• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (6 Viewers)

  • Chương 1558-1562

Đế Anh Thy cảm thấy bây mình giống như con đà điểu vậy, gặp chuyện là cắm đầu xuống đất trốn. Sau này cũng không muốn gặp lại anh ta nữa.

Lúc đi vội vàng tới nỗi không kịp chào tạm biệt các con, chào tạm biệt anh ba. Đúng là quá tùy hứng mà… Đế Anh Thy che mặt, càng nghĩ càng không chịu nổi.

Xe mới vừa vào cổng Bảo thành đã nhìn thấy anh hai và anh cả đứng chờ ở nơi dừng xe. Xe dừng lại, Để Hạo Thiên mở cửa cho cô.

Đế Anh Thy đi xuống, gọi: “Anh cả, anh hai”

“Ăn cơm chưa?” Để Hạo Thiên hỏi.

“Đã ăn rồi ạ”

“Là Tư Hải Minh đưa em về?”

“Đúng vậy! Bởi vì em nhớ anh cả với anh hai đấy!” Đế Anh Thy nói xong thì thấy anh cả và anh hai nhìn cô chằm chằm, dường như không tin tưởng lắm. Cô lập tức làm nũng: “Sao hả? Còn không cho em nhớ hai anh sao?”

“Anh chỉ cảm thấy anh em chúng ta hiểu nhau ghê, ngày nào hai anh cũng nhớ em hết!”. Để Hạo Thiên kéo tay cô: “Đi vào thôi. Có một không?”

“Không mệt”

Tuy nói vậy nhưng tay kia của Đế Hạo Thiên vẫn xoa bóp vai cho cô thư giãn. Sao không mệt được, ngồi máy bay cũng rất mệt.




Lúc Đế Anh Thy đi ngang qua thì ánh mắt Để Hoàng Minh lướt qua cổ của cô, ánh mắt anh ta bỗng nhiên lạnh đến thấu xương.

Lúc Để Hạo Thiên Xoa bóp vai cho cô đương nhiên cũng nhìn thấy dấu vết trên cổ cổ.

Cũng đã trễ rồi, Đế Anh Thy lại ngồi máy bay mấy tiếng cho nên đi một hồi thì về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Lúc ở trong phòng tắm cô mới có thể bình tĩnh lại nhìn cơ thể mình trong gương. Không xem thì thôi vừa xem đã bị sốc nặng!

1627869403485.png


Đế Anh Thy ngạc nhiên nhìn anh cả đang ngồi trên sofa, theo bản năng che cổ mình lại.

“Không cần che nữa”

“Là, ha ha, mấy con muỗi ở Hải Hạ lớn ghê” Đế Anh Thy cười ngượng.

“Vì sao em trở về?” Đế Hoàng Minh hỏi. “Không phải em đã nói rồi sao, là vì nhớ anh cả và anh hai… Lại lâu lắm rồi chưa về, cũng phải về mà phải không? Đây là nhà em mà.” Đế Anh Thy vừa nói vừa bò lên giường, lấy cái gối ôm hình cá voi xanh ôm vào lòng.

Để Hoàng Minh nhìn hành động ôm gối của cô là biết cô đang nói dối.
“Cậu ta chạm vào em?” Để Hoàng Minh hỏi.

“Không có!” Đế Anh Thy không thừa nhận. Dù sao chỉ cần không thừa nhận là được, anh cả cũng không thể lột cô quần áo cô ra xem!

“Anh Anh, anh cả hy vọng em nói thật” Giọng Đế Hoàng Minh trầm xuống, híp mắt nhìn CÔ.

Đế Anh Thy cắn môi, bị ép đến hoảng hốt. Ném gối ôm xuống giường, kéo tay Để Hoàng Minh đẩy ra khỏi phòng: “Ôi chao, em mệt muốn chết rồi đây này, anh đừng làm phiền em nữa, mau đi ra ngoài cho em ngủ!”

Sau đó đóng cửa lại.

Đế Hoàng Minh đen mặt đứng ngoài cửa.

Để Hạo Thiên nhìn cửa phòng đóng chặt hỏi: “Anh bị đuổi ra ngoài à?”

Để Hoàng Minh âm u nhìn Để Hạo Thiên, không thấy sao còn hỏi?

“Em ấy nói sao? Anh hỏi được gì không?” Đế Hạo Thiên hỏi.

“Không cần hỏi nữa” Để Hoàng Minh xoay người bỏ đi.

Đế Hạo Thiên đi theo: “Tư Hải Minh thật sự chạm vào Anh Anh, cậu ta dám ăn hiếp Anh Anh?”

“Cậu ta có vốn liếng để làm càng” Giọng Đế Hoàng Minh lạnh lẽo.

“Vậy Anh Anh là bị tủi thân nên trở về sao?” Đế Hạo Thiên hỏi.

Đế Hoàng Minh không nói gì.

“Nếu vậy thì không thể giữ lại Tư Hải Minh được nữa!”




Vừa dứt lời thì điện thoại của Đế Hoàng Minh rung lên. Lấy ra xem thì thấy là tin nhắn. của Đế Anh Thy: Mặc kệ em và Tư Hải Minh đã xảy ra chuyện gì em cũng sẽ không tha thứ cho những chuyện trước kia của anh ta, không thể nào ở bên nhau được đầu.

Đế Hoàng Minh đưa tin nhắn cho Đế Hạo Thiên xem.

Đế Hạo Thiên vừa nhìn đã hiểu Đế Anh Thy thừa nhận đã xảy ra quan hệ với Tư Hải Minh, sau đó tủi thân chạy về đây. Nhưng mà không chỉ là tủi thân, mà còn có cảm xúc khác trong đó nữa. Nếu không sẽ không cho phép Tư Hải Minh đưa về.

Đế Hoàng Minh cất di động: “Mặc kệ hai đứa nó thân thiết mấy cũng đừng hòng qua được cửa của anh”

“Nhưng mà quá dễ dãi với tên khốn Tư Hải Minh kia rồi!” Đế Hạo Thiên kiềm chế tức lửa giận trong lòng.

Đế Anh Thy nằm đè lên cá voi xanh, ngón tay vẽ vòng tròn lên màn hình di động.

Anh cả đọc tin nhắn xong chắc chắn sẽ hiểu. Rồi anh cả sẽ nghĩ sao đây?

Cô rất sợ cửa phòng bỗng nhiên bị tông ra. Thật ra cho dù cô không thừa nhận anh cả cũng sẽ không tin. Nếu chỉ là hôn môi thì cổ có thể biến thành như vậy sao? Cho nên dứt khoát thừa nhận đi, cũng để các anh trai yên tâm. Câu nói kia cũng không phải là lời an ủi, mà là nói thật, cô và Tư Hải Minh không thể nào ở bên nhau.

Tin nhắn di động kêu lên, Đế Anh Thy nghĩ là anh cả nhắn tin nên mở lên xem, ai ngờ vừa mở lên thì thấy nội dung là: Ngủ chưa?

Đế Anh Thy trừng mắt nhìn mấy chữ kia giống như nhìn thấy sóng thần thú dữ, phải trừng cho thủng một lỗ lớn!

Một lát sau lại có tin nhắn gửi đến: Thy, ngủ ngon.

Đế Anh Thy ném luôn cái điện thoại, độ cung chính xác vẽ một đường cắm thẳng vào sofa.

Dường như Tư Hải Minh có thể đoán được bây giờ cô vẫn chưa ngủ và đang nổi giận, tưởng tượng đến dáng vẻ đó của cô, anh mỉm cười nhìn tấm ảnh màn hình khoá trên điện thoại.

Đó là hình cưới của hai người.
Người chưa bao ăn kẹo sẽ không thèm kẹo, một khi đã ăn sẽ nhớ mãi không quên.

Tư Hải Minh mới vừa hưởng qua ngon ngọt, đúng là đang trong đoạn bị nghiện thì người đã cách ngàn cây số…

Lúc Đế Anh Thy tự tỉnh lại đã sắp 10 giờ sáng. Tối qua cô đã đi ngủ sớm vậy mà sáng nay còn thức dậy trễ như vậy, có thể thấy cơ thể cô cần được nghỉ ngơi tới cỡ nào, mặc dù đã được nghỉ ngơi cả ngày hôm qua nhưng thể lực cạn kiệt không thể phục hồi hoàn toàn được!

Bây giờ Đế Anh Thì vẫn còn cảm thấy thân thể cứng đờ, bụng hơi đói nhưng vẫn muốn nằm thêm một lát. Vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.

Đế Anh Thy quay lại nhìn thì thấy là anh hai cô.

“Ngủ có ngon không?” Đế Hạo Thiên nói.

Đế Hạo Thiên không gõ cửa bởi vì có gõ cũng vô dụng, hôm nay anh ta đã tới mấy lần nhưng thấy Đế Anh Thy đều đang ngủ rất sâu, nên cũng không nỡ gọi cô dậy.

Mà mỗi lần nhìn thấy vậy Đế Hạo Thiên đều vô cùng tức giận, gọi điện thoại mắng Tư Hải Minh một trận!

Tư Hải Minh rất thức thời, từ đầu tới cuối đều không cãi lại, nếu không Đế Hạo Thiên sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy đâu!

Dám chạm vào em gái yêu quý của bọn họ sẽ có kết quả gì? Coi bọn họ chết rồi à?

“Ngủ ngon ạ” Đế Anh Thy ngồi dậy.

“Ở nhà ngủ thoải mái hơn đúng không?” Đế Hạo Thiên ngồi xuống mép giường, xoa bóp bả vai cho Đế Anh Thy.

Đế Anh Thy giống như con mèo nhỏ híp mắt hưởng thụ, rất muốn nói là không khác nhau mấy, bởi vì ở thủ đô đều được ăn uống tốt nhất.

Nhưng chắc chắn anh hai sẽ không muốn nghe những lời công bằng như vậy đâu.




“Vâng, ở nhà vẫn tốt hơn”

“Lần sau đừng ở thủ đô lâu vậy nữa, gầy hết rồi” Đế Hạo Thiên nhéo nhéo bả vai cô, “Không còn bao nhiêu thịt hết”

Đế Anh Thy nói thâm, anh có nói quá không đấy? Nhưng mà ở trong mắt anh trai dù cô có béo thì vẫn là gầy thôi.

Người hầu nữ mang thức ăn lên tới, Đế Anh Thy nói: “Em đi rửa mặt trước” Lúc đi tới phòng vệ sinh thì cô quay đầu lại hỏi: “Anh cả có ở nhà không ạ?”

“Không có.”

Lúc Đế Anh Thy đang rửa mặt thì Đế Hạo Thiên dựa vào cửa nhìn ô: “Có chuyện muốn nói với anh cả?”

“Em muốn biết chuyện của anh ba thế nào rồi thôi ạ? Bên Cố Mạnh không có động tĩnh gì sao? Anh yên tâm em sẽ không đi ra ngoài gây thêm phiền phức cho các anh nữa đâu” Đế Anh Thy nói.

“Chuyện anh ba giả chết Hành Chi không biết”

Đế Anh Thy đang đánh răng nghe vậy giật mình: “Ý anh là, Hành Chi cho rằng anh ba chết thật rồi?”

“Ừm”

Bây giờ Đế Anh Thy đã hiểu vì sao Tân Hành Chỉ lại không muốn đến thủ đô rồi, thì ra là vì không dám gặp cô. Chuyện anh ba “chết’ giấu không được.

mà không giấu cũng không xong, nói ra sợ sẽ khiến cô đau lòng.

“Em hiểu rồi, em sẽ diễn kịch tiếp. Có điều, cần phải gạt Hành Chi luôn sao? Sau này Hành Chỉ biết được chắc chắn sẽ rất tức giận” Đế Anh Thy nói.

“Lúc trước cậu ta tiết lộ chuyện ở đảo Trân Châu cho Tư Hải Minh anh không tìm cậu ta tính sổ đã là tốt lắm rồi” Đế Hạo Thiên lạnh lùng nói.
Đế Anh Thy nghĩ thầm, chuyện đó cũng không hoàn toàn là lỗi của Hành Chỉ anh cũng biết mà, hơn nữa, là do anh nói ra trước đấy chứ…

“Sau khi Kiều Như An trở về thì làm gì ạ?” Đế Anh Thy hỏi.

“Không làm gì hết”

“Kế tiếp anh cả và anh hai có phải có kế hoạch gì hay không?” Đế Anh Thy hỏi.

“Cần em giúp không?” Đế Anh Thy hỏi.

“Không cần. Công chúa nhà chúng ta chỉ cần kê cao gối ngủ là được rồi”

Sau khi về đây Đế Anh Thy không đi tìm Tân Hành Chi, dù sao thì khi cô về sẽ biết được chuyện của anh ba ngay, chắc chắc lúc đó sẽ ở nhà đau buồn làm gì có tâm trạng đi đâu, vậy thì giả cho giống luôn đi!

Chắc chắn Tân Hành Chi biết chuyện ngày hôm qua cô trở về, nhưng đến bây giờ còn chưa gọi điện đến, có nghĩa là anh ta còn chưa biết nên đối mặt với cô thế nào.

Quả đúng là như thế.

Có một chiếc máy bay bay ra khỏi đảo Trân Châu. Tân Hành Chi nghĩ cũng biết là Anh Thy đã trở lại. Sau đó hỏi cha anh ta là Tân Huy thì biết được là do Tư Hải Minh đưa về, sau đó Tư Hải Minh lại đi rồi. . Được copy tại == TRUMtru yen. o r g ==




Lúc ăn cơm tối, Tân Huy nhìn con trai đang mất hồn mất vía, hỏi: “Muốn gọi điện thoại thì gọi đi, nếu Anh Thy không biết thì thôi, nếu biết rồi thì an.

“Con biết rồi..” Đế Bắc Lâm ‘xảy ra chuyện khiến tâm trạng của Tân Hành Chỉ vẫn luôn suy sụp. Người anh ba nhìn mình lớn lên bỗng nhiên không còn nữa, ở trong lòng anh ta mấy người anh trai vẫn luôn là người thân của mình. Mình đã vậy rồi huống chỉ là Anh Thy?

“Con sợ không an ủi được em ấy..” Bản thân anh ta còn khó chịu cùng cực thì an ủi làm sao đây?

“Chuyện đã xảy ra rồi, điều chúng ta có thể làm chính là bắt được kẻ đứng sau lưng ra” Tân Huy nói.

“Con cũng muốn giúp, nhưng anh cả và anh hai không cho” Tân Hành Chỉ nói.

“Họ có kế hoạch của họ. Nhưng ba nghĩ lúc cần đến con thì chắc chắn sẽ tìm đến con thôi” Tân Huy nói.

Tân Hành Chi biết ba mình nói có lý, không nói gì nữa, buông đũa xuống: “Con không ăn nữa”

Nói xong đi ra vườn nho bên ngoài.

Tân Hành Chi đứng giữa vườn nho, cầm chiếc điện thoại trong tay do dự lựa chọn thật lâu, ngón tay xiết chặt điện thoại đến trắng bệch.

Cuối cùng vẫn nhấn gọi cho Đế Anh Thy.




Điện thoại đổ mấy hồi chuông đã có người bắt máy, nhưng giọng nói không phải của Đế Anh Thy mà là của Đế Hạo Thiên: “Anh Thy vừa mới ngủ, có chuyện gì quan trọng không?”

“Anh hai, chuyện của anh ba… Anh Thy biết chưa?”

“Vừa mới biết”

Tân Hành Chi nhìn xa xăm, cảnh vật trước mắt bỗng dưng trở nên mơ hồ. Hiểu được vì sao bây giờ mà Đế Anh Thy đã ngủ rồi, không phải ngủ mà là tâm trạng không tốt.

“Anh hai, anh và anh cả nhất định phải ở bên em ấy, em sẽ qua lâu đài sớm” Giọng Tân Hành Chi khàn khàn.

Sau khi cúp điện thoại, Tân Hành Chi cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, chưa từng nghĩ tới chuyện các anh trai sẽ xảy ra chuyện. Anh ta hy vọng Anh Thy nhanh trở về đảo Trân Châu rồi lại sợ cô sẽ trở về. Bây giờ cô trở về rồi, chắc chắn đang rất đau lòng.

Tân Hành Chi bỗng nghĩ đến chuyện gì đó gọi điện thoại cho Kiều Như An: “Như An à, Anh Thy trở về rồi”

“Trở về lúc nào?”

“Ngày hôm qua. Em ấy biết chuyện của cậu ba, cảm xúc đang rất không ổn định, anh gọi điện thoại đến cũng không gặp được” Tân Hành Chỉ nói, “Ngày mai em có thể gọi điện thoại cho em ấy không? Tâm sự với em ấy cũng tốt”

“Yên tâm em sẽ gọi. Lúc đầu đến thủ đô không dám nói với cô ấy chính là sợ cô ấy không thể chấp nhận được. Nhưng em nghĩ sớm muộn gì Anh Thy cũng biết thôi. Chúng ta cũng chỉ có thể an ủi cô ấy” Kiều Như An thở dài, sau đó nói thêm vài câu với Tân Hành Chỉ rồi cúp máy.
Kiều Như An ăn cơm chiều xong đứng nhìn ra ngoài cửa thẫn thờ.

Toàn bộ nhà họ Đế chắc đang chìm trong bi thương, sau khi Đế Anh Thy về sẽ chỉ càng bi thương hơn thôi, cách di động cô ta cũng có thể cảm nhận được điều đó.

Lúc Kiều Như An chuẩn bị đi về phòng thì nhìn thấy ba cô, Kiều Tiết Thanh đang chơi với chim.

Lần trước cô ta hỏi ông về chuyện nhà họ Đế thì phát hiện thái độ của ông rất kỳ lạ. Rốt cuộc ông ta có biết chuyện gì không? Vì vậy cô ta đi qua hỏi: “Ba, ba không qua nhà họ Đế à?”

“Con cho rằng ba không muốn đi à? Ba gọi điện thoại nói muốn qua đó nhưng người ta từ chối thẳng luôn” Kiều Tiết Thanh bực bội vì bị coi thường.

“Đôi khi nhà họ Đế không coi ai ra gì” Kiều Như An nói. “Dù thế nào thì năm đó ba cũng từng giúp đỡ gia đình họ, chị qua đời bọn họ cũng không hề quan tâm”

“Thì đó, nhưng biết làm sao bây giờ? Người ta một tay che trời, nói cái gì cũng đúng!”

“Nhưng nhà họ Đế cũng không phải hoàn toàn không nể mặt chúng ta” Kiều Như An nói. “Chắc chủ yếu là niệm tình hợp tác đi?”

“Chắc vậy” Kiều Tiết Thanh cười, không muốn nói tiếp.

Kiều Như An lập tức cảm thấy ông ta đang có chuyện gạt mình.

“Ba, con là con gái ba, chẳng lẽ ba còn muốn gạt con sao? Chúng ta là người một nhà, nói với con cũng có sao đâu, con cũng sẽ không đi nói ra ngoài: “Kiều Như An nói. “Ba xem, con có gì cũng nói với ba, dù cho con thân thiết với Đế Anh Thy thì ba cũng chỉ có lợi thôi”




Kiều Tiết Thanh do dự: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng.

1627869430560.png


tuổi bị bỏ lên đảo sống chết mặc bây con cảm thấy còn sống nổi không?” Kiều Tiết Thanh hỏi.

Kiều Như An nghĩ, một đứa trẻ ba bốn tuổi ở trên đảo hoang chắc chắn sẽ bị đói chết!

“Mấy chuyện này nói trong nhà thì được, đừng truyền ra bên ngoài.

Bây giờ còn chưa biết các thế lực ngầm muốn đối phó với nhà họ Đế như thế nào đâu! Sợ là lại sắp thay triều đổi đại nữa rồi!”

“Thật ra con hy vọng đứa trẻ kia còn sống, như vậy có thể hợp tác với nhà họ Đế, thế lực ngầm sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ”

Tiết Thanh cảm thấy con gái suy nghĩ quá đơn thuần, cười nói: “Con sai Một khi biết cô ‘Công chúa tiền triều’ kia còn sống thì sẽ có nhiều người ủng hộ ư! Con có biết từ khi nhà họ Đế khống chế toàn bộ nền kinh tế, súng ống, đạn dược của khu vực Đông Nam Á thì có bao nhiêu người mất con đường phát tài không? Cái này không cho, cái kia cũng không cho, còn là khu vực Đông Nam Á hỗn loạn như ngày xưa sao?”

Kiều Như An nói: “Ừm, con không hiểu mấy chuyện này lắm. Không có gì nữa thì con đi ngủ đây, ngày mai còn phải gọi điện thoại hỏi thăm Anh Thy nữa, vì chuyện anh ba cô ta chết mà đau lòng muốn chết kìa!”

Nói xong cô ta bỏ đi vào phòng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom