• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ngoạn Chủ (1 Viewer)

  • Chương 1: Làm khó dễ

97201.png
Tòa nhà này là văn phòng cơ quan của đơn vị mà Tập Vệ Quốc làm việc. Ngôi nhà năm tầng gạch đỏ bên cạnh ba cây hòe là tòa văn phòng dành cho các vị lãnh đạo trong cơ quan.



Mười hai năm.



Bắt đầu từ năm Tập Vệ Quốc mười lăm tuổi, đến bây giờ anh đã hai bảy tuổi. Mười hai năm qua, mỗi lần tới nơi này đợi tin tức, đều là khi đến vui vẻ, khi về thất vọng.



Chuyện gì mà gặp nhiều lần thì sẽ quen, thất vọng nhiều rồi thì sẽ không còn hy vọng nữa. Lần này đến đây, anh đã chuẩn bị tâm lý nhận tin xấu nhất, nên cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng. Anh rất bình tĩnh, chờ đợi tin tức liên quan đến vận mệnh của mình.



“Khốn nạn... Bà ngoại nó... Sao có thể làm ra chuyện này được chứ!”



Bỗng nhiên, một giọng nói tức giận vang lên từ phía trong chiếc cổng vòm tòa nhà. Tập Vệ Quốc quay người nhìn sang.



Giọng nói vừa rồi phát ra từ một người mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, tuổi tác đã gần sáu mươi, nhưng lưng vẫn thẳng tắp. Ông đi từ bên trong ký túc xá, băng qua chiếc cổng tò vò u tối. Vẻ mặt ông so với bóng râm dưới cổng còn âm u hơn.



“Thầy.”



Tập Vệ Quốc cung kính chào hỏi. Ông ấy tên là Lý Quốc Hoa, chuyên gia chỉ dạy tay nghề của anh.



Trong ấn tượng của anh, Lý Quốc Hoa là người rất điềm tĩnh, ít khi dùng lời thô tục. Ngoại lệ duy nhất là khi ở cùng con trai của ông ấy, quan hệ hai người phải nói là như nước với lửa. Còn bây giờ, ông ấy chắc chắn đang tức giận vì chuyện đi hay ở của anh.



“Thầy, em bị thuyên chuyển công tác? Hay bị sa thải ạ?” Tập Vệ Quốc dùng giọng điệu bình thản hỏi.



“Thầy vẫn không hiểu nổi, qua nhiều năm lắm rồi, mà tên khốn kiếp kia vẫn nhắm vào em.” Lý Quốc Hoa thở dài, lắc đầu nói.



Tập Vệ Quốc nghe xong câu trả lời, đã chắc chắn mình sẽ bị sa thải. Nhưng chính anh lại không hề cảm thấy bất ngờ, chuyện này anh cũng đã đoán được phần nào. Anh cười an ủi Lý Quốc Hoa.



“Thầy, thầy sợ em sẽ không tìm được việc khi rời khỏi Viện bảo tàng à?”



“Ài!” Lý Quốc Hoa thở dài, “Mười hai năm, nếu tính thêm cả cha cậu, hai cha con các cậu đã phải chịu hơn ba mươi năm oan ức...”



Thật ra, tòa nhà lớn này là văn phòng của Viện bảo tàng Cố Cung.



Viện bảo tàng Cố Cung trước kia vốn là Hoàng Cung hai triều đại Minh và Thanh. Cố Cung cất giữ vô số bảo vật quý giá, tập trung rất nhiều văn vật có tuổi đời mấy trăm năm, thậm chí hơn nghìn năm. Những đồ vật đó đều cần bảo dưỡng hợp lý.



Vào những năm năm mươi, Viện bảo tàng Cố Cung thành lập tổ phục hồi văn vật, mời các nghệ nhân thủ công truyền thống có kỹ nghệ cao siêu từ khắp nơi về làm việc.



Nghề phục hồi văn vật đã xuất hiện rất lâu trong dòng lịch sử, cách thức phục hồi cũng được truyền qua nhiều đời.



Những nghệ nhân thủ công được mời đến đều là chuyên gia có danh tiếng hiển hách, ông nội của Tập Vệ Quốc cũng là một trong số này.



Những năm sáu mươi, cha của Tập Vệ Quốc tiếp nhận công việc phục hồi văn vật của ông nội, tại thời điểm đó xem như là cha truyền con nối.



Chỉ vài năm sau, tổ phục hồi văn vật cũng được đổi thành xưởng phục hồi văn vật.



Bởi vì sức khỏe không tốt, cha của Tập Vệ Quốc làm việc tại xưởng phục hồi văn vật được hơn hai mươi năm thì lâm bệnh nặng.



Con nhà nghèo gánh vác việc nhà sớm!



Năm mười lăm tuổi, khi vừa tốt nghiệp Trung học cơ sở, bởi vì tiền lương hưu của cha rất ít, lại không có thêm nguồn thu nhập nào khác, mặc dù có thành tích học tập rất xuất sắc nhưng Tập Vệ Quốc đành phải bỏ học, vào xưởng phục hồi văn vật làm việc, trở thành học viên trẻ tuổi nhất xưởng phục hồi văn vật.



Bởi vì nghề nghiệp dòng họ Tập Vệ Quốc đều liên quan đến đồ cổ, mà ông nội cùng với cha cũng cả đời làm công việc phục hồi văn vật nên Tập Vệ Quốc rất yêu thích công việc này, vùi đầu chăm chỉ học việc.



Chưa đầy một năm sau, vì Bộ giám định của Viện bảo tàng Cố Cung cần thêm nhân lực, Tập Vệ Quốc bị điều đến Tổ gốm sứ làm học viên.



Các học viên trong tổ đều có Giáo sư chỉ dạy. Khi được công nhận, tổ trưởng sẽ xin cho lên làm nhân viên chính thức, nhưng vẫn cần lãnh đạo đồng ý mới được trở thành nhân viên chính thức.



Tập Vệ Quốc rất coi trọng cơ hội này, chăm chỉ đi theo các vị giáo sư già học tập nghiên cứu, khi có thời gian rảnh thì nghiên cứu sách vở, tài liệu chuyên ngành.



Ai ngờ được, học tập tại Tổ gốm sứ ba năm, Tập Vệ Quốc lại bị điều đến Tổ ngọc khí.



Đang làm tốt, sao lại bị thuyên chuyển? Mà lại bị thuyên chuyển ngay sau khi Tổ trưởng làm xong danh sách được thăng lên làm nhân viên chính thức.



Lúc đó, Tập Vệ Quốc rất buồn bã, phải biết rằng, việc phân chia tổ công tác về văn vật đều rất rõ ràng. Tổ ngọc khí làm về đồ ngọc, Tổ gốm sứ làm về gốm sứ. Mà mỗi loại đều phải dựa vào thời gian dài để học tập, bỗng nhiên bị thuyên chuyển đơn vị chẳng khác nào để học sinh chuyên văn chuyển sang chuyên toán vậy.



Tập Vệ Quốc cũng không nghĩ nhiều, mặc kệ nó, nếu đã bị điều đến Tổ ngọc khí, vậy thì cần phải tiếp tục học tập, dùng nỗ lực tạo ra thành tích cho lãnh đạo thấy.



Nhờ vào cần cù siêng năng, chỉ trong thời gian hai năm, Tập Vệ Quốc lại được Tổ trưởng Tổ ngọc khí điền tên vào danh sách nhân viên chính thức. Nhưng anh lại một lần nữa bị điều đi tổ khác, mà kỳ quái là, điểm đến là Tổ gia dụng.



Nếu cứ tiếp tục như thế này, cho dù làm hết đời cũng không cách nào trở thành nhân viên chính thức.



Dùng nửa tháng tiền lương, mời một người phụ trách đi Toàn Tụ Đức ăn vịt nướng, uống mấy chén rượu, Tập Vệ Quốc biết được đáp án.



Sự việc nào cũng có nguyên nhân.



Thì ra khi cha anh còn làm việc cho Viện bảo tàng Cố Cung đã đắc tội một người, là Viện Phó hiện tại.



Tập Vệ Quốc cũng hiểu rõ, vì sao cha anh nhiều năm hết mình cống hiến cho cơ quan, công lao không thể tính là nhỏ, phục vụ quốc gia nửa đời cũng không được cấp nhà ở, khi đổ bệnh thì chỉ có thể trở về nhà ở nông thôn.



Nếu như bảo rằng không tức giận thì hoàn toàn là nói láo, cả hai cha con cùng bị một người gây khó dễ, đổi thành người khác thì đã không chịu đựng nổi rồi.



Nhưng Tập Vệ Quốc cố nén tức giận, anh không phải là một người nóng tính, làm việc liên quan đến văn vật thời gian dài, tâm lý của anh vững chắc hơn người bình thường rất nhiều.



Không những không thể hiện sự tức giận ra bên ngoài, anh lại càng thêm mạnh mẽ, không chịu bỏ cuộc, liều mạng học tập. Anh quyết định học được bản lĩnh thật sự, vì cha mình lấy lại mặt mũi.



Kể từ khi đó, đầu tóc anh bắt đầu xuất hiện tóc bạc.



Vận rủi vẫn không kết thúc, thời điểm sắp trở thành nhân viên chính thức, Tập Vệ Quốc lại bị chuyển đến Tổ đồ sơn.



Mười lăm tuổi bắt đầu gia nhập Viện bảo tàng Cố Cung, trong vòng mười hai năm, mỗi tổ giám định văn vật anh đều đã đến một lần, lần nào Tổ trưởng đưa anh vào danh sách đề bạt nhân viên chính thức là lần đó anh bị chuyển đến tổ khác làm học viên, không có lần nào khác biệt.



Mười hai năm trôi qua, thiếu niên ngây thơ năm nào cũng trở thành người trưởng thành.



Còn chưa đến ba mươi tuổi, mái tóc đã bắt đầu chuyển sang màu bạc trắng.



Những học viên từng một thời học cùng Tập Vệ Quốc hiện giờ đều đã trở thành trưởng khoa, mà anh vẫn chưa trở thoát khỏi cái mác học viên, trở thành nhân viên chính thức. Chỉ riêng tiền lương đã chênh lệch rất nhiều.



Bây giờ đã là tháng thứ ba anh học tại Tổ tạp vật, có kinh nghiệm vô cùng dày dạn, nên học tập về tạp vật dễ như trở bàn tay.



Các Giáo sư đều khẳng định Tập Vệ Quốc có năng lực tốt, cũng rất cảm thông về chuyện anh bị chuyển tổ công tác liên tục, nên Tổ trưởng Tổ tạp vật, cũng là thầy của anh tại nơi này, Giáo sư Lý Quốc Hoa, lại một lần nữa đưa tên anh vào danh sách đề bạt nhân viên chính thức.



Kết quả, anh bị đơn vị sa thải ngay lập tức!



“Cũng chẳng sao cả, thầy, thầy quên sao? Em đã học được tất cả kiến thức rồi.”



Gương mặt Tập Vệ Quốc lộ vẻ nhẹ nhàng, khoan khoái, bình thản mỉm cười, đùa giỡn với Lý Quốc Hoa: “Kệ đi, chỗ này không cần mình, sẽ có chỗ khác cần. Không có ai cần mình, thì tự mình làm chủ.”



“Thằng nhóc này, phải chịu nhiều oan ức như vậy mà vẫn còn đùa với thầy được!”



Lý Quốc Hoa bị Tập Vệ Quốc chọc cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất bình, nụ cười trên mặt nhanh chóng chuyển thành đắng chát, thở dài hỏi: “Có dự định gì không?”



“Em chưa nghĩ đến, hay là đi bày sạp hàng nhỉ? Nhưng mà với năng lực của học sinh do người chỉ dạy, đi bán hàng cảm giác cứ như giết gà bằng dao mổ trâu ấy“. Tập Vệ Quốc cười tiếp lời, thật ra, anh còn chưa nghĩ kỹ về sau sẽ làm gì.



“Đừng nói bừa! Học viên của Cố Cung mà lại đi ra ngoài bày sạp hàng, đừng có tư tưởng đó.”



Lý Quốc Hoa trừng mắt liếc Tập Vệ Quốc, lại nghĩ đến con trai mình, mở miệng chửi: “Con trai thầy làm việc không đàng hoàng, đã ra bên ngoài bày sạp hàng, đến học sinh tốt nhất cũng bán hàng, thầy cũng nên đi tìm sợi dây thừng treo cổ cho đỡ nhục.”



“Tiểu Việt hiện tại cũng tốt, người đừng quá để tâm.”



Tập Vệ Quốc khuyên một câu, anh cùng con trai của Lý Quốc Hoa là bạn từ nhỏ, biết thầy hy vọng con mình có thể kế thừa sự nghiệp. Nhưng bởi vì chuyện không mong muốn xảy ra nên quan hệ hai cha con bọn họ bây giờ như nước với lửa.



“Em đừng khuyên nhủ thầy, nhắc đến thằng nhóc kia, thầy cảm thấy tức chết mất, làm Phó Tổng Giám đốc cửa hàng văn vật quốc gia không làm, lại đi mở sạp hàng vỉa hè, lấy đâu ra tiền đồ...”



Lý Quốc Hoa thở dài, sau đó nói: “Đúng rồi, về việc công tác, em không cần vội, thầy đi tìm lãnh đạo khác. Em nói chuyện với thằng nhóc kia giúp thầy một chút, hai đứa các em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, có thể nó sẽ nghe lời em.”



“Được ạ!”



Tập Vệ Quốc vừa đồng ý, một chiếc xe ba gác phóng nhanh đến, làm cho lão bảo vệ họ Vương tưởng là kẻ xấu, cầm lấy cây gậy dài hơn hai mét chạy tới.



Người chạy xe ba gác đến là một tên mập trạc tuổi với Tập Vệ Quốc, mái tóc quăn vô cùng thời thượng, mặc Âu phục màu đen thằng mượt, tay còn xách theo một cái máy phát nhạc, đang mở bài hát phổ biến rất nhiều người nghe: Tiền giấy.



Máy phát nhạc hát, tên mập cũng hát:



Là ai tạo ra tiền



Ngươi trở thành thứ bá đạo trên đời



Có người vì ngươi bán con trai bán con gái



Có người vì ngươi ngồi tù



Một tờ tiền, một đôi xiềng xích



Tiền ly cách người người



Tiền này ngươi là đao giết người không thấy máu...”



Tên mập giọng còn to hơn cả máy phát nhạc, chạy như bay, chân dẫm bàn đạp, nhanh như chớp đến chỗ Tập Vệ Quốc và Lý Quốc Hoa.



“Ha ha... Lão Tập, anh em đến đón cậu.”



Tên mập đạp xe ba gác dừng ở trước mặt Tập Vệ Quốc.



“Thằng khốn kiếp này, bị trúng gió à?” Lý Quốc Hoa nhìn thấy tên mập lập tức điên tiết, bởi vì đây chính là đứa con không đàng hoàng của lão - Lý Khải Việt.



“Mắng con trai mình là thằng khốn kiếp, vậy cha là cái gì?”



Lý Khải Việt đạp xe ba vòng mới dừng lại, đùa giỡn với cha mình một câu, rồi nhìn Tập Vệ Quốc nói: “Lão Tập, cuối cùng cậu cũng được rời khỏi chỗ chết tiệt này, tôi chờ đợi giây phút này rất nhiều năm rồi, dùng ánh mắt của một chuyên gia như cậu, cộng với quyết tâm lập nghiệp tại Hạ Hải của tôi, chúng ta chỉ cần cố gắng năm ba năm, nhất định có thể tự mở một Viện bảo tàng cho mình....”



“Tao đập mày, đồ không biết phấn đấu!”



Lý Quốc Hoa nghe lời nói của con trai mình liền cởi chiếc giày vải trong chân ra, hùng hổ đi về phía Lý Khải Việt đang ngồi trên xe ba gác.



Tập Vệ Quốc thấy tình hình không ổn, không do dự một chút nào, nhảy lên xe ba gác, vỗ vai Lý Khải Việt rồi nói: “Mau chạy, muốn ăn đòn lắm à!”



“Đúng vậy! Đi làm giàu thôi.”



Lý Khải Việt thấy cha dùng giày vải nện tới, đôi chân dùng sức, xe ba gác quay đầu lại, vòng qua người bảo vệ lớn tuổi, hướng ra bên ngoài lăn bánh, trong miệng vẫn hát: “Tiền, ngươi là đao giết người không thấy máu...”



“Đừng hát vớ vẩn, làm cho cha cậu tức đến đau tim, cậu sẽ phải chăm sóc đó.”



Tập Vệ Quốc đối với người bề trên đều kính trọng vô cùng, nhưng mà đối với người khác thì không, mắng Lý Khải Việt một câu. Lý Khải Việt không dám cãi lại chút nào, thật ra gã cũng không muốn khiến cha già tức giận đến mức nguy hiểm tới tính mạng.



“Thầy, người đừng tức giận, cháu sẽ khuyên nhủ Tiểu Việt.”



Nhìn thấy Lý Quốc Hoa đang thở hổn hển, Tập Vệ Quốc vội vàng khuyên nhủ, bám lấy xe ba gác rời khỏi khuôn viên tòa nhà.



Nhìn thấy nơi mình học tập và làm việc mười hai năm xa dần, nhưng Tập Vệ Quốc không buồn chút nào, anh thề rằng, rời khỏi nơi này là vì tương lai tốt hơn ở phía trước.



Bị người khác chơi xấu mười hai năm trời, nhưng Tập Vệ Quốc biết rất rõ, những gì anh nhận được trong mười hai năm qua cũng rất nhiều.



Học hỏi tại tất cả các tổ ban thuộc Viện bảo tàng Cố Cung, gã Phó Viện trưởng chuyên chơi xấu Tập Vệ Quốc chắc cũng không ngờ được, những việc gã làm trong mười hai năm qua lại giúp cho Tập Vệ Quốc gặp được may mắn trong tai họa.



Hiện tại là năm 1990.



Ở thời điểm thị trường kinh tế phát triển này, nhiều người còn không biết đồ cổ là con đường làm giàu cực kỳ nhanh, người hiểu được tầm quan trọng của giám định cổ vật cực kỳ ít!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom