• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Mưu Đồ Làm Loạn (1 Viewer)

  • Chương 21+22

☆, Chương 21:

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

***

Trần Dục ở đây khiến Hạ Hàm nán lại trong phòng dù chỉ thêm một giây cũng không chịu nổi, cô rời khỏi phòng đi ra đại sảnh muốn yên tĩnh một chút. Đại sảnh trên tầng cao của khách sạn rất vắng vẻ u ám, cô không say, nhưng hơi dính chút rượu là mặt đỏ lên, cho nên trợ lý tổng biên tập mới sốt ruột dẫn cô ra ngoài cho tỉnh rượu.

“Em chưa uống say.” Mặt tròn của Hạ Hàm hồng hồng, mặc dù đầu óc rất tỉnh táo, nhưng cớ thể có chút không ổn.

“Chị dẫn em qua ngồi một chút, lát nữa sẽ đưa em về nhà.” Trợ lý tổng biên tập gọi hai ly nước mật ong, bưng lại bảo Hạ Hàm uống.

Hai người trò chuyện một lúc, thật ra trợ lý chỉ sợ Hạ Hàm say nên không ngừng nói chuyện với Hạ Hàm, cũng may Hạ Hàm quả thật tỉnh táo.

Cô trợ lý nhìn thời gian cũng đã muộn, đề nghị đưa Hạ Hàm về nhà, sau đó vào phòng bao lấy áo khoác.

Chỉ còn một mình cô, Hạ Hàm nâng chén nước mật ong còn nóng, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm mê loạn rực rỡ xa xa của thành phố A, hít hít mũi.

Thì ra Trần Dục tìm cô gây phiền toái là vì Tân Dao.

Đột nhiên, ánh sáng trước mắt bị chắn hơn phân nửa, cả người Hạ Hàm nhanh chóng căng thẳng, vừa nhìn lên thấy là Trần Dục.

Người đàn ông trước mắt cười như không cười nhìn cô, khiến trong lòng cô có chút sợ hãi, đành phải nắm chặt ly nước mật ong trong tay. Trần Dục chú ý tới động tác của cô, lấy ly nước mật ong trong tay cô, cầm lên tay lắc lư ngắm nghía.

“Tôi vừa nhìn em vài lần, buôn bán đã lỗ mất một nửa, em nói có lời không?” Trần Dục không nhìn Hạ Hàm, vẻ mặt càng thâm sâu hơn, khiến cô nhìn không hiểu.

“Tôi có thể hiểu tâm tình của chị Tiểu Tân, sống chung một chỗ với loại đàn ông như anh, ngay cả tôi cũng khó chịu, huống chi là chị Tiểu Tân.”

Đã nhất định mất đi nên dũng cảm tiến tới, xúc động vứt bỏ, huống chi anh chưa bao giờ biết quý trọng. Có chăng chỉ là bức ép dụ dỗ lừa gạt, nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà thôi.

“Anh gây cho tôi nhiều phiền toái thế cũng có ích lợi gì đâu, ngay cả liếc mắt chị Tiểu Tân cũng không thèm liếc anh một cái. Đây là công việc thực tập của tôi, một tháng sau tôi trở lại trường học, lúc đó thì có ảnh hưởng gì nữa, còn anh, có thể được lợi lộc gì chứ?” Hạ Hàm không nóng không vội, vẻ mặt bình thản hơn nhiều. Tính cô vốn rất tốt, nếu không bị Trần Dục đối xử như vậy, tất nhiên cô sẽ không tức giận thế này. truyện bên diễnđànlequydon.com

Nhưng sự tức giận của cô mà so sánh với những người con gái khác thì thật sự không tính là gì.

“Không thể tiếp tục thực tập, em chắc vừa lòng rồi?” Anh ta sẽ không biết, cơ hội thực tập đối với cô sinh viên đại học bọn cô mà nói có bao nhiêu khó khăn mới có được.

Cũng vì Trần Dục mà Hạ Hàm hoàn toàn tỉnh rượu, nói xong những lời này, gần như là chạy từ từ rời đi. Trợ lý tổng biên tập đi ra vừa đúng lúc gặp tình huống này, hoảng sợ quá, còn tưởng rằng hai người cãi nhau, lập tức đuổi theo Hạ Hàm.

Quả thực cô chưa từng nở nụ cười với anh ta, Trần Dục thả lỏng người dựa vào ghế nghĩ ngợi, nhớ lại đủ thứ về Tân Dao, chắc là cô đã vô cùng chán ghét bản thân mình mới có thể đối với anh tránh còn không kịp.

Nhưng mà cô gái nhỏ vừa rồi, miệng cũng rất lợi hại.

***

Bên kia trợ lý tổng biên tập đuổi kịp Hạ Hàm, vội vàng hỏi không có chuyện gì chứ.

Hạ Hàm lắc đầu, cuối cùng mở miệng: “Chị Nhạc Nhạc, sau này em không đi làm nữa.”

Cô vừa nói như vậy, trợ lý tổng biên tập liền biết là như thế nào rồi, trong lòng âm thầm mắng Trần Dục, bắt nạt cô gái nhỏ thì còn gì là đàn ông chứ!

“Ngày mai chị sẽ nói với tổng biên tập, không sao đâu. Hạ Hàm, em đừng để ý những lời đó, các cô ấy chính là không muốn nhìn người khác sống tốt! Không phải chỉ là thực tập thôi sao, ngày nghỉ chơi cho đã. Đi thôi, chị đưa em về nhà, về phần Trần Dục kia, như vậy cũng coi như hoàn toàn thoát khỏi rồi.” Nhạc Nhạc vừa nói vừa ôm Hạ Hàm đi ra ngoài. Thật ra, có thể tới tòa soạn báo bọn họ thực tập thật không dễ dàng gì, cô cũng từ một người tốt nghiệp bước dần từng bước mới tới được. Mặc dù về mặt công việc Hạ Hàm không nổi bật lắm, nhưng cố gắng chăm chỉ, điểm này ngay cả tổng biên tập cũng từng chứng kiến.

Nếu Hạ Hàm đã chủ động buông tha, như vậy cô cũng không nói xen vào nữa, tuổi cô ấy còn nhỏ sau này còn nhiều cơ hội. Thất bại như vậy cũng là kinh nghiệm khó có được, nhưng mà Trần Dục thực sự rất quá đáng.

Cô không nhờ tổng biên tập đưa cô về nhà, mà cô đơn đứng dưới đèn đường, nhớ tới người đàn ông khiến tâm trạng cô bay bổng, khi đơn bóng thất bại chỉ cần nghĩ tới anh, phần đau xót này cũng chầm chậm tan biến, trái tim cũng trở nên mềm mại hơn.

“Chung Tuyển, anh tới đón em được không?” Giọng ồm ồm cô gọi điện cho Chung Tuyển.

Bên kia Chung Tuyển vừa nghe được địa điểm của Hạ Hàm liền lên xe đuổi qua bên này.

Anh lái xe rất nhanh, tới gần khách sạn ngừng xe lại đã thấy Hạ Hàm. Cô gái nhỏ ngồi nơi đó nhìn thoáng qua vô cùng đáng thương, hai người đều đã thấy đối phương, mắt Hạ Hàm ẩm ướt đứng dậy chạy như bay nhào vào lòng anh.

“Em không làm việc nữa….” Hạ Hàm vùi đầu vào ngực anh, khóc oa oa.

“Chúng ta về nhà trước đã.” Chung Tuyển cúi đầu hôn tóc cô, dẫn cô về phía xe đang đậu bên kia đường.

Trên đường trở về Chung Tuyển chạy chầm chậm, còn Hạ Hàm nghiêng đầu nhìn cảnh đêm hỗn độn nhanh chóng lùi về sau ngoài cửa sổ, trong lòng uất ức.

Đây là cơ hội thực tập vất vả mới có được khi mà tất cả các mặt Hạ Hàm không nổi bật lắm, cho nên Hạ Học Đông hi vọng cô nghiêm túc thực tập, để có thể lấy được thư giới thiệu, sau khi tốt nghiệp có một công việc yên ổn. Nghĩ tới đây trong lòng cô liền thấy xót xa, nhưng đồng nghiệp trong công ty anh ta xì xào bàn tán khiến cô thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, những lời kia rất khó nghe, cho dù ai cũng không thể lọt vào tai được.

Về đến nhà Chung Tuyển liền an ủi cô: “Đây là ngày nghỉ em khó có được, ngoan ngoãn theo anh, chuyện Trần Dục anh sẽ xử lý.”

“Xử lý như thế nào, anh ta nói vì em chuyện làm ăn mới thua lỗ, là anh làm à?” Hạ Hàm sợ là Chung Tuyển gây nên.

“Ông xã em có bản lĩnh lớn như vậy sao?” Anh đặt cô ngồi lên đùi, tay cũng bắt đầu cuốn váy cô lên trên, chạm vào mông trơn bóng tinh tế.

Anh chỉ muốn biểu lộ sự dịu dàng tỉ mỉ với Hạ Hàm, cũng chỉ muốn cho Hạ Hàm nhìn thấy phần chu đáo điềm đạm của anh mà thôi.

Cô nở nụ cười chui vào lòng anh, tay lại vuốt ve quấy nhiễu anh, giọng hạ thấp kêu một tiếng: “Ông xã…..”

Bàn tay quấy rối vuốt ve anh khắp nơi, đổi lại chính là những nụ hôn tinh tế dày đặc. Cô vừa khóc xong, ánh mắt ẩm ướt sáng rực, giống như chú chỏ nhỏ đáng yêu, anh càng thích, cắn xuống miệng môi cô, lưỡi cũng tiến vào trêu chọc cô.

Hạ Hàm bị dục hỏa thiêu đốt thân thể cũng mềm xuống, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Chuyện thực tập nên nói với ba thế nào?”

“Anh sẽ nói chuyện với chú Hạ, yên tâm đi.” Chung Tuyển vội vén váy Hạ Hàm lên trên, cũng không kịp cởi. Đặt cô nằm sấp xuống ghế sofa, sau đó chống người lên.

Cởi nội y cô xong, hai tay từ sau vòng ra nắm giữ hai quả đào trắng nõn mà anh thích nhất, cầm chỗ này còn phía dưới “Ọt” một tiếng trượt tiến vào.

Cô không chịu nổi bất thình thình được lấp đầy như vậy, lập tức chân mềm nhũn ngã quỳ xuống, mà mà Chung Tuyển kéo giữ chặt cô, đè cô trên sofa rộng rãi. Bóp non mềm của cô, mở rộng chân nam căn trực tiếp quấn quít si mê.

Đã bị anh va chạm đến điên đảo thần hồn, suy nghĩ hoàn toàn rối loạn, tiếng rên rỉ nho nhỏ lộn xộn cũng khó dằn lại tràn ra ngoài.

“Em rất mệt… Đừng đến nữa….” Cô sợ, lúc run rẩy đến lợi hại anh còn liên tiếp đâm thứ cứng rắn vào bên trong.

Như vậy cô thật sự không thể chịu được, liền bắt đầu đạp anh, lại bị anh dùng tay khóa cổ chân nâng lên cao hơn, đặt trước ngực non mềm trắng nõn, nơi đó nhô cao lên mở rộng ra vì anh, anh lại liên tiếp đâm vào. Hạ Hàm bị đau, cố ý xoắn chặt anh.

Cô gái nhỏ học rất nhanh, anh rầu rĩ trầm đục hừ lạnh đánh vào làn trắng nõn của Hạ Hàm, động tác hơi tùy tiện, khi ra vào tốc độ sướng đến da đầu anh cũng run lên, cuối cùng phun phần ấm nóng vào giữa mông Hạ Hàm, dinh dính khiến Hạ Hàm quát thẳng là không thoải mái.

Lúc ôm cô vào tắm rửa Hạ Hàm liền buồn bực, hình như mỗi một lần tâm tình không tốt đều được anh hung hăng an ủi như vậy.

***

Thời gian yên ổn ngọt ngào trôi qua rất nhanh, đảo mắt thành phố A cũng sắp bắt đầu mùa đông. Đêm ba mươi này Chung Tuyển trở về nhà, còn Hạ Hàm cũng ở chung với người trong nhà, mặc dù không nhiều người nhưng rất náo nhiệt.

Năm trước Tân Dao và Hạ Cận đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, hôn lễ chưa tổ chức, bởi vì do ba Tân Dao. Buổi hôn lễ này dự định tổ chức vào mùa hè năm nay. Hạ Học Đông rất thích cô con dâu Tân Dao này. Về phần chuyện của ba Tân Dao, Hạ Học Đông cũng không hỏi nhiều, ông không thèm để ý tới những thứ đó. Ông cũng biết Hạ Cận có thể xử lý chuyện này cục kỳ thỏa đáng.

Trên TV đang truyền hình đêm liên hoan tết âm lịch, Hạ Hàm và Tân Dao cùng nhau ở bận rộn ở phòng bếp. Cô ấy kể Hạ Hàm nghe một số chuyện thú vị trong bộ đội, Hạ Cận cũng vừa về, giúp quét sạch tuyết đọng trân sân nhỏ. Những việc này nếu Hạ Học Đông làm thì phải cố hết sức. Hai năm qua, ông cũng có thể cảm giác được thân thể ngày càng yếu, cũng may bình thường chú ý rèn luyện, cũng tới bệnh viện kiểm tra định kỳ.

Tân Dao là con gái một, đêm 30 đến nhà bố chồng, bên kia cũng chỉ còn lại hai người ba mẹ. Huống chi sau khi trong nhà xảy ra chuyện, trong nhà hết sức yên tĩnh, càng lộ vẻ quạnh quẽ.

Không biết Chung Tuyển anh đang làm gì, vừa định gọi anh, Chung Tuyển đã điện thoại tới.

“Đang làm gì đó?” Anh hỏi.

“Gần ăn cơm ạ, em và Tân Dao cùng nhau chuẩn bị.” Hạ Hàm thành thật trả lời.

Trong điện thoại anh có thể nghe thấy tiếng Hạ Cận đang đốt pháo ở sân. lequuydon

“Ừm…. Anh muốn tới không?” Cô hỏi có chút dè dặt cẩn thận.

“Bên này hết bận anh liền qua bên đó.”

Cúp điện thoại Hạ Hàm vui vẻ không ngừng, còn chạy đi báo với Hạ Cận. Hạ Cận buồn bực, đêm 30 cậu ta chạy qua bên này làm gì, nhà bọn họ không cần người ở rể!

Tân Dao cũng biết Chung Tuyển muốn đi qua liền chuẩn bị thêm một ít đồ ăn. Hạ Học Đông cất một bình rượu lâu năm, nói quý cũng không phải, nhưng bình rượu này ông để đã hai ba mươi năm, đã sớm ngừng sản xuất rồi, trên thị trường hoàn toàn không mua được.

“Hàm Hàm, em từng gặp chị dâu Chung Tuyển chưa?” Tân Dao cắt cà chua xong bày vào mâm, chuẩn bị ăn lẩu.

“Gặp rồi, nhưng em và chị ấy không trao đổi nhiều lắm, chị ấy thật sự rất xinh đẹp.”

“Mẹ Chung Tuyển đã sớm muốn có cháu trai, Hà Tử Xuyến đang bận rộn sự nghiệp, chuyện sinh đứa nhỏ không biết muốn kéo dài tới năm nào nữa. Cho nên, Hàm Hàm, em gả đến nhà bọn họ áp lực cũng không nhỏ.”

Hạ Hàm cúi thấp đầu có chút xấu hổ, thật ra cô còn gấp gáp hơn cả mẹ Chung Tuyển, hận không thể lập tức gả cho anh, sinh cục cưng cho anh.

“Cô bé thật không biết xấu hổ.” Tân Dao cười nhạo cô, nhưng giọng điệu rất nhanh bình tĩnh trở lại, nói với Hạ Hàm: “Gia đình bọn họ như vậy, quả thật hơi phức tạp, sau khi kết hôn…. Em cũng không cần phải quá thân mật với Hà Tử Xuyến, từ nhỏ Chung Tuyển đã rời khỏi nhà họ Chung, cho nên quan hệ mẹ chồng khỏi cần giải quyết.”

“Làm sao vậy, bà rất khó ở chung sao?”

Tân Dao dừng một lát, không biết nên nói thế nào với Hạ Hàm, mở miệng: “Nữ minh tinh đều như vậy cả, không sao đâu, đừng quá lo lắng.”

Khi nói chuyện chuông cửa đã vang lên, Hạ Hàm chạy tới mở cửa cho Chung Tuyển. Người đàn ông trước mặt mặc áo khoác màu xám, có tuyết rơi từ trên vai xuống, nhìn Hạ Hàm cười khẽ. Cô nhìn hơi sững sờ, nhưng rất nhanh nắm bàn tay hơi lạnh lẽo của anh, truyền cho anh chút ấm áp, “Mau vào thôi, có thể ăn cơm rồi.”

Thật ra người trong nhà đều đang đợi anh, Hạ Học Đông rất thích Chung Tuyển, liền cùng Chung Tuyển uống mấy chén.

Cơm tối xong, Hạ Cận dẫn Tân Dao về bên ba mẹ Tân Dao một chuyến, nói khuya sẽ quay về.

Giờ chỉ còn lại ba người bọn họ, Chung Tuyển bảo Hạ Hàm đi lấy cho anh ly nước đá để giữ chân Hạ Hàm.

Lúc này anh mới mở miệng nói với Hạ Học Đông: “Chú Hạ, năm nay Hàm Hàm cũng sắp 20 tuổi rồi, chờ qua sinh nhật cô ấy, con muốn dẫn cô ấy đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.” Vừa mới dứt lời liền ngửa đầu bưng ly rượu trên bàn uống một ngụm.

Hết chương 21

☆, Chương 22:

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

***

Những lời này của Chung Tuyển khiến Hạ Học Đông chợt tỉnh táo, chuyện gả chồng cho con gái ông chưa bao giờ nghĩ qua, hai mươi tuổi…. Quả thật có hơi sớm, thật sự vô cùng luyến tiếc.

Nhưng cách sống của Chung Tuyển khiến ông rất yên tâm, chàng thanh niên này chững chạc có trách nhiệm, người như vậy thật sự không nhiều lắm. Ông cũng thấy vui mừng, tính tình Hạ Hàm không nóng không lạnh lại có thể gặp được Chung Tuyển.

Hạ Học Đông nghĩ con gái lơ mơ như vậy, tám phần không biết Chung Tuyển đã có quyết định, cho nên liền hỏi: “Đây là kết quả cậu và Hàm Hàm bàn bạc sao?”

Chung Tuyển nở nụ cười, bên kia Hạ Hàm cũng đang đi qua đây, anh cúi xuống lắc đầu mỉm cười.

Hai người ngầm hiểu, Hạ Hàm trở lại chỗ ngồi liền không tiếp tục đề tài này nữa.

Làm sao cô có thể biết Chung Tuyển sớm đã có tính toán, nên vẫn suy nghĩ linh tinh vớ vẩn sợ Chung Tuyển không cần cô.

Thật ra anh cũng đã chuẩn bị tàm tạm rồi, mặc dù ngay cả nhẫn chưa chọn được, cô gái nhỏ của anh, chắc chắn phải đối xử tử tế.

***

Mùng 5 đầu năm mới, Cố Du điện thoại cho Hạ Hàm, trách sang năm mới cũng không về một chuyến. Hạ Hàm vốn đang chuẩn bị muốn đi, hơn nữa là muốn Chung Tuyển đi cùng. Nhưng Chung Tuyển thân là cảnh sát hình sự, về mặt visa xuất ngoại hết sức nghiêm ngặt, Hạ Cận cũng vậy, thân phận hai người bọn họ đều gặp khó khăn khi ra nước ngoài.

Đêm hôm trước khi đi Chung Tuyển muốn cô đặc biệt lợi hại, mỗi một lần đâm vào đều mạnh mẽ, Hạ Hàm yêu kiều liên tục thở gấp, hai chân dài nhỏ nhắn quấn lên eo cường tráng khỏe mạnh của anh, bị anh làm tới mất hồn, bản thân không tự kiềm chế được. Chuyến đi này phải mất một tuần, nghĩ đến một tuần không thể ôm cô đi vào giấc ngủ, Chung Tuyển liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi làm xong anh dán sau lưng nhỏ bé trắng nõn trơn bóng, từ đằng sau nắm hai đóa hoa mềm mại trắng như tuyết ngủ, ngay cả váy cũng không cho cô mặc.

***

Mùa đông năm nay ở Newyork đặc biệt lạnh hơn, trên đường rời sân bay, Hạ Hàm nhớ lại mấy giờ trước người nào đó nắm tay cô, cảm giác ấm nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong khăn quàng cổ vụng trộm nở nụ cười.

Lê Chính đã phái lái xe chờ ở cửa sân bay, người đàn ông này liếc mắt một cái liền nhận ra Hạ Hàm, tiếp nhận hành lý, rồi đưa Hạ Hàm về khu nhà ở cao cấp của Lê Chính.

Đã qua lễ Noel, trong thành phố Newyork cũng đã dần yên tĩnh trở lại sau ồn áo nhốn nháo ngày lễ. Hạ Hồm ngồi ghế sau chiếc Bentley dài ngoằng, ngó đầu ra cửa sổ, nhìn cảnh vật xung quanh nơi cô đã từng sống.

Thay đổi nhiều quá…. Cô cũng vậy, cởi mở hơn, không còn trầm tĩnh ít nói như ngày trước, càng giống mấy cô gái bằng tuổi với cô, nghiêm túc đối xử với mỗi một người, có người để yêu, có khát vọng về cuộc sống sau này.

Xe rất nhanh đã tới nơi ở, vừa rồi trên đường vẫn liên tục gửi tin nhắn cho Cố Du, cho nên Hạ Hàm vừa mới mở cửa xe, Cố Du đã ra đón luôn.

“Cậu ở nhà không ạ?” Hạ Hàm vừa đi vừa hỏi, vừa từ trong xe đi ra ngoài, khí lạnh trong nháy mắt xuyên thấu toàn thân khiến cô bất giác run cầm cập.

“Ừ… Anh ấy còn đang bận, nhưng mà đêm nay cũng có thể chạy về, Cố Nham đang ở trong nhà, để cậu ấy chơi với em.” Cố Nham là em trai Cố Du, còn nhỏ tuổi hơn Hạ Hàm, hai người gần như là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.

Kỳ Hạ của nhà họ Cố là một công ty đại diện cho nghệ sĩ, bao nhiêu minh tinh hấp dẫn đều là do Cố thị tìm kiếm, bồi dưỡng. Nhưng sau khi Cố Du tiếp nhận lại bị xuống dốc, cũng may có Lê Chính giúp đỡ. Mặc dù Cố Nham có năng lực tiềm tàng, nhưng trình độ chưa đủ, vài người cổ đông lâu năm vốn ghét Cố Nham vì còn quá nhỏ.

Vào nhà hơi ấm phả vào mặt, Hạ Hàm lập tức cởi áo khoác ra đi vào phòng khách. Cố Nham ngồi trên thảm đắt tiền trong phòng, quay về phía TV cầm đồ chơi game, ngay cả lúc Hạ Hàm vào cũng không biết.

“Bọn em nói chuyện nhé, chị đi chuẩn bị bữa tối.” Cố Du bảo người làm cất hành lý cho Hạ Hàm, rồi cởi áo khoác, váy màu tím ôm chặt mông cô ấy để lộ cơ thể lồi lõm hoàn mỹ không thể nghi ngờ. Tóc dài xoăn thả tự nhiên xuống lưng, chân dài trắng như tuyết, mông vểnh lên hoàn hảo đúng chỗ.

Từ nhỏ cô đã thân thiết với Cố Nham, cũng không khách khí, nhấc chân đá Cố Nham đang chơi HIGH.

Cố Nham giống như thiếu niên xinh đẹp trong truyện tranh, bướng bỉnh lại giảo hoạt, ngắm thấy dép Hạ Hàm, lập tức ấn nút tạm dừng, vọt đứng dậy xoay người ôm lấy Hạ Hàm.

Lúc này Hạ Hàm quan sát kỹ Cố Nham, lại cao hơn rồi, sáng sủa đẹp trai, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, xương quai xanh tự nhiên nhô lên, mặc quần dài và T-shirt ở nhà, nhìn Hạ Hàm cười nghịch ngợm.

“Đã lâu không gặp.” Vừa dứt lời nói liền hôn xuống trán Hạ Hàm một cái, Hạ Hàm cũng không cảm thấy có gì mất tự nhiên cả. Lần đầu gặp Cố Nham khi mới sáu tuổi, lúc đó còn ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô gọi chị. Cô đôi khi hai nhóc con ngủ dưới một chiếc chăn bông, cô lớn tuổi hơn Cố Nham, hồi nhỏ tất nhiên cũng hiểu biết hơn Cố Nham, thường kể chuyện cổ tích cho Cố Nham nghe. Còn Cố Nham là Anh văn chính gốc, phụ trách dạy Hạ Hàm học tiếng Anh.

Hai đứa nhóc còn nhỏ nên cũng không nói nhiều, đưa cho túi đồ ăn vặt là có thể không ầm ĩ không ồn ào cả buổi chiều, so với mấy đứa bé cùng tuổi hai người bọn họ thật sự rất dễ ứng phó.

Nhưng bây giờ Cố Nham cao lớn như vậy, lại khiến Hạ Hàm rối rắm.

Hạ Hàm đi dạo trong khu nhà ở một vòng, trong màn hình điện tử liên tục truyền tới ảnh chụp chung của cô và Cố Nham. Cố Nham sợ lạnh nhạt với Hạ Hàm, thẳng thừng ném đồ trong tay, kéo Hạ Hàm vào phòng nói chuyện.

Giọng cậu ta mang theo chất vấn: “Nghe chị tớ nói cậu kết giao bạn trai rồi?”

Điều này cũng biết!

“Nghe chị tớ bảo là cảnh sát hình sự?”

Hạ Hàm chỉ có thể gật đầu, “Sao chuyện gì bọn cậu cũng đều biết hết thế!”

“Nhà có con gái mới lớn, làm sao lại không biết, đêm đầu tiên của cậu và bạn trai thân mật chỗ nào tớ cũng biết, cậu tin hay không!” Cố Nham vuốt tóc Hạ Hàm, cười không tim không phổi.

Nhưng cô lại kinh ngạc mở to hai mắt, mặc dù hơi xấu hổ nhưng cô thật sự sợ ngay cả vị trí thân mật Cố Nham cũng rành mạch rõ ràng.

“*, *, * (tiếng chửi tục), tớ sẽ chứng minh điều vừa nói.” Ánh mắt Cố Nham lập tức sáng lên, quấn lấy Hạ Hàm muốn dò vào bên trong.

“Cậu tránh ra!” Bị cậu ta chụp vào, Hạ Hàm thở phì phò cầm mấy cuốn sách trên giường ném cậu ta.

Mặc dù Cố Nham tránh được vài lần nhưng đây là những cuốn đại từ điển thành ngữ dày cộm nên không tránh được hết, bị cô nện trúng cằm, ôm khuôn mặt tuấn tú đi tới trước gương tỉ mỉ kiểm tra.

“Cố Nham, cậu vẫn đang học thành ngữ?”

“Đúng vậy, chị tớ sắp không chống đỡ nổi nữa, công ty Cố thị ở trong nước vừa ký mấy người mới tiềm lực phát triển không tệ, câu được rất nhiều vàng, cho nên tớ chuẩn bị về nước.”

Vốn ở nước ngoài là sân nhà của Cố thị, nhưng từ sau khi Cố Du tiếp quản, càng ngày càng không phát triển. Những cổ đông mới đã bỏ nhiều cổ phần vào để khiến vị tổng giám đốc Cố Du này không có quyền nói chuyện. Vừa mới tiếp quản công ty đào tạo diễn viên, tiền vốn xoay vòng đã thiếu lại còn gặp phải kiện tụng. Bây giờ, chỉ có Lê Chính đồng ý ném tiền vào cái động không đáy này. Nhưng Cố Du bị mấy lão già lươn lẹo đuổi ra khỏi công ty, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Đó là tâm huyết của nhà họ Cố để lại cho hai chị em bọn họ! Nhưng giọng điệu Cố Nham như gió thoảng mây bay thế, khó tránh khỏi có chút thê lương.

Cố Nham thấy sắc mặt Hạ Hàm đã trầm xuống, vội an ủi: “Yên tâm, cậu là kim chủ, sợ cái gì!” Hồi nhỏ cậu ta vẫn gọi Lê Chính là cậu theo Hạ Hàm, tính tình Lê Chính ít lời lạnh lùng, cũng để mặc Cố Nham gọi.truyện bên diễnđànlequydon.com

Thông minh ngoan độc như Lê Chính, lại giống như một thanh niên mới ra đầu tư vào kinh doanh. Một lần lại một lần ném tiền vào Cố thị, vì chỉ để ổn định vị trí tổng giám đốc cho Cố Du. Mặc dù một câu “Tổng giám đốc Cố” này đã không hề có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn dồn hết tâm tư chỉ vì để mọi người gọi cô một tiếng “Tổng giám đốc Cố.”

Vừa nhận ra bị Hạ Hàm chuyển hướng đề tài, Cố Nham lại hỏi tiếp: “Thể lực của cảnh sát hình sự còn phải nói gì nữa, hơi tội nghiệp cho cậu, quả thật có thể chịu đựng được sao?”

Hạ Hàm tức giận nâng nắm tay muốn đánh cậu ta, nhưng vẫn nhịn xuống, hỏi: “Cố Nham, tội nghiệp là ý gì, cậu học từ ai đấy?”

Bên kia Cố Nham cho rằng mình dùng sai Trung văn rồi, lập tức cầm tự điển kiểm tra.

Lê Chính gọi điện thoại tới, giọng điệu lạnh lùng rét buốt như trước, “Tới rồi?”

“Dạ, cậu, chừng nào thì cậu về, vẫn đang bận việc sao?”

“Trước mười giờ mới về được.”

Cố Nham vừa nghe từ trước mười giờ lập tức trở mặt, ôn ào bảo Hạ Hàm đi chơi. Cố Du đồng ý, nhưng yêu cầu bọn họ phải về trước khi Lê Chính về, bằng không sẽ cho hai người đẹp mặt.

Cố Nham không sợ nhất chính là chị mình, rồi dương dương tự đắc đồng ý, túm Hạ Hàm lôi đi.

***

Câu lạc bộ đêm âm nhạc bùng nổ đinh tai nhức óc, Hạ Hàm không quen với đám bạn này của Cố Nham, cho nên hai người họ ngồi trên ghế dài, DJ gỡ bỏ tai nghe sà vào sàn nhảy. Dưới ánh đèn mờ tối cả trai lẫn gái lắc lư đầu, cọ xát vào nhau.

Cố Nham ngửa đầu uống một ly, ghé sát tai Hạ Hàm lớn tiếng nói, “Gần đây chị tớ và cậu không tốt.”

“Làm sao vậy!” Hạ Hàm lập tức hỏi, thiếu chút nữa bị sặc, Lê Chính và Cố Du không thiếu những lần cãi nhau. Nhưng Hạ Hàm chưa từng thấy có đôi nam nữ nào lại có thể quấn quít si mê nhiều năm như vậy.

“Đã lâu rồi bọn họ không chung giường.”

Hạ Hàm liền hiểu liếc nhìn Cố Nham một cái, nói cậu ta nhiều chuyện quá.

Không nghĩ tới Cố Nham lại bồi thêm một câu: “Một tuần, tần suất này tuyệt đối có vấn đề, cậu đã quên hồi chúng ta còn nhỏ, cậu và chị tớ…..”

“Cậu im miệng ngay!” Cô cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Cố Nham đặt ly không xuống bàn, Hạ Hàm thấy gần tới thời gian chuẩn bị trở về, nhưng Cố Nham lại không đồng ý, “Tiếp theo chính là nhạc kịch, đừng đi, theo tớ.”

“Cái gì nhạc kịch?” Hạ Hàm nghe vậy liền nhìn lên giữa sân khấu, âm nhạc đinh tai cũng lập tức ngừng lại. Giữa sàn nhảy từ từ xuất hiện ba tên ở trần để lộ thân hình cường tráng khiến tất cả các cô nàng ở đây thét chói tai. Lúc này âm nhạc ái muội không chịu nổi đột nhiên vang lên, khiêu khích thần kinh mỗi một người.

Trong tình huống như vậy ham muốn lắc lư không thể đè nén, Cố Nham nhìn ngay cả ánh mắt cũng không chớp, vị trí của bọn họ rất tốt, Cố Nham hưng phấn, đứng lên thét chói tai đùa bỡn.

***

Di động hai người đều không gọi được, Cố Du tức giận muốn đi bắt người. Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, cô cũng không thèm nhìn liền ấn nút mở chờ hai người đi lên.

Nhưng trong nháy mắt mở cửa kia lại là người đàn ông khiến trong lòng cô run sợ, hô hấp nhanh hơn.

Lê Chính đi tới, quanh người tản ra sự lạnh lẽo, khiến Cố Du mặc váy ngắn mất tự nhiên run rẩy.

“Cố Nham dẫn Hàm Hàm đi chơi, điện thoại không gọi được.” Cô nói xong giữ mình bình tĩnh, xoay người đi lên lầu vào phòng ngủ xa hoa từng thuộc về hai người.

Lê Chính không nói tiếng nào, ngồi trên ghế da màu trắng, bưng ly nước trước mặt mà cô vừa mới uống một nửa, muốn tỉnh rượu. Nhưng trước mắt cứ hiện lên cặp mông cong cớn và đôi chân dài trắng nõn khiến anh càng thêm khó chịu. Một tay anh mở caravat tiến lên giữ chặt tay Cố Du, kéo đi về phía phòng ngủ.

“Lê Chính, anh đừng quên là chúng ta đã chia tay rồi!” Cô lạnh nhạt né tránh anh, nhưng lực tay anh lại siết chặt thêm, bị đau khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh.

Anh cười nhạt, lời nói đâm vào làm Cố Du đau đớn, “Khi nào thì tôi đồng ý chia tay!”

“Từ khi anh ngủ với người phụ nữ khác thì chúng ta đã chia tay rồi! Cất đồ của anh cách xa tôi một chút.” Đôi mắt mỹ miều quyến rũ của cô liếc nhìn giữa hai chân người đàn ông. Truyện tôi chỉ post bên dienđànlequydon,.com, trang khác là ăn cắp.

“Đêm nay ngoan ngoãn ngủ với tôi đi, tôi sẽ mua cổ phần công ty vừa thua lỗ về cho em, em xem thế nào?” Anh vừa nói xong những lời này, tay cũng đã vân vê ngực no đủ của Cố Du.

Đây là nỗi đau của Cố Du, công ty đã bị cô làm gần như thua lỗ, thật ra cô cũng biết tuổi của Cố Nham tiềm lực buôn bán không khá mấy, nhưng mà Lê Chính, lần nào cũng hung hăng phơi bày nỗi đau của cô dưới ánh mặt trời.

Cố Duy nhịn hốc mắt đau nhức, xoay người một tay đẩy Lê Chính ngã xuống chiếc giường lớn trắng như tuyết, kéo dây buộc thả mái tóc dài đen như mực, xoay người xoải bước ngồi trên eo Lê Chính.

Cô vừa uốn éo vừa cởi váy ra, quyến rũ như một yêu tinh, nhưng nói gằn từng tiếng: “Đây là anh nói!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom