• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Mưu Đồ Làm Loạn (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 17+18

☆, Chương 17:

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

***

Ngày hôm qua là thứ sáu, công việc tồn đọng hơi bị nhiều, đại đội cục cảnh sát điều tra hình sự muốn tăng ca để hoàn thành công việc trong tuần cho nên Chung Tuyển không về nhà. Hạ Hàm rất ngoan, đến giờ liền rời giường ăn sáng xong đi ra sân vận động rộng lớn yên tĩnh của tiểu khu để chạy. Không có Chung Tuyển ở đây cô chạy cực kỳ chậm chạp, cũng không phải vì quá mệt. Gió nhè nhẹ thổi vào mặt cô, từng luồng từng luồng thổi tung mái tóc chạm vai của cô. Cô gái xinh đẹp yêu kiều mềm mỏng tắm dưới ánh nắng mặt trời sáng sớm, càng tôn lên làn da trắng ngần không tì vết.

Mà một màn này, Chung Tuyển thu hết vào đáy mắt.

Cô thật sự rất ngoan, đều hoàn thành hết nhiệm vụ mà anh sắp xếp. Nhưng tốc độ quá chậm, y như con rùa nhỏ, cơ mà cho dù là con rùa nhỏ, anh vẫn thích vô cùng.

Hạ Hàm chạy rất tập trung, vốn không phát hiện Chung Tuyển đang ở chỗ không xa nhìn cô, cố gắng giữ hô hấp bình ổn, giống như Chung Tuyển dạy cô vậy, cô chạy một vòng cho tới khi nào xong thì thôi rồi nhìn đồng hồ.

13 phút 50 giây --- Hạ Hàm ủ rủ, vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.

Cô thở ra một hơi, vừa mới chuẩn bị dừng lại liền được một cái ôm mạnh mẽ bao lấy. Hạ Hàm mất thăng bằng thét chói tai, ngay lập tức trời đất quay cuồng, nhưng trước mắt lại vụt qua khuôn mặt tuấn tú của anh, mới thả lỏng người ôm cổ anh.

Cả người cô đều bị Chung Tuyển vác trên vai, chỉ còn cách ôm chặt cổ anh, còn Chung Tuyển cứ ôm cô như vậy rồi chạy nhanh, tốc độ không giảm chút nào.

Cô cười hì hì, cũng cảm thấy khá thú vị, dù sao trên sân vận động này cũng chỉ còn hai người bọn họ, vui đùa ồn ào như vậy cũng không bị ai phát hiện. Trên trán Hạ Hàm đầy mồ hôi, cọ vào quần áo anh như con mèo nhỏ, cọ xong rồi hôn mặt anh, vô cùng thích thú.

Dưới nắng sớm rất tĩnh lặng, chỉ có cô hiểu được ở bên anh có bao nhiêu khó khăn.

***

Chương trình học kỳ này của đại học A đã sắp kết thúc, kiểm tra cuối kỳ lẻ tẻ, ký túc xá bọn cô cũng có mấy người lần lượt chuyển đi, trong đó không ít người đã tốt nghiệp. Năm nay đại học A nhiều sinh viên tốt nghiệp ra trường trước thời hạn.

Từ trước đến nay đêm khuya yên tĩnh đã bị nhóm tốt nghiệp kêu gào phá vỡ.

Diệp Vấn cực kỳ ghét, hận không thể xuống lầu nhốt bọn họ đánh một trận. Hạ Hàm thì không cảm thấy như vậy, kết thúc cuộc sống bốn năm đại học, đau lòng buồn bã là khó tránh khỏi, ngược lại cô cảm thấy rất thú vị.

Dưới lầu gào thét nhiều nhất trong đêm khuya say rượu cô đơn trống vắng là mấy trạch nam, ôm cây đàn guitar, giọng hát khàn khàn. Thanh Phong tắt đèn, ngồi dưới cửa sổ, bất đắc dĩ nghe bài Tạm biệt thanh xuân thế nhưng hốc mắt đỏ lên.

Tiếp theo chính là kỳ nghỉ hè, Diệp Vấn được giáo viên giới thiệu tới công ty dược phẩm cao cấp thực tập. Chỗ Hạ Hàm thực tập là một tòa soạn báo tài chính và kinh tế. Còn Thanh Phong, bị ba mẹ gọi về quê. Quê của cô ấy là một huyện nhỏ, Thanh Phong thường nói, thị trấn bọn họ tư tưởng còn cổ hủ, ngay cả phá bỏ một đứa bé cũng sẽ bị phạt tiền, hàng xóm coi khinh. Nhưng chính huyện nhỏ là quê hương có biết bao người thi vào cao đẳng đạt thủ khoa môn văn. Còn Thanh Phong, là một người có số điểm cao nhất toàn tỉnh được tuyển chọn vào đại học A.

Ba Diệp Vấn đang làm công việc liên quan tới dược phẩm, cho nên với việc thực tập, Diệp Vấn ‘đến tay thì cầm,’ chẳng khẩn trương chút nào.

Ngày Thanh Phong đi Hạ Hàm và Diệp Vấn cùng nhau tiễn, trong vòng vây chật chội của nhà gà, Diệp Vấn và Hạ Hàm giúp Thanh Phong xách bao lớn bao nhỏ. Mẹ Thanh Phong có suy nghĩ cổ hủ, mới bảo Thanh Phong chọn về quê bằng đường sắt cho an toàn, cho nên hành trình một ngày một đêm, cũng xem như rất tội.

“Đến đây thôi, đừng tiễn tớ nữa.” Đang giữa hè, thời tiết hè nóng bức không chịu nổi, Thanh Phong lau mồ hôi trên trán, cô rất nhạy cảm với việc ly biệt, hốc mắt đều đỏ lên. Diệp Vấn nói cô không có tiền đồ, “Kỳ nghỉ chỉ có một tháng, khai giảng liền gặp lại, khóc cái gì mà khóc!”

“Đúng vậy đúng vậy.” Thanh Phong cũng nói như vậy, “Thật ra tớ cũng muốn đi thực tập, nhưng mà mẹ tớ không cho.” Lúc cô ấy nói những lời này, có chút đau khổ không còn cách nào khác.

Hạ Hàm hiểu, ba mẹ Thanh Phong nghiêm khắc, đường tương lai của cô ấy ba mẹ đã có kế hoạch hết rồi, ngay cả công việc tương lai của cô ấy, ba mẹ Thanh Phong cũng đã sắp xếp xong --- Làm giáo viên trung học ở huyện bọn họ.

“Chờ tốt nghiệp, cậu có cơ hội để làm việc, còn bây giờ thừa dịp nghỉ hè nghỉ ngơi cho khỏe trước đã.” Hạ Hàm an ủi cô ấy.

Cô ấy gật đầu, xách hành lý cất xong rồi từ trong toa tàu chạy ra ôm lấy Hạ Hàm, rồi sờ soạng chân dài lại trắng bóc của Diệp Vấn, cười không tim không phổi. Diệp Vấn tức giận nhéo thịt cô, giục cô nhanh vào toa ngồi.

“Đến nơi nhớ gọi điện thoại qua.” Diệp Vấn nhìn bóng lưng Thanh Phong hô lên một tiếng.

“Tớ biết rồi.” Theo tiếng nói này xe lửa “Xình xịch” đi xa, Thanh Phong ngồi trong cửa sổ tàu vẫy tay mỉm cười, giống một bức tranh vừa ấm áp vừa đau xót.

Đời người phải nói là rất phức tạp, tinh tế như cô ấy, cũng gặp phải chuyện sai lầm và ngoài ý muốn mà không thể biết trước được.

***

Ở thành phố A Hạ Hàm cũng không có nhiều bạn bè, ngoại trừ Diệp Vấn và Thanh Phong thì chỉ còn Tân Dao. Vừa khéo hôm nay Hạ Cận trở về, bốn người gặp mặt ở một quán bar. Đối với nội dung trò chuyện của Hạ Cận và Chung Tuyển, Hạ Hàm nghe không hiểu lắm, nên cùng Tân Dao tìm tòi mẫu quần áo mới ra mùa này. Tân Dao biết Hạ Hàm muốn đi thực tập, vô cùng cao hứng, hẹn Hạ Hàm ngày mai cùng nhau đi dạo phố, giúp Hạ Hàm chọn mấy bộ trang phục công sở. Lúc ánh mắt Hạ Cận dịu dàng nhìn em gái, Hạ Hàm ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh trai, tự nhiên quan sát một lát, chuyến đi này thế mà đen hơn hẳn, người cũng khỏe mạnh hơn. Cô cách Hạ Cận cũng không gần, nhưng rõ ràng nhìn thấy dấu vết của miệng vết thương đã khâu lại nơi khóe mắt của Hạ Cận.

Hạ Hàm cũng không dám nâng tây sờ, hỏi: “Làm sao biến thành thế này, đau không?”

Hạ Cận đã hơi say, mặt cũng đỏ, nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Hàm, nhẹ giọng dịu dàng nói không đau.

Tân Dao cũng học giọng điệu Hạ Hàm, nói với Hạ Cận: “Làm sao biến thành thế này, đau không?” Sau đó oán giận nói: “Kiện em gái Hạ Cận, cô ấy rất thích tôi học cách nói chuyện của Hạ Hàm!”

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, chỉ riêng Hạ Hàm đỏ mặt xấu hổ, Hạ Cận cũng ôm lấy Tân Dao cười ha ha.

Cô từ dưới bàn thò tay cấu Chung Tuyển, cô đỏ mặt giận dỗi, vừa rồi Chung Tuyển cười cô giọng cũng không nhỏ. Nhưng lại bị anh nắm được tay không thả ra, môi mỏng gợi lên nụ cười ái muội nhìn cô chằm chằm. Hạ Hàm vốn không chống đỡ được cái nhìn nóng bỏng chăm chú như vậy của Chung Tuyển, không để ý tới anh cúi đầu uống nước.

Nhìn ra được hôm nay Tân Dao rất vui vẻ, lúc gần đi còn lén giữ chặt Hạ Hàm, nhẹ nhàng hỏi: “Hàm Hàm, chị và anh trai em kết hôn, em đồng ý làm phù dâu không?”

Anh trai cầu hôn thành công rồi hả? Hạ Hàm cũng mở to hai mắt kinh ngạc, nhưng gật đầu liên tục đồng ý, nói với Tân Dao: “Đương nhiên đồng ý!” Giọng Hạ Hàm hơi lớn, Tân Dao đưa tay che miệng Hạ Hàm, “Suỵt…. Giữ bí mật giúp chị.”

Cô gật đầu đồng ý, mới vừa đi hai bước thì lại đưa ra yêu cầu, “Vậy…. Phù rể có thể chọn anh ấy được không?”

“Ái chà! Đều do chị, làm sao bây giờ, chị đồng ý Triệu Hâm rồi, anh ta nhất định phải làm phù rể cho chị.” Tân Dao là thành viên của phòng hình sự, trên công việc dè dặt cẩn thận, nhưng thường mắc sai lầm, thời điểm mấu chốt thiếu quyết đoán.

Hạ Hàm cũng thở dài một hơi, ủ rủ nói: “Không có việc gì.”

Không biết đêm nay vì sao Chung Tuyển lại thế, cô và Tân Dao vừa trở về chỗ ngồi đã bị Chung Tuyển kéo ra ngoài, đè người vào góc tối không dễ nhìn thấy, có chút thô lỗ hôn. Hạ Hàm liền bám vào người anh, có chút theo không kịp tiết tấu hôn anh. Đầu Hạ Hàm nhỏ bé, bị Chung Tuyển nắm chặt eo kéo sát, ngửa cổ mặc cho anh giày vò rồi lại giày vò. Hơi thở nóng bỏng của anh đánh vào da thịt mỏng manh của cô, hô hấp của Hạ Hàm đã rối loạn, đã không theo kịp, chỉ có thể cắn anh, cắn để có khe hở mà hít thở. Bàn tay của anh vẫn lưỡng lự đặt trên eo thịt của cô, mỗi khi muốn trượt vào trong quần jeans cô vẫn cố đè nén thu tay về. Lâu….. rất lâu nụ hôn này mới kết thúc.

Đêm nay Hạ Cận dẫn Hạ Hàm về chỗ Hạ Học Đông. Hạ Hàm ngồi bên ghế lái phụ nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng vừa rồi, mới hiểu được vì sao lại như vậy.

Thì ra là thế.

Hạ Học Đông đang chờ hai anh em trở về, khoác bộ đồ ở nhà ra mở cửa cho bọn họ.

“Sao giờ mới về? Đã trễ thế này còn đi đâu hả?” Hạ Học Đông hỏi, không phải ông không chấp nhận cuộc sống của người trẻ tuổi bây giờ, mới vừa vào chỗ ánh đèn ở cửa, liền nhìn thấy mặt con trai đỏ au là ông hiểu rồi.

Hạ Hàm nhìn Hạ Cận, ý tứ là anh trai anh nói trước đi, em đi theo sau.

“Uống chút rượu ạ.” Hạ Cận cười cười.

“Con đã dẫn em gái con đi uống rượu?” Hạ Học Đông có chút mất hứng.

Oonng rót cho hai anh em mỗi người một ly nước mật ong, trên bàn cơm hình vuông đèn treo sáng ngời.

“Ba, con chuẩn bị kết hôn.” Hạ Cận uống xong ly nước mật ong, sau đó nói.

Hạ Hàm đã sớm biết, chống đầu kiềm chế cười, nhấp một ngụm nước mật ong, Hạ Học Đông làm nước này cô uống có chút không quen.

Khuôn mặt Hạ Học Đông nhanh chóng lộ ra ý cười, vỗ vai con trai liên tục nói được. Rồi lại hỏi: “Con gái nhà người ta đồng ý rồi hả?”

“Con còn chưa cầu hôn.”

Hạ Học Đông từng gặp Tân Dao mấy lần, trong ấn tượng là một cô gái tóc ngắn cởi mở thích cười, còn là một cảnh sát nhân dân, tất nhiên ông vô cùng hài lòng.

“Vậy con phải chú ý, ba cũng chuẩn bị một số thứ.”

Đêm đó Hạ Học Đông liền bắt đầu sắp xếp lại tủ quần áo, tìm quần áo để gặp ba mẹ Tân Dao. Ông tìm một bộ có vẻ nghiêm trang, khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp ông mặc còn cảm thấy rất được, nhưng lúc này đo lên người, nhìn thế nào cũng không thấy vừa lòng, thoạt nhìn không có bản lĩnh.

Ông bảo con gái, “Hàm Hàm, con chọn cho ba bộ âu phục đi, ánh mắt con rất có thẩm mỹ.”

Hạ Hàm gật đầu đồng ý, liền đề nghị trước khi gặp ba mẹ Tân Dao một tuần thì sẽ cùng đi mua, Hạ Học Đông lại lắc đầu, “Ba không có thói quen dạo phố, con xem ba ăn có thể mặc vừa, chọn kiểu dáng là được.” truyện bên dijendanlequydon.com

Mặc dù hơi khó khăn nhưng Hạ Hàm vẫn đồng ý.

“Dùng tấm thẻ ba đưa cho con mà mua.” Lúc cô về Hạ Học Đông liền đưa cho Hạ Hàm một tấm thẻ, nhưng Hạ Hàm chưa từng dùng đến, nhận rồi để đó.

Toàn bộ chi tiêu ở thành phố A, cô quen nếp dùng thẻ Lê Chính đưa cho cô.

Đêm nay làm chút việc rồi mới nghỉ ngơi, Hạ Hàm trở về phòng vừa nhìn vào di động đã thấy tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Chung Tuyển gọi tới, cô nhìn thoáng qua thời gian, gửi tin nhắn sang cho anh.

“Vừa rồi hội nghị gia đình, bây giờ mới kết thúc.”

Tay cô vừa thả điện thoại muốn ngủ, màn hình liền sáng lên, là Chung Tuyển gọi tới.

“Sao anh còn chưa ngủ hả!” Hạ Hàm hơi hờn trách chất vấn.

“Không ôm em, anh không ngủ được.” Giọng anh trầm thấp trong trẻo, như đang làm nũng, chẳng ăn nhập chút nào, mặc dù không ăn nhập nhưng đã hù dọa được Hạ Hàm.

Cô lập tức hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Mặc quần áo tử tế chờ anh, anh tới đón em.”

Hết chương 17

☆, Chương 18: (H)

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

***

Bên kia điện thoại anh cũng không tắt máy, tiếng bước chân “Lộp cộp lộp cộp,” còn cả tiếng mở chìa khóa xe, xuyên qua ống nghe truyền vào tai Hạ Hàm. Ngay cả chút tiếng động ấy cô cũng luyến tiếc không nỡ cúp máy.

trong phòng lén lút mặc quần áo xong, cầm túi xách lặng lẽ trốn. Vừa xuống lầu liền nhìn thấy đèn xe Chung Tuyển sáng lên, Hạ Hàm chạy chậm qua. Đèn xe của Chung Tuyển vừa vặn đối diện với cửa sổ phòng Hạ Cận, Hạ Hàm sợ bị Hạ Cận phát hiện nửa đêm lén chuồn đi.truyện của dniendanlequydon.com

Chung Tuyển mở cửa xe, chặn đường đi qua ghế lái phụ của Hạ Hàm, giơ tay túm cô ôm vào trong xe, đặt trên chân hôn sâu. Còn quá đáng hơn là tách đùi cô ra, để cô ngồi vắt chân ôm ngang eo mình.

Hạ Hàm mặc váy, bị anh giữ chặt, còn liên tục bóp eo cô, nơi cách quần mỏng manh liền dán lên chỗ nổi lên của anh. Bàn tay anh còn giữ eo cô từ từ cọ xát, kéo áo cô lên trên cởi ra, đồng thời hạ miệng xuống cắn ngực mềm mại trắng nõn của cô.

Cô cũng có thể cảm giác được thân xe lắc lư không có quy luật theo động tác của hai người.

Môi lưỡi Chung Tuyển khuấy đảo Hạ Hàm đến long trời lở đất, rồi mở rộng đùi cô ra hơn, tay cũng thò vào chỗ anh ngày nhớ đêm mong bắt đầu di chuyển.

Hạ Hàm trốn tránh lưỡi anh, anh liền liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cắn cằm cô.

“Về nhà được không? Em mua cái kia, để ở ngăn kéo thứ hai bên cạnh giường, ở đây…. Ở đây không tiện….”

Chung Tuyển chôn mặt vào nơi mềm mại trắng như tuyết của Hạ Hàm cười nhẹ hai tiếng, rồi lại hôn cô, trên đường trở về anh lái xe nhanh như bay.

Chung Tuyển ôm cô, trực tiếp vào thẳng phòng ngủ chính, đặt cô xuống giường rồi lập tức đè lên. Hạ Hàm xấu hổ lại hồi hộp, nhắm mắt lại cắn môi mặc cho anh hôn hít.

Bị vật bằng kim loại chạm vào đùi cô hơi ngạc nhiên, có chút phục hồi lại tinh thần, người đàn ông cưỡi trên người cô đang cởi áo, vì hai cánh tay giơ lên, cơ bắp có phần dọa người, đang cởi thắt lưng da. Còn cô, quần áo trên người đã sớm bị cởi sạch sẽ.

“Tắt đèn đi….” Cô yếu ớt phàn nàn, trong đêm đen tối cô mới có thể thả lỏng một chút.

Chung Tuyển ấn công tắc, lập tức nhào về lại trên người cô, vân vê hai bên ngực mềm mại của cô như cũ, người cúi xuống vừa cắn vừa hút. Hạ Hàm cảm thấy hơi lạnh bắt lấy cánh tay anh, thầm nghĩ muốn dán vào cơ thể nóng bỏng của anh.

Anh nhìn ra gì đó, ôm lấy cô, còn dang rộng hai chân cô ra, dùng chỗ đã cứng rắn hết cỡ bắt đầu cọ xát vào cô.

Quá non, còn nhỏ, ẩm ướt, trơn bóng, anh cũng không nhẫn tâm xông tới, mà cứ quanh quẩn nơi cửa vào.

“Thả lỏng một chút, đừng sợ.” Chung Tuyển dịu dàng dỗ cô. Quả thật cô quá căng thẳng, thân thể kéo căng hết sức, ôm cổ anh không dám buông tay.

Hạ Hàm mê man gật đầu, chỉ cảm thấy chỗ động kia sôi trào, khát vọng thứ gì đó vào lấp đầy.

Chung Tuyển thử lại lần nữa nhưng vẫn không được, nắm hai cổ chân cô nâng cao mở ra, tay thăm dò tiến vào. Chỉ mượn chút ánh trăng ngoài cửa sổ, anh đã có thể nhìn thấy rõ nơi yêu kiều non mềm lại đầy thương yêu này của cô gái nhỏ.

Nơi đó đóng đóng mở mở, mềm mại không thành bộ dáng, anh vừa tiến một ngón tay vào, chậm rãi mở rộng chờ cô thích ứng.

Hạ Hàm xấu hổ, đậy chặt mắt lẩm bẩm đầu hàng, bất lực cầm lấy một cánh tay Chung Tuyển nhỏm dậy. Anh càng nhìn càng không chịu nổi, dứt khoát cắn xuống nơi đó mút vào.

Cô lập tức cảm nhận được, phản kháng khép chân lại, không để anh làm như vậy.

“Anh đang làm gì thế….” Hạ Hàm bị anh làm khóc lóc, làn da trắng nõn toàn thân đỏ ửng lên.

Anh vùi đầu vào giữa hai chân cô, Hạ Hàm đành phải để anh giữ chân khai thông vùng đất mới, đẩy cao để lộ nơi anh muốn này.

“Tiểu bảo bối.” Chung Tuyển đứng dậy ôm cô, dùng ngón tay giữ vật của mình chậm rãi tiến vào trong.

Hạ Hàm nhíu mày đẹp cong người, nơi đó dần dần thích ứng, cũng may động tác anh rất nhẹ nhàng nhu hòa, ngoại trừ cảm giác hơi rít, cái khác…. Đều rất thoải mái.

Chung Tuyển vẫn nhẫn nhịn từ đầu đến cuối, chỉ có một phần hai ở bên trong, mặc dù như vậy, Hạ Hàm vẫn phát sinh phản ứng, còn thêm toàn thân ửng đỏ mê man, là đã đủ để cho anh nộp vũ khí đầu hàng.

Đến cuối cùng anh mới cầm bao cao su mà Hạ Hàm chuẩn bị rồi xé bao đeo vào, chôn sâu vào để cô xuất ra.

Hai người đều trần truồng, Hạ Hàm được Chung Tuyển ôm, khẽ run rẩy. Anh cởi bao bỏ ra mà mãi còn chưa gỡ ra được. Anh cho cô luôn là dịu dàng tỉ mỉ tinh tế như vậy. Nghĩ vậy, Hạ Hàm đỏ mặt tràn đầy hạnh phúc cắn anh một ngụm, đáng tiếc anh nhanh chóng cương người lên không cắn được, còn chạm phải hàm răng anh.

Thật ra anh đâu có ăn no, nhưng kiêng dè lần đầu tiên của cô gái nhỏ, bây giờ còn muốn ôm cô, cố nén dục vọng đang động đậy, thật sự có chút vất vả.

Dư âm của cuộc vận động chưa đi, cô ngay cả ngón tay cũng không có sức lực. Chung Tuyển dán vào bên tai cô phả hơi nóng như lửa “Sao em lại xinh đẹp như vậy.” Thấy sợi tơ bạc óng ánh trong suốt đang trên bờ môi, không nhịn được lại hôn xuống.

***

Vốn đã hẹn với Tân Dao cùng đi dạo phố, nhưng đêm qua Hạ Hàm thật sự tiêu hao rất nhiều thể lực, nên Tân Dao điện một lần rồi lại một lần cô cũng không tỉnh lại.

Chung Tuyển cầm điện thoại của Hạ Hàm đi ra ngoài nghe máy.

“Tân Dao.” Chung Tuyển nói.

“Hạ Hàm đâu?”

“Cô ấy còn đang ngủ. Để tôi gửi số đo của Hạ Hàm cho em, em chọn giúp hai bộ mang tới đây, ngày mai cô ấy sẽ đi thực tập, chậm nữa thì không còn kịp mất.”

“Ừ, được, nhưng Hạ Hàm thích màu gì?” Tân Dao hỏi.

“Màu trắng.”

Tân Dao suy nghĩ một lát, chờ Chung Tuyển gửi số đo qua, trước khi tắt điện thoại lại hỏi Chung Tuyển: “Cô ấy làm sao vậy?”

“Cô ấy quá mệt.”

Tân Dao bừng tỉnh hiểu ra, “À” một tiếng nhanh chóng cúp điện thoại, trái lại ở đầu bên kia điện thoại thì nở nụ cười.

Buổi tối Tân Dao mới qua bên này, còn có cả Hạ Cận. Cả ngày hôm nay Hạ Hàm không ra khỏi cửa, thoạt nhìn không có sức sống, còn mặc đồ kín mít nữa. Tân Dao kéo cô vào trong phòng, đề nghị Hạ Hàm thử quần áo vì sợ không thích hợp.

Nhưng Hạ Hàm xấu hổ, chậm rì rì nói: “Hợp ạ, em rất thích, màu sắc em cũng rất thích.”

Ngược lại Hạ Cận nhìn là hiểu ngay, chứng kiến mí mắt em gái sụp xuống, đi thì chậm chạp, tất nhiên biết đã xảy ra cái gì. Nhưng anh cũng không nhiều lời, chỉ liếc nhìn thoáng qua Chung Tuyển. Đêm qua lừa Hạ Hàm về ăn sạch, anh còn chưa tìm cậu ta tính sổ đâu đấy! Nghĩ vậy, Hạ Cận liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

***

Chờ Hạ Cận và Tân Dao đi rồi, Chung Tuyển bảo Hạ Hàm mặc đồ công sở cho anh xem, Hạ Hàm không đồng ý, cơ thể dựa vào người anh, đảo mắt.

Chung Tuyển ôm cô, giữ chân trần của cô, rồi nhìn thoáng qua đôi giày cao gót tinh xảo mà Tân Dao vừa đưa tới, thật sự muốn nhìn cô đi nó. Anh đã sớm để ý tới bộ đồ cảnh sát rồi, tương lai còn dài, một ngày nào đó bắt cô mặc vào, rồi sau đó trần truồng nằm úp sấp, nhìn dáng vẻ đáng thương muốn khóc mà không khóc được của cô, giữ chặt cô rồi bắt nạt.

“Vừa rồi không muốn thử, em còn chưa biết có thích hợp hay không.” Trên người cô tất cả đều là dấu vết bị anh giày vò đêm qua, làm sao dám để Tân Dao nhìn thấy.

“Yên tâm, nhất định rất thích hợp.”

Hạ Hàm đáp lại một tiếng, nằm úp sấp trong lòng anh nhẹ nhàng hít thở, Chung Tuyển lo lắng, “Còn khó chịu sao? Có đau không hả?” Trong lúc anh nói chuyện tay đã dò xét đi xuống dưới, muốn tụt quần nhỏ của cô để kiểm tra.

“Không đau không đau, thật sự.” Hạ Hàm nắm chặt quần, không để anh tiếp tục.

Cuối cùng hai người cùng nhau nằm xuống ôm nhau ngủ, anh nhìn mí mắt mỏng manh của cô lay động, rốt cuộc không nhịn được nói: “Ngày mai dẫn em đi tới nhà anh nhé, gặp người lớn.” Hạ Hàm chỉ nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, cũng không biết có nghe được hay không, tìm tư thế thoải mái trong lòng anh, hô hấp mềm mại phun trên người anh, chìm vào giấc ngủ.

***

Ngày hôm sau Chung Tuyển liền dẫn Hạ Hàm về nhà, Hạ Hàm vừa giận dỗi vừa lo lắng. Dọc đường đi hỏi anh sao không chuẩn bị quà tặng, còn hỏi anh, chú dì thích cái gì.

“Bọn họ thích con dâu.”

Hạ Hàm nói anh dẻo miệng, quả thật cô rất căng thẳng. Ba Chung Tuyển cô cũng có nghe nói qua, còn có Chung Thác, cũng là tinh anh trong giới kinh doanh ở thành phố A. Và cô chỉ mới sinh viên đại học, điều này khiến Hạ Hàm có chút tự ti.

Trước khi đến Chung Tuyển đã gọi điện về nhà, chuyến đi này là khó tránh khỏi. Cũng may mẹ Chung hiền lành phóng khoáng, mới gặp Hạ Hàm đã rất thích cô gái nhỏ này, bà vẫn luôn muốn có đứa con gái, ngược lại sinh hai người đều là con trai. Con trai cả độc lập điềm đàm, rất kính trọng bà, nhưng không có cảm giác gần gũi ỷ lại. Còn Hạ Hàm, lần đầu tiên gặp mẹ Chung liền cảm thấy cô gái này thu hút người ta yêu thương, duy nhất không đạt chính là tuổi còn quá nhỏ.

Hạ Hàm ngoan ngoãn chào mọi người, Chung Nghiêm cũng đặc biệt chạy về nhìn bạn gái nhỏ của con trai. Anh trai và chị dâu Chung Tuyển cũng ở đây, Hà Tử Xuyên và Chung Thác cùng nhau xuống lầu, cười gật đầu với Hạ Hàm.

Hạ Hàm bình tĩnh phân tích, mẹ Chung Tuyển rất thích cô. Mặc dù chú quyền cao chức trọng, nhưng xem ra rất hiểu lý lẽ, coi như mình hơi nhỏ tuổi, cũng sẽ không phản đối chuyện cô và Chung Tuyển ở cùng một chỗ. Còn chị dậu Chung Tuyển, xinh đẹp, nhưng ngoại trừ xinh đẹp ra cô không tìm ra từ gì để hình dung, khuôn mặt tinh xảo, dáng người hoàn mỹ.

Ngược lại Chung Thác là người khiến Hạ Hàm lo lắng. Cô có thể nhìn ra trong nhà này lời nói của Chung Thác rất có uy quyền. Mặc dù vừa rồi gật đầu với cô, nhưng có thể cảm giác được sự xa cách lạnh lùng. Âu phục trên người cắt may vừa vặn bộ dạng tinh anh, điểm này rất giống cậu. Ở tuổi này người đàn ông đặc biệt thành thục, mà loại thành thục này, cũng là điểm hấp dẫn trí mạng đối với con gái.

Ăn cơm xong mẹ Chung liền lôi kéo Hạ Hàm nói chuyện phiếm, hỏi cô khi nào thì tốt nghiệp. Hạ Hàm đều thành thật trả lời từng thứ một.

“Nếu cả năm tư đại học đều thực tập, thì cũng tính như tốt nghiệp rồi.” Mẹ Chung nói.

Hạ Hàm cảm thấy mẹ Chung nói rất đúng, cũng gật đầu.

“Đã xem như tốt nghiệp, thì sớm gả vào đây, con còn nhỏ tuổi, sớm sinh đứa nhỏ cơ thể cũng dễ dàng bình phục, về sau lại không ảnh hưởng tới cơ thể. Phụ nữ hai mươi tuổi là giai đoạn vàng tốt nhất để sinh em bé.”

Hạ Hàm thụ sủng nhược kinh, bị mẹ Chung nói mấy câu vòng vèo choáng váng, đã lâng lâng rồi, “Con cũng muốn sớm gả cho anh ấy, sớm sinh em bé ạ.”

Mẹ Chung nghe xong lời này cao hứng nắm tay Hạ Hàm.

Cô cho rằng mẹ Chung thật lòng thích cô, cho nên thân thiết gần gũi với mẹ Chung hơn. Vì vậy Hạ Hàm còn muốn ở lại nhưng đã bị Chung Tuyển mang đi. Trên đường trở về Chung Tuyển nói với cô: “Nơi này và cuộc sống về sau của chúng ta không có nửa điểm liên quan, trừ khi cần thiết, nếu không thì chúng ta không trở về.”

“Sẽ không chứ, em rất thích, hình như dì rất thích em, còn có chú, không giống với trên ti vi, người thoạt nhìn rất trẻ tuổi, còn có thể nói đùa. Chung Tuyển, vợ anh cả rất xinh đẹp, khiến em có chút áp lực.”

Chung Tuyển vân vê mặt tròn trịa của cô, nói cô rất dễ bị lừa, cho viên đường là có thể lấy về nhà.

***

Nhà họ Chung

Hà Tử Xuyến vừa mới tắm rửa xong, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt trẻ tuổi tươi đẹp của Hạ Hàm, chợt phía sau thân bị người đàn ông hung hăng giữ chặt, bàn tay to thò vào trong áo tắm của cô ta, véo eo cô ta, cắn một ngụm trên cổ cô ta.

Rất đau, nhưng Hà Tử Xuyến không muốn kêu đau.

“Thế nào, mất hứng rồi hả?” Giọng điệu Chung Thác lạnh lùng thờ ơ, nhưng bàn tay to như lửa đốt chọc ghẹo cơ thể Hà Tử Xuyến.truyện của diễnđanlequydon.com

“Em xinh đẹp, em làm việc tốt, cũng chưa thành thạo đâu, có cái gì mà ngẩng cao đầu!” Anh ta vừa dứt lời liền đẩy Hà Tử Xuyến xuống giường, rất không dịu dàng tử tế cởi áo tắm của cô ta ra, động tác thô lỗ.

“Anh thật sự khiến cho tôi ghê tởm!” Đôi mắt đẹp của Hà Tử Xuyến không hề có sức sống, ngang ngược quật cường không khóc, muốn chạy trốn nhưng lại trốn không thoát, chỉ có thể để mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom