• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi (1 Viewer)

  • Chương 117+118

Chương 117:


Theo cái chết của Trần Hướng Hoa, vụ án moi tim cũng gần như đã kết thúc. Lôi Hiểu Giai là bị dọa sợ đến chết, cái chết của Lưu Tuyết tạm thời cũng không thể giải thích được. Hiệu trưởng của trường học bị cách chức, toàn bộ bảo vệ đều được thay đổi. Lâm Phạm quay trở lại trường, mọi chuyện dường như là sóng yên biển lặng.


Tần Phong đưa Lâm Phạm đến trường, dặn dò một lúc rồi mới rời đi. Anh không muốn Lâm Phạm ở trong trường, nhưng nếu như không ở thì mỗi ngày năm giờ sáng lại phải thức dậy chạy đến trường học. Nếu vậy thì Lâm Phạm sẽ rất vất vả.


“Có chuyện gì thì gọi cho anh, thiếu thứ gì thì nhớ nói cho anh biết.”


Lâm Phạm gật đầu: “Em biết rồi.”


“Lần ra tòa thứ hai của vụ kiện di sản của bố em, em có muốn đi không?”


Lâm Phạm lắc đầu: “Em không đi.”


“Không đi cũng được, anh sẽ để luật sư lo liệu.”


“Ừ.” Lâm Phạm ngáp một cái, cô rất buồn ngủ: “Anh còn có thể đi làm không?”


“Vẫn chưa có kết quả, chắc là không có ảnh hưởng gì lớn.” Tần Phong cũng không làm chuyện gì đến mức mất nhân tính, anh vẫn còn có phẩm chất đạo đức nghề nghiệp: “Nếu muốn ăn cơm nhà thì gọi cho anh, để anh đến đón em về.”


Lâm Phạm đút tay vào túi, ngẩng đầu lên nhìn anh. Gió thổi rất lớn, khiến cô có chút lạnh. Lâm Phạm nhìn Tần Phong một lúc rồi nói: “Em phải đi học rồi.”


Xung quanh đều có người, Tần Phong cũng không tiện làm gì hơn. Anh kéo Lâm Phạm qua, sửa sang lại khăn quàng cho cô: “Đi đi.”


Lâm Phạm lùi về phía sau hai bước, lộ ra ánh mắt cong cong, gương mặt cô tươi cười: “Anh về nhà đi.”


“Ừ.” Tần Phong khoác một chiếc áo blazer, dáng người cao ráo, đi một đôi boots cổ thấp. Lâm Phạm vô cùng thích cách ăn mặc này của anh, như vậy có thể lộ ra ưu thế là đôi chân vừa thẳng vừa dài.


“Anh đi đường nhớ lái xe chậm một chút.”


Tần Phong vẫn nhìn cô, góc nghiêng của gương mặt ẩn hiện trong ánh sáng mờ nhạt.


“Ừ.”


Anh vẫn ngưng mắt nhìn cô, Lâm Phạm nuốt nước miếng: “Vậy em đi thật nhé.”


Tần Phong cười ra tiếng, vẫn nhìn cô như cũ.


Không gian ngừng lại trong phút chốc, Lâm Phạm đột nhiên chạy tới ôm lên cổ Tần Phong, hôn lên mặt anh một cái rồi quay đầu nhanh chân chạy mất. Giọng nói mang theo ý cười của Tần Phong vang lên từ phía sau: “Chậm thôi, nhớ nhìn đường.”


Ký túc xá lạnh lẽo như băng, hai dãy giường trống rỗng. Đồ đạc của Lôi Hiểu Giai vẫn còn xếp ở đây. Đó chỉ là do bố mẹ của cô ấy chưa kịp đến giúp cô ấy dọn dẹp, một gia đình cứ như vậy mà tan tác. Hai người còn lại chuyển đi rồi ư?


Lâm Phạm không kịp suy nghĩ nhiều, bỏ túi xuống rồi lập tức chạy đến lớp học. Giáo viên chủ nhiệm được đổi thành một giáo viên nam trẻ tuổi, rất dễ nói chuyện, cách nói chuyện cũng rất thú vị, khiến học sinh vô cùng thích thú.


Đến chiều Lâm Phạm mới biết hai người bạn cùng phòng còn lại đã xin chuyển kí túc xá. Lâm Phạm đứng nhìn căn phòng trống rỗng một lúc rồi mới tiếp tục về lớp học. Âu Dương Ngọc biến mất rồi, nhưng Lâm Phạm có thể chắc chắn rằng anh ta đã chết. Còn về cơ thể anh ta đang ở đâu thì cô không biết.


Thứ sáu, Tần Phong gọi điện cho Lâm Phạm. Lâm Phạm đang ăn cơm, liền nghe máy.


“Em đang làm gì vậy?”


“Ăn cơm.” Lâm Phạm nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, đặt đũa xuống rồi uống canh: “Anh đã ăn chưa?”


“Ăn rồi.” Tần Phong đáp: “Ngày kia anh không thể đi đón em được.”


“Không sao đâu, không cần đón em.”


“Em đến chỗ của bố mẹ anh đi, anh phải đi công tác.”


Lâm Phạm hơi khựng lại một chút: “Hả?”


“Đến thành phố An Đông học tập, đi một tháng.”


Lâm Phạm lại “a” một tiếng: “Lâu vậy à?”


“Cuối năm anh sẽ quay về, lúc đó chắc em cũng được nghỉ rồi.” Tần Phong dừng lại một chút, rồi nói: “Ở trường học vẫn ổn chứ? Có ai bắt nạt em không?”


“Không có.” Trong lòng Lâm Phạm có chút mất mát. Tần Phong đi lâu như vậy, đến bao giờ mới có thể quay về? Lâm Phạm cầm đũa chọc chọc vào bát: “Em lợi hại như vậy, ai bắt nạt được em chứ?”


“Không vui rồi à?”


Lâm Phạm hắng giọng một cái: “Em không có.”


“Lúc về sẽ mua quà cho em, em muốn cái gì nào?”


“Đều được.”


Tần Phong cười: “ ‘đều được’ là cái gì? Sao anh không biết còn có bán cả thứ đó vậy?”


Lâm Phạm đứng dậy đi cất khay thức ăn: “Sẽ có nguy hiểm ư? Sau này anh còn trở lại Giang thành nữa không?”


“Anh sẽ còn về Giang thành, chỉ là đi học mà thôi.” Tần Phong nói: “Đừng lo lắng, không sao đâu.”


Lâm Phạm đặt khay thức ăn xuống, đang định quay đi thì đụng phải một người. Cô tránh sang một bên, vừa định đi tiếp thì phía sau vang lên một giọng nói: “Lâm Phạm?”


Lâm Phạm quay đầu, Từ Văn Chí? Cô chỉ chỉ vào điện thoại ý nói mình đang gọi điện, Từ Chí Văn nói: “ Vậy về lớp học rồi nói, đừng trốn tránh tôi.”


Ai trốn tránh cậu chứ? Lâm Phạm khó hiểu, bước nhanh ra khỏi nhà ăn.


Tần Phong hỏi: “Vừa rồi là ai vậy?”


“Một người bạn học.” Lâm Phạm không muốn nói nhiều về Từ Văn Chí. Cô đi đến bãi tập, thời tiết không được tốt lắm, gió âm u nổi lên, dường như là sắp có tuyết: “Trong những bạn học của anh có….con gái không?”


“Nghĩ gì vậy hả?”


Lâm Phạm bừng tỉnh, mặt đỏ lên: “Em hỏi bừa thôi, anh cứ coi như không nghe thấy.”


“Anh nghe thấy rồi.” Giọng nói của Tần Phong trầm trầm, ngữ điệu cũng không nhanh.


Lâm Phạm thực muốn cúp điện thoại, quá xấu hổ mà: “Thời tiết hôm nay không được tốt lắm? Anh đến thành phố An Đông như thế nào? Đi tàu hỏa sao?”


Tần Phong nói: “Cuộc đời không dài, cũng chỉ đủ để yêu một người.”


Lâm Phạm ôm mặt, tim đập rộn lên, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.


“Đợi anh quay về.” Tần Phong nói: “Tuần đầu tiên có thể sẽ không gọi cho em được.”


“Em sẽ nhớ anh.”


“Anh cũng nhớ em.”


Lâm Phạm tắt điện thoại, nhìn về phía bầu trời nặng trĩu, từng hạt từng hạt màu trắng rơi xuống, từ xa đến gần, dần dần trở nên dày đặc. Cả bầu trời chìm trong màu tuyết trắng xóa.


Một nữ sinh cách đó không xa kêu lên: “Tuyết rơi rồi!”


Tuyết rơi rồi.


Trận tuyết này rơi suốt một tuần. Vào ngày thứ ba sau khi tuyết rơi, máy sưởi của kí túc xá trường bị hỏng. Toàn bộ kí túc đều ai oán ngập trời. Lâm Phạm chui đầu vào trong chăn run lẩy bẩy. Đột nhiên có gió lạnh thổi vào, da đầu Lâm Phạm tê dại, cả người cũng cứng đờ. Cửa sổ không mở, cửa phòng cũng đang đóng chặt.


Có người đi tới, chỉ là một cái bóng màu đen. Lâm Phạm nhíu mày, không phải chứ, lại có ma đến?


“Tiểu Lâm.” Người nọ lên tiếng. Là một người phụ nữ, giọng nói rất quen thuộc.


Lâm Phạm khựng lại một chút, rồi nhanh chóng ngồi dậy: “Chị Lưu?”


Cô bật đèn lên. Lưu Quyên đang ôm mặt, cô ta vẫn mặc đồng phục, trên ngực còn có vết máu. Lâm Phạm bất ngờ, hỏi: “Sao chị không đi?”


Lưu Quyên buông tay xuống, lộ ra gương mặt trắng bệch.


“Tôi không muốn đi.”


Lâm Phạm cầm lấy áo lông khoác lên, trời quả thực rất lạnh. Cô nuốt một ngụm nước miếng, có chút căng thẳng, cô đã rất lâu không nhìn thấy ma rồi: “Chị…làm sao vậy?”


Lưu Quyên ngồi xuống chiếc giường đối diện, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cánh cửa thủy tinh là làn tuyết mù mịt, bóng đêm yên tĩnh, đến mức còn có thể nghe rõ tiếng thì thầm của tuyết.


“Chị Lưu, chị không phải….người giết chị không phải là Trần Hướng Hoa sao?”


“ Có lẽ là vậy.” Lưu Quyên thở dài, nhìn về phía Lâm Phạm: “Cơ thể của Âu Dương Ngọc là do tôi mang đi.”


Lâm Phạm lúc này hoàn toàn ngơ ngác: “Tại sao?”


Lưu Quyên cúi đầu không nói gì. Thực ra cô ta là một cô gái rất xinh đẹp. Có điều công việc của cô ta quá bận rộn, quá căng thẳng, khiến cô ta không có thời gian dưỡng da, trang điểm. Vì vậy trông có vẻ già hơn so với những người cùng tuổi.


“Ngày mà tôi chết, anh ấy cũng ở đó. Là anh ấy đưa tôi đến sân thượng.”


Lâm Phạm mờ mịt: “Âu Dương Ngọc?”


“Ừ.” Cô ta gật đầu.


“Hai người quen nhau sao? Từ khi nào vậy?” Lâm Phạm đã từng nghe Tần Phong nói về vụ án, vụ án của Lưu Quyên rất không rõ ràng. Đêm đó Âu Dương Ngọc đúng là đã đến khu nhà kia. Anh ta từng xuất hiện, nhưng anh ta đã làm gì Lưu Quyên thì chết không đối chứng.


Lưu Quyên vùi mặt vào lòng bàn tay: “Tháng hai năm ngoái, lúc đó tôi vẫn chưa biết anh ấy là ai. Tôi đi xem mắt bị người ta sỉ nhục, là anh ấy đã giải vây cho tôi.” Lưu Quyên cười một tiếng: “Ngoại hình tốt, lại biết ăn nói, không có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi…”


Lâm Phạm vẫn không dám nghĩ đến. Lưu Quyên và Âu Dương Ngọc. Âu Dương Ngọc cái tên cặn bã đó….


“Anh ấy là người đàn ông đầu tiên khen tôi xinh đẹp.”


Lâm Phạm yên lặng nhìn cô ta, Lưu Quyên nói: “Sau đó vụ án moi tim bị điều tra đến trên người anh ấy, tôi rất mờ mịt. Tôi không muốn tin hung thủ là anh ấy, nhưng trực giác lại nói với tôi rằng anh ấy không thoát khỏi liên quan. Chuyện tôi và anh ấy quen nhau, không hề có ai biết.”


Tam quan của Lâm Phạm được đổi mới, mím mím môi hỏi: “Anh ta muốn giết chị sao? Tối hôm đó…”


Hiện trường phát hiện vụ án Lâm Phạm cũng đã từng nhìn, rất thê thảm. Nếu như trong lòng anh ta có tình cảm với Lưu Quyên thì sẽ không đối xử với cô ta như vậy.


“Đúng, anh ấy muốn giết tôi.” Lưu Quyên cười, lộ rõ vẻ bi thương. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phạm: “Anh ấy căn bản sẽ không thích tôi.”


Lưu Quyên từng thích Tần Phong, nhưng Tần Phong không có ý gì với cô ta cả. Chút tình cảm đó rất nhanh đã phai nhạt. Tuổi của cô ta đã không còn nhỏ nữa, nhưng cho đến giờ vẫn chưa từng yêu đương. Loại đàn ông có dung mạo như Âu Dương Ngọc, đối với cô ta mà nói là một sự cám dỗ.


“Tại sao lại hẹn ở tầng thượng?”


“Tôi không biết, địa điểm là anh ấy chọn, anh ấy bảo tôi đi lên.”


Lưu Quyên không về nhà mà đi thẳng lên sân thượng. Âu Dương Ngọc đối diện với sự chất vấn của Lưu Quyên, đều trả lời một cách thành thạo, từng câu từng chữ vẫn đang dụ dỗ Lưu Quyên. Cho đến khi Lưu Quyên bất tỉnh, cô ta vẫn còn chìm đắm trong sự dịu dàng của Âu Dương Ngọc.


Cô ta nằm trên mặt đất, nhìn Âu Dương Ngọc cởi quần áo của mình ra. Cô ta không thể nhúc nhích, không thể phát ra âm thanh. Cô ta tuyệt vọng bi thương nhìn Âu Dương Ngọc, còn anh ta chỉ si ngốc nhìn vào trái tim của cô ta.


Âu Dương Ngọc cũng giống như Trần Hướng Hoa vậy, bọn họ đều dựa vào tà thuật để sống sót. Sau khi Âu Dương Ngọc phát hiện ở Giang thành có người moi tim liền không đợi được nữa. Người có tháng âm và năm âm không nhiều.


“Sau đó thì sao?” Lâm Phạm truy hỏi.


Sắc mặt của Lưu Quyên lại càng trắng hơn, vết rách màu đen trên ngực cô ta càng trở nên đáng sợ: “Sau đó thì người đạo sĩ kia đến, ông ta lấy tim của tôi đi.”


Âu Dương Ngọc cũng không nói thật với Lâm Phạm. Anh ta sống suốt mấy trăm năm nay, chắc chắn đã gây không ít nghiệp chướng. Thủ pháp của Âu Dương Ngọc cũng giống nhau, đều là lừa lấy sự tin tưởng rồi mới lấy đi trái tim.


“Âu Dương Ngọc đánh không lại ông ta.”


“Cơ thể của Âu Dương Ngọc hiện giờ đang ở đâu?”


Lưu Quyên chỉ im lặng không nói gì. Lâm Phạm nói: “Chị còn có tình cảm với anh ta sao?”


“Có lẽ vậy.”


“Vậy bây giờ chị muốn làm gì?”


“Không biết.”


“Đi đi. Đầu thai chuyển kiếp, người yêu của chị có lẽ đang đợi chị ở trên đường đó.”


Ánh mắt Lưu Quyên có chút mê mang: “Sẽ như vậy ư?”


“Sẽ như vậy, tin tưởng tôi.” Ánh mắt của Lâm Phạm kiên định: “Chỉ là lần này đừng yêu sai người nữa. Anh ta không phải là người, không có trái tim. Anh ta không xứng.”


Lưu Quyên cúi đầu xuống. Lâm Phạm xuống giường đi đến bên cạnh cô ta, ngồi xuống ngẩng đầu lên nhìn Lưu Quyên: “Chị rất xinh đẹp, thật đấy. Lần đầu tiên tôi gặp chị đã cảm thấy như vậy.”


“Vậy sao?”


Lâm Phạm gật đầu: “Thực ra thì đầu thai cũng rất tốt, còn sống thì sẽ còn có hi vọng.”


Lâm Phạm e rằng sẽ không có cơ hội để đầu thai nữa rồi. Cô và Tần Phong chỉ có tình duyên một kiếp. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời dường như đã bị tuyết chiếu ra ánh sáng. Lâm Phạm cười, nói: “Đi đi. Ở lại lâu rồi thì chị sẽ không đi được nữa đâu. Chấp niệm ngày càng nặng, chị không buông bỏ được thì sẽ trở thành một thứ không phải người cũng không phải quỷ. Sẽ không còn hi vọng nữa.”











Chương 118:


Tần Phong quay về vào ngày hai mươi ba tháng chạp. Lâm Phạm và mẹ Tần đang cùng đi dạo phố. Mẹ Tần hết phàn nàn về chồng rồi lại phàn nàn về con. Lâm Phạm cười cười đi bên cạnh bà ấy, cũng không nói gì nhiều.


Đi qua một cửa hàng quần áo nam, mẹ Tần đi vào chọn quần áo giúp Tần Vân Kha. Lâm Phạm nhìn thấy một chiếc áo khoác dài màu xám, liền lấy ra xem. Mẹ Tần quay đầu lại nhìn: “Rất đẹp. Dì biết số đo của Tần Phong đấy.”


Mặt Lâm Phạm đỏ lên, trả chiếc áo về chỗ cũ: “Đợi anh ấy về rồi nói đi ạ. Cũng không biết anh ấy có thích kiểu này không.”


Vừa dứt lời thì điện thoại vang lên. Lâm Phạm lấy điện thoại ra thấy là Tần Phong, tim đập thình thịch: “Dì ơi, cháu ra ngoài nghe điện thoại nhé.”


“Ừ.”


Trung tâm thương mại đang mở một bài hát tiếng Quảng, giọng hát trầm ấm của nam ca sĩ nhẹ nhàng triền miên bên tai.


Lâm Phạm đi đến bên cạnh lan can nghe máy: “Tần Phong?”


“Em không ở nhà à?” Tần Phong hỏi.


Lâm Phạm dừng lại vài giây, nhanh chóng hiểu được ý của nói này: “Anh về rồi hả?”


“Ừ.” Tần Phong đáp: “Em đang ở đâu?”


“Em đang đi dạo với dì.”


“Ở đâu?”


Lâm Phạm nói vị trí cho anh, rồi hỏi: “Anh mới về đến nhà hả?”


“Ừ, anh qua đó ngay đây.” Tần Phong tắt máy, Lâm Phạm nhìn điện thoại mấy giây. Woa! Nhanh vậy à? Cô còn chưa nói hết câu mà.


Lâm Phạm cất điện thoại đi, quay lại cửa hàng quần áo nam. Mẹ Tần đã chọn xong một cái áo khoác, đang quẹt thẻ.


“Tần Phong về rồi ạ.” Lâm Phạm nói: “Anh ấy sẽ đến ngay.”


Mẹ Tần cất thẻ, quay đầu cười: “Vậy thì tốt. Tối nay nhà chúng ta đầy đủ rồi.”


Một giờ sau, Tần Phong đến trung tâm thương mại. Lâm Phạm và mẹ Tần đã chuyển đến tiệm đồ ngọt dưới tầng. Tần Phong mặc một cái áo khoác ngắn, một bộ dạng phong trần. Mẹ Tần nhìn anh một cái: “Ui, con đi tu luyện từ trong núi về đấy hả?”


Tần Phong đen hẳn đi, râu cũng chưa cạo sạch. Lâm Phạm thầm nghĩ, đen hơn chút nữa thôi thì sẽ không đẹp trai nữa.


Tần Phong kéo ghế ra ngồi xuống, đưa tay ra vuốt ve tai của Lâm Phạm. Có mẹ ở đây, bọn họ không nên quá thân mật: “Có lúc sẽ huấn luyện ở trong núi.”


Mẹ Tần híp mắt nhìn anh: “Gầy rồi.”


“Bố con đâu ạ?”


“Tiệc cuối năm của công ty, bây giờ vẫn còn đang bận.” Mẹ Tần nói: “Ngày mấy con được nghỉ. Có thể ở nhà bao lâu?”


“Nghỉ ba ngày, chuẩn bị đi làm ba ngày nữa.”


Mẹ Tần lúc lâu sau mới giơ ngón cái lên: “Thật chuyên nghiệp.”


“Có là tốt rồi, năm ngoái còn phải trực.”


Lâm Phạm ở bên cạnh nén cười, Tần Phong hỏi: “Trưa nay ăn cơm ở đâu vậy?”


Bọn họ chọn lấy một nhà hàng. Ăn uống xong Tần Vân Kha liền đến đón mẹ Tần đi. Tần Phong đưa Lâm Phạm ra khỏi nhà hàng. Bên ngoài, bông tuyết xoay tròn trên không trung rồi theo chiều gió mà rơi xuống mặt đất.


“Tuyết rơi rồi.”


Tần Phong ừ một tiếng, giọng nói của anh trầm thấp, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Phạm.


Lâm Phạm dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi bỗng cười lên: “Em nhớ anh.”


Tần Phong ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô: “Nhớ đến chừng nào?”


Lâm Phạm ôm eo của anh, cười ra tiếng: “Anh đoán xem.”


Tần Phong hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, mỗi lúc một sâu hơn. Lâm Phạm khẽ “ưm” một tiếng: “Đang ở bên ngoài đấy.” Tần Phong kéo mũ áo lông của cô lên, che đi mặt của Lâm Phạm: “Không nhìn thấy.”


Hôn đến khi đầu óc của Lâm Phạm sắp bay ra ngoài, Tần Phong mới buông cô ra, lau qua nước dính trên khóe miệng cô: “Về nhà thôi.”


Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, vừa dầy vừa nặng đè trên mặt đất. Lâm Phạm đi theo Tần Phong ra bãi đỗ xe: “Dì nói tối nay qua đó ăn cơm, hôm nay là Tết ông Táo.”


“Ừ.”


“Vậy bây giờ chúng ta về bên nào?”


“Nhà của chúng ta.”


Tần Phong mở cửa xe để Lâm Phạm đi vào, rồi đi vòng qua bên kia lái xe: “Về đó trước, tối nay lại qua chỗ của bố mẹ.”


Lâm Phạm thắt dây an toàn. Cô nhớ Tần Phong, đã rất lâu không được gặp anh rồi.


“Thi thể của Âu Dương Ngọc đã được tìm thấy rồi.” Tần Phong lái xe đi ra ngoài, nói.


Lâm Phạm nhanh chóng quay đầu: “Cái gì? Tìm được ở đâu?” Lâm Phạm nói chuyện của Lưu Quyên cho Tần Phong, nhưng bọn họ cũng không tìm được thi thể của Âu Dương Ngọc. Lưu Quyên đi rồi, thi thể trở thành một câu đố.


“Tòa nhà cũ ở đường Trung Minh. Vài ngày trước không hiểu sao có một chỗ bị vùi xuống, có người phát hiện ra một thi thể ở bên trong. Sau khi giám định thì xác nhận là Âu Dương Ngọc.”


Vậy mà lại giấu ở đường Trung Minh, Lưu Quyên rốt cuộc là muốn làm gì?


“Tìm được là tốt rồi.” Lâm Phạm nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng trầm xuống.


Những chuyện ở kiếp trước, linh tinh rời rạc. Cô cũng không nhớ về Âu Dương Ngọc lắm, rất phiến diện. Về Tần Phong cũng rất ít, chỉ là cùng nhau xuất hiện ở trên ngựa vào lúc cuối cùng, còn lại thì không nhớ gì nữa.


Cát bụi lại trở về với cát bụi. Hiện tại sẽ là một cuộc sống mới, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu.


Xe dừng lại, Tần Phong không lập tức xuống xe mà lấy một chiếc hộp từ trong túi ra đưa cho Lâm Phạm: “Cho em cái này.”


Lâm Phạm nghi hoặc nhìn anh, nhận lấy cái hộp, hỏi: “Cái gì đây?”


“Mở ra xem xem.”


Lâm Phạm mở ra thì thấy một sợi dây chuyền kim cương, cô cười hỏi: “Của em à?”


Tần Phong đưa tay sang: “Để anh đeo lên cho em.”


Lâm Phạm đưa cái hộp cho Tần Phong, cởi dây an toàn ra. Tần Phong vén tóc lên cho Lâm Phạm, rồi đeo chiếc dây chuyền lên. Khoảng cách rất gần, anh có thể ngửi được mùi hương trên cơ thể Lâm Phạm, từ cơ thể đến trái tim đều bắt đầu xao động.


“Phạm Phạm.” Giọng nói của anh trầm khàn.


Lâm Phạm cười: “Anh đeo xong chưa?”


Tần Phong thả tóc cô xuống: “Xong rồi.”


Lâm Phạm vui vẻ kéo chiếc dây ra xem: “Rất đẹp, cảm ơn anh.”


Tần Phong nhướng mày, cũng cười cười nhìn cô một lúc, rồi nói: “Về nhà thôi.”


Căn nhà đã lâu không có người ở, trông rất lạnh lẽo. Lâm Phạm đặt túi xuống, nhìn thấy trong phòng khách có vali hành lý của Tần Phong liền đẩy nó đến phòng tắm: “Có quần áo bẩn không?”


Tần Phong đột nhiên ôm lấy Lâm Phạm từ phía sau. Lâm Phạm bị giật mình, anh đang nồng nhiệt hôn lên cổ cô. Lâm Phạm bị nhột, rụt cổ lại, kêu lên: “Đừng mà!”


Tần Phong bế ngang Lâm Phạm lên, cúi đầu hôn lên môi cô, sải bước về phía phòng ngủ. Lâm Phạm bị hôn đến không thở nổi, đá rơi giày, nhân lúc hô hấp mà giãy giụa: “Ga trải giường còn chưa thay.”


Tần Phong đặt cô lên sofa, đổi chiếc ga giường đang bị che phủ. Mục đích quá rõ ràng, Lâm Phạm thẹn thùng không biết như thế nào cho phải, cô rụt đầu lại: “Em còn chưa tắm.”


“Em đi tắm đi.” Giọng nói của Tần Phong khàn khàn, ánh mắt đen nhánh nhìn qua, sâu đến mức u ám. Lâm Phạm cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lục lọi quần áo để thay từ trong tủ: “Buổi chiều còn phải ra ngoài.”


“Đủ thời gian.” Tần Phong lời ít ý nhiều.


Lâm Phạm mím mím môi: “Vậy em đi tắm ở bên ngoài.”


“Bên trong.”


Lâm Phạm nhanh chóng đi vào, đóng cửa lại. Tần Phong đổi luôn cả khăn che, anh thì sao cũng được, nhưng Lâm Phạm là một cô gái, không thể để bị bẩn.


Lúc Lâm Phạm sắp tắm xong thì Tần Phong bước vào, Lâm Phạm vội vàng lấy một cái khăn bao bọc cơ thể. Hơi nóng mờ mịt tràn ngập khắp phòng tắm. Anh chỉ mặc một cái quần ngắn màu đen, cơ bắp hiện ra càng trở nên tinh tế, cơ bụng nhỏ gầy. Lâm Phạm nuốt nước miếng, Tần Phong đi đến nhéo một cái lên mặt cô: “Tắm cùng em.”


Không khí nóng bỏng tràn ngập hơi nước, giọng nói của anh càng trở nên trầm khàn. Lâm Phạm miệng đắng lưỡi khô, lại vểnh môi một lần nữa.


Tần Phong nhìn cô, cởi bỏ quần ngắn trên người. Lâm Phạm che mắt, xoay người bỏ chạy. Tần Phong túm cô quay lại, hôn lên môi cô: “Muốn hay không? Hửm?”


Trên người Lâm Phạm chỉ có một lớp bình phong che chở, rất nhanh đã bị rơi xuống đất. Tần Phong bế cô lên, mở nước nóng trong bồn tắm. Anh đặt Lâm Phạm áp vào tường, hôn từng chút từng chút một. Da của Lâm Phạm trắng mịn tinh tế, anh chỉ cần hơi dùng sức thì sẽ để lại dấu vết.


Chân của Lâm Phạm bị cưỡng ép tách ra, kẹp lấy eo của Tần Phong. Cô hoàn toàn dựa vào sự chống đỡ của Tần Phong mới không ngã xuống. Lâm Phạm bị hôn đến thở dốc, cô thấp giọng kêu: “Thả em xuống.”


Tần Phong cười, ôm lấy cô bước vào bồn tắm. Lâm Phạm ngồi trên đùi anh, lập tức đụng phải vật đó, cắn một cái lên bả vai của anh nói: “Ở đây không thoải mái.”


Tay của Tần Phong chầm chậm đi xuống, thăm dò quanh quẩn ở lối vào. Lâm Phạm đột nhiên nắm lấy bả vai của anh, lưng cũng trở nên căng thẳng: “Ưm..”


“Thoải mái không?”


Lâm Phạm không dám thu chân về, cũng không dám xuống dưới. Cứ giằng co như vậy một lúc, ngón tay của anh thăm dò vào trong. Lâm Phạm nằm trên vai anh thở dốc, ngón tay mang theo nước nóng, Lâm Phạm mơ hồ hừ một tiếng: “Muốn anh…”


Tần Phong suýt chút nữa thì mất khống chế. Anh dừng lại một chút, cổ họng khẽ chuyển động, giọng nói trầm khàn: “Đợi đã.”


Anh tăng thêm một ngón tay chầm chậm đi vào, Lâm Phạm đột nhiên hét lên, đầu óc trống rỗng. Bọn họ đã rất lâu không làm rồi. Thời gian gặp mặt cũng không có, chứ đừng nói đến những chuyện này. Tần Phong hôn lên mặt cô, hôn một đường đi xuống, ngón cái đặt ở trên hạt đậu nhỏ của cô: “Có thể không?”


Lâm Phạm hiện giờ đã choáng váng, thở hổn hển. Cơ thể chịu đựng từng đợt từng đợt kích thích, cô nắm lấy cánh tay Tần Phong: “Đừng mà…”


“Đừng mà cái gì?”


Lâm Phạm không trả lời. Tóc của cô hoàn toàn ướt nhẹp, tán loạn dính lên da thịt trắng như tuyết, vô cùng mê hoặc lòng người. Cô đã gần xong rồi, Tần Phong mới chặn ở cửa vào, cúi đầu hôn lên môi cô. Đi vào được một nửa, Lâm Phạm liền rên rỉ ra tiếng.


“Đau không?”


“Không phải.” Lâm Phạm thở dốc, nằm bò lên bả vai anh: “Em khó chịu.”


Tần Phong kìm nén đến tận bây giờ cũng không hề dễ dàng, cố đè nén dục vọng hỏi: “Đổi một tư thế khác nhé?” Anh vuốt ve sống lưng của Lâm Phạm: “Hử?”


“Ừ.” Lâm Phạm hiện giờ đã không nói ra được câu gì thừa thãi. Tần Phong để cô nằm lên bên cạnh bồn tắm, lúc này mới đâm vào, cánh tay xuyên qua trước ngực nắm lấy cô.


Lâm Phạm sắp bị anh hành hạ đến sống dở chết dở rồi. Tần Phong mang tất cả những lần không được làm trong thời gian này gộp lại làm một. Từ phòng tắm cho đến phòng ngủ, Lâm Phạm cũng không biết là đã lên cao trào đến mấy lần, đầu óc cũng trở nên mơ màng.


Cô thở dốc hỏi: “Anh kết thúc chưa vậy?”


Thân dưới bị cọ sát có chút đau đớn, Tần Phong nắm lấy eo cô bắn vào lần cuối cùng, Lâm Phạm cũng thét lên một tiếng. Anh ôm Lâm Phạm một lúc rồi mới rút ra ngoài, hôn lên trán cô, nằm xuống vuốt ve mái tóc của Lâm Phạm. Đã khô được một nửa rồi.


Tần Phong kéo chăn qua đắp cho hai người, Lâm Phạm cuộn tròn trong lòng anh, lông mi của cô rất dài, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Ngón tay của Tần Phong lướt qua mặt cô, không biết nên yêu chiều bảo bối trong lòng như thế nào mới là tốt.


Lâm Phạm rất nhanh đã ngủ mất. Thời gian gần đây Tần Phong tham gia học tập huấn luyện, khoảnh khắc bình yên như vậy không nhiều. Dụi dụi cằm lên đỉnh đầu Lâm Phạm, Tần Phong nhắm măt: “Lâm Phạm?”


Lâm Phạm không trả lời, đã ngủ say rồi.


Tần Phong kéo rèm cửa lại, cũng không xem giờ, rất nhanh sau đó cũng chìm vào giấc ngủ. Lâm Phạm bị đói đến tỉnh giấc, trong phòng tối om. Lâm Phạm đang định chui ra khỏi vòng tay Tần Phong thì anh tỉnh lại. Tần Phong đưa tay sang bật đèn, mơ màng kéo Lâm Phạm qua hôn một cái, rồi lại nằm xuống:


“Anh buồn ngủ.”


Lâm Phạm đẩy anh một cái: “Điện thoại của anh đâu? Mấy giờ rồi?”


Bắp đùi của Lâm Phạm đau rát, anh không biết tiết chế một chút nào cả, cô mới động đậy một chút thì có dịch chảy ra. Lâm Phạm lập tức dừng lại, kéo chăn qua che cơ thể mình.


Khi thứ đó của Tần Phong ở trong cơ thể của cô cũng sẽ như vậy. Cô không động nữa nhưng anh vẫn không chịu dừng. Đột nhiên cảm thấy có một lượng lớn chất lỏng từ dưới thân đi ra, Lâm Phạm đen mặt, cảm thấy có chút mờ mịt.


Tần Phong nói: “Một giờ rồi?”


Liền vội vàng đứng dậy mặc quần áo: “Lúc tối mẹ anh có gọi điện, anh không nghe thấy.”


Lâm Phạm không tìm được quần áo, nhưng lại không thể để trần mà chạy vào nhà vệ sinh. Lần này vô cùng khoa trương, dưới thân lại tuôn ra một lần nữa. Tần Phong lúc này mới nhận ra Lâm Phạm có gì đó không đúng, vội vàng nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”


Lâm Phạm: “Quần áo của em đâu? Giúp em lấy bộ quần áo, em muốn vào nhà tắm.”


“Trong phòng chỉ có hai chúng ta, không cần mặc cũng được.” Mặc dù ngoài miệng Tần Phong mặt dày vô sỉ nhưng vẫn đưa áo khoác của mình cho Lâm Phạm. Lâm Phạm cầm áo khoác bao bọc lấy cơ thể rồi nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh. Tần Phong đang định mặc quần, ánh mắt liền rơi vào một mảng màu đỏ lớn trên giường. Ga giường màu nhạt, màu đỏ kia liền trở nên vô cùng chói mắt.


Tần Phong ngây ngốc, mắt mở to, nhanh chóng bật đèn vén chăn lên, một mảng máu lớn. Trong đầu anh nổ ầm một tiếng, chạy thẳng đến nhà vệ sinh đẩy cửa ra. Lâm Phạm đang ngồi trên bồn cầu, hai người bốn mắt nhìn nhau. Yên lặng một lúc, Lâm Phạm nhanh chóng lấy quần áo lên che mình: “Làm….làm gì vậy?”


“Sao lại có máu?” Mặt mũi Tần Phong trắng bệch, nhìn vào cô: “Trên giường có máu.”


Lâm Phạm mờ mịt nhìn anh: “ Hả? Anh làm đến mức em bị bệnh rồi?”


Tần Phong: “…..”


Lâm Phạm cau mày, sắc mặt cũng rất khó coi. Thân dưới lại cảm nhận có chất dịch đi ra, cô nói: “Anh ra ngoài trước đi.”


Tần Phong ra ngoài đóng cửa lại, anh vẫn còn ngây ngốc. Lâm Phạm đứng dậy nhìn xuống bồn cầu, đầu óc choáng váng. Rất nhiều máu, nước đều bị biến thành màu đỏ. Không phải là bị Tần Phong làm đến mức bị bệnh thật đấy chứ? Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Lý do này đi đến bệnh viện liệu có thành trò cười không?


Lâm Phạm muốn khóc rồi.


Bên ngoài Tần Phong đang gọi điện thoại, bên kia vừa nghe máy, “alo” một tiếng. Tần Phong đột nhiên không biết nói như thế nào, đành tắt điện thoại. Anh vội vàng mặc quần áo vào, định đưa Lâm Phạm đến bệnh viện.


Tần Phong gõ cửa nhà vệ sinh: “Anh vào nhé.”


Lâm Phạm: “Anh đừng vào.”


Tần Phong vẫn mở cửa đi vào. Lâm Phạm đang dùng áo khoác của anh bao bọc cơ thể, tóc tai rối loạn, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vẫn đang chảy máu, làm sao bây giờ?”


“Đi bệnh viện, em đứng lên đi.”


“Đứng lên sẽ chảy máu, áo đều bị đỏ cả rồi.” Vẻ mặt Lâm Phạm đau khổ, không lẽ cô lại phải chết? Nếu không tại sao lại chảy nhiều máu nhưu vậy?


“Hay là lấy thứ gì đó lót vào trước. Rồi đến bệnh viện?”


Lâm Phạm bây giờ đang mất hết hồn vía, chuyện hậu sự cũng nghĩ xong cả rồi: “Liệu em có chết không?”


Điện thoại của Tần Phong vang lên, pháp y Lưu gọi điện lại. Tần Phong ban đầu cũng là học y, tuy rằng một cái là giải phẫu, một cái là cứu người. Nhưng cấu trúc cơ thể con người không phải đều là như vậy sao?


Tần Phong nghe máy, giọng nói của pháp y Lưu rơi vào bên tai: “Có chuyện gì không? Hiện giờ gọi điện có được không?”


Tần Phong nhìn Lâm Phạm đang ngồi trên bồn cầu một lúc, đem câu nói nuốt trở về: “Không có gì, gọi nhầm thôi.”


“Cho anh vào blacklist!” Pháp y Lưu gào thét: “Bạn bè gì giờ này nữa!”


Tần Phong tắt điện thoại: “Em có….chỗ nào khác khó chịu không?”


Lâm Phạm lắc đầu, Tần Phong nói: “Anh đi lấy quần áo cho em, mặc quần áo xong rồi đến bệnh viện. Sẽ không chết đâu, tin tưởng anh.”


“Vậy anh đóng cửa lại.” Anh cũng đâu phải bác sĩ. Tâm trạng của Lâm Phạm rất u ám. Bị làm đến chết, kiểu chết này cũng quá dị thường rồi!


Lâm Phạm đang định lấy một ít giấy đệm lên trước, đang đặt giấy lên được một nửa thì suýt chút nữa nhảy giật cả lên. Chuyện này sao lại quen thuộc như vậy chứ? Trước kia cô còn đi học ở huyện, những bạn học đến tháng mà không có băng vệ sinh cũng dùng giấy lót lên trên như vậy. Không phải là cô đến tháng đấy chứ?


 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom