• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2496-2500

Chương 2496:



Cả đám sói chỉ còn sót lại một con sói, con sói kia nhìn Diệp Minh, Diệp Minh cũng hai mắt đỏ thắm nhìn chằm chằm nó.



Người đàn ông một thân tắm máu, dáng vẻ hung tàn khát máu kia bao trùm một thân lệ khí.



Con sói kia xoay người bỏ chạy.



Rất nhanh, mấy con sói xem cuộc chiến khác cũng chạy theo, nhanh chóng biến mắt trong núi sâu tối đen.



Anh đã giết Vài con sói, lệ khí khát máu một thân đã hù chạy đám sói còn lại.



Anh còn hung tàn hơn cả sói.



Đám sói cuốn đuôi bỏ chạy, nguy cơ giải trừ, rằm một tiếng, Diệp Minh quỳ một chân trên đất.



Tóc mái đều đã ướt đẫm, mồ hồ theo tóc sao từng giọt tí tách chảy xuống dưới, một tay chống trên bắp đùi mình, một bàn tay khác cầm dao chống trên mặt đât, lông ngực to lớn không ngừng thở gấp, từng hơi thở.



Hà Băng từng thấy anh xuất thủ, lần này anh xuất thủ càng thêm nhanh, chuẩn, ngoan, độc hơn quá khứ. Đây chính là anh chân chính, thâm tàng bất lộ, nguy hiểm trí mạng.



Đâu chỉ là sói, ngay cả cô cũng không phải là đối thủ của anh, trái tim của cô đã sớm đánh rơi trên người anh, không thể lấy về.



“Tiêu Thành!” Hà Băng nhanh chóng chạy lên trước, cô ngồi xổm bên người Diệp Minh, áo quần trên người Diệp Minh đã bị xé rách vài mảnh, lộ ra vết cào cùng vết cắn trên bắp thịt rắn chắc bên trong.

Hà Băng thò tay ra, muốn sờ lên vết thương anh, thế nhưng cô lại ngừng lại, cô không dám đụng vào anh, sợ đụng tới vét thương của anh, khiến anh đau.

“Tiêu Thành, anh bị thương rồi.” Giọng Hà Băng cũng bắt đầu run rầy.

Diệp Minh khép mát, yết hầu nhô ra chuyển động rất nhanh, quần áo cả người đều đã ướt đẫm, thể lực nghiêm trọng tiêu hao.

Anh vươn tay đè phân bụng mình, một lượng máu tươi tràn ra khế tay chảy ra.

Bởi vì đang ngồi, nhìn không thấy vết thương ở bụng anh.

Thế nhưng anh bị thương nặng nhất chính là ở phần bụng.

“Không sao…” Đôi môi mỏng khô khốc bật ra hai chữ khàn khàn.

“Tiêu Thành, để em xem vết thương ở bụng anh đi.” Hà Băng vươn tay kéo áo sơmi Diệp Minh ra.

Nơi đó một tảng máu lớn, trong bụng anh còn găm răng nanh của con sói kia.

Răng nanh sâu đậm căm vào trong bắp thịt anh, khiến người ta nhìn tê cả da đầu.

Răng nanh là cái mà anh từ trong miệng con sói bẻ gãy.

Hà Băng đau lòng cuộn ngón tay lại, viền mắt trắng nõn chậm rãi biến đỏ, cô run giọng nói: “Tiêu Thành, em hiện tại phải giúp anh rút răng nanh ra, nhưng ở đây không có thuốc tê, anh phải nhịn đau một chút.”

Khuôn mặt tuấn tú Diệp Minh bắt đầu trở nên tái đi, cặp mắt đỏ như máu kia bởi vì đau đớn to lớn mà dần tan rả.

“Em rút đi!” Anh khàn khàn mở miệng.

Hà Băng hít sâu một hơi, sau đó câm răng nanh, cô bắt đầu rút ra…

Trán Diệp Minh đổ từng giọt mồ hôi lạnh xuống, ngay cả thân hình cao lớn cũng lay động một cái.

Tiếp tục như vậy rất nguy hiểm.

Hà Băng đột nhiên nói: “Anh từng hôn Lý Kỳ kia chưa?”

Cái gì?

Diệp Minh cứng đờ.

Hà Băng vươn tay bưng lấy khuôn mặt tuấn tú đầy mồ hôi và máu của anh, sau đó dùng lực hôn lên đôi môi mỏng khô khốc của anh.

Ỷ Người đàn ông hít thở rât nặng, từng nhịp thở nặng nề phả lêntrên da thịt cô, môi mỏng anh đã nứt cả, hôn lên rất đau, xúc cảm cũng không tốt, thế nhưng trái tim Hà Băng lại dâng lên từng cơn sóng lớn.
Chương 2497:
Anh tại sao lại đến?
Lúc đầu cô cũng định buông tay anh, thế nhưng anh vừa đến, quên sống chết cứu cô, cô thật sự rất luyến tiếc.
Hà Băng mở miệng, dùng sức cắn khóe môi anh.
Diệp Minh kêu rên, bị đau, anh thả dao trong tay xuống, bàn tay đè gáy Hà Băng, anh đổi khách thành chủ hôn sâu.
Anh đã sớm muốn hôn cô.
Hà Băng cũng không dám tỏ ra yếu kém, nhiệt tình như lửa đáp lại anh, móc vào đầu lưỡi anh.
Diệp Minh thầm chửi tục, mẹ nó, linh hồn của anh đều sắp bị cô hút ra rồi.
Lúc này tay Hà Băng lặng lẽ đi tới trên cái răng nanh kia, dùng sức ra rút ra bên ngoài.
“Phốc” một tiếng, răng nanh rút ra, Hà Băng nhanh chóng kết thúc nụ hôn này, đè xuống vết thương chảy máu của Diệp Minh.
Cơn đau to lớn khiến Diệp Minh bật ra tiêng rên thật thâp, một chân khác cũng qujy xuống, cả người anh đều quỳ trên đất.
Một giây kế tiếp, Diệp Minh ngã xuống trong lòng Hà Băng.
Anh ngã xuống rồi.
Giờ khắc đó trái tim Hà Băng như ngưng đập, khiếp sợ, kinh hãi, cơn đau và nỗi bất an đột nhiên dâng lên nhắn chìm cô. Quen biết lâu như vậy, cô chưa từng thấy anh ngã xuống.
Thì ra anh cũng có lúc ngã xuống.
Hà Băng dùng sức ôm lấy đầu anh, ôm anh ở trong ngực của mình: “Tiêu Thành, anh…. đừng chết mà! Tiêu Thành…”
Cô trong nháy mắt khóc không thành tiếng.
Anh đã chết rồi ư2 Có phải anh đã chết rồi không?
Nếu như anh chết rồi, cô làm sao bây giờ?
“Tiêu Thành, anh mau mau tỉnh lại đi…
em biết rồi, anh nhất định đang diễn khô nhục kê, anh cảm thây như vậy có thể nắm em thật chặt trong tay chứ gì!”
“Em cho ngươi biết, anh đừng mơ! Em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh và Lý Kỳ!”
“Tiêu Thành, anh mau mở mắt ra đi…
Bỏ đi, chỉ cần anh bây giờ mở mắt ra, em liền tha thứ cho anh…”
Hà Băng cũng không biết mình đang nói cái gì, chung thủy là điểm mắu chốt của cô, là nguyên tắc mấu chốt của mỗi một đôi tình nhân, cô đã quyết định không cần Tiêu Thành nữa, nhưng bây giờ, cô chỉ cần Tiêu Thành tỉnh lại.
Lúc này bên tai truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, có người tới: “Băng Băng!”
Hà Băng ngâng đâu, giữa hai mát đâm lệ mơ hồ cô nhìn thấy rất nhiều người, Cố Dạ Cần và Diệp Linh chạy đến, còn có Lê Hương thắm đầy gió sương chạy đến.
Lê Hương rốt cuộc đã tới!
Diệp Minh được đưa về phòng, Lê Hương cầm máu cho anh, lại vá hơn mười mũi vết thương trên bụng anh.
Thế nhưng tình huống anh cũng không lạc quan, vết thương bị nhiễm trùng, chứng nghiện vẫn còn phát tác, còn đang sốt cao, nói chung tình hình anh rất tệ.
Chương 2498:
Hà Băng đứng ở cạnh cửa nhìn người đàn ông nằm trên tắm ván, anh nhắm mắt lại đang hôn mê, khuôn mặt tuấn tú trắng hếu, hàng mi dày phủ lên mí mắt bằm đen, toàn bộ ngũ quan anh tuấn vừa lạnh vừa cứng.
Nhìn anh như vậy, trái tim cô đau quá.
Thật muốn thay anh chia sẻ cơn đau một chút, nhưng cô không thể.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chịu khổ.
Lúc này Lê Hương tháo khẩu trang xuống, Hà Băng và Diệp Linh nhanh chóng vây lại: “Quán Quán, anh tớ thế nào?”
“Linh Linh, Băng Băng, yên tâm đi, mạng anh Diệp lớn lắm, sẽ không chết trong tay sói đâu, vết thương tớ đã xử lý, anh Diệp chắc rất nhanh sẽ tỉnh, hiện tại nan giải nhất vẫn là chứng nghiện ma túy trên người anh Diệp.” Lê Hương ngưng trọng nói.
“Chị Quán Quán, về chứng nghiện ma túy, chị có cách nào không?” Hà Băng hỏi.
Lê Hương suy nghĩ một chút: “Trên đường đến chị đều đang nghiên cứu loại ma túy kiểu mới này, chị còn cần tỉ mỉ nghĩ một hồi.”
Hà Băng và Diệp Linh đã hiểu, Lê Hương đã đến thời kỳ đột phá mắu chốt rồi.
Mặc dù bây giờ tình huống Diệp Minh rất tệ, thế nhưng Lê Hương đến đơn giản là một ánh sáng rực rỡ chiếu sáng mọi người, mang đến hy vọng.
“Quán Quán, vậy cậu mau chóng trở về phòng nghỉ ngơi một chút, thuận tiện suy nghĩ đi, chúng tớ đều dựa vào ngươi!” Diệp Linh thân mật khoác lên cánh tay Lê Hương, có Lê Hương ở đây, luôn khiến người ta an lòng như vậy.
“Băng Băng, chị mới vừa dùng châm cho anh Diệp, chí ít đêm nay đè xuống được cơn nghiện của anh Diệp, đêm nay vẫn an toàn, em ở lại trông anh Diệp, chị và Linh Linh đi ra ngoài trước.” Lê Hương thông báo vài câu, đề lại nơi đây cho Diệp Minh và Hà Băng.
Hà Băng gật đầu: “Dạ.”
Diệp Minh lại nằm mơ, anh lại nằm mơ thấy Hà Băng.
Trong mộng Hà Băng ôm thật chặt cổ anh, nhiệt tình hôn anh, còn nói với anh — mau tỉnh lại, chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ tha thứ cho anh.
Diệp Minh đột nhiên mở mắt ra, anh cảm thấy trên mặt rất ngứa, như có một ngón tay vẽ vẽ trên mặt anh, anh vươn tay, kéo lại bàn tay nhỏ bé kia.
Một giây kế tiếp, khuôn mặt trứng ngông của Hà Băng phóng đại trong tầm mắt anh.
Hiện tại, cô đang nằm ở trên giường anh, giống với giấc mộng đêm đó như đúc.
Diệp Minh trong khoảng thời gian ngắn không phân rõ đâu là mộng đâu là thực, mấy ngày này đêm nào anh cũng mơ thấy cô.
Buổi tối kia cảnh trong mơ là chân thật như vậy, cô cũng nằm trên giường anh giống như bây giờ, cơ thể thơm mềm ấy và ván giường cướng lạnh kịch liệt đánh vào thị giác, làm anh điên cuồng, nhưng khi anh mở mắt ra, người đó liền biến thành Lý Kỳ.
Hà Băng nằm bên người anh, vừa rồi lúc anh ngủ mê man cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú ấy, xa nhau thời gian dài như vậy, cô chưa ngắm nhìn anh thật kỹ.
Hàng mi dài run rây, cô nhẹ giọng nói: “Anh tỉnh rồi à?”
Thanh âm quen thuộc truyền tới trong màng tai Diệp Minh, anh mới dám xác định đây thật sự là cô, anh kéo tay cô đặt bên môi mình, nhắm mắt hôn: “Ừ.”
Anh không hề rời đi, đôi môi mỏng khô khốc không ngừng cọ xát bàn tay nhỏ mềm của cô, yêu thương hôn lấy.
Trái tim Hà Băng mềm nhữn, thế nhưng cô không cách nào không chú ý chuyện của anh và Lý Kỳ, cô chậm rãi rút tay mình về.
Chương 2499:
Diệp Minh mở mắt ra, anh mím đôi môi mỏng: “Anh biết em không chấp nhận được chuyện kia, anh đã làm sai, anh chỉ có thê nói xin lôi.”
“Nhưng em không muốn nghe xin lỗi, em muốn biết anh và Lý Kỳ từ lúc nào ở chung với nhau, ở chung với nhau ở đâu, đã mấy lần rồi? Em muốn anh thẳng thắn từng cái với em, em muốn nghe là những thứ này!”
Diệp Minh nhíu mi tâm lên, để anh nói chuyện đêm đó, anh không cách nào nói ra lời.
Diệp Minh vén chăn lên, đứng dậy.
Hà Băng cũng ngồi dậy: “Anh đi đâu?”
“Anh đi rửa mặt.” Anh vào buồng vệ sinh.
Hà Băng vô cùng tức giận, cô biết anh đang trôn tránh, anh vân không hé răng nói gì.
Rất nhanh Diệp Minh đã đi ra rồi, anh cởi áo sơmi, lộ ra vết thương: trên người còn có bắp thịt to lớn, tóc mái ẩm ướt che phủ cặp mắt sâu thẳm đỏ thắm kia, anh cúi xuống người đi lấy quần áo sạch sẽ.
Thế nhưng Hà Băng duỗi tay tới, cầm quần áo của anh đi.
Diệp Minh nâng mí mắt anh tuấn lên nhìn cô, môi mỏng phát động: “Trả quần áo cho anhI”
“Không trả.” Hà Băng nhìn thoáng qua thân thể kiện tráng của anh: “Anh còn cần mặc quần áo sao? Em cảm thấy anh không cần mặc đâu, người đàn ông như anh không thê cam đoan cơ thể trung thành bị cây gậy thịt phía dưới chia phối thế kia, nên lột sạch quần áo anh dẫn anh đi diễu phố thị chúng, để cho anh nếm thử cực hình mà phụ nữ cổ đại phải chịu!”
Phụ nữ thời cổ đại, nếu bị phát hiện gian dâm sẽ bị lột sạch quần áo đi dưới con mắt trần trụi của người đời.
Diệp Minh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng thêm trầm.
Hà Băng cũng không sợ anh, ánh mắt khiêu khích đối diện với .
Diệp Minh cũng không nói gì, anh nhắc đôi chân dài ngồi xuống ghế, bắt đầu thay thuốc cho chính mình.
Cô không cho anh mặc quân áo, anh sẽ không mặc.
Trong lòng cô có giận có hận muốn phát tiết với anh, anh đều dung túng cô.
Anh biết cô là một cib mèo hoang nhỏ, sẽ không dễ dàng tha thứ anh như vậy.
Có thể cô gái khác gặp phải loại chuyện này đều sẽ lựa chọn trốn tránh, lừa mình dối người, thế nhưng cô không phải, cô sắc bén đối diện vấn đề.
Cô muốn biết tỉ mỉ tất cả.
Nhưng, anh nói không nên lời.
Anh muốn bảo lưu một chút tốt đẹp cuối cùng trong lòng cô.
Hà Băng cũng cảm giác mình đập vào bông, dù cho cô khiêu khích thế nào, anh đều không để ý tới cô.
Hà Băng nhìn anh tự bôi thuốc, anh thoa thuốc kia lên trên những vết thương.
Phía sau cũng có vết thương, nơi cánh tay dài của anh có thể vươn đến anh sẽ xử lý, vươn không đến liền mặc kệ.
Hà Băng nhìn cơ thể anh, những vết thương dữ tợn chẳng những không phá hỏng mỹ cảm trên dáng người tráng kiện ấy, ngược lại tăng thêm rất nhiều hoang dã và vẻ ngang ngược từ trong xương cốt.
Trách không được hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác thích anh như vậy, vóc người của anh đủ để cho những người phụ nữ kia liễm màn hình.
Từng xem qua phim ảnh nước ngoài chưa, hình mẫu nam chính cơ bắp cuồn cuộn chính là kiểu dáng của anh, trước ngực nhô ra hai khối cơ ngực, phía dưới tám khối cơ bụng, từng khối từng khối chất đống, hiện lên sắc đồng mạnh mẽ sáng bóng, ngực anh có lông, trên đôi chân dài mạnh mẽ cũng có lông chân, quả thực khiến người ta huyết mạch căng phồng.

Chương 2500:

Hà Băng còn rất nhỏ, tuy dáng cô rất đẹp phát dục đầy đủ, đường cong trước lồi sau vẻnh, thế nhưng đứng chung với anh một chô, thật sự là một người răn rỏi và một người nhỏ nhắn.

Năm đầu ngón tay của Hà Băng dần dần cuộn lên, cô hận sự vô năng của mình, đều đến lúc này, anh còn có sức hấp dẫn trí mạng với cô.

Cô chính là thích anh.

Thích anh như vậy.

Diệp Minh xử lý xong vết thương, sau đó quay người về tới trên giường, anh nghiêng thân nằm ở bên giường.

Hàng mi dài phủ xuống, anh nhắm mắt ngủ.

Anh ngủ?

Anh cứ thê mà ngủ?

Hà Băng vươn đôi chân như bạch ngọc đạp lên bắp chân anh: “Em cho phép anh ngủ à? Không cho phép ngủ, đứng lên cho emil”

Diệp Minh đưa lưng về phía cô ngủ, thân thể cường tráng cao lớn dán ở bên giường, không tới gần cô, bị cô đạp, anh miễn cưỡng mở miệng nói: “Đừng quậy, anh hơi mệt, muốn ngủ.”

“Mệt? Vậy lúc anh và Lý Kỳ mèo mả gà đồng với nhau sao không kêu mệt đi?”

Người đàn ông không đáp.

Hà Băng lại đá anh một cước.

Lúc này anh thò tay ra năm chặt cô tay cô.

Diệp Minh dùng sức kéo, Hà Băng cả người ngã nằm trong lồng ngực to lớn của anh.

Cô muốn ngồi dậy, thế nhưng Diệp Minh cúi đầu hừ một tiếng.

Hà Băng lúc này mới phát hiện mình đụng vào vết thương của anh: “Tiêu Thành, anh không sao chứ?”

Cô đụng phải cặp mắt âm trầm không vui kia của Diệp Minh, anh nói giọng khàn khàn: “Em yên tĩnh một chút thì anh không sao.”

Hà Băng vẫn muốn đứng dậy, lúc này tiêng đập cửa đột nhiên vang lên, ngoài cửa có người.

Người nào?

Hà Băng dừng động tác lại, ngoài cửa liền truyền đến tiếng ỏn ẻn cua Lý Kỳ: “Anh Minh, là em, em tới thay thuốc cho anh, em có thể vào không?”

Lý Kỳ tới!

Lại là người phụ nữ âm hồn bất tán này!

Hà Băng lúc đầu định ngồi dậy, thế nhưng cô đột nhiên thay đổi chủ ý, cho dù cô không cần Tiêu Thành, cũng sẽ không chắp tay tặng Tiêu Thành cho Lý Kỳ.

Cô vươn hai tay nhỏ bé ôm chặt lây hông Diệp Minh, giống như một con bạch tuộc quấn trên người anh.

Diệp Minh đã cảm thấy trong lòng hương mềm như ngọc, cô gái vừa rồi giùng giằng không cho ôm đột nhiên mềm như nước quấn trên người anh, yết hầu anh lăn một vòng: “Làm sao vậy?”

Hà Băng ghé vào trong ngực anh, còn bò lên, chôn ở cổ anh rầu rĩ nói: “Em không thích cô ta, bảo cô ta đi đi.”

Thanh âm của cô mềm mại, còn dẫn theo một chút uất ức và làm nũng mà mình không ý thức được, trái tim Diệp Minh tê rằn, nhanh chóng lên tiếng nói: “Kẻ nào đuôi thế, không thấy được chúng tôi đã ngủ à?”

Ngoài cửa Lý Kỳ trực tiếp cứng đờ: “…”

Hà Băng không buông tay, còn ôm Diệp Minh thật chặt, cô không muốn để cho bất kỳ người phụ nữ nào cướp anh đi, anh chỉ có thể là một mình cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom