• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Một Lời Hứa (1 Viewer)

  • Chương 256 - 262

Chương 256: Đó gọi là con hát

“Từ khi nào lại biến thành công ty mua bản quyền của người khác rồi?”

“Viết lời và sáng tác toàn bộ là do Ngôn Hi nhà tôi làm. Các ông như vậy là lừa đảo, tôi sẽ kiện các ông!”

Phương Văn Văn đang vô cùng kích động, còn Nguyễn Đại Bảo lại thoải mái ngồi trên ghế sofa, vắt chéo hai chân.

Ông ta chống hai tay vào thành ghế sofa, ngẩng đầu lên nói: “Đi đi! Bây giờ mày đi luôn đi”.

“Công ty giải trí này là sản nghiệp của gia tộc Lương Thị”.

“Mày cho rằng tầng lớp thấp kém như mày có thế chống lại được mười gia tộc đứng đầu Thành Hải sao?

“Đúng là mơ mộng hão huyền!”

Nguyễn Đại Bảo lại nói: “Cố Ngôn Hi, mày không phải muốn chuộc thân sao?”

“Dễ thôi! Tối nay đi dự tiệc, mời mấy cậu ấm đến đi”.

“Mày ở bên cạnh, cậu ấm nào nhìn trúng mày, mày liền đi theo cậu ấy”.

“Với giá trị của mày, chỉ cần một năm rưỡi mày có thể hoàn trả tất cả số tiền nợ công ty”.

Cố Ngôn Hi mím môi, nước mắt trào ra.

“Tôi chỉ muốn yên phận làm ca sĩ, tại sao ông cứ phải hùng hổ hăm dọa người khác như vậy?”

“Tôi rõ ràng có thể kiếm tiền bằng cách đi hát, vì sao các ông cứ phải ép tôi làm như vậy?”

“Hát sao? Hát thì có thể kiếm được tiền gì?”

“Mày thật sự nghĩ rằng công ty tao dành nhiều thời gian như vậy để bao bọc mấy đứa con gái nhà quê tụi mày sao”.

“Thật sự là để ca hát và đóng phim à?”

Nguyễn Đại Bảo đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt Cố Ngôn Hi.

“Ca hát, diễn xuất, đó là những việc mà các cậu chủ và tiểu thư con nhà quyền quý làm”.

“Sự tồn tại của chúng mày chỉ là để làm lá chắn cho bọn họ mà thôi”.

Nguyễn Đại Bảo lạnh lùng nhìn Cố Ngôn Hi.

“Trong mắt của tao, nói dễ nghe một chút thì gọi là ngôi sao”.

“Nói khó nghe một chút thì là con hát mà thôi!"

“Đều là để bán hết! Hiểu chưa!?”

“Tối nay vừa đúng lúc có một bữa tiệc, mày nhất định phải đến dự cho tao”.

“Nếu không thì, tao sẽ để cho mày sống một cuộc đời còn khổ sở hơn cả khi mày làm bồi bàn trong quán rượu!”

Phương Văn Văn và Cố Ngôn Hi bị nhốt trong một căn phòng.

Hôm nay, họ không thể đi đâu cả.

Chỉ có thể thụ động chấp nhận sự sắp đặt của Nguyễn Đại Bảo.

Cố Ngôn Hi mơ màng nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời xanh bao la rộng lớn bên ngoài.

Cô ta không muốn trở thành một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.

Cô ta chỉ muốn trở thành một con chim sẻ nhỏ trong rừng.

Cô ta chỉ muốn được tự do bay lượn, vui vẻ ca hát.

Chẳng lẽ thật sự không có lối thoát sao?

Lúc này, trong đầu Cố Ngôn Hi đột nhiên hiện lên những lời Lý Phong nói trong lúc chia tay.

“Tôi giúp cô”.

Ba từ này vang vọng trong tâm trí của Cố Ngôn Hi.

Cô ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm số của Lý Phong.

Lúc này, trong văn phòng của Nguyễn Đại Bảo.

Nguyễn Đại Bảo đang bế cô ca sĩ nhỏ vừa được đào tạo.

Cô gái này trang điểm rất đậm và lộng lẫy.

Mặc dù không xinh đẹp như Cố Ngôn Hi, nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời!

Một ca sĩ nhỏ như vậy là niềm yêu thích của những cậu chủ con nhà giàu đó.

Vì chỉ cần chúng ngoắc tay, bọn họ sẽ chủ động đến chăm sóc tận nơi.

Mà bây giờ Nguyễn Đại Bảo đang dùng tay và miệng để huấn luyện cô ca sĩ nhỏ.

“Tổng giám đốc, không phải anh nói vị trí của Cố Ngôn Hi đã bị bỏ trống rồi sao?”

“Sao cô ta lại quay về rồi? Những gì anh đã hứa với em trên giường tối qua, anh không nhớ sao?”

“Ai yo! Đừng tức giận, cục cưng của anh”.

“Chuyện anh nói tối qua đều là thật”.

“Con nhỏ Cố Ngôn Hi này, từ bây giờ không cần hát nữa”.

“Vừa nãy anh đã lập hàng loạt kế hoạch tương lai cho cô ta rồi”.

“Kể từ bây giờ, cô ta sẽ trải qua sáu tháng tiếp theo trên bàn rượu và giường của kẻ khác”.

“Đợi đến khi danh tiếng của cô ta gần như bị hủy hoại rồi, anh sẽ bán cô ta đến Đảo Quốc quay một bộ phim chỉ bằng một cú điện thoại”.

Trong lúc đang nói chuyện, Nguyễn Đại Bảo vươn tay véo nhẹ da thịt mềm mại trên ngực của cô ca sĩ nhỏ.

“Cục cưng, em yên tâm, anh nhất định sẽ sắp xếp một concert cho em trong thời gian ngắn nhất”.

“Đến lúc đó, đẩy vị trí của em lên cao hơn cả Cố Ngôn Hi”.

“Thật không! Anh yêu à, anh thật tốt với em”.

Nói xong, cô ca sĩ nhỏ nháy mắt với Nguyễn Đại Bảo.

Cô ta đặt hai tay lên đùi Nguyễn Đại Bảo rồi sau đó từ từ cúi xuống!

Oh!

Ye!

Quả nhiên người phụ nữ như này thật tốt, rất chủ động!

Khi Nguyễn Đại Bảo đang chuẩn bị hưởng thụ, đột nhiên một tiếng động ầm ầm vang lên.

Cửa văn phòng bị đạp bật tung.

Vương Tiểu Thất loạng choạng bước vào, phía sau cậu ta là Cố Ngôn Hi và Phương Văn Văn.

“Mẹ kiếp!”

Vương Tiểu Thất nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thốt ra một câu chửi thề.

“Giữa ban ngày ban mặt, đôi cẩu nam nữ chúng mày lại có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy ở trong văn phòng”.

Thắt lưng của Nguyễn Đại Bảo đã được cởi ra, khóa quần đã bị kéo xuống.

Không ngờ lại có người dám xông vào phòng làm việc của ông ta.

Ông ta lập tức kéo quần lên, chỉ thẳng vào ba người Vương Tiểu Thất và phẫn nộ chửi bới.

“Thằng chó, mày nhìn cho kỹ”.

“Công ty này là sản nghiệp của nhà họ Lương, mày dám làm loạn ở đây, không muốn sống nữa sao?”

“Bốp!”

Vương Tiểu Thất tát ông ta một cái.

Khuôn mặt Nguyễn Đại Bảo sưng tấy lên, cả người ông ta ngã đập vào tường.

Vương Tiểu Thất túm tóc Nguyễn Đại Bảo.

Lúc này, Lý Phong chậm rãi đi từ ngoài cửa vào.

Anh từ từ ngồi xuống ghế sofa.

Vương Tiểu Thất kéo Nguyễn Đại Bảo đến trước mặt Lý Phong.

Lý Phong nhìn Nguyễn Đại Bảo, hỏi: “Công ty của ông cần điều kiện gì mới có thể chấm dứt hợp đồng với Cố Ngôn Hi trong hòa bình”.

Nguyễn Đại Bảo hung dữ nhìn chằm chằm Lý Phong: “Thằng nhóc, tao không biết mày là ai, nhưng mày dám gây chuyện trong công ty của tập đoàn Lương Thị, mày chết chắc rồi!”

“Tôi dùng một tỷ để mua tự do cho cô ta”.

Cố Ngôn Hi choáng váng.

Một tỷ.

Anh ấy lại sẵn sàng chi ra một tỷ để chuộc tự do cho mình.

“Ha ha ha ha!” Nguyễn Đại Bảo cười lớn.

Lý Phong bây giờ ăn mặc rất bình thường.

Mới nhìn sẽ không nghĩ anh là người có tiền.

Nguyễn Đại Bảo không nghĩ rằng Lý Phong có thể chi ra nhiều tiền như vậy.

“Đứng nói một tỷ, cho dù trả mười tỷ cũng vô dụng!”

Vẻ mặt của Lý Phong vẫn bình thản: “Tôi đang nói chuyện này với ông dưới góc độ kinh doanh”.

Lúc này, bảy tám nhân viên bảo vệ hùng hậu đột nhiên xông vào cửa.

Nhìn thấy người của mình đến, Nguyễn Đại Bảo càng trở nên ngông cuồng.

“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì mà dám thương lượng với tao!”

Nguyễn Đại Bảo đẩy Vương Tiểu Thất ra, hét lớn với các nhân viên bảo vệ.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh gãy chân hai thằng nhãi này rồi ném ra khỏi công ty cho tao”.

Nguyễn Đại Bảo vừa nói xong, cơ thể Vương Tiểu Thất đột nhiên rung lên.

Ngay sau đó, một số nhân viên bảo vệ liên tục la hét trong phòng.

Những nhân viên bảo vệ này bị Vương Tiểu Thất ném ra khỏi văn phòng như những bao rác.

Tròn mắt kinh ngạc!

Nguyễn Đại Bảo không ngờ rằng Vương Tiểu Thất – người không có thân hình cao ráo cường tráng nhưng lại có thể đánh tốt như vậy.

Lúc này, Lý Phong lấy một hộp ghim trên bàn.

Anh bẻ gãy từng chiếc ghim một.

Khi anh làm hành động đó, Vương Tiểu Thất đã cạy miệng Nguyễn Đại Bảo ra.

Sau đó, Lý Phong đưa một nắm ghim vào miệng Nguyễn Đại Bảo.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào miệng Nguyễn Đại Bảo hai cái, nói một cách bình thản.

“Ông nói xem nếu tôi tát ông hai cái thật mạnh thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?”

Nguyễn Đại Bảo trợn tròn hai mắt, bất ngờ lắc đầu: “Ư! Ư!!”

Chương 257: Mua lại

Lý Phong nói tiếp: “Tôi định dùng đinh sắt, nhưng ở chỗ mấy người không có, nên tôi miễn cưỡng lấy ghim dùng tạm”.

“Sau hai cái tát, kết cục tốt đẹp nhất đó là những chiếc ghim này chọc ra khỏi miệng ông”.

“Chọc nát cái miệng xấu xí của ông”.

“Còn kết quả kém may mắn hơn một chút là ông có thể nuốt một phần nhỏ những chiếc ghim này xuống”.

“Chúng sẽ mắc kẹt trong cổ họng và dạ dày của ông”.

Trong khi nói, Lý Phong dùng ghim ở góc hộp cứa vào cổ họng của Nguyễn Đại Bảo.

Đau âm ỉ!

Sắc nhọn thấu xương!

Nguyễn Đại Bảo không ngừng lắc đầu, ánh mắt tha thiết khẩn cầu.

“Bây giờ ông có thể nói cho tôi biết điều kiện để chấm dứt hợp đồng trong hòa bình được chưa?”

Nguyễn Đại Bảo gật đầu lia lịa.

Vương Tiểu Thất nhận thấy ánh mắt Lý Phong, lúc này mới buông ông ta ra.

Nguyễn Đại Bảo lập tức phun những chiếc ghim trong miệng ra.

Ông ta run rẩy nhìn Lý Phong.

Người đàn ông trước mắt vẻ mặt dửng dưng, nói chuyện thản nhiên như đang nói chuyện phiếm với bạn.

Nhưng anh mang đến một cảm giác vô cùng đáng sợ.

Khi đối mặt với Lý Phong, Nguyễn Đại Bảo có cảm giác như đang đối mặt với một con thú dữ từ thời cổ đại xa xưa.

Chỉ cần một ánh mắt của đối phương đã khiến Nguyễn Đại Bảo sợ đến mất mật!

Nguyễn Đại Bảo vội vàng nói: “Cố Ngôn Hi là ca sĩ nổi tiếng của công ty chúng tôi”.

“Bởi vì cô ta bây giờ có danh tiếng rất tốt trên thị trường và độ hot của cô ta cũng rất cao”.

“Vì vậy nếu tính theo giá thị trường thì ít nhất phải đưa cho chúng tôi một trăm triệu!

Lý Phong gật đầu nói: “Giá cả rất hợp lý”.

Nghe Lý Phong nói như vậy, Nguyễn Đại Bảo mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, Lý Phong lấy trong túi ra một đồng xu đặt lên mặt bàn.

Nguyễn Đại Bảo ngơ ngác nhìn đồng xu trên bàn.

“Đây, đây là gì?”

Giọng điệu Lý Phong vẫn bình thản như trước, nói: “Vừa nãy tôi dùng một tỷ để chuộc lại tự do cho cô ta, ông không chịu”.

“Vậy thì bây giờ tôi chỉ có thể dùng một đồng tiền này để mua lại công ty giải trí của ông thôi”.

Vừa dứt lời, Vương Tiểu Thất bên cạnh ngay lập tức lấy từ trong túi quần sau ra một tờ hợp đồng nhàu nát.

Nguyễn Đại Bảo choáng váng khi nhìn thấy chữ ký ở cuối hợp đồng.

Ông ta đã quá quen thuộc với chữ ký này.

Đây chính xác là nét chữ của Lương Thế Thành, trưởng tộc gia tộc họ Lương.

Nhưng tại sao có thể như vậy?

Dưới trướng công ty giải trí của bọn họ có mười mấy ngôi sao cùng với mấy minh tinh lưu lượng, giá trị thị trường lên đến hơn mười tỷ.

Lương Thế Thành làm sao có thể bán công ty với giá chỉ một đồng?

“Nếu như không tin thì hãy gọi điện cho Lương Thế Thành hỏi xem”.

Nguyễn Đại Bảo không dám lơ là, ông ta vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lương Thế Thành.

“Chủ tịch…..”

Nguyễn Đại Bảo đang định nói, Lương Thế Thành ở đầu dây bên kia dường như đã biết ông ta định nói gì.

“Có phải có người mua lại công ty chúng ta với giá một đồng không?”

“Vâng ạ, vâng ạ”.

“Lập tức bảo Phòng pháp chế soạn hợp đồng bán công ty cho hắn ta”.

“Nhưng chủ tịch à, hắn ta chỉ trả một đồng, một đồng thôi đấy!”

Mấy cao thủ của gia tộc Lương Thị đã chết rồi.

Lương Thế Thành bây giờ trong lòng hoảng loạn.

Làm gì còn sức để quản lý một công ty giải trí nhỏ dưới trướng tập đoàn nữa?

Ông ta lập tức chửi bới: “Lời của tao, mày nghe không hiểu à? Có cần tao nói lại một lần không?”

“Không cần, không cần ạ, tôi đã hiểu rồi!”

Nguyễn Đại Bảo mồ hôi chảy ròng ròng.

Ông ta không ngờ rằng, người đàn ông vô danh trước mặt lại thực sự mua được một công ty giải trí có giá thị trường lên đến hơn mười tỷ đồng chỉ với giá một đồng!

Anh ta rốt cuộc là ai?

Ngay sau đó, người của Phòng pháp chế đã đến.

Khi bàn giao công ty, Lý Phong bình thản nói với Cố Ngôn Hi: “Từ nay về sau, cô chính là giám đốc của công ty này, ký tên lên đây đi”.

Lúc này, trong văn phòng có mười mấy người.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Lý Phong.

Bọn họ đều cho rằng mình nghe nhầm rồi.

Lý Phong lại nhượng lại công ty cho Cố Ngôn Hi.

Hơn nữa, lời nói của anh rất nhẹ nhàng như thể anh chỉ đưa một hoặc hai tệ cho Cố Ngôn Hi!

Cho đến giờ phút này, những người không quen biết Lý Phong đều cho rằng Lý Phong là người bao nuôi Cố Ngôn Hi!

Cường hào, thật đúng là đại cường hào.

Người ta bao nuôi ngôi sao, chỉ tặng biệt thự, xe thể thao, túi xách hàng hiệu.

Lý Phong thì khác, anh bao nuôi ngôi sao, lại tặng cả một công ty trị giá hơn mười tỷ!

Tất nhiên không một ai trong số họ biết rằng Lý Phong mua lại công ty giải trí chỉ với một đồng.

Nếu không thì bọn họ đều sẽ ngất vì quá ngạc nhiên mất.

Lý Phong không để tâm những suy đoán của đám người này.

Sau khi hợp đồng được ký kết, anh lập tức đứng dậy và rời đi.

Những việc còn lại đều giao cho Cố Ngôn Hi giải quyết.

Lý Phong và Vương Tiểu Thất đến ga ra dưới tầng hầm, Cố Ngôn Hi đột nhiên chạy ra khỏi thang máy.

Khi Lý Phong hạ cửa kính xe xuống, Cố Ngôn Hi xúc động nhìn anh: “Cám ơn anh, cám ơn anh”.

Lý Phong cười lãnh đạm: “Cô là bạn tốt của vợ tôi, giúp cô là việc nên làm”.

“Tôi biết, nhưng tôi thật sự rất cảm ơn anh. Từ nay về sau, tôi có thể đường đường chính chính làm những việc mình muốn rồi”.

“Ra thêm vài bài mới nữa nhé, mọi người trong nhà tôi đều thích nghe cô hát, mẹ tôi mỗi khi nấu ăn dưới bếp lại ngân nga những bài hát của cô đấy”.

“Ừm! Tôi nhất định sẽ cố gắng, tôi nhất định sẽ điều hành thật tốt công ty mà anh đã giao cho tôi!”

Lý Phong khẽ gật đầu, cửa kính xe lại nâng lên, chiếc xe chậm rãi rời đi.

Cố Ngôn Hi vẫn đứng đó, nhìn chiếc xe dần dần đi xa.

Phương Văn Văn lúc này đi tới, đứng ở bên cạnh Cố Ngôn Hi, nhỏ giọng hỏi: “Chị không nói những lời trong lòng mình cho anh ấy nghe sao?”

Cố Ngôn Hi lắc đầu: “Ngoài em ra, Hứa Mộc Tình là bạn tốt nhất của chị”.

Hơn nữa, chị biết rằng dù cho chị có nói, cũng sẽ không có bất kỳ tác dụng gì”.

“Trong mắt của anh ấy chỉ có Hứa Mộc Tình, trên đời này không ai có thể thay thế được cô ấy”.

Lúc này, đôi mắt Cố Ngôn Hi đã long lanh ngấn lệ.

“Chị thừa nhận chị rất thích anh ấy, rất rất thích”.

“Chị sẽ giấu kín tình yêu này trong tim, và viết nó vào trong bài hát của mình….”

Cùng lúc đó, Lương Hàn Thần tức giận đến biệt thự của mình.

Con đường làm ngôi sao của anh ta đã bị Lý Phong hủy hoại hoàn toàn.

Mặc dù bây giờ anh ta vẫn là con trai của thế gia giàu có, không phải lo cơm ăn áo mặc”.

Nhưng, hình tượng của anh ta trong mắt mọi người không còn được hoàn mỹ như trước nữa.

“Không cam tâm! Tôi không cam tâm!”

Lương Hàn Thần chộp lấy chiếc bình quý giá và ném mạnh xuống đất.

“Tôi phải báo thù! Tôi nhất định phải báo thù! Cục tức này không thể nuốt trôi được!”

Lương Hàn Thần tóm lấy vệ sĩ bên cạnh, phẫn nộ hét lớn: “Cậu lập tức đi Đông Hải, lẻn vào và âm thầm giết chết toàn bộ gia đình Lý Phong cho tôi”.

“Cậu chủ, lão gia đã hạ lệnh, hiện tại không ai được tiến vào Đông Hải, nói gì là ra tay với người nhà Lý Phong”.

“Cậu nói gì cơ? Bố tôi sao lại ra lệnh như vậy được?”

“Tôi là con trai của ông ta, lẽ nào ông ta không quan tâm tôi sao?”

“Hắn ta làm tôi mất mặt với toàn thể gia tộc, lẽ nào lại bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy sao?”

Lương Hàn Thần luôn bị nhốt trong biệt thự, anh ta không hề biết rằng gia tộc Lương Thị đã bị thiệt hại nặng nề như thế nào.

Hiện giờ, nhà họ Lương đã hoàn toàn phong tỏa tin tức không cho người ngoài biết chuyện này.

Một khi người ngoài biết được các cao thủ của gia tộc Lương Thị đều đã chết hết.

Sợ rằng tất cả tài sản của gia tộc bọn chúng sẽ bị chín gia tộc còn lại nuốt chửng trong thời gian ngắn.

Lúc này, Lại Tranh Hồng âm thầm lẻn vào.

Buổi tối hôm qua mặc dù giữ được mạng sống nhưng đến bây giờ mông của anh ta vẫn rất đau.

Anh ta vô cùng phẫn nộ.

Lại Tranh Hồng đánh lạc hướng hai vệ sĩ và nói nhỏ với Lương Hàn Thần: “Cậu chủ, tên Lý Phong này chúng ta không động vào được, thực lực của hắn rất mạnh”.

“Lão gia nếu như không ra tay, chúng ta nhất định sẽ không đối phó được hắn”.

“Nhưng chúng ta có thể tìm một cách khác”.

“Đừng vòng vo nữa, nói mau”. Lương Hàn Thần vẻ mặt sốt ruột.

Nụ cười của Lại Tranh Hồng dần trở nên xấu xa: “Người của chúng ta bây giờ đều bị lão gia khống chế, khó mà ra tay được”.

“Nhưng cậu chủ có thể mượn tay kẻ khác”.

Lương Hàn Thần suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Bình thường những người tôi quen đều là mấy tên đầu óc bã đậu”.

Chương 258: Vứt xuống sông

“Gọi chúng đến chơi gái thì thằng nào cũng tới đúng giờ, nhưng bảo bọn chúng đi đối phó người khác, đúng là nằm mơ”.

“Cậu chủ có phải quên mất một người rồi không?” Lại Tranh Hồng nhỏ giọng nhắc nhở.

“Ai?”

“Kỳ Tử Hạo!”

Khi nghe thấy cái tên Kỳ Tử Hạo, hai mắt Lương Hàn Thần sáng rực lên.

“Đúng vậy, sao lại quên mất tên nhị thế tổ này được”.

Gia đình họ Kỳ cũng giống như gia tộc Lương Thị, được xếp hạng trong mười thế gia hàng đầu ở Thành Hải.

Kỳ Từ Hạo là nhị thế tổ nổi tiếng.

Không học vấn không nghề nghiệp, kiêu ngạo độc đoán.

Ở Thành Hải không có việc gì hắn không dám làm.

Mối quan hệ của hắn và Lương Hàn Thần khá tốt, ngày thường hai người thường cùng chơi đàn bà trên một chiếc giường lớn.

Trên bàn rượu của Lương Hàn Thần luôn có hình bóng của Kỳ Tử Hạo.

Lại Tranh Hồng nói: “Nếu như cậu chủ gọi điện, nhờ Kỳ Tử Hạo đi giết Lý Phong, hắn nhất định sẽ không đồng ý”.

“Nhưng nếu như nói với Kỳ Tử Hạo, Cố Ngôn Hi đã được Lý Phong bao nuôi rồi”.

“Hắn nhất định sẽ đem theo tất cả người của mình đi tìm Lý Phong và ép hắn ta vào chỗ chết!”

“Kỳ Tử Hạo vẫn luôn theo đuổi Cố Ngôn Hi, việc này tất cả mọi người trong Thành Hải đều biết rõ”.

“Được lắm! Cách này rất hay, cậu lập tức đi sắp xếp cho tôi!”

Nhìn Lại Tranh Hồng vội vàng rời đi, nụ cười trên gương mặt Lương Hàn Thần càng trở nên hung dữ.

“Ha ha, Lý Phong nếu mày đã đánh nhau giỏi vậy, có bản lĩnh thì cũng giết chết tên ngốc Kỳ Tử Hạo đó đi!”

“Giết chết hắn, không chỉ gia tộc họ Kỳ ở Thành Hải sẽ giết chết mày, mà cả nhọ họ Tôn ở Phúc Châu cũng cũng không buông tha cho mày”.

...........

Lý Phong vẫn chưa quay về Đông Hải.

Anh cùng Vương Tiểu Thất và những người khác, vừa uống nước trái cây vừa ngồi trên ghế dài trong công viên, ngắm nhìn dòng người qua lại.

“Đại ca, vừa rồi Triệu Tứ gọi điện thoại cho tôi nói rằng chủ tịch cùng phu nhân sắp đi Phú Châu”.

Lý Phong khẽ gật đầu.

Vài ngày trước, Hứa Hiếu Dương nói rằng ông ấy định đến Phú Châu để khảo sát thị trường.

Lý Phong lúc đó nghĩ muốn dành không gian riêng cho hai người, để Liễu Ngọc Phân đi cùng với Hứa Hiếu Dương.

Hai vợ chồng lấy nhau đã lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ đi du lịch.

Có Triệu Tứ ở bên cạnh Hứa Hiếu Dương, Lý Phong không phải lo lắng cho sự an toàn của ông ấy.

Dù sao thì Hứa Hiếu Dương làm việc trước giờ luôn thận trọng, không thể nào đắc tội người khác được.

Ngay cả khi gặp phải một băng nhóm lưu manh côn đồ, Triệu Tứ cũng có thể dễ dàng giải quyết.

“Đại ca, chúng ta đến đây không phải để làm rối tung thế giới ngầm ở Thành Hải sao? Sao giờ lại ngồi trong công viên sưởi nắng thế này?”

Vương Tiểu Thất vẻ mặt khó hiểu nhìn Lý Phong.

Lý Phong cười nhạt, chỉ nói hai chữ: “Chờ người”.

Nói xong, những người Lý Phong đợi vẫn chưa thấy đến.

Mà ngược lại, một đám người đông như kiến, xông tới vây quanh Lý Phong và Vương Tiểu Thất.

Không lâu sau, một thanh niên nhuộm tóc vàng, ăn mặc rất bảnh bao và thời trang đi tới.

Hắn ngẩng đầu khinh thường nhìn Lý Phong: “Mày là Lý Phong?”

Lý Phong gật đầu, đáp: “Là tôi”.

Người đàn ông tóc vàng vung tay lên: “Đánh gãy tay chân chúng nó rồi ném xuống sông”.

Thật sự kiêu ngạo và độc đoán!

Trong ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người, những kẻ này trực tiếp ra tay.

Một đám người nhốn nháo ồn ào lao lên.

Vương Tiểu Thất hưng phấn hét lên: “Ha ha, bây giờ thì không nhàm chán nữa rồi”.

Nói xong, Vương Tiểu Thất liền lao về phía nhóm người.

Cậu ta vừa mới đánh mấy tên ngã xuống đất, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Lý Phong: “Đỡ lấy”.

Vương Tiểu Thất quay người, thấy Lý Phong ném cho mình hai nhánh cây khô dài bằng ngón tay cái.

Vương Tiểu Thất bắt lấy nhánh cây, vẻ mặt hoang mang ngơ ngác nhìn Lý Phong.

Lúc này, một tên khốn phía sau đạp mạnh vào người Vương Tiểu Thất.

Vương Tiểu Thất lăn lộn dưới đất, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn Lý Phong, hỏi: “Đại ca, đây là cái gì?”

“Dùng hai nhánh cây này đối phó với bọn chúng”.

“Nhưng yêu cầu là không được để hai nhánh cây này bị gãy”.

“Nếu không thì sau khi quay về, cậu cũng phải mặc bộ đồ bảo hộ giống như Lý Nhị Ngưu”.

Nghe đến việc phải mặc bộ đồ nặng trĩu đáng sợ của Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn ra.

Cả căn cứ huấn luyện của bọn họ, chỉ có tên Lý Nhị Ngưu khỏe mạnh một cách đáng sợ, có thể chạy vòng vòng sân huấn luyện với trọng lượng 1000 kg trên người.

Vương Tiểu Thất nhìn hai nhánh cây trong tay, hít sâu một hơi.

“Đại ca yên tâm, hai nhánh cây này tuyệt đối sẽ không bị gãy”.

Nói xong, Vương Tiểu Thất quay lại rồi tiếp tục xông lên giết bọn chúng.

“Nhớ kỹ, cành cây vừa mới bẻ, có những thứ càng mềm thì đánh càng đau”.

Đối với Vương Tiểu Thất, đây là khoảng thời gian quý báu để tập luyện.

Cậu ta khắc ghi sâu sắc từng lời Lý Phong nói và cố gắng thể hiện hết sức lực của mình.

Trong khi sử dụng hai nhánh cây để đánh nhau với chúng, đồng thời cũng phải đảm bảo hai nhánh cây này không bị gãy!

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Tiếng đấm đá nhau vang vọng không ngớt trong không trung.

Cùng lúc tiếng roi vang lên, một tên lưu manh đang gào khóc.

Được một lúc, tiếng than khóc lại tiếp tục vang lên không ngừng.

Một đám người đó đều đã bị một mình Vương Tiểu Thất đánh bại, nằm sõng soài trên mặt đất.

Lúc này, đứng trước mặt Vương Tiểu Thất chỉ còn lại Kỳ Tử Hạo và hai tên vệ sĩ.

Kỳ Tử Hạo bị dọa sợ đến mức liên tục lùi lại phía sau.

Hắn chỉ tay vào mặt Vương Tiểu Thất: “Mày đừng có qua đây!”

“Nói cho mày biết, tao chính là cậu chủ của nhà họ Kỳ!”

“Ở cái đất Thành Hải này không có kẻ nào dám đánh tao!”

“Bốp!”

Vương Tiểu Thất đột nhiên lao lên và giáng cho Kỳ Tử Hạo một cú đấm mạnh!

Lúc này, một nửa khuôn mặt của Kỳ Tử Hạo bị nhánh cây làm sưng lên.

Hắn ôm chặt khuôn mặt sưng tấy của mình, vừa khóc vừa mắng.

“Mày dám đánh tao, mày lại dám đánh tao!”

“Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám đánh tao!”

“Mày chết chắc rồi, bọn mày chết chắc rồi!”

Kỳ Tử Hạo vừa chạy vừa chửi bới.

Khi chửi xong câu này, hắn đã trốn vào trong một chiếc xe thể thao cách đó không xa.

Chiếc xe gầm rú phóng đi trong làn khói mịt mù.

“Hừ, rác rưởi!”

Khi Vương Tiểu Thất quay người lại, đột nhiên phát hiện ra một người đàn ông tuấn tú đã ngồi bên cạnh Lý Phong từ lúc nào.

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng của người này, Vương Tiểu Thất có cảm giác mình đang đứng trên bờ vực.

Còn người đàn ông này đang ở trên đỉnh của vách núi.

Cao ngạo!

Không thể với tới!

Vương Tiểu Thất cảm thấy dù cho có leo lên cao đến như thế nào cũng không thể đạt tới độ cao của gã.

“Tiểu Thất”. Lý Phong đột nhiên nói.

“Có!”

“Trong vòng bán kính một trăm mét, không được cho phép bất kỳ người lạ nào tiếp cận”.

“Vâng!”

Vương Tiểu Thất huýt sáo một tiếng.

Các thành viên trong đội đang đi dạo xung quanh nhanh chóng tụ hợp lại.

Sau đó để Lý Phong và người đàn ông lần đầu tiên họ gặp kia có không gian yên tĩnh để nói chuyện.

Người này chính là anh em vào sinh ra tử với Lý Phong, Cao Kiếm.

Cao Kiếm liếc nhìn Vương Tiểu Thất và những thành viên trong đội, cười nói: “Đại ca, mấy anh em anh mới thuê cũng không tệ! Đã ra dáng phết rồi đấy”.

“Một đám nhóc ấy mà, cũng chỉ có thể lăn lộn trong bùn thôi”.

“Nếu như thực sự gặp phải cao thủ, người ta có thể thổi bay bọn họ chỉ bằng một cái hắt hơi”.

Lý Phong nhẹ giọng nói: “Đồ tôi cần, cậu đã mang tới chưa?”

Cao Kiếm ngay lập tức đưa cho Lý Phong một cuốn sổ nhỏ.

Lý Phong tiện tay lật qua một chút, khẽ gật đầu.

Sau đó, hai người nhỏ giọng nói chuyện.

Vương Tiểu Thất và những người khác đang đứng ở xa, không thể nghe thấy họ nói gì.

Tuy nhiên, Vương Tiểu Thất nhìn Cao Kiếm bằng ánh mắt tràn đầy khao khát.

Cậu ta biết rằng, người đàn ông này là đàn em của Lý Phong.

Chương 259: Bọn mày mù hết rồi à?

Cùng là đàn em.

Nhưng giữa bọn họ lại có khoảng cách rất lớn.

Tuy nhiên, Lý Phong đã nói rồi, chỉ cần nỗ lực chăm chỉ, một ngày nào đó bọn họ nhất định sẽ thể đạt đến được trình độ đó.

“Rầm!”

“Rầm!”

Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa xe.

Ngay sau đó, nhìn thấy một đội quân bước những bước tiến lớn, nhanh chóng tiến lại gần.

Những người này mặc vest và đi giày da.

Tên cầm đầu là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt uy nghiêm.

Ở phía sau ông ta, Kỳ Tử Hạo cười một cách đắc ý.

Kỳ Tử Hạo chỉ vào Vương Tiểu Thất và nói: “Đây, chính là người này!”

Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, quát: “Không biết trời cao đất dày!”

“Dám làm loạn ở đất Thành Hải, đưa tất cả bọn chúng đi!”

Đám người mà người đàn ông trung niên đó dắt theo, người nào cũng được huấn luyện bài bản.

Bước đi như gió, di chuyển như thỏ!

Hai bên chuẩn bị lao vào dành nhau.

“Dừng tay”.

Giọng của Cao Kiếm đột nhiên truyền tới.

Lúc này, gã đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhìn về phía người đàn ông trung niên.

“Tôi khuyên ông đừng có làm mấy chuyện vô vị ở đây nữa, trước khi mọi việc chưa trở nên nghiêm trọng, mau đưa người rời khỏi đây”.

Cao Kiếm trầm giọng, trong giọng điệu ẩn giấu nét ngang tàn ngạo nghễ.

Gã chỉ đứng ở đó cũng đem đến cho người khác cảm giác sừng sững như một ngọn núi, không cách nào có thể leo lên được!

Người đàn ông trung niên tức giận trừng mắt: “Mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với tao bằng giọng điệu này”.

Trong số tám chiến tướng dưới trướng Lý Phong, Cao Kiếm là người có tính khí nóng nảy nhất!

Người đàn ông trung niên vừa nói xong, bóng Cao Kiếm đột nhiên lóe lên trong mắt ông ta, ngay lập tức có một luồng khí mạnh lao tới.

“Bốp!”

Cái tát kêu vang.

Người đàn ông trung niên ngã xuống đất.

“Mày dám đánh tao? Mày biết tao là ai không!”

Người đàn ông trung niên phẫn nộ hét lớn vào đám người bên cạnh: “Bọn mày mù hết rồi à?”

“Người này dám công kích tao, còn không mau hành quyết chúng nó ngay tại chỗ!”

Ánh mắt Cao Kiếm lướt qua.

“Kẻ nào dám động?”

Soạt!

Lúc này, đội quân được huấn luyện bài bản cảm thấy rợn hết sống lưng.

Tất cả bọn họ lập tức đứng thẳng!

Ánh mắt thật đáng sợ!

Hơn nữa, bọn chúng nhận ra trên người Cao Kiếm có một loại khí chất khiến chúng phải phục tùng và thậm chí là khâm phục!

Cao Kiếm cúi đầu nhìn người đàn ông trung niên.

Gã nhấc chân lên, giẫm mạnh lên ngực người đàn ông ta, cúi xuống nhìn chằm chằm vào ông ta: “Mày biết tao là ai không?”

“Tao không quan tâm mày là ai, mày dám làm loạn trên đất của tao, tao nói cho mày biết, hôm nay mày chết chắc rồi!”

Cao Kiếm đột nhiên phá lên cười.

“Ha ha ha! Tao đã chiến đấu trên chiến trường bao nhiêu năm như vậy rồi nhưng chưa từng có kẻ nào dám nói lời này với tao! Thú vị, rất thú vị, ha ha ha....”

Tiếng cười vang vọng khắp nơi.

Lúc này, Lý Phong đột nhiên xuất hiện sau lưng Cao Kiếm và lạnh lùng đá cho gã một cái.

Tiếng cười của Cao Kiếm đột ngột dừng lại.

Gã quay đầu nhìn Lý Phong, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Lão đại, anh đá tôi làm gì?”

“Tôi đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, nơi công cộng cấm tiếng ồn”

“Cái âm thanh to lớn của cậu, nhỡ dọa trẻ con, phụ nữ mang thai thì phải làm sao?”

“Nếu không dọa được bọn họ, thì cũng không được dọa cây dọa cỏ”.

“Ồ”.

Người đàn ông ban nãy vẫn còn uy phong lẫm liệt, lúc này, giống như một đứa em trai biết nghe lời, gãi đầu gãi tai, ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó, Cao Kiếm lấy ra tờ chứng nhận từ trong người mình, ném thẳng vào mặt người đàn ông trung niên!

Lúc người đàn ông đó mở chứng nhận ra xem.

Sấm sét giữa trời quang!

Mặt tái mét!

Đũng quần ông ta ướt hết rồi.

Trời ơi!

Ông trời ơi!

Là ai đã mời vị tướng hùng dũng này tới đất Thành Hải!?

Người đàn ông trung niên vội vàng bò dậy khỏi mặt đất!

Cúi đầu!

Gập người!

Khom lưng khụy gối!

“Tôi tôi tôi, tôi có mắt mà như mù! Cầu xin ngài tha thứ cho tôi!”

Khi nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông trung niên, Cao Kiếm không buồn ra tay.

Gã quay đầu về phía Lý Phong hỏi: “Lão đại, giải quyết thế nào?”

Lý Phong hỏi: “Kỳ Tử Hạo là người như thế nào?”

“Tôi, tôi và anh ta không có quan hệ gì”. Người đàn ông trung niên vội vàng gạt đi.

“Đánh gãy tay chân, ném hết xuống sông”.

Nói xong, Lý Phong và Cao Kiếm đi về phía con đường nhỏ hẻo lánh ở bên cạnh.

Vương Tiểu Thất cười nham hiểm lao về phía Kỳ Tử Hạo.

“Á á!”

Xương cốt gãy nát!

“Á á!

Tiếng kêu thảm thiết!

Không thể động.

Không dám động.

Khoảnh khắc này ai cũng không dám động.

Người đàn ông trung niên nhìn hai bóng người xa xăm với ánh mắt kinh hoàng.

Thân phận của Cao Kiếm đã khiến người đàn ông trung niên đó sợ hãi đến mức tè cả ra quần.

Còn người đàn ông bên cạnh gã, người ông ta chưa từng nhìn thấy trước đây là ai?

Một người đàn ông có thể khiến thiếu tướng năm sao gọi một tiếng đại ca!

Quá đáng sợ!

Từ lúc nào mà Thành Hải xuất hiện người đàn ông đáng sợ như vậy!

Lúc này, người đàn ông trung niên chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu, lập tức về nhà!

Khoảng thời gian tiếp theo, từ chối tất cả những người đến thăm, không tham gia bất kỳ bữa tiệc nào.

Thậm chí không thể tiết lộ chuyện ngày hôm nay ra bên ngoài!

Thành thật làm người!

Chăm chỉ đi làm!

Thành Hải sau hơn mấy chục năm hỗn loạn, cuối cùng cũng thay đổi rồi!

Biệt thự ở lưng chừng núi của Lương Hàn Thần.

Lúc này, Lương Hàn Thần đang nằm trên giường, được một cô gái trẻ tận tình mát xa cho.

Lại Tranh Hồng hào hứng từ cửa đi vào.

“Anh à, kế sách của anh đã phát huy tác dụng rồi!”

“Ồ?” Lương Hàn Thần phấn khích, vội vàng ngẩng đầu, nhìn Lại Tranh Hồng: “Mau nói cho tôi biết”.

Lại Tranh Hồng kích động nói: “Tên Lý Phong này quả thật đã đánh gãy tay chân của nhị thế tổ Kỳ Tử Hạo, rồi vứt xuống sông!”

“Thật sao! Tên ngốc đó thật sự làm như vậy sao?”

“Đó là sự thật, người chúng ta phái đến, luôn theo dõi từ xa”.

“Ha ha ha, ha ha ha! Tốt lắm, lần này tên Lý Phong chết chắc rồi!”

“Người nhà họ Kỳ có phải là đã ra tay rồi không?” Lương Hàn Thần vội vàng hỏi.

“Kỳ Tử Hào vừa nãy mới được khiêng về nhà, tôi đoán một lúc nữa sẽ có tin tức thôi”.

“Tốt lắm, bây giờ tôi đã có thể tưởng tượng ra cảnh tên Lý Phong này bị người ta chém chết rồi!”

Tuy nhiên, một tiếng đồng hồ trôi qua.

Lương Hàn Thần đi qua đi lại trong phòng khách với vẻ mặt lo lắng.

“Chuyện gì vậy? Vì sao đến giờ vẫn chưa có tin tức của nhà họ Kỳ”.

“Anh à, xin đợi thêm chút nữa, tôi gọi điện thoại hỏi xem”.

Lại Tranh Hồng nhanh chóng gọi điện thoại.

Chương 260: Từng gặp ba lần

Anh ta cúp máy xong hơi cau mày nói: "Lạ nhỉ, sao người nhà họ Kỳ không có phản ứng gì thế?"

"Lũ vô dụng! Chẳng lẽ lũ vô dụng này cũng sợ Lý Phong à?"

Lương Hàn Thần giận điên người, vơ lấy cái cốc bên cạnh ném mạnh về phía Lại Tranh Hồng.

"Cậu mau nghĩ cách cho tôi, nếu không nghĩ ra cách gì tôi sẽ đánh gãy tay chân cậu rồi ném xuống sông đấy".

Lại Tranh Hồng sợ mất mật, anh ta biết Lương Hàn Thần nói được làm được.

Lại Tranh Hồng đảo mắt, vỗ tay hét lên: "Anh à, hay là anh tự mình gọi cho chị gái Kỳ Tử Hạo đi".

Chị gái Kỳ Tử Hạo tên Kỳ Ti Mẫn.

Lúc cô ta hai mươi tuổi đã lấy cậu cả nhà họ Tôn ở Phú Châu.

Gia tộc Kỳ Thị có thể đứng vững vàng ở đô thị quốc tế Thành Hải, mà còn nằm trong top mười gia tộc lớn nhất ở đây.

Là nhờ vào sự giúp đỡ của nhà họ Tôn ở Phú Châu.

Lương Hàn Thần ngẩn người, sao tự nhiên lại gọi cho chị gái Kỳ Tử Hạo làm gì.

"Anh à, nếu tôi nhớ không nhầm thì quan hệ của hai người cũng khá ổn mà. Hình như cô ta là fan hâm mộ của anh đó.

Vừa nghe thấy ba từ fan hâm mộ Lương Hàn Thần cười khẩy nói: "Bây giờ ông đây vẫn còn fan hâm mộ cơ á? Mặt mũi của ông đây đã bị ném tới nhà xí từ lâu rồi".

"Anh đừng nóng".

Lại Tranh Hồng vội giải thích: "Từ nhỏ Kỳ Ti Mẫn đã rất thương Kỳ Tử Hạo".

"Bây giờ chúng ta không hiểu rõ hoàn cảnh nhà họ Kỳ".

"Nhưng chúng ta có thể gọi điện thoại nói cho Kỳ Ti Mẫn biết chuyện này".

Nghe Lại Tranh Hồng nói thế, Lương Hàn Thần hiểu ra.

Anh ta chỉ vào Lại Tranh Hồng: "Cậu nói tiếp đi".

Lại Tranh Hồng tiếp tục nói: "Tôi và anh đã gặp Kỳ Ti Mẫn ba lần rồi".

"Cũng biết cô ta rất nóng tính".

"Nếu chúng ta kể cho Kỳ Ti Mẫn nghe chuyện Lý Phong đánh què Kỳ Tử Hạo thì cô ta sẽ làm gì?"

Lương Hàn Thần lập tức vỗ tay.

"Cái đầu chó của cậu đúng là thông minh, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?"

"Được rồi, giờ chúng ta sẽ gọi cho cô ta".

Điện thoại kết nối rất nhanh.

"Sao cậu Lương lại có thời gian gọi cho bà cô già này thế".

"Lần trước tôi hẹn mấy cô bạn muốn mời cậu đi ăn mà cậu không đến đâu đấy".

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ.

Lại Tranh Hồng vội ghé sát vào tai Lương Hàn Thần thì thầm mấy câu.

Lương Hàn Thần cười nói: "Chị Kỳ, không phải em không muốn đến".

"Mà vì lần trước em xảy ra mâu thuẫn với một người, hắn đuổi em ra khỏi Phú Châu rồi".

"Đứa nào? Đứa nào dám dọa cậu. Cậu nói đi, giờ tôi đi bắt rồi đánh què hắn, bắt hắn dập đầu xin lỗi cậu".

Kỳ Ti Mẫn đúng là nóng tính như lời Lại Tranh Hồng nói.

Độc đoán.

Tuy nhân phẩm Lương Hàn Thần chẳng ra sao nhưng diễn xuất thì cũng được.

Lương Hàn Thần lập tức kể khổ với Kỳ Ti Mẫn.

Hắn thêm mắm dặm muối bịa chuyện.

Hắn bịa Lý Phong thành một người xấu xa ác độc, lại liên mồm nói xấu tập đoàn Lăng Tiêu.

"Cớ nào lại thế! Cậu yên tâm, chuyện này chị đây lo rồi".

"Tôi sẽ cho người đến Đông Hải bắt thằng cha Lý Phong đến trước mặt cậu, lúc đó cậu muốn làm gì thì tùy".

Thời cơ chín muồi!

Lại Tranh Hồng vội thì thầm mấy câu vào tai Lương Hàn Thần.

Lương Hàn Thần cười đểu.

Sau đó hắn mách Kỳ Ti Mẫn chuyện Kỳ Tử Hạo bị Lý Phong đánh què tay què chân rồi ném xuống sông.

Lương Hàn Thần còn chưa kể xong ở đầu dây bên kia Kỳ Ti Mẫn đã điên tiết hét ầm lên.

"Đời nào có cái lí đó! Thằng chó đấy cũng dám đánh em trai tôi".

"Không được, tôi phải đi Đông Hải, bà đây phải tự tay đánh chết nó".

Kỳ Ti Mẫn giận sôi máu vội lao ra khỏi khách sạn.

"Rầm!"

Cô ta đá văng cửa phòng.

Nổi cơn tam bành!

Như muốn giết người!

Người Kỳ Ti Mẫn dẫn theo đứng ở sảnh khách sạn.

Xe của cô ta đã đứng chờ sẵn ở cửa.

Lúc đi qua quầy lễ tân của khách sạn, bên cạnh có một đôi nam nữ trung niên đang làm thủ tục nhận phòng.

Hai người này là Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.

Lúc nhân viên lễ tân nói chuyện với Hứa Hiếu Dương có nhắc đến bốn chữ tập đoàn Lăng Tiêu.

Kỳ Ti Mẫn đang rảo bước bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.

Thấy Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đi theo nhân viên khách sạn vào thang máy.

Cô ta ngoắc ngón tay sơn đỏ với nhân viên lễ tân.

Kỳ Ti Mẫn ở Phú Châu nổi tiếng là bà chằn.

Tính khí thất thường!

Không ai biết khi nào thì cô ta sẽ nổi điên lên.

Bình thường lúc cô ta nổi điên lên là sẽ có người gặp xui xẻo.

Nhân viên lễ tân khom người rảo bước đến trước mặt cô ta.

"Cô Tôn, tôi có thể giúp gì không ạ?"

"Bốp!"

Kỳ Ti Mẫn tát mạnh một cái vào mặt nhân viên lễ tân.

"Cô là cái thá gì? Tôi cần loại rác rưởi như cô giúp à?"

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi nói sai rồi".

Người lễ tân bị đánh đau điếng người, một bên mặt tê rần.

Nhưng cô không dám xoa, chỉ có thể liên tục cúi đầu xin lỗi.

"Tôi hỏi cô hai người vừa nãy nhận phòng tên là gì? Từ đâu đến? Thân thế ra sao?"

"Hai người vừa nãy từ Đông Hải tới, ông Hứa là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, người bên cạnh là vợ ông ấy".

"Hay lắm! Không ngờ bọn chúng lại dẫn xác đến tự sát".

Lúc này Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân đã vào phòng.

Xuất thân và địa vị của Hứa Hiếu Dương bây giờ dư sức ở phòng tổng thống.

Nhưng từ trước đến nay ông ấy vẫn luôn tiết kiệm, hai vợ chồng ông cũng chỉ ở một phòng đôi bình thường.

Sau khi nhân viên lễ tân rời đi.

Liễu Ngọc Phân ngồi trên giường cười nói: "Khách sạn năm sao có khác, dọn dẹp sạch sẽ thật đấy".

Hứa Hiếu Dương ngồi xuống bên cạnh, cầm tay bà nói: "Vợ à, chờ sau khi khảo sát xong chúng ta ở lại đây hai ngày thăm thú mấy địa điểm du lịch xung quanh đi".

"Sao thế được chứ? Con rể ông sắp về rồi. Tôi không ở nhà hai vợ chồng nó ăn uống ra sao?"

Hứa Hiếu Dương giơ tay cốc nhẹ vào trán Liễu Ngọc Phân.

"Bà đó! Sao chả hiểu gì cả".

"Chúng ta đang cho hai vợ chồng son chúng nó không gian riêng đấy".

"Hai người già chúng ta không ở đấy, bà nói xem vợ chồng son chúng nó có nhân cơ hội này có con không?"

Liễu Ngọc Phân ngớ người, lập tức giơ tay vỗ mạnh vào vai Hứa Hiếu Dương: "Ông nói linh tinh cái gì thế?"

Hứa Hiếu Dương cười ha hả nói: "Chẳng kẽ bà không thấy hai đứa chúng nó đã vượt rào từ lâu rồi à".

Trước ngạc nhiên sau bất ngờ.

Liễu Ngọc Phân đã coi Lý Phong là một thành viên trong gia đình từ lâu, đến nỗi anh còn thân thiết hơn cả con trai ruột của bà".

Đến tuổi này của bọn họ tất nhiên sẽ mong muốn con mình sớm ngày lấy chồng lấy vợ sinh con đẻ cái.

Bình thường Liễu Ngọc Phân thấy những người tầm tuổi bà bế đứa trẻ đáng yêu đi trên đường trong lòng thấy cực kì hâm mộ.

Liễu Ngọc Phân lập tức nói: "Được rồi, vậy chúng ta sẽ ở đây thêm vài ngày".

Hứa Hiếu Dương ghé đầu bên tai Liễu Ngọc Phân cười nói: "Hay là chúng ta cũng đẻ thêm một đứa đi?"

Liễu Ngọc Phân đẩy ông ra nói: "Tránh ra! Già đầu rồi mà không đứng đắn".

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Liễu Ngọc Phân thuận miệng hỏi: "Ai đấy?"

"Hứa Hiếu Dương có ở đây không?"

Tiếng đàn ông từ ngoài truyền đến.

"Đợi chút".

Hứa Hiếu Dương chỉnh lại quần áo.

Lúc ông ấy cầm lấy áo vest định mặc vào ngoài của bỗng "rầm" một tiếng.

"Đúng là người sống ở nơi khỉ ho cò gáy, lề mà lề mề".

Kỳ Ti Mẫn vừa khiêu khích xong thì có mười mấy người từ ngoài lao vào vây quanh Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.

"Mấy người là ai? Định làm gì?"

Hứa Hiếu Dương vội kéo Liễu Ngọc Phân ra sau lưng.

Ông cảm thấy đám người trước mặt người đông thế mạnh.

Chương 261: Lại đẻ một đứa

"Ông là Hứa Hiếu Dương?"

Kỳ Ti Mẫn hất cằm, ánh mắt nhìn Hứa Hiếu Dương như nhìn con chuột con gián vậy.

"Đúng vậy!"

"Ông là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu?"

Hứa Hiếu Dương gật đầu: "Xin hỏi cô là ai?"

Tuy trong lòng lo lắng nhưng Hứa Hiếu Dương vẫn bình tĩnh, giọng nói không chút bối rối.

"Lý Phong là con rể ông phải không?"

"Phải".

Hứa Hiếu Dương vừa nói xong, Kỳ Ti Mẫn lập tức hừ lạnh: "Không tìm nhầm người, dẫn đi".

"Mấy người muốn làm gì? Chúng tôi không đắc tội mấy người".

Liễu Ngọc Phân bị dọa sợ, vội hét to.

Kỳ Ti Mẫn nhanh chân bước đến, tát bà ấy một cái.

"Người đàn bà đê tiện sinh ra một con ả đê tiện, lại có một thằng con rể rác rưởi".

"Hắn mà cũng dám đánh em trai tôi".

"Lần này hai người rơi vào tay tôi, xem tôi làm sao lột da chó của hai người xuống".

Lúc Kỳ Ti Mẫn dẫn hai người Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân ra khỏi phòng.

Một người đàn ông đứng cuối hành lang bất ngờ hét lên: "Đứng lại".

Là Triệu Tứ - lái xe của Hứa Hiếu Dương.

Thấy vẻ mặt Triệu Tứ lạnh lùng bước đến.

Kỳ Ti Mẫn cười khẩy: "Hai người lên đánh què chân hắn rồi ném xuống dưới đi".

Hai tên bảo vệ nhe răng cười lao về phía Triệu Tứ.

"Bịch! Bịch!"

Hai tiếng vang lên.

Bọn chúng còn chưa kịp làm gì đã bị Triệu Tứ đấm ngã lăn ra.

Triệu Tứ trợn mắt tức giận nhìn Kỳ Ti Mẫn: "Mau thả ông bà chủ ra".

"Không ngờ đánh được phết đấy chứ".

"Lữ Mãnh đánh mạnh vào. Tôi muốn thấy anh đánh què tay chân thằng cha này".

Nghe Kỳ Ti Mẫn nói thế, một gã đàn ông mặc đồ trắng từ từ xuất hiện trong tầm mắt Triệu Tứ.

Dáng người gã không cao lắm nhưng gã vừa xuất hiện vẻ mặt Triệu Tứ nghiêm túc hẳn lên.

Người này là cao thủ!

Chỉ so về khí thế Triệu Tứ cũng tự biết mình đã thua rồi.

Nhưng dù biết đánh không thắng được gã, Triệu Tứ vẫn dũng cảm lao lên.

Anh ta không thể khiến Lý Phong thất vọng.

Cho dù có chết đi chăng nữa!

"Bịch!"

"Bịch!"

"Bịch!"

Trên hành lang thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tay đấm chân đá.

Là vệ sĩ của Hứa Hiếu Dương nên năng lực của Triệu Tứ cũng chẳng phải dạng vừa.

Anh ta tiến bộ rất nhanh, năng lực trong đội của Lý Phong cũng thuộc dạng top đầu.

Nhưng kẻ địch lần này của anh ta quá mạnh.

Lữ Mãnh là một trong ba đại cao thủ nhà họ Tôn.

Triệu Tứ không phải đối thủ của gã.

Sau hơn mười chiêu Lữ Mãnh đã đánh gãy tay phải của Triệu Tứ.

"Rắc rắc!"

"Phụt!"

Triệu Tứ phun ra một ngụm máu, cả người văng về sau mười mấy mét đập mạnh vào tường.

Lữ Mãnh không dừng lại.

Gã từ từ bước lại gần.

Mùi chết chóc ngày càng nồng.

Liễu Ngọc Phân lúc này vội hét lớn: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Chúng tôi sẽ đi cùng mấy người mà, chúng tôi đi cùng mấy người là được mà".

Nhưng Lữ Mãnh vẫn tiếp tục bước đến gần Triệu Tứ.

Kỳ Ti Mẫn còn chưa nói gì thì ai dám dừng lại chứ.

Cô ta thích thú nhìn cảnh chó nhà mình nuôi đi cắn người khác.

"Cộp cộp!"

Lữ Mãnh đá mạnh vào ngực Triệu Tứ.

Xương sườn vỡ nát!

Liễu Ngọc Phân khóc nức nở.

Những người này còn độc ác hơn bà ấy tưởng.

Bọn chúng không phải người, bọn chúng là cầm thú.

"Tôi cầu xin cô đừng đánh nữa!"

Liễu Ngọc Phân quỳ xuống trước mặt Kỳ Ti Mẫn.

Trông mắt bà ấy Triệu Tứ vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Dù Triệu Tứ không phải người thân của bà.

Nhưng Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương coi mấy anh em Triệu Tứ như người một nhà.

Kỳ Ti Mẫn từ trên cao nhìn xuống Liễu Ngọc Phân, ngón tay sơn đỏ vỗ vỗ lên mặt bà ấy.

"Đúng rồi đấy, làm chó thì phải có ý thức của loài chó".

Kỳ Ti Mẫn phất tay: "Đừng chơi đùa nữa, loại rác rưởi này chơi lâu thì bẩn tay".

"Vâng!"

Lữ Mãnh đang bóp cổ Triệu Tứ, sau khi đáp lời thì ném anh ta xuống đất.

“Bịch!”

Triệu Tứ ngã rầm xuống đất, máu chảy lênh láng.

Trợn trừng mắt giãy dụa.

Anh ta cố gắng đứng lên mấy lần.

Sức lực toàn thân như cạn kiệt.

Anh ta muốn cử động ngón tay cũng thấy khó.

Anh muốn hét lên nhưng lại không có sức.

Lữ Mãnh đứng trước mặt Triệu Tứ lạnh lùng nói.

"Vô dụng".

Thấy Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương bị bắt đi, anh ta cố gắng hết sức lấy điện thoại ra gọi cho Vương Tiểu Thất.

Lúc này Vương Tiểu Thất đang nói chuyện phiếm với Lý Phong trong xe.

Lần này đến Đông Hải, mục đích chính của Lý Phong là dọn dẹp sạch sẽ thế giới ngầm ở Thành Hải.

Quyển sổ tay Cao Kiếm đưa cho Lý Phong đã ghi rõ tất cả mối quan hệ móc nối giữa thế giới ngầm và các gia tộc ở Thành Hải.

Còn có mối quan hệ dây mơ rễ má của các "gia tộc quyền quý" ở Bắc Phương và Nam Phương.

Bản chất của các gia tộc quyền quý giống như tư bản phương Tây.

Nhưng gia tộc quyền quý ở Hoa Hạ đều có chung một đặc điểm.

Đó là bọn họ đều có lịch sử rất lâu đời.

Gia tộc quyền quý ở Hoa Hạ bắt nguồn từ thời Đông Tấn nhưng đến thời Đường mới trở nên lớn mạnh.

Trải qua bao thăng trầm đổi thay.

Bọn chúng lấy "họ" làm gốc, xây dựng mối quan hệ lợi ích khổng lồ.

Giống như gia tộc đứng đầu ở thủ đô có nguồn gốc từ "họ Lý ở Trường An".

Lịch sử gia tộc bắt nguồn từ thời Đường hưng thịnh.

Gia tộc đứng đầu ở Nam Phương là con cháu hoàng tộc thời Minh.

Nguồn gốc của bọn họ là một nước nhỏ thịnh vượng ở Nam Phương.

Sư Thành!

"Reng reng reng!"

Điện thoại của Vương Tiểu Thất bỗng kêu lên.

Cậu ta vừa nghe, chẳng mấy chốc mặt mũi tái nhợt.

"Anh ơi hỏng rồi. Chủ tịch và phu nhân bị người ở Phú Châu bắt đi rồi!"

Yên tĩnh.

Lặng ngắt như tờ.

Không khí trong xe bỗng vô cùng yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức Vương Tiểu Thất còn nghe thấy tiếng hít thở của mình.

Lý Phong không tức giận, cũng chẳng bộc phát sức mạnh toàn thân.

Nhưng Vương Tiểu Thất lại cảm nhận được sự áp lực trước nay chưa từng có.

Hô hấp khó khăn!

Vương Tiểu Thất vội vàng ôm ngực.

Giây phút này cậu ta cảm thấy nuốt nước bọt cũng cực kì khó khăn.

Chương 262: Một chưởng là một người chết

Chỉ nghe thấy Lý Phong thờ ơ thốt ra mấy chữ: "Đối phương là ai?"

"Hình như là nhà họ Tôn ở Phú Châu”.

Lý Phong mở sổ ghi chép ra, trong nháy mắt quan hệ giữa nhà họ Tôn và nhà họ Kỳ đã rõ ràng.

Vương Tiểu Thất cố chịu đựng sự khó chịu, nói với Lý Phong: "Anh, chúng ta mau đến Phú Châu đi!"

Lúc này, Lý Phong lại cất cuốn sổ nhỏ đi một cách rất bình thản.

"Lái xe đi”.

Nghe thấy Lý Phong ra lệnh, Vương Tiểu Thất nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng quay đầu xe, định lái trở lại Đông Hải.

Nhưng mà, Lý Phong lại lạnh nhạt nói: "Tới trụ sở của tập đoàn nhà họ Kỳ”.

Tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Kỳ Thị.

Một chiếc xe hơi đột ngột dừng trước cửa tòa nhà.

Cửa xe mở ra.

Lý Phong bước xuống.

Vương Tiểu Thất đang định mở cửa xe đi theo sau Lý Phong.

Thì nghe thấy mệnh lệnh của Lý Phong, anh không thèm quay đầu lại nói: "Chờ trong xe đi”.

Giọng điệu đều đều.

Hết sức bình thường.

Lúc này, Lý Phong bước vào thang máy như đi dạo.

Ngay sau khi Lý Phong rời đi, một vài tên vệ sĩ đã nhanh chóng đến nói với Vương Tiểu Thất.

"Mau lái cái xe nát này đi cho tao, có biết đây là đâu không mà dám đỗ bừa ở đây hả?"

"Ầm!"

Tên vệ sĩ vừa dứt lời.

Thì trên đỉnh tòa nhà này đột nhiên có một tiếng sấm!

"Choang!"

Sau đó là tiếng kính vỡ.

Đúng lúc nhiều người qua đường và vệ sĩ còn đang tỏ ra khó hiểu.

"Bùm!"

Thì một người bất ngờ rơi từ trên đỉnh tòa nhà tập đoàn xuống.

Máu bắn tung tóe, máu thịt be bét!

Hét!

Người qua đường la lên!

Tên vệ sĩ bước tới, lật người đàn ông lại.

Kinh hoàng!

Run sợ!

Mặt tái mét!

Không thể nào! Không thể thế được!

Cao thủ đứng đầu nhà họ Kỳ đã chết!!

Khi đám đông còn đang hoảng loạn, thì Lý Phong đã bình tĩnh bước ra khỏi thang máy.

Anh mở cửa xe, ngồi vào trong.

"Đứa tiếp theo”.

Ngay khi chiếc xe vừa lái đi, nhà họ Kỳ liền náo loạn ngay lập tức!

Người đứng đầu nhà họ Kỳ bị đánh sống dở chết dở trong tòa nhà trụ sở tập đoàn!

Cao thủ hàng đầu nhà họ Kỳ đã bị người ta dùng Bôn Lôi Quyền đánh chết!!

Trong khi Bôn Lôi Quyền là tuyệt kỹ trứ danh của nhà họ Lương!

Cùng lúc đó, trong một hội quán danh sĩ ở Thành Hải.

Hội quán này là địa bàn của nhà họ Trương.

Nhà họ Trương và nhà họ Kỳ là thông gia, đồng thời đằng sau còn có bàn tay của nhà họ Tôn ở Phú Châu nữa.

Vương Tiểu Thất dừng xe ở lối vào hội quán.

Lý Phong mở cửa, chậm rãi đi vào.

Quá mạnh.

Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy anh chủ động ra tay.

Những cao thủ hàng đầu của những gia tộc nổi tiếng kia đều như con sâu cái kiến trước mặt Lý Phong.

Một cú đấm thôi là có thể giết người rồi!

Vương Tiểu Thất kích động nhìn bóng lưng của Lý Phong.

Cậu ta run rẩy rút ra một điếu thuốc đặt lên miệng.

Khi cậu ta đang định dùng bật lửa châm thuốc.

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm!"

Tiếng đổ vỡ vang lên liên tiếp!

"Rầm!"

Bức tường kiến trúc cách chiếc xe không xa phía trước đột ngột vỡ vụn.

Vương Tiểu Thất đột nhiên cảm thấy hai mắt hoa lên, một bóng đen bay qua đầu xe.

"Ầm!"

Cái bóng đen lập tức đập mạnh vào một chiếc xe tải bên đường.

Chiếc xe tải giống như tờ giấy, ở giữa lập tức bị lõm xuống, cùng với cái bóng đâm thẳng vào tòa nhà bên đường!

Cả hội quán nhốn nháo!

Hét!

Hú!

Tộc trưởng nhà họ Trương trong mười gia tộc hàng đầu ở Thành Hải bị đánh cho tàn tật.

Còn cao thủ đứng đầu gia tộc thì bị đánh chết luôn!

Khi Lý Phong rời khỏi đó, Vương Tiểu Thất vẫn chưa châm được điếu thuốc trong miệng.

Lý Phong mở cửa xe, thản nhiên ngồi vào.

"Đi, đi ra sân bay”.

Mười phút sau.

Một trong mười gia tộc lớn nhất ở Thành Hải, tại dinh thự của nhà họ Kỳ.

Kỳ Vĩnh Niên, em trai của tộc trưởng nhà họ Kỳ.

Hắn đang cau mày, trầm mặc, ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim.

Bực bội!

Phẫn nộ!

Hoang mang không hiểu nổi!

Khi Kỳ Vĩnh Niên nhận được tin dữ về anh trai mình, hắn ngay lập ra lệnh cho tất cả đàn em quay về.

Có hai cao thủ nặng ký trong nhà họ Kỳ đang ngồi bên cạnh hắn.

Hai tên đàn ông này đã nổi tiếng từ khi họ còn trẻ.

Trong mấy chục năm qua, họ vẫn luôn nỗ lực không ngừng để nâng cao bản thân.

Chỉ vài tháng trước, họ thậm chí còn hợp sức chống lại một cao thủ cấp tông sư.

Mặc dù, cuối cùng bị thua.

Tuy nhiên, họ đã đỡ được hơn một trăm chiêu của đối thủ.

Đây là một thành tích đáng tự hào!

Nhưng dù vậy, Kỳ Vĩnh Niên đến giờ vẫn rất bối rối!

Anh trai của hắn và cao thủ hàng đầu gia tộc đã bị người ta dùng Bôn Lôi Quyền đánh.

Một người chết, một người thì tàn tật!

Bôn Lôi Quyền là kỹ thuật nổi tiếng của vua quyền anh thế giới ngầm Quách Phong.

Tuy nhiên, Kỳ Vĩnh Niên tin rằng Quách Phong chắc chắn không phải là người duy nhất biết dùng nó!

Nếu không, cao thủ hàng đầu của gia tộc họ đã không chết nhanh và thê thảm như vậy!

"Thụp thụp thụp!"

Bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.

Quản gia mồ hôi nhễ nhại, vội vã đi vào đại sảnh nói với Kỳ Vĩnh Niên: "Lão gia, không ổn rồi!"

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ là người nhà họ Lương đánh tới đây rồi à?"

"Không phải nhà họ Lương, không phải bọn họ, là nhà họ Trương!"

"Cái gì!?"

Kỳ Vĩnh Niên đột nhiên đứng phắt dậy: "Chuyện này liên quan gì đến nhà họ Trương? Chẳng lẽ họ Trương đã câu kết với nhà họ Lương!?"

Thì ra là thế!

Kỳ Vĩnh Niên lúc này mới nhận ra, chẳng trách cao thủ hàng đầu của gia tộc họ lại chết thảm như vậy.

Hóa ra hai nhà này đã bắt tay để đối phó với nhà họ Kỳ!

Không được, không thể ở đây mà chờ chết được!

Kỳ Vĩnh Niên vội vàng nói với quản gia: "Ông gọi ngay cho Đổng Hạo Võ đi”.

"Nói với hắn, tôi sẵn sàng dùng một phần ba tài sản của gia tộc để đổi lấy đầu của người đứng đầu nhà họ Lương, Lương Thế Thành cùng hai đứa con trai của ông ta!"

"Lão gia, một phần ba có quá nhiều không?"

Kỳ Vĩnh Niên đá tên quản gia một cái: "Giờ là lúc nào rồi mà còn ở đó tiếc của!?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom