• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1314-1320

Edit By Trà Nữ Lê

“Đi, chúng ta nói chuyện tí” Đế Bắc Lẫm giữ chặt Đế Anh Thy rời đi

Tư Hải Minh mắt đen, khí tràng thâm trầm, áp lực thấp cực kì

Vừa tới cổng…

“Mẹ đi đâu à?” Sáu đứa bé vội vàng chạy đến, đằng sau Tư Thái Lâm cũng rất khẩn trương

Đế Anh Thy khóe miệng cứng lại “Không có, Mẹ với Bác nói chuyện một chút, sẽ trở lại ngay”

“Chẳng lẽ Bác muốn dẫn Mẹ về đảo Trân Châu sao?” Bảo Nam rất tức giận mà nhìn về phía bác

Bác Đế Bắc Lẫm vội nói “không có không có, bác đâu có xấu như vậy”

Sáu đứa bé lại nhìn về phía Đế Hạo Thiên

“Đừng nhìn bác, bác sẽ không làm những chuyện như vậy đâu” Đế Hạo Thiên nói

“Chơi cùng với Tư Thái Lâm đi, Mẹ xuống dưới nói chuyện xong sẽ lên, chẳng lẽ không tin lời mẹ nói sao?” Đế Anh Thy ôn nhu nói

“Vậy mẹ phải nhanh lên một chút, các con sẽ chờ mẹ với bác!” Bảo Vỹ nói

“Được”




Xuống dưới cư xá hoa viên ở dưới lầu, Đế Anh Thy nói “Anh hai, anh ba yên tâm đi, em sẽ trở về. Chẳng qua là em không muốn chờ đến nữa đêm bọn nhỏ ngủ rồi đi. Em chỉ muốn nói trực tiếp với bọn trẻ rằng mẹ sẽ về đảo Trân Châu, rồi thời gian ngắn mẹ sẽ quay lại”

“Không cần gấp như thế, không đi cũng không sao” Đế Bắc Lẫm ôn nhu mà nhìn nàng

Đế Anh Thy rất ngạc nhiên “Anh hai, anh ba muốn nói với em là chuyện này sao…”

“Anh và anh ba em đi trước, em ở lại thêm hai ngày nữa đi!” Đế Hạo Thiên nói “Các anh không phải không nhận ra, em không rởi khỏi con được”

“Lúc trước quyết định sẽ thôi miên chính là lo lắng mình sẽ như thế này!”

Đế Anh Thy rũ ánh mắt xuống, không sai, cả đời sẽ không qua lại với Tư Hải Minh nhưng mấu chốt vẫn là con cái. Chỉ cần nàng nhớ đến con liền nhất định sẽ không nhịn được mà lén lút đi nhìn con, nhìn thấy con rồi nàng cũng không tự tin mà không ra mặt

Thế nhưng là ai ngờ người tính không bằng trời tính rằng lúc thôi miên chuyện gì cũng không nhớ thì lại gặp lại Tư Hải Minh…

Thật giống như là mặc kệ nàng trốn chạy cuối cùng cũng không thoát được…

“Tóm lại là em muốn trở về, càng níu kéo sẽ càng làm cho Tư Hải Minh đắc ý…” Đế Anh Thy trong lòng rất khó chịu . ngôn tình ngược

Một bên nàng không nghĩ sẽ khiến các anh trai thất vọng, để các anh cảm thấy mình vừa khôi phục trí nhớ liền không muốn về đảo Trân Châu; một bên khác nàng không thể để cho Tư Hải Minh cho là nàng có thể bị con cái ngăn cản và khiến anh sẽ vọng tưởng

“Đương nhiên là muốn trở về! Hình chụp cô dâu cũng đã gởi cho anh cả, em yên tâm, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sáng mai đã có mặt ở bên này” Đế Hạo Thiên đoán ra ý của nàng

“…” Đế Anh Thy




Đế Hạo Thiên một tay khoác lên vai của em gái “Anh cả nhiều nhất ở đây hai ngày sẽ trở về, đến lúc đó hãy cùng anh cả về”

“Vậy anh hai và anh ba đâu?” Đế Anh Thy hỏi

Đế Bắc Lẫm kéo Đế Hạo Thiên đi sang một bên. Đế Bắc Lẫm kéo tay nhỏ của Đế Anh Thy và nắm trong lòng bàn tay anh “Các anh đêm nay sẽ đi, chờ bọn trẻ ngủ”

“Chuyện này không được à vừa rồi bọn trẻ còn nói phải chờ chúng ta cùng trở về, các anh làm vậy là nói mà không giữ lời sao?” Đế Anh Thy nói

“Cho nên các anh mới nói chờ bọn trẻ ngủ à, bọn trẻ tỉnh lại thì các anh không thể đi nổi” Đế Hạo Thiên rất hiểu bản thân mình

“Các anh có biết bọn trẻ nói với em cái gì không?”

“Có phải nói bác rất phi thường?” Đế Bắc Lẫm thần sắc vui mừng

“Nói mỗi lần các bác đi đều lén lút không để cho các con biết”

Khuôn mặt biểu lộ vui vẻ của hai anh lập tức biến mất

“Thật…nói thế thật sao?”

“Ừm”

“Là chúng ta đã làm tổn thương bọn trẻ, sau này không thể làm như vậy nữa!” Đế Bắc Lẫm không vui nhìn về phía Đế Hạo Thiên

“…” Đế Hạo Thiên nghĩ là lỗi của anh sao?
“Không thể chờ anh cả đến cùng đi sao?” Đế Anh Thy hỏi

“Anh cũng muốn vậy! nhưng mà công chuyện của công ty không thể chậm trễ, ánh mắt nhìn vụng trộm chằm chằm vào em không thể phớt lờ một khắc” Đế Hạo Thiên nói “Anh ba em có thể ở lại”

“Em có việc” Đế Bắc Lẫm vội nói

“Anh ba có việc gì sao?” Đế Anh Thy biết rất rõ nghề của anh ba là nghề tự do, người không biết còn tưởng anh bị thất nghiệp nữa kìa

“Có! Anh gần đây tiếp cái đại đan, thật là làm cho anh nghĩ đế nát óc đều không nghĩ ra phải trị như these nào” Đế Bắc Lẫm bất đắc dĩ

Đế Anh Thy thật khó để tưởng tượng điều gì làm cho anh ba rời khỏi sáu đứa trẻ mà anh yêu quý nhất và quay về đảo Trân Châu

“Cho nên đêm nay buộc phải đi?” Đế Anh Thy hỏi

“Ừm, đến lúc đó hãy cùng anh cả trở về, đừng có lại níu kéo và đừng để thằng nhãi Tư Hải Minh kia lợi dụng sơ hở” Đế Hạo Thiên nói

“Em biết rồi”

“Anh Thy à, lúc ra biển Tư Hải Minh có khi dễ em không?” Đế Bắc Lẫm hỏi

“Không có. Em hiện tại đã lấy lại trí nhớ, anh ta dám bắt nạt em sao? Không sợ em sẽ vạch mặt anh ta à” Đế Anh Thy trong đầu lóe lên hình ảnh kích thích, không sợ mà nói

“Vậy là tốt rồi! Nếu đối phó không được nhất định phải nói cho các anh, các anh sẽ lấy lại công đạo cho em. Em bây giờ là người có gia đình, ai cũng không cần sợ, cần giết người các anh sẽ thay em giải quyết hậu quả. Có biết không?” Đế Hạo Thiên che chở em gái

“Em biết”

“Còn có chuyện này, chổ ở này cần phải đổi rồi?” Đế Hạo Thiên hỏi




Đế Anh Thy ngẩn đầu hướng mắt nhìn lên, so với nàng hiện tại đúng là chênh lệch cách xa vạn dặm. Nhưng nàng từng là Đào Anh Thy, vẫn luôn bắt đầu từ dạng này nên sẽ không vì đã ở trong tòa thành liền ghét bỏ nơi này

Hơn nữa, nơi này là nhà ở của dì Hà

“Anh Thy, nhà tốt đã mua, là nơi cao nhất sang nhất tại Kinh Đô, dù so với cung điện của chúng ta tại đảo Trân Châu là kém xa nhưng mà vị trí rất tốt, có thể quan sát Kinh Đô trong tằm mắt, ban đêm đứng ở ban công có thể nhìn thấy cảnh đêm đẹp nhất. Mọi thứ đang sửa chữa, lần sau đến bọn anh có thể vào ở được rồi”

Đế Anh Thy không nghĩ đến hành động nhanh gọn của các anh, nàng không nghĩ sẽ dời…

“Anh hai biết Anh Thy đang nghĩ cái gì, bọn nhỏ càng lúc càng lớn, đến lúc đó em và bọn trẻ đều ngủ không ngon. Căn nhà trọ này cứ thuê người vệ sinh định kì, sẽ giữ y nguyên mọi thứ” Đế Bắc Lẫm chu đáo

“Ừm, tốt rồi”

Tư Hải Minh đứng tại ban công nhìn xuống, có thể thấy được ba anh em nhà họ Đế trong vườn hoa

Trên người điện thoại vang lên, nghe, giọng Chương Vỹ truyền đến “ngài Hải Minh đã xác định anh ba nhà họ Đế mua căn nhà để Đế tiểu thư đứng tên”

“Biết” Tư Hải Minh cúp điện thoại

Điều anh mong chờ chính là thời khắc này. Đã sớm muốn đổi nơi ở thoải mái chút cho Đế Anh Thy, để nàng đến Minh Uyển thì cần phải có thời gian. Nếu nơi ở mà của anh thì khẳng định nàng sẽ không cần

Như vậy, để cho Đế gia nhìn thấy em gái của mình ở trong căn hộ này thì anh cần phải dùng chút thủ đoạn

Nàng tất cả đều không cần làm gì, không cần người đàn ông khác nhọc lòng. Anh làm tất cả đều vì nàng. Mà nàng cũng chính là anh…

Đưa tay, mở điện thoại, mở album ảnh ra
Edit By trà Nữ Lê

Bên trong là những tấm ảnh chụp cô dâu, cùng Đế Anh Thy và con

Anh chọn một tấm, dùng phần mềm cắt gọt hình ảnh, xóa hết sáu đứa bé đứng bên cạnh chỉ còn lại anh và nàng bức ảnh chụp cô dâu

Gốc dưới bên trái một bàn tay nhỏ thịt thịt lộ ra, bên phải là Bảo Vỹ. Chẳng cái này không ảnh hưởng cảm xúc của Tư Hải Minh nên không sao

Một đôi mắt am hiểu sâu nhìn chằm chằm vào mặt Đế Anh Thy…

Mãi đến sau lưng có tiếng mở cửa, anh mới hững hờ cất điện thoại vào túi quần, quay người

Đế Anh Thy nhìn thấy anh đứng tại ban công, mắt nhìn thấy liền thu hồi ánh mắt

“Mẹ ơi!” Sáu đứa bé từ trong phòng ra tới

Bảo Vỹ nũng nịu bổ nhào vào đùi của mẹ “thật là mẹ đã trở về!”

“Bác cũng trở về!” Bảo Nam vui mừng

Đế Bắc Lẫm nhìn trước mặt mình bọn trẻ, đẩy Đế Hạo Thiên ra hiệu anh hãy nói việc về đảo Trân Châu

Đế Hạo Thiên nhíu mày, không động tĩnh

Mà Đế Bắc Lẫm cũng không thể mở miệng được.

Mãi cho đến khi bọn trẻ muốn đi ngủ, hai anh trai cứ trông cậy đùn đẩy cho nhau

Đế Anh Thy đứng tại giường, chỉ có thể nàng phải tự nói “Bác sẽ phải về đảo Trân Châu, các con cưng của mẹ hãy nói gì với bác đi?”

“Mẹ ơi, không cho phép đi!” Bảo Nam một phát bắt được váy của mẹ




Bảo Vỹ đáng thương hỏi “Mẹ sẽ…sẽ đi sao?”

“Mẹ không đi” Đế Anh Thy nói

“Vậy là tốt rồi” Sáu đứa bé nhẹ nhàng thở ra

“…” Đế Bắc Lẫm

“…” Đế Hạo Thiên

Đế Anh Thy đổ mồ hôi, sắc mặt của các con làm tổn thương cho các bác rồi? Nói gì với các bác nào…

“Bác…” Bảo My nước mắt đảo quanh

“Sau khi bác trở về cháu sẽ gọi video mỗi ngày cho bác” Bảo Vỹ nói

“Vẫn là bác chờ chúng cháu đi ngủ rồi bỏ đi sau? Bằng không sẽ không đi được… Bảo Hân nói

Bảo Nam tiến lên, đem một cái súng đồ chơi nhét vào tay bác “Đây là đồ của mẹ mua cho cháu, cháu rất thích, hiện tại cháu tặng lại cho bác!”

“Khi lớn lên cháu muốn giống như bác là một bác sĩ lợi hại, cho nên lúc bác không có ở đây cháu sẽ ổn định lại tinh thần và học thật giỏi!” Bảo Long nói

“Ừm!” Bảo An đồng ý theo

“…” Đế Anh Thy bật cười, Bảo An thật khả ái, con tổng kết sao?

Tình thế đảo ngược để cho hai người bác lệ nóng quanh tròng, ôm bọn nhỏ không rời, lại không muốn đi

Nhưng không thể được




Cuối cùng vẫn phải chờ bọn trẻ đi ngủ rồi mới đi

Đế Anh Thy muốn đưa các anh xuống lầu, vừa bước đến thang máy bị Đế Bắc Lẫm ngăn lại “Đừng xuống dưới, nhớ kỹ lời anh nói”

“Anh Thy, anh ba đã bắt đầu nghĩ em…” Đế Bắc Lẫm hốc mắt phiếm hồng

“…” Tư Hải Minh đứng sau lưng Đế Anh Thy

Đế Hạo Thiên nhìn về hướng của Tư Hải Minh, hơi lệch hạ mặt “Cùng đi với chúng tôi”

“Tôi không vội” Tư Hải Minh bình tĩnh

“Tôi vội!” Đế Hạo Thiên đôi mắt lăng lệ

“Anh hai, anh ba, các anh đi trước đi, em không sao” Đế Anh Thy nói

Em gái đã lên tiếng, các anh chỉ có thể đi, nhìn em gái vạn lần đều không muốn

Đến khi cửa thang máy đóng lại không nhìn thấy bên ngoài nữa

Đế Anh Thy nhìn xem trên thang máy số màu đỏ nhảy xuống, không quay đầu lại mà hỏi “Tư Hải Minh, tôi có việc nghi ngờ…”

“Nói”

“Liêu Ninh năm đó là treo cổ tự tử mà chết, có liên quan đến anh sao?”

Tư Hải Minh mắt đen hơi run, toàn bộ trên khuôn mặt kéo căng lạnh lẽo mà cứng rắn

Đế Anh Thy xoay người, nhìn vào anh, chỉ như vậy mà nhìn anh chăm chú. Tư Hải Minh chỉ nhếch môi mà không trả lời

“Tôi về chăm sóc con, anh có thể đi” Đế Anh Thy nói, bước qua người Tư Hải Minh
Edit By Trà Nữ Lê

“Tư Thái Lâm ở bên kia anh sẽ cho người giám sát, em không cần lo lắng” giọng Tư Hải Minh trầm thấp kiềm chế cất lên

Đế Anh Thy không nói chuyện, bước chân cũng không dừng lại, mãi cho đến khi vào phòng, đóng cửa lại

Không bao lâu, Đế Anh Thy phải đứng trên ban công nhìn xem xe Tư Hải Minh rời đi chưa

Có Tư Hải Minh giám sát Tư Thái Lâm sau này sẽ không bị ức hiếp nữa

Nàng cũng không thể tự mình đi nuôi Tư Thái Lâm. Tư Triều Vũ mặc dù là người tàn nhẫn nhưng đối với Tư Thái Lâm mà nói dù sao ông ta cũng là cha ruột, vẫn hy vọng nhận được sự yêu mến từ người cha này

Giống như nàng lúc nhỏ, cho dù là bà Nội đối xử rất tốt nhưng mà đôi lúc trong lòng lại nghĩ đến tại sao cha mẹ của mình lại không đối xử với mình như vậy? Tại sao không thể yêu thương mình? Người khác ai cũng được cha mẹ yêu thương còn mình lúc nào cũng bị thiếu thốn…

Nếu như Tư Thái Lâm thật sự muốn rời khỏi Tư Triều Vũ thì hôm nay chắc chắn sẽ nói ra, thế nhưng cậu bé không nói. Thậm chí lúc rời đi còn hỏi nàng Ba sao không đi…

Người Ba này dù có đối xử với cậu bé ra sao thì cậu bé vẫn sẽ lo lắng cho Ba, có thể thấy được tâm tư của con trẻ thuần khiết không tì vết…

Ban đêm Đế Anh Thy nhìn bảy đứa nhỏ ngủ, bọn trẻ đã lớn lên rất nhiều, giường ngủ cũng đã đụng tay chân với nhau




Các anh trai cũng đã sớm cho nàng câng nhắc

Nàng cũng chưa từng nghĩ tới nhưng mà không vì mình thì cũng phải vì bọn nhỏ…

Hiện tại Tư Thái Lâm thường xuyên ở cùng với sáu đứa bé, ngủ cùng một nơi cho nên đổi nhà lớn thêm một chút rất nên

Đế Anh Thy ngồi tại mép giường nhìn một chút bốn cậu bé, mới rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi qua phòng của con gái ngủ

Tần Kính Chi trong phòng uống rượu, chuông cửa vang lên, anh ấy đứng dậy đi qua mở cửa

Đứng phía trước là Kiều Như An, nhìn Tần Kính Chi vẫn đang ăn mặc chỉnh tề mà nói “Ngủ không được sao? Em cũng vậy”

“Uống một chén không?” Tần Kính Chi tránh ra

“Được” Kiều Như An bước vào

Tần Kính Chi rót rượu cho cô ấy, hai người ngồi trước bàn trà, khung cảnh bên ngoài cửa sổ là hình ảnh màn đêm

“Kính Chi, anh có tâm sự sao? Sao lại uống một mình” Kiều Như An hỏi

“Ở vườn nho mỗi ngày uống rượu, đến đây thế nào sẽ không uống rượu chứ” Tần Kính Chi không thừa nhận mình đang có tâm sự




“Anh Thy quan tâm anh, sao anh lại muốn về khách sạn chứ?” Kiều Như An hỏi

“Ở chung cư có nhiều người thì sẽ không tiện” Tần Kính Chi nói. Các anh có gọi điện qua nói có chút chuyện bên này nên qua. Chỉ cần cùng nhau ăn cơm là được rồi. Các anh cũng rất vất vả mới đến đây anh ấy không nên làm phiền.

Tâm sự duy nhất của anh ấy đang nghĩ chính là anh ấy thích Anh Thy và điều này không thể nói cùng với các anh được

Anh ấy hy vọng nhận được sự ủng hộ từ các anh

Bởi vì Tư Hải Minh đã từng làm khổ Anh Thy mọi người đều biết

Nếu như Anh Thy kết hôn, Tư Hải Minh liền có thể sẽ không làm phiền…

“Kính Chi, anh rất thích Anh Thy sao?” Kiều Như An đột nhiên hỏi

Được hỏi làm cho Tần Kính Chi không có một chút phòng bị nào, tay đang nắm chén rượu đều cứng lại, nhịp tim bất ổn. Lúc này anh ấy còn chưa để lộ tâm tư “Em không phải cũng rất thích Anh Thy”

“Kính Chi, anh biết em nói đến ở đây không phải là bạn bè cũng không phải người thân, mà làm nam nữ. Anh cũng không cần thừa nhận, em thấy rất rõ, ánh mắt anh nhìn Anh Thy không giống” Kiều Như An nói

Ý thức Tần Kính Chi hơi hoảng, ánh mắt sao? Ánh mắt anh ấy nhìn Anh Thy có gì không đúng? Anh ấy cảm thấy rất bình thường mà…
Edit By Trà Nữ Lê

“Thế nhưng tại sao anh không tỏ tình với Anh Thy? Nếu như tỏ tình thì người khác sẽ không còn cơ hội ngấp nghé” Kiều Như An nói

Cô ấy dùng từ “ngấp nghé” giống như Đế Anh Thy là thuộc về Tần Kính Chi, còn Tư Hải Minh là cướp người

Tần Kính Chi trầm ngâm không nói…

Anh ấy vẫn không hiểu, người từng làm tổn thương Anh Thy sao lại còn mặt mũi mà quấn lấy!

Anh ấy không nghĩ Anh Thy sẽ nhận hai lần tổn thương!

“Còn nữa, nếu anh không tỏ tình Anh Thy sẽ không biết, sau này anh sẽ không tiếc nuối sao?” Kiều Như An hỏi “Nói thật em biết anh tại sao lại do dự, bởi vì em cũng như thế…”

“Em?”

“Trước kia không phải em đã từng nói với anh em có người thích sao? Thân phận của anh ấy rất tôn quý, ở trước mặt anh ấy nói câu nào cũng không dám. Thân phận quá cách xa nên mới như thế…” Kiều Như An sa sút nói “Mà người này anh cũng biết”

Biết sao? Tần Kính Chi sửng sốt một chút “Là…người của Đế gia sao?”

“Em sẽ không nói!” Kiều Như An đứng người lên đi đến cửa sổ đưa lưng về phía anh ấy “Không muốn anh hỏi lại, không có khả năng vẫn là không nên. Vẫn là nói chuyện của anh với Anh Thy đi! Đế gia đối xử với anh rất tốt, chỉ cần anh mở miệng hẳn là không có vấn đề gì cả!”

Tần Kính Chi nghĩ đến người mà Kiều Như An thích hẳn là người Đế gia, vấn đề này ngoài khả năng dự đoán của anh, chẳng qua anh ấy cũng hiểu rõ “Cái này không có gì mà khó nói, trước đó chị gái của em không phải từng có đính ước với Đế gia sao? Nếu em mở miệng sẽ thành”

“Chị là chị, em là em, mặc dù sinh ở cùng một nhà nhưng thân phận cũng khác biệt, có khả năng để ý đến em…” Kiều Như An tự ti nói. Lập tức xoay người lại, một mặt chúc phúc cười “Em ngược lại là muốn nhìn thấy hôn lễ của Kính Chi và Anh Thy”




Tần Kính Chi bị cô ấy nói trong đầu liền hiện ra hình ảnh hôn lễ với Anh Thy, tổ chức tại đảo Trân Châu, phong cảnh rất là đẹp à?

Thế nhưng anh ấy chỉ có thể tưởng tượng…

Dậy sớm, Đế Anh Thy mở mắt ra phát hiện trên giường một đứa con cũng không thấy

Không thể nào nàng lại bỏ lỡ thời gian bọn nhỏ đến trường sao?

Nàng xuống giường, ra khỏi phòng, nhìn thấy trong phòng khách hình ảnh khiến nàng ngẩn ngơ

Tư Hải Minh cùng bảy đứa trẻ, còn có anh trai của nàng đáng lý giờ này là phải ở đảo Trân Châu, Bảo Vỹ còn ghé vào đùi của anh trai, rất là thân mật

“Mẹ ơi!”

“Chị ơi!”

Đế Anh Thy ngây người, đúng như lời anh hai nói, không tới bữa sáng là anh cả sẽ có mặt…

“Không biết sao?” Đế Hoàng Minh ánh mắt nhu hòa nhìn em gái

Đế Anh Thy ngượng ngùng gãi đầu “Anh cả, Anh cả sao lại đến?”

“Đi công tác thuận đường tới xem một chút” Đế Hoàng Minh nói mà mặt vẫn không đổi sắc




Đế Anh Thy nghĩ thầm, đúng vậy dù sao thì cũng nằm trên trái đất, đi máy bay thì đều là thuận đường

“Em đi rửa mặt”

“Con cũng muốn đi!” Bảo Hân chạy tới

Đế Anh Thy nhìn cô bé cười “Con chưa rửa mặt sao?”

“Muốn cùng với mẹ”

“Con cũng muốn đi!” Bảo Nam lên tiếng

Tư Thái Lâm cũng chuẩn bị đứng người lên nhưng liền thấy Bảo Nam bị anh trai túm cổ áo kéo lại…

“Thả con ra! Thả con ra!”

“Bảo Hân cũng lại đây” Tư Hải Minh phân phó.

“Vâng ạ!” Bảo Hân nghe lời chạy lại, tiến đến trước mặt của Ba, che lấy miệng nhỏ cười trộm “Con biết, Ba muốn đi xem Mẹ rửa mặt”

Tư Hải Minh nhìn sang hướng Đế Anh Thy, Đế Anh Thy không có cảm xúc xoay người tiến vào phòng tắm

Bữa sáng trên bàn, chổ ngồi thật đúng là phải chen nhau

Tay đụng tay. Quả nhiên là phải đổi nhà thôi!
Edit By Trà Nữ Lê

Hai bên Đế Anh Thy đều là con cái, nàng không cho cơ hội nào cho Tư Hải Minh. Có anh cả nàng ở đây, Tư Hải Minh cũng không dám làm càn. Chỉ có thể ở với danh phận là Ba của bọn trẻ

Bởi vì có Bác đến, Bảo Vỹ rất nhõng nhẽo, một mực đều gọi Bác ơi Bác à, thậm chí ngồi vào lòng Bác để ăn sáng

Đế Anh Thy cản mấy lần sau không ngăn trở nữa.

Nàng nhìn anh cả, hoàn toàn không hề có ý định cự tuyệt, giống như Bảo Vỹ muốn làm gì thì anh sẽ để cho cô bé làm cái đó

“Sáng nay anh sẽ đưa Bảo Vỹ ra ngoài đi dạo” Đế Hoàng Minh mở miệng nói, dùng bộ đồ ăn của anh đút cho Bảo Vỹ

Đế Anh Thy muốn nói hôm nay phải đi học!

Nhưng mà anh cả của nàng đã mở miệng như thế nên việc đến trường hoàn toàn có thể coi nhẹ

“Vâng” Đế Anh Thy đáp ứng

“Tại sao không đưa con đi cùng?” Bảo Nam giơ cái nĩa, mặt biểu lộ khó chịu

“Chúng con ở đây có nhiều người nhưng Bác chỉ mang một người, không chịu đâu!” Bảo Long biểu thị

“Ừm…tất cả là mười người…”Bảo My nói

“Muốn đi chơi cùng nhau!” Bảo Hân lên tiếng

Bảo An ngồi bên cạnh đưa tay nắm lấy áo khoác màu đen của Bác “Cháu cũng đi!”




Đế Hoàng Minh không biểu lộ cảm xúc mà nhìn Bảo An, không nói

Cuối cùng, bảy đứa trẻ đều không đi học, toàn bộ đều xin nghỉ phép

Đế Anh Thy và Tư Hải Minh không có đi, bởi vì anh cả không cho

Thế là một người lớn mang theo bảy đứa bé đi chơi

Gọi là đi chơi chứ thật ra là đi chụp hình cô dâu

Đế Anh Thy nghĩ chắc là anh cả có chút xấu hổ à?

Đế Anh Thy đợi trong căn hộ, nơi nào cũng không đi, nhàn nhã mà ép cho mình một ly trái cây tươi, ngồi trên ghế salon chậm rãi uống nước. Đương nhiên nếu như ở đây không có Tư Hải Minh thì tốt hơn nhiều

Quay mặt lại, nhìn người đàn ông đứng bên ban công. Thân thể cao lớn tựa vào lang cang, đối mặt với phòng khách bên này, rất dễ làm cho bốn mắt nhìn nhau

“Anh không đi?” Đế Anh Thy đuổi người

“Anh nghỉ ngơi”

Đế Anh Thy sắc mặt hơi cương, anh mười ngày rồi đều là đang nghỉ phép!

Không nghĩ đến phản ứng của anh, buộc mình phải không nhìn anh!

“Hôm nay trở về?” Giây lát sau Tư Hải Minh mở lời, giọng nói trầm thấp phảng phất hướng đến lỗ tai của Đế Anh Thy, yếu ớt đụng chạm vào màng nhĩ




Đế Anh Thy xém chút nữa quên, anh cả đến nàng muốn đi cùng với anh cả

Nàng muốn về đảo Trân Châu, nơi ấy mới là nhà của nàng, nào có đạo lý nào không cho về nhà chứ

“Anh sẽ không ngăn cản à?” Đế Anh Thy phòng bị hỏi

“Sẽ không. Sau này em lại tới hoặc là anh đem con đi qua, đây là vấn đề chúng ta đã thống nhất”

Đế Anh Thy uống một hớp lớn nước trái cây, ổn ổn tâm trạng, chỉ cần anh không ngăn cản. Lập tức tưởng tượng, cứ sợ anh làm gì để ngăn cản

“Chẳng qua anh thấy tốt nhất em nên ở lại đây thêm hai ngày. Đến lúc đó anh đưa em đi”

“Anh có ý gì?” Đế Anh Thy không vui nghiêng đầu sang chổ khác nhìn anh

“Tình trạng Tư Thái Lâm không tốt lắm. Mặc dù có anh để mắt nhưng tốt nhất vẫn phải quan sát khoảng hai ngày” Tư Hải Minh nói

Đế Anh Thy không nói lời nào, đêm qua Tư Thái Lâm ngủ tại đây, cậu bé còn chưa có về gặp mặt Tư Triều Vũ, liệu có khả năng Tư Thái Lâm sẽ xảy ra chuyện gì không?

Đợi xíu nữa hỏi lại anh cả xem khi nào anh cả đi rồi sẽ quyết định…

Tại thời điểm nàng xuất thần suy nghĩ, cảm thấy bóng đen đang tới gần, dọa nàng vô ý thức đứng người lên

Tư Hải Minh đã đến trước mặt nàng, mắt đen nhìn xuống mang theo sự am hiểu sâu cùng thú ý “Hửm?”

Đế Anh Thy liếc mắt, quay người muốn đi…

“Chờ một chút…” Tư Hải Minh mở miệng, chân đi ra ngoài
Edit By Trà Nữ Lê

Chân Đế Anh Thy bị ngăn cản, thân thể bất ổn té xuống đất. Dọa nàng thở dốc vì kinh ngạc, vô ý thức đưa tay xuống đất

Nhưng mà ngón tay còn chưa chạm bọt biển trên sàn, bên hông đã bị xiết chặt, bị một bàn tay lực lưỡng ôm từ sau lưng…

“A…!” Đế Anh Thy trừng mắt, đầu óc như dừng lại. Bởi vì không chỉ thân thể nàng chạm lên người Tư Hải Minh mà miệng nhỏ cũng chạm vào nhau

Cảm xúc cực nóng, ập mờ lưu chuyển… Để hô hấp của nàng như ngừng lại!

Nàng có phải là quá xui xẻo…

Tư Hải Minh mắt đen nhìn, đôi môi mở ra, khát vọng đưa tới đôi môi nhỏ hương thơm mềm mịn…

“Ừm!” Đế Anh Thy hoàn hồn, lập tức lùi lại phía sau, hai tay chống trước ngực rắn chắn của anh “Tư Hải Minh, anh cố ý!”

“Thy, là em đạp phải chân anh, anh vì cứu em mới có thể té. Còn hôn là ngoài ý muốn” Tư Hải Minh bình tĩnh nói

Ngoài ý muốn? Đế Anh Thy sẽ cảm thấy ngoài ý muốn sao? Nhưng mà nàng không tìm ra vết tích!




“Tôi không muốn anh cứu tôi! Sau này có chuyện này xảy ra anh cứ nhìn tôi ngã chết là được!” Đế Anh Thy tức giận sửa sang lại váy, nhiệt độ thân thể thế nào đều không thể coi nhẹ

Tư Hải Minh đứng dậy, mắt đen am hiểu sâu mà nhìn nàng đang tức giận mặt ửng đỏ, khàn giọng nói “Làm không được”

Đế Anh Thy quay sang nhìn anh chằm chằm, cặp mắt trong veo lóe lên ngọn lửa phẫn nộ

“Chờ anh cả em muốn đi qua anh về trước” Tư Hải Minh nói xong liền đi

Thời điểm anh đi ngón tay đưa lên môi, dường như còn dính nước bọt của ai đó, ánh mắt càng tà ác

“…”Đế Anh Thy da đầu tê dại một hồi, cắn răng. Chờ đến Tư Hải Minh rời đi, cửa đóng lại nàng mới thở phào một cái, ngồi xuống ghế salon

Người đàn ông này khẳng định là có bệnh!

Đi đều muốn đi còn có hành động thế mới được!

Không chiếm chút vừa ý thì sẽ không đi đúng không?

Tư Hải Minh lên xe, xe trực tiếp lái rời khỏi chung cư

Tư Triều Vũ vừa ăn xong điểm tâm liền đi dạo nhàn nhã, phảng phất như đang làm chuyện gì vừa ý




Vẫn là muốn một chút khổ nhục kế à!

Người phụ nữ họ trương kia là do ông ta lừa gạt, biết bà ta là người đàn bà ác độc, sẽ đánh con trai. Chỉ cần Tư Thái Lâm không tốt Tư Hải Minh và Đào Anh Thy mới nhúng tay vào. Không đúng sao, Đào Anh Thy đối với Tư Thái Lâm rất tốt, thật sự kế hoạch rất thành công! Về sau muốn nhiều hơn thế thì thuận lợi hơn rồi!

Ông ta quả thật rất thông minh!

Vừa đắc ý, một cỗ xe màu đen Rolls Royce lái vào biệt thự, đằng sau còn có xe của bảo vệ, nhìn thấy từ trên xe bước xuống là Tư Hải Minh khiến ông ta bị dọa đến run rẩy

Tư Hải Minh thế nào…thế nào lại đến rồi?

Tư Hải Minh lạnh lùng trực tiếp hướng vào phòng, Tư Triều Vũ còn chưa kịp phản ứng đã bị bảo vệ kéo đi theo vào trong

“A…làm cái gì? Tôi không làm chuyện gì có gì tốt xấu thì nói đi…” Bảo vệ buông ông ta ra

Tư Triều Vũ nhìn người đàn ông ngồi trên ghế salon tựa như ma quỷ, muốn chạy mà chân không bước

“Bác, ba năm nay thông minh ra rồi, ở trước mặt tôi mà còn che mắt rồi?

“…” Tư Triều Vũ toàn thân mềm nhũn đổ mồ hôi lạnh, cái…ý gì? Tính toán, mưu trí, không ngoan? Dọa ông ta giật mình, sự việc lừa người đàn bà kia sẽ không bị phát hiện chứ? Ông ta giấu rất kĩ, người đàn bà kia cũng không hề hay biết, vậy mà đã bị Tư Hải Minh nhìn ra rồi? Không không không có khả năng, khẳng định là chuyện khác. Ông ta liền kiếm chế cảm xúc lại mà nói “Tôi…tôi không biết cậu đang nói cái gì? Người đàn bà kia sau này sẽ không liên lạc, tuyệt đối sẽ không!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom