• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (2 Viewers)

  • Chương 2501-2506

Chương 2501:
Diệp Minh vô cùng hưởng thụ cô chủ động, không khỏi giữ lại vai cô, ôm cô chặt vào trong ngực.
Lúc này ngoài cửa lại truyền tới tiếng đập cửa, Lý Kỳ còn chưa tuyệt vọng: “Anh Minh, anh bị thương rất nặng, không thể… làm bậy, để em vào xem miệng vết thương của anh đi…”
Diệp Minh chau mày, đứng dậy, muốn đuổi Lý Kỳ đi.
Thế nhưng Hà Băng trước một bước đứng dậy, cô chau mày nói: “Anh nằm ở đây không được nhúc nhích, em đi xem, đừng có không xem em ra cái gì, hai người tốt nhất thành thật cho em một chút, hửm?”
“.,.” Diệp Minh nhìn cô, trong mặt sáng kia của cô gái lóe ra nghiêm nghị uy nghiêm và cảnh cáo, giống như là một chính cung nương nương hoàn toàn nắm giữ hiện trường, cô đi xử bồ nhí, quay đầu sẽ trưng cái dáng vẻ đòi nợ với anh cho xem.
Diệp Minh cong môi, thật sự bị cô làm vui vẻ, anh còn không biết cô còn có năng lực này, còn dám dùng từ “hửm”
này với anh rồi.
Song anh gạt gạt mày kiếm, nghe lời nói: “Được, tất cả nghe theo em.”
Hà Băng lúc này mới thoả mãn, cô xuống giường đi tới cạnh cửa, trực tiếp mở cửa phòng ra.
Lý Kỳ còn tưởng răng Diệp Minh mở cửa, cô ta vui vẻ nói: “Anh Minh…”
Một giây kế tiếp nụ cười treo trên khóe môi Lý Kỳ liền cứng lại rồi, bởi vì không phải Diệp Minh, mà là Hà Băng.
Đôi mắt Hà Băng thanh lạnh lùng nhìn Lý Kỳ đổi biểu cảm, sau đó như có như không nhếch môi: “Anh Minh của cô hiện tại rất mệt mỏi, đang ngủ trên giường, có chuyện cô có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy.”
Hà Băng những lời này rất ái muội, nhất là câu “anh Minh rất mệt mỏi” kia càng làm cho người suy nghĩ bay xa, Lý Kỳ tái mặt, cô ta biết Hà Băng đây là trần trụi tuyên chiến với cô ta, tuyên thệ chủ quyên rôi.
Lý Kỳ rất thất vọng, cô ta tưởng sau chuyện thuốc tránh thai kia Hà Băng sẽ buông tay Diệp Minh, thế nhưng không có, hai người bọn họ có chia rẽ thế nào cũng không được.
“Hà tiểu thư, sao cô có thể như vậy, anh Minh bị trọng thương, cô sao có thể với anh ấy…..”
Hà Băng biểu thị chính mình cũng không nói gì, câu “rất mệt mỏi” kia cũng là câu của Diệp Minh: “Lý tiểu thư, cô có phải quản quá rộng rồi không, quản đến chuyện phòng the của người khác rôi?”
“Còn nữa, ta đã nói rôi, anh ây là người đàn ông của ta, tôi cắm bắt luận kẻ nào nhúng chàm anh ấy, thức thời thì mau chóng biến khỏi mắt tôi, nếu như cô vẫn còn ở trước mặt tôi giả vờ làm trà xanh làm tôi buồn nôn, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí với côi”
Lý Kỳ chấn kinh rồi, cô ta không ngờ tới cô gái bề ngoài trong trẻo nhỏ mềm lại có một mặt hung hãn như thế: “Cô… cô là đang uy hiếp tôi?”
“Nếu không thì?” Hà Băng tiến lên một bước, cô dùng ngón tay chọc chọc Lý Kỳ trong lòng: “Cô có tin không tôi chẳng những dám uy hiếp ngươi, còn dám đánh cô đó? Nếu như cô còn dám bám lấy người đàn ông của tôi, sau này tôi gặp cô một lần, đánh cô một lần!”
“.,.” Lý Kỳ thực sự ngu người, Hà Băng này thật sự là… quá điên cuồng, cô lại dám tuyên bố thấy cô ta một lần đánh cô ta một lần!
Nữ lưu manh àiI Lý Kỳ muốn phản kích, nhưng ngực cô ta bị đâm quá, không nhịn được lui về phía sau hai bước, dưới thế tiến công cường đại phách lối của Hà Băng, cô ta không còn chút sức đánh trả nào, còn liên tục thối lui.
“Hà… Hà Băng, cô đừng có khinh người quá đáng!” Lý Kỳ cắn răng nói.
“Tôi khinh cô đấy, làm sao? Cô đi tìm anh Minh cáo trạng đi! Tôi cho cô biết, anh Minh của cô vì tôi mà ngay cả mạng cũng không cần, so với tôi, cô là cọng hành nào hải!” Nói xong, Hà Băng tiêu sái xoay người: “ầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.
“…” Đứng ở ngoài cửa Lý Kỳ quả thực phát cáu toàn thân run rầy.
Chương 2502:
Hà Băng về tới trên giường, cô nhìn Diệp Minh, phát hiện anh đang cười.
“Anh cười cái gì? Không cho cười!” Hà Băng đá anh một cước.
Tâm trạng Diệp Minh rất tốt, vừa rồi màn khai hết hỏa lực của cô đuổi Lý Kỳ đi đã thu hết vào đáy mắt anh, ban nãy cô như là một con mèo hoang nhỏ rang7 giương nanh múa vuốt, rất hung dữ.
Ở chung càng lâu với cô, càng phát ra cô là một viên ngọc trân quý, trên người cô có rất nhiều góc cạnh khác nhau.
Diệp Minh nhanh chóng thu ý cười: “Được, anh không cười nữa.”
“Anh tên là… Diệp Minh?”
“Diệp Minh!” Hà Băng liên rõ ràng gọi anh một tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên thật của anh, hai chữ “Diệp Minh” này được cô gọi rất êm tai, Diệp Minh câu môi: “Ừm?”
“Diệp Minh, anh đừng tưởng em đuổi Lý Kỳ đi thì qua chuyện, em hiện tại muốn tính sổ với anh! Em cho anh một cơ hội cuối cùng, anh có muốn thẳng thắn chuyện của anh và Lý Kỳ hay không, nếu như anh không chịu nói, vậy em hiện tại liền trở về, sau này em sẽ không thích anh nữa!” Nói rồi Hà Băng xoay người đi xuống giường.
Diệp Minh đứng phắt dậy, từ phía sau trực tiêp ôm lây Hà Băng, kéo cô vào trong ngực mình ôm thật chặt, môi mỏng rơi trên mái tóc dài của cô dùng sức hôn một cái, anh nói giọng khàn khàn: “Em đừng đi, được không?”
Hà Băng cắn môi: “Vậy phải xem biểu hiện của anh, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị.”
Diệp Minh im lặng vài giây, sau đó gật đầu: .U “Hiện tại em hỏi, anh đáp, anh ngủ với Lý Kỳ mấy lần?”
“Chỉ một lần.”
“Cảm giác như thế nào?”
“.„.” Câu hỏi thứ hai Diệp Minh không
Ÿ b biêt trả lời như thê nào, anh không biêt tại sao Hà Băng lại phải hỏi câu hỏi này, chắc là phụ nữ đều thích để tâm vào mắy chuyện vụn vặt.
Anh lại không nói, lúc đầu cô nghe được anh tận mồm thừa nhận chỉ một lần cũng rất không thoải mái, trong lòng như bị ong chích, hiện tại anh lại im lặng, cũng không biết là đang nhớ về buổi tối hôm đó với Lý Kỳ không, Hà Băng tức giận tránh khỏi anh, trực tiếp muốn xuống giường.
Diệp Minh lúc này siết chặt cánh tay, bá đạo cầm cố cô trong lòng mình, anh hỗn hến hôn vào vành tai cô trên, tiếng nói khàn khàn lộ rõ vài phần nôn nóng: “Anh biết mà… anh biết một khi anh nói ta, em sẽ không cần anh nữa. Vừa rồi em còn lừa anh, nói thẳng thắn sẽ được khoan hông, anh thực sự không nên tin lời em nói, em chính là một con nhóc nói dối!”
“Hà Băng, lời là em nói, anh đã nói cho em biết, nhưng anh không cho phép em bỏ đi.”
“Chỉ một buổi tối thôi, buồi tối kia… anh tưởng cô ta là em… chứng nghiện phát tác, anh bị trói chặt, cô ta đi đến, anh tưởng là em…. nên sau đó liền đẩy cô ta lên trên giường.”
“Anh thực sự tưởng là em, tất cả đều giống như nằm mơ, em nằm trên giường anh, giống như lúc nãy vậy…
em còn khóc, khóc đến độ anh huyết khí cuồn cuộn, cuối cùng em cắn một cái trên vai anh, anh nhịn không được liên…”
“Anh vân tưởng là em, nhưng ngày hôm sau lúc anh mở mắt ra, Lý Kỳ liền nằm bên cạnh anh rồi, cô ta nói đó là cô ta.”
Cái gì?
Động tác giãy giụa của Hà Băng triệt để cứng đờ, vì sao tất cả miêu tả của anh hiện tại đều hệt như đêm đó của cô và anh?

Chương 2503:
Buổi tối kia anh mắng cô khóc hồn, cô tức giận cắn anh một cái, anh liền khẽ rủa một tiếng nhịn không được…
Hà Băng đột nhiên ý thức được không thích hợp, vô cùng không thích hợp!
Cô đã biết, Lý Kỳ giả mạo cô!
“Diệp Minh, anh buông tay ra trước đi, em có vấn đề muốn hỏi anh.” Hà Băng đầy anh ra.
Thế nhưng Diệp Minh không chịu buông tay: “Anh không buông, anh sợ anh vừa buông em liền chạy, anh không muốn nói, em lại ép anh nói, nói xong em lại tức giận, lại không cần anh nữa, em muốn anh làm sao bây giò, Băng Băng, anh phải làm gì bây giờ, hả?”
“Trên đời này không có thuốc hối hận, anh không có cách nào làm cho chuyện này chưa từng xảy ra, thực sự xin lỗi, anh chỉ có thể nói xin lỗi. Thế nhưng tin tưởng anh, anh thật sự chỉ là xem cô ta thành em, anh vẫn tưởng đó là em.”
Hà Băng cảm thây đáy lòng ngôn ngang và áy náy của anh, nhưng cô thầm buồn cười, tên ngốc này, đến tột cùng ai ngủ với anh trong lòng anh không hề hay biết gì sao?
Đó căn bản không phải là mơ, mà là hiện thực đấy được chưa ông chú ngốc?
Buỏi tối kia anh làm cô bị thương rất nhiều, quay đầu lại Lý Kỳ đã dám giả mạo côi “Diệp Minh,” Hà Băng xoay người, nâng đôi mắt sáng lên nhìn anh: “Đêm hôm đó là lúc nào?”
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, trầm giọng nói: “Ba ngày trước.”
Ba ngày trước, quả nhiên!
Cô ngủ với anh chính là buổi tối ba ngày trước, bây giờ nghĩ lại Lý Kỳ nhất định là thừa dịp cô rời đi nằm cạnh Diệp Minh làm ra biểu hiện giả dối, sau đó mới có liên tiếp chuyện xảy ra này, Hà Băng hiện tại thật muốn xé nát con ả kỹ nữ trà xanh Lý Kỳ kial Hà Băng vươn tay nhỏ bé, ôm cổ anh: “Diệp Minh, anh thích Lý Kỳ sao?”
Nói rồi Hà Băng nghiêng cái đầu nhỏ: “Em biết người anh em Chu Siêu kia của anh vẫn luôn không thích em, anh ta chẳng phải luôn nói em chỉ thích hợp hẹn hò, thế nhưng không thích hợp kết hôn, Lý Kỳ mới là người hợp với anh sao?”
Bàn tay Diệp Minh rơi vào thắt lưng mềm của cô, siết chặt lấy vòng eo khó khăn lắm mới được 60 cm, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, anh không thích Lý Kỳ.
Chu Siêu bảo anh cưới Lý Kỳ, nhưng anh không muốn.
Anh ta đúng là một tên đàn ông nông cạn.
Anh lại khác, anh có mắt nhìn, Lý Kỳ cho dù có tốt có dịu dàng cũng không tốt bằng cô, cô có thể khiến đàn ông điên cuồng.
“Không thích.”
Anh nói không thích.
Anh không thích Lý Kỳ.
Hà Băng câu đôi môi đỏ mọng, sau đó hôn anh.
Diệp Minh như bị xúc dộng, lúc này Hà Băng nhìn anh, lại hôn lên.
Anh không nhắm mắt, trơ mắt nhìn cô, đôi mắt của cô thật đẹp, trắng đen phân rõ giống như đứa bé sơ sinh, thuần túy sạch sẽ.
Anh như bị đầu độc, nhanh chóng đảo khách thành chủ hôn cô.
Đầy đầu anh đều vang vọng một giọng nó — là do cô đưa tới.
Người đàn ông thở gâp, trong tròng mắt sâu thẳm chất chứa đầy tình yêu mãnh liệt, chờ lúc anh trầm mê, Hà Băng đột nhiên tránh được, không cho anh hôn.
Nụ hôn của Diệp Minh rơi vào khoảng không, hai ngón tay thon dài bóp khuôn mặt nhỏ nanh của cô: “Trêu chọc anh à, hửm?”
Chương 2504:
“Diệp Minh, nói anh thích eml”
Diệp Minh, nói anh thích em đi.
Diệp Minh khựng lại, chăm chú nhìn cô.
Hà Băng khẽ cựa quậy, điều chỉnh tư thế, to gan dạng chân trên vùng đùi bền chắc của anh: “Diệp Minh, nói anh thích em, ngày đó ở trong bệnh viện anh đã hứa sẽ cho em câu trả lời, em biết anh thích em, bây giờ em muốn nghe anh chính miệng nói với em.”
Diệp Minh cảm thấy trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, mỗi câu mỗi một chữ của cô đều mang vô tận dụ hoặc, như lời nguyền từ từ dẫn dắt anh, để anh nói thích cô.
Cô nói, cô biết anh thích cô.
Trong đôi mắt sáng ấy đều là vẻ kiêu ngạo khoe khoang, đôi mắt ấy quá xán lạn, Diệp Minh đã cảm thấy hai mắt mình đều bị phỏng rồi, người đàn ông luôn đi về phía trong bóng tối phía trước, cô là phong cảnh xinh đẹp nhất anh gặp qua giữa hàng hà những tia sáng diệu kì.
Chu Siêu nói rất đúng, cô nguy hiểm.
Thế nhưng, anh đã trầm mê.
“Hà Băng, anh thích em.” Ở trong ánh mắt cô, anh nghe được thanh âm mình.
Anh nói, anh thích cô.
Hà Băng nhướng mày, mặt cong mày cười: “Thích đến bao nhiêu?”
Cái này…
“Thích đến có thể trao tính mạng mình cho em.” Diệp Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
Hà Băng đã cảm thấy anh thực sự là một thẳng nam, không biết dỗ ngon dỗ ngọt, mở miệng ngậm miệng tất cả đều là “mạng của anh về sau là của em” “có thể trao tính mạng mình cho em”, thế nhưng không còn cách nào, cô chính là thích, thích đến chết.
Hà Băng nhìn anh, trong mắt nhộn nhạo một vũng nước xuân mềm mại:
“Diệp Minh, em cũng thích anh, vô cùng thích, nếu như anh hỏi em có thích đến bao nhiêu, em cũng không biết, thế nhưng em nghĩ… nếu có một ngày anh không còn ở đây nữa, em nhất định sẽ đi cùng với anh, dù cho trên trời hay dưới cõi nhân gian, em đều sẽ tìm được anh, tuyệt đối sẽ không để anh cô đơn, sẽ không để anh một mình.”
Chỗ sâu nhất trong trái tim Diệp Minh trong nháy mắt bị đánh trúng, bên trong tạo nên từng vòng sóng rung động, bắp thịt cả người buộc chặt, cứng rắn giống như một khối sắt: “Băng Băng, em không để ý chuyện của anh và Lý Kỳ nữa ư?”
Hà Băng thÌm hừ lạnh một tiếng, đương nhiên chú ý, ngày mai cô sẽ vả mặt con kỹ nữ trà xanh không biết xấu hô kia, đê cho tât cả mọi người thây bộ mặt dối trá của ả.
Đáng thương Diệp Minh còn không biết chân tướng, anh rù rì khẽ nói: “Băng Băng, anh biết anh không có tư cách yêu cầu sự tha thứ của em, thế nhưng nếu như em tha thứ cho anh một lần này, về sau anh nhất định sẽ dùng cả đời tới trả, anh sẽ đối tốt với em.”
Hà Băng không nói gì, thế nhưng cô dùng hành động thực tế biểu lộ, cô ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Diệp Minh, dùng sức hôn lên đôi môi mỏng của anh, để anh cảm nhận được sự nhiệt tình của cô.
Hai bàn tay siết chặt lấy, giữ lấy thắt lưng mềm khóa cô thật chặt trong lòng, Diệp Minh bắt đầu đánh trả.
Thê nhưng rât nhanh thân thê to lớn của anh đột nhiên chấn động, nguy rồi, anh lại phát nghiện.
Nhanh chóng mở mắt, anh liền đẩy cô gái trong ngực ra.
Hà Băng bị ép rời khỏi đôi môi mỏng của anh, trên môi anh còn sáng lên vệt nước, được cô hôn: “Diệp Minh…”
Cô khẽ gọi anh một tiếng.
Cho tới nay Diệp Minh không hề muốn để cô chứng kiến dáng vẻ bết bát không chịu nổi như thế của anh: “Hà Băng, trời khuya lắm rồi, em nên trở về phòng mình đi.”
Chương 2505:

Ban nãy vân còn rât tôt, đột nhiên lại đẩy cô ra, Hà Băng nghi ngờ nhìn anh: “Diệp Minh, có phải anh lại lên cơn nghiện rồi không?”

Lúc lên cơn nghiện ma túy sẽ khiến người ta sống không bằng chết, mắt sâu thẳm kia của Diệp Minh đã trở nên đỏ sậm, anh sợ không khống chế được bản thân làm cô bị thương, cho nên lạnh lùng nói: “Hà Băng, em có phải quên tờ quy ước yêu mà em viết rồi không, em đã nói sẽ không quấn lấy anh, đi nhanh lên đi, anh muốn ngủ.”

Diệp Minh vươn tay, muốn xách cô gái từ trên bắp đùi mình xuống.

Anh đọc tờ quy ước yêu kia rồi?

Hà Băng biêt anh nhật định đã lên cơn nghiện, hơn nữa cô còn biết anh không muốn để cho cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh, thế nhưng, buổi tối ba ngày trước kia cô đã thấy qua, cô không hề Sợ.

Buổi tối kia anh tại sao không bảo cô đi?

A.

Hà Băng chau mày, rên một cái tiếng, còn chu môi làm nũng nói: “Diệp Minh, anh làm em đau.”

Diệp Minh lúc đầu muốn xách cô xuống, nghe cô kêu đau, động tác anh dừng lại, khẩn trương hỏi: “Đau ở đâu?”

Hà Băng cuốn lên ống tay áo của mình, chỉ vào cánh tay mảnh khảnh cho anh Xem: “Anh nhìn đi , anh làm tay em đỏ hết rồi này.”

Cô lên án anh.

Diệp Minh nhìn một chút, da thịt cô quá mềm, anh ấn một cái đã có vết hồng, anh cảm giác mình ban nãy không có dùng sức.

Bây giờ nhìn cánh tay mảnh khảnh cô, còn có gương mặt thanh lệ tuyệt sắc, bởi vì tuổi còn nhỏ, khắp nơi lộ ra một cảm giác cắm ky dụ hoặc, Diệp Minh đã cảm thấy cơn nóng trong cơ thể không ngừng vọt lên, anh hận không thể ở trên người của cô trồng đầy dấu vét anh.

“Băng Băng, em mau mau rời đi đi! Cơ thể anh có chút khó chịu, anh không muốn làm em bị thương, nghe lời.”

Hà Băng đã thấy qua dáng vẻ anh khi lên cơn nghiện, đêm hôm đó anh suýt chút nữa bóp chết cô, cô suy nghĩ một chút: “Lúc anh phát nghiện, bọn họ đều dùng dây thừng trói anh, không thì, em cũng trói anh lại nhal Như vậy anh không thể làm em bị thương.”

Lúc này Diệp Minh cái gì cũng đều nghe theo cô, anh gật đầu: “Được.”

Hà Băng tìm tới sợi dây, cột hai tay anh vào đầu giường, như vậy anh không thể lộn xộn nữa.

“Được rôi.” Hà Băng võ vô tay.

“Băng Băng, em đã trói kỹ, em mau chóng đi đi!” Diệp Minh lại một lần nữa thúc giục, đi nhanh một chút đi! Đừng lo cho anh, anh chịu đựng được, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Hà Băng dí dỏm nháy mắt, vô tội nhìn anh: “Em chỉ nói trói chắc anh, chứ không nói em sẽ rời đi nha.”

“Em!”

Lúc này Hà Băng lại leo lên trên đùi anh ngồi xuống, sau đó dùng hai tay ôm cổ anh: “Anh thực sự đành lòng đuổi em đi à?”

Nói rồi cô dùng sức cắn một cái khóe môi anh.

Cô cắn rất dùng sức, Diệp Minh liền cảm giác khóe môi mình bị cắn rách rồi, dòng máu ngai ngái tràn vào trong cổ họng anh.

Tất cả những thứ này, làm cho anh cảm thấy vô cùng quen thuộc, một đêm kia cô đã từng dùng sức cắn rách môi anh, Diệp Minh cảm giác mình lại bắt đầu nằm mơ, hiện tại cô gái ngồi trên đùi anh hoàn mỹ trùng điệp với cô gái đêm đó bị anh đặt ở dưới thân.

“Em làm cái gì?” Yết hầu Diệp Minh cuộn lên xuống, trong hai mắt đều là tình triều đáng sợ.

“Anh nói xem?” Hà Băng hôn một đường đi xuống, rơi trên yết hầu anh.
Chương 2506:
Diệp Minh vùng vây, nhưng tay anh bị trói chặt, bây giờ tư thế là anh tựa ở đầu giường, cô ngồi trên đùi anh làm xằng làm bậy, cô hoàn toàn năm giữ quyền chủ động.
Diệp Minh biết mình bị gạt, cô chắc chắn cố ý trói chặt anh, con bé hư này!
“Băng Băng.” Anh khàn khàn gọi tên cô.
“Em ở đây.” Hà Băng lên tiếng, sau đó tay cô đi xuống, rơi trên thắt lưng bên hông anh.
Diệp Minh cảm giác bây giờ mỗi một phút mỗi một giây đều là dằn vặt, vốn dĩ cơn nghiện đã làm cho anh rất khó chịu, nhưng bây giờ tất cả cảm quan của anh rơi vào trên người cô, anh hận không thể phá vỡ dây thừng xuất kích, nghiêm khắc chặn cô lại.
Khuôn mặt nhỏ Hà Băng ửng hồng, hai mắt ướt sũng nước nhìn anh: “Miệng vết thương của anh, có gì đáng ngại không?”
“Sao bây giờ mới nhớ tới hỏi cái này, vừa rồi em một đường câu dẫn anh cũng không nghĩ đến anh là bệnh nhân trọng thương.” Diệp Minh cười khàn.
Hà Băng nhất thời có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ lại, cô đang giúp anh mài “Băng Băng,” Diệp Minh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng: “Ở đây không có biện pháp an toàn, hình như em không phải kỳ an toàn đúng không…”
Hà Băng gật đầu: “Dạ, đang là kỳ nguy hiểm của em luôn đấy, nói không chừng… sẽ mang thai đó…”
“Vậy không được.”
Hà Băng vươn tay che miệng anh: “Vì sao không được? Nếu như mang thai thì sinh, Diệp Minh, em muốn sinh con cho anhl”
Đối mặt thế tiến công như lửa của cô, Diệp Minh liên tục bại lui, nhất là nghe được câu cuối cùng cô nói muốn sinh con cho anh, gân xanh cả người Diệp Minh nổi lên, anh cảm giác máu nóng trong cơ thể sôi trào, loại cảm giác này từ trước chưa từng có, ngoại trừ Hà Băng, không còn có ai có thể để cho anh cảm giác này.
Cô nói, nếu có một ngày anh không còn ở đây nữa, cô nhất định sẽ đi tìm anh.
Cô còn nói, Diệp Minh, em muôn sinh con cho anh.
Diệp Minh đóng mở viền mắt đỏ thắm, sau đó dùng một giọng nói khàn khàn đến nghe không rõ: “Không muốn.”
Không muốn.
Nếu có một ngày anh không còn ở đây nữa, anh không muốn cô đi tìm anh.
Hiện tại cô còn rất nhỏ, hai người còn chưa kết hôn, anh cũng không cần cô sinh con cho anh.
Một hồi lâu sau, Hà Băng vô lực nằm trên giường, Diệp Minh đã thoát khỏi dây thừng, ôm cô thật chặt vào trong lòng.
Hà Băng ngoan ngoãn ghé vào trên ngực anh, tùy ý để bàn tay của anh từng lần một vuốt ve mái tóc như thác nước của cô, môi anh rơi trên trán cô, xem cô thành vật báu vô giá của mình yêu thương âu yếm không buông tay.
Hai người không nói gì, lặng lặng hưởng thụ bình yên sau cơn bão tố.
Anh nói không muốn, không muốn cô sinh con cho anh, phút cuối cùng anh quả nhiên đã…
Tuy Hà Băng công nhận anh, muốn sinh con cho anh, thế nhưng cô biết làm một người đàn ông thành thục lý trí, anh bây giờ chọn lựa không sinh là suy tính hậu quả trên nhiều phương diện, Hà Băng cảm thấy anh tràn đầy che chở thương yêu cô.
“Có muốn đi tắm không em? Ở đây điều kiện đơn sơ, anh đi nấu nước nóng cho, em có thể ngăm nước nóng.”
Diệp Minh khàn giọng hỏi cô.
Hà Băng vùi trong ngực anh, tay ôm hông anh, giống như con rắn nước quấn chặt lấy anh, không cho anh đứng dậy: “Không muốn, anh đừng đi.”
Diệp Minh câu môi, phát hiện dưới bề ngoài lạnh lùng của cô kì thực rất dính người.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom