• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ngày yêu anh - Hàng năm thì giờ (1 Viewer)

  • Chương 7

Năm thứ sáu, như kiếp phù du
Lời tựa:
Cô ngủ không yên, một khung cảnh lặp đi lặp lại. Ở một nơi không có điện thoại, không có email, có một cô bé mặc quần đỏ đi xuyên qua khe suối, tới trước một thân cây lớn, chỉ để làm một việc, là chờ đợi. Hi vọng người trong kia mở cánh cửa, bước ra.
Còn người bên trong có ra không, nhìn như thế nào, cô không nghĩ tiếp, trong đầu chỉ có một bức tranh như thế. Cô gái mặc quần đỏ, phối với màu xanh của cây, cực kì hài hòa đẹp mắt, giống như người trên đường dù gần hay xa, cũng thấy được đèn báo hiệu. Mùa hè qua, trời thu đến, cây chuyển lá vàng, quần của cô bé vẫn là màu đỏ tươi. Không ai biết cô đang đợi điều gì, cũng có người khuyên cô nên gõ cửa nhưng đều bị cô bé ấy nhẹ nhàng từ chối, chỉ toàn tâm toàn ý chờ cánh cửa kia tự mở ra, giống như một lòng thành kính với thần linh. Rốt cục mùa đông cũng tới, tuyết trắng bao phủ bốn phía, cô bé quần đỏ lại càng thêm nổi bật...
Người cô đợi thủy chung không xuất hiện, thế nhưng màu đỏ rực đó lại khắc sâu vào lòng người đi qua.
Nhất định sẽ có người cười nhạo cô. Đúng thế, một tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy, một lần rung động đến tận tâm can, kết quả trong mắt người ta chỉ là trò cười hay oán trách. Hoặc là một thứ "ngu xuẩn" vô cùng khó hiểu, cảm giác gì cũng không có, chứ đừng nói là cảm động.
Nhưng mà dù họ thừa nhận hay không, chỉ cần trong lòng có lo lắng cho người kia, người ta sẽ trở nên cực kì dịu dàng như thế.


Rất nhanh, lại một kì thi nữa đến. Cuộc thi lần này là kì thi quan trọng nhất trong đời họ, quyết định mọi vấn đề. Mặc dù nặng nề là đương nhiên, nhưng có người lại cảm thấy, vào đại học thì sao, cũng không thể đem lại công việc chắc chắn gì, huống chi đa số học sinh ở đây đều có sở trường riêng cả. Cho nên có người khuyên học sinh nên thi cử nhẹ nhàng thôi, không cần đặt nặng học bù hay áp lực thi cử. Còn ở các mặt tiêu khiển khác, như thể dục, âm nhạc, hay các bài báo do trường học phát hành cũng không hề ngừng lại. Cuối tuần và ngày nghỉ là thời điểm nghỉ ngơi, không khác gì quá khứ. Chỉ vất vả cho giáo viên, bận tối mày tối mặt.

Sau khi học xong, giáo viên lớp phụ đạo bắt đầu tiến hành cố vấn trước kì thi. Đến lượt Hạ Sùng Ngu, giáo viên phụ đạo cầm một tờ giấy, phía trên là ngành đăng kí học viện hí kịch và số điện thoại. "Suy nghĩ lại xem, tôi thấy em thích hợp với trường văn học hơn, năm nay lại có chính sách ưu đãi, hí kịch thuộc về nghệ thuật, có thể không cần thi toán đấy -- em đau đầu môn này nhất nhỉ?"

Giáo viên phụ đạo cười ha hả, chỉ vào điều kiện trên tờ giấy. Hạ Sùng Ngu kinh ngạc, lại có chuyện tốt như vậy? Cô vội chạy tới chỗ giáo viên, cầm tờ giấy lên nhìn thử, quả nhiên, toán chỉ là môn kèm, không tính điểm tổng số, đúng là quá tuyệt vời! Chạy về túc xá, cô mở cửa hét to một tiếng: "Mình muốn thi vào học viện hí kịch!"

Cổ Song Vũ, Đỗ Tình và Thư Văn ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. "Ha ha, muốn thi à?" Cổ Song Vũ đứng lên vỗ vai cô, "Mình còn đang lo bốn chúng ta chỉ có cậu là chưa tìm ra mục tiêu đấy".

"Đúng thế, " Đỗ Tình chỉ vào mình rồi nói, "Mình thi học viện âm nhạc, Song Vũ thi học viện mỹ thuật ngành thiết kế, Thư Văn thì từ nhỏ đã muốn vào học viện kinh tế, chỉ có cậu thôi, cả ngày cứ ngơ ngơ ngác ngác, bọn mình còn không biết cậu muốn học đại học gì". Hạ Sùng Ngu sửng sốt, nói: "Các cậu nghĩ hết rồi sao?" "Đương nhiên rồi." Cả ba người cùng đồng thanh trả lời, "Bọn mình vừa vào trường đã nghĩ hết rồi."

Hạ Sùng Ngu ngồi vào bàn, đột nhiên bốn người đều không nói gì, yên tĩnh một lát sau, Thư Văn nói: "Aiz, nghĩ đến ba năm ở chung, giờ lại phải tách ra, thật không cam lòng mà." "Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn cả." Đỗ Tình buồn bã nói, vui vẻ kia giờ không còn lại chút nào. "Hiếm khi cùng chung chí hướng, sự nghiệp mỹ nam của chúng ta nhất định phải tiếp tục nhé..."

Cổ Song Vũ liếc mắt nhìn đám người kia một cái rồi hét lớn: "Làm gì thế! Muốn chết à? Ngồi dậy hết cho mình, đừng có ủ rũ nữa!" Hai người đang dựa vào nhau giật mình ngồi bật dậy, Hạ Sùng Ngu đang đứng cũng run run. Cổ Song Vũ thong thả nói tiếp: "Không phải vẫn ở cùng một thành phố sao, sau này giữ liên lạc là được". "Hừ, dù thế nào, thi đại học xong mình sẽ bao một KTV, hát long trời lở đất, quỷ khóc sói gào luôn!" Đỗ Tình ồn ào xong lại chui vào trong đống sách.

"Hừ, đợi thi đại học xong, mình mà thấy trai đẹp sẽ đuổi sát mông, cho đến khi người ta đồng ý mới thôi". Thư Văn mở sách giáo khoa chính trị lên, cao giọng đọc một câu "Ba lợi ích của tôn chỉ với chúng ta". "Hừ hừ, để thi xong hẵng nói, các cậu ngồi ngốc đó đi." Cổ Song Vũ khẽ cười một tiếng. Thư Văn không chịu bỏ qua, nhìn về phía Hạ Sùng Ngu nói: "Này ngốc, nói về cậu xem, thi xong có kế hoạch gì?"

"Chắc sẽ đi chơi." Cô nhớ hình như đã nhiều năm mình chưa đến thành phố ven biển thăm ba rồi. "Ngoại trừ đi chơi ra, còn gì khác không?" Cô cười hì hì lắc đầu, thực ra cô biết Thư Văn đang ám chỉ điều gì, thế nhưng cô không có ý định đó, bởi vì, có đôi khi, có những tình cảm không thể nào nói ra. Như vậy sẽ tốt hơn.

Mặc dù, cô không biết, vì sao mọi người đều cho rằng cô nên đi thi vào học viện hí kịch, thế nhưng, đây cũng là hi vọng của cậu ấy... Dù sao mình cũng không có mong muốn gì hơn, cứ thế cũng được. Trước kì thi đại học, các thí sinh bắt đầu bận rộn ôn luyện nghệ thuật, bởi vì không cần thi toán, thông thường sẽ có thêm các môn phụ, ví dụ như Cổ Song Vũ thi mỹ thuật, cần phải thi thêm vẽ tranh và phác họa tĩnh vật. Đỗ Tình đăng kí học viện âm nhạc, cần thi thêm thanh nhạc hay nhạc khí. Học viên hí kịch cũng muốn thi thêm, hơn nữa còn là các môn nghệ thuật trong học viện, ngày thi cũng là sớm nhất. Cổ Song Vũ không biết hỏi thăm được đề thi từ đâu, nói với cô: "Nghe nói là môn văn học thường thức, phạm vi rất rộng, nhưng đề bài trong giáo trình học viện thôi, mình có mượn một bộ giáo trình của họ này. Vòng hai thì phức tạp hơn, có thể là phỏng vấn. Nghe nói sẽ được đưa tới một phòng kín xem phim, rồi viết bài bình luận ngay tại chỗ.

"Có khi sẽ là các bộ phim điện ảnh được giải Oscar, mình có nguyên bộ này, có muốn mượn không, A Ngu?" "A... được, phiền cậu quá." Hạ Sùng Ngu bắt đầu đổi hướng, mượn một đống lớn CD, bắt đầu xem ngày xem đêm ở nhà. Giáo viên phụ đạo có hỏi qua, cô ấy cũng cực kì ủng hộ, trước kì thi tốt nghiệp căng thẳng này, có mười ngày nghỉ ngơi cũng tốt.

Xem xong AQ chính truyện, Hạ Sùng Ngu cầm bút gãi gãi đầu, muốn rơi nước mắt. Hơn mười bộ phim, cô thường khóc bù lu bù loa, nói còn không nên lời, huống chi là viết. Giật lại rèm cửa sổ, thấy trời đã sáng."Lại xem cả một đêm rồi..." Hạ Sùng Ngu thì thào tự nói, vừa súc miệng vừa lấy bàn chải đánh răng chuẩn bị đi ngủ. Lúc đánh răng cô nghĩ, có một loại tình yêu như thế hay không, nam nữ chính cho dù cả đời không thấy mặt, cũng sẽ có một thứ duyên phận gắn chặt họ lại với nhau. Có kịch bản như thế hay không, hai người, mỗi người đóng một vai, chưa bao giờ chạm mặt nhau, cơ hội thoáng qua cũng không hề có.

Cô ngủ không yên, một khung cảnh lặp đi lặp lại. Ở một nơi không có điện thoại, không có email, có một cô bé mặc quần đỏ đi xuyên qua khe suối, tới trước một thân cây lớn, chỉ để làm một việc, là chờ đợi. Hi vọng người trong kia mở cách cửa, bước ra. Còn người bên trong có ra không, nhìn như thế nào, cô không nghĩ tiếp, trong đầu chỉ có một bức tranh như thế. Cô gái mặc quần đỏ, phối với màu xanh của cây, cực kì hài hòa đẹp mắt, như thể người đang đi trên đường dù gần hay xa cũng thấy được đèn báo hiệu. Mùa hè qua, trời thu đến, cây chuyển lá vàng, quần của cô bé vẫn là màu đỏ tươi. Không ai biết cô đang đợi điều gì, cũng có người khuyên cô nên gõ cửa, nhưng đều bị cô nhẹ nhàng từ chối, chỉ toàn tâm toàn ý chờ cánh cửa kia tự mở ra, giống như một lòng thành kính với thần linh. Rốt cục mùa đông cũng tới, tuyết trắng bao phủ bốn phía, cô bé quần đỏ lại càng thêm nổi bật... Người cô đợi thủy chung không xuất hiện, thế nhưng màu đỏ rực đó lại khắc sâu vào lòng người đi qua.

Nhất định sẽ có người cười nhạo cô. Đúng thế, một tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy, một lần rung động đến tận tâm can, kết quả trong mắt người ta chỉ là trò cười hay oán trách. Hoặc là một thứ "ngu xuẩn" vô cùng khó hiểu, cảm giác gì cũng không có, chứ đừng nói là cảm động. Nhưng mà dù họ thừa nhận hay không, chỉ cần trong lòng có lo lắng cho đối tượng, người ta sẽ trở nên cực kì dịu dàng như thế. Ngày thi rốt cuộc cũng tới. Cô mang theo giấy báo thi đi nhờ xe tới trường, đã có không ít người ở đó. Môn thứ nhất là thi viết, nội dung về văn học lịch sử, bao gồm thơ từ ca phú nổi tiếng của các danh gia, thậm chí còn có nhận xét về tết tất niên. Sau khi đề thi phát ra, cô hít sâu một hơi mới bắt đầu làm, mặc dù không phải toàn bộ nhưng nhìn chung đề thi không quá khó. Khó là ở chỗ, nhiều câu như vậy nhưng chỉ có một tiếng đồng hồ, một giờ sau, học sinh sang phòng thứ hai tham gia cuộc thi kế tiếp.

May mà cô đã làm xong hết đề, nhưng lại không có thời gian kiểm tra lại đã phải nộp bài. Nạp bài thi xong, giám khảo nói với thí sinh, ngoại trừ đi nhà vệ sinh ra thì không được đi lung tung, còn hai mươi phút nữa sẽ tới cuộc thi kế tiếp. Thí sinh nối đuôi nhau đi vệ sinh, Hạ Sùng Ngu nghe hai nữ sinh phía sau nói chuyện: "Năm nay cạnh tranh kịch liệt nhỉ, hơn một ngàn thí sinh, chỉ đậu ba mươi sáu."

"Nhưng mà vòng đầu không quá nghiêm ngặt, chắc vòng hai mới bắt đầu chọn lựa đấy". "Đương nhiên rồi, chi phí thi vòng hai trường học không kiếm không được." 1000: 36? Ông trời của tôi ơi! Đầu óc Hạ Sùng Ngu không thể nào tưởng tượng ra xác suất này, xem ra mình không đậu nổi mất, nhưng mà đã đi thi rồi, ít nhất cũng phải thi rồi rớt.

Qua mười lăm phút, bỗng nhiên cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình: "A Ngu, cậu cũng tới thi à?" Hạ Sùng Ngu quay đầu lại, có hơi giật mình: "Ôn Thiến?" Ôn Thiến mặc một bộ váy nỉ màu xám, nhìn khá tự nhiên phóng khoáng.

"Thật khéo." Ôn Thiến nói, "Nãy mình không nhìn thấy cậu, thi thế nào?" "Không tệ lắm, chắc cậu không có vấn đề gì nhỉ." Cô trêu đùa nói. "Đừng nói thế, mục đích của mình chủ yếu không phải thi học viện hí kịch, hai ngày nữa mình muốn thi học viện phát thanh, học viện văn học chỉ là dự bị thôi".

"Cậu giỏi thật đấy, lần thi này mình đã bị vắt hết sức rồi". "Yên tâm đi." Ôn Thiến vỗ vỗ tay cô nói, "Chủ nhiệm học viện hí kịch là cha nuôi của mình, cậu muốn thi ngành gì, mình hỏi đề giúp..." Cô ấy hạ giọng nói. "A?" Hạ Sùng Ngu hết hồn, "Như vậy cũng được sao?"

"Chuyện nhỏ." Ôn Thiến cười cười, "Nhưng mà bây giờ mình mới biết cậu thi, cho nên chỉ có thể hỏi giúp kết quả thôi". "Thế là đủ rồi, cám ơn cậu." "Không cần khách khí." Ôn Thiến kéo kéo tay cô, "Vậy mình về chỗ đây, sắp thi đợt hai đấy."

Hạ Sùng Ngu nhìn lại, giáo viên đã đi vào rồi, thế là vội vàng ngồi xuống. "Các thí sinh chú ý, đi cùng tôi đến phòng thi thứ hai." Thầy nói xong thì đi ra phòng học.

... Môn thi thứ hai là viết tùy bút. Đề tài không hạn chế, chỉ cần lấy chủ đề "Sắc xuân". Hai ngàn chữ, thời gian không nhiều không ít, vẫn là một tiếng. Vừa mới nhìn đề, cô đã nghe sau lưng có người ai oán, "Cái đề kiểu gì vậy?"

Xuân sắc, trực giác cô nghĩ tới lần đầu tiên bước vào Giai Uyển khi còn bé, lần đầu tiên nhìn thấy vườn hoa rậm rạp, nhìn những cây cao vượt cả tường vây, cơ thể phát triển mạnh mẽ nhưng bị trói buộc bởi nhưng song rỉ sắt, chỉ có thể ló đầu nhìn ra thế giới bên ngoài. Chính là ngày đó, lần đầu tiên cô nhìn thấy cái tên "Vệ Gia Nam" trong sổ điểm danh. Từ đó cậu đã đi vào thế giới của cô, là vầng sáng trên đỉnh đầu, là mùa xuân rực rỡ trong thế giới, ở một nơi chỉ có cô độc và tịch mịch kéo dài. Cổ áo sơ mi không một nếp gấp, gáy màu nâu mật có một khoảng nhạt màu, tóc mai nhàn nhạt, sau tai sạch sẽ, vai không cong không hẹp, lưng rất thẳng...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom