• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi (1 Viewer)

  • Chương 109+110

Chương 109:


“Hôm đó ở bệnh viện em đã cảm thấy cô giáo Chu có gì đó không đúng, hóa ra là cô ấy đã biết rằng Lôi Hiểu Giai chết như thế nào. Khó trách cô ấy lại không được bình thường.”


Tần Phong ngẩng đầu: “Em gặp Chu Tĩnh ở bệnh viện?”


“Đúng vậy, là ngày hôm qua.”


“Cô ấy đến đó làm gì?”


“Hình như là đến thăm bố mẹ của Lôi Hiểu Giai.”


Tần Phong dùng điện thoại để bàn nhấn một dãy số. Anh cầm ống nghe, tầm mắt rơi vào tài liệu trước mặt, tay gõ lên mặt bàn. Điện thoại đã được kết nối.


“Tôi là Tần Phong của cục cảnh sát thành phố.” Tần Phong nói: “Muộn như vậy còn làm phiền anh, là vì liên quan đến một điểm đáng nghi của vụ án Lôi Hiểu Giai. Tôi có thể hỏi anh một số vấn đề được không?”


Lúc này đã là rạng sáng, nhưng bố mẹ của Lôi Hiểu Giai vẫn chưa ngủ. Con gái cưng của bọn họ đã mất rồi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ai có thể ngủ được chứ? Nỗi đau như khoan vào tim cũng không thể so sánh bằng.


“Anh nói đi.”


“Anh cũng học cấp ba ở trường trung học Thập Lục sao?”


“Việc này có liên quan gì đến con gái tôi?”


“Anh và vợ anh là bạn học cấp ba đúng không?”


“Đúng.”


“Anh có biết một nữ sinh tên Tô Uất Lam không?”


“Tô Uất Lam?” Ông ta dừng lại chừng một phút, rồi mới lên tiếng: “Không phải cô ta bị bệnh tim mà chết sao? Tôi nhớ ra rồi, cô ta có liên quan đến cái chết của Giai Giai nhà chúng tôi sao?”


“Tạm thời thì không có.” Tần Phong nói: “Chỉ là điều tra một chút tình hình, vậy vợ anh và Tô Uất Lam có quan hệ tốt hay không?”


“Tôi không biết. Tình trạng của vợ tôi không được tốt lắm, không thể trả lời anh vấn đề này được.”


“Giáo viên chủ nhiệm của Lôi Hiểu Giai hôm qua có đến bệnh viện thăm hai người không?”


“Cô giáo Chu?”


“Đúng vậy, cô giáo Chu Tĩnh.”


“Cô ta không tới, cô ta không dám tới.” Nói đến Chu Tĩnh bố Lôi liền tức giận, nâng cao giọng phẫn nộ đáp: “Cô ta chính là kẻ phạm pháp. Con của chúng tôi được đưa đến trường học, bây giờ xảy ra chuyện rồi mà trường học bọn họ lại làm con rùa rụt cổ.”


Tần Phong tắt điện thoại, cất tài liệu đi rồi sải bước ra ngoài: “Đến trường một lần nữa.”


Lâm Phạm đuổi theo anh: “Đến trường làm gì?”


“Gặp Chu Tĩnh.”


Hai người bước nhanh ra cửa. Bên ngoài trời rất lạnh, tuyết đang rơi. Từng bông tuyết hòa lẫn với gió lạnh tạt vào mặt có chút đau đớn. Lâm Phạm rụt cổ lại, Tần Phong ôm cô vào lòng, kéo khóa áo lông lên cho cô, ngón tay thô ráp quét qua mặt Lâm Phạm: “Anh chỉ sợ em xảy ra chuyện.”


Trong đêm gió tuyết lạnh lẽo, anh đứng ở trước mặt cô, ánh đèn đường u tối vàng vọt. Từng bông tuyết từ phía trên đầu anh tới tấp rơi xuống, một bông tuyết rơi lên chóp mũi anh, Lâm Phạm bỗng cảm thấy mũi mình có chút chua xót.


“Ừm.”


Tần Phong cúi xuống hôn một cái lên môi cô, trên môi anh có mùi của thuốc lá, Lâm Phạm ngẩng đầu lên: “Em sợ mục tiêu của ông ta là anh. Tần Phong, nếu như là anh, vậy em phải làm sao đây?”


Tần Phong cũng không ngờ rằng Lâm Phạm sẽ nghĩ đến điều này, anh vẫn luôn che chở cho Lâm Phạm, sợ cô sẽ xảy ra chuyện. Mục tiêu của Trần tiên sinh là anh sao? Tần Phong cau mày: “Sao em lại nghĩ như vậy?”


“Anh vốn dĩ không nhìn thấy ma. Ma đều sợ anh, nhưng tại sao bây giờ lại không sợ nữa? Là anh đã thay đổi, hay là những ma quỷ đó thay đổi?”


“Lôi Hiểu Giai có thể lại gần anh không?”


Lâm Phạm chớp mắt một cái, Tần Phong xoa xoa lên tóc cô: “Đi thôi.”


Một giờ rưỡi sáng, Tần Phong và Lâm Phạm đi đến trường học. Cổng bị khóa, phòng bảo vệ có sáng đèn nhưng gọi thì không thấy ai trả lời. Tần Phong nhìn xung quanh một lượt rồi đi vòng sang một bên khác, nhanh nhẹn trèo vào trong. Vừa định dặn dò Lâm Phạm đợi ở bên ngoài thì đã thấy Lâm Phạm nhanh chân trèo vào trong.


Tần Phong nhướng mày, một lúc sau mới lên tiếng: “Cô nhóc này, không theo quy tắc cũng không chịu nghe lời.”


Lâm Phạm giả vờ không nghe thấy: “Đi thôi.”


Hai người bước nhanh đến tòa nhà kí túc xá của giáo viên. Đèn trong phòng của Chu Tĩnh không được bật. Gõ cửa thì không có ai trả lời. Cứ như vậy đến năm phút sau, Tần Phong lấy trong túi ra một cái thẻ. Khóa cửa của tòa nhà kí túc rất đơn giản, thẻ của anh mở cửa ra một cách dễ dàng.


Lâm Phạm đứng bên cạnh trợn to mắt, nói nhỏ: “Liệu như vậy có phải không được hay lắm hay không? Lỡ như cô giáo Chu đang ngủ bên trong thì sao?”


Tần Phong nhường chỗ: “Vậy em vào đi, em là con gái.”


Lâm Phạm: “….”


Trộm cướp! Phạm luật!


Đi vào bật đèn lên, gian phòng bên ngoài không có người. Nhìn qua một cái là có thể thấy phòng ngủ, bên trong cũng không có ai. Túi bị ném xuống đất, đồ đạc vương vãi khắp nơi. Lâm Phạm vội vàng xoay người lại: “Tần Phong, liệu có phải cô giáo Chu xảy ra chuyện rồi không?”


Tần Phong đi vào phòng ngủ xem xét, giường chưa được trải, trong phòng không có dấu vết bị lục lọi. Ngoài phòng khách có một cái túi bị vứt trên mặt đất, đồ đạc rơi bừa bãi khắp nơi. Tần Phong ngồi xuống xem xét đồ dưới đất.


“Không cầm theo túi mà lại đi đâu?”


Anh nhìn bốn phía xung quanh, căn phòng không lớn, rất nhanh anh đã nhìn thấy một chiếc túi quen thuộc. Tần Phong đã từng thấy chiếc túi này, chiều chủ nhật anh từ trong trường học đi ra thì thấy Chu Tĩnh xách cái túi này.


Tần Phong đi đến mở túi ra, bên trong được nhét không ít những tờ giấy màu vàng, ngoài ra thì không còn gì nữa. Những tờ giấy màu vàng này là để đốt cho Thẩm Di sao? Chu Tĩnh đã đi đâu rồi? Về nhà ư?


Không thu hoạch được gì cả. Tần Phong đứng lên, nói: “ Đi thôi.”


Hai người đi ra cổng. Bảo vệ lúc này đã thức dậy, mở cửa cho Tần Phong. Lâm Phạm ngáp một cái, hỏi: “Hay là em về kí túc xá, anh….”


“Về nhà.” Tần Phong đáp: “ Sáng mai anh đưa em đi học, về nhà ngủ đi.”


Rồi bổ sung thêm một câu: “An toàn.”


Lâm Phạm lấy điện thoại ra xem giờ, cô không có thói quen đeo đồng hồ: “ Còn ba tiếng nữa là phải đi học rồi, đi trên đường lại mất thêm một tiếng rưỡi nữa. Em sẽ buồn ngủ chết mất.”


“ Thật sự dậy không nổi thì ngày mai xin nghỉ học.”


Lâm Phạm nhìn anh vài giây: “ Ý kiến này của anh rất…. không tốt. Không theo quy củ cho lắm.”


Trên đường về nhà, Lâm Phạm ngủ quên mất, Tần Phong vẫn đang nghĩ rằng Chu Tĩnh đã đi đâu? Đến nơi, anh dừng xe dưới lầu, rồi đi qua bế Lâm Phạm lên trên nhà. Lâm Phạm tỉnh lại, mở mắt nhìn anh một cái, rồi lại tiếp tục ngủ.


Chu Tĩnh cũng có đôi mắt âm dương, cô ấy đến bệnh viện tìm ai? Liệu có liên quan đến Trần tiên sinh hay không? Tần Phong đã điều tra ra, năm nạn nhân trong vụ án moi tim đều có đôi mắt âm dương, liệu Chu Tĩnh có phải người thứ sáu hay không?


Tần Phong bế Lâm Phạm lên giường, đắp chăn cho cô rồi gọi điện đến cục, cho người đi điều tra camera giám sát. Anh không buồn cởi quần áo mà nằm lên giường luôn, kết quả lúc tỉnh dậy đã là tám giờ. Lâm Phạm im lặng một lúc rồi chạy như bay vào nhà tắm.


Điện thoại của Tần Phong vang lên, anh ăn nghe máy.


“ Trưa ngày chủ nhật Chu Tĩnh đúng là không đến thăm bố mẹ Lôi Hiểu Giai, cô ấy đi thăm một cụ già tên Thái Lan.”


“ Ở phòng bệnh số mấy?”


Tiểu Vương đọc địa chỉ, Tần Phong đứng dậy sải bước ra cửa: “Bây giờ anh đến trường học tìm Chu Tĩnh…giúp tôi điều tra, vẫn là vụ án của Lôi Hiểu Giai.”


“Được.”


Tần Phong tắt điện thoại, Lâm Phạm thò gương mặt ướt nhẹp vào trong: “Toang rồi, em bị muộn học.”


“Lát nữa anh sẽ đến trường của em, anh đưa em cùng đi.”


Cũng chỉ có thể như vậy. Đồng hồ báo thức của Lâm Phạm chắc chắn đã bị Tần Phong tắt đi mất, đây là suy đoán của cô khi ở trên xe. Đặt lại báo thức, Lâm Phạm hỏi: “Anh đến trường làm gì?”


“Chu Tĩnh và Trần tiên sinh có quen nhau.” Bàn tay cầm tay lái của Tần Phong nắm chặt lại, Thái Lan chính là vợ của Trần tiên sinh: “Chu Tĩnh có đôi mắt âm dương, phù hợp với những đặc điểm đặc biệt của của những nạn nhân trước. Có thể cô ấy sẽ là mục tiêu thứ sáu.”


Lâm Phạm kinh ngạc đến mức suýt nữa rớt cả cằm: “Không phải chứ?”


“Việc này rất nghiêm trọng, chỉ có anh và em biết.”


Lâm Phạm vẫn mơ hồ: “Mục tiêu thứ sáu?”


“Những vụ án trước đây anh đã xem qua rất nhiều lần, điểm tương đồng duy nhất giữa bọn họ là đôi mắt âm dương. Có thể là kẻ moi tim cần những người có đặc điểm này.”


“Vậy em không phải là….” Lâm Phạm trong nháy mắt đã hiểu ra: “Em là người thứ bảy?”


“Khả năng là vậy. Có rất nhiều chuyện chúng ta đều đang ở trong giai đoạn suy đoán. Nếu như gặp lại được Âu Dương Ngọc thì hỏi anh ta cho rõ.”


“Âu Dương còn sống sao? Liệu anh ta có phải chủ mưu không?”


“Nếu như là anh ta thì cho dù thế nào anh ta cũng sẽ không làm tổn thương đến em lần nữa.” Tần Phong nhìn qua Lâm Phạm: “Nếu mục tiêu thứ bảy là em, vậy kẻ đó chính là Trần tiên sinh.”


Nếu như Chu Tĩnh mất tích thì Tần Phong sẽ không để Lâm Phạm rời khỏi tầm mắt của mình. Có lẽ anh sẽ để Lâm Phạm nghỉ học, ở bên cạnh anh cho đến khi an toàn.


Lâm Phạm mở chai nước ra uống đi một nửa. Uống xong, cô buông bình nước, nhìn về phía sương mù dày đặc. Đêm hôm qua tuyết vẫn chưa rơi nhiều, mặt đất ướt nhẹp cả một mảng. Nhưng bầu trời vẫn rất âm u, tù túng khiến người ta cảm thấy uể oải.


Điện thoại Tần Phong vang lên, anh nghe máy. Tần Phong không đeo tai nghe, âm thanh cứ thế được khuếch đại lên.


“Chu Tĩnh không ở trường, có lẽ là đã về nhà.”


“Liên lạc với người nhà cô ấy.”


“Nghiêm trọng vậy à?”


Tần Phong gõ gõ lên tay lái: “Có thể là có liên quan đến vụ án moi tim. Những người liên quan đến vụ án này và vụ án moi tim có quan hệ rất phức tạp, điều tra đi.”


“Hả? Vụ án moi tim?”


“Chút nữa sẽ quay lại họp. Tìm người trước đã.”


Tần Phong đưa Lâm Phạm đến trường học: “Chú ý an toàn. Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải đặt an toàn của mình lên đầu tiên.”


“Vâng.”


Vốn dĩ Tần Phong muốn điều tra chuyện của Tô Uất Lam, về vụ án hai mươi tư năm về trước đó. Kết quả Chu Tĩnh lại mất tích, anh điều tra camera của cổng trường thì phát hiện Chu Tĩnh ra cổng trường vào lúc mười hai giờ đêm. Đợi khoảng mười phút thì có một chiếc xe đến đón cô ấy.


Chiếc xe đó có nhãn hiệu rất thấp. Tần Phong phóng to hình ảnh cũng không nhìn rõ biển số xe. Anh cầm video của camera giám sát quay về, trên đường đi thì nhận được điện thoại của Tiểu Vương.


“Chu Tĩnh vẫn chưa về.”


“Chu Tĩnh có thể là mục tiêu thứ sáu của vụ án moi tim.” Tần Phong nói: “Quay về họp.”


Bọn họ điều tra ra được camera giám sát dọc đường. Chiếc xe lái thẳng ra khỏi Giang thành, nơi xuất hiện cuối cùng là Ứng huyện. Tên đăng ký biển số xe là Ngụy Thời, trẻ mồ côi, không có bất kỳ thông tin cá nhân nào.


Tần Phong xem lại video giám sát một lần nữa, cuối cùng cũng nhìn được chính diện mặt của tài xế.


“Tạm dừng!”


“Đội trưởng Tần?”


“Tôi đã từng gặp người này.” Thư đồng của Trần tiên sinh, là người luôn đi theo bên cạnh Trần tiên sinh. Tần Phong lập tức đứng lên: “Tiểu Vương, anh đến bệnh viện trung ương tìm một bà cụ tên là Thái Lan. Phái người đến quan sát bà ấy, đợi Trần Hướng Hoa. Chỉ cần nhìn thấy ông ta thì lập tức bắt lại.”


Bất kỳ thông tin chính thức nào có thể tìm thấy trên mạng đều không có tung tích của Trần tiên sinh.


Tần Phong lập tức liên lạc với cảnh sát Ứng huyện, cho người chặn xe lại để tìm thấy Chu Tĩnh trước. Tần Phong cầm chìa khóa đi ra ngoài, anh phải đi đón Lâm Phạm. Lâm Phạm ở bên cạnh anh mới là an toàn nhất.


Chu Tĩnh thật sự đã xảy ra chuyện rồi.


Nửa giờ sau, Tiểu Vương từ phía bệnh viện gọi đến: “Đội trưởng Tần,sáng nay bà cụ tên Thái Lan đã được một người đàn ông đưa ra ngoài. Bây giờ vẫn chưa quay lại.”


Tần Phong đã đến gần trường học, anh đạp phanh xe lại: “Không thấy nữa hả?”


“Tôi đang điều tra camera.”











Chương 110:


Nhất định phải tìm được bà ấy.


Vừa mới cúp điện thoại thì lại có người gọi đến. Tần Phong nghe máy, người gọi là cảnh sát được phái đến Ứng huyện.


“Đội trưởng Tần, sáng nay chiếc xe kia đã quay về Giang thành rồi.”


Trở về Giang thành?


Tần Phong đóng cửa xe rồi sải bước vào trường học: “Tôi biết rồi.”


“Còn điều tra không?”


Tần Phong tay nắm điện thoại, quay đầu nhìn thấy một chiếc ô tô trừ xa đi đến gần, anh cúp điện thoại: “Rút lui, trước hết không điều tra nữa.”


Chiếc xe dừng lại, Chu Tĩnh đẩy cửa xe đi ra, sắc mặt vàng vọt. Tần Phong hơi híp mắt, đi đến: “Cô giáo Chu?”


Chu Tĩnh giật mình, ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn thấy người đến là Tần Phong mới vội vàng gật đầu: “Chào anh, có chuyện gì sao?”


Tần Phong đi qua cô ấy, bước về phía chiếc xe. Người lái xe là Ngụy Thời, Tần Phong khom người nhìn xuống: “Anh Ngụy.”


Ngụy Thời hơi khựng lại, lúc sau mới hạ cửa kính xuống: “Anh có chuyện gì hả?”


“Dạo này Trần tiên sinh vẫn khỏe chứ?”


“Rất khỏe, còn có việc gì khác không?”


Anh ta đưa Chu Tĩnh quay về, vậy hung thủ không phải là Trần tiên sinh? Không có người thứ sáu bị sát hại? Chuyện gì đây? Anh phán đoán sai rồi ư?


“Không có gì, anh đi thong thả.”


Tần Phong đứng thẳng dậy, nhắn tin cho Tiểu Vương: “Điều tra được cũng đừng bứt dây động rừng.”


Chu Tĩnh thu hồi tầm mắt, đi về phía sân trường. Tần Phong nói: “Cô giáo Chu, có thể nói chuyện một chút không?”


Chu Tĩnh ngẩng đầu: “Nói chuyện gì?”


Tần Phong không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào cô ấy. Chu Tĩnh chịu thua trước, vén tóc ra sau tai. Cả một đêm không ngủ khiến cô ấy có chút tiều tụy: “Nói ở đâu?”


“Trên xe tôi đi.”


“Được.”


Chu Tĩnh lên xe, Tần Phong lái xe đi ra ngoài, bọn họ dừng lại ở đường Trường Thanh. Tần Phong hạ cửa kính xuống châm một điếu thuốc, anh đưa bao thuốc cho Chu Tĩnh: “Cô hút không?”


Chu Tĩnh nhìn Tần Phong, cũng không từ chối. Một lúc lâu sau cô ấy mới nhận lấy bao thuốc, lấy ra một điếu để châm, rồi hạ cửa xe xuống nhìn ra bên ngoài. Gió thổi rất lớn, lớn đến mức thổi đầu điếu thuốc đỏ hồng lên.


“Anh muốn hỏi gì?”


“Cô và Trần tiên sinh quen biết nhau sao?”


“Ừ.”


“Quen lúc nào vậy?”


“Nửa năm trước.” Chu Tĩnh có thói quen hút thuốc, nhưng lại không quen hút loại thuốc mạnh như vậy. Cô ấy ho khan một lúc, bắn tàn thuốc rơi xuống rồi quay đầu nhìn Tần Phong: “Thẩm Di rất đau khổ, cậu ấy không thể đầu thai. Cậu ấy ở lại thế gian này càng lâu thì càng suy yếu, cậu ấy sẽ tan thành mây khói. Tôi nhờ người hỏi thăm nên mới biết đến vị Trần tiên sinh này.”


“Trần tiên sinh đã giúp cô?”


“Coi như vậy đi.” Chu Tĩnh hút xong một điếu, dập tắt đầu thuốc, lại che miệng ho khan.


“Tối hôm qua cô đã đi gặp Trần tiên sinh?”


“Đúng vậy, sao thế?”


“Thẩm Di biến thành như vậy là do Trần tiên sinh gây nên à?”


Chu Tĩnh cau mày. Bùa chú của Trần tiên sinh đã khiến Thẩm Di biến thành bộ dạng như bây giờ. Nhưng Trần tiên sinh lại không cho là như vậy, ông ấy nói mỗi người tự có số mạng của mình, Thẩm Di đã thay đổi rồi.


“Tôi không biết.”


“Cô đã lấy được gì từ chỗ của Trần tiên sinh? Cô đã làm gì Thẩm Di?”


“Lấy hai lần bùa chú, rồi bày trận đốt cho Thẩm Di.”


“Sau khi đốt bùa thì Thẩm Di mới biến thành ác quỷ?”


“Đúng vậy.”


Tần Phong dường như có điều suy nghĩ: “Hôm qua Trần tiên sinh đã nói gì?”


“Trần tiên sinh có liên quan đến vụ án của Lôi Hiểu Giai sao?”


“Có liên quan đến một vụ án khác, tôi nghi ngờ rằng cô có thể là người bị hại tiếp theo.”


Chu Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu, Tần Phong nói: “Cô cũng có thể không tin tôi. Có điều lòng người khó đoán, người khác dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ đi giúp cô? Thẩm Di đã chết nhiều năm như vậy, cô cũng nên buông xuống rồi.”


“Trần tiên sinh nói chuyện của Thẩm Di ông ấy sẽ giải quyết ổn thỏa.”


“Hai người gặp mặt ở đâu?”


“Ứng huyện.”


“Tại sao lại là Ứng huyện?”


“Trần tiên sinh ở đó.”


“Hôm nay ông ấy không quay về cùng cô?”


“Không có, lúc tôi tỉnh lại đã không thấy ông ấy đâu.”


“Cô đã ngủ à?” Chu Tĩnh ngủ ở Ứng huyện?


“Ừ.”


Điện thoại của Tần Phong vang lên một tiếng, anh cầm lên thì thấy tin nhắn của Tiểu Vương: “Đã phong tỏa mục tiêu.”


Tần Phong cất điện thoại đi, tắt khói thuốc rồi đưa Chu Tĩnh về trường. Anh đi đến lớp học đón Lâm Phạm. Tiếng chuông tan học của tiết thứ hai vừa vang lên, Lâm Phạm xoay xoay khớp cổ, hình như là tối qua ngủ lệch cổ rồi.


Điện thoại reo, Lâm Phạm nghe máy: “Alo?”


“Ra đây.”


Lâm Phạm quay đầu thì nhìn thấy Tần Phong đang đứng ở bên ngoài, vội vàng cất sách vở rồi đứng dậy đi ra. Tần Phong đến đây làm gì? Lâm Phạm đi ra, nhìn xung quanh một chút rồi mới đi đến bên cạnh Tần Phong.


“Sao vậy?”


“Thu dọn đồ đạc, xin nghỉ một tuần.”


Lâm Phạm kinh ngạc: “Tại sao?”


“Anh vẫn không yên tâm để em ở lại trường học, một tuần cũng không chậm được chương trình học là bao. Hơn nữa cũng sắp nghỉ Tết rồi, cũng chẳng học được mấy ngày.”


Lâm Phạm thân là một học sinh ba tốt cần mẫn, cô vẫn chưa từng vắng mặt buổi nào. Bây giờ lại đột nhiên xin nghỉ một tuần, hơn nữa lý do cũng không được chu đáo: “Anh không yên tâm cái gì?”


“Em đi thu dọn đồ đạc đi, về rồi anh sẽ giải thích.”


Lâm Phạm cảm thấy Tần Phong gần đây có chút “chim sợ cành cong”: “Vậy nếu như em xin nghỉ thì cũng phải đi tìm giáo viên chủ nhiệm chứ.”


“Anh đi giúp em. Em đi lấy cặp sách đi, anh sẽ đến đón em ngay.”


Lâm Phạm còn muốn nói điều gì nhưng Tần Phong đã rảo bước rời đi. Lâm Phạm đành quay về thu dọn sách vở, anh bạn mặt mụn đã đi học rồi, cậu ta nhìn Lâm Phạm hỏi: “Cậu sao vậy? Đi đâu thế?”


“Nhà tôi có chuyện, e là phải xin nghỉ.” Sắc mặt Lâm Phạm nặng nề: “Tôi đi trước đây.”


Lâm Phạm đi về phía cổng nhưng vẫn chưa nhìn thấy Tần Phong. Đột nhiên cách đó không xa có một bóng đen lóe lên, đi về phía thư viện. Lâm Phạm đeo cặp lên vai, nhanh chóng chạy theo. Bóng dáng kia sao nhìn lại quen vậy chứ?


Người đàn ông dáng người cao gầy, lúc này đã đổi một chiếc áo khoác màu đen. Vẫn đeo khẩu trang như trước nhưng lại không đội mũ.


Lâm Phạm lấy điện thoại ra gọi cho Tần Phong, Tần Phong rất nhanh đã nghe máy. Lâm Phạm nói: “Em nhìn thấy Âu Dương Ngọc đi về phía thư viện cũ.”


“Em đừng manh động, anh lập tức qua đó.”


Điện thoại bị tắt đi, Âu Dương Ngọc đã đi vào thư viện. Lâm Phạm âm thầm mặc niệm để cây kiếm ngắn đi ra. Nhưng cây kiếm không hề nhúc nhích, trong tay cô trống không. Lâm Phạm vô cùng cạn lời với cây kiếm này, lúc thì linh nghiệm lúc thì không linh nghiệm.


Lâm Phạm đợi ở cửa hai phút, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, cô liền mở cửa xông vào. Một ngọn lửa trên tầng xông đến, Lâm Phạm nghiêng người né tránh, nó liền đâm vào trên cửa.


“Cô?” Âu Dương Ngọc nhìn đến, ác quỷ tấn công về phía anh ta, Âu Dương Ngọc lại đánh ra một đạo bùa chú, ác quỷ ngã xuống tầng ba, kêu lên thảm thiết. Âu Dương Ngọc chạy như bay xuống lầu kéo Lâm Phạm qua: “Cô không sao chứ?”


Giọng nói của anh ta khàn khàn, không còn du dương như trước nữa. Lâm Phạm thấy da thịt lộ ra bên ngoài của anh ta đã nhăn cả lại, khô héo đến đáng sợ. Cô vội vàng đẩy Âu Dương Ngọc ra, kiếm ngắn xuất hiện trên tay. Cô chém ngang thanh kiếm lên không trung. Trên người nữ quỷ đã dính bùa, giờ đã bốc cháy, bốc lên một mùi hôi khó ngửi. Cô ta lăn ra ngoài, cửa phía sau bị đá văng ra, Lâm Phạm quay đầu liền nhìn thấy Tần Phong.


Âu Dương Ngọc lấy bùa từ trong túi ra, đánh liên tiếp ba lượt qua đó. Nữ quỷ lăn lộn dưới đất, trong không khí tràn ngập mùi khét, Tần Phong vội kéo Lâm Phạm ra phía sau.


“Ngài Âu Dương?”


“Cô ta đã tu thành ác quỷ. Cứ để mặc như vậy nữa thì sẽ trở thành một tai họa lớn.”


Sắc mặt của nữ quỷ dưới đất thay đổi liên tục, sự độc ác trong ánh mắt của cô ta dần dần biến mất, lộ ra vẻ yếu ớt: “Tần Phong…anh hại chết tôi, hôm nay còn muốn lấy hồn phách của tôi sao? Tôi muốn anh vĩnh viễn sẽ không được siêu sinh.”


“Ác quỷ!”Âu Dương Ngọc lại đánh ra một tấm bùa nữa. Anh ta lấy trong ngực ra một thanh kiếm gỗ, đi về phía nữ quỷ. Ánh mắt của nữ quỷ càng trở nên yếu ớt, dường như đã trở thành đau thương: “Cứu tôi với! Chu Tĩnh, mau cứu tôi!”


Âu Dương Ngọc lấy ra tấm bùa cuối cùng. Một người từ bên ngoài đột nhiên xông thẳng vào đụng vào người Âu Dương Ngọc, bùa của anh ta bị đánh trượt rồi.


Nữ quỷ đột nhiên xông về phía cửa, tông cửa xông ra. Âu Dương Ngọc lại ném bùa ra một lần nữa, nhưng Chu Tĩnh đã bò dậy chắn trước mặt nữ quỷ. Bùa đánh vào người cô ấy, Chu Tĩnh liền ngã xuống đất.


Ánh mắt của Âu Dương Ngọc âm trầm, anh ta muốn có quỷ đan. Con quỷ mà lão già họ Trần nuôi là một thứ đại bổ, anh ta khó khăn lắm mới tránh né được ông ta những giữa đường lại gặp phải vật cản trở này. Âu Dương Ngọc nâng kiếm đuổi theo, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.


Chuyện xảy ra quá đột ngột, lúc Lâm Phạm và Tần Phong hoàn hồn thì chỉ thấy Chu Tĩnh đang nằm dưới đất. Lâm Phạm vội vàng ngồi xuống đỡ Chu Tĩnh lên: “Cô giáo Chu, cô không sao chứ?”


Tần Phong ra ngoài đuổi theo. Âu Dương Ngọc và nữ quỷ đã không còn thấy tung tích, anh sợ Lâm Phạm xảy ra chuyện nên vội vàng quay về. Chu Tĩnh đã tỉnh lại, nắm lấy Lâm Phạm: “Cậu ấy đâu? Bị giết rồi sao? Người đàn ông đó là ai vậy?”


“Em không biết, đều biến mất cả rồi.”


Tần Phong cau mày. Trong lòng anh vẫn muốn nữ quỷ bị bắt, cho dù là ai bắt đi chăng nữa. Đi rồi thì vẫn tốt hơn là ở lại thế giới này. Đã biến thành ác quỷ thì không thể đầu thai chuyển kiếp được nữa. Nếu tiếp tục gieo họa lên mấy mạng người thì tội nghiệt sẽ càng lớn hơn.


Lâm Phạm đỡ Chu Tĩnh đứng dậy, Tần Phong nói: “Cô ta bây giờ đã không còn là Thẩm Di rồi, cô còn nhìn không ra hay sao?”


“Nhưng vừa rồi cô ta chính là Thẩm Di.” Chu Tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ thẫm: “Cậu ấy là Thẩm Di, thật sự là Thẩm Di. Chỉ là cậu ấy bị thù hận che mắt. Cậu ấy vì anh mà chết, anh lại ở bên người phụ nữ khác, cậu ấy không cam tâm. Cậu ấy chỉ là không cam tâm mà thôi. Sao cậu ấy có thể không phải là Thẩm Di chứ? Thật sự là chấp niệm hại người!”


Tần Phong cau mày, Lâm Phạm cũng buông tay Chu Tĩnh ra: “ Cô giáo Chu, cô không sao chứ?”


Chu Tĩnh lảo đảo đi về phía trước, ánh mắt hốt hoảng: “Tôi phải đi tìm cậu ấy, nếu cậu ấy rời khỏi toà nhà này thì sẽ chết.”


Tần Phong nhíu mày, lấy bao thuốc ra châm một điếu, anh quay đầu nhìn Lâm Phạm. Hai người nhìn nhau không nói gì. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì. Một lúc lâu sau, Tần Phong lên tiếng: “Đi thôi. Chuyện sau khi chết chúng ta không quản được.”


Lâm Phạm đuổi theo, bước chân của Tần Phong chậm lại, đưa tay cầm lên cặp sách trên tay của Lâm Phạm: “Anh phải đi tìm Trần tiên sinh ngay lập tức. Ai tốt ai xấu, anh nhất định phải điều tra rõ ràng.”


“Anh đã xin nghỉ chưa?”


“Xin rồi. Em cùng anh đi đến đơn vị trước, ở đó khá là an toàn.” Nếu như Tần Phong đoán sai vậy thì cùng lắm là Lâm Phạm bị chậm mấy giờ học. Nhưng nếu đoán đúng thì Lâm Phạm ở lại trường học quá nguy hiểm.


Tần Phong còn muốn đi tìm Âu Dương Ngọc. Có rất nhiều chuyện anh phải làm cho rõ.


Tần Phong đưa Lâm Phạm về đơn vị. Tiểu Vương gọi điện đến nói Trần tiên sinh đã đi Ứng huyện: “Đội trưởng Tần, có ngăn lại không?”


“Ông ta đem bà cụ theo cùng?”


“Đúng vậy.”


“Đuổi theo, trước mắt không cần cản.”


Tần Phong tắt điện thoại, đứng bên cạnh bàn trầm tư. Lâm Phạm cầm hai ly nước qua, nói: “Em luôn cảm thấy Âu Dương Ngọc có gì đó là lạ, không giống người tốt. Anh ta bắt quỷ liệu có phải là có ý đồ khác hay không?”


Tần Phong nhìn Lâm Phạm: “Em cảm thấy Âu Dương Ngọc kỳ lạ? Em cảm thấy anh ta không giống người tốt từ khi nào?”


“Lần đầu tiên gặp mặt em đã cảm thấy như vậy.” Lâm Phạm nói: “Anh ta trông như vậy, nhìn không giống người tốt. Ánh mắt của anh ta rất có tính công kích.”


Hung thủ có lẽ là người tinh thông huyền học, tướng mạo có thể khiến người ta buông lỏng sự cảnh giác, có năng lực phản trinh sát. Lúc vụ án thứ hai xảy ra, người chết thậm chí còn từng uống trà với hung thủ. Nếu như hung thủ là Âu Dương Ngọc thì sao có thể có được lòng tin đến vậy chứ? Anh ta còn quá trẻ.


 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom