• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1283-1290

Edit By Trà Nữ Lê

Một mực kéo đến trước mặt của Mẹ liền nói “Cùng đi!”

Đế Anh Thy còn nói được gì? Cũng không thể không cho Tư Hải Minh đi cùng, nếu để mấy đứa con giận nàng thì thật là không tốt

Cả nhà đi đến tầng hai của boong tàu, Tần Kính Chi ngồi cùng với Bảo Vỹ và Bảo Hân xem câu cá, Kiều Như An ngồi bên cạnh xem, khuôn mặt nở nụ cười

Đây là lần đầu tiên Đế Anh Thy thấy Tần Kính Chi câu cá, anh ấy mặc áo sơ mi trắng, quần dài bằng vải kaki, nhìn rất sạch sẽ, khí chất xuất chúng

Tư Hải Minh nhìn thấy ánh mắt Đế Anh Thy nhìn chằm chằm Tần Kính Chi, sắc mặt lập tức trầm xuống, từng đường cong trên khuôn mặt anh lạnh lẽo cứng rắn, hướng về phía hai đứa nhỏ mà gọi lớn “Bảo Vỹ, Bảo Hân!”

Cố tình làm Đế Anh Thy giật mình

“Ba Mẹ!” Bảo Vỹ cùng Bảo Hân vui sướng nhảy lên “Nhanh tới đây, ở đây câu được cá ạ!”

Bảo Nam, Bảo Long, Bảo My cùng Bảo An cùng chạy qua, những cái đầu nhỏ quây quanh thùng gỗ…

“Thật sự có cá!”

“Ba con!”

“Bơi qua bơi lại…”

“…”

Đế Anh Thy đi qua hướng ánh mắt nhìn vào thùng “Mới tí đã câu được ba con”

“Đúng à, Tần Kính Chi thật là lợi hại, thật đúng là cao thủ câu cá!” Kiều Như An ngưỡng mộ mà nói

Tần Kính Chi nói “Trước kia hai chúng ta thường xuyên ra biển câu cá, ba con mà tính là gì”

Lời này rất bình thường nhưng mà Đế Anh Thy cảm thấy bầu không khí bị áp bách, nàng biết khí này được tỏa ra từ đâu

Nàng cố tình không cảm giác

Nhưng Kiều Như An vẫn là mẫn cảm cảm nhận được, im lặng không nói lời nào

“Ba với Mẹ của con cũng câu rất là nhiều cá!” Bảo Hân lập tức nói

“Chúng ta còn nướng cá ăn!” Bảo Vỹ khoe

“Ăn rất ngon…” Bảo Hân khẳng định

Đế Anh Thy nhớ lại ba năm trước đây, ba năm qua rồi mà các con còn nhớ rõ sự việc? Nhưng đối với nàng mà nói đây không phải là chuyện vui

Bởi vì sau đó nàng đã hư thai, nhớ lại chuyện buồn khiến cho nàng chịu không nổi…

Tư Hải Minh ánh mắt rơi vào trên mặt Đế Anh Thy, khí lực của nàng liền biến thành sự khẩn trương

Dường như nhận ra được nguyên nhân sự biến đổi trên khuôn mặt của nàng…

Hồi ức khiến nàng không vui, Đế Anh Thy lập tức che dấu, làm như không có việc gì liền đi đến một bên thành du thuyền “Kính Chi, trưa nay chúng ta sẽ ăn cá anh câu nhé?”

“Được” Tần Kính Chi cười, đón tia sáng rất ấm áp

Buổi trưa ăn cá, không chỉ có cá mà Tư Hải Minh vì Đế Anh Thy cùng sáu đứa trẻ đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon

Tần Kính Chi cùng Kiều Như An đang nướng cá, Đế Anh Thy đứng người lên đi qua, giúp đỡ việc nướng cá

Kiều Như An hỏi “Anh Thy, cô biết nướng cá sao?”

Đế Anh Thy nói “Thấy Tần Kính Chi nướng qua sau này đi biển với các anh tôi cũng từng thử qua”

Thật sự là không phải vậy

Ở cạnh các anh trai thì không cần nàng làm bất kì cái gì, nàng chỉ cần cơm đến há miệng và ăn thôi

Ngược lại là có lần cùng Tần Kính Chi ra biển nàng cảm thấy nướng cá rất vui liền thử nướng một con. Kết quả là nướng thành cục than đen

Nàng biết nướng cá đó là do Đào Anh Thy biết nướng

Nàng nhìn vào Tần Kính Chi xem có biểu lộ gì không, dường như không có phát hiện điều gì…

“Con cá này nướng không khó lắm…” con cá trong tay Đế Anh Thy tương đối nhỏ, nên việc nướng cá cũng tương đối nhanh

“Để anh kiểm tra xem, đừng để bọn trẻ ăn phải cá sống” Tần Kính Chi nói xong liền đưa tay phải nắm lấy

Nhưng mà có một cánh tay khác ở bên cạnh đưa qua, nắm vào con cá

“Con cá này nướng không sai” Tư Hải Minh cắn vào miệng, nhai nuốt. Ánh mắt nâng lên, khóa vào ánh mắt của Đế Anh Thy “Thật là thơm”

Đế Anh Thy cố gắng biểu lộ vui vẻ, nhìn qua Tần Kính Chi sắc mặt anh ta không được tốt lắm, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục lật cá trong tay mà nướng tiếp

“Ba ơi, con cũng muốn ăn!” Sáu đứa bé cùng một chổ chạy tới, dáng vẻ gào khóc đòi ăn
Edit By Trà Nữ Lê

Bên cạnh không phải là không chuẩn bị đồ ăn ngon nhưng vẫn thích chen đến chổ mẹ đang nướng cá, giống như cá mẹ nướng là ngon nhất trên thế giới vậy đó

Đế Anh Thy lật mặt khác của cá mà nướng tiếp, nướng xong đặt vào dĩa bên cạnh “Đi nào, Mẹ sẽ cho các con ăn”

“Dạ!”

Trở lại bàn ăn, Đế Anh Thy ngồi xuống, sáu đứa bé cũng ngồi xuống theo, sáu ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm mẹ đang loại bỏ xương cá

Đem từng miếng cá đặt ở trước mặt từng dĩa của từng đứa con của mình, những đứa trẻ say sưa ăn ngon lành

Tư Hải Minh đưa bàn tay tới, lấy cái dĩa cá trước mặt của nàng “Để anh làm tiếp, em ăn một chút gì đi”

Nói xong, anh bắt đâu đi dọn xương cá

Đế Anh Thy không không giành lại từ anh, bởi vì anh là ba của bọn chúng, nếu nàng không cho thì chẳng phải là không đúng sao?

Nàng thoải mái ăn những món ngon trên bàn cùng với bọn trẻ ngồi bên cạnh, những khuôn mặt sung sướng ấm áp

Tư Hải Minh chọn miếng cá ngon nhất đặt vào dĩa của nàng. Đế Anh Thy khẽ nhúc nhích ánh mắt, gắp miếng cá đó bỏ vào dĩa của Bảo Nam

“Mẹ ơi, con không muốn ăn cá!” Bảo Nam đem cá trả lại cho nàng

“Con cũng không ăn!”

“Không ăn!”

“Con muốn ăn thịt…”

“Thịt ngon hơn cá!”

“Ừm!”

Đế Anh Thy thấy những đứa con của mình trở mặt thật nhanh, mới vừa rồi còn ăn rất vui vẻ, bây giờ lại không muốn ăn. Mà nàng lại không muốn ăn cá mà Tư Hải Minh đã làm

“Mẹ không thích ăn cá sao!” Bảo Vỹ mặt nghiêm túc hỏi

“Chẳng lẻ là vì cá của ba làm cho nên mẹ không muốn ăn sao?” Bảo Hân mắt hơi run run nước hỏi

Bị đâm trúng tim đen Đế Anh Thy sao có thể để cho con của mình biết được chứ, nàng liền vội nói “Dĩ nhiên là không phải rồi! Mẹ chính là…” vừa nói nàng vừa lấy nĩa xiên miếng ca bỏ vào trong miệng, thịt cá rất mềm và ngon, một miếng xương cũng không có. Trước mặt bọn trẻ nàng liền ăn cá nuốt vào trong bụng

Kỳ thật là nàng có thể nói đại lý do nào đó như: ăn cá bị dị ứng, sẽ không được thoải mái…nhưng mà những lý do này nói được sao?

Sáu đứa bé như là sáu sự uy hiếp, bọn chúng hợp ý nhau, khiến cho nàng không có một tia phản kháng

Nói là do Tư Hải Minh dạy nhưng Tư Hải Minh có lợi hại như thế nào cũng không thể biết trước sự việc phát sinh để mà sắp xếp trước mọi chuyện chứ?

Nàng có liếc nhìn ánh mắt của Tư Hải Minh, anh ấy tuyệt đối không có dùng ánh mắt ra hiệu bọn trẻ

Chỉ có thể nói đây đều là bản năng phản ứng của chúng, hy vọng ba và mẹ chúng sẽ hạnh phúc…

Tâm nguyện rất mãnh liệt để trong lòng Đế Anh Thy vạn lần nặng nề…

Sáu đứa bé ăn chưa xong liền không muốn ăn nữa mà đi chơi

“Bảo My…” Đế Anh Thy vừa định gọi Bảo My liền cố ý chạy nhanh hơn, nắm lấy áo của Bảo Long không thả

Đế Anh Thy nhìn con với ánh mắt cưng chiều, vẫn giống như trước đây không thích ăn cơm

Nàng đem dĩa cơm đến chổ bọn trẻ đang chơi đùa, ngồi xổm ở trước mặt Bảo My “Nào, mẹ đút cho con ăn”

“Mẹ ơi, con ăn no rồi…”

Đế Anh Thy gõ nhẹ vào cái mũi nhỏ của cô bé “Con nghĩ rằng mẹ không nhìn thấy sao? Con lấy cơm của mình cho Bảo An ăn”

Bảo An nghe mẹ nói thế, giả bộ ngu ngơ cười, cậu bé ăn đến độ cái bụng căng tròn vo rất đáng yêu

Bảo My bị bắt ăn liền nũng nịu trong ngực của mẹ “Cơm nhiều lắm, ăn không nổi…”

Đế Anh Thy quá hiểu cô bé, ăn ít cơm để xíu nữa sẽ ăn chocolate

“Con ăn thêm một muỗng nữa, được không?” Đế Anh Thy không ép cô bé, liền đưa ra điều kiện

“Mẹ ơi, là một muỗng sao?” bàn tay nhỏ Bảo My ôm lấy cổ mẹ, tiếp tục nũng nịu

“Miệng nhỏ này của con ăn một miếng có phải là quá ít rồi sao?” Đế Anh Thy cười hỏi “Hay là chúng ta ăn mười miếng?”

“Mười…mười miếng?” Bảo My xòe hai bàn tay của mình ra, đếm vừa đủ mười ngón tay của mình “Mẹ ơi, rất là nhiều…”
Edit By Trà Nữ Lê

Đúng vậy, cũng không có bao nhiêu”

“Ăn ba miếng…” Bảo My miệng nhỏ vểnh lênh, mặc cả với mẹ

“Ăn tám miếng”

“Bốn miếng”

“Sáu miếng”

“Năm miếng”

“Bốn miếng”

“Sáu miếng”

“Tốt, sáu miếng” Đế Anh Thy chốt kết quả mặc cả giữa hai mẹ con

Bảo Hân chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mẹ, có chút mơ hồ. Cô bé cảm thấy là lạ chổ nào mà không biết là lạ ở chổ nào

“Nào, miếng thứ nhất” Đế Anh Thy kiềm nén không cười, đem cơm đút cơm vào trong miệng của con gái

Bảo Hân nhai cơm trong miệng, hai má bị cơm làm phồng lên tròn trịa, nhìn rất đáng yêu

Tư Hải Minh ngồi bên cạnh bắt chéo chân, ánh mắt am hiểu sâu nhìn nàng xử lý rất thông minh, khiến cho thân thể anh nhiệt huyết sôi trào

Ánh mắt đảo qua trên cổ áo của Đế Anh Thy, ánh sáng rọi vào kích thích ánh mắt đen của anh. Góc độ vừa vặn đối với bàn bên này…

Tư Hải Minh sắc mặt trầm xuống, bỗng dung đứng dậy, đi đến hướng Đế Anh Thy. Đứng trước mặt nàng, ngăn trở ánh mắt Tần Kính Chi, thân hình anh chặn cực kỳ chặt chẽ

Tư Hải Minh đến gần khiến cho Đế Anh Thy có chút đề phòng nhưng trên tay vẫn không thay đổi mà đút cho Bảo My “Bốn miếng, còn hai miếng nữa, cố lên nào!”

Bảo My rất muốn nói còn hai miếng nữa thì thôi đi, thế nhưng đã thương lượng sáu miếng rồi, nói phải giữ lấy lời…

Đế Anh Thy ban đầu còn xem việc Tư Hải Minh đứng bên cạnh là bình thường, đang đút đến miếng thứ năm thì nàng cảm giác có gì đó là lạ

Giống như trên ngực nàng có ánh mắt đang nhìn chăm chú

Đế Anh Thy đang đút cơm cho con gái, tay bỗng cứng lại, cúi đầu nhìn xuống không cẩn thận cổ áo hơi rộng, mà Tư Hải Minh lại một mực đứng bên cạnh từ trên cao nhìn xuống…

Đế Anh Thy cắn chặt răng chịu đựng để nàng không có hành động lấy dĩa nện trên mặt của Tư Hải Minh!

Tay quay ra sau lưng giật giật cái áo để cổ áo ngữa ra sau, tiếp đến đút miếng cơm cuối cùng cho Bảo My “Tốt lắm, đi chơi đi!”

“Dạ!” Bảo My liên tục chạy không ngừng, sợ mẹ sẽ đút thêm miếng nữa

Đế Anh Thy đứng người lên, dịch ra xa thân người của Tư Hải Minh, mắt không nhìn anh, hướng thẳng đến bàn ăn

Tần Kính Chi nói “Bọn nhỏ chắc là buổi sáng ăn đồ vặt nhiều nên mới như vậy”

Kiều Như An nói “Chắc là ăn đồ ngọt nhiều à? Tôi nếu ăn đồ ngọt nhiều cũng không muốn ăn cơm”

“Không phải, tôi biết lúc nào ăn cơm Bảo My cũng vậy” Đế Anh Thy nói. Cô bé ăn chính hay ăn phụ đều không thích ăn cơm

Những đứa trẻ khác Đế Anh Thy có thể chìu theo ý của con nhưng riêng Bảo My vì thân thể lúc sinh ra không được khỏe mạnh lắm nên phải bắt ép con ăn nhiều một tí

“Tôi thấy bọn nhỏ đều rất thích Anh Thy, xem cô là mẹ của chúng rồi” Kiều Như An nói

Tần Kính Chi biến đối sắc mặt, hướng mắt nhìn trộm khuôn mặt Đế Anh Thy

Đế Anh Thy ngược lại là không tỏ vẻ gì khác lạ ra bên ngoài “Ừm, từ khi tôi quyết định cùng Tư Hải Minh ở cùng một chổ, bọn nhỏ liền xem tôi như tri kỷ. Con cái còn nhỏ, rất cần có mẹ”

“Đúng vậy, con cái nếu không có mẹ che chở thì thật là đáng thương…” Kiều Như An như nhớ đến thân phận của mình đã từng trải qua cảm giác không có mẹ mà trưởng thành, ngữ khí không khỏi có chút sa sút

Kiều Như An tại Kiều gia địa vị như thế nào thì Tần Kính Chi và Đế Anh Thy đều biết rất rõ, nhìn cô ấy thần sắc bi thương vẫn là rất đồng cảm
Edit By Trà Nữ Lê

“Mỗi một người sống trên đời để trải qua giai đoạn hạnh phúc, chỉ cần tâm tốt tương lai nhất định sẽ hạnh phúc vui vẻ” Đế Anh Thy nói

“Ừm, tôi cũng nghĩ như thế” Kiều Như An biểu lộ sự đồng tình. “Tôi hiện tại cảm thấy rất vui vẻ!”

“Vậy là tốt rồi. Tôi còn lo lắng cô đi chơi ở du thuyền sẽ không được tự nhiên!” Đế Anh Thy nói

“Anh Thy, cô đang khách sao sao?” Kiều Như An hỏi

“Sao vậy, trước kia tôi rất không khách sáo sao?”

“Không phải, có thể ở chung lâu nên càng phát hiện Anh Thy không có một chút khó gần, cô rất bình dị và gần gũi” Kiều Như An nói

“Anh Thy đã xem cô là bạn thì cô và những người khác tự nhiên là không giống” Tần Kính Chi nói

“Ừm, tôi thật may mắn, có thể gặp được Anh Thy. Anh Thy cô là người bạn đầu tiên của tôi, tôi sẽ rất trân quý” Kiều Như An cảm động nói

Đế Anh Thy cười cười, bề ngoài khuôn mặt không biến hóa bất thường, trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ mình khôi phục trí nhớ hoặc ít hoặc nhiều tính cách cũng giống Đào Anh Thy

Hẳn là, Đế Anh Thy làm thân phận cao quý còn có chuyện gì làm nàng lo lắng? muốn chơi thì chơi, chơi không vui thì thôi, tùy hứng.

Tư Hải Minh bên kia đi tới, ngồi bên cạnh Đế Anh Thy, anh không nói chuyện chỉ yên lặng ngồi bên cạnh. Chỉ như thế thôi đã khiến cho không khí có thể bị xáo trộn, khiến cho mọi người không còn tự nhiên

Toàn bộ buổi chiều đều có một không khí như thế, bốn người không thể nào ngồi chung một chổ mà cười cười nói nói được. Cảm giác như bốn người xa lạ cùng ngồi chung một chiếc du thuyền vậy

Tần Kính Chi thì không vừa mắt Tư Hải Minh, Đế Anh Thy thì phòng bị Tư Hải Minh, Tư Hải Minh khiến cho Tần Kính Chi và Kiều Như An cảm thấy áp lực

Tâm tư của những đứa trẻ là không thể tách ba mẹ ra khỏi nơi đó

Đến chiều tối, khi mặt trời chiều ngã về hướng tây, vừa dùng bữa chiều vừa ngắm cảnh biển, ăn xong sáu đứa bé ngồi tại bàn ăn chơi

Tư Hải Minh ánh mắt thu hồi lại, rơi vào Đế Anh Thy da thịt trắng nõn của nàng khiến cho tâm tư Tư Hải Minh như người mất hồn

Anh không hề thu lại ánh mắt tham lam đang nhìn nàng

Cho nên Tần Kính Chi cùng Kiều Như An đều có thể nhận thấy

Kiều Như An thì nội tâm tràn ngập đố kị, sa sút mà rủ ánh mắt xuống

Tần Kính Chi tâm tình chua xót khi nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bị người khác cướp mất, anh ta cái gì cũng không thể làm được, chỉ có thể yên lặng đứng sau nàng…

Trừ khi anh ta đi tìm ba người anh trai…

“Cậu nấu rượu vậy có thể pha rượu?”

Tư Hải Minh thanh tâm trầm thấp lại rất có lực xuyên thấu, khiến Tần Kính Chi hoàn hồn có vẻ giật mình

Đang ngắm phong cảnh Đế Anh Thy cũng tỉnh táo lại, không vui mà nhíu mày, Tư Hải Minh có ý gì đây? Tần Kính Chi không phải người phục vụ rượu

Tần Kính Chi nói “Tủ rượu trên thuyền tôi có xem qua, đều là rượu ngon, độ cồn cũng không thấp”

“Cho nên mới cần cậu đi pha, độ cồn cao Thy uống sẽ say. Hay là cậu không làm được việc này?” Tư Hải Minh ánh mắt sâu không lường được lại bức người

“Biết nấu rượu thì pha rượu là trò của con nít” Tần Kính Chi đạm bạc ánh mắt, nhìn về phía Đế Anh Thy thì ánh mắt liền trở nên ôn nhu, nói “Muốn xem anh pha rượu không? Đây là lần đầu tiên anh pha” Tư Hải Minh chẳng qua là muốn làm cho anh khó xử thì anh ta cũng có thể thuận thế mà kéo Đế Anh Thy đến bên mình

“Có thể sao!” Đế Anh Thy không ý kiến

Lúc Tần Kính Chi đứng dậy, Đế Anh Thy cũng đứng dậy

Vừa đứng lên, bên hông bị xiết chặt, thân thể cô được dựa vào ngực Tư Hải Minh, khiến toàn thân nàng cứng đờ, vô ý thức đẩy anh ra
Edit By Trà Nữ Lê

Nhưng mà tay nàng vừa chạm vào ngực của anh thì dừng lại, kiềm chế lại bản thân

Bởi vì Tần Kính Chi, Kiều Như An và bọn trẻ đều ở đây nên nàng không thể kịch liệt mà phản ứng…

Nàng chỉ có thể tức giận một cách yếu ớt “Anh làm gì vậy? có người đang nhìn!” Trong mắt người xung quanh thì nhìn hành động của chị như là đang xấu hổ

Tư Hải Minh nhìn về hướng Tần Hành Chi, Tần Hành Chi đứng ở nơi đó không nhúc nhích, trong mắt cảm xúc được đè nén vào trong. Tư Hải Minh mắt đen như dọa người “Cứ đi trước, chúng tôi tới ngay”

Lời này như nói thẳng vào Tư Hải Minh nhưng Kiều Như An cũng có cảm xúc như mình cũng có liên quan, khiếp đảm mà đứng người lên, đi đến trước mặt Tần Kính Chi “Chúng ta đi trước nha?”

Tần Kính Chi còn nói gì được nữa chứ, chịu đựng đau lòng mà quay người đi, đi cùng với Kiều Như An xuống boong tàu

Đế Anh Thy để ý lúc bọn trẻ không để ý mới dùng sức giãy giụa, rời khỏi thân người của Tư Hải Minh hạ giọng “Anh đừng có mà được voi đòi tiên!”

Tư Hải Minh mắt đen nhìn chằm chằm vào Đế Anh Thy “Như này anh đều không muốn buông tay”

Thần thái của Tư Hải Minh khiến cho Đế Anh Thy nhớ lại tính cách của anh, không để lộ ran guy hiểm, cứ nhìn chằm chằm nàng tùy thời cơ mà tấn công đáng sợ

Đế Anh Thy lập tức quay người đi, nàng sợ đứng đó thêm tí nữa sẽ không kiềm chế nổi bản thân mà làm hỏng bộ dạng duy trì hóa khí trước mặt bọn trẻ

Tư Hải Minh ngồi trên ghế không động đậy, toàn thân khí thế thâm trầm đến cực điểm, mắt đen che dấu suy nghĩ của anh. Nhìn thấy Tần Kính Chi cùng Đế Anh Thy cười cười nói nói, anh hận không thể trực tiếp ôm lấy Đế Anh Thy vào lòng, ai anh cũng không cho phép nhìn nàng!

Nếu như không phải vì kế hoạch tiếp theo thì sao anh có thể buông tay chứ…

“Ba ơi, Mẹ đi đâu rồi?” Sáu đứa bé chạy tới, Bảo Vỹ dựa vào đôi chân dài của Ba hỏi

“Đi xem pha rượu. Các con chơi một tí nữa rồi đi ngủ” Tư Hải Minh nói

“Chúng con mới chơi có tí, không muốn đi ngủ!” Bảo Nam là người đầu tiên phản đối

“Trời còn chưa tối!” tiếp tới là Bảo Long

“Ngủ không được…” Bảo My nói

“Ba ơi, chúng con vẫn chưa chơi chán!” Bảo Hân năn nỉ ba

“Ừm ừm!” Bảo An đồng ý theo

“Buổi tối có muốn ngủ cùng với ba mẹ không?” Tư Hải Minh hỏi

Sáu đứa bé hai mắt tỏa sáng, cả sáu đồng thanh “Muốn!”

Tư Hải Minh nâng cổ tay lên nhìn vào đồng hồ, mắt đen thâm trầm sáng lên

Tần Kính Chi đứng tại quầy bar pha rượu, Đế Anh Thy cùng Kiều Như An ngồi bên cạnh nhìn xem

Kiều Như An có chút lo lắng hỏi “Kính Chi, không sao chứ? Chúng ta cũng không nhất định phải uống rượu”

Đế Anh Thy không lo lắng nói “Không sao, khi không nắm chắc Kính Chi sẽ không làm”

Tần Kính Chi nhìn Đế Anh Thy nhẹ nhàng, cười một tiếng, rất ôn nhu, vẫn là Anh Thy hiểu anh ấy nhất

Lúc Tư Hải Minh xuống boong tàu, đi đến quầy bar, Tần Kính Chi cũng vừa pha rượu xong, mỗi người một ly rượu

Kiều Như An nhìn người đi đến với vóc dáng cao lớn, hình ảnh này được khắc sâu vào trong tâm trí cô, phảng phất như mọi thứ đứng lại, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực

Tư Hải Minh ngồi cạnh Đế Anh Thy, mắt nhìn vào ly rượu của nàng hỏi “Độ cao không?”

“Không cao” Tần Kính Chi nói

“Vậy thì tốt!” Tư Hải Minh ánh mắt rơi vào ly rượu trước mặt của anh, nhấp một miếng, chép miệng, môi quyến rũ dính rượu, gợi cảm ma mị. Sau đó anh đem ly rượu uống một hơi “Không có vị, tiếp rượu”

Cách đó không xa hầu gái đi tới, đổi một ly rượu khác cho anh, nước rượu màu hổ phách vừa nhìn là biết độ không thấp

Đế Anh Thy ánh mắt chớp chớp, trước kia nàng từng uống rượu trong hầm rượu nhà anh, uống mấy ngụm thôi là nàng đã bị say…
Edit By Trà Nữ Lê

Lúc Đế Anh Thy uống rượu, ánh mắt Tư Hải Minh nhìn đôi môi thấm ướt của nàng, anh biết, bờ môi mềm mại kia thấm nước lại càng mềm mịn hơn. Anh uống một hớp lớn để đè nội tâm đang muốn động đậy của anh xuống

Ánh mắt ấy Đế Anh Thy quá quen thuộc, không cần quay đầu nhìn cũng biết ánh mấy ấy là gì, trong lòng đang nghĩ gì

Nàng liên tiếp uống mấy ngụm rượu không thèm để ý đến ánh mắt chăm chú của ai kia

Rõ ràng là nàng rất muốn được buông lỏng tại quán bar nhưng vì có Tư Hải Minh ở đây nên mọi thứ nàng đều phải rất cẩn thận

Ngồi bên cạnh Đế Anh Thy, Kiều Như An ánh mắt đều hướng về Tư Hải Minh, phát hiện sắc mặt anh đến bây giờ vẫn không hề đổi sắc. Đối với người khác mà nói, người đàn ông càng khó tiếp cận thì đều có một sức hút rất ma mị, khiến cho cô càng muốn chinh phục

Không không biết tại sao cô ta luôn cảm thấy Đế Anh Thy không có sự thân thiết với Tư Hải Minh lắm

Chẳng lẽ là do cãi nhau Đế Anh Thy còn chưa vui vẻ lại? Như thế có phải là quá bốc đồng không? Cũng không sợ Tư Hải Minh không kiên nhẫn mà đi tìm người con gái khác à?

Như vậy thì Kiều Như An lại càng có hy vọng

“Biển bên này cũng không khác gì với biển bên kia, nhưng chúng ta hiện tại so với kia thì đang có khoảng cách rất lớn, đúng không Anh Thy?” Tần Kính Chi hỏi

Đế Anh Thy một tay chống đỡ hàm dưới, cười cười “Biển bên kia của chúng ta xanh biếc, du khách thì khống chế số lượng, không bị ô nhiễm, khẳng định so với bên này sạch sẽ hơn rất nhiều”

Kiều Như An một lần nữa lại nhìn về Tư Hải Minh, nhìn mặt anh mà nói chuyện, không dám nói linh tinh

Nhưng mà Đế Anh Thy không sợ hãi, nói thêm một câu “Vẫn là chúng ta ở bên kia tốt…” Nếu như có thể đưa bọn nhỏ đi, nàng cũng không nghĩ sẽ tiếp tục đặt chân đến bên này

Tự cười bản thân, bởi vì một người mà mình đã rời bỏ gia đình, thật đúng là…

“Cho nên anh đã chuẩn bị mua nhà, chuẩn bị định cư. Lần này em trở về anh sẽ đưa con đi cùng em” Tư Hải Minh nói

Rõ ràng là đang ngồi có khoảng cách nhưng Đế Anh Thy lại cảm thấy lời nói của anh vẫn còn đang lẩn quẩn bên tai khiến nàng phản ứng chậm bởi vì có chút ngây người

Nàng chỉnh sửa lại lưng ngồi thẳng, quay mặt lại, nhìu mày nhìn thẳng Tư Hải Minh, không dám tin vào tai mình mà hỏi “Anh nói cái gì?”

“Anh nói, em ở đâu, anh ở đó. Anh với sáu đứa bé cùng thống nhất, tất cả cần em” Tư Hải Minh mắt đen am hiểu sâu nhìn vào nàng, sắc bén nhưng chân thành, phản phất như đi vào linh hồn của nàng, khiến nàng không đỡ nổi

Không đề cập đến Đế Anh Thy tự nhiên sẽ không nghĩ nhưng chỉ cần nhắc lại thì nàng lại nhớ rõ

Lúc nàng bị mất trí nhớ, lúc ấy còn đang yêu đương với Tư Hải Minh, anh đã sớm nói về việc sẽ qua ở Đông Nam Á, ở bên ngoài đảo Trân Châu để chăm sóc nàng

Khi nàng khôi phục được trí nhớ những thông tin này như biến mất khỏi nàng

Không ngờ hôm nay Tư Hải Minh lại nhắc đến

Mà nhìn dáng vẻ của anh không hề đang nói đùa!

“Tư Hải Minh, anh nghĩ…” Đế Anh Thy định nói liền im lạng, bởi vì Tư Hải Minh bỗng nhiên đến gần nàng, mặt gần mặt, một khoảng cách rất gần, đôi môi cực kì nguy hiểm, hô hấp liền dâng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể hôn

Tần Kính Chi cùng Kiều Như An đều nhìn về hướng nàng, cổ họng hai người đều nâng lên

Bởi vì nội tâm đố kị, trong lòng cố gắng chịu đựng khi nhìn thấy cảnh này

Nhưng mà hết lần này đến lần khác, làm như thật, nhưng mà chuyện này cũng là lẽ đương nhiên…

Đế Anh Thy thân thể kéo căng, nàng dùng sức nên khẽ run, đầu óc lại trống rỗng không nghĩ được gì

Tư Hải Minh híp mắt đảo qua khuông mặt đang ửng đỏ của nàng, khàn giọng “Thy, em say rồi”

Vừa nói xong, khí tức dân lên lợi hại, đánh thẳng vào thần kinh của Đế Anh Thy, thân thể cứng đơ quay lại, hai tay đặt trên quầy bar, ánh mắt buông thong “Em không có say”. Nhưng mà trong lòng thì rất rõ, nàng chính là biểu hiện của việc uống rượu quá độ, hiện tại trước mặt Tư Hải Minh tính cảnh giác đều bị giảm xuống…
Edit By Trà Nữ Lê

Tần Kính Chi nhíu mày nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Đế Anh Thy, còn có ly trước mặt của nàng, anh dựa vào độ được ghi trên chai mà pha, thế sao mới một chén đã say rồi?

Nhìn sang Kiều Như An cũng là hơi say rượu

Sao lại vậy?

“Kính Chi rượu này thật lợi hại” Kiều Như An dùng tay che mặt mình lại, mặt nóng lên “Tôi bị chóng mặt”

Tư Hải Minh dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn Tần Kính Chi “Xem ra kỹ thuật của cậu cũng không ổn”

Tần Kính Chi bị nói không phản ứng lại được, đây là lần đầu anh ta pha rượu, thật sự là không được sao?

“Anh Thy, anh sẽ làm cho em ly mật ong” Tần Kính Chi quay người muốn đi

“Không cần” Tư Hải Minh cự tuyệt “Ai biết cậu sẽ pha thành cái gì?”

Lúc này, bọn trẻ dừng chơi rất đúng thời gian, từ boong tàu trên đi xuống

Vừa xuống tới nơi liền chạy tới trước mặt Đế Anh Thy, nhào vào lòng mẹ…

“Mẹ ơi, con muốn đi ngủ” Bảo Nam nói

“Chơi mệt rồi mẹ ơi!” Bảo Vỹ than thở

“Con của mẹ muốn ngủ sớm một chút!” Bảo Long nũng nịu

“Tám giờ rồi…” Bảo My nhắc nhở

“Con muốn mẹ dỗ con ngủ!” Bảo Hân làm nũng

“Cùng ngủ một chổ nha!” Bảo An lên tiếng

Đế Anh Thy hướng mắt lên nhìn đồng hộ, vừa đúng 8h tối

Bình thường ở nhà người hầu luôn cho bọn trẻ ngủ vào giờ này, hẳn là thành thói quan rồi

Vì bọn trẻ đòi ngủ, nàng đương nhiên phải lo cho con, không có cái gì có thể so sánh được với con, cho dù là Tần Kính Chi hay Kiều Như An

“Kính Chi, Như An, mọi người uống tiếp đi, tôi đi lo cho bọn trẻ ngủ” Đế Anh Thy nói

“Anh Thy, em không sao chứ?” Tần Kính Chi hỏi

Đế Anh Thy đang ngồi trên ghế cao, từ từ thả chân xuống, vững vàng đứng dậy “Anh nhìn xem, nhìn em có sao không?”

“Là anh pha rượu sai tỷ lệ” Tần Kính Chi áy náy

“Lần đầu mà anh làm như thế này là không tệ, hơn nữa không phải do anh nhầm mà là do tửu lượng của em quá kém. Lúc ở vườn nho anh không luyện tửu lượng cho em” Đế Anh Thy bất đắc dĩ nói “Cục cưng của mẹ, đi thôi!”

Đế Anh Thy dẫn bọn trẻ về phòng ngủ, lúc đầu là bọn nhỏ ngủ riêng. Nhưng mà mẹ chỉ có một nên sáu đứa đều chen trên một giường lớn, như này thì mẹ có thể nằm gần rồi

Cũng may giường rất lớn, cả nhà ngủ vẫn vừa. Đế Anh Thy sắp xếp các con nằm ngay ngắn rồi đến lượt nàng lười biếng mà muốn ngủ như vầy luôn

Dù sao con cũng đang ở bên cạnh

Đế Anh Thy mở cửa phòng ra, liền đổ nhào lên giường. Đưa hai cánh tay ra “Cục cưng của mẹ, mau tới đây ngủ nào!”

“Mẹ ơi, chúng con còn chưa tắm!” Bảo Vỹ phản ứng

“Mẹ cũng chưa có tắm!” Bảo Hân nhắc nhở

Đế Anh Thy miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy, đem sáu đứa trẻ ôm vào lòng, mông lung nhìn những đứa con của nàng mà suy nghĩ “Vậy các con nói xem…tắm như thế nào?”

“Con có thể giúp mẹ tắm!” Bảo Hân vui vẻ nói

“Con cũng có thể giúp mẹ tắm!” Bảo Nam chen vào

“Con cũng làm!”

“Con cũng làm!”

“Con cũng làm!”

“Con cũng làm!”

Đế Anh Thy bật cười hỏi “Mẹ có thể tự làm. Các con sẽ tự tắm sao?”

“Vâng!” Sáu cái miệng nhỏ đồng thanh

“Thật là giỏi nha!” Đế Anh Thy hôn trên mặt những đứa con mỗi đứa một cái. Sau đó hỏi “Vậy bây giờ ai đi tắm đầu tiên?”
Edit By Trà Nữ Lê

Sáu đứa bé không nói lời nào bởi vì không nghĩ là ai sẽ tắm đầu tiên

“Vầy được không mẹ? Bảo Nam tắm đầu tiên, sau đó là Bảo Vỹ, Bảo Long, Bảo My, Bảo Hân và Bảo An?” Đế Anh Thy đầu óc mơ màng hỏi

“Mẹ ơi, trong nhà chúng ta không cần xếp hàng tắm!” Bảo Vỹ nói

“A, chuyện này…” Đế Anh Thy cười vì đầu óc mình phản ứng không kịp

“Mẹ ơi, chúng ta có thể phân làm 2 để tắm, con trai tắm với con trai, con gái với con gái!” Bảo My nói

“Cách này không sai. Vậy…đi tắm nhé?” Đế Anh Thy xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của Bảo An “Bảo An, Bảo Long, còn có còn có…”

“Còn có Bảo Nam!” Bảo Nam nói

“A đúng, Bảo Nam, ba con đi tắm trước, tắm xong đến lượt Bảo Vỹ, Bảo My, Bảo Hân…”

Bảo An, Bảo Long, Bảo Nam đi đến phòng tắm, Đế Anh Thy tựa đầu vào thành giường chơi cùng với Bảo Vỹ, Bảo My và Bảo Hân. Bảo My leo lên người của mẹ không muốn xuống. Bảo Vỹ nằm ở bên cạnh, bàn chân nhỏ lắc qua lắc lại. Lấy chiếc nhẫn của mẹ ra rồi đeo lại, cứ thế chơi rất vui

Bảo Hân ôm mẹ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt mẹ “Con yêu mẹ!”

Đế Anh Thy trên mặt hơi say liền nở nụ cười “Mẹ cũng yêu các con, rất rất là yêu”

“Con…con cũng yêu mạ…” Bảo My nói

“Con yêu mẹ!” Bảo Vỹ nói

Đế Anh Thy nhìn trên ngón tay của các con đang đeo chiếc nhẫn, trước đó đã đeo, nhìn kiểu dáng là biết ai mua. Vẫn là không có nguy hiểm

Không giống chiếc của nàng, là vũ khí. Sẽ bảo vệ bản thân lúc cần thiết

“Mẹ ơi, nếu về đảo Trân Châu, có thể dẫn bọn con cùng đi không?” Bảo Hân hỏi

“Chúng con thích ở đảo Trân Châu” Bảo Vỹ nói

“Con nghĩ ở…” Bảo My

Đế Anh Thy chưa từng nghĩ đến chuyện này, nàng sao có thể đem đi được? Mấu chốt là Tư Hải Minh đã nói trước với nàng biết

Muốn cùng định cư tại Đông Nam Á

Đế Anh Thy một vạn lần đều không đồng ý

Nếu qua kia thì vĩnh viễn nàng sẽ không thoát khỏi Tư Hải Minh

Tư Hải Minh đang có ý gì, nàng còn không biết sao?

Thật không hiểu tại sao anh lại nhất định phải đuổi theo nàng, tâm tính đáng sợ cố chấp vẫn như trước đây…

“Các con ở bên này mẹ có thể đến thăm các con, hiện tại không phải là đang ở cùng các con sao?” Đế Anh Thy nói

“Không giống, cách mẹ xa quá!” Bảo Vỹ nói

“Muốn gặp mẹ, lại muốn đi học, thật là khó” Bảo Hân nói

“Mẹ rất quan trọng…” Bảo Vỹ lên tiếng

“Thế nhưng bên này có Bác, Tư Thái Lâm, thì phải làm sao?” Đế Anh Thy hỏi

“Bác với Tư Thái Lâm cũng cùng đi!” Bảo Vỹ nói

Đế Anh Thy thầm nghĩ, các con muốn nhưng ba của các con chắc gì đã đồng ý. Rồi lại đem theo Ba con Tư Thái Lâm nữa chứ

Tư Hải Minh thật sự là điên rồi, vì đi Đông Nam Á liền bỏ lại tất cả mọi thứ ở bên này…

Phảng phất trong mắt của hắn chỉ có nàng cùng con…

Đế Anh Thy rõ ràng nếu là mình tuyệt đối không làm được…

Sáu đứa trẻ tắm xong liền bò lên giường, Đế Anh Thy từ hơi say rượu trở thành say ngủ

Giọng rượu đều mang theo ngáy ngủ

Mí mắt nặng nề cụp xuống, Bảo Nam hôn lên mặt “Mẹ ơi, muốn tắm không, chúng con giúp em tắm được không?”

Đế Anh Thy cố gắng mở to mắt, trước mặt là sáu cái đầu nhỏ, không khỏi cười nhẹ liền đứng dậy “Không cần, mẹ có thể tự làm”

Nói thật, nếu không phải bọn nhỏ cứ nhìn chằm chằm đêm nay nàng đều có thể không tắm, không rửa mặt, không rửa chân mà ngã xuống giường ngủ một giấc rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom