New Ngoạn Chủ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 7: Điện thoại cục gạch

97207.png
“Điện thoại cục gạch” cầm lấy lọ thuốc hít, dùng đèn pin soi kỹ, nhìn một lúc, rồi mới hỏi: “Bao nhiêu tiền?”



“Hai nghìn đồng.”



Lý Khải Việt tự cảm thấy mình đã ra giá tiền rất cao, mà cũng cao thật. Thời buổi này, hai nghìn đồng là một con số không hề nhỏ.



“Vẫn kém một chút!” Điện Thoại Cục Gạch lắc đầu.



Tập Vệ Quốc và Lý Khải Tập không rõ ý người này là đồ không đủ quý, hay giá trị quá thấp.



“Mấy người có món nào dạng như thế này không?” Điện Thoại Cục Gạch mở miệng hỏi, rồi lấy một món đồ được bọc giấy từ chiếc cặp da trâu phía sau lưng ra, đưa cho Tập Vệ Quốc.



“Anh đưa đây, tôi cầm cho.”



Tập Vệ Quốc không để Điện Thoại Cục Gạch đặt món đồ xuống đất, đưa tay ra cầm lấy nó. Nhưng mà ít nhất cũng phải cầm chắc món đồ này, để đề phòng trường hợp gặp phải lừa đảo ăn vạ.



Cầm món đồ, mở lớp giấy ra, Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt dùng đen pin soi kỹ món đồ này.



“Tịnh Bình!” Tập Vệ Quốc vừa nhìn, ngay lập tức nhận ra đây là món đồ gì.



Tịnh Bình, trong tiếng Phạn gọi là Quân Trì. Đây là đồ vật mà nhà sư thường mang theo trên người, dùng để đựng nước. Nhưng mà ý nghĩa tượng trưng của nó là đựng nước rửa tay.



“Ha ha, khá lắm, tuổi còn trẻ, đã nhận ra Tịnh Bình.”



Điện Thoại Cục Gạch cao hứng nói: “Đây là bảo bối tôi vừa mới tìm được, mua mất hơn ba nghìn đó. Càn Long Quan Diêu (1), thế nào, các cậu có đồ như thế này không?”



(1) Càn Long Quan Diêu: Càn Long, thời vua Càn Long. Quan: Quan lại. Diêu: Chỉ đồ gốm sứ, hoặc lò nung. Càn Long Quan Diêu hiểu nghĩa là đồ gốm sứ mà được triều đình nung ra để ban thưởng cho quan lại dưới thời vua Càn Long.



“Ba nghìn!”



Tập Vệ Quốc bị giá cả làm cho kinh ngạc, sau đó dùng tay gói giấy lại, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên sạp hàng. Ý tứ rõ ràng, ngài giữ lại mà dùng.



“Cậu có ý gì?”



Điện Thoại Cục Gạch không ngu, cũng nhận ra điều gì đó.



“Không có gì, đồ này quá tốt, chúng tôi không có.” Tập Vệ Quốc nhún vai, không thèm nhìn món bảo bối trị giá ba nghìn kia.



Lý Khải Việt cũng hiểu ý tứ của Tập Vệ Quốc. Món đồ kia chắc chắn có vấn đề, nhưng mà ngại quy tắc nghề sưu tầm đồ cổ nên không nói rõ ra mà thôi.



“Này, cậu đúng là lạ, chỉ nhìn đồ một chút, vẻ mặt ngay lập tức kỳ quái, có chuyện gì?”



Điện Thoại Cục Gạch bị Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt làm cho hồ đồ. Hắn chỉ định khoe khoang đồ tốt của mình, để hai người này nhìn một chút, nhưng mà ai ngờ được, bọn họ chẳng thèm ngó ngàng tới nó.



Tập Vệ Quốc cùng Lý Khải Việt không trả lời, tự mình lấy một điếu thuốc ra, vừa hút vừa buôn chuyện linh tinh.



Mặc kệ Điện Thoại Cục Gạch hỏi thế nào, Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt đều làm ngơ, không nói đồ thật hay giả, càng không nói lời mà hắn muốn nghe: Khen món đồ này.



Nếu là người trong nghề, chỉ cần nghe đại khái cũng hiểu câu nói của Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt có ý gì. Nhưng Điện Thoại Cục Gạch lại không phải người trong nghề nên không hiểu rốt cuộc bọn họ đang nhắc nhở cái gì.



Lý Khải Việt cũng cảm thấy sốt ruột, nhìn thấy Điện Thoại Cục Gạch chuyên tâm suy nghĩ, gã không nhịn được nói: “Món đồ này của anh, là...”



“Tiểu Việt.”



Tập Vệ Quốc hô, anh biết Lý Khải Việt định nói đây là hàng giả, nhưng không nên nói thẳng như vậy. Cho nên, anh đổi cách nói chuyện: “Anh biết Tịnh Bình là gì chứ?”



“Biết chứ, trong phim Tây Du Ký, Quan Âm Bồ Tát cầm Ngọc Tịnh Bình trên tay, món đồ của tôi chẳng qua là làm bằng sứ trắng.”



Hắn ra vẻ hiểu biết, mà phim Tây Du Ký cũng đang nóng, đạo lý rõ ràng, bộ dạng giống như chuyên gia.



“Món đồ của anh khác gì so với trong phim?” Tập Vệ Quốc tiếp tục hỏi.



“Chất liệu khác nhau, mà hình như, phần thân bình tròn trịa hơn Tịnh Bình trong phim một chút.” Anh ta cũng nhận ra, Tịnh Bình của mình có phần thân bình rất lớn.



“Hình dáng Tịnh Bình như thế này, chỉ có ở thời Đường, những triều đại khác, đều không dùng phong cách tạo hình như thế này.”



Ý tứ Tập Vệ Quốc vô cùng rõ ràng, Tịnh Bình của anh chàng này là phong cách nghệ thuật riêng của thời Đường, thời vua Càn Long không sử dụng kiểu này. Mà thời Đường, không có kỹ thuật nung gốm sứ trắng như thế này. Đây là hàng mỹ nghệ hiện đại, không phải đồ cổ.



“Theo lời của cậu, thời Đường có, thì mấy thời sau cũng có thể có.” Anh ta hiểu ý tứ của Tập Vệ quốc, nhưng vẫn cảm thấy đây là hàng thật.



“Được, coi như tôi chưa nói gì cả.”



Tập Vệ Quốc biết, đàn gảy tai trâu, trâu nghe không hiểu. Nói chuyện với một người không biết một chút gì về đồ cổ rất khó khăn, nên anh không thèm nói nữa.



“Cái gì cũng không hiểu, đúng là...” Điện Thoại Cục Gạch cảm thấy mất hứng. Bỏ ra ba nghìn đồng mua một món đồ tốt, định mang ra ngoài khoe khoang, không ngờ lại khoe trúng người không biết nhìn hàng, không mất hứng mới lạ.



Đứng dậy, Điện Thoại Cục Gạch bĩu môi, cầm món Tịnh Bình Càn Long Quan Diêu rời đi.



“Đúng là một tên phá của, bỏ ra ba nghìn đồng mua một món hàng giả, đúng là đồ đần.” Lý Khải Việt lắc đầu chửi, nếu không phải Tập Vệ Quốc ngăn cản thì gã đã chê cười tên kia một phen.



“Thị trường đồ cổ bây giờ, hàng thật nhiều hơn hàng giả. Người này mua phải một món hàng hiện đại mỹ nghệ, đúng là xui xẻo.”



Tập Vệ Quốc lắc đầu cười, thị trường đồ cổ thời này, hàng thật nhiều hơn hàng giả, nhưng mà nhiều món chẳng ai thèm mua mà thôi.



Qua sự việc này, cũng làm cho Tập Vệ Quốc thấy mình khắc khổ tại Cố Cung mười hai năm rất đáng. Dù sao làm việc trong ngành nghề đồ cổ, chỉ dựa vào tinh thần nhiệt huyết cũng không được.



Tựa như anh bạn vừa rồi, cho dù là triệu phú, cũng không đủ tiền trụ tại giới sưu tầm đồ cổ nửa năm.



Tập Vệ Quốc không để ý nhiều, chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi, suy nghĩ làm gì. Anh và Lý Khải Việt tiếp tục trông sạp hàng, nhưng mà nghề sưu tầm đô cổ là vậy, bình thường cũng chẳng mua bán được gì nhiều.



Ba ngày liền, Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt bán được mấy món đồ nhỏ, coi như đủ tiền sống qua ngày.



Ba ngày qua, vào ban đêm thì bày sạp bán hàng, ban ngày thì ở trong sân khu nhà trọ cùng đám trẻ con xem ti vi, hoặc nằm ngủ. Hai người cũng không cần nấu nướng, mà ba gia đình còn lại trong xóm trọ thay phiên nấu cơm cho bọn họ, trời tối cùng nhau ở trong sân ăn cơm, xem ti vi.



Trẻ con thì thích xem phim hoạt hình như: Anh em Hồ Lô, Cảnh sát trưởng Mèo Đen. Người lớn thì thích xem phim: Hồng Lâu Mộng. Nhưng tất cả mọi người vẫn yêu thích Tây Du Ký nhất.



Rạng sáng một ngày nọ, Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt đang bán hàng, không ngờ lại có người quen đến thăm.



Người này không có gì đặc biệt, nhưng cái điện thoại di động cục gạch kia rất dễ phân biệt, liếc mắt là có thể nhận ra.



Chính là người mà mấy ngày trước, xem mắt cá thành bảo bối – Điện Thoại Cục Gạch.



Hắn vừa tới nơi, cũng không nói gì, mà lấy ra một bao thuốc lá, đưa cho Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt mỗi người một cây.



Tập Vệ Quốc cầm lấy điếu thuốc đánh giá, tốt, thuốc Trung Hoa.



Phải biết, vào thời gian mấy năm trước đổ lại, khi Công ty thuốc lá Thượng Hải mới thành lập, thuốc Trung Hoa là hàng đặc cung (1).



(1) Đặc cung: hàng đặc biệt, chuyên môn cung cấp cho những người có vị trí quan trọng trong xã hội, thường là lãnh đạo cao cấp nhà nước. Gần giống cống phẩm thời phong kiến.



Đặc cung là một từ mới chỉ xuất hiện vào năm 1964. Bởi vì thời đó, cửa hàng thuốc lá Hữu Nghị tại Bắc Kinh chỉ cung cấp loại thuốc này cho một số người nhất định, hơn nữa là hàng độc quyền.



Phải đến một năm trước, thuốc Trung Hoa mới mở rộng, bán cho người bình thường.



Ngày đầu tiên ra mắt, giá một gói thuốc tăng từ bốn mươi đồng lên đến sáu mươi lăm đồng, nhưng chỉ qua vài tiếng đồng hồ đã bị mua sạch.



Ngày thứ hai, giá một gói thuốc được điều chỉnh thành bảy mươi hai đồng.



Giá cả này còn cao hơn những nhãn hiệu thuốc lá nhập ngoại. Những người đủ kinh tế hút loại thuốc này, chỉ có hai loại người, một là con ông cháu cha, hai là đám triệu phú đầu tiên trong nước.



Tập Vệ Quốc lấy một que diêm ra, mồi thuốc lá. Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn Điện Thoại Cục Gạch đã biết món đồ mình mua là hàng giả, nếu không thì không khách sáo thế này rồi.



“Suy nghĩ thông suốt rồi sao?”



Lý Khải Việt hít một hơi, cười tủm tỉm hỏi hắn ta. Tên này lúc trước còn chê bai gã và lão Lập không hiểu chơi đồ cổ.



“Không cần nhắc lại, tôi tìm chuyên gia giám định, người ta nói là sản phẩm mỹ nghệ.”



Anh ta thẳng thắn không giấu diếm, nếu như gặp phải người khác, chắc chắn sẽ giấu kín chuyện mất mặt thế này, không kể cho ai nghe. Đẹp khoe xấu che mà.



Tập Vệ Quốc cảm thấy anh bạn này tính cách khá tốt, có can đảm thừa nhận sai lầm của mình, lấy một chiếc ghế ngồi ra.



Anh ta cũng không khách sáo, vòng qua sạp hàng, ngồi ở giữa Lý Khải Việt và Trần Vệ Quốc, tự mình mồi thuốc, rồi hỏi: “Anh bạn, sản phẩm mỹ nghệ là sao?”



“Món đồ này, giả đến mức không thể giả hơn.” Lý Khải Việt giải thích.



“Khốn kiếp, xem ra nghề sưu tầm đồ cổ không dễ.” Điện Thoại Cục Gạch cũng biết đồ mình mua là hàng giả, mặc dù không dấu diếm gì, nhưng cảm thấy rất mất mặt.



“Không sao cả, nghề sưu tầm đồ cổ, bị lừa, thua lỗ là chuyện ai cũng gặp.”



Tập Vệ Quốc thấy Điện Thoại Cục Gạch tiếp nhận sự thật tàn nhẫn nên an ủi hắn một chút, sau đó kể về mấy chuyện lừa gạt trong giới sưu tầm đồ cổ.



Mấy năm trước, một ông lão người nước ngoài đến Trung Quốc lần đầu. Mặc dù lão chưa đến nơi này bao giờ, nhưng gặp được rất nhiều đồ cổ Phương Đông lưu lạc đến Châu Âu. Lần này đến Trung Quốc, lão muốn tự mình mua một món đồ cổ.



Lão tiên sinh nghỉ ngơi một ngày, học sơ qua vài câu tiếng Trung, đến ngày hôm sau, không nhịn được, tự mình đi đến phố đồ cổ xưởng Lưu Ly.



Ngắm nhìn khắp nơi, nhớ đến chuyện xưa kia, tổ tiên lão từng chinh phục nơi này, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo, đắc ý. Trước kia, tổ tiên lão từng lấy không ít đồ cổ của thành phố này mang về quê hương.



Nhưng lão tiên sinh từng nghe qua, đồ cổ Trung Quốc có hàng nhái, mà đồ được người quen giới thiệu có tỉ lệ là hàng giả càng cao.



Lão cảm thấy mình hiểu rõ văn hóa nơi này, mặc dù già rồi, nhưng với kinh nghiệm dày dạn trong cuộc sống, chắc chắn mua được một món hàng tốt.



Lòng mang chấp nhất, lão tiên sinh tiến vào một cửa hàng bán đồ cổ. Đối với những món đồ cổ rực rỡ màu sắc trong tiệm, lão tiên sinh suy nghĩ xem sẽ mua món nào.



Thiếu niên bán hàng mới mười lăm mười sáu tuổi, nhìn thấy người nước ngoài ghé thăm, không dám sơ suất, vội vàng giới thiệu hết món này đến món khác.



Lão tiên sinh thấy nhân viên phục vụ càng nhiệt tình thì càng khinh thường. Nhìn món nào lão cũng thấy món đó có vấn đề, càng nhìn thiếu niên trẻ tuổi kia với ánh mắt khinh thường hơn.



Thiếu niên cảm thấy, gặp phải một người biết văn hóa Trung Quốc, muốn lừa bịp cũng không được.



Lão tiên sinh không để ý đến thiếu niên trẻ tuổi, lão nghe người khác kể, các cửa hàng tại Trung Quốc, món đồ nào được bày bán trên kệ thì không phải là đồ tốt.



Nghĩ như thế, lão tiên sinh không thèm để ý đến mấy món đồ bày trong tủ kính, mà chuyển chú ý sang những vật khác.



Thế là lão tiên sinh cảm thấy mình vừa có phát hiện quan trọng.



Đó là mấy món đồ màu đen, bề ngoài đen bóng, phong cách cổ xưa. Kỳ lạ là, trên mấy món đồ này còn có rất nhiều lỗ nhỏ, giống hàng thủ công, mà cũng giống hàng sản xuất hàng loạt.



“Gạch thời Tần?”



Lão tiên sinh cảm thấy không giống.



Ngói thời Hán? Cũng không giống.



Gốm đen? Hình như cũng không phải.



Suy đi tính lại, lão tiên sinh cảm thấy, có lẽ đây là đổ cổ cao cấp từ trong mộ đào ra.



Mua về, sau đó nghiên cứu kỹ càng.



Quyết tâm mua, lão tiên sinh chỉ tay vào mấy món đồ đặt ở góc tường nói: “Đồ cổ đào được?”



Thiếu niên nhân viên nhìn theo hướng lão tiên sinh chỉ, hai mắt trợn to, mất một lúc lâu mới trả lời: “Hình... hình như là vậy.”



Lão tiên sinh nghe câu này, cảm thấy đôi mắt của mình thật tinh tường, cầm mấy món đồ đặt lên kệ nghiên cứu, rồi lấy ra hai trăm Euro mua đồ.



“Thượng Đế!”



Lão tiên sinh vô cùng cao hứng, miệng hô Thượng Đế, lấy một tấm vải lụa ra, bọc “đồ cổ màu đen” lại, vẻ mặt hài lòng rời khỏi cửa hàng đồ cổ.



Thế là, ngày hôm đó, người đi dạo phố đồ cổ đều vô cùng kinh ngạc, họ nhìn thấy một vị “chuyên gia” người nước ngoài, phong độ nhẹ nhàng, mái tóc bạc phơ, hứng thú bừng bừng cầm một cục than tổ ong, vẻ mặt mãn nguyện đi bộ trên phố.



Tập Vệ Quốc vừa kể xong câu chuyện, Lý Khải Việt ngay lập tức bật cười: “Ha ha. Dân nước ngoài, đúng là tuyệt.”



Điện Thoại Cục Gạch cũng cười nghiêng ngả, trong lòng thầm nghĩ, cho dù “chuyên gia” nước ngoài cũng phải ăn thiệt thòi giống mình, tâm lý cảm thấy thoải mái, ngồi buôn chuyện phiếm cùng với Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom