệp Du Nhiên muốn rút tay mình ra từ trong tay Mộ Tấn Dương.
Còn không đợi cô dùng sức, Mộ Tấn Dương đã buông lỏng tay ra, chuyển sang khoác lên vai cô.
Lúc này, một chiếc xe lái về phía này, dừng lại trước mặt bọn họ.
Bước xuống từ trên xe chính là Diệp Yến Nhi.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt kia của Diệp Yến Nhi, cả người Diệp Du Nhiên đều không nhịn được trở nên run rẩy, cảm thấy tức giận.
Sau khi Diệp Yến Nhi xuống xe, nhìn thấy Diệp Du Nhiên bình yên không xảy ra chuyện gì đứng ở đó, trong mắt vụt qua một vẻ hung ác.
Trên mặt thì lại mang theo nụ cười, đi về phía Diệp Du Nhiên: “Du Nhiên, em không sao thì tốt rồi, nghe nói em bị cảnh sát bắt đi, dọa chết chị rồi.
Nói xong, cô ta nhẹ cau mày, vươn tay muốn kéo Diệp Du Nhiên.
Vào lúc tay của Diệp Yến Nhi vừa đụng tới góc áo của Diệp Du Nhiên, Mộ Tấn Dương đã ôm lấy cô lùi về sau một bước.
Tay của Diệp Yến Nhi cứ dừng lại ở đó như thế, trên khuôn mặt giả vờ tươi cười hiện lên chút xấu hổ.
Sau đó, cô ta tự nhiên như không rút tay về, ánh mắt dừng trên cánh tay Mộ Tấn Dương đang ôm lấy bả vai của Diệp Du Nhiên.
Lần này, rõ ràng cô ta đã tính toán rất tốt rồi, quan hệ cao thấp đều đã lôi kéo, sao Diệp Du Nhiên còn có thể trốn ra được?
Chuyện này hoàn toàn chắc chắn suy đoán của cô ta lúc trước, Mộ Tấn Dương này không đơn giản, rất không đơn giản!
“Du Nhiên không đến bệnh viện thăm ông nội sao? Sau khi ông biết chuyện này, đã tức giận đến mức bệnh nặng thêm rồi.”
“Chuyện giả dối không có thật, chị muốn nói với ông ấy để bệnh của ông ấy nặng hơn, tôi cũng không có cách nào.”
Chương 160:

Nói xong, Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương, nũng nịu nói: “Chồng, em muốn về nhà .”

Nghe thấy xưng hô này của cô, mi tâm của Mộ Tấn Dương nhếch lên, da đầu có chút tê dại, vươn tay kéo kéo mở rộng áo khoác âu phục, muốn ngăn lại phản ứng kỳ lạ ở chỗ nào đó.

Mộ Tấn Dương thầm hận năng lực tự chủ của mình đúng là đáng chê cười, chỉ là gọi “chồng” một tiếng mà thôi, có cần phải kích động vậy sao.

Ánh mắt của Mộ Tấn Dương nặng nề nhìn chằm chằm Diệp Du Nhiên, màu mắt tối đen lạnh lẽo, Diệp Du Nhiên không biết anh nghĩ gì, trong lòng có chút hối hận vì khi nãy tự cho là đúng gọi anh một tiếng “chồng”.

Quan hệ của hai người cũng không như trước kia, anh đến mang cô ra ngoài, cô đã phải biết ơn rồi, cô lại vì chọc tức Yến Nhi mà cố ý gọi anh là chồng.

Cô cảm thấy mình vừa đê tiện vừa không biết xấu hổ.

Diệp Yến Nhi ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ mắt đi mày lại của hai người, đáy lòng mang theo một đống lửa, tuy cô ta và Huỳnh Tiến Dương đã đính hôn từ lâu, nhưng Huỳnh Tiến Dương lại chẳng bao giờ lộ ra ánh mắt thế này với cô ta.

“Nhưng mà, bệnh tình của ông nội thật sự nặng thêm, Du Nhiên, em. . . . . .” Diệp Yến Nhi muốn nói lại thôi.

Mộ Tấn Dương lạnh lùng xuy một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Yến Nhi mang theo mấy phần châm biếm: “Nếu bệnh tình của ông Diệp đã nặng như vậy rồi, cô Diệp vẫn nên nhanh nhanh đi qua tận đạo hiếu thì tốt hơn.”

Nói xong, liền ôm vai Diệp Du Nhiên quay lại xe.

Diệp Yến Nhi đứng tại chỗ sắc mặt liên tục thay đổi, hai người Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương kẻ xướng người họa, dứt khoát không để cô ta vào mắt.

Dựa vào cái gì khi còn nhỏ Diệp Du Nhiên có thể được Huỳnh Tiến Dương và chú Huỳnh thiên vị, sau khi lớn lên tiếng tăm xấu như vậy, cũng có thể gả cho một người đàn ông đối xử thật lòng thật dạ với cô.

Không chỉ có như thế, còn lấy được cổ phần của công ty vào trong tay nữa.

Từ nhỏ cô ta đã xuất sắc hơn Diệp Du Nhiên ở mọi chỗ, dựa vào cái gì Diệp Du Nhiên có được nhiều hơn cô ta.

Cô ta không cam lòng.

Trước đó An Hạ đứng phía sau Diệp Du Nhiên, khi cô ấy nhìn thấy Diệp Yến Nhi, chỉ hận không thể dùng ánh mắt giết chết cô ta.

Nhưng bây giờ cô ta còn đi làm ở tập đoàn Diệp Thị, biết không thể trực tiếp xé rách mặt, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái, sau đó chạy về trong xe.

Xe của Mộ Tấn Dương và Bùi Chính Thành lần lượt lái qua trước mặt cô ta, chỉ để lại một mình Diệp Yến Nhi đứng ở đó.

Diệp Yến Nhi cũng chú ý đến An Hạ, trước đó cô ta đã cảm thấy cô gái này nhìn có chút quen mắt.

Thân thiết với Diệp Du Nhiên. . . . . .

Hình như tên là. . . . . . An Hạ?

Dáng vẻ quen mắt, tên cũng quen.

Cô ta nhớ ra rồi, đây là bạn tốt của Diệp Du Nhiên hồi còn đi học.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Diệp Yến Nhi lập tức trở nên lạnh như băng, cô ta cho rằng chuyện năm đó đã khiến Diệp Du Nhiên bị cô lập hoàn toàn rồi, không ngờ rằng An Hạ này lại còn làm bạn của cô.

Diệp Yến Nhi siết chặt tay lại, đáy mắt tràn đầu không cam lòng.

. . . . . .

Bùi Chính Thành trực tiếp đưa An Hạ về nhà, Diệp Du Nhiên ngồi trong xe của Mộ Tấn Dương, theo anh về vịnh Vân Thượng.

Xe dừng lại trước cổng biệt thự trên đỉnh núi.

Diệp Du Nhiên vừa xuống xe đã nhìn thấy Nam Sơn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom