• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1509-1513

Ánh mắt của Đế Bắc Lâm tràn đầy sự cưng chiều: “Tới đây ăn đi. Đừng để đói bụng.”

Đế Anh Thy ngồi vào bàn ăn, cắn một miếng.

“Nó thế nào?” Để Bắc Lâm hỏi.

“Đồ anh ba làm ăn rất ngon”

Để Bắc Lâm lập tức vui vẻ: “Vậy em ăn nhiều một chút! Có Tư Hải Minh ở đây nhất định em ăn không được ngon, nhìn em đều gầy đi rồi!”

Để Anh Thy thực sự không cảm giác được mình gầy đi.

Cô cũng không dám nói đồ ăn anh ba cùng các đầu bếp khác làm đều ăn ngon. Anh ba của cô cũng là một bình dấm chua.

Trong lòng cô quan trọng nhất phải là các anh trai!

Cô cảm thấy đám anh trai của mình và Tư Hải Minh có đều có những đặc điểm vô cùng giống nhau!

“Sau này anh ba sẽ nấu ăn cho em mỗi ngày” Để Bắc Lâm nói.

mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1509-0


Đê Anh Thy cười cười, anh vui vẻ là được rồi!



Ăn một lát, Để Anh Thy mới nhớ ra, hỏi: “Anh ba, anh là tới đây chơi sao?”

“Ừ, anh đến thăm em một chút.” Để Bắc Lâm mặt không đỏ, hơi thở cũng không thay đổi: “Anh đến xem Tư Hải Minh có bắt nạt em không, giết thời gian một chút.”

Đế Anh Thy ủ rũ húp cháo, như thế nào đây? Quả thực là quá tốt rồi! Không có làm cô sợ tới mức chui vào trong phòng không dám gặp ai nữa!

“Bên kia chú ý lâu như vậy còn không tìm được người này sao?” Để Anh Thy lại hỏi.

“Đông Nam Á rộng lớn như vậy, cần tốn thời gian mới tìm được. Nhưng mà em yên tâm, chỉ cần anh đưa thể lực tà ác vào, con chuột nhỏ Cổ Mạnh này sẽ phải xuất hiện.” Để Bắn Lâm cũng không nói đến chuyệngì đã xảy ra.

Em gái bảo bối của bọn họ phải được sống vô tư.

“Thế lực tà ác gì cơ?” Đế Anh Thy hỏi: “Anh là muốn nói đến lính đánh thuế cấp A sao?”

“Giữ lại dù sao vẫn là tai họa” Đế Bắc Lâm nhẹ giọng, cưng chiều nói: “Chờ vài ngày sau, anh ba dẫn em đi du lịch. Dù em có muốn đi xem tuyết, hay xem những ngôi sao, xem biển, xem cực quang, đều có thể!”

“Nhưng mà, cái đội mà anh thuế làm việc có tốt không? Liệu có thể xảy ra vấn đề gì hay không?” Để Anh Thy hỏi.

“Em phải có lòng tin vào các anh trai của mình chứ. Thủ lĩnh của Đông Nam Á cũng không phải chuyện đùa” Để Bắc Lâm nói.

Để Anh Thy cũng tin tưởng vào thực lực của các anh trai, chỉ là…
“Em vẫn là nên trở về đi! Thêm một người sẽ nhiều thêm một phần sức mạnh.”

Để Bắc Lâm có chút hối hận khi nói với Đế Anh Thy cái này: “Anh ba đã đến đây rồi, em còn trở về làm gì?”

“Vậy thì tại sao anh lại đến đây? Anh không giúp đỡ anh cả và anh hai sao?”

“Như vậy có thể làm kẻ địch bị quấy nhiễu! Nếu chúng ta đều trở về, cái tên Cố Mạnh kia sẽ sợ tới mức trốn vào lỗ chuột không đi ra thì sao?”

Đế Anh Thy im lặng, lời anh ba nói cũng có lý.

Để Bắc Lâm thấy em gái không đòi quay về nữa, nhẹ nhàng thở ra.

Nếu như anh cả và anh hai biết được, chắc chắn họ sẽ hợp lực xử tội anh!

Ban ngày hai người không có việc gì làm, đành đi ra ngoài dạo phố.

Vẫn luôn là như vậy, có mua đồ, anh ba thì đi theo ở phía sau, che chở, bảo vệ cho cô.

Đế Anh Thy nhìn thấy một cửa hàng bán hoa, không khỏi dừng chân lại, hoa trong vườn rất đẹp, ở đây cũng có rất nhiều loại hoa, vào đó nếu thấy đẹp có thể mua một ít về!

Vì vậy, cô cùng Để Bắc Lâm đi vào trong.




“Xin chào quý khách!”

Sau khi Đế Bắc Lâm đi vào, đôi mắt anh hơi nhíu lại, sắc bén nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đeo khẩu trang ở bên trong.

Diệp Thiên Thanh cũng ngẩn người, cô không ngờ lại gặp được người đàn ông ngày hôm qua.

Điều này khiến cho cô hơi hoảng sợ.

Tại sao anh ấy vẫn còn ở đây…

Ánh mắt cô rơi vào người con phụ nữ đang đứng xem hoa ở bên cạnh anh ấy, trắng trẻo, xinh đẹp… Người phụ nữ. Cô cảm thấy dùng từ “Người phụ nữ” để hình dung thì hơi quá. Cô gái đứng

giữa những bông hoa xinh đẹp, làm cho loài hoa như bị lu mờ.

“Oa! Hoa này thật đẹp! Tôi muốn lấy chậu này!” Đế Anh Thy nhìn thấy chậu hoa đẹp nhất đó, ánh mắt đều sáng lên.

Diệp Thiên Thanh đi qua: “Cô muốn mua một chậu này sao?”

Đế Anh Thy nói: “Không, tôi muốn nắm chậu! Không đúng, là sáu chậu, con số rất đẹp!” Cô quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ đeo khẩu trang trên mặt, nghĩ thầm, tuy rằng trời không quá nóng, nhưng đeo khẩu trang chắc hẳn sẽ rất khó chịu?




Trừ khi là bắt buộc phải đeo.

Vẻ mặt Đế Anh Thy rất bình thường, ánh mắt cũng chỉ khẽ liếc qua, không hề khiến người khác ngại ngùng hay lúng túng.

“Trước cứ để đó, tôi còn muốn xem cái khác”

“Được.” Diệp Thiên Thanh lui qua một bên, chờ lúc nào bọn họ cần thì tiến tới. Cô ước gì bọn họ đi xa một chút…

Đế Bắc Lâm giúp Đế Anh Thy chọn hoa: “Cái này thì sao? Em cảm thấy có đẹp không?”

“Đẹp lắm” Đế Anh Thy nói.

“Nhưng cho dù nó có đẹp đến đâu cũng không thể đẹp bằng em” Để Bắc Lâm từng giây từng phút đều muốn khoe khoang em gái bảo bối.

Đế Anh Thy đã quen được khen: “Cái này tôi cũng lầy”

“Được.” Diệp Thiên Thanh nhớ kỹ toàn bộ.

Chỉ trong hơn mười phút xem hoa, Diệp Thiên Thanh đã nhìn ra bọn họ là một đối. Hơn nữa người đàn ông vô cùng yêu thương người phụ nữ, chăm sóc mọi thứ, còn cả sự dịu dàng trong lời nói và ánh mắt của anh ta.

Diệp Thiên Thanh chỉ thấy người đàn ông này chính là người vô cùng nguy hiểm, ánh mắt của anh ta như dao găm sắc bén.
Hóa ra anh còn có một mặt như vậy…

Điều này làm cho cô cảm thấy lo lắng và tội lỗi.

Bởi vì việc này xảy ra với cô, làm cho cô vô cùng hận bên thứ ba!

Mà nếu như cô gái này biết chuyện cô phát sinh quan hệ với anh ta, nhất định sẽ rất hận cô!

Tuy rằng lúc đó là bất đắc dĩ, không phải cô tự nguyện, nhưng trong nội tâm lại có rào cản không thể vượt qua.

Giống như cô, cho dù bây giờ nhà họ Tần có xin lỗi cô như thế nào, cô đều muốn ly hôn, chúng cũng đều cùng lý do…

“Này, mỹ nữ?” Đế Anh Thy giơ tay lên, vẫy vẫy. Diệp Thiên Thanh hoàn hồn, mình vừa được gọi là “mỹ nữ” sao?

Khi lại cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Để Bảo Lâm: “Thật xin lỗi…”

“Hoa này tôi cũng muốn.”

“Được, tôi đã nhớ kỹ rồi!” Diệp Thiên Thanh nói.

Đế Anh Thy tiếp tục xem hoa, nghĩ thầm, người phụ nữ này có tâm sự sao? Nhưng mà cô sẽ không tiếp tục suy nghĩ loại chuyện này, người nào mà chẳng có tâm sự?

” Diệp Thiên Thanh!” Giọng nói sắc bén của người phụ nữ vang lên, cùng với tiếng cửa kính đóng sầm lại.

Đế Anh Thy giật mình hoảng sợ!




Trước sự ngạc nhiên của Đế Anh Thy, ánh mắt của Đế Bắc Lâm quét qua như một lưỡi dao, hiện ra tia sáng lạnh lẽo khủng khiếp.

Đế Anh Thy nhìn người phụ nữ đi giày cao gót, xách theo túi hàng hiệu, người phụ nữ toàn thân đều là hàng hiệu vặn eo, lắc mông bước vào, đi thẳng đến trước mặt Diệp Thiên Thanh, bộ dáng hùng hổ vô cùng dọa người.

“Miêu Thúy cô muốn làm gì? Bây giờ tôi đang có khách hàng, cô đi ra ngoài…

“ Diệp Thiên Thanh hạ giọng đuổi người

“Tại sao tôi phải đi ra ngoài? Có phải là cô nói xấu tôi với Tân Chinh đúng không?” Miêu Thúy vênh mặt, thái độ hất hàm, không coi ai ra gì, hoàn toàn không để tâm đến khách hàng trong tiệm, thậm chí còn không thèm nhìn!

“Tôi không có rãnh rỗi như vậy” Diệp Thiên Thanh nói.

“Thế nào, cô dám làm mà không dám chịu? Cũng bởi vì Tân Chinh không yêucô, cô liền sử dụng thủ đoạn ngáng chân sau lưng tôi, không đúng sao? Cho dù bây giờ Tân Chinh có không thích tôi, anh ấy cũng sẽ không bao giờ nhìn đến một con quái vật xấu xí như cô” Vết sẹo trên mặt Diệp Thiên Thanh như một vết sẹo ở tận sâu trong đáy lòng, đụng một cái liền đau.

Cô khó chịu, xấu hổ không nói nên lời.

“Thế nào, chắc cô sẽ không nghĩ đến việc dựa vào cái khuôn mặt ma chê quỷ hờn này của mình đi quyến rũ Tân Chinh đúng không?

Tôi vốn nghĩ đến trước kia chúng ta đã từng là bạn tốt của nhau mà đối xử với cô tốt một chút, nhưng bây giờ tôi phát hiện ra hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.

“Vậy thì, cô cảm thấy phá hỏng hôn nhân của tôi với Tân Chinh là rất đúng sao?” Giọng Diệp Thiên Thanh run rẩy, hỏi lại.

“Người nào có được tình yêu thì người đó có quyền, cô cảm thấy người nào có lý?” Miêu Thúy xem thường.
Đế Anh Thy cầm một bó hoa trên tay, đưa xuống dưới mũi nhẹ nhàng mà ngửi ngửi, cô sợ mình bị “mùi thối” lan đến mất.

Mua hoa còn có thể gặp được loại đàn bà không biết xấu hổ như Vậy.

Bạn sẽ bị xã hội trù dập chỉ vì bạn trông không đẹp sao?

Cũng bởi vì không đẹp, liền bị người ngoài cướp mất chồng, còn bị phá hư gia đình?

Người không biết còn tưởng là cô ấy bị vợ cả tìm tới tận cửa rồi đây này!

“Chuyện của chúng ta sau này hãy nói, bây giờ mời cô đi ra ngoài.” Diệp Thiên Thanh không muốn cãi nhau với cô ta. Da mặt cô cũng dày được như Miêu Thúy, làm kẻ thứ ba mà còn ngang ngược, tự cho mình là đúng như vậy.

“Tôi không đi ra ngoài, nếu hôm nay cô không giải thích hợp lý cho.

tôi, tôi sẽ không để yên cho cô!” Miêu Thúy tức giận đạp một phát vào.

chậu hoa bên cạnh, kêu bốp một tiếng, chậu hoa đập mạnh trên mặt đất, vỡ nát.

“Cô…

“ Diệp Thiên Thanh hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau một bước, nhưng chất dinh dưỡng và bùn đất trong chậu bị bắn ra vẫn còn bám trên chân cô.




Miêu Thúy cảm thấy còn chưa đủ, liền đạp tất cả các chậu cây bên cạnh xuống đất, bốp bốp bốp, các chậu cây đều bị vỡ nát.

Cô ta còn lấy chân ra sức đạp chúng.

“Đủ rồi!” Diệp Thiên Thanh tiến lên cố gắng kéo cô ta ra.

Nhưng cho dù cô kéo thế nào thì Miêu Thúy cũng không nhúc nhích, như người bị điên vậy.

“Miêu Thúy!” Diệp Thiên Thanh tức giận đến nước mắt chảy giàn giụa: “Tôi đã ly hôn với Tân Chinh rồi!”

Miêu Thúy lập tức dừng lại, không còn tức giận nữa, vẻ mặt ngoài ý muốn mà hưng phấn: “Cô nói thật đấy chứ? Vậy tại sao Tân Chinh lại lạnh nhạt với tôi?”

“Làm sao mà tôi biết được” Miêu Thúy trong lòng vô cùng vui vẻ, nếu như Tân Chinh ly hôn để kết hôn với cô ta, như vậy, là anh ấy muốn cho cô một bất ngờ sao? Cô hoàn toàn có thể thoát khỏi kiếp nghèo kiết xác tội nghiệp trước kia rồi!

Cô ta muốn đi tìm Tân Chinh!

Cô ta liền quay người muốn rời đi.

“Đợi một lát!” Miêu Thúy nhìn theo tiếng nói, nhìn thấy hai người một nam một nữ.




Ngoại hình và khí chất của hai người ngoài tầm với khiến cho người ta chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.

Người nói chuyện là Đế Anh Thy, gương mặt đó làm cho Miêu Thúy trong lòng sinh ra ghen ghét, ghen ghét và thù hận lại càng dễ khiến người ta mất đi năng lực phán xét, dẫn đến mù quáng.

“Cô còn có việc sao?” Miêu Thúy không hề vui vẻ hỏi.

“Những chậu hoa kia đều là những chậu hoa mà tôi thích, cô đạp hỏng mất rồi, không cần bồi thường sao?” Đề Anh Thy hỏi.

Miêu Thúy liếc mắt nhìn một đống chậu hoa bừa bãi lộn xộn rơi trên mặt đất, chế nhạo một cách khinh bỉ: “Không phải chỉ là mấy cái chậu hoa thôi sao? Có cần thiết phải như vậy không? Tôi có tiền…“

Nói xong, cô ta lấy chiếc túi hàng hiệu ra, lại kẹp lấy vài tờ tiền màu đỏ trong ví, đi đến trước mặt Đế Anh Thy: “Cho cô.”

Cô ta kiêu ngạo, coi như đã xong, liền buông lỏng tay, những tờ tiền màu đỏ nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Diệp Thiên Thanh không nghĩ tới lại làm mất lòng khách hàng, hơn nữa là Miêu Thúy đã làm sai trước, cô ta quả thực không coi ai ra gì rồi!

Cô bước lên phía trước: “Tôi thực xin lỗi, thưa khách hàng…

“ Nói xong cô liền ngồi xổm xuống nhặt mấy tờ tiên đỏ rơi trên mặt đất.

Nhưng cô còn chưa kịp nhặt được tiền thì cánh tay đã bị giữ lại.
Diệp Thiên Thanh theo đó nhìn qua, kinh ngạc mà nhìn người đã kéo cô.

“Người nào ném, người đó nhặt” Đế Anh Thy kéo cô ấy lại, thuận tay tát vào mặt người bên cạnh một cái.

“A!” Miêu Thúy không nghĩ tới bản thân sẽ bị đánh, lùi lại một bước, ôm lấy mặt, ánh mắt như muốn giết người nhìn Đế Anh Thy: “Cô dám đánh tôi?”

“Em sao lại tự mình ra tay như vậy? Đưa tay cho anh xem, có đau hay không?” Đế Bắc Lâm vội vàng kiểm tra bàn tay của em gái bảo bối, lòng bàn tay vừa trắng vừa mềm, bây giờ đã bị đỏ hết cả lên!

Anh lạnh lùng quay sang, đôi mắt sắc bén, ánh mắt nhìn chằm chăm người phụ nữ không biết tốt xấu: “Muốn chết sao!” Chân dài của anh vừa nhấc lên, liền nhìn thấy Miêu Thúy bay ra ngoài, đập vào vách tường, ngã xuống.

“A! Khục khục… Ư…” Miêu Thúy như đang giãy chết vậy.

Diệp Thiên Thanh kinh ngạc, hoảng sợ, đứng ở đó vẫn không nhúc nhích.

mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1513-0


không?” Miêu Thúy bị ánh sáng lạnh lẽo buộc phải lùi về phía, sắc mặt trắng bệch: “Anh… Không dám! Người yêu tôi là… Là người có máu mặt ở đây, anh ấy nhất định sẽ không tha cho anh đâu.

“Vậy thì tôi trước hết sẽ làm cho mặt mũi cô không còn nguyên vẹn nữa” Đế Bắc Lâm kẹp con dao ở giữa ngón tay thon dài, bàn tay xinh đẹp như là một tác phẩm nghệ thuật.




Chỉ thấy con dao kẹp ở giữa ngón tay của anh cứ chuyển động vù vù, người bên ngoài, bao gồm Đế Anh Thy đều không thể thấy rõ ràng, anh ba cô đã thu con dao lại.

Nhìn lại, trên mặt Miêu Thúy đầy những vết thương do con dao hai lưỡi đâm qua, nhìn máu chảy ra, xem ra miệng vết thương rất sâu.

Miêu Thúy phải mấy giây sau mới cảm nhận được cơn đau đớn ở trong tim, giống như là mặt bị người người ta cắt thành nhiều mảnh nhỏ.

“AI Mặt của tôi! A! Mặt của tôi…

“ Cô ta thống khổ kêu lên, tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng khóc.

Đế Anh Thy đối với thủ đoạn của anh ba cô, đã tập mãi thành thói quen rồi. Nhưng nghĩ tới có thể Diệp Thiên Thanh đã sợ ngây người. Đế Anh Thy tốt bụng xoay người, nói: “Sợ thì đừng có xem, không nhìn thấy thì sẽ không sợ hãi, đúng không?”

Diệp Thiên Thanh khó khăn chuyển động con mắt, nhìn cô gái bên cạnh. Bọn họ… Rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Nhưng nghĩ đến quan hệ của Tân Chinh và Miêu Thúy, cô liền nói: “Hai người… Hai người đi nhanh đi! Nếu cô ta báo cảnh sát, hai người sẽ gặp rắc rối! Tân Chinh mà biết được cũng sẽ không tha cho hai người đâu!”

Đế Anh Thy cảm thấy rất thú vị, mình vừa bị bắt nạt còn nghĩ đến người xa lạ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom