Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2493-2495

CHương 2493:



Đám sói tản ra ánh sáng u lam, đều muốn xé nát cô ăn no nê.



Hà Băng bắt đầu lo lắng, nếu như sáu bảy con sói, cô còn có thể liều đánh một trận.



Thê nhưng, hiện tại tới một đám con sói.



Bọn sói này chậm rãi vây quanh cô.



Gào ú.



Lúc này một con sói to hung tàn chợt đánh tới, hướng Hà Băng há to cái miệng như chậu máu.



Lý Kỳ bị đuổi chạy ra, rất nhanh thì gặp Chu Siêu: “Anh Siêu, đã xảy ra chuyện gì”



“Kỳ Kỳ, vừa rồi khu Tây Sương truyền đến động tĩnh, nói là Hà Băng không thây đâu, tât cả mọi người đang tìm người, có người phát hiện dấu chânphát hiện dấu chân ở phía sau núi, nghe nói phía sau núi rất nguy hiểm, thường có bầy sói lui tới.” Chu Siêu nói.



Cái gì?



Lý Kỳ nhanh chóng nghe ra chữ mấu chốt, Hà Băng biến mắt, cô đến đi phía sau núi nơi bầy sói hay qua lại.



“Kỳ Kỳ, chuyện này phải nói cho A Minh, anh hiện tại phải đi vào tìm A Minh.”



“Anh Siêu!” Lý Kỳ kéo lại Chu Siêu.



Trong phòng, Diệp Minh chậm rãi cúi người, vươn tay nhặt lên quyển số nhỏ Hà Băng đập tới kia.



Cô lúc tới trong tay cầm quyển số này, cô viết cái gì ở trong?



Diệp Minh mở số ra, nhảy vào tầm mắt là hàng chữ nhỏ xinh đẹp của Hà Băng ~ Quy định yêu.



Điều thứ nhất — Trong lúc yêu nhau, song phương vẫn tự do bình đẳng như cũ, nhà gái không thể tham dự vào công việc của nhà trai.



Điều thứ hai — Trong lúc yêu nhau, nhà gái không thể tùy ý gọi điện thoại cho nhà trai, không thể công khai quan hệ yêu đương của hai người, không thể dính người, trừ phi, được nhà trai đồng Ý.e Trái tim Diệp Minh sâu đậm đau nhói, anh nói cô dính anh, làm anh cảm thấy rất phiền, nên cô viết quy định yêu này để quản thúc chính mình.



Vì anh, cô đã thối lui đến rồi mức này.



Diệp Minh thật chặc siết chặt quyển sổ, anh đột nhiên nảy sinh một ý niệm, anh muốn đi tìm côi Anh vẫn tưởng anh có thể, nhưng đến giờ phút này anh mới hiểu được anh không thể mất đi cô!



Diệp Minh mở cửa phòng, rất nhanh anh đang ở ngoài cửa thấy được Chu Siêu và Lý Kỳ tranh chấp.



“Hai người đang âm ï cáo gì thê?” Diệp Minh nhíu mày.



Chu Siêu lúc này tiến lên: “A Minh, không xong rồi, Hà Băng mắt tích, nghe nói cô ấy đến chỗ ngọn núi phía sau mà bầy sói hay qua lại rồi!”



Cái gì?



Diệp Minh biến sắc, một giây kế tiếp anh liền nhắc đôi chân dài, chạy thẳng đến phía sau núi.



Diệp Minh đi, đi tìm Hà Băng rồi.



“Anh Minh!” Lý Kỳ kêu một tiếng, thế nhưng Diệp Minh không quay đầu lại, thân thể cao ngất ấy nhanh chóng biến mắt trong tầm mắt.
Chương 2494:



Lý Kỳ bất mãn nhìn Chu Siêu: “Anh Siêu, sao anh lại nói cho anh Minh biết, hiện tại hay rồi, anh Minh đi tìm Hà Băng rồi!”



Vừa rồi hai người trái ý nhau, Chu Siêu muốn nói cho Diệp Minh, thế nhưng Lý Kỳ ngăn lại, Lý Kỳ cảm thấy đây là thời cơ tốt ngàn năm có một, ngay cả ông trời cũng đang giúp cô ta, Hà Băng rơi vào bẩy sói, nói không chừng đã mất mạng, như vậy sẽ không có ai cạnh tranh Diệp Minh cùng cô ta nữa, nhưng Chu Siêu đã phá hỏng chuyện tốt này.



Chu Siêu nhíu mày nhìn Lý Kỳ, nghiêm túc nói: “Kỳ Kỳ, tuy anh không đồng ý A Minh và Hà Băng ở cùng nhau, thế nhưng mạng người quan trọng, đâu phải trò đùa? Kỳ Kỳ, anh cảm thấy em thay đổi rồi, em trở nên ích kỷ, em như vậy sao có thể nhập ngũ?”



Lý Kỳ tái mặt, cho tới nay Chu Siêu đều đứng về phía cô ta, thế nhưng cô ta đã quên, Chu Siêu là một quân nhân.



“Anh Siêu, em… em không phải ý tứ này, anh Minh hiện tại thân thể không tốt, tự thân khó bảo toàn, nếu như anh ấy đến sau núi cứu Hà Băng, chỉ sẽ mắt thêm một cái mạng, em là do quan tâm nên bị loạn…” Lý Kỳ vô tội giải thích.



Chu Siêu sắc mặt ngưng trọng nhìn hướng Diệp Minh biến mắt, Diệp Minh có thể thành công cứu Hà Băng trở về sao?



Phía sau núi.



Hà Băng bị bầy sói bao vây, một con sói xông tới cô, cô đâm dao xuống, căm vào trên đầu con sói.



Lúc này lại có một con sói khác vồ tới, Hà Băng muốn rút dao ra nhưng đã bị kẹt lại, căn bản là không rút ra được.



Con sói có khứu giác bén nhạy, nhận thấy được Hà Băng mắt đi vũ khí, hai con sói một trước một sau đông thời hung dữ vồ tới.



Con ngươi Hà Băng co rụt, hai con sói trong tầm mắt cô không ngừng phóng đại.



Cô có phải sẽ chết trong tay bẩy sói này, đến xương cốt cũng không còn?



Mùi chết chóc đè nén trong nháy mắt bao phủ Hà Băng, cô chậm một nhịp.



Lúc này hai con sói há to miệng, trực tiếp hướng cô táp tới.



Thế ngàn cân treo sợi tóc, Hà Băng cảm giác mình được ôm lấy, có một cánh tay có lực nắm chặt eo cô, kéo cô thật chặt vào trong cơ thể nóng bỏng nam tính.



Bọn họ ngã xuông đât.



Bàn tay thô to của người đàn ông giữ lại sau gáy cô, bảo vệ đầu cô trong ngực mình, lực va chạm mạnh khiến bọn họ lăn lông lốc vài vòng, thế nhưng Hà Băng một chút cũng không thấy đau, bởi vì, cô được bảo vệ rất chặt.



Cô ngửi được một mùi hương nam tính ngào ngạt, xen lẫn mùi xà bông nhàn nhạt.



Không phải mùi sữa tắm, mà là mùi xà bông.



Hai người ngừng lại, Hà Băng ở dưới, người đàn ông ở trên, Hà Băng run hàng mi nhỏ dài như cánh ve của nhìn vê phía người đàn ông đặt ở trên người cô — Diệp Minh.



Diệp Minh tới!



Anh sao lại tới?



Anh tại sao lại muốn tới?



“Có bị thương không?” Diệp Minh nhìn cô, khàn khàn hỏi.



Hà Băng dời đi ánh mắt, không trả lời.



Thấy cô không để ý tới anh, ánh mắt Diệp Minh tối sầm: “Còn biết giận à, xem ra không bị thương rồi.”
Chương 2495:

Lúc này một con sói xông đến từ phía sau Diệp Minh, Hà Băng lo lắng kéo lại ống tay áo anh: “Có sóil”

Bàn tay bảo vệ đê sau gáy cô của Diệp Minh hơi dùng sức, đè khuôn mặt nhỏ của cô trong ngực mình, anh khàn khàn lên tiếng: “Hà Băng đừng sợ.”

Tiếng dao nhọn cắt yết hầu vang lên, trong bàn tay trái Diệp Minh có một con dao sắc bén, lưỡi dao xoẹt qua cổ họng con sói.

Rất nhiều máu văng tung tóe ra, xối ướt áo sơ mi đen trên người Diệp Minh.

Vài cọng tóc mái che phủ cặp mắt đỏ thắm sâu thẳm kia, lúc anh hạ dao mắt cũng không chớp, tựa như dũng sĩ bạc tình máu lạnh lại cường đại.

Hà Băng ở trong lòng anh nâng đầu nhỏ lên, trên người cô một giọt máu cũng không văng đến.

“Tiêu Thành, trên người anh sao nóng như vậy?” Tay cô rơi trên bắp thịt rắn chắc của anh, cô phát hiện nhiệt độ người anh không bình thường.

Trên người anh tựa như một quả cầu lửa, lòng bàn tay cô đều bị đốt phỏng rồi.

Diệp Minh cầm tay cô, dời cô khỏi người mình, lân này cơn nghiện làm anh sốt cao không ngừng nhiều lần, anh khàn khàn nói: “Anh không sao.”

Sao có thể không sao chứ, trên người anh nóng như thế!

Diệp Minh xoay người đứng lên, cặp mắt đỏ như máu kia nhìn chằm chằm về phía mấy con sói, e rằng ý thức được người đàn ông này đáng sợ, nên đám sói cũng không dám tùy tiện nhào lên.

Diệp Minh cuốn ống tay áo áo sơ mi đã dính máu lên, sau đó dùng mu bàn tay lau vết máu trên khuôn mặt tuần tú, anh nhìn chằm chằm mấy con sói kia, trong tròng mắt đen tản mát ánh sáng u lạnh mà khát máu.

Chậm rãi đưa ngón trỏ thon dài ra, anh hướng về phía na vài con sói khinh miệt ngoéo một cái.

Gào ú.

Mấy con sói thành công bị chọc giận.

Một người và một bẩy sói, bầu không khí khẩn trương giằng co làm tim người ta gia tốc đập nhanh.

“Tiêu Thành.” Hà Băng bắt an kéo lấy áo sơ mi anh, anh phát sốt rồi, thân thể khó chịu, một người nghênh chiến đám sói này rất nguy hiểm.

Diệp Minh vươn tay cầm tay cô: “Ngoan ngoãn đợi ở chỗ nàycho anh, đừng để anh phân tâm, nhé?”

Cảm giác nguy cơ bông biên mât, Hà Băng chỉ đành có phục tòng, cô gật đầu: “Dạ.”

Lúc này vài con sói cùng nhau nhào tới, Diệp Minh đứng dậy thật nhanh nghênh chiến đi tới.

Tốc độ sói rất nhanh, tốc độ Diệp Minh lại càng nhanh hơn, lúc giơ tay chém xuống anh chém hai con sói, lúc này một con sói nhào tới, hàm răng nanh sắc bén cắn một cái ở trên bụng anh.

“Tiêu Thành!” Con ngươi Hà Băng co rụt.

Răng nanh con sói đã đâm xuyên qua bụng Diệp Minh, Diệp Minh một tay bắt được lây răng nanh, sau đó dùng lực gào một tiếng, con sói kêu thảm thiết, Diệp Minh mạnh mẽ rút răng nanh từ trong miệng con sói kia ra.

Anh giơ dao lên, dao nhọn cắm vào đầu sói.

Máu.

Máu đầy đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom