• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu (52 Viewers)

  • Chương 633

Chương 633


Lâm Thúy Vân còn chưa nói hết lời, trước mặt đột nhiên thoáng một cái cả người bị một đôi bàn tay to lớn ôm vào trong lồng ngực ấm ấp.


“Giáo sư Lục…”


Trước khi Lâm Thúy Vân nói hết câu, cô ấy đã nghe thấy Lục Mặc Thâm thì thầm bên tai: “Cô gái nhỏ, đây đều là lời nói thật của em?”


Chết tiệt, người này quay người lại từ lúc nào vậy?


Cái kia, chẳng phải là đã nhìn thấy hết bộ dạng mình khóc rồi sao!


Chết tiệt, thật là mất mặt!


Lâm Thúy Vân vội vàng vùi đầu vào ngực anh ta, mặc cho anh ta có dỗ dành thế nào, cô ấy sống chết cũng không chịu ngẩng đầu lên.


“Cô gái nhỏ, em định dựa vào người anh cả đời không mở miệng sao?”


Lâm Thúy Vân ủ rũ ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Đáng ghét, ai bảo anh xoay người, trở về đi”


“Anh về rồi, sau đó em lại thừa dịp chuồn mất sao?”


Thấy những suy nghĩ cẩn thận của mình bị chọc thủng, Lâm Thúy Vân dùng sức ôm lấy mặt mình: “Em không quan tâm, Lục Mặc Thâm, anh buông tay ra, em muốn về nhà!”


“Về nhà?”


Khoé miệng của Lục Mặc Thâm co giật, đôi tay vốn dĩ đang ôm lấy eo cô ấy bỗng nhiên siết chặt lại Chân Lâm Thuý Vân đứng không vững, trực tiếp ngã vào lòng anh ta.


Cô ấy hoảng hốt lo sợ, tay cũng buông khỏi mặt: “Lục Mặc Thâm, anh làm gì vậy?”


“Lúc nấy em cũng nói rồi, em là người phụ nữ của anh. Chúng ta lúc nào cũng có thể đi làm giấy chứng nhận kết hôn. Nhà của anh chính là nhà của em. Em còn định đi đâu nữa?” Lục Mặc Thâm nói rõ ràng câu này ra khiến Lâm Thuý Vân không cách nào phản bác Cô ấy ngấng đầu nhìn Lục Mặc Thâm, có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh ta, lúc này tràn ngập sự cưng chiều.


€ô ấy thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình qua cặp đồng tử đó, dịu dàng, e thẹn và quyến rũ.


Thì ra mấy từ này vốn dĩ mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện trên người cô ấy, nhưng cứ ở trước mặt của Lục Mặc Thâm, cô ấy lại nhìn thấy cái tôi chân thật nhất.


“Giáo sư Lục, anh vẫn còn giận hả?”


Lục Mặc Thâm tỏ ra vô tội: “Anh giận lúc nào?”


“Cái gì?” Lâm Thuý Vân vừa nghe câu này thì trực tiếp thấy mơ hồ.


Tên này lại nói ra câu này! Nếu anh ta không giận, sao lại muốn rời khỏi nhà mình?


Nếu anh ta không giận, tại sao mình vừa nói ra nước ngoài thì anh ta lại lạnh nhạt với mình như vậy?


“Nếu anh không giận, tại sao không qua đêm ở nhà em?”


Theo thường lệ thì Lục Mặc Thâm chắc là mặt dày đòi ở lại nhà mình mới đúng!


Một nụ cười ranh mãnh lướt qua mặt của Lục Mặc Thâm: “Ý của em là, anh không qua đêm ở nhà em thì em rất thất vọng hả?”


Lâm Thuý Vân thấy dáng vẻ mặt tươi cười hạ lưu của anh ta thì biết ngay trong đầu anh ta lại đang nghĩ ra thứ gì đó không lành mạnh.


Gương mặt nhỏ của cô ấy bỗng dưng đỏ bừng: “Nè, em cảnh cáo anh. Anh đừng nghĩ chuyện gì linh tinh. Em không hề có ý gì hết nhé!”


“Anh còn chưa nói mà em biết là anh đang nghĩ linh tình hả? Vậy anh có phải cho rằng như vầy, nếu đầu em không suy nghĩ mấy chuyện linh tinh thì sao lại biết anh đang nghĩ mấy chuyện đớ?”


“Anh..”


Lâm Thuý Vân nhận thua.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom