• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ngày yêu anh - Hàng năm thì giờ (1 Viewer)

  • Chương 9

Năm thứ bảy, một đoạn luân hồi
Lời tựa:
Một tác gia nổi tiếng trong ngày sinh nhật thứ bốn mươi mốt của mình đã nhận được một phong thư rất dày, nhìn thư anh mới biết, hóa ra vẫn có một cô bé cuồng nhiệt, từ khi mười ba tuổi đã thích anh, yêu anh say đắm, cô và anh ở cùng một tòa nhà, là hàng xóm. Thế nhưng vị tác gia này không hề có chút ấn tượng gì về cô. Mỗi ngày cô bé nhìn anh, nhớ tới anh, tất cả mọi thứ trong cuộc đời mình đều có liên quan tới anh. Sau đó cô chuyển đi, nhưng vẫn lén chạy về nhìn người đó, xem có cô gái nào bên cạnh anh không, mỗi ngày lại viết, viết tất cả những gì mình thấy được. Thỉnh thoảng có mấy lần tình cờ gặp anh, vị tác gia này cứ thế quên đi, cô bé lại mừng mừng rỡ rỡ.

Có một lần vị tác gia kia mời một cô gái xinh đẹp đến qua đêm, đó chính là cô bé ấy. Thế nhưng ba ngày sau vị tác gia có việc rời đi, cô bé lại mang thai, sinh con cho người đó. Vì nuôi nấng đứa bé này, cô trở thành gái làng chơi, không ngờ lại gặp vị tác gia kia ở nơi này, lại được mời về nhà qua đêm lần nữa. Thế nhưng người đó vẫn không nhận ra cô, chỉ có cô xem đó như một cuộc gặp gỡ kì diệu trong đời mình. Tất cả chỉ như một giấc mơ, dù cô đã cố gắng dùng chính mình để giữ lấy anh, nhưng vẫn không đúng cách, người cô yêu vội vã rời đi, chưa bao giờ biết những tiếc nuối mà cô giữ lại. Đứa bé kia có lẽ là tất cả những gì liên quan đến người đó, cô cũng không giữ được, thế rồi, cô gái đó chết đi. Như thể bông hoa đã từng nở ra, ánh sao băng đã từng xán lạn, lúc đạt tới mục tiêu định trước rồi nên biến mất, dù cố gắng đến mấy cũng không giữ cô lại được. -- Từ Uy Cách《 Bức thư từ một cô gái xa lạ 》



Bất trắc trong dự kiến. Hạ Sùng Ngu thi rớt đại học. Không phải điểm cô không đủ mà là số lượng bị hạn chế, vừa lúc đến cô thì hết hạn. Thế nhưng lúc điền vào đơn tình nguyện thì cô chỉ nạp mỗi học viện văn học hí kịch.

Mẹ hỏi cô định làm thế nào, cô nói không muốn học lại thi lại nữa, khi đó chi phí học lại một lớp là một vạn năm nghìn đồng một năm, còn chưa kể tiền sinh hoạt phí. Cô quyết định bắt đầu làm việc, ở nhà không thì thấy phí thời gian quá, cô biết Vệ Gia Nam và Ôn Thiến cùng đậu vào đại học S danh tiếng, ở thành phố mộng mơ ven biển mà ba cô đang sống. Thế là cô nói với mẹ, cô muốn đi thành phố S, vừa làm vừa học, dù sao cũng có thể ở nhờ chỗ của ba, cho nên mẹ đồng ý. Sau hai tháng nghỉ hè, rất nhiều học sinh cùng lên đường đi báo danh, một mình cô mua vé tàu, lặng lẽ tới thành phố S.

Tạm thời ở nhờ trong nhà của ba, tiết kiệm một khoản tiền để thuê phòng. Ở thành phố này, cái gì cũng đắt, cho nên có thể tìm được một mái nhà che thân đã là đáng phải cảm tạ thần linh rồi. Công việc đầu tiên của cô là thu ngân siêu thị ở vùng phụ cận đại học F mà Vệ Gia Nam đang học. Mặc dù cách nhà khá xa nhưng lại cách trường của anh rất gần. Mỗi ngày cô phải ngồi xe, rồi đổi sang tàu điện ngầm, dọc đường đi nhìn thành thị lúc sáng sớm cũng có thể nâng cao tinh thần cho tỉnh táo. Cô thích nhất là đi bộ trên phố lớn, có thể đi nhanh, đi qua đường, đi tới công viên. Có khi cô lại tưởng tượng mình chính là cô bé mặc chiếc quần đỏ ngày đó, đi tới trước khu nhà gỗ, rồi sẽ có một ngày, chờ được người trong phòng mở cửa bước ra. Siêu thị được xây dựng rất kiểu cách, như một phòng để kẹo trong cổ tích, cửa tạo hình giống với thân cây. Hạ Sùng Ngu thích vô cùng, mỗi ngày làm việc tâm tình cứ như mặt trời ban trưa, lúc không quá bận thì có thể hát khẽ. Đồng nghiệp giật mình nhìn cô nói: "Tâm tình của cô đúng là không tệ nhỉ."

Mỗi ngày ở siêu thị đều nhập thêm các hàng hóa mới, cô cũng phải tham gia dỡ hàng. Làm việc được hai mươi ba ngày, cô thấy Vệ Gia Nam. Anh vội vã đi vào cổng trường, tay trái nhét vào túi áo khoác, ngón tay phải đặt trên cằm, như đang đầy tâm sự. Tóc anh hình như hơi dài một chút, không còn là kiểu húi cua, một mái tóc thẳng mềm, đuôi tóc hơi rũ, cổ áo vẫn phẳng lì như trước. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, Hạ Sùng Ngu đang ôm thùng xà lách dầu trộn đứng trước xe tải, nhìn theo anh vào trường. Dù anh không nhìn thấy, nhưng cô vẫn đong đầy hạnh phúc. Dù sao chung quanh đây chỉ có một siêu thị này, rồi anh sẽ đến đó mua đồ thôi. "Làm sao vậy, không chuyển được à?" Bác dỡ hàng thấy cô đứng lại thì hỏi một câu.

"Không ạ, chuyển được." Cô phục hồi tinh thần, khẽ cười một tiếng, cái thùng này rất nặng, thế mà vừa nãy cô đã quên hết sức nặng trên tay. Buổi tối về đến nhà, cô mở túi hành lý, lấy ra hũ đựng tiền mang theo. Hũ đựng tiền đã hơi nằng nặng, số mẩu giấy bên trong cũng nhiều lên không ít. Thời gian trôi đi, cô không nhớ những mẩu giấy ban đầu mình cho vào viết về điều gì, có lẽ từ khi bắt đầu, cô không nghĩ sẽ bộc lộ tình cảm đó, chỉ đặt nó vào một góc bí ẩn trong lòng mình, từ từ lớn lên, đơm hoa kết quả, rồi sẽ già đi. Cô vừa làm việc vừa bù đắp tiếc nuối không vào được học viện hí kịch. Thư viện và nhà sách, chỉ cần cô thấy thì sẽ bước vào ngay. Nếu vô tình nhìn thấy sách hay, nhất định sẽ vui vẻ mua về. Ông chủ biết cô muốn thi vào học viện hí kịch, cho nên cũng nhiệt tình mang sách vở trong nhà tới cho cô, đây vốn là để ông nuôi dưỡng tình yêu văn học cho con trai, cố gắng mua về, nhưng con trai ông lại thích nhảy nhót rồi disco rock 'n roll, hip hop các loại, không có thời gian tĩnh tâm đọc những thứ này. Ông chủ vừa thở dài vừa đưa sách cho Hạ Sùng Ngu, nói tặng cho cháu còn tốt hơn để mốc meo trên giá sách trong nhà.

Nhiều sách như thế, cô nhìn thấy quyển truyện do Từ Uy Cách viết, "Bức thư từ một cô gái xa lạ" được Trương Ngọc Thư phiên dịch. Chuyện kể về một tác gia nổi tiếng trong ngày sinh nhật thứ bốn mươi mốt của mình đã nhận được một phong thư rất dày, nhìn thư anh mới biết, hóa ra vẫn có một cô bé cuồng nhiệt, từ khi mười ba tuổi đã thích anh, yêu anh say đắm, cô và anh ở cùng một tòa nhà, là hàng xóm. Thế nhưng vị tác gia này không hề có chút ấn tượng gì về cô. Mỗi ngày cô bé nhìn anh, nhớ tới anh, tất cả mọi thứ trong cuộc đời mình đều có liên quan tới anh. Sau đó cô chuyển đi, nhưng vẫn lén chạy về nhìn người đó, xem có cô gái nào bên cạnh anh không, mỗi ngày lại viết, viết tất cả những gì mình thấy được. Thỉnh thoảng có mấy lần tình cờ gặp anh, vị tác gia này cứ thế quên đi, cô bé lại mừng mừng rỡ rỡ. Có một lần vị tác gia kia mời một cô gái xinh đẹp đến qua đêm, đó chính là cô bé ấy. Thế nhưng ba ngày sau vị tác gia có việc rời đi, cô bé lại mang thai, sinh con cho người đó. Vì nuôi nấng đứa bé này, cô trở thành gái làng chơi, không ngờ lại gặp vị tác gia kia ở nơi này, lại được mời về nhà qua đêm lần nữa. Thế nhưng người đó vẫn không nhận ra cô, chỉ có cô xem đó như một cuộc gặp gỡ kì diệu trong đời mình. Tất cả chỉ như một giấc mơ, dù cô đã cố gắng dùng chính mình để giữ lấy anh, nhưng vẫn không đúng cách, người cô yêu vội vã rời đi, chưa bao giờ biết những tiếc nuối mà cô giữ lại. Đứa bé kia có lẽ là tất cả những gì liên quan đến người đó, cô cũng không giữ được, thế rồi, cô gái đó chết đi. Như thể bông hoa đã từng nở ra, ánh sao băng đã từng xán lạn, lúc đạt tới mục tiêu định trước rồi nên biến mất, dùng cố gắng đến thế nào cũng không giữ được.

Tác gia kia giật mình, anh chưa từng nghĩ sẽ có những chuyện như thế xảy ra mà mình không hề biết. Cho dù có cố gắng nhớ lại nhưng tất cả chỉ là những đoạn kí ức nhỏ vụn vặt mà thôi, cô gái đó vẫn xa lạ như thế. Một cô gái xa lạ yêu anh, tình yêu sâu đậm mà không hối tiếc, không thay lòng đã làm cho lòng anh chấn động. Nhưng mà chấn động chứ không phải là yêu, chấn động rồi tĩnh lặng, chỉ hết một đêm. Tác phẩm Bức thư từ một cô gái xa lạ này làm cô nước mắt như mưa. Một cô gái, cuộc đời ngắn ngủi, từ năm 13 tuổi tới 30, vẫn giữ gìn một tình yêu nồng nàn không chùn bước với một người đàn ông "cho tới bây giờ cũng không hề biết cô". Tình cảm đó như dòng nước xiết, như thủy triều ồ ạt trào dâng, chưa từng nghĩ cho mình, cô khiêm tốn như thế, cố chấp yêu như thế, suy nghĩ muốn làm cho người ta quay về cũng chưa từng có, tình cảm được bộc lộ trong câu chuyện này lại giống như cuộc đời của mình đến mức kinh ngạc. Cuộc sống của cô lý tính mà kì lạ hơn, trong một thời gian dài, tình cảm toàn bộ đều gửi gắm nơi bóng lưng không bao giờ quay lại. Thực ra cô và cô gái đó cũng rất giống nhau, say đắm trong một không gian không có thực, không cách nào thoát khỏi. Không phải không chịu thừa nhận, người như vậy thường có những bất mãn về hiện thực và trốn tránh tình trạng đó. Lý tưởng và hiện thực chênh lệch quá lớn làm tinh thần trống rỗng, đành phải lừa mình dối người say sưa thỏa mãn trong giấc mộng của mình mà thôi. Cô nghĩ tới một câu nói: Tôi tin, bởi vì hoang đường. Bởi vì tất cả những thứ đó đều phi lý tính, mong muốn là một khía cạnh khác của các cô, giống như tín ngưỡng. Nhưng rồi, khi giật mình tỉnh lại trong đêm, giang hai tay nhưng không cách nào ôm được hắn, hắn chỉ tồn tại trong ảo tưởng, là chiếc lông chim không thể nào chạm được, cảm giác nặng nề đó càng khiến cô cảm thấy trống rỗng hơn-- cô yêu một người, một người không với tới. Tình cảm đó rất vô vọng, không có bắt đầu cũng không có kết thúc, bởi vì nó tồn tại cùng hư vô. Sa vào ảo tưởng đó không đáng sợ, mà đáng sợ là sa vào nhưng vẫn giữ được tỉnh tảo, mâu thuẫn đó buồn cười như thế!.

Cho nên, nhớ lại tình cảm của mình, dựa theo bố cục hành văn của Từ Uy Cách, cô viết bức thư đầu tiên của đời mình, thư tình không bao giờ gửi đi -- "Mỗi đêm vắng vẻ, khi mọi người chìm vào giấc mộng đẹp đêm khuya, ngón tay em lướt theo đường viền tinh tế trên chiếc gối của anh, dịu dàng nhè nhẹ, cùng tình yêu say đắm vô tận đầy ắp trong lòng. Mỗi đêm tĩnh mịch, gió bên ngoài lành lạnh quạnh hiu, tay em lướt nhẹ qua sườn mặt anh, quấn quýt triền miên, trong mắt là nỗi quyến luyến xót xa. Tối hôm nay, em ngồi trên đầu giường, xung quanh yên ắng, viết ra bức thư tình đầu tiên từ lúc chào đời đến nay -- dành cho anh, người em yêu vĩnh viễn không thể nào ôm được. Viết cho tình yêu của em, đến bây giờ anh cũng không biết tình yêu sâu nặng đó. Đây là bí mật giấu ở nơi sâu kín nhất trong lòng, cũng là bí mật ngọt ngào, tình yêu không ai phát hiện, là tình yêu ấu trĩ hoang đường trong mắt thế gian. Nhưng trong mắt em, tình yêu dành cho anh quý giá hơn cho thế giới. Bởi vì tình yêu này không có bất kì hi vọng, không cần hồi đáp, tình yêu cô độc mà cũng đầy tuyệt vọng. Em yêu anh không mục đích, không điều kiện hay những đắn đo vật chất của một người trưởng thành, khác với những tình yêu như giao dịch.

Anh sẽ cười sao? Cười em ngốc nghếch ngây thơ như đứa trẻ. Nhưng em không thấy thẹn thùng đâu! Bởi vì đối với anh, cho tới bây giờ, tình cảm đó không phải là cảm tình ngây ngô mà lại càng thuần khiết. Thực ra trong cuộc sống của em, kì lạ mà ít nói. Em thường nghe người bên cạnh nói về tình yêu, nhưng các cô ấy luôn ngả ngớn xem tình yêu như một trò đùa, khoe mình từng yêu bao người, lừa được tình cảm và nước mắt của người khác bao nhiêu. Các cô gái theo đuổi vật chất càng khiến em phản cảm, em không có cùng tiếng nói với họ, cho nên, khi họ hẹn nhau đi dạo phố, em tình nguyện một mình ngồi trên bàn đọc sách, yên lặng nhớ tới vẻ mặt dịu dàng của anh giữa bóng đêm. Đem tất cả tỉnh cảm lộn xộn dàn trải của mình, gói gọn lại rồi viết gửi cho anh. Em yêu anh như vậy, dù anh không cần phải trả giá thứ gì, cũng có thể nhận được tình yêu thuần khiết đó. Có lẽ anh sẽ không quan tâm đến tình cảm nhỏ bé này của em, có lẽ anh khinh thường tình yêu bình thường đó. Nhưng mà, dù là như thế, em vẫn muốn nói cho anh biết -- yêu, là tình cảm vĩ đại nhất của nhân loại! Yêu cũng có thể tạo ra những điều kì tích nhất.

Sao nào, không ai nói với anh điều đó sao? Có lẽ, nơi anh sinh ra, nơi anh trưởng thành, là nơi không chưa đựng được nó -- sao băng trên bầu trời, có lẽ nơi đó không có tình yêu, không ai dịu dàng hôn lên mặt anh, không ai nói cho anh biết mỗi người trong chúng ta đều có quyền được yêu và yêu người khác. Anh không cần cảm thấy khó xử, em cũng không mong chờ hồi đáp gì xa xôi, em chỉ muốn nói cho anh biết, anh cũng sẽ được yêu, anh không phải là đứa bé bị vứt bỏ, trên thế giới này, chỉ cần có người yêu anh, anh vẫn có thể được cứu lấy. Em rất muốn được ôm anh, người yêu của em! Thế nhưng anh ơi, dường như cho tới bây giờ anh cũng không biết nhiều về em, có lẽ vĩnh viễn cũng không biết, trên thế giới này còn có một người yêu anh như vậy. Điều này làm cho em cảm thấy ngọt ngào, cũng thấy đớn đau.

Đây là lần đầu tiên trong đời em viết thư tình, viết cho người em vĩnh viễn không cách nào chạm tới. Em chỉ muốn viết, mỗi đêm dài, anh sẽ không còn cô đơn và tịch mịch. Tiểu Vương Tử đã nói, yêu một người cũng giống như yêu một vì sao độc nhất giữa tỉ tỉ vì sao, chỉ cần nhìn lên nó cũng đủ khiến ta hạnh phúc. Cho nên, dù trong đêm tối dằng dặc, anh hãy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sao trời lấp lánh, còn có một người, cô ấy yêu anh..." Đảo mắt tới cuối năm, cô thu dọn hành lí về đón tết âm lịch. Bởi vì vào dịp xuân, xe lửa chen chúc đầy người. Có người cứ thế chen lên, thấy sắp tới giờ xe chạy, cô cũng cố sức bò vào qua cửa sổ. Dù Hạ Sùng Ngu lên được xe nhưng vị trí đã bị người ta chiếm mất. Thấy người kia cũng không chịu nhường lại, mà trên xe người chật như nêm, còn đông hơn cả vò cá mòi nữa. Muốn nhường chỗ cho người khác mà cũng không nhúc nhích dược. Nửa năm rồi, Vệ Gia Nam vẫn không biết cô làm trong siêu thị ngay bên cạnh. Cô cũng không vội đi gặp anh, chỉ cần có thể ở bên cạnh, cô đã thấy hài lòng. Hơn nữa những sinh viên tới đây mua sắm, có mấy lần cũng tình cờ nhắc tới "Vệ Gia Nam", chứng tỏ trong trường anh là một người nổi tiếng, cũng được nhiều người ngưỡng mộ. Hạ Sùng Ngu càng vui vẻ, bởi vì cô đã chứng kiến những năm tháng u ám vô lực nhất của Tô Y, cô không muốn anh lại bị đối xử như thế nữa. Không biết tết âm lịch anh có về nhà không, xe cộ chen chúc như vậy, chắc anh sẽ bị chen chẹp lép mất.

Hạ Sùng Ngu bất giác lại thấy lo lắng cho người đó. Sau khi về đến nhà, cô gọi điện cho bà Vệ trước, nhân tiện hỏi một câu: "Bà ơi, Gia Nam về chưa?" "Năm nay nó đi nhà xuất bản thực tập, không về được, nhưng mà con yên tâm đi, có con dâu ta ở đây, ha ha."

"Mới năm nhất đã đi nhà xuất bản thực tập rồi ạ?" "Đúng thế, Thiến Thiến cũng phải đi đài truyền hình, chuyên mục của nó được thông qua rồi." Đều bận như thế... Sau khi cúp điện thoại, cô nghĩ. Năm nhất mà cậu ấy đã không thể ở bên gia đình rồi, thực tập nhất định rất bận, cũng không nên hành hạ cơ thể quá.

Sau lễ tết cô liền trở về thành phố S, cũng là nhân viên trở lại cửa hàng tương đối sớm. Đại học F còn chưa quay về nhịp học bình thường, người tới siêu thị mua chủ yếu là các sinh viên trong trường, cho nên so với trước cửa hàng có hơi vắng vẻ. Kiểm kê các vật phẩm trên quầy xong, Hạ Sùng Ngu vẫn đứng trước quầy thu ngân. Cửa bị đẩy ra, tiếng chuông ting tong vang lên, "Chào quý khách." Cô vô thức chào một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện đó là người cô vẫn ngày nhớ đêm mong, "Chào năm mới." Cô không hề giật mình, nhẹ nhàng nói với anh. Trái lại người kinh ngạc lại là anh, "A Ngu, cậu đến thành phố S lúc nào?"

"Nửa năm rồi." "Vẫn ở đây sao?" "Đúng thế, nghe nói cậu học ở đại học F, mình còn đang nghĩ có thể sẽ gặp đấy". Hạ Sùng Ngu chỉ chỉ giá hàng, "Cậu muốn mua gì?"

"Đúng rồi, mình còn chưa có giải quyết bữa ăn đâu." Cậu vội tìm một thùng mỳ ăn và ba món ăn nhanh trên quầy chỗ trả tiền. Hạ Sùng Ngu thở dài, khẽ nói: "Cậu qua loa quá." "Mấy ngày nay thôi, đợi mấy quán cơm mở cửa trở lại mình không ăn những thứ này nữa."

"Cậu ở nhà xuất bản làm việc có thoải mái không?" Đóng dấu thu ngân vào đơn hàng xong Hạ Sùng Ngu hỏi. "Mấy ngày đầu thực tập rất bận, hai ngày này thì tốt rồi -- đừng quên mình đã đồng ý sẽ xuất bản tiểu thuyết của cậu mà". Đưa túi đồ cho anh, Hạ Sùng Ngu nói: "Mình sẽ cố gắng."

"Tạm biệt." Đi tới cửa, Vệ Gia Nam quay đầu, nhẹ nhàng phất tay với cô. Qua hai tháng, Vệ Gia Nam đưa Ôn Thiến đến tìm cô, nói cho cô biết Ôn Thiến giúp cô tìm được một việc thực tập biên kịch ở đài truyền hình. "Trước kia đài truyền hình có tổ chuyên mục viết kịch bản, tỉ lệ xem đài cũng không tệ lắm." Ôn Thiến nói, "Chủ nhiệm bọn mình nói, nếu cách hành văn của cậu không có vấn đề, ông ấy đồng ý cho cậu thử việc, tuy tiền lương hơi thấp, nhưng phục vụ ba bữa cơm đó".

"Tuần này đi đến trình diện rồi... Có vấn đề gì không?" Vệ Gia Nam hỏi cô, Hạ Sùng Ngu lắc lắc đầu, mặc dù đang làm việc vui vẻ trong siêu thị, thế nhưng, để viết được tiểu thuyết lại là một khoảng cách không hề ngắn. Như anh đã nói, nhất định phải giúp cô xuất bản tác phẩm, vậy thì cô cũng phải làm gì đó khiến người ta hài lòng nhỉ! Tạm biệt cô xong, Vệ Gia Nam cùng Ôn Thiến đi ra khỏi siêu thị, bắt một chiếc xe taxi, Ôn Thiến nhịn không được oán giận nói: "Cậu bận tâm nhiều quá rồi đấy, đã bận học và làm việc như thế mà còn gọi tới đây nữa". "Cho nên mới nhờ cậu mà." Anh nói, "Mình cũng rất muốn tìm một việc ở nhà xuất bản cho cậu ấy, nhưng việc làm ở đó rất khô khan, chỉ có đánh chữ, không học được thứ gì. Đến đài truyền hình thì có cậu quan tâm, mình cũng thấy yên tâm."

"Cậu nợ mình một lần đấy, lần này mình muốn đi chơi nửa ngày..." "Mình biết rồi." Vệ Gia Nam bất đắc dĩ nói, "Đi 'Paris mùa xuân' được không? Dù có mất nửa tháng tiền lương của mình cũng không sao." Anh nói như vậy, Ôn Thiến lại không vui vẻ chút nào, "Gia Nam, ít khi cậu quan tâm người khác như thế, có phải cậu có ý gì với cô ấy không?"

Vệ Gia Nam dịch dịch chân, sờ cằm, "Mình nói cậu cũng không hiểu, mình với cô ấy, có một cảm giác như đã thân thiết từ lâu. Như những người rất thân của nhau, không hề hời hợt." Ôn Thiến trầm mặc một hồi, nói: "Biết rồi, mình sẽ quan tâm cô ấy." Hạ Sùng Ngu không ngờ việc biên kịch lại nhiều thứ như thế. Thực ra biên kịch cũng không cần làm quá nhiều, nhưng biên kịch thực tập lại không giống thế, dù công việc của cô và các nhân viên trong tổ là như nhau, có bàn làm việc riêng, nhưng trên dưới bàn của cô đầy ắp đồ dùng của người khác. Bên chân là một hộp giấy lớn, tên tay đầy những tư liệu và văn kiện. Ai không thấy gì sẽ hô lớn một tiếng: "A Ngu, thấy XXX của tôi không?"

Một tháng đầu, cô không có cơ hội làm bất cứ việc gì, Ôn Thiến là người chủ trì duy nhất của các tiết mục, bản thân cũng bề bộn nhiều việc. Hạ Sùng Ngu không đành lòng khiến cho cô ấy thêm phiền phức, nếu có gì không hiểu, cô sẽ tự mình suy nghĩ hoặc là hỏi người khác khi rảnh rỗi. Mỗi ngày, việc làm đầu tiên của cô là bật đèn, mở cửa, quét tước dãy bàn của bốn mươi mấy người trong phòng, đổ thùng rác của mỗi người đi, pha trà hay cà phê dựa theo khẩu vị của từng người. Mặc dù trong phòng có những nhân viên không nằm trong tổ chuyên mục của họ, Hạ Sùng Ngu vẫn thu dọn quét tước giúp như thường. Thứ Bảy, tiết mục cuối cùng hoàn thành, Ôn Thiến và mọi người từ trường quay về phòng làm việc.

"Kết thúc công việc, kết thúc công việc thôi." Có người gọi lớn nhắc mọi người thu dọn túi xách coi chừng bỏ quên. "A Ngu?" Ôn Thiến đi tới nói, "Ở đây có tài liệu hỏi thăm khách nước ngoài vào tuần sau, không kịp mất, cậu đánh vào máy vi tính giúp mình, chỉnh sửa đúng quy cách rồi in ra được không?" Giờ đã là mười giờ hai mươi phút, Hạ Sùng Ngu lật lật hai mươi mấy trang bản thảo, "Được, không có vấn đề."

Khởi động lại máy tính vừa tắt đi, mở WORD, cô vừa nhìn bản thảo vừa đánh máy. Ôn Thiến kéo chiếc khăn lụa lúc làm chuyên mục ra, lấy di động gọi điện, "Ừ, mình còn ở trong đài. Sao? Cậu qua đây à? Ha ha, được, mang theo bữa ăn đêm nữa nhé". Cô ấy cúp điện thoại, nói với Hạ Sùng Ngu: "A Ngu, mình đi xuống một chút." "Ừ." Cô đáp, ngẩng đầu nhìn rồi lại tiếp tục đánh.

Qua mười phút, cô thấy Ôn Thiến còn chưa trở về, cả phòng lớn như thế chỉ còn mình cô, mở hơn mười ngọn đèn đúng là lãng phí, cô liền đi tắt bớt. Lúc ngồi xuống trước máy tính lần nữa, cô nghe có người đẩy cửa bước vào, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Vệ Gia Nam đứng bên cạnh máy tính, "Ơ, A Ngu, cậu còn chưa về à... Ôn Thiến đi đâu rồi?" Hạ Sùng Ngu quay đầu lại một chút, "Cậu ấy nói đi một chút, có lẽ là đến phòng lồng tiếng hậu kì rồi, sẽ quay lại nhanh thôi. Cậu ngồi một chút, mình pha trà cho nhé... Cà phê hay trà?"

"Cậu bận thì cứ làm đi, mình tự làm được." Vệ Gia Nam đẩy cô về lại chỗ ngồi, thuận tiện liếc mắt nhìn bản thảo trên tay, "Cậu viết sao?" "Mình đâu có năng lực ấy, là chị Liên viết bài thăm hỏi người nước ngoài". Cô vừa nói chuyện vừa đánh, tốc độ đánh máy cũng do thường xuyên luyện tập, chỉ cần nhìn bản thảo là đánh được. "Họ để cậu viết chưa?" Anh tìm một cái ghế, rồi ngồi xuống cạnh cô.

"Chưa đâu, mình còn đang học... Ở đây phải học nhiều thứ lắm." "Thế à." Anh cầm xấp giấy lên nhìn, "Chẳng lẽ không tin khả năng của cậu à? Mấy người kia..." "Không phải, mình vừa mới tới mà, không thể phụ trách nhiệm vụ quan trọng thế được."

Vệ Gia Nam nhìn thấy trên bàn cô bao nhiêu là thứ, cầm một quyển tạp chí hoa hòe lên, mày nhíu chặt, "Họ không xem cậu là tạp vụ đấy chứ?" "Không đâu, lúc nói chuyện thì thuận tay đặt ở đây thôi mà". Vệ Gia Nam buông tay ra, cuốn tạp chí cứ thế rơi xuống.

"A, Gia Nam tới rồi." Ôn Thiến đi tới, cầm chìa khóa trong tay, "Mình vừa mới đi ghi âm, có chút việc hậu kỳ chưa làm xong, cậu có mang cháo mình thích tới không?" Câu cuối cùng giống như làm nũng, rất là thân mật. Vệ Gia Nam tức giận nói: "Sao cậu không nói với mình A Ngu cũng ở đây? Mình chỉ mua hai phân." Hạ Sùng Ngu vội vã ngẩng đầu lên: "Mình không rảnh để ăn đâu, các cậu ăn được rồi."

Ôn Thiến vỗ vỗ trán, "Cậu xem đầu óc mình này, lẩm cẩm như thế, vậy đi, bữa đêm các cậu cứ ăn, mình ra ngoài kia mua gì đó được". "Không cầu đâu, Ôn Thiến cậu ăn đi, từ trưa đến tối cậu chưa ăn gì cả, đau dạ dày đấy". Hạ Sùng Ngu quay đầu sang nói vớiVệ Gia Nam, "Mình không đói đâu, thật đấy." "Đừng nói nữa, hai cậu ăn đi." Vệ Gia Nam ra lệnh, cầm chén lên đưa cho Ôn Thiến, "Cậu pha cho A Ngu ly cà phê đi, cho cậu ấy nâng cao tinh thần."

Ôn Thiến bưng chén cháo của "cửa hiệu lâu đời trăm năm" lên miệng, thổi thổi rồi bất mãn nói: "Mình đói chết rồi, cậu để mình ăn cái đã có được không?" "Mình không biết phòng nước ở đâu, chỉ là pha ly cà phê thôi mà, cậu chết đói được chắc?" Trong lúc hai người cãi qua cãi lại Hạ Sùng Ngu vội vàng bật dậy, "Mình biết phòng giải khát ở đâu, để mình đi, mình đi, nhân tiện pha cho hai người hai ly luôn nhé, đưa ly đây cho mình".

"Cậu ngồi xuống đó, không tới lượt cậu đi". Vệ Gia Nam không quay đầu lại nói, "Ở đây có hai người rảnh rỗi, không tới phiên cậu đâu." Anh cầm một túi cà phê xé mở đổ vào trong tách, "Hai người ai ăn cháo thì ăn, ai làm việc thì làm đi, mình đi tìm là được". Hạ Sùng Ngu và Ôn Thiến cùng lúc kêu lên: "Nhớ bật đèn, coi chừng phỏng." Một người thì nói: "Ra cửa quẹo phải."

Bóng lưng Vệ Gia Nam biến mất trước cửa, hai cô gái ngồi xuống, một người ăn cháo, một người đánh máy. Bỗng nhiên Ôn Thiến đứng lên, bưng chén cháo đi ra ngoài. "Cậu điên rồi à, khùng lên thế làm gì." Ôn Thiến đứng trước cửa phòng nước nói.

Vệ Gia Nam ngước mắt lên, từ tốn hỏi: "Mình thế này mà gọi là nổi khùng à?" "Còn không chắc? Bình thường nửa câu dư thừa còn không chịu nói mà." "Mình hỏi cậu". Anh dựa vào tường, nghiêm mặt nói: "Vì sao không để cậu ấy viết bài? Cậu biết cô ấy đủ năng lực mà".

"Ha, buồn cười". Ôn Thiết thốt lên một tiếng: "Đài truyền hình chứ không phải nhà mình, mình nói mà được chắc?" "Cậu ấy là biên kịch, không phải tạp vụ." "Ở công ty Coca-Cola, người tốt nghiệp tiến sĩ còn phải chùi nhà vệ sinh đấy".

Vệ Gia Nam nhíu mày, "Chứ không phải cậu nghĩ cô ấy tốt nghiệp trung học, không bằng cậu, là một sinh viên trường đại học danh giá, không đủ tư cách làm đồng nghiệp với cậu à?" "Mình không nói thế." "Trong lòng cậu đang nghĩ thế." Anh nói thẳng ngay lập tức.

"Cậu!" Ôn Thiến nghẹn họng. Vệ Gia Nam cầm ly cà phê lướt qua người cô, văng vẳng bên tai câu nói: "Thật đáng xấu hổ cho cái cảm giác về sự ưu việt". "Cậu đứng lại đó cho mình!" Ôn Thiến quay người lại, đuổi theo, "Mình thì sao, mình có ý tốt xin cho cô ta vào đài truyền hình rồi, giờ còn bị cậu cho là đáng xấu hổ à, Mình sai cái gì? Cậu đừng có nói chuyện vô lý thế!"

"Mình nói vô lý đấy, cậu dám nói cậu cao thượng không? Cậu với cô ấy có tính toán gì, là mình nhờ cậu giúp, khiến cho cô ấy mang ơn cậu, đến nỗi nửa đêm còn không biết xấu hổ bảo cô ấy ở lại tăng ca, vì một việc không nằm trong phạm vi của cô ấy à". "Đó là bản thảo gấp, mình đánh máy không nhanh bằng, cho nên đưa cho cô ta đánh, không phải mình cũng ở lại làm thêm giờ à". "Thế hỏi cậu vì sao không nói cho mình biết mua ba phần đồ ăn?" Anh hỏi lại, giọng vẫn ôn hòa nhưng đầy khí thế.

"Mình..." "Quên?" Anh bật cười, "Cậu nhớ cậu đang đói, còn người khác thì không nhớ sao?" "Mình quên... Nhưng không phải mình đã nhường hai người ăn rồi à."

"Ha, tiểu thư này, mình nên nói cậu không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hay là cậu hiểu quá rõ?" Vệ Gia Nam không nhịn được bật cười, "Chẳng lẽ cậu nghĩ A Ngu sẽ thoải mái ăn phần cháo của cậu à, có phải cậu không biết tính của cô ấy đâu? Cô ấy rất hiền lành thiện lương, dù phải tăng ca cũng không một câu oán hận, cô ấy sẽ cướp bát cháo của cậu chắc?" Ôn Thiến vô lực cụp vai xuống, nói: "Được rồi được rồi, dù sao mình cái gì cũng không tốt, tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ". Vệ Gia Nam không nói thêm gì nữa, cầm tách cà phê trở lại phòng làm việc.

Sau khi đánh máy xong Vệ Gia Nam muốn lấy một số tùy bút của cô, định gửi một số tờ báo đăng thử, còn nói người biên tập tòa soạn đó là tiền bối của anh. Đến mùa hè, rốt cục cô được giao viết một bản thảo đầu tiên. Bản thảo tiết mục thường không có hình thức cố định, chỉ cần chỉnh sửa lại một chút là được. Cô làm không tệ, biên tập cũng vui mừng. Sau sáu tháng làm việc Ôn Thiến rời khỏi tổ tiết mục, chuyển sang làm mảng tin tức. Đây đương nhiên là chuyện tốt, ba người quyết định tổ chức ăn mừng một phen. Có mấy lần, Vệ Gia Nam đưa Hạ Sùng Ngu về nhà, trên xe taxi, anh nhìn cô bằng một ánh mắt rất đặc biệt, khóe miệng lại thấp thoáng cười. Lúc cô nhìn sang anh lại vội nhìn qua cửa sổ, giấu giấu giếm giếm. Anh cũng đã chuyển ra khỏi kí túc xá trong trường, thuê một phòng ở giữa trường và nhà xuất bản. Hạ Sùng Ngu làm ớt xanh chua ngọt cho anh mấy lần, anh luôn miệng khen ngon, ăn không chừa một miếng.

Hay là cậu ấy đã nhận ra điều gì? Cô không dám suy đoán, bởi vì vốn cô chỉ nhìn sự việc theo ý mình. Huống chi với anh mà nói, họ có lẽ chỉ là hai người tha hương tương phùng nơi xứ lạ mà thôi. Lại đến cuối năm. Đài truyền hình và nhà xuất bản đều bề bộn nhiều việc. Quay các tiết mục đều tiến hành giữa đêm khuya, lượng việc của nhà xuất bản cũng lớn, lại gần kì thi cuối kỳ ở đại học F, Vệ Gia Nam tiếc nuối nói, năm nay lại không được về nhà rồi. "Vậy cứ để bà sang nhà mình cũng được, cậu thấy sao?" Hạ Sùng Ngu vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi.

"Thế thì tốt quá -- cậu mua vé tàu chưa?" "Vẫn chưa, hai ngày này đông quá, mình đến xem hai lần, người xếp hàng đứng đầy phòng vé đấy". "Để Ôn Thiến nhờ người mua thử, chắc là không thành vấn đề đâu."

Ngày hôm sau, Ôn Thiến nói vé được giao về đại học F rồi, để họ đi lấy. Nhận được vé xe, Vệ Gia Nam liếc mắt nhìn, "Là hai ngày sau? Không phải ba mươi sao, cậu đi về một mình à?" "Không sao mình quen thế rồi." Cô nhận lại vé, "Đúng rồi, còn chưa đưa tiền vé cho Ôn Thiến nữa."

"Để mình đưa cho, chắc cậu ấy cũng không có thời gian đến lấy." "Ở trường đại học của cậu sao?" Hạ Sùng Ngu hâm mộ nhìn vào trong nói, "Mình nghe nói ở đây có hàng cây anh đào rất đẹp, là thứ nổi danh nhất trong trường hả." "Bây giờ không phải mùa hoa nở đâu, cô bé ngốc."

"Đúng vậy nhỉ." Cô thu hồi tầm mắt. "Nhưng mà, thời gian còn sớm, có muốn vào bên trong đi dạo một lát không?" "Được." Bọn họ sóng vai đi tản bộ trong sân trường đại học F, khí trời hơi lạnh, trên mặt hồ đóng một tầng băng mỏng, hàng anh đào cành lá xác xơ, đúng là không đẹp chút nào.

Có mấy nữ sinh đi qua trước mắt, nhìn thấy họ thì lên tiếng chào hỏi: "Hello, Vệ Gia Nam, thế nào, đưa bạn gái đến trường đi dạo hả?" "Các cậu nói hươu nói vượn cái gì thế, ai nói với các cậu vậy?" Anh tức giận cắt ngang. Đối phương nhìn anh nghi ngờ, "Sao thế, mình nói đâu có sai. Cả trường đều biết cậu qua lại với em gái học sinh cấp ba làm trong siêu thị mà".

Mặt anh trầm xuống: "Ai nói?" "Ơ? Không phải sao?" Hai nữ sinh đưa mắt nhìn nhau, các cô còn hay thắc mắc, một sinh viên giỏi của đại học F, tiền đồ rộng mở, sao lại thích một người làm công trong siêu thị chỉ mới tốt nghiệp cấp ba được? "Là Ôn Thiến nói, chẳng lẽ cậu ấy đùa à?" Vệ Gia Nam sa sầm mặt, cười nhạt hỏi: "Cô ấy nói với mấy cậu thế sao?"

"Dù sao chuyện là cũng là do cậu ấy nói." Các cô gái hơi liếc nhìn thì thấy Vệ Gia Nam đang nắm lấy cánh tay của Hạ Sùng Ngu, là người kia à? Ôn Thiến không xinh bằng, nhưng mà dù gương mặt thua kém, người ta cũng là sinh viên, hơn nữa giờ còn là dẫn chương trình nổi tiếng kìa. "Biết rồi, giờ mình có chút chuyện, đi trước nhé, tạm biệt." Anh từ tốn nói. "Tạm biệt." Hai nữ sinh đi càng lúc càng xa, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn.

"Bên ngoài hơi lạnh phải không, mình tới quán cà phê có máy sưởi ngồi một lúc nhé?" Anh vẫn nói chuyện nhẹ nhàng như thế, Hạ Sùng Ngu gật gật đầu, bọn họ đi tới quán trà nhỏ bên trường học, vừa tới anh đã lấy di động ra: "Mình gọi điện thoại một chút". Sau đó đi tới ngồi vào bàn khác cách đó mấy chỗ. Cô yên lặng ngồi ở chỗ của mình, cô biết Vệ Gia Nam gọi cho Ôn Thiến, mặc dù anh vẫn cười nói vui vẻ, nhưng mà anh đang tức giân, cô cảm giác được điều đó.

Anh cất điện thoại đi rồi trở lại chỗ ngồi, vẫn tươi cười dịu dàng như cũ, "Sao không uống, uống lạnh không còn vị nữa đâu". Anh cho thêm ít đường giúp cô, còn cố ý cho nhiều nhiều, "Mình nhớ cậu thích ăn ngọt đúng không, có muốn gọi bánh sữa hay sô cô la gì không?" Không đợi cô trả lời, anh đã tự gọi phục vụ tới, lấy thêm một phần bánh ngọt. "Quán này hay mở nhạc của Vương Phi, không biết sao hôm nay không mở..." Anh vừa uống cà phê vừa nói, dáng vẻ hơi bất cần. Thế nhưng Hà Sùng Ngu lại có dự cảm sắp có chuyện xảy ra.

Quả nhiên nửa giờ sau, Ôn Thiến tới, cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu cà phê sang trọng cùng đôi ủng da cùng màu, quả là phù hợp với hình tượng cô gái thành công trong sự nghiệp. Phục vụ định nhận lấy áo khoác rồi treo lên giúp, cô ấy đưa tay lên ngăn lại: "Cám ơn, không cần đâu, tôi đi liền đây". Khách trong quán không nhiều, Ôn Thiến đi tới bên bàn của họ, "Thiếu gia của tôi à, làm gì mà gọi điện thoại mắng người ta một trận, ngắt máy cũng không nói câu nào, cậu có cho mình nói không thế".

Vệ Gia Nam lấy chiếc thìa bạc khuấy khấy cà phê trong tách, ngước mắt lên nhìn cô rồi đưa tay: "Ngồi đi, đừng khách khí." Ôn Thiến ngồi xuống. "Uống gì? Mình không rõ khẩu vị của cậu lắm." Anh nói, "Cậu gọi đi, ghi vào hóa đơn của mình".

"Mình không cần, chuyện cậu nhờ mình đều giải quyết thỏa đáng. Hôm qua cậu gọi điện nói mình mua vé xe, mình dập máy là nhờ người khác liền, gọi hơn một giờ, rát cổ họng mới xin được một vé. Không dám chậm trễ gửi liền về trường cho đại gia cậu, không cám ơn nửa chữ thì thôi còn gọi mắng mình, cậu có ý gì thế?" Ôn Thiến vừa vào đã nói thẳng, nhìn cũng biết là đang tức giân. Vệ Gia Nam cũng rất đúng mực, nói rõ ràng: "Chuyện gì chỉ có cậu là rõ ràng nhất."

"Xin lỗi, mình đi toilet." Hạ Sùng Ngu vội vàng đứng lên cắt ngang bầu không khí đang giương cung bạt kiếm này, bước nhanh ra ngoài. Vệ Gia Nam và Ôn Thiến không ai ngăn lại, sau khi cô biến mất Ôn Thiên mới bất đắc dĩ thở dài. "Mình thì làm sao, cậu thật khó lấy lòng đấy."

"Cậu nói gì về mình trong trường?" Anh cầm tách lên uống một ngụm, "Có một thời gian mình không về trường, vừa về đã nghe mấy lời đồn đại này, ở lại lâu nữa chắc cũng lên chức ba luôn". "Mình nói cái gì, không phải lần đó gặp mặt, có mấy người hỏi mình phải bạn gái của cậu không, mình nói không phải, chỉ là bạn lớn lên từ nhỏ với cậu thôi, các cô ấy lại hỏi tiếp cậu đã có bạn gái chưa, vì sao có người thổ lộ, cậu lại thờ ơ thế. Mình nói chắc cậu có người trong lòng rồi, họ lại truy ra là ai, mình nói chắc là một người bạn khác của bọn mình, cũng ở thành phố S. Các cô ấy hỏi là sinh viên trường nào, mình mới nói đang làm việc ở siêu thị...". Vệ Gia Nam cắt ngang, "Cậu nói thế là có ý gì?"

"Chẳng lẽ muốn mình tưởng tượng ra một người sao? Hay là cậu muốn mình nói cô ta là sinh viên trường đại học nào đó -- không phải cậu cũng nói làm công chẳng có gì mất thể diện cả, không mất thể diện vì sao không được nói?" Ôn Thiên cầm túi lên: "Huống chi, giờ cô ta cũng làm trong đài truyền hình rồi, rất xứng với cậu đó". Vệ Gia Nam trầm mặc một lúc rồi mở ví lấy tiền đặt lên mặt bàn: "Đây là tiền nhờ cậu mua vé tàu". "Không cần, coi như mình mời khách là được, các cậu cứ ăn đi." Ôn Thiến gằn từng chữ, "Sau này mình sẽ không sẽ giúp cậu việc gì nữa." Nói xong cô ấy đứng lên đi thẳng ra ngoài.

Tiếng đóng cửa vang lên cùng tiếng chuông gió ting tong, Hạ Sùng Ngu đứng bên cạnh chậu hoa, hai tay đan vào nhau, khẽ cúi đầu. Hai ngày sau, cô gửi đơn xin từ chức ở đài truyền hình. Xe lửa chuyến chiều vừa tiến vào sân ga, cảnh biển người đông đúc khiến Vệ Gia Nam giật mình, "Sao lại nhiều người như vậy?"

"Gần tết mà." Hạ Sùng Ngu cười nói với anh, vừa định leo cửa sổ chui vào. "Làm sao bây giờ, nhiều người như vậy, không đi lên được." "Không sao đâu, mình bò cửa sổ vào được." Cô bâng quơ đáp.

"Nói bậy, nguy hiểm lắm." Anh nhìn sân ga còn rất nhiều người, ảo não nói: "Sớm biết đông như vậy thì mình đã đặt vé máy bay cho cậu. Cứ nghe tàu tết đông người, nhưng không ngờ lại nhiều như thế". "Bình thường cậu đều ngồi máy bay sao?" "Đúng vậy, trừ khi gần quá không đặt được vé thì mới ngồi xe lửa."

Hạ Sùng Ngu cười, "Mình còn chưa được đi máy bay đâu." Cô nhìn thấy nhân viên tàu hỏa đi tới, biết sắp tới giờ tàu chạy cho nên bèn cười với anh, "Mình phải lên rồi". "Có thể lên không?" Anh nhìn qua cửa sổ xe toàn người là người. "Không có vấn đề!" Cô bám vào cửa sổ, dùng sức nhảy một phát, anh cũng đẩy một phen. Hạ Sùng Ngu chui vào cửa sổ, tìm chỗ ngồi trên vé tàu, Vệ Gia Nam đứng ngoài cửa nhìn theo. Rốt cuộc cũng tìm được, cô đặt túi xuống sàn, chỉ chỉ vào vị trí đang ngồi, ý nói đây là ghế của cô, rồi lại chỉ ra ngoài cổng, bảo anh đi về.

"Lên đường bình an!" Tiếng xình xịch như nuốt hết tiếng anh, đầu người đông đúc khiến anh không nhìn thấy bóng cô nữa. Xe lửa lăn bánh, nhiều cánh tay đưa lên hơn, Hạ Sùng Ngu cũng nằm bò trên bàn, đưa tay ra: "Tạm biệt". Anh đuổi theo mấy bước, giữa nhiều cánh tay như thế nắm lấy tay cô. "Mình đi nhé!" Cô lớn tiếng nói, "Cứ giao bà cho mình, cậu yên tâm đi!"

Xe lửa đi xa, anh vẫn đứng giữa sân ga, trong lòng có một cảm giác chua xót khổ sở khó nói thành lời. Chen chúc như thế chưa từng có trong khái niệm của anh, lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái gầy yếu như vậy lại có khả năng thích nghi cực kì mạnh mẽ. Còn mỉm cười thản nhiên kiểu đó, có lẽ đã trải qua trường hợp này rất nhiều lần. Vệ Gia Nam ra khỏi trạm xe lửa, giữa đường phố rộng lớn ở thành phố S, anh nghĩ rất nhiều thứ, đều là về cô. Vừa nghĩ đã thấy đau lòng. Quay trở về phòng làm việc ở nhà xuất bản nhưng anh lại không cách nào tập trung làm việc. Cảnh tượng ồn ào vừa rồi vẫn thấp thoáng trước mắt, mãi không chịu tan đi. Phòng làm việc to lớn như thế, chỉ có anh và ngọn đèn cô đơn. "Gia Nam năm nay không về nhà à?" Có đồng nghiệp đi qua hỏi, "Người trẻ tuổi không nên quá ham làm."

"Ừ..." Anh tùy tiện đáp một tiếng, bỗng vội cầm điện thoại lên, "Alo, xin hỏi chiều mai còn vé bay về thành phố N không? Được, một muốn một vé, đến lúc nào?..."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom