• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1329-1333

“…năm mươi?” Nước trái cây trong miệng Đế Anh Thy xém chút là phun ra ngoài. Nàng sờ lên mặt mình không biết là nên vui không “Có thể trẻ như thế sao?”

“Điều đó đương nhiên!” Đế Bắc Lẫm rất tự tin “Đừng quên anh là ai, là thần y đó! Có thể thay đổi vận mệnh bao nhiêu người, bao gồm sắc đẹp”

Đế Anh Thy áp bàn tay của mình lên mặt, tưởng tượng hình ảnh mình năm mươi tuổi, còn hai mươi năm, hai mươi lăm năm sau, trời ạ lúc đó các con của nàng đều ba mươi tuổi mà mình thì còn trẻ mãi không già? Đây không phải là rất không hợp lý sao? Nhưng mà cũng tốt nhỉ!

Đế Bắc Lẫm nhìn biểu lộ cảm xúc thay đổi của em gái, cảm thấy cực đáng yêu, nếu không phải đang có Tần Kính Chi ở đây làm cho chướng mắt anh ấy sẽ không kiềm được mà hôn em gái một cái! Em gái của anh làm gì cũng đáng yêu!

Ánh mắt của Tần Kính Chi cũng nhìn chằm chằm Anh Thy với ánh mắt ôn nhu thâm tình. Lúc sau Đế Bắc Lẫm quay mặt lại nhìn anh dọa anh ta hoàn hồn mà thu ánh mắt lại, vội uống nước trái cây che giấu cảm xúc tâm tình

Ăn được một lát Đế Bắc Lẫm chân đá đá vào anh “Ăn xong không đi sao?”

Tần Kính Chi có cảm giác như có bóng đèn đang bên cạnh liền nói “Anh ba, anh không thể một mình độc chiếm Anh Thy được…”

“Cậu dám ý kiến với tôi?”

Tần Kính Chi vội cảnh giác “Anh Thy sớm muộn gì cũng sẽ lập gia đình…”

“Ai nói cho cậu sau này em ấy sẽ lấy chồng?”

“Chuyện sau này khó mà nói…”

“Tôi nhìn cậu hình như muốn ăn đòn à!” Đế Bắc Lẫm làm bộ đánh anh ấy

Tần Kính Chi vội vàng đứng dậy né qua một bên “Anh ba không phải ôn nhu nhất sao? Lại thích vũ lực!”

“Ai bảo cậu nói Anh Thy sẽ lập gia đình?” Đế Bắc Lẫm một tay tóm lấy Tần Kính Chi đang định bỏ chạy, một cánh tay bị tóm lấy không trốn thoát được

“Anh ba tha mạng…”

Đế Anh Thy thấy cảnh tượng này không nhịn được cười “Anh ba, anh đừng ăn hiếp Tần Kính Chi à!”

Đế Bắc Lẫm buông Tần Kính Chi ra tiến đến trước mặt Đế Anh Thy, bàn tay lớn của anh ôm khuôn mặt nhỏ của em gái, ánh mắt cưng chiều “Anh Thy sao lại nói giúp Kính Chi! Anh ba không vui…”

“…” Đế Anh Thy biểu lộ ngơ ngác “Không nghiêm trọng thế chứ?”

“Có! Anh Thy chỉ có thể đứng về phía Anh ba! Đúng là đúng, sai cũng là đúng. Trong lòng của Anh Thy chỉ có các anh là quan trọng nhất!”

“Được được được, em tuyệt đối sẽ không lấy chồng, bất kỳ ai cũng không được! Cho dù các anh muốn gả em đi em cũng tuyệt đối không đồng ý!” Đế Anh Thy vểnh miệng nhỏ mà bảo đảm

“Cái này còn tạm được!” Đế Bắc Lẫm hài lòng cực điểm, ánh mắt yêu thương tràn ra ngoài

Tần Kính Chi đứng bất động kinh ngạc




Đế Anh Thy thật giống như cho anh ta câu trả lời chính xác lời trong lòng của mình

Cho nên cứ coi như anh ấy đã khảo nghiệm qua các anh, bản thân Anh Thy còn không làm được, là sao?

Anh Thy nếu cân nhắc qua anh ấy liền sẽ có câu trả lời khác. Không, không chỉ có anh ấy mà còn có Tư Hải Minh đều không nằm trong suy tính…

“Anh Thy, Anh ba em về trước” Tần Kính Chi nói

“Về thật sao?” Đế Anh Thy giật bàn tay của anh ba ra hỏi

“Ừm, khi nào rãnh ghé vườn nho chơi” Tần Kính Chi nói

“Được” Nhìn hình ảnh Tần Kính Chi rời đi, Đế Anh Thy thất thần

“Đi xa rồi còn nhìn” Đế Bắc Lẫm che ánh mắt của nàng

“Anh ba, người đã bị anh đuổi đi rồi” Đế Anh Thy đập tay anh trai “Cái gì mà anh đuổi đi? Rõ ràng là cậu ta muốn đi…”

Tại Thành Phố Tân.

Trong nhà ăn, Cố Mạnh vẫn là ngồi ở vị trí trên cao còn Đào Sơ Tâm chân vẫn quỳ, mặt vẫn nằm rạp xuống mặt đất ăn như con chó ăn cơm

Cô ta cũng không có bất kỳ lời nào oán trách, dường như nó đã thành thói quen

“Hôm nay tôi nhìn thấy Tần Diễm My. Cô biết chứ?” Cố Mạnh hỏi

“Biết, đó là minh tinh nổi tiếng”

“Sauk hi Tư Viễn Hằng chết, hào quang của đại minh tinh cũng không còn nữa. Lúc gặp phải tôi xém chút nữa không nhận ra được. Nghe nói cô ta lần trước lợi dùng Phương Như hãm hại Đế Anh Thy khiến cho Đế Anh Thy phải nhập viện. Phương Như hẳn là cô cũng biết, một cô gái có ý đồ xấu với Tư Hải Minh, bây giờ đã ở trong tù, không có kết cục tốt. Ngược lại tôi rất cảm phục Tần Diễm My rất thông minh can đảm, tự mình làm chuyện xấu nhưng vẫn bình an vô sự. Thật đáng thương cho kẻ ngu ngôc Phương Như kia”

Đào Sơ Tâm cũng không biết chuyện này, nghe Cố Mạnh nói cô ta đã hiểu ngay thủ đoạn. Chẳng qua là tìm kẻ chết thay cho mình

Như vậy nếu như mình cũng đi tìm kẻ chết thay cho mình mà hãm hại Đế Anh Thy liệu có thành công không, cuối cùng bản thân mình cũng sẽ không có mất đi cái gì…

Tần Diễm My đúng như lời Cố Mạnh nói, đã đánh mất hào quang của đại minh tinh

Ba năm, ngành giải trí đã sớm không có sự có mặt của cô ta, cho dù là tin tức trong nước giải trí đều không có tin tức về cô ấy

“Tần Diễm My?”

Tần Diễm My sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn thấy cô gái đang đi đến mình, cô không khỏi hoảng hốt, mấy giây sau mới nhớ cô ta là ai

Là người cùng cha khác mẹ với Đào Anh Thy, Đào Sơ Tâm. Từng có thông tin trên mạng, cũng không phải người hiền lành

“Thật đúng là cô à? Tôi còn tưởng nhìn lầm à!” Đào Sơ Tâm nói




Tần Diễm My nhìn cả người trên dưới Đào Sơ Tâm, cũng không mấy hào hứng “Tôi với cô không quen”

“Là không quen, thế nhưng chúng ta lại cùng chung kẻ thù!”

“Kẻ thù?”

“Đào Anh Thy, không phải sao?”

“Đó cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến cô” Tần Diễm My đứng người lên muốn đi

“Tư Viễn Hằng còn sống!”

Tần Diễm My thắng gấp xe, xoay người lại “Cô nói cái gì?

Đào Sơ Tâm bước lên trước “Thế nào, tôi nói Tư Viễn Hằng còn sống liền có phản ứng với tôi rồi?”

“Không có khả năng! Tư Viễn Hằng đã chết ba năm về trước” Tần Diễm My nói ra lời này lòng cô đau như cắt

Phảng phất như có cây kim đây vào tim, thỉnh thoảng ôm lấy lòng mình

“Lúc ấy trong bệnh viện đúng là rất nguy hiểm, bất quá sau này được cứu sống nhưng mà không tỉnh lại, hiện tại là người thực vật”

Tần Diễm My giật mình chết lặng

Không chết sao? Năm đó nhận được tin Tư Viễn Hằng chết, người đã hỏa tang, cô ấy chưa từng nhìn thấy một lần cuối cùng. Bởi vậy nên cô đã sống trong đau khổ suốt ba năm qua

Cho dù là nhìn một chút cũng tốt…

Cho nên trong này có điều ẩn khuất?

Chẳng qua nghĩ đến sự việc lúc Tư Hải Minh đào mộ cộng thêm Đào Anh Thy sụp đổ cô cảm thấy không có khả năng

“Cô gạt ta! Nếu như còn sống tại sao Đào Anh Thy không nói với tôi? Nội tâm của cô ta cũng không khác gì với ta!”

“Đương nhiên là Đào Anh Thy cũng không biết! Tất cả là một tay Tư Hải Minh xử lý bày kế! Mấu chốt là hiện tại Đào Anh Thy biết thì cũng sẽ không nói cho cô biết đâu!”

“Tư…Viễn Hằng ở đâu? Cô nói cho tôi biết ở đâu!” Tần Diễm My tin tưởng, kích động tiến đến nắm lấy tay Đào Sơ Tâm, vội vàng hỏi

Đào Sơ Tâm bị cô tóm lấy phát đau, nhíu mày mà đẩy tay cô ấy ra “Làm sao tôi biết biệt ở đâu”

“Cô không biết?”

“Tôi chỉ nghe nói thôi. Tôi nghĩ Đào Anh Thy nói cho ngươi, khẳng định là do cô có ý xấu với Tư Viễn Hằng. Đào Anh Thy không phải thích Tư Viễn Hằng sao?” Đào Sơ Tâm xúi giục
Tần Diễm My đã mất đi khả năng suy đoán, lúc này đây trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh Tư Viễn Hằng còn sống

Cho dù anh ấy là người thực vật thì cô cũng tràn đầy hy vọng

“Lúc trước Đào Anh Thy đến Kinh Đô, tôi quan sát thấy cô ta đối xử với Tư Thái Lâm rất tốt hơn bình thường. Rất quan tâm cậu bé ấy! Sau đó bị Tư Triều Vũ uy hiếp với mong muốn Tư Thái Lâm được học tại trường quý tộc đều được như ý! Hay cô cũng thử uy hiếp cô ta xem? Nói không chừng Đào Anh Thy sẽ cho cô biết nơi mà Tư Viễn Hằng đang ở!” Đào Sơ Tâm giật dây cô ấy

Tư Thái Lâm? Tần Diễm My nhớ lại Tư Viễn Hằng có đứa em trai, chẳng qua trước giờ Tư Viễn Hằng không biết đến sự tồn tại của cậu ấy mà thôi. Tư Triều Vũ xem như bảo bối lại khong nhìn đứa con trái lớn Tư Viễn Hằng, thật sự là buồn cười!

Đào Sơ Tâm thấy Tần Diễm My đang suy nghĩ cái gì liền đổi đề tài “À đúng rồi cô đến thành phố Tân làm cái gì vậy? có muốn ghé qua nhà tôi chơi tí không?”

Tần Diễm My lạnh lùng quét ánh mắt qua nhìn cô ấy một chút rồi xoay người rời đi

Cô biết người phụ nữ tên Đào Sơ Tâm này không có cái gì tốt đẹp nên không cần phải lui tới. Hiện tại cô ấy vội vàng rời khỏi đây chính là muốn đi tìm câu trả lời về sự sống của Tư Viễn Hằng

Cho tới bây giờ cô vẫn không biết Tư Viễn Hằng có thể còn sống, là Tư Hải Minh và Đào Anh Thy đang đùa cô sao!

Cô nhất định phải biết Tư Viễn Hằng hiện đang ở nơi nào, đến cùng là hai người họ đã giấu ở đâu!

Ban ngày lúc không có chuyện gì làm Đế Anh Thy sẽ ở trong bếp để nghiên cứu thực đơn, nàng muốn nấu cho con của cô những món ngon

Đứng bên cạnh là trợ thủ đắc lực Đế Bắc Lẫm rất là đau lòng “Anh Thy tại sao lại phải tự mình làm? Anh ba tài nghệ rất tốt lại còn có người hầu thì đâu cần Anh Thy vất vả chứ?”

Đế Anh Thy rất muốn nói trước kia nàng mang con tất cả nàng đều tự làm. Mặc dù nàng lớn lên ở nông thông nhưng bà Nội cái gì cũng không cho nàng làm, chỉ biết đi học. Có con liền không có cách nào khác, mọi thứ đều phải học như vậy con cái mới cảm nhận được hạnh phúc

Chẳng qua những lời này nàng không muốn nói ra, bởi vì nàng không muốn các anh trai của mình cảm thấy áy náy

“Có vất vả gì đâu anh? Bản thân em rất hiểu tại nghệ của anh nên cùng anh ba học một chút sẽ rất dễ dàng. Đến khi quay lại Kinh Đô em có thể nấu cho bọn trẻ ăn” Đế Anh Thy biểu lộ khuôn mặt hạnh phúc, hai cánh tay phút chốc bị bắt lại, nắm thật chặt

Đế Bắc Lẫm cảm động đến cực độ “Anh Thy đảm bảo là người mẹ tốt nhất trên thế giới này, cho nên bọn trẻ mới nhớ mãi mà không quen người mẹ này!”

Đế Anh Thy cười khô, thật đúng là làm cho người ta giật mình mà…

“Anh ba đừng làm phiền em, ngày kia là thứ sáu em muốn chuẩn bị kỹ càng thực đơn cho bọn trẻ à!” Đế Anh Thy vội vàng rút tay về, tiếp tục đi nghiên cứu

“Không cần lo lắng, có anh ba ở đây rồi!”

Đây là lần đầu tiên Đế Anh Thy đón bọn trẻ đến từ lúc nàng lấy lại trí nhớ, không giống như trước đây cái gì cũng không chuẩn bị cho bọn trẻ, trong lòng rất là áy náy

Nếu như chính bản thân mình làm đồ ăn bọn trẻ nhất định sẽ rất vui

Còn sắp xếp chuẩn bị sáu căn phòng cho bọn trẻ, mỗi gian phòng Đế Anh Thy đều muốn chính tay chuẩn bị. Gian phòng rộng rãi, phòng tắm, phòng khách, phòng trang phục…tất cả như là phòng chiêu đãi tổng thống

Ba người anh trai cảm thấy chuẩn bị phòng thật là dư thừa bởi vì bọn nhỏ nhất định sẽ chạy qua phòng của các anh mà ngủ

Thời gian chờ đợi bọn trẻ đến Đế Anh Thy rất là vui vẻ, cho dù có Tư Hải Minh ở cùng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng

Thứ sáu khoảng chín giờ đêm, đảo Trân Châu đèn mở sáng trưng, màu trắng của tòa thành cao quý. Xe dừng lại ở cổng tòa thành

Đế Anh Thy nhìn thấy từ trên xe từng đứa trẻ bước xuống, trong mắt nàng tràn đầy niềm vui và yêu thương

Bọn nhỏ lúc nhìn thấy mẹ lại càng vui sướng mà chạy tới…

“Mẹ ơi!”

“Mẹ ơi!”

“Mẹ ơi!”




“Mẹ ơi!”

“Mẹ ơi!”

“Mẹ ơi!”

Âm thanh non nớt tràn ngập vui sướng

“Ai za…” Đế Anh Thy nhìn sáu đứa bé chạy thẳng đến bên mình, thật sự là hạnh phúc đỉnh điểm

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

Gọi Mẹ nhưng cũng không quên gọi Bác đang đứng ở bên cạnh. Còn chưa kịp nói gì nhiều với Mẹ liền bị Đế Bắc Lẫm đứng bên cạnh ôm đi

Anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi “Nhớ bác sao?”

“Nhớ ạ!”

“Các cũng nhớ các cháu lắm!” Đế Bắc Lẫm biểu lộ cảm xúc nhớ thương

Đế Hạo Thiên ngồi xuống nhéo nhéo Bảo My khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, ánh mắt yêu thương mà nhìn “Ăn cơm không?”

“Ăn…” Nói chuyện còn mang theo hơi thở mùi sữa non

“Đói bụng sao?”

“Không đói ạ…”

“Ở nhà có thường sinh bệnh không?”

“Không có ạ…”

Bảo Vỹ chạy đến trước mặt Đế Hoàng Minh “Bác ơi, cháu mặc váy mà Bác mua đấy ạ! Có đẹp không Bác?”

“Rất đẹp”

“Một Hào!” Bảo An ngồi xổm bên cạnh Một Hào

“Gâu” Một Hào đuôi nhỏ lắc liên tục

Sáu đứa bé bị Số Một làm chú ý, vây quanh Số Một

Bảo Nam một tay ôm lấy Một Hào vào lòng “Nó thật đáng yêu!”

“Nhẹ một chút, nó sẽ khóc đó!” Bảo Vỹ nhắc nhở

“Sẽ khóc…” Ánh mắt Bảo My càng thêm lo lắng. Giống như người bị bắt nạt chính là cô bé vậy




“Em cũng muốn ôm một chút!” Bảo Long ồn ào

“Chờ một chút sẽ cho em ôm!” Bảo Nam nói

“Lông thật mềm…” bàn tay nhỏ của Bảo Hân chạm vào bộ lông trắng của Số Một “còn thơm thơm nữa”

“Giống mùi hương của Bác!” Bảo Vỹ chỉ vào Bác

“…” Đế Hoàng Minh

Đế Anh Thy nhìn sáu đứa trẻ hoạt bát đáng yêu trong mắt cười mãi không thôi

Nhìn thấy Tư Hải Minh đi tới ánh mắt nàng lập tức thu lại, không nói chuyện

“Anh Thy…” Âm thanh khàn khàn phảng phất qua chứa đựng thâm tình, ánh mắt nhìn chằm chằm giống như đang tập trung nhìn vào con mồi

Đế Anh Thy ánh mắt lấp lóe vội đổi hướng nhìn sang một bên

Đảo Trân Châu không vui nhất khi nghênh đón Tư Hải Minh! Nhưng bởi vì bọn nhỏ đang ở đây không đón nhận cũng phải đón nhận

Tư Hải Minh chuyển hướng sang ba vị Đế gia “Làm phiền”

“Hừ!” Đế Hạo Thiên quay người đi vào thành, Đế Bắc Lẫm cũng đi theo vào. Hai người bước đi nhưng vẫn không quên dẫn theo bọn trẻ

Đế Hoàng Minh không nói lời nào, quay người vào trong

Tư Hải Minh đến trước mặt Đế Anh Thy muốn đi nhưng không đi, một đôi mắt đen hơi liễm nhìn nàng chằm chằm

Đế Hoàng Minh tựa hồ phát giác được cái gì quay người lại nhìn anh

Tư Hải Minh thu lại ánh mắt nhìn Đế Anh Thy nói “Em đi vào trước”

Đế Anh Thy tỏ vẻ khinh thường, nhà của tôi còn cần anh nói sao?

Chín giờ tối, bình thường giờ này là bọn nhỏ phải đi ngủ

Nhưng vì được gặp Mẹ nên tất cả đều hưng phấn

Nhưng nhanh sau đó tất cả đều dụi mắt. Liền dẫn bọn nhỏ đi vào phòng ngủ

“Mẹ ơi, con muốn ngủ cùng mẹ!” Bảo Vỹ nói

“Con cũng muốn ngủ cùng mẹ!”

“Con…”

“Được không Mẹ? còn có Ba nữa, chúng ta cùng nhau ngủ giống như ở Minh Uyển ngày trước!” Bảo Hân nói

Đế Anh Thy nhìn ánh mắt mong chờ của sáu đứa trẻ “Được rồi, đi vào phòng Mẹ tắm rửa đi”

“Vâng ạ!” Sáu đứa trẻ vui vẻ reo hò

“Ba ơi mau tới đây!” Bảo Hân không quên Ba của cô bé

Ba người anh trai ánh mắt sắc bén nhìn Tư Hải Minh uy hiếp

Tư Hải Minh nói “Ba cũng có phòng, xíu nữa Ba sẽ tới thăm các con” Đi vào địa bàn của người khác vẫn phải khiêm tốn một chút!
Sáu đứa trẻ không hiểu câu nói này, cứ nghĩ xíu nữa Ba sẽ đến liền không tiếp tục hỏi mà đi theo Mẹ về phòng

Vào phòng bọn trẻ hướng lên giường của Mẹ vui vẻ bò lăn, lăn qua lăn lại

Đế Anh Thy trực tiếp nhào vào bọn trẻ “Mẹ đến đây!”

“A Mẹ ơi!” Sáu đứa trẻ vui vẻ cười sảng khoái ôm vào lòng nàng

Tiếng đập cửa vang lên…

“Vào đi”

Nữ quản gia cùng người hầu đem đồ bọn nhỏ thay tới…

Đế Anh Thy ngồi dậy

Bảo Vỹ nhanh nhẹn từ trên giường bò xuống chạy tới, chạy đến trước mặt nữ quản gia “Là mẹ mua cho chúng con sao?”

“Đúng thế”

“Kia là Bác mua sao?” Bảo Vỹ lại hỏi

“Đúng vậy, ở phòng của cô cậu còn có quần áo, mọi thứ đều có” Nữ quản gia trả lời

Đế Anh Thy nhìn trên giường năm đứa bé thì có bốn đứa đều đang ngáp, Bảo An cùng Bảo My đều ngã xuống giường dụi mắt, con mắt sập xuống không mở ra được mà nói “Chúng ta đi tắm trước đi, tắm xong rồi lại chơi”

“Mẹ ơi, con có thể không tắm được không?” Bảo Hân giọng nhỏ nhẹ hỏi

“Buồn ngủ quá…” Bảo My nói

Bảo Vỹ cũng lại gần ôm chân mẹ mặt dựa vào “Mẹ ơi, ngày mai hãy tắm đi…”

Đế Anh Thy quay đầu qua Bảo Nam cùng Bảo Long còn ngáp một cái rõ to

Đẩy Bảo An “Bảo An?”

“…” Bảo An không phản ứng, đã ngủ

Đế Anh Thy bật cười, vì gặp Mẹ mà bọn trẻ đã chống lại cơn buồn ngủ đến bây giờ thật không dễ dàng

Đem Bảo Vỹ ôm vào giường “Được, không tắm nhưng phải thay đồ ngủ!”

Thay đồ ngủ cho sáu đứa bé xong, nữ quản gia đi ra ngoài. Không đến vài phút sáu đứa trẻ nằm nằm, nghiêng nghiêng, đều đã ngủ

Bảo My một tay còn đang nắm váy của nàng, thật sự rất đáng yêu

Trước khi chờ con đến thì Đế Anh Thy đã tắm rửa xong, bây giờ chỉ cần thay đồ ngủ liền có thể đi ngủ




Nàng nhịn không được mà trước khi đi phải hôn lên mặt sáu đứa trẻ, sau đó ôm thân hình mềm mại của bọn trẻ giống như trước đây trong căn hộ đều làm như thế

Hôn xong ôm xong Đế Anh Thy vẫn lưu luyến không rời đứng dậy đi vào phòng trang phục để thay đồ

Chọn xong đồ để thay, thay đầm ngủ xong dây lưng còn chưa kịp buộc lại lúc xoay người đã thấy thân hình cao to màu đen tiến đến, dọa nàng run một cái

Lập tức thẹn quá hóa giận, khuôn mặt ửng đỏ “Ai bảo anh đến đây!”

Tư Hải Minh không tức giận, không nói một lời mà tiến tới gần nàng

Đế Anh Thy cúi đầu, lui về sau. Trong căn phòng trang phục hơn ngàn mét nhưng giống như không có đường lui cho nàng

“A…” Đế Anh Thy ánh mắt không chuyển, thân thể bị Tư Hải Minh đặt bên cạnh hộc tủ, mặt áp gần để hô hấp nàng cùng trái tim gần như ngưng lại

“Cũng không sợ con sẽ thấy” Tư Hải Minh giọng khàn khàn

“Con đã ngủ, ngược lại là anh càng phải đề phòng!” Đế Anh Thy hô hấp bất ổn

Tư Hải Minh nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, có chút dao động như gợn sóng “Anh cái gì cũng không nhìn thấy”

Ngay lúc này, một tay đặt phía sau lưng nàng di chuyển xuống, rơi vào vị trí xương cụt nhẹ nhàng vuốt ve

Cách nhau miếng vải nhưng phảng phất như chạm vào da thịt nóng bỏng

Đế Anh Thy thân thể run rẩy, đầu óc lập tức kịp phản ứng, giật tay anh ra, đẩy anh ra “Tư Hải Minh, Anh tránh ra!” Tư Hải Minh mắt đen khóa chặt nàng như ác ma theo đuôi “Thy, phản ứng mạnh”

“Tư Hải Minh đừng nghĩ rằng để anh đến đảo Trân Châu liền muốn làm gì thì làm! Tôi lúc nào cũng có thể cho anh ra ngoài!” Đế Anh Thy hạ giọng, tức giận

“Em sẽ không” Tư Hải Minh nói

Câu nói của anh khiến cho Đế Anh Thy giận không kiềm được, không muốn nói nhiều lời tay chỉ ra cửa phòng trang phục “Ra ngoài!”

Tư Hải Minh đứng bất động

Đế Anh Thy tức giận tiến đến kéo quần áo của anh “Anh đi ra…A…”

Một giây sau tay liền bị Tư Hải Minh nắm chặt như gộng sắt, tiếp theo người bị anh ôm thật chặt

“Một tuần không gặp em, so với con anh còn nhớ em hơn” giọng khàn khàn của Tư Hải Minh ở cổ vang lên, khí nóng lang tỏa ra cổ khiến cho Đế Anh Thy tê cả da đầu, không khỏi giãy giụa

“Tư Hải Minh, anh buông ra!”

“Chớ ảnh hưởng đến con”

“…”Đế Anh Thy vô ý thức cứng lại. Nếu anh nghĩ cho con thì sẽ không làm như vầy. Nhưng nàng vẫn không dám làm lớn chuyện. Những đứa trẻ khác nàng không lo lắng lắm chủ yếu là Bảo My tuổi còn nhỏ nhưng lại rất khó ngủ?

Cũng may Tư Hải Minh chỉ ôm nàng chứ không làm gì khác, chỉ là anh muốn được ôm một cái

Chỉ vậy thôi nhưng cũng đủ làm cho Đế Anh Thy toàn thân đều kháng cự!




“Anh đã ôm đủ chưa?” Đế Anh Thy hết chịu đựng nổi cũng phải lên tiếng

“Tốt rồi”

Tiếng đập cửa vang lên Đế Anh Thy sửng sốt một chút, đẩy Tư Hải Minh ra, quay người đi ra khỏi phòng trang phục

Liền nhìn thấy Đế Hoàng Minh

Đế Hoàng Minh âm lãnh ánh mắt lướt qua Đế Anh Thy nhìn về phía sau Tư Hải Minh đang đi ra, mở lời nói “Thăm con xong chưa?”

“Rồi” Thần sắc Tư Hải Minh thản nhiên bước ra ngoài

Đế Hoàng Minh nhìn hành động không được tự nhiên của em gái nói “Đồ vật phòng thân có thể dùng một chút”

“…vâng…” Đế Anh Thy càng không được tự nhiên

Đến khi anh cả rời đi Đế Anh Thy mới ngồi xuống ghế salon. Nàng rất muốn dùng chẳng qua lúc đó không nghĩ tới…

Nàng còn muốn đánh thuốc mê anh, sau đó cho người khiên Tư Hải Minh ra khỏi đây nhưng nếu như để bọn trẻ biết Mẹ dùng thủ đoạn này với Ba sẽ không cảm thấy Mẹ xấu sao?

Nói cho cùng Đế Anh Thy trước mặt Tư Hải Minh có vẻ như rơi vào thế hạ phong

Mặc kệ nàng có đầy đủ đồ vật phòng thân đều sẽ bị Tư Hải Minh áp chế…

Ngày thứ hai Đế Anh Thy tự mình chuẩn bị cơm cho bọn trẻ, Đế Bắc Lẫm đứng bên cạnh trợ giúp

“Tại sao để cho mẹ nấu cơm? Bảo Nam không quá cao hứng hỏi

“Mẹ không nên làm cái gì cả!” Bảo Vỹ nói

“Giống như chúng ta chỉ cần ăn là được!” Bảo Long

“Quá cực khổ…” Bảo My

“Sao không để Ba nấu cơm?” Bảo Hân đưa ra biện pháp hay

“Ừm ừm, để Ba nấu cơm!” Bảo An biểu thị đồng ý

Không nói đến việc Mẹ chờ ăn cơm ngược lại các con khẳng định Ba biết làm cơm?

Đế Anh Thy trong đầu tưởng tượng hình ảnh Tư Hải Minh đích thân vào bếp, thật không giống người bình thường…

Đế Anh Thy ngồi xổm xuống, nhìn vào sáu đứa trẻ ôn nhu nói “Không sao, từ lúc mẹ về đảo Trân Châu đều không có nấu cơm cho các con ăn, không muốn ăn cơm của mẹ nấu sao? Mà lại có Bác phụ nên Mẹ không có cực. Yên tâm chơi đi, làm xong Mẹ sẽ gọi các con đến ăn!”

Lúc này Một Hào chạy lại, cọ lấy chân Bảo An, cái đuôi nhỏ lay động không ngừng

“Nhìn xem, Một Hào tìm các con chơi đấy, đi chơi đá banh với Một Hào đi” Đế Anh Thy dỗ dành bọn trẻ
“Vâng ạ!” Sáu đứa bé chạy ra ngoài cùng với Một Hào

Đế Bắc Lẫm vừa trang trí đồ ăn vừa nói thầm “Anh cả anh hai không phải đang ở đây sao? Tại sao không chăm sóc bọn trẻ?” Làm lòng anh rất khó chịu muốn đi cùng bọn trẻ!

Bởi vì sáu đứa trẻ đang ở đảo Trân Châu nên ba anh trai đều gác lại công việc cố ý chăm sóc nhưng thật ra là do Tư Hải Minh cũng có mặt nên không được mất cảnh giác

Bọn trẻ vừa đi, Tư Hải Minh đến

Đi đến bên cạnh Đào Anh Thy nhìn xem nàng đang nấu canh, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt Đế Anh Thy mà nói “Anh vẫn không quên hương vị đồ ăn mà em đã nấu trước kia”

“Cái gì? Cậu còn sai Anh Thy nấu ăn cho cậu sao? Muốn chết à?” Đế Bắc Lẫm cầm dao phay trên tay như muốn chém người

Đế Anh Thy cũng ngạc nhiên nhớ lại lúc nào mình đã nấu cho Tư Hải Minh ăn chứ? Nàng chỉ là nấu cho bọn nhỏ…

“Em quên rồi? Tại căn hộ” Tư Hải Minh không quan tâm Đế Bắc Lẫm đang phát điên, chỉ tập trung vào khuôn mặt của Anh Thy

Đế Anh Thy nhớ lại, lúc đó chỉ là thuận tiện thôi

Đó cũng gọi là cơm sao?

“Anh Thy, tên ngốc này còn bắt em làm cái gì nữa? Nói hết ra anh tuyệt đối sẽ chém chết hắn!”

“Không có, lúc đó chỉ thuận tiện nấu mì thôi” Không biết cái này có cái gì đáng giá mà nói!

“…nấu mì?” Đế Bắc Lẫm ngu ngơ sau đó tiếp tục phát điên “Nấu mì cũng không được! Không có tay hay sao? Tại sao lại để Anh Thy nấu cho cậu ăn!”

“Cần người phụ sao? Anh cũng có thể” Tư Hải Minh đi đến nơi trang trí đồ ăn mà phụ, chủ động làm người phụ bếp

“Tôi nói cậu có nghe hay không? Ở đây là đảo Trân Châu, tôi có thể khiến cho cậu có nhà mà về không được!”

“Bác ơi!”

“…” Đế Bắc Lẫm quay đầu, nhìn phía dưới đang ôm đùi mình là Bảo Long, cậu bé đang ngước lên nhìn anh, anh vội vàng thu dao lại liền trở mặt ôn nhu mỉm cười “Có việc gì không?”

“Cháu có thể đi phòng phẫu thuật của chú xem một chút được không?”

“Cháu muốn xem?”

“Vâng ạ!”

“Đi, Bác dẫn cháu đi!” Đế Bắc Lẫm liền ôm lấy cậu bé rời đi mà quên luôn sự việc đang ở phòng bếp

“…” Đế Anh Thy. Anh ca như vậy là bỏ mặt mình ở cùng Tư Hải Minh sao? Mấu chốt nàng cũng không nghĩ sẽ đối mặt với Tư Hải Minh! “Anh cứ ra ngoài, không cần anh giúp!”

“Chúng ta sống chung hòa bình với nhau hơi khác so với những gì anh tưởng tượng” Tư Hải Minh nói




Đế Anh Thy cắn răng, có thể nào nàng sẽ hủy giao dịch vì không đấu nổi ý tứ? nên đành phải nói “Anh cũng sẽ không!”

“Em có thể dạy anh”

Đế Anh Thy giận từ trong lòng, trực tiếp ném đồ đang nắm trên tay vào mặt anh

Tư Hải Minh đưa một tay bắt lấy, so với bóng chày thì anh bắt còn chính xác hơn, Đế Anh Thy ném qua là cái thìa

Tư Hải Minh đi lên trước

Đế Anh Thy hơi phòng bị nhìn anh nhưng mà Tư Hải Minh chỉ tiến lên đứng cạnh nồi nước sôi đang ở trước mặt, lấy thìa anh đang bắt được mà khuấy, hỏi “Cho muối vào sao?”

Đế Anh Thy không biết anh làm cái gì. Chẳng lẽ anh biết nấu cơm thật? Ba năm đó anh đã học nấu cơm cho sáu đứa trẻ ăn. Cũng giống như từ đầu nàng cũng như thế khi có sáu đứa trẻ? Cho nên nàng vì vị giác của bữa cơm trưa mà nói “…không có”

Tư Hải Minh đem nửa hộp muối đổ vào nồi nước khiến cho thái dương Đế Anh Thy giật giật, nàng thật sự không nên vì dáng vẻ tự tin khi vào bếp của anh mà tin tưởng anh biết nấu!

Đã đến giờ ăn cơm trưa…

Ba vị Đế gia ăn canh, xém chút đầu lưỡi bị cắn trúng vì QUÁ MẶN!

Nhưng bởi vì cơm trưa chính tay em gái nấu nên không nói câu nào, im lặng không lên tiếng mà uống canh. Sáu đứa bé đôi mắt to nhanh như chớp di chuyển nhìn đồ ăn, câu nào cũng không nói

Đế Anh Thy hớp một miếng canh, biểu lộ một lời cũng không nói hết. Nàng nhìn qua thần sắc Tư Hải Minh đang ngồi đối diện, uống một chén lớn, mặt không đổi sắc

Kỳ lạ Tư Hải Minh cho rất nhiều muối vào sau đó nàng đã cố gắng xử lý nhưng mà vẫn rất là khó nuốt

Nàng hoài nghi khi anh uống hết chén canh, như vậy muốn tăng huyết áp sao!

“Bỏ canh đi” Đế Anh Thy biết những người khác khó nói nên bản thân đành phải lên tiếng bởi vì là ‘Tư Hải Minh làm’. Người lớn thì nàng mặc kệ nhưng nàng không thể để con của nàng ăn đồ mặn như vậy

“Anh Thy tại sao lại muốn bỏ? Không phải canh rất ngon sao?” Đế Bắc Lẫm biểu thị không hiểu

“Anh Thy nấu so với cậu ba nấu còn tốt hơn nhiều” Đế Hạo Thiên nói trái với lương tâm mình

“Vẫn được” Đế Hoàng Minh lên tiếng

“So Minh Uyển đầu bếp làm tốt” tiếp theo là Tư Hải Minh lên tiếng

“Siêu ngon!” Bảo Nam tiếp lời

“Con rất thích ăn đồ Mẹ nấu!” Bảo Vỹ

“Thật…rất ngon…” Bảo My




“Anh cả anh hai anh ba, không được dạy bọn nhỏ nói dối, cái nào ngon? Mặn muốn chết!” Đế Anh Thy nói

Ba người anh trai thần sắc không được tự nhiên

Đế Bắc Lẫm lời nói trong miệng còn yếu ớt nhưng vẫn kiên trì “Anh cảm thấy uống ngon à…”

“Canh mặn sao?” Tư Hải Minh nhìn về phía con “Ba nấu”

“…” Sáu đứa trẻ biểu lộ cảm giác nhẫn nại khi nghe câu trả lời của Ba

“Cài gì? Cậu làm? Ta nói thật là khó ăn!” Đế Bắc Lẫm quay thái độ

“Trên thế giới này không tìm đâu ra món nào khó ăn hơn!” Đế Hạo Thiên chịu đựng lật bàn

Đế Hoàng Minh không nói lời nào, sắc mặt âm trầm

“Anh Thy, còn những món kia là cậu ta làm?” Đế Bắc Lẫm liền nắm tay em gái hỏi “Anh cho bỏ hết”

“…đều là anh ấy làm” Đế Anh Thy một lời khó nói hết “Đều muốn bỏ hết không có ăn”

Biểu lộ cứng đờ từ ba người anh trai, nhất là Đế Hoàng Minh cùng Đế Hạo Thiên ánh mắt cùng nhìn về phía Đế Bắc Lẫm như muốn giết người, bởi vì nếu không phải do Đế Bắc Lẫm rời khỏi phòng bếp thì làm sao có tình huống này xảy ra! Còn cho Tư Hải Minh có cơ hội lại gần Anh Thy!

Đế Bắc Lẫm buồn bực mà cúi đầu ăn cơm, nuốt cơn giận theo cơm vào bụng

Đế Anh Thy chột dạ lại vô tội, nàng muốn làm nhưng Tư Hải Minh cứ đòi làm, cường thế lại bá đạo. Cuối cùng chủ bếp lại là Tư Hải Minh còn nàng là phụ bếp

Nếu không phải nàng ở bên cạnh hướng dẫn thì thức ăn trên bàn hôm nay cũng đều mặn như canh . Xin hãy đọc truyện tại ++ TR UMTRUYEN.ne t ++

Đây chính là bữa ăn chưa từng có, không giống như một bữa ăn!

Ban ngày dẫn bọn trẻ đi chơi tại đảo Trân Châu, đi dạo bờ biển, bọn trẻ mặt áo tắm, thân thể tròn trịa rất đáng yêu

Buổi tối thì dẫn bọn trẻ đi xem cuộc thi đấu bóng rổ, những cầu thủ ra sân, là trận đấu quốc tế bầu khâu khí rất hào hứng

Dẫn sáu đứa trẻ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, Bảo My ngồi trên đùi của Đế Hạo Thiên, Bảo Vỹ thì ngồi trên đùi của Đế Hoàng Minh, Bảo Nam. Ba cậu bé Bảo Long và Bảo An thì ngồi ghế riêng. Mỗi người Bác trên tay đều nắm theo đồ ăn vặt để cho bọn nhỏ ăn

Đế Anh Thy cũng nắm một hộp đồ ăn vặt, đều là đồ ăn mà Đế Bắc Lẫm trước khi ra ngoài làm cho. Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh và cũng không ngon bằng tự mình làm

Tư Hải Minh thì ngồi cạnh Đế Anh Thy, thật sự ba người anh không muốn sắp xếp như vậy nhưng đây là yêu cầu của cháu cưng. Ai còn ý kiến gì? Dù cho có ý kiến thì cũng chỉ để ở trong lòng mà chịu đựng!

Cuộc thi đấu bắt đầu diễn ra, bọn trẻ cùng người lớn đều say sưa theo dõi, mặc dù bọn trẻ xem cũng không hiểu chiến lược cùng phạt bóng là cái gì, nhưng bóng lọt lưới là có biết!

Đế Anh Thy một tay nắm đồ ăn một tay lấy ăn ánh mắt thì say sưa theo dõi trận đấu, bên cạnh có một cánh tay với vào hộp đồ ăn vặt của nàng

Đế Anh Thy không quay mặt nhìn bởi vì không cần nhìn cũng biết đó là Tư Hải Minh
Nàng sợ trong bóng tối Tư Hải Minh sẽ động thủ với nàng, cũng may là không có. Đến khi trận đấu kết thúc Tư Hải Minh đều ngay ngắn thẳng thắn, ăn đồ ăn vặt cùng nàng thì điều này không tính

Bọn nhỏ buồn ngủ ngáp dài không xem nữa cho nên cuộc đấu chưa đến hồi kết thì cả nhà nàng đều phải về sớm

Dù sao dẫn bọn nhỏ đi để bọn chúng mở mang kiến thức thôi chứ thắng thua thì không quan trọng

Thứ bảy chơi nguyên một ngày, đến ngày thứ hai là chủ nhật buổi sáng Đế Anh Thy chơi cùng bọn nhỏ tại đảo Trân Châu, Tư Hải Minh thì luôn luôn không vắng mặt. Ngồi bên cạnh chăm chú nhìn mấy mẹ con chơi đùa

Từ lần trước Tư Hải Minh tiến vào phòng trang phục ôm nàng về sau anh không lại gần đến nàng

Đế Anh Thy nghĩ đây không giống như tác phong của Tư Hải Minh, chẳng lẽ là ba anh trai của nàng đã uy hiếp sao?

Nhưng Tư Hải Minh là loại người nào mà dễ bị uy hiếp chứ? Anh có sáu đứa bé ở đây nên muốn làm gì đều có thể làm còn tạm được…

Bất kể như thế nào đừng tiến lại gần mình là được

Nhìn sáu đứa trẻ thay phiên nhau cho Một Hào ăn, Đế Anh Thy có chút xuất thần

Ngày mai đến ngày đi học, hôm nay phải đi rồi, nàng muốn đi theo sao?

Ngày đó trước khi rời khỏi Kinh Đô có hứa với sáu đứa nhỏ là Mẹ sẽ cùng ‘trở về’, lúc ấy nàng đã hứa như thế…

Tần Kính Chi đang ngồi ở ghế nằm bên trong nhắm mắt dưỡng thần, kì thật là trong đầu anh chỉ có hình ảnh của Anh Thy. Ngày đó anh mang theo cảm xúc tan nát trở lại vườn nho, nhớ lại câu nói của Anh Thy

Không có Tư Hải Minh cũng sẽ không nghĩ đến anh, nàng ai cũng không lựa chọn

Anh ấy nghĩ đến việc phải làm sao khiến cho Anh Thy từ bỏ suy nghĩ ấy?

Là có cơ hội để nàng thay đổi suy nghĩ à?

Giống như việc có người cũng nói cả đời không muốn kết hôn nhưng cuối cùng vẫn kết hôn, nghĩ rằng cả đời sẽ không sinh con cuối cùng vẫn sinh con

Ai có thể đảm bảo chuyện sau này chứ?

Cho nên, nếu hiện tại anh từ bỏ cả đời này sẽ không có hi vọng…

Âm thanh non nót của con nít truyền từ xa xa tới tai khiến cho Tần Kính Chi sửng sốt một chút. Anh ngồi dậy sau đó nhìn nơi xa xuất hiện bọn nhỏ, đằng sau là Đế Anh Thy, ba người anh trai và cũng có Tư Hải Minh…

Anh liền vội đi ra…

“Chú ơi!” Sáu đứa bé lễ phép gọi

“Các cháu khỏe không” Tần Kính Chi nói “Anh cả, anh hai, anh ba, Anh Thy…” Lúc nhìn sang Tư Hải Minh câu nào cũng không nói. Anh ấy có thể làm như không thấy…

“Chú ơi ở đây thật nhiều nho!” Bảo Vỹ chỉ vào dây leo bên trên là trái nho, kinh ngạc biểu lộ “Đây chính là cây nho à?”

Tần Kính Chi cười “Đúng vậy, nơi này có cả một rừng nho, ăn không bao giờ hết, có thể ăn lúc nào cũng được”




“Rượu đỏ là dùng nho làm sao?” Bảo Nam hỏi

“Đúng rồi, thật là thông minh” Tần Kính Chi khen

Bảo Hân tiến vào dây cây nho bên trong, ở bên trong nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn ra bên ngoài “Ở đây chơi rất thích! Các anh chị tới đây!”

Sáu đứa bé toàn bộ tiến vào bên trong…

“Bác sẽ chơi cùng các cháu!” Đế Bắc Lẫm cũng chui vào

Tần Kính Chi nói “Anh cả anh hai đi đình ngồi nghỉ mát đi! Em đi lấy rượu”

Trừ Đế Bắc Lẫm cùng sáu đứa bé, còn lại toàn bộ đều đi đình nghỉ mát

Tần Kính Chi lấy loại rượu ngon nhất tiếp khách

Loại Đế Anh Thy uống không giống mọi người, không có độ

“Anh Thy dễ say uống cái này đi! Anh làm đảm bảo không có độ nên không say” Tần Kính Chi rót cho nàng. Đế Anh Thy vô ý thức nhớ lại lần trước ra biển uống say rồi cùng Tư Hải Minh tại du thuyền sảy ra sự tình để ánh mắt nàng lại lấp lóe

Rượu Tần Kính Chi rót cho hai anh trai thì ngược lại, tất nhiên cũng rót thêm cho Tư Hải Minh có loại kia khí tràng, không cho anh ấy rót rượu, ngược lại để cho mình có tâm tình bối rối bất an

Khi nhìn đến Tư Hải Minh xuất hiện trạng thái này, Tần Kính Chi trong lòng chính là nặng trĩu

Tại sao lại cho Tư Hải Minh lên đảo Trân Châu? Bọn nhỏ đến là chuyện rất bình thường, nhưng đảo Trân Châu không phải một mực đề phòng Tư Hải Minh sao? Lúc trước anh ấy để cho Tư Hải Minh lên đảo Trân Châu còn bị các anh trai giáo huấn cho một trận…

Khiến cho lòng của anh ấy không khỏi khẩn trương, chẳng lẽ có vấn đề gì…

“Bọn nhỏ đến đây lúc nào?” Tần Kính Chi hỏi

“Khuya ngày hôm trước, chín giờ tối đến. Hôm qua ăn cơm trưa xong ra ngoài chơi một ngày, cũng không biết mệt” Đế Anh Thy cưng chiều cười cười

Tư Hải Minh không tự chủ được nhìn khuôn mặt nhỏ đang cười của Đế Anh Thy

“Bọn nhỏ có sức khỏe như vậy là tốt, người lớn chơi cùng đều không chịu nổi” Tần Kính Chi nói “Vậy hôm nay sẽ về lại Kinh Đô rồi?”

Đế Anh Thy nghĩ đến việc ngày mai đi học nên hôm nay khẳng định sẽ đi…

“Ăn cơm tối xong đi” Tư Hải Minh nói

Hai ngày trôi qua thật là ngắn

Tần Kính Chi nhìn về phía Anh Thy, kiềm không được mà hỏi “Anh Thy cũng đi sao?” Anh ấy hy vọng câu trả lời phủ định từ Anh Thy bởi vì trong lòng Anh Thy hiện tại không nghĩ đấy là con của mình nên đã không cùng Tư Hải Minh ở cùng nhau thì không cần thiết đi như vậy…

Đế Anh Thy bị hỏi đến có chút không được tự nhiên

Nói không đi thì không được với con. Nói đi thì Tư Hải Minh ở bên cạnh nhìn chằm chằm…




“Thy, nếu không muốn đi thì có thể để lần sau” Tư Hải Minh phi thường mà mở lời thay nàng giải vây

Đế Anh Thy có chút nghi ngờ tai mình nghe được, có phải là nghe lầm không?

Anh không phải là muốn thời thời khắc khắc đều đưa nàng về Kinh Đô sao?

Kịp phản ứng lại, có thể đây là chiến lược của Tư Hải Minh, bởi vì anh biết chỉ cần bọn trẻ không buông tay nàng liền không có cách nào. Mà Tư Hải Minh chỉ cần đứng bên cạnh thôi cũng đạt được mục đích của anh rồi!

“Anh thật lòng” Tư Hải Minh dường như nhìn ra nội tâm của Đế Anh Thy

“Bọn trẻ sẽ lôi kéo em không buông, anh giúp được sao?” Đế Anh Thy cố ý làm khó dễ

“Được” Tư Hải Minh đáp ứng, thanh âm lộ ra càng thêm trầm thấp cùng ôn nhu

Đế Anh Thy ánh mắt khẽ run, anh lại còn nói ‘được’? Cái này không giống những gì mà nàng nghĩ…

“Vậy thì để tôi xem cậu sẽ hỗ trợ thế nào” Đế Hạo Thiên nói

Đế Hoàng Minh im lặng không nói, sắc mặt vẫn như vậy mà trầm tĩnh

“Em đi xem bọn nhỏ một chút” Đế Anh Thy đứng dậy đi tìm con

Bọn nhỏ chạy khắp nơi ở vườn nho, chơi vô cùng vui sướng

Bảo Nam tay nhỏ còn ôm hai chùm cho thật lớn “Mẹ ơi nhìn con này!”

Đế Anh Thy cười đi qua “Có ăn sao?”

“Có ạ, rất ngọt!” Bảo Nam nói

“Mẹ ơi, nhìn này, còn sâu!” Bảo Vỹ mở bàn tay nhỏ ra

“…”Đế Anh Thy tê cả da đầu nhưng trên mặt vẫn ôn nhu cười, chỉ là nụ cười có chút nhát gan. Vẫn giống như trước đây rất thích côn trùng à, vẫn là không thay đổi sở thích?

“Mẹ ơi nhìn trên đầu con này!” Bảo Long chạy tới, lôi kéo theo Bảo My

“Là Bác làm…” Bảo My nói

Là dùng dây của cây nho kết thành vòng tròn, mỗi người một cái mà đội, rất là đáng yêu

“Thật là đẹp” Đế Anh Thy vừa nói xong liền có một vòng được đội lên đầu nàng, quay người lại chính là Đế Bắc Lẫm

“Anh Thy cũng có”

Bảo Hân từ phía sau xuất hiện, ôm đôi chân dài của Bác, mắt to lóe sáng “Mẹ ơi mau nhìn con!”

Đế Anh Thy cười vuốt xuôi mũi nhỏ thon của cô bé. Sau đó phát hiện hình như thiếu mất một đứa “Bảo An đâu?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom