• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Một Lời Hứa (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 263 - 272

Chương 263: Cái chân thứ ba

"Chúng ta đã tốn bao công sức để đối phó với nhà họ Trương rồi, giờ còn thêm nhà họ Lương nữa!"

"Để người nhà họ Đổng giết Lương Thế Thành và con trai ông ta đi. Chiêu này là để vây Ngụy cứu Triệu!"

"Các cao thủ của nhà họ Lương mà không bị dụ đi chỗ khác thì đêm nay kẻ chết sẽ là chúng ta đấy!"

"Đi mau đi!"

"Vâng vâng!"

Quản gia vội vàng lao vào phòng làm việc!

Sinh tử tồn vong!

Kỳ Vĩnh Niên chưa bao giờ lo lắng như vậy.

"Bùm!"

Cánh cửa sắt của ngôi biệt thự bị đạp tung từ bên ngoài.

Hơn hai trăm tên côn đồ nhà họ Kỳ đã trực sẵn ở đó từ lâu!

Kỳ Vĩnh Niên hít một hơi thật sâu, lập tức đứng dậy dắt theo hai cao thủ bước ra cửa.

Ngoài cửa, tiếng chém giết rung chuyển cả bầu trời!

Lúc này, tại biệt thự của Lương Hàn Thần.

Lương Hàn Thần đang phê tận nóc với hai người phụ nữ.

Anh ta đang trần như nhộng nằm trong bồn tắm.

Toàn thân bôi đầy mật ong, hai người phụ nữ đang dùng lưỡi liếm cơ thể của anh ta.

Đây là phương pháp xóa hình xăm mà anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua.

Chưa kể đến việc phương pháp này có hiệu quả hay không.

Thì chỉ riêng quá trình này thôi cũng đủ khiến anh ta cảm thấy phê lòi mắt rồi.

Lương Hàn Thần hơi nheo mắt.

Hai chân ngâm trong nước, còn ‘cái chân thứ ba’ thì đang chào cờ.

Hai người phụ nữ mỗi người một bên đang hầu hạ anh ta.

Nhưng Lương Hàn Thần vẫn cảm thấy thiếu thiếu.

Nếu thêm một người nữa chắc sẽ tuyệt lắm đây.

Nghĩ vậy, Lương Hàn Thần lập tức gọi Lại Tranh Hồng ở ngoài cửa vào.

"Cậu chủ gọi có việc gì không ạ?"

"Tôi nhớ một thời gian trước, công ty chúng ta hình như vừa ký hợp đồng với một con bé 18 tuổi”.

"Mặc dù trông cũng không xinh lắm, nhưng body cô ta rất được. Gọi cô ta đến đây đi”.

Lại Tranh Hồng cười gật đầu.

Chỉ cần Lương Hàn Thần vẫn thích hưởng thụ, thì cuộc sống của anh ta sẽ không quá tệ.

Còn đối với những người phụ nữ Lương Hàn Thần chơi còn thừa lại, anh ta cũng có thể bế vào phòng của mình và tận hưởng.

Lại Tranh Hồng cầm điện thoại lên, lập tức xoay người rời khỏi phòng.

Trước khi cánh cửa đóng lại, thì thấy một vài người đang đi lên ở lối vào của hành lang phía trước.

Lại Tranh Hồng cau mày, lập tức hét lên: "Chúng mày làm gì ở đây?"

"Đây là nơi cậu chủ nghỉ ngơi, loại hôi thối chúng mày đến đây làm ô uế cậu chủ thì sao?"

Lại Tranh Hồng tưởng những tên đàn ông vạm vỡ này là vệ sĩ của họ.

Một tên đàn ông to con dẫn đầu nhìn Lại Tranh Hồng từ trên xuống dưới một lượt và nói: "Lương Hàn Thần có ở bên trong không?"

"Láo! Sao mày dám gọi thẳng tên cậu chủ như thế”.

"Chúng mày là người mới à, sao không hiểu tí quy tắc nào vậy!?"

Trong khi nói chuyện, những tên đàn ông to con đã đến trước mặt Lại Tranh Hồng.

"Tới gần thế làm gì? Tránh xa tao ra, chúng mày không biết bản thân mình rất hôi à?"

Vừa rồi, cách một khoảng cách nhất định, Lại Tranh Hồng đã ngửi thấy mùi hôi phát ra từ người bọn họ.

Còn bây giờ khi đã ở gần rồi, Lại Tranh Hồng cuối cùng cũng nhận ra mùi hôi này là mùi máu tươi!

Tên đàn ông cầm đầu lấy một con dao găm đẫm máu từ phía sau lưng ra, cười hung dữ.

Con dao găm đó đâm thẳng vào bụng Lại Tranh Hồng!

"A!"

Hét.

Lại Tranh Hồng hét lên thảm thiết như một đứa con gái.

Một phát.

Hai phát.

Ba phát.

Tên đàn ông kia đã đâm Lại Tranh Hồng ba phát.

Lại Tranh Hồng ôm bụng, lảo đảo bước vào phòng.

Anh ta chỉ vào tên đàn ông to con và hét lên: "Tại sao? Tại sao mày lại …”

Tên đàn ông nhổ ra một bãi nước bọt.

"Mẹ kiếp! Tao không nhịn được nữa!"

"Tao chưa từng thấy đứa nào ẻo lả như mày”.

"Đâm mày như đâm một con mụ già vậy!"

"Còn tiếng hét của mày nữa, tởm không chịu được”.

“Ra đây, để tao đâm thêm mấy phát nữa cho đỡ tức nào!

Trong khi nói chuyện, vài tên đàn ông to con lập tức bước vào phòng.

"Oa, lão đại! Cảnh tượng này thật là hiếm có khó tìm mà!"

"Haha, quyết định của tôi quả là đúng đắn”.

"Tôi nói rồi mà, đến giết thằng Lương Hàn Thần này nhất định sẽ có cảnh đẹp để xem mà!"

"Anh em mau lên xử nó đi, xử xong thì đem hai con đàn bà kia về chơi!"

Lập tức, những tên đàn ông này lao về phía Lương Hàn Thần và Lại Tranh Hồng như bầy sói đói.

Hét!

Sau tiếng hét, là tiếng kêu la thảm thiết!

Sau tiếng kêu la là tiếng rên rỉ!

Chờ đến khi những tên đàn ông này dẫn hai người phụ nữ đi rồi.

Trong ngôi biệt thự khổng lồ này, không còn một sinh vật sống nào nữa.

Lại Tranh Hồng bị đâm tổng cộng mười mấy phát.

Máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả sàn gỗ rắn chắc.

Trong khi đó, cổ của Lương Hàn Thần trống rỗng.

Đầu anh ta bị chặt đứt, rồi bị đặt vào giữa hai chân.

Còn "cái chân thứ ba" của anh ta thì cũng bị cắt bỏ và nhét vào miệng!

Giống như một nén nhang hướng thẳng lên trời.

Đầu anh ta chính là một cái bát hương.

Giống như một lễ tế thần.

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Trong một nhà kho âm u ở Phú Châu.

Với đôi tay mang găng, Kỳ Ti Mẫn đã tát Hứa Hiếu Dương ba lần.

“Đừng đánh, đừng đánh nữa!”, Liễu Ngọc Phân bị trói chặt hai tay, ở bên cạnh cầu xin thương xót.

Kỳ Ti Mẫn hừ lạnh.

Cô ta thậm chí còn chả thèm nhìn Liễu Ngọc Phân lấy một cái, giơ chân đá Hứa Hiếu Dương ngã dúi xuống đất.

Một nửa khuôn mặt của Hứa Hiếu Dương bị sưng tấy hết cả lên.

Ngoài ra còn có một chút máu ở khóe miệng.

Nhưng ông ấy không hề cầu xin, trong mắt ông ấy lộ ra một tia kiên định.

Hứa Hiếu Dương càng kiên cường, vẻ mặt của Kỳ Ti Mẫn càng trở nên dữ tợn hơn.

"Con chó già nhà quê coi thế mà cứng phết nhỉ”.

"Nhưng mà thế thì sao? Hôm nay tôi nhất định phải lột sạch da chó của ông ra!"

Vừa nói Kỳ Ti Mẫn liền nhìn sang một tên vệ sĩ bên cạnh: "Chuẩn bị đồ xong chưa?"

Tên vệ sĩ gật đầu, đưa một sợi dây cho Kỳ Ti Mẫn.

Đây là một sợi dây thừng vải đay thô.

Trên trên sợi dây được quấn rất nhiều dây kẽm.

Kỳ Ti Mẫn cầm sợi dây gai trong tay, lúc kéo nó trên mặt đất sẽ phát ra âm thanh "leng keng".

Kỳ Ti Mẫn cố ý lắc sợi dây gai trước mặt Hứa Hiếu Dương.

"Đồ chó! Có thấy sợi dây này không?"

"Giờ mà tôi quất cái này lên người ông thì cứ phải gọi là máu me be bét đấy nhỉ!"

"Nếu giờ ông cầu xin tôi tha thứ bằng tiếng chó thì tôi sẽ chỉ quất ông vài roi thôi, sẽ không lấy mạng của ông đâu!"

"Muốn đánh muốn giết gì thì cứ làm đi, rõ lắm mồm!"

Rắn đấy!

Hứa Hiếu Dương nghiến răng, trong mắt lộ ra một tia sáng ngời.

"Được, được lắm, thế thì chết đi!"

Ngay khi Kỳ Ti Mẫn đang định vung dây lên, thì một vệ sĩ bước nhanh tới.

"Phu nhân, tôi vừa nhận được tin hai người này là khách của cô ba ạ”.

Chương 264: Hợp tác

Kỳ Ti Mẫn nhíu mày: "Hai con chó già này mà đủ tư cách làm khách của nhà họ Tôn chúng ta à?"

"Cụ thể như nào thì tôi không rõ lắm nhưng cô ba sắp về rồi ạ, lão gia và cậu chủ thì đang ở nhà”.

Kỳ Ti Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Cái con nhỏ này, luôn phá hỏng trò vui của tôi!"

"Trông chừng hai người đó cho tôi, chuẩn bị thêm ít đồ nữa đi”.

"Khi nào trở lại sẽ làm tiếp!"

Phú Châu, nhà họ Tôn.

Một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ đậu trước cổng hoành tráng của dinh thự nhà họ Tôn.

Mái tóc dài đỏ, mặc bộ đồ màu đỏ.

Một người đẹp đỏ rực, tinh tế và kiêu sa bước xuống từ chiếc xe thể thao.

"Cô ba!"

Tất cả những ai nhìn thấy cô ta đều cúi đầu.

Cô ta là viên ngọc của thành phố Phú Châu.

Cô ta là nữ thần mà vô số đàn ông ưu tú chưa vợ trong giới thượng lưu đều muốn theo đuổi.

Cô là Tôn Thượng Hương, cô ba của nhà họ Tôn.

Tôn Thượng Hương chiếm một vị trí rất quan trọng trong gia tộc.

Không chỉ vì thân phận, mà còn là vì sức mạnh của cô ta.

Nhà họ Tôn có tổng cộng ba vị cao thủ, một vị tông sư.

Tôn Thượng Hương là một trong ba cao thủ đó, sức mạnh của cô ta chỉ kém tông sư một chút xíu thôi!

"Cô ba về rồi ạ”.

Sau đó là tiếng của quản gia.

Hai người đang ngồi trong phòng khách tán gẫu, lập tức nở nụ cười nhìn về phía Tôn Thượng Hương.

Tôn Văn Đài, tộc trưởng của gia tộc Tôn Thị, đang pha trà.

Con trai cả của ông ta, Tôn Bác Nghĩa, thì đang ngồi ở bên cạnh.

Thấy con gái yêu bước vào, Tôn Văn Đài cười nói: "Hương Nhi, đến thử trà thơm mà chú Chu của con gửi từ Nam Dương tới đi”.

Tôn Thượng Hương đến gần, một hơi uống cạn cốc trà.

Sau đó, quay đầu về phía anh cả Tôn Bác Nghĩa đang ngồi bên cạnh, hỏi: "Anh, chị dâu đâu rồi?"

Tôn Bác Nghĩa sững sờ một chút, anh ta biết em gái mình và vợ trước giờ không hề hợp nhau, ngày thường cứ đụng nhau là cãi lộn.

"Chị dâu em không có ở nhà, hai người không phải lại xích mích với nhau rồi đấy chứ?"

Tôn Bác Nghĩa hiền lành.

Vì yếu ớt từ nhỏ, tính cách nho nhã nên anh ta đảm đương việc kinh doanh trà tại nhà.

Anh ta rất hòa hợp với Kỳ Ti Mẫn trong đời sống vợ chồng, hay có thể nói là, anh ta vâng lời cô ta răm rắp.

"Em vừa nghe đệ của em nói là chị dâu đã bắt hai vị khách của em đi”.

"Không đời nào?"

Nghe những lời của Tôn Thượng Hương, phản ứng đầu tiên của Tôn Bác Nghĩa là không tin.

"Mặc dù chị dâu của em ngày thường hơi kiêu ngạo và ngang ngược, nhưng trước giờ làm việc rất rõ ràng”.

"Cô ấy một tay quản lý rất nhiều việc kinh doanh trong nhà ta đấy”.

Tôn Bác Nghĩa lại nói: "Hai vị khách của em là người ở đâu?"

"Đông Hải”.

“Đông Hải?”, Tôn Bác Nghĩa rõ ràng là chưa bao giờ nghe nói đến nơi nào tên là Đông Hải.

Lúc này, Tôn Văn Đài ngồi bên cạnh đang pha trà, lạnh nhạt nói: "Đông Hải là một thành phố nhỏ hạng ba hạng bốn thôi”.

"Loại người thấp kém ở cái nơi bé tẹo đấy làm gì có đủ tư cách mà làm khách nhà họ Tôn chúng ta”.

Tôn Bác Nghĩa cười: "Bố nói đúng".

"Chị dâu con bắt chúng đi chắc chắn là có uẩn khúc gì đó rồi”.

"Chuyện này con không cần lo, cứ giao cho chị dâu con xử lý đi”.

Trong khi ông ta đang nói, thì đã nghe loáng thoáng thấy giọng nói của Kỳ Ti Mẫn vọng đến.

"Ôi! Ở xa thế mà chị đã nghe thấy giọng của em rồi cơ đấy”.

"Không biết lần này chị đã làm sai chuyện gì mà để em phải đi mách tội sau lưng thế này?"

Tôn Thượng Hương nhìn chằm chằm vào Kỳ Ti Mẫn.

"Mặc dù tập đoàn Lăng Tiêu đến từ một thành phố nhỏ, nhưng họ đang phát triển rất nhanh”.

"Tập đoàn này quản lý rất nhiều minh tinh”.

"Lần này, chủ tịch và phu nhân của tập đoàn Lăng Tiêu đến Phú Châu để thị sát”.

"Tôi muốn thảo luận chi tiết về việc hợp tác với họ. Tại sao chị lại bắt họ?"

"Em gái à, chị không nghe nhầm đấy chứ? Nhà họ Tôn của chúng ta đã ở Phú Châu hơn năm trăm năm rồi, sao phải hợp tác với một chủ xưởng nhỏ như vậy chứ”.

"Lại còn phải để cô ba nhà họ Tôn ra mặt, có phải em đang đánh giá họ quá cao không đấy?"

Kỳ Ti Mẫn phớt lờ Tôn Thượng Hương, nhưng lại nũng nịu nói với Tôn Văn Đài ngồi bên cạnh.

"Bố, con nghĩ em gái gần đây hơi thiếu hơi người rồi”.

"Chúng ta nên tìm cho em ấy một cậu em ở rể đi thôi”.

"Em ấy lúc nào cũng hùng hổ thế, e rằng sau này không có người đàn ông nào dám lấy em ấy nữa đâu”.

"Chị dâu, đừng có mà đánh trống lảng. Mau trả người lại cho tôi!"

Nhìn thấy Tôn Thượng Hương và Kỳ Ti Mẫn như sắp đánh nhau đến nơi, Tôn Văn Đài nhanh chóng hòa giải.

"Không phải là chỉ là hai kẻ nhà quê thôi sao? Đánh thì đánh, giết thì giết. Không sao cả”.

"Còn hai người, đừng suốt ngày cãi nhau nữa, nhà cửa hòa thuận thì vạn sự mới thuận lợi được chứ!"

"Không được, em phải lấy được người của em, đem người ra đây!"

Không phải là Tôn Thượng Hương quan tâm đến Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.

Chủ yếu là vì cô ta khó chịu với cách làm việc của Kỳ Ti Mẫn,

Kỳ Ti Mẫn làm bất cứ cái gì, Tôn Thượng Hương đều muốn ngăn lại!

Kỳ Ti Mẫn lúc này mới đứng dậy đi tới chỗ Tôn Bác Nghĩa: "Còn lâu tôi mới thả!"

"Hứa Hiếu Dương này có một thằng con rể tên là Lý Phong”.

"Hắn bẻ gãy tay chân của em trai tôi rồi ném xuống sông”.

"Cô nói xem, tôi thân là chị, sao lại không thể trả thù cho em trai chứ?"

"Ai chả biết em trai chị là người như nào. Chuyện bị ném xuống sông là chuyện sớm muộn thôi!"

"Bố, bố nghe kìa, em ấy càng ngày càng quá đáng, đến cả người trong nhà cũng không tha nữa!"

Tôn Văn Đài bày ra phong thái của người đứng đầu gia tộc: "Hương Nhi, người ta có là cái gì đâu con, con đừng lo chuyện này nữa”.

"Bố!"

Tôn Thượng Hương đang định mở miệng nói gì đó, thì Tôn Văn Đài đã đưa tay ra ngăn cản: "Được rồi, chuyện này cứ quyết thế đi! Sống chết của hai người đó sẽ do chị dâu của con xử lý!"

Cười đểu.

Đắc ý.

Kỳ Ti Mẫn chế nhạo: "Em gái, em cũng không còn nhỏ nữa đâu, cố mà tìm cho mình một người bạn trai đi!"

"Hừ! Chị cứ phách lối ương ngạnh như vậy đi, rồi sẽ có ngày bị nghiệp quật, đến lúc đó thì đừng có mà hối hận!"

Kỳ Ti Mẫn vênh váo đắc ý: "Tại sao phải hối hận?"

"Bây giờ chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu đã nằm trong tay tôi rồi”.

"Chúng ta hoàn toàn có thể thâu tóm toàn bộ tập đoàn của họ”.

"Cứ đà này này, Đông Hải sẽ là của chúng ta”.

Kỳ Ti Mẫn quay đầu nhìn Tôn Văn Đài: "Bố, bố luôn muốn tiến vào Giang Châu đúng không, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy bố!"

Tôn Văn Đài khẽ gật đầu: "Ừ, cách này hay đấy”.

Khi Tôn Thượng Hương thấy hai người đàn ông trong gia đình đều về phe với Kỳ Ti Mẫn, cô ta chỉ có thể đá đổ chiếc ghế sô pha, sau đó quay người bước nhanh đi.

Lúc này, Kỳ Ti Mẫn huých nhẹ vào Tôn Văn Đài.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Tôn Văn Đài.

Ông ta nói với Tôn Bác Nghĩa: "Bác Nghĩa, con ra ngoài khuyên nhủ em con đi”.

"Con nhóc này từ nhỏ đã ngang tàng, nó mà giận lên thì không biết sẽ làm những gì đâu".

Tôn Bác Nghĩa cười khổ gật gật đầu, rồi vội vàng đuổi theo.

Ngay sau khi Tôn Bác Nghĩa rời khỏi đó, Kỳ Ti Mẫn quay người đi lên lầu, tay cô ta lơ đễnh đụng vào đùi Tôn Văn Đài một cái.

Tôn Văn Đài lập tức giật mình.

Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Kỳ Ti Mẫn nháy mắt với ông ta một cái.

Tôn Văn Đài vội vàng đi theo.

Hai người chậm rãi đi lên cầu thang, lúc này ngoài cửa có một người bước nhanh vào.

"Bà lớn, Lý Phong đã đem người đến Phú Châu rồi”.

Kỳ Ti Mẫn nhướng mày: "Ồ, không ngờ tên khốn này lại tới nhanh như vậy”.

Nói xong, Kỳ Ti Mẫn định quay người xuống lầu để đích thân đi xử lý Lý Phong.

"Ây da! Không phải chỉ là một con chó hoang nhà quê thôi sao? Sai đứa nào đấy đi đánh chết rồi ném xuống biển là xong mà”.

Tôn Văn Đài vừa được Kỳ Ti Mẫn mời gọi, nên trong lòng ông ta lúc này như lửa đốt.

Nếu là bình thường, Kỳ Ti Mẫn nhất định sẽ phái vài người đi giết Lý Phong.

Nhưng giờ đây, đứa em trai yêu quý của cô ta bị người ta đánh.

Cô ta không thể nuốt nổi cục tức này.

Vì vậy, cô ta nói: "Sai Lữ Mãnh bẻ hết tay chân của Lý Phong rồi đem về đây. Còn mấy đứa lu bu kia thì ném hết xuống biển cho cá ăn”.

"Vâng!"

Sau khi nói xong, Kỳ Ti Mẫn và Tôn Văn Đài nhìn nhau, hai người xoay người õng ẹo đi lên lầu.

Sân bay tư nhân ở phía bắc thành Phú Châu.

Lý Phong tới rồi!

Chương 265: Bẻ gãy tay

Vừa xuống máy bay, trước mặt đột nhiên có ba chiếc ô tô chạy tới.

Có mười mấy người từ trên xe bước xuống.

Khí thế hùng hổ.

Đằng đằng sát khí.

"Mày là Lý Phong?"

Lữ Mãnh cầm ảnh của Lý Phong trong tay, cười lạnh.

"Tại sao chỉ có hai đứa vác xác đến, những người khác đâu rồi?"

Lữ Mãnh nhìn xung quanh, thấy không còn ai khác, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

"Cứ tưởng sẽ có nhiều người hơn, tao đã lái hẳn một chiếc xe chuyên chở xác chết đến cơ mà. Xem ra chắc chả dùng đến rồi”.

Lúc này, Lý Phong nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: "Dùng chứ”.

"Đủ để chở xác chúng mày”.

Hai mắt Lữ Mãnh long lên sòng sọc, khí thế cuồn cuộn!

"Muốn chết à!"

Tức giận mắng chửi.

Lữ Mãnh tiến lên, nắm đấm lao đi như gió, thiêu đốt một cách mãnh liệt!

"Bùm!"

Trúng rồi!

Lữ Mãnh cười khinh bỉ.

Theo gã thấy, những người đến từ thành phố nhỏ như Lý Phong đến Phúc Châu thì chỉ có chết thôi!

Khi đến, gã rất khinh thường.

Vốn dĩ loại chuyện này, một người có địa vị như gã không cần phải ra mặt làm gì.

Chỉ cần cử vài tên đệ đến giải quyết là được.

Tuy nhiên, vì đó là lệnh của bà lớn nên gã buộc phải đến.

Tuy nhiên, Lữ Mãnh rất nhanh đã nhận ra không hề có tiếng xương gãy.

Nói một cách logic, một khi trúng cú đấm này của gã, tên đàn ông trước mặt chắc chắn phải bị gãy xương ức, hộc máu và kêu lên thảm thiết.

Tuy nhiên, Lý Phong vẫn vững vàng đứng đó như chả bị sao cả.

"Mày là Lữ Mãnh?"

"Mày có phải thằng đã đánh Triệu Tứ không?"

Lý Phong hờ hững, hỏi liền hai câu.

"Tao cóc biết Triệu Tứ là thằng khốn kiếp nào cả”.

"Nhưng mày làm tao hăng máu lên rồi đấy!"

"Thằng kia, nay mày chết chắc rồi, tao sẽ băm vằm mày ra!"

Lữ Mãnh nhảy lùi lại vài bước.

Gã lại hét lên một tiếng dữ dội.

Gã di chuyển, nắm đấm của gã như mưa xối xả, lao vù vù về phía Lý Phong!

"Đi chết đi!"

"Đi chết đi!"

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm!"

Khí tức ghê gớm, sát khí cuồn cuộn!

Nhưng mà, nắm đấm như mưa xối xả đánh liên tiếp vào người Lý Phong, cũng chả thổi bay nổi một cọng tóc của anh.

Khi Lữ Mãnh phát hiện ra rằng gã thậm chí còn không làm rụng được một sợi lông của anh.

Gã đã sốc!

Vội vàng thu tay về.

Tuy nhiên, đã quá muộn.

Lý Phong đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cổ tay phải của Lữ Mãnh.

Lữ Mãnh hoảng sợ.

"Mày định làm gì? Mày định làm gì?", gã liên tục hét lên.

Gã cố gắng trong tuyệt vọng, dùng hết sức lực của cơ thể.

Nhưng mà, tay của Lý Phong giống hệt như một cái kìm, kẹp chặt lấy cổ tay Lữ Mãnh!

Ngay sau đó, Lý Phong đã làm một động tác.

Giống như bẻ bắp.

Chỉ nghe thấy "rắc!" một cái

Cánh tay phải của Lữ Mãnh đã bị Lý Phong bẻ gãy, giựt ra!

Máu tươi bắn ra tung tóe!

Dứt khoát!

Gọn lẹ!

Lý Phong thản nhiên ném tay của Lữ Mãnh xuống đất, lạnh nhạt nói.

"Cái này là thay cho Triệu Tứ”.

"Muốn sống thì nói cho tao biết, bố mẹ tao đang ở đâu?"

Lữ Mãnh nào dám đứng đó nữa, gã lập tức xoay người bỏ chạy!

Gã lao vào xe, hét lên với tài xế!

"Lái xe!"

Chiếc xe lao nhanh về phía trước.

Ngay sau đó, chiếc xe vừa lao đi được tầm bốn trăm mét đã cua một vòng đẹp mắt.

Lúc này, đầu xe đã hướng về phía Lý Phong.

Chiếc xe giống như một con dã thú hung dữ, ầm ầm lao về phía Lý Phong.

Bên trong xe, Lữ Mãnh rống lên một cách điên cuồng.

"Đi chết đi, mày chết đi!!"

Tài xế đạp chân ga!

Nhìn thấy chiếc xe gầm rú lao đến, nhưng Lý Phong cũng không né tránh.

Trong tiếng gầm rú của Lữ Mãnh, chiếc xe xuyên qua cơ thể Lý Phong.

Thân ảnh lập lòe!

Lý Phong như một bóng ma hư vô, chiếc xe không tông được vào người anh.

Lữ Mãnh quay đầu lại, phát hiện Lý Phong vẫn đứng ở chỗ cũ.

Gã nhanh chóng ra lệnh cho tài xế: "Quay lại! Đâm lần nữa! Ông đây không tin lần này không giết được hắn!"

Sau đó là tiếng phanh rất chói tai.

Chiếc xe lại định cua một vòng đẹp mắt hệt như lúc trước.

Nhưng mà, ngay lúc đang quay xe, thì Lý Phong đột nhiên di chuyển!

Nhanh chóng!

Một cái bóng lóe lên!

"Vù vù vù!"

Khi cái bóng rẽ không khí, tạo ra âm thanh như tiếng gió rít!

Xe quay đầu.

Thân xe vừa xoay vòng.

Đang xoay ngang, thì Lý Phong đã lao đến bên cạnh chiếc xe.

Chân!

Chân của Lý Phong.

Giơ lên!

Đá!

"Ầm!!"

Chiếc xe đang quay được một nửa thì bắt ngờ bị Lý Phong đá trúng.

Chiếc xe lao đi khi vẫn đang quay ngang!

Phía trước là một bãi đậu xe.

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm!"

Ba chiếc ô tô liên tiếp bị đụng đổ!

Chiếc xe mà Lữ Mãnh ngồi bị biến dạng nghiêm trọng.

Tài xế chết tại chỗ, bê bết máu!

Nửa người của Lữ Mãnh cũng bị kẹt cứng trong xe, không di chuyển nổi.

Kính, bắn tung tóe cả lên người gã!

Hơn nữa khung xương của chiếc xe cũng đã xuyên qua nửa người gã!

"Cộp …cộp…”

Lý Phong, đi một đôi giày da bình thường, từ từ tiến đến và đứng bên cạnh chiếc xe bị biến dạng nghiêm trọng.

"Đừng giết tao, đừng giết tao!"

"Mày muốn biết gì tao sẽ nói hết”.

Mấy tên đệ xung quanh sững sờ.

Chương 266: Không thu nhận rác

Đây là Lữ Mãnh kiêu ngạo trước kia đó sao?

Đây vẫn là một trong ba cao thủ của nhà họ Tôn đấy chứ?

Phong thái cao thủ đâu rồi?

Ánh mắt đầy cầu khẩn kia.

Sự run rẩy không ngừng kia.

Tiếng kêu rên kia.

Gã chả còn giống một cao thủ nữa.

Mà giống một con chó!

Lý Phong trịnh thượng nhìn xuống, hiện tại anh chả còn hứng thú chất vấn Lữ Mãnh nữa.

Đúng lúc này, bình xăng của ô tô bất ngờ bốc cháy.

"Cứu tôi, xin anh, cứu tôi với”.

"Nếu anh cứu tôi thì sau anh sẽ là chủ nhân của tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được hết!"

Lý Phong xoay người nói thẳng: "Không thu nhận rác”.

"Bùm! -"

Nổ!

Ngọn lửa cao vút! !

Khi Lý Phong đi về phía Vương Tiểu Thất, những tên đàn em mà Lữ Mãnh dẫn theo đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Vương Tiểu Thất nói với Lý Phong: "Anh, đã tìm ra vị trí của vợ chồng chủ tịch rồi ạ”.

"Họ bị mụ Kỳ Ti Mẫn nhốt trong một cái nhà kho”.

"Đi”.

...

Cùng lúc đó, tại biệt thự của nhà họ Tôn.

Tôn Văn Đài từ phòng trên lầu đi xuống cầu thang với vẻ mặt thoải mái.

Con trai lớn của ông ta, Tôn Bác Nghĩa, ốm yếu từ nhỏ.

Rất nhiều thứ trên đời này, nếu chỉ có trái tim mà không có sức thì không đủ.

Với tư cách là một người cha, Tôn Văn Đài đương nhiên có trách nhiệm an ủi con dâu trưởng.

Khao khát của Kỳ Ti Mẫn ở một vài khía cạnh nào đó cũng rất mãnh liệt.

Dưới sự dẫn dắt của một cơ hội nào đó, hai người cứ thế lén lút ở bên nhau.

Tôn Văn Đài vừa ngồi xuống ghế sô pha và chuẩn bị pha trà để làm ấm cổ họng.

Đồng thời, cũng để lưỡi của ông ta hồi phục lại một chút.

Ông ta cũng chỉ trụ được ba bốn phút là cùng.

Vì vậy, ông ta đã luyện tập cả kỹ năng của tay và lưỡi để có thể bắt kịp tần suất mà Kỳ Ti Mẫn mong muốn.

Nếu không, thì con thú cái kia thật sự sẽ bị bỏ đói mất.

Tuy không nói đến việc phê đến thế nào nhưng cũng nên lượng sức mình.

Kỳ Ti Mẫn vắn tóc từ trên lầu bước xuống.

Dù đã ở tuổi trung niên nhưng cô ta vẫn rất xinh đẹp.

Đôi bồng đào trên ngực là niềm yêu thích của nhiều đấng mày râu.

Kỳ Ti Mẫn xuống lầu, không thấy bóng dáng của Lữ Mãnh đâu, nên đã hỏi đàn em.

"Lữ Mãnh ra ngoài bao lâu rồi?"

"Thưa bà lớn, gần một tiếng đồng hồ rồi ạ”.

"Rác rưởi, sắp một tiếng rồi mà vẫn chưa quay lại”.

Lúc này, ở sân ngoài, một chiếc xe ô tô chạy tới.

Đó là một chiếc xe thương mại.

Nó cũng được Lữ Mãnh sử dụng trước đây để vận chuyển xác chết.

Nhìn thấy xe tới, Kỳ Ti Mẫn lập tức lắc hông, đi giày cao gót, bước nhanh về phía sân.

"Kỳ quái, lúc đi ra ngoài có ba chiếc xe, tại sao chỉ có một chiếc trở về?"

Kỳ Ti Mẫn vừa tự hỏi vừa tiến lại gần.

Tên vệ sĩ bên cạnh đi lên mở cửa.

"Á!!"

Hét lên một tiếng!

Kỳ Ti Mẫn tái mặt vì sợ hãi, ngã xuống đất.

Hai xác chết!

Hơn chục tên còn sống nhưng đã gãy hết tay chân!

Tất cả được xếp chồng vào một ngăn.

Ngoại trừ tài xế run rẩy lái xe về thì tất cả những người do Lữ Mãnh dẫn theo đều ở đây!

"Là ai? Kẻ nào dám giết người của tôi ở Phú Châu!?"

Kỳ Ti Mẫn hét lên!

Bực bội!

Lúc này, cơ thể Lữ Mãnh từ bên trong lăn xuống.

Gã nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Kỳ Ti Mẫn!

Kỳ Ti Mẫn trợn ngược mắt, ngất lịm!

Tôn Văn Đài ôm Kỳ Ti Mẫn, giận tím người.

Không coi ai ra gì nữa rồi!

Đám kiến tỉnh lẻ này lại dám giết người của nhà họ Tôn!

Tôn Văn Đài cảm thấy như bị lũ thấp kém kia dẫm lên mặt, ra sức mà di mà đạp vậy.

Bây giờ da đã bị xây xát và chảy máu rồi!

Nhà họ Tôn là vua ở Phú Châu, từ khi nào mà phải chịu nhục như này cơ chứ!

Thù này nhất định phải trả!

Phải trả ngay lập tức!

Tôn Văn Đài ngay lập tức hét vào mặt người quản gia bên cạnh: "Đi gọi Cam Hưng Bá! Để hắn chặt con chó Lý Phong đó ra cho tôi!"

Cam Hưng Bá là một kẻ rất đặc biệt trong thế giới ngầm Phú Châu!

Hắn không có cha mẹ, từ nhỏ đã có sức mạnh phi thường.

Ba năm trước, Cam Hưng Bá bất ngờ xuất hiện trong thế giới ngầm Phú Châu và đánh gục mấy chục tên cao thủ của gia tộc họ Tôn.

Khi đó, hai cao thủ nhà họ Tôn tấn công cùng lúc cũng chỉ đấu ngang tài ngang sức với Cam Hưng Bá thôi.

Mà Cam Hưng Bá càng đấu càng hăng, nhìn thấy hai cao thủ nhà họ Tôn sắp thua cuộc đến nơi.

Tông sư duy nhất ở thành phố Phú Châu liền ra tay!

Tôn Bá Đương, tông sư duy nhất ở Phú Châu.

Ông nội của Tôn Thượng Hương.

Huyền thoại của thành Phú Châu!

Cuối cùng, Cam Hưng Bá đã bị đánh bại.

Nhưng hắn vẫn chưa chịu khuất phục.

Mặc dù trên danh nghĩa, hắn là người nhà họ Tôn.

Nhưng hắn vẫn làm theo những gì hắn muốn.

Chỉ có tông sư Tôn Bá Đương mới có thể ra lệnh được cho hắn!

Trong ba cao thủ nhà họ Tôn, người yếu nhất là Lữ Mãnh.

Tiếp theo là con gái ba của Tôn Văn Đài, Tôn Thượng Hương.

Người mạnh nhất là con trai thứ, Tôn Trung Mưu.

Bây giờ Lữ Mãnh, một trong ba cao thủ của gia tộc, đã chết.

Dù Tôn Văn Đài vô cùng tức giận nhưng cũng không thể đẩy hai đứa con của mình vào chỗ chết được.

Ứng cử viên phù hợp nhất lúc này là Cam Hưng Bá!

Quản gia bên cạnh nói với vẻ mặt cay đắng: "Chủ nhân, Cam Hưng Bá này không nghe lời bao giờ, chúng ta không thể gọi được hắn đến đâu ạ”.

"Bốp!"

Tôn Văn Đài tức giận tát vào mặt người quản gia một cái.

"Ông điếc à? Tôi bảo ông đi thì ông cứ đi đi, lắm mồm thế làm gì!"

"Cam Hưng Bá hữu dũng vô mưu. Chỉ cần nói với hắn là Lý Phong đã giết chết Lữ Mãnh, thì hắn sẽ tìm đến Lý Phong thôi!"

"Vâng lão gia, tôi đi ngay đây ạ”.

Quản gia nhanh chóng xoay người, vừa mới chạy ra ngoài được vài bước, thì Tôn Văn Đài ở phía sau lại lên tiếng: "Chờ một chút”.

"Tên Lý Phong này rất ghê gớm, xem ra nên chuẩn bị kĩ càng đã, không thể cứ vậy mà đấu với hắn được!"

"Ông cử ai đó đến nhà kho để chôn thuốc nổ đi”.

"Nếu Cam Hưng Bá giết được Lý Phong, thì ông hãy yêu cầu Cam Hưng Bá cầm đầu của Lý Phong đến gặp tôi”.

"Nếu Cam Hưng Bá đánh không lại Lý Phong, thì ông cho nổ hết cả lũ rác rưởi đó cho tôi!!"

Trong mắt Tôn Văn Đài hiện lên một tia sắc bén.

Ác độc!

Cuối cùng thì quả đúng là gừng càng già càng cay!

Tôn Văn Đài đã quản lý gia tộc nhà họ Tôn trong mấy chục năm qua, đã chèn ép hai gia tộc nổi tiếng khác ở Phú Châu.

Ngoài ra, còn làm cho hai gia tộc này không ngóc đầu lên được trong mấy chục năm.

Quả đúng là một kẻ đáng gờm!

...

"Cái gì !? Lữ Mãnh chết rồi?"

Khi biết tin, Tôn Thượng Hương còn cho là mình đã nghe nhầm.

Chương 267: Anh cứu tôi một mạng

Cô ta xác nhận lại lần nữa rồi đạp phanh.

Sau khi tiếng phanh xe chói tai vang lên thì chiếc xe cũng dừng lại bên đường.

Ngay sau đó nó lại nhanh chóng quay đầu.

Đường này cấm quay đầu.

Chiếc Lamborghini đỏ quay đầu làm những chiếc xe sau nháo nhào cả lên.

Đoạn đường bỗng rối loạn như một mớ bòng bong.

Một chiếc xe Audi không kịp phanh lại.

Sắp đâm thẳng vào đuôi xe Lamborghini.

Ngay lúc này!

Một chiếc BMW màu đen đột nhiên lao đến.

"Rầm!"

Chiếc Audi đâm vào chiếc BMW đen.

Chủ xe Audi mở cửa xe chỉ thẳng vào chủ xe BMW chửi bới: "Mày mù à, muốn chết đúng không?"

Chủ chiếc xe BMW giơ tay chỉ vào chiếc xe Lamborghini đỏ.

Cả người chủ xe Audi run lên.

Xe của Tôn Thượng Hương!

Mẹ ơi!

Hai chân anh ta mềm nhũn.

Nào dám chửi bới nữa.

Anh ta vội càng chắp tay với chủ nhân chiếc BMW nói: "Cảm ơn người anh em, anh cứu tôi một mạng rồi đấy".

Mặc dù bây giờ đường vẫn còn tắc.

Nhưng mọi người vừa liếc qua gương chiếc hậu thấy xe của Tôn Thượng Hương.

Không dám lề mề vội vàng chủ động nhường đường.

Dù cho trong lúc đấy hai chiếc xe có va quệt vào nhau cũng mặc kệ.

Ở đất Phú Châu này dám chắn đường cô ba nhà họ Tôn thì có khác nào muốn chết đâu.

Xe thể thao của Tôn Thượng Hương lao như bay trên đường.

Một nhà kho nào đó của nhà họ Tôn ngay lúc này.

"Ba".

"Có K".

"Bỏ".

"Một dây".

"Bỏ".

"Không chặn được".

"Bộ ba cây".

"Bộ tứ".

"Ha ha, ù rồi".

Ba người đàn ông đang ngồi trên bàn chơi bài đấu địa chủ.

Hai người khác ngồi xổm cạnh Liễu Ngọc Phân.

Bọn chúng nhìn chằm chằm bà ấy.

"Ả đàn bà này dù hơi già nhưng dáng người vẫn ngon nghẻ lắm, mặt mũi còn xinh hơn cả vợ tao".

"Dù bà ta đến từ cái nơi khỉ ho cò gáy nhưng người ta vẫn là vợ chủ tịch đấy".

Một tên đàn ông vừa nói vừa cười bỉ ổi.

Tên còn lại cũng đang định làm vậy, hắn gật đầu lia lịa: "Người bình thường như chúng ta ngày thường làm sao mà chạm được vào người vợ chủ tịch chứ. Bỏ qua cơ hội lần này thì không có lần sau nữa đâu".

"Đúng đấy, dù sao đã vào tay bà cả thì làm gì có chuyện còn sống mà ra ngoài chứ. Không bằng nhân cơ hội này anh em mình chơi một trận cho sướng".

Nói xong hai tên đó nhào về phía Liễu Ngọc Phân.

"Rầm!"

Cửa nhà kho đang đóng chặt bỗng bị người ta đá văng ra.

Mười mấy người trong nhà kho âm u tăm tối cùng quay đầu nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông to lớn sừng sững như cái cột điện đang đứng đó.

"Cam...Cam Hưng Bá!"

Trong đám người đó có một tên đệ nhận ra Cam Hưng Bá, run cầm cập nói.

Cam Hưng Bá chẳng nói chẳng rằng bước vào.

Hắn lao đến bên cạnh Liễu Ngọc Phân như một cơn gió.

"Bịch!"

Một phát đá bay.

Tên côn đồ đang định sàm sỡ Liễu Ngọc Phân bị đá văng ra như một quả bóng cao su.

Tên còn lại xoay người muốn bỏ chạy.

Cam Hưng Bá giơ chân dẫm mạnh vào lưng hắn.

"Răng rắc!"

Cú dẫm này của Cam Hưng Bá làm cột sống của gã gãy nát.

"Lũ khốn chúng mày bình thường ham ăn lười làm, giờ ngay cả chuyện mất hết tính người như này mà cũng làm được".

Thấy Cam Hưng Bá sắp lao vào đánh, một tên vội vàng nói: "Tất cả chuyện này đều là do bà cả sai khiến, chúng tôi chỉ làm theo mà thôi".

Cam Hưng Bá hừ lạnh: "Con mụ Kỳ Ti Mẫn bụng dạ xấu xa đấy".

"Đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được".

"Nói mau, Lý Phong ở đâu?"

Mấy tên côn đồ nhìn nhau không biết Lý Phong là ai.

Cam Hưng Bá trợn trừng mắt, xách cổ áo một tên nâng lên khỏi mặt đất.

"Cam đại ca tha cho em đi, Cam đại ca tha cho em đi mà".

"Ông đây không có hứng thú với cái mạng chó của mày. Ông chỉ muốn biết cái thằng Lý Phong giết chết Lữ Mãnh ở đâu thôi?"

Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đang tuyệt vọng, vừa nghe thấy Lý Phong đến Phú Châu.

Hai người họ chợt mỉm cười.

Hy vọng.

Lý Phong chính là hy vọng của họ.

"Cam đại ca, chúng tôi không biết Lý Phong, chưa nghe thấy cái tên này bao giờ".

"Mẹ nó, nghĩa là thằng khốn đó vẫn chưa đến đây à".

Cam Hưng Bá ném tên côn đồ ra xa.

Gã bị ném văng ra mười mấy mét, ngã rầm xuống một góc nhà kho.

"Ọc ọc!"

Bụng Cam Hưng Bá bỗng sôi lên.

Hắn xoa bụng chửi bới: "Cái đồ cáo già Tôn Văn Đài, gấp gáp gọi ông đây đến".

"Cuối cùng chẳng thấy Lý Phong đâu, làm ông đây còn chưa kịp ăn cơm tối, sức đâu mà đánh nhau".

Cam Hưng Bá chỉ vào một tên côn đồ đứng cạnh nói: "Mày mau đi ra ngoài mua cơm cho tao".

Tên đó mặt mày méo xệch nói: "Cam đại ca, khu công nghiệp ở đây nếu không phải đã dỡ bỏ thì cũng chuyển hết đi nơi khác rồi. Giờ chỉ còn lại mấy nhà nông dân, làm gì có cửa hàng buôn bán".

"Anh em chúng tôi đã bắc một cái bếp nhỏ phía sau, nếu Cam đại ca không chê thì tôi đi nấu mì cho anh ngay nhé".

Cam Hưng Bá gật đầu nói: "Mày mau đi nấu đi, nếu nấu không ngon ông đây vặn cổ mày xuống".

Tên côn đồ đang định đi nấu mì, vừa nghe thế thì không dám đi nữa.

"Đi mau đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, ông đây sắp chết đói rồi đấy".

Lúc cả đám còn đang rụt đầu rụt cổ co rúm một chỗ, Liễu Ngọc Phân vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Hay để tôi nấu cho cậu một bát mì nhé?"

Cam Hưng Bá quay đầu nhìn bà ấy nói: "Vẫn là câu nói cũ, nếu nấu không ngon thì tôi vặn đầu bà xuống đấy".

"Cậu yên tâm đi, mặc dù nấu không ngọn bằng đầu bếp trong nhà hàng lớn nhưng chắc chắn là ăn được".

Mấy phút sau.

"Sụp!"

"Sụp!"

"Ừm, ăn ngon".

"Ăn ngon đấy".

Cam Hưng Bá đã ăn liên tiếp hai bát.

Hắn uống hai ba ngụm là hết bát nước dùng, rồi lại đưa bát cho Liễu Ngọc Phân nói: "Dì ơi cho tôi thêm bát nữa".

Liễu Ngọc Phân cầm bát đũa nói: "Cậu có thể cởi trói cho chồng tôi không, chân ông ấy vừa mới khỏi".

"Nếu cứ bị trói thế quá lâu dễ bị bệnh".

"Được thôi, đơn giản".

Cam Hưng Bá đạp tên côn đồ đứng cạng một phát nói: "Còn đứng ngẩn người gì nữa, mau cởi trói cho chú ấy đi".

Lúc Cam Hưng Bá ăn đến bát thứ tư thì bên ngoài truyền đến tiếng xe phanh gấp.

Ánh nắng ngoài cửa rọi vào, cũng chiếu sáng bóng người Lý Phong và Vương Tiểu Thất.

"Ơ? Đến rồi à?"

Cam Hưng Bá đang ngồi chồm hỗm trên ghế ăn mì lập tức đứng lên.

Hắn cầm lấy đôi đũa và "sùm sụp" toàn bộ mì vào bụng, ngay cả nước dùng cũng không để thừa.

"Tay nghề của dì đỉnh quá!"

Cam Hưng Bá lau miệng bước về phía Lý Phong.

Hắn vừa đi vừa xoay xoay cổ.

Chương 268: Một đòn lại một đòn

Xương cốt trên người hắn kêu răng rắc.

Sức mạnh toàn thân hắn tăng vọt theo mỗi bước chân.

"Ha ha! Ông đây bây giờ đã ăn uống no nê, cảm giác trong người tràn đầy sức mạnh".

Cam Hưng Bá "bịch bịch" bước về phía Lý Phong.

Hắn mạnh mẽ như hổ xuống núi.

Giọng nói như tiếng hổ gầm vang: "Trong hai thằng chúng mày thằng nào là Lý Phong?"

Lúc này Vương Tiểu Thất nhổ ra một cục đờm, rút hai con dao giắt sau lưng ra chuẩn bị lao lên.

Lý Phong bỗng nhiên đặt tay lên vai ngăn cậu ta lại: "Cậu đánh không lại hắn, để tôi lên".

Giọng Lý Phong đều đều, vừa nói anh vừa bước lên trước hai bước đợi Cam Hưng Bá bước đến trước mặt.

"Thằng nhóc, mày đánh nhau giỏi lắm à. Tao nghe bọn chúng nói Lữ Mãnh là do mày giết, có đúng vậy không?"

"Tao giết nhiều người lắm rồi, không nhớ hết tên của bọn chúng".

"Thằng nhóc mày cũng ngông cuồng lắm đấy. Không ngờ lại gặp được người ngông cuồng hơn cả tao, thú vị thật. Nếu thế thì đỡ một đòn của tao đi".

Vừa dứt lời Cam Hưng Bá đã lao lên, không để người khác kịp chuẩn bị.

Cú đấm của hắn vừa nhanh vừa mạnh, lao về phía Lý Phong.

"Rầm!"

Một đòn mạnh mẽ!

Dữ dội như sóng, rung chuyển xung quanh.

Dáng người Cam Hưng Bá cao lớn, chặn mất tầm nhìn của bọn côn đồ sau lưng.

Vì thế chúng không biết một đòn này của Cam Hưng Bá đánh gãy tay Lý Phong hay đánh vỡ đầu anh.

Cười khẩy.

Cả đám du côn sướng run người, khinh thường cười nhạo anh.

Đồ ngu!

Từ nơi xa xôi dẫn xác đến Phú Châu chịu chết.

Nhưng bọn chúng không nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của Lý Phong.

Giọng Lý Phong vang vọng cả nhà kho: "Mày dùng hết sức rồi à?"

Đợi đến khi đám du côn chạy đến nhìn, cả đám mới trố mắt sợ hãi.

Đỡ được!

Lý Phong chỉ dùng tay trái đã dễ dàng đỡ được cú đấm vừa nhanh vừa mạnh của Cam Hưng Bá.

Mà nhìn anh vẫn còn dư sức chán.

"Thằng ranh đừng có mà ngông cuồng".

Hắn tức giận gầm lên.

Khí thế trên người Cam Hưng Bá bừng bừng tăng vọt.

Đột nhiên hắn vung hai tay đánh liên tiếp vào Lý Phong.

"Bịch!"

"Bịch!"

"Bịch!"

"Bịch!"

Tiếng đánh đấm không ngừng vang vọng cả nhà kho.

Sóng âm rung động.

Vọng vào tai phát đau.

Tất cả những người đứng gần đó đau đớn che tai lại.

Thậm chí âm thanh này còn vọng đến trần nhà kho làm không ít rỉ sắt vụn và bui bặm rơi xuống.

Trần nhà trên đầu rung lắc.

Dưới chân mặt đất rung chuyển.

Cam Hưng Bá như một chiếc máy đóng cọc không ngừng ra đòn đánh Lý Phong.

Nhưng Lý Phong vẫn đứng im một chỗ.

Hai chân anh vẫn đứng vững trên đất, chẳng hề hấn gì.

Nhưng nền nhà trong vòng bán kính hai mét xung quanh anh đã nứt vỡ nghiêm trọng.

"A a a, không thể nào! Sao mày lại không sao chứ?"

Cam Hưng Bá tức điên người hét lên.

Cơ bắp trên người hắn nhanh chóng căng lên.

Làm người hắn so với lúc đầu càng to lớn hơn.

Hắn ra đòn ngày càng mạnh.

Tốc độ đánh ngày càng nhanh.

Nhưng dù đòn của hắn có nhanh bao nhiêu, mạnh bao nhiêu đi chăng nữa.

Lý Phong chỉ cần dùng tay trái.

Nhanh như chớp.

Nhẹ như gió.

Đỡ được các đòn của Cam Hưng Bá.

"Có gì đặc sắc hơn không, nếu không còn thì đến lượt tao nhé".

Anh vừa nói xong thì tiếng đánh đấm cũng dừng lại.

Lúc này tay trái anh đã bắt được tay phải Cam Hưng Bá, anh hơi bóp chặt.

"Răng rắc!"

Xương cốt tay phải của Cam Hưng Bá vỡ nát.

"Mày mau chết đi!"

Rống lên một tiếng.

Đòn lần này nhanh đến nỗi mắt thường không nhìn thấy.

Cũng mạnh kinh người.

Không khí cuồn cuộn như sóng thổi bay khói bụi.

"Vút!"

"Rầm!"

Văng ra!

Thân thể to con của Cam Hưng Bá giống như một chiếc xe tải lớn đang lao nhanh thì bị hất đổ.

Hắn xoay tròn văng ra ngoài.

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rầm!"

Liên tục đụng gẫy mấy cái cột sắt trong nhà kho, cả người hăn đập trúng bức tường rồi rơi xuống.

"A A A!"

Cam Hưng Bá vừa ngã xuống thì bò dậy ngay lập tức.

Hắn gầm một tiếng.

Đầy giận dữ.

"Tao sẽ không thua, tao sẽ không thua".

Hắn như một con thú điên với sức mạnh kinh người.

Hắn nhặt một cái cột sắt mà mình vừa làm gãy.

"Vút!"

Hắn vung cột sắt, tiếng gậy vụt vào không khí nghe rất chói tai.

Đến gần rồi!

Dù ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng có thể tượng tượng ra cảnh thảm hại của Lý Phong nếu bị cái cột sắt này đập trúng.

Cái cột sắt đập mạnh vào tay Lý Phong.

Lý Phong dư sức đỡ được nó, hơi nắm chặt tay.

"Răng rắc!"

Cái cột sắt rắn chắc như thế mà cũng bị Lý Phong bóp nát vụn.

Giờ thì cuối cùng Lý Phong cũng di chuyển.

Anh vừa bước một bước, chỉ còn thấy bóng người lấp lóe.

Trong nháy mắt anh đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Cam Hưng Bá đang lao tới vội dừng lại.

Lúc hắn dáo dác nhìn xung quanh tìm Lý Phong.

Thì bỗng thấy sống lưng lạnh ngắt.

Cam Hưng Bá vừa quay đầu lại nhìn đã thấy tay Lý Phong đặt trên vai mình.

"Bịch!"

Hắn lập tức ngã xuống.

Nền bê tông cứng rắn bị đập vỡ thành một cái hố trũng.

Cam Hưng Bá thua rồi!

Cam Hưng Bá, người được mệnh danh là "cao thủ nặng kí chỉ dưới tông sư của thành Phú Châu" lại bị một đòn của Lý Phong đánh bại.

Hắn nằm trên đất như hình chữ "đại".

Cam Hưng Bá cố gắng đứng dậy.

Không biết vì sao có một sức mạnh vô hình đè chặt hắn dưới hố.

Khiến hắn không thể động đậy.

Chương 269: Người ăn xin già

Lúc Lý Phong vừa nhấc chân lên, Liễu Ngọc Phân ở bên cạnh đột nhiên hét lên: “Tiểu Phong, đừng đánh nữa!”

“Đứa trẻ này không xấu. Nếu như vừa rồi không có cậu ta, bố mẹ đã bị những người này....”

Liễu Ngọc Phân vẫn chưa kịp nói xong.

Bởi vì Lý Phong đã dừng lại, xoay người đi về phía đám côn đồ.

Lý Phong vừa đi vừa nói với Vương Tiểu Thất ở phía sau: “Đưa bố mẹ tôi vào xe”.

Vương Tiểu Thất vội vàng làm theo lời Lý Phong, đưa Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương ra khỏi nhà kho.

Khi bọn họ vừa bước ra khỏi cổng, một nhóm lưu manh la hét dữ dội sau lưng bọn họ.

Có một số cảnh mà Lý Phong không muốn Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân nhìn thấy.

Vì họ là những người tốt.

Vì họ sẽ gặp ác mộng!

“Bịch, bịch…”

Lý Phong đạp lên người Cam Hưng Bá bằng đôi giày da mà Hứa Mộc Tình mua cho.

“Đợi một chút”.

Cam Hưng Bá vùng vẫy ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn Lý Phong: “Anh là người mạnh nhất trong số tất cả những người mà tôi đã gặp”.

“Tôi muốn nhận anh làm thầy, tôi muốn đánh bại anh!”

Lúc này, Tôn Thượng Hương vội vàng đến, vừa xuống xe, cô ta nghe thấy tiếng gào thét của Cam Hưng Bá.

Mãnh hổ Phú Châu lại muốn bái sư nhận thầy.

Khi đó huyền thoại ở Phú Châu, tông sư Tôn Bá Đương muốn nhận Cam Hưng Bá làm đệ tử, Cam Hưng Bá dứt khoát từ chối.

Còn bây giờ, hắn lại cầu xin một người đàn ông vô danh nhận hắn làm đệ tử!

Tôn Thượng Hương vội vàng bước vào nhà kho, cảnh tượng trước mắt khiến cô ta chết lặng.

Nơi đây giống như vừa có một trận chiến khốc liệt đã xảy ra.

Mặt đất nứt thành từng mảng.

Mái nhà bị sập.

Mãnh hổ Phú Châu, Cam Hưng Bá nằm dài trên mặt đất, đến việc ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn.



Hắn mồ hôi nhễ nhại, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự quyết tâm và khát khao vô tận!

Lý Phong quay đầu lại, liếc nhẹ Cam Hưng Bá một cái, nói: “Muốn trở thành đệ tử của tao, lý do của mày vẫn chưa đủ thuyết phục”.

Nếu như là bình thường, Cam Hưng Bá nhất định sẽ cười nhạo lời nói của Lý Phong.

Nhưng bây giờ, Cam Hưng Bá phải thừa nhận rằng sức mạnh của Lý Phong thật sự hiếm có khó tìm.

Sức mạnh của anh giống như bầu trời đầy sao, bao la rộng lớn!

Ánh mắt của Cam Hưng Bá đột nhiên nhìn chằm chằm vào bát mì rơi vỡ bên cạnh, hắn vội vàng nói: “Tôi đã cứu bố mẹ vợ của anh!”

“Vừa nãy anh cũng nghe thấy rồi, nếu như không phải tôi kịp tới, dì đã bị lũ khốn này làm nhục rồi!”

Không khí đột nhiên đông cứng lại.

Gió cũng không dám thổi.

Một luồng khí thế mạnh mẽ như bóng tối đột nhiên bao trùm.

Vù----

Hai chân mềm nhũn, toàn thân run lên!

Tôn Thượng Hương cảm thấy như có thứ gì đó đang đè xuống.

Như thể cô ta đang mang trên mình mấy trăm kg, đôi chân mảnh mai không tự chủ được khẽ run lên!

Một áp lực vô cùng khủng khiếp!

Dưới áp lực khủng khiếp như vậy, Cam Hưng Bá vẫn nghiến chặt răng, nói chuyện một cách khó khăn.

“Tôi là một đứa trẻ mồ côi, khi tôi sắp chết đói, một người ăn xin già đã cho tôi một bữa ăn”.

“Bởi vì bữa ăn đó, tôi đã bảo vệ người ăn xin già đó đến khi ông ta chết”.

“Người ăn xin già đó đã cứu tôi, tôi trả ơn ông ta, tôi đã cứu bố mẹ vợ anh, anh cũng phải trả ơn tôi!”

Khóe miệng Lý Phong đột nhiên hơi nhếch lên, anh cười.

Áp suất trong không khí ngay lập tức biến mất.

Tôn Thượng Hương đang đứng ở cửa, lúc này người cô ta ướt đẩm mồ hôi như thể vừa được vớt lên khỏi hồ nước.

Vương Tiểu Thất từ ngoài cửa nhanh chóng bước vào, dìu Cam Hưng Bá đứng dậy.

Lý Phong nhẹ nhàng lướt ngang qua Tôn Thượng Hương như một cơn gió, anh thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô ta, như thể cô ta không tồn tại.

Trong gió vang vọng câu nói của Lý Phong.

“Làm phiền chuyển lời giúp tôi, ngày mai trước khi trời sáng, nếu không đánh gãy tay chân Kỳ Ti Mẫn, đuổi ra khỏi nhà, tôi sẽ đích thân đến xử lý”.

................

Khách sạn Sheraton ở Phú Châu.

Sau khi màn đêm buông xuống, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương sợ hãi cả một ngày, đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.

Lý Phong lẳng lặng đứng trên tầng thượng khách sạn, hai tay chống nạnh.

Gió về đêm có chút lạnh.

Ngọn tóc Lý Phong khẽ lay động.

Ở không xa phía sau anh, Cam Hưng Bá quấn băng khắp người, nghiến chặt răng.

Lúc đầu khi bị Lý Phong đánh, hắn vẫn chưa cảm thấy đau.

Bây giờ khi định thần lại, hắn cảm thấy từng khúc xương, từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào vì đau đớn.

Cảm giác này thật sự rất khó chịu.

Nỗi đau này càng trở nên dữ dội, ánh mắt Cam Hưng Bá nhìn Lý Phong càng thêm rực cháy!

Cam Hưng Bá đã ăn con gà quay thứ mười.

Hắn lau dầu mỡ trên mồm nhìn bóng lưng Lý Phong nói: “Đại ca, anh đã đứng ở đó hơn nửa tiếng rồi, đang chờ ai sao?”

Cam Hưng Bá vừa nói xong, trước khi Lý Phong kịp trả lời, một cơn gió lạnh đột ngột thổi lên xung quanh anh, sau đó, truyền đến giọng nói của một ông lão.

“Anh ta đang chờ tôi”.

Gió trên sân thượng của khách sạn đột nhiên cuồn cuộn dữ dội!

Cơn gió mạnh làm bụi thổi tung mù mịt.

“Tôn Bá Đương!”

Cam Hưng Bá không thể ngờ rằng huyền thoại của Phú Châu, một cao thủ nặng kí trong số các tông sư lại chủ động đi tìm Lý Phong.

Nghe thấy tiếng nói, Lý Phong chậm rãi quay người lại, nhìn thấy một ông lão mặc áo choàng màu lam, tóc bạc mặt hồng hào, râu dài phóng khoáng.

Ông lão giống như bước ra từ truyện cổ tích.

Khí chất mạnh mẽ trên người lão như thể đã có từ khi sinh ra, khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn.

“Được lắm, cậu còn trẻ như thế đã đạt được đến năng lực cao như vậy, quả thật là khó tìm”.

“Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội sống sót, quỳ lạy, nhận tôi làm thầy, nếu không thì chết!”

Khí thế bức người!

Khinh thường mọi thứ!

Đây chính là tông sư!

Tôn Bá Đương như một vị thần đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống chúng sinh.

“Cậu nhóc, tĩnh nhẫn nại của tôi từ trước đến nay không tốt, giờ mau quỳ xuống cho tôi!”

“Ông già, tôi thật ra cũng không được kiên nhẫn cho lắm. Nếu ông quỳ xuống dập đầu với tôi ba cái, tôi sẽ suy nghĩ việc để lại gốc gác cho nhà họ Tôn các ông”.

Tôn Bá Đương trừng mắt phẫn nộ!

“Ngông cuồng!”

“Muốn chết!”

Vừa dứt lời, Tôn Bá Đương liền ra tay!

Sấm sét xuất hiện!

Tay của Tôn Bá Đương nhanh như chớp!

“Bộp!”

Cú đấm của lão, mạnh như sấm sét!

Tiếng gào thét của lão vang vọng như tiếng chuông!

Khí thế dời non lấp biển!

Sát khí bừng bừng mãnh liệt!

Vào lúc Tôn Bá Đương chuẩn bị tấn công Lý Phong bằng nắm đấm sấm sét của mình.

Lý Phong đột nhiên biến thành một cái bóng.

Nhẹ nhàng lướt qua người Tôn Bá Đương.

Tốc độ càng nhanh!

Khi Tôn Bá Đương đáp xuống vị trí của Lý Phong ban nãy, đột nhiên phần thân bên dưới cảm thấy có chút mát mẻ.

Ngay sau đó, Cam Hưng Bá ở bên cạnh đột nhiên phá lên cười: “Lão già, quần ông biến mất rồi kìa!”

Cúi đầu xuống nhìn, khuôn mặt Tôn Bá Đương đột nhiên biến sắc.

Bởi vì không biết từ lúc nào, quần lão đã biến mất!

Thời tiết ở Phú Châu lúc này tương đối ấm.

Tôn Bá Đương chỉ mặc một chiếc quần cộc.

Hơn nữa còn đầy màu sắc.

Phong thái của tông sư, khí thế giết người hung tợn, khí thế bức người không gì cản được đều biến mất trong tích tắc.

Tôn Bá Đương hùng hổ quay lại, phát hiện chiếc quần của mình đang nằm trong tay của Lý Phong

Lý Phong lúc này đang đứng bên mép sân thượng, đưa tay ra, khiến cho chiếc quẩn của Tôn Bá Đương bay phất phơ như cờ trong gió.

“Cậu dám!” Tôn Bá Đương phẫn nộ gào lên.

Lý Phong cười nhẹ thả tay ra.

Nhìn thấy chiếc quần sắp bị gió thổi bay, Tôn Bá Đương giận dữ gầm lên, lao tới với tốc độ nhanh hơn trước.

Chương 270: Trích Tinh thủ

Lúc này, khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, tiến lên trên một bước.

Ban đầu Lý Phong và Tôn Bá Đương cách nhau khoảng mười mấy mét.

Nhưng chớp mắt một cái khoảng cách chỉ còn một bước.

Lý Phong di chuyển, lướt qua Tôn Bá Đương.

“Vút!”

Sau một cơn gió, Lý Phong đã đứng bên cạnh Cam Hưng Bá.

Lúc này, Lý Phong đã cầm trên tay một chiếc áo choàng màu lam.

Cam Hưng Bá ngạc nhiên đến mức há hốc mồm miệng!

Bởi vì huyền thoại của Phú Châu, đường đường là tông sư cao thủ.

Lúc này, toàn thân chỉ còn sót lại một cái quần đùi.

Tôn Bá Đương đứng trong gió, mặc dù không rét lắm nhưng khuôn mặt lão đã trắng bệch!

Lão run lên!

Toàn thân run lên vì tức giận!

“Thằng nhãi ranh, mày dám làm nhục tao, hôm nay tao và mày nhất định một mất một còn!!”

Tiếng gào thét dữ dội.

Hàng chục cửa sổ trên tầng thượng bị vỡ ngay lập tức.

Một luồng khí ngột ngạt quét về phía Lý Phong và Cam Hưng Bá.

Sắc mặt Cam Hưng Bá thay đổi, hắn định đứng dậy, nhưng bàn tay của Lý Phong đã nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.

Lúc này, Cam Hưng Bá đột nhiên phát hiện bàn tay của Lý Phong rất lạnh.

Một cơn lạnh buốt truyền tới từ bàn tay của Lý Phong, qua lớp quần áo dày cộp vẫn khiến Cam Hưng Bá toàn thân rùng mình.

Khi Cam Hưng Bá quay đầu nhìn lại, hắn thấy bàn tay của Lý Phong giống như một viên ngọc trắng.

Hơn nữa, dưới màn đêm đen, bàn tay của anh sẽ phát ra một chút ánh sáng!

Ánh sáng này giống như những vì sao trên bầu trời đêm, lộng lẫy chói mắt.

“Lầu cao trăm thước đầy nguy hiểm, chỉ dùng tay không để hái sao”.

Lý Phong nói xong câu đó, đột nhiên xoay người.

Lúc này, Tôn Bá Đương sửng sốt! Kinh hoàng!

Sợ hãi!

Nhìn bàn tay Lý Phong sáng chói như bầu trời đầy sao.

Tôn Bá Đương hét lên đầy kinh hoàng: “Trích Tinh thủ?”

Lúc này, trên người Tôn Bá Đương không toát ra một chút phong thái nào của một vị tông sư.

Huyền thoại Phú Châu ban nãy còn đang kêu gào đòi giết chết Lý Phong, giờ lại đột nhiên quay đầu bỏ chạy!

“Chạy?”

“Đã đến đây rồi, có chạy được không?”

Không thấy Lý Phong có thêm hành động nào, anh chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo lại.

Ngay lập tức!

“Bộp!”

Trong không trung, một vài cái bóng đột nhiên lóe lên.

Tôn Bá Đương đã chạy nhanh đến cửa sân thượng, chuẩn bị rời đi, cơ thể đột nhiên bị giữ chặt lại.

Ngay sau đó, lão bị một lực không thể giải thích được kéo lại với tốc độ còn nhanh hơn trước! Bay ngược lại!

“Rắc!”

Kèm theo đó là tiếng va chạm xương.

Lý Phong nắm cổ Tôn Bá Đương.

Tôn Bá Đương, huyền thoại Phú Châu!

Tông sư cao thủ!

Bây giờ giống như con gà bị nhổ lông, bị Lý Phong nắm cổ, treo lơ lửng trên không!

Đúng lúc này, vang lên tiếc bước chân của hai người từ lối vào của sân thượng.

Đồng thời còn có cuộc trò chuyện của một người đàn ông và phụ nữ.

“Em gái, em đừng lo”.

“Ông nội ra tay, thằng nhãi quê mùa đó chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha mạng”.

“Nhìn bầu trời trên tầng thượng bây giờ yên tĩnh như thế này, anh sợ là hắn đã bị ông nội đánh cho một trận nằm rạp ra đất, giống như Cam Hưng Bá năm đó vậy”.

“Nói mới nhớ, hiện giờ khoảng cách giữa anh và tông sư cũng đã rất gần rồi”.

“Ông nội nói qua năm năm nữa, anh có thể đạt tới ngưỡng của chưởng môn rồi”.

“ Một nhà có hai tông sư. Đến lúc đó, nhà họ Tôn của chúng ta sẽ trở thành bá chủ thật sự ở khu vực Đông Nam này!”

“Anh à, anh đã quên những gì ông nội nói với chúng ta rồi sao?”

“Làm người phải khiêm tốn, đừng bao giờ kiêu ngạo tự mãn”.

“Anh phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn”.

“Ha ha! Không ngờ một nha đầu ngang tàng như em lại dám khiển trách anh”.

“Anh nói cho em biết, ở Phú Châu, ông nội là trời!”

“Không bao lâu nữa anh sẽ giống như ông nội, trở thành người đứng trên vạn người!”

Khí phách ngút ngàn.

Ngang tàn ngạo nghễ!

Vừa nói chuyện, đôi nam nữ này đi đến cửa sân thượng.

Hai người này là hai cao thủ khác của nhà họ Tôn.

Cậu hai nhà họ Tôn Tôn Trung Mưu và cô ba nhà họ Tôn Tôn Thượng Hương!

Người vừa rồi còn lớn tiếng nói muốn trở thành “bầu trời” Phú Châu, bây giờ ngây người nhìn mọi thứ trước mắt.

Hắn ta há hốc mồm miệng, hai mắt mở trừng từng, không thể tin được, không thể tin được.

Hắn ta cho rằng mình nhìn nhầm, liên tục dùng hai tay dụi mắt.

Ngay cả khi hắn ta đã dụi mắt đến đỏ hoe, nước mắt chảy dài xuống.

Tuy nhiên, mọi thứ trước mắt đều là sự thật.

“Bầu trời” mà mà vừa nãy hắn ta nói, bây giờ giống như một con súc sinh bị Lý Phong nắm cổ treo lơ lửng trên không trung.

Tôn Bá Đương quay lưng lại với hai anh em nhà họ Tôn.

Lão không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của họ.

Tuy nhiên, lão có thể cảm nhận được luồng hơi thở trên người hai anh em họ.

Nhục nhã!

Tức giận!

Tôn Bá Đương đột nhiên gầm lên một tiếng.

Lão dồn hết sức lực của mình, hai tay đấm vào ngực Lý Phong một cách hung tợn.

“Bùm!”

Sức lực bùng phát!

Âm thanh vang vọng như tiếng sấm!

Như là bình thường, ngay cả một tảng đá cũng sẽ bị Tôn Bá Đương đập vỡ!

Tuy nhiên, cơ thể Lý Phong không có chút thay đổi gì.

Chỉ là cơn gió lướt qua thổi bay gợn tóc của anh.

Lúc này, Lý Phong cười.

Ngay lúc đó, Tôn Thượng Hương hét lên một tiếng theo bản năng.

“Đừng mà!”

Lý Phong ném Tôn Bá Đương lên cao.

Đôi tay của anh như những đám mây xám cuồn cuộn trong gió trên bầu trời đêm.

Mây tản ra, ánh trăng xuất hiện.

Ánh trăng sáng, những vì sao lung linh.

Tay Lý Phong vỗ vỗ vào ngực Tôn Bá Đương!

Im lặng!

Khoảnh khắc lòng bàn tay của Lý Phong vỗ vào ngực Tôn Bá Đương, lại không có một tiếng động!

Ngay lập tức!

“Bùm!”

Một âm thanh vang dội đập vào bức tường bên cạnh Tôn Trọng Mưu và Tôn Thượng Hương.

Bỗng dưng quay đầu!

Ngạc nhiên vô cùng!

Một dấu tay còn cao hơn người.

Hằn sâu trên mặt tường!

Sau đó, cơ thể Tôn Bá Đương giống như chiếc lá rơi trong gió, nhẹ nhàng bay xuống.

Anh em nhà họ Tôn vội vàng xông lên, ôm chầm lấy cơ thể lão.

“Phụt!”

Tôn Bá Đương phun ra một ngụm máu.

Run sợ!

Cơ thể lão run lên bần bật, còn có ánh mắt lão.

Sợ hãi!

Nỗi sợ hãi sâu sắc ánh lên trong mắt lão.

Uy phong hùng dũng suốt mấy chục năm, Tôn Bá Đương chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị đánh bại dưới tay một kẻ vô danh trẻ tuổi như Lý Phong.\

Chương 271: Mày cứ nằm mơ đi

“Tao giết chết mày!”

Tôn Trung Mưu tức giận gầm lên một tiếng.

Hắn đang chuẩn bị xông lên, Tôn Bá Đương vội vàng nắm lấy cổ tay hắn.

Tôn Bá Đương miệng đầy máu, nhỏ giọng nói: “Cậu ta đã hạ thủ lưu tình rồi”.

“Nếu không, vừa rồi ông đã tan xương nát thịt rồi!”

Khuôn mặt của Tôn Trung Mưu và Tôn Thượng Hương dần trở nên khó coi.

Nếu như không được tận mắt chứng kiến, họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được người đàn ông đến từ một nơi khỉ ho cò gáy như Đông Hải này lại có thể đáng sợ đến như vậy!

Vùng đất cấm Đông Hải!

Cho đến giờ phút này, bọn họ mới cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa thật sự của năm chữ này!

Cơn gió lúc này dường như chuyển động theo sự điều khiển của Lý Phong.

Anh chắp tay sau lưng, đón đầu ngọn gió.

“Lão già, ông nên cảm ơn cháu gái của mình, vừa nãy nếu như cô ta không kêu lên thì bây giờ ông đã chết rồi”.

“Cám ơn cậu đã không giết tôi”.

Tông sư.

Đường đường là tông sư oai phong lẫm liệt, giờ đây chẳng khác nào một lão già thoi thóp chờ chết.

Ông ta mệt mệt nhọc chắp tay vái lạy cảm ơn Lý Phong.

Trong lúc nói chuyện, chiếc áo choàng dài của Tôn Bá Đương theo gió bay ngược về tay lão.

Tôn Thượng Hương nhanh chóng mặc khoác áo vào cho Tôn Bá Đương.

Tôn Trung Mưu trừng mắt nhìn Lý Phong, phẫn nộ nói: “Sự nhục nhã hôm nay tao nhớ kỹ rồi, sớm muộn cũng có một ngày tao sẽ giết chết mày!”

Lý Phong lạnh nhạt nói: “Cậu rất nhanh sẽ đến cầu xin tôi thôi”.

“Cầu xin mày?” Tôn Trung Mưu lạnh lùng khịt mũi.

Ánh mắt hắn nhìn Lý Phong đầy phẫn nộ và căm hận.

“Mặc dù tao thực lực của tao không bằng người khác, không đánh lại được mày, nhưng nếu muốn tao quỳ xuống cầu xin mày thì mày cứ nằm mơ đi!”

Lý Phong chỉ cười không nói gì.

.........

Biệt thự nhà họ Tôn.

Tôn Văn Đài nghiêm túc nhìn ba đứa con của mình.

Ông ta đã đặt chôn trước rất nhiều thuốc nổ trong nhà kho.

Chỉ cần Cam Hưng Bá thất bại, Lý Phong và Cam Hưng Bá sẽ cùng lúc bị nổ chết.

Nhưng điều ông ta không ngờ được là vệ sĩ mà ông ta cử đến nấp ở trong trong góc để chuẩn bị châm thuốc nổ đã bị đàn em của Lý Phong giết chết.

Và tin tức Cam Hưng Bá đi theo Lý Phong ngay lập tức truyền đến tai Tôn Bá Đương.

Ngày thường, Tôn Bá Đương thường lui về ở ẩn, không hay giao thiệp với thế giới bên ngoài lần này lại chủ động đi giết Lý Phong.

Việc này khiến Tôn Văn Đài rất ngạc nhiên, đồng thời cũng khiến ông ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Huyền thoại Phú Châu ra trận nhất định sẽ thắng lợi trở về.

Nhưng không thể nào ngờ được, không thể nào ngờ được!

Chỗ dựa lớn nhất của gia tộc Tôn Thị đã thua rồi.

Thất bại thảm hại!

Mặc dù Tôn Văn Đài không đến hiện trường nhưng từ gương mặt tái nhợt của bố ông ta, có thể thấy được lão bị thương rất nặng.

“Các con hiện giờ có cách gì không?”

Đây là lần đầu tiên Tôn Văn Đài chủ động hỏi ba đứa con.

Bình thường ông ta là chủ gia đình, lời của ông ta chắc như đinh đóng cột, con cái chỉ cần làm theo lời ông ta nói là được.

Còn bây giờ đầu óc ông ta loạn như mớ bòng bong.

Chủ yếu là vì bị sốc.

Tên Lý Phong này đã vượt xa ngoài dự tính của ông ta!

Trực giác mách bảo ông ta, không thể đắc tội với người tên Lý Phong này!

Đứa con thứ hai Tôn Trung Mưu là người nóng nảy.

Hắn lập tức đứng dậy và nói với Tôn Văn Đài: “Bố, con sẽ giết....”

“Ngồi xuống!”

Tôn Trung Mưu chưa kịp nói xong, Tôn Văn Đài đã quát lớn: “Bỏ mấy cái suy nghĩ ấu trĩ trẻ con ấy của con đi ngay”.

“Ông nội con còn không phải đối thủ của hắn, chỉ trông cậy vào con và đám thuộc hạ quèn thì khác gì tự đi nộp mạng!”

Tôn Bá Nghĩa đột nhiên nói: “Điều quan trọng nhất lúc này là không được để người khác biết chuyện ông nội bị thương nặng”.

“Đặc biệt là nhọ họ Lục và nhà họ Châu, nếu để bọn chúng biết được, hậu quả rất khó lường!”

Tôn Thượng Hương gật đầu: “Con đồng ý với những gì anh cả nói”.

Trong khi Tôn Thượng Hương đang nói chuyện, đúng lúc Kỳ Ti Mẫn bước ra khỏi phòng trên lầu.

Cô ta ôm chặt lấy cái đầu choáng váng của mình, khi đi đến cầu thang, cô ta nghe thấy Tôn Thượng Hương nói.

“Bây giờ, Cam Hưng Bá đã đi theo Lý Phong, Lữ Mãnh cũng chết rồi, thực lực của gia đình chúng ta đã suy giảm rất nhiều”.

“Thời gian tiếp theo, cố gắng đừng gây thêm rắc rối”.

“Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân lần này đến Phú Châu để khảo sát nguồn vốn đầu tư”.

“Tối nay, con sẽ tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi bọn họ, giới thiệu một số nhà đầu tư của chúng ta với họ và cũng nhau thảo luận về các dự án hợp tác”.

“Bằng cách này, mối quan hệ của hai bên sẽ được xoa dịu”.

“Hơn nữa, Đông Hải này tuy nhỏ bé nhưng lại có tiềm năng vô hạn”.

“Nếu chúng ta có thể thiết lập một mối quan hệ hợp tác tốt với họ, điều đó sẽ có lợi cho gia tộc Tôn Thị chúng ta”.

Tôn Văn Đài gật đầu lia lịa, trong ba đứa con, người ông ta xem trọng nhất chính là con gái út Tôn Thượng Hương.

Chỉ đáng tiếc là cô ta không phải đàn ông.

Nếu không thì, cô ta nhất định sẽ trở thành người thừa kế của gia tộc họ Tôn.

“Chuyện này cứ làm theo lời Thượng Hương đã nói”.

“Trung Mưu, hai ngày này yên phận chút, đừng làm hỏng chuyện”.

Kỳ Ti Mẫn sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, khuôn mặt cô ta tràn đầy phẫn uất!

Buổi tối, ở khách sạn lớn Thâm Hải Phú Châu.

Đây là khách sạn năm sao tốt nhất ở Phú Châu.

Đồng thời cũng là sản nghiệp của gia tộc Tôn Thị.

Để giữ thể diện cho tập đoàn Tôn Thị, họ cố gắng không thể hiện ra trước mặt mọi người rằng bọn họ đang muốn lấy lòng tập đoàn Lăng Tiêu.

Tôn Thượng Hương rất chu đáo, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện từ trong ra ngoài.

Lúc này tại phòng giám sát khách sạn.

Kỳ Ti Mẫn ăn mặc lộng lẫy, trang điểm cầu kỳ đang ngồi trên ghế sofa.

Vài nhân viên bảo vệ đứng trước mặt cô ta.

“Những lời tôi vừa nói, các anh đều nghe thấy hết rồi chứ?”

“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi”. Nhân viên bảo vệ liên tục gật đầu.

“Đều nghe thấy rồi vậy còn ngây ra đó làm gì? Mau chóng đi làm việc đi”.

Nói xong, Kỳ Ti Mẫn quay đầu nhìn màn hình giám sát, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười giễu cợt: “Loại cặn bã, mấy người đánh nhau giỏi thì sao chứ?”

“Ngoài cách này, tôi còn hàng tá cách để làm nhục mấy người, khiến mấy người không thể ở lại Phú Châu này được!”

Kỳ Ti Mẫn vừa nói xong, ngoài cửa có một bóng đen vụt qua.

Bóng đen này chính là Vương Tiểu Thất.

Vương Tiểu Thất nhanh chóng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm và tiến vào trong xe.

“Đại ca, con ả Kỳ Ti Mẫn lại định gây chuyện”.

“Cô ta đã yêu cầu các nhân viên bảo vệ làm nhục chủ tịch và phu nhân trong bữa tiệc tối nay”.

Lý Phong khẽ gật đầu: “Chờ chút nữa, cậu cùng tôi đi tham gia tiệc”.

Vương Tiểu Thất vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Đại ca, những chuyện này đều là do con ả Kỳ Ti Mẫn sắp đặt”.

“Sao không trực tiếp bắt cô ta tới đây đánh gãy tay gãy chân rồi vứt xuống biển cho cá ăn luôn?”

Trong không gian xe chật hẹp, ngón tay Lý Phong nhẹ nhàng gõ lên cửa kính cửa sổ.

“Cộc”.

“Cộc”.

“Cộc”.

“Vẫn không đủ”.

“Không đủ?”, Vương Tiểu Thất lắc đầu, nói: “Đại ca, tôi không hiểu”.

“Ồ, có thế mà cũng không hiểu”.

“Ý của đại ca là nói, con ả này rất xấu xa”.

“Một phát đánh chết cô ta luôn thì không hả giận!”

Lời nói của Cam Hưng Bá không vòng vo đi thẳng vào trọng tâm.

Lúc này, một luồng sát khí nặng nề bao trùm trong xe.

Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá nghe thấy Lý Phong nói với giọng điệu chắc nịch.

“Người nhà của tôi, anh em của tôi, còn có bạn bè của tôi”.

“Kẻ nào dám động đến bọn họ, tôi sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần”.

Một câu đơn giản nhưng khiến nội tâm Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá dâng trào mãnh liệt!

Bữa tiệc bắt đầu.

Mọi chuyện đều được tiến hành theo sự sắp xếp từ trước của Tôn Thượng Hương.

Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân là những gương mặt mới.

Khách mời đến tham dự bữa tiệc đều lướt qua bọn họ.

Đêm nay, ánh mắt bọn họ dán chặt vào Tôn Thượng Hương và một số lãnh đạo quyền lực cấp cao của tập đoàn.

Chương 272: Đến từ chỗ nào thì cút về chỗ đó

Việc này khiến Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân như bị dội một gáo nước lạnh.

Nhiều lần thất vọng.

Mỗi khi bọn họ nhiệt tình tươi cười chào hỏi người khác.

Đối phương chỉ lạnh nhạt liếc một cái.

Ngạo mạn.

Khinh bỉ.

Những chuyện này Tôn Thượng Hương đều nhìn thấy hết.

Lúc bắt đầu, cô ta không cố ý tiếp cận Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.

Cho đến khi cô ta cảm thấy mọi việc cũng khá ổn thỏa rồi, lúc này mới cầm ly rượu lên định bước tới.

Lúc này, một vài nhân viên bảo vệ nhanh chóng từ ngoài đi vào, vây quanh Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.

Đội trưởng đội bảo vệ chỉ vào chiếc túi da nữ tinh xảo trong tay Liễu Ngọc Phân và nói: “Thưa bà, đề nghị bà mở túi xách ra cho chúng tôi kiểm tra”.

Hứa Hiếu Dương cay mày: “Dựa vào đâu?”

“Vừa nãy có một người nói rằng túi của bà ấy bị trộm mất”.

“Chiếc túi da mà bà ấy mô tả cho chúng tôi giống hệt với chiếc túi của bà đây”.

Nói xong, đội trưởng đội bảo vệ với tay giật lấy chiếc túi da nữ trong tay Liễu Ngọc Phân.

Tôn Thượng Hương trừng mắt, cô ấy sắp tức giận.

Đột nhiên!

“Rầm!”

Cánh cửa phòng tiệc bị bật tung!

Cam Hưng Bá với thân hình như một tòa tháp sắt bước vào trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người.

Mỗi khi bước chân, mặt đất dưới chân hắn khẽ rung lên.

Khi mọi người nhìn thấy Cam Hưng Bá bước vào, bọn chúng không dám đứng ở đó.

Kẻ nào kẻ nấy như mèo gặp chuột, vội vàng tản ra trốn khắp nơi.

Cam Hưng Bá chạy đến bên cạnh Liễu Ngọc Phân, hất tay tên đội trưởng đội bảo vệ ra và nhấc cả người hắn ta lên.

“Thằng chó, mày biết bàn tay bẩn thỉu của mày đã động vào ai không?”

Hổ gầm vang núi.

Cam Hưng Bá lúc nói chuyện không cần phải to tiếng.

Giọng hắn vẫn vang vọng khắp trong sảnh khách sạn.

Ngay cả khi hắn đã nói xong, mọi người vẫn cảm thấy “ù ù” bên tai.

“Dám vô lễ với lão gia và phu nhân nhà tao, đúng là muốn chết!”

Cam Hưng Bá tiện tay ném đội trưởng đội bảo vệ đập vào tường.

“Rầm!” một tiếng.

Đội trưởng đội bảo vệ đã bị kẹt lại ở chỗ bức tường, không thể kéo ra được.

“Hừ, vô dụng!”

Kỳ Ti Mẫn ở cách Tôn Thượng Hương không xa, đang nói chuyện với một vài phu nhân, thầm chửi một câu.

Cô ta nháy mắt với một người phục vụ ở cửa.

Người phục vụ đó lập tức xoay người đi ra ngoài.

Động tác nhỏ này của Kỳ Ti Mẫn đã bị Tôn Thượng Hương bắt gặp.

Ngay sau đó, hai người phụ nữ trung niên mặc những bộ váy đắt đỏ từ ngoài cửa vội vã bước vào.

“Chính là bà ta! Chính là bà ta!!

Những người phụ nữ quý phái này đi về phía trước, chỉ vào Liễu Ngọc Phân và bắt đầu chửi rủa.

“Chính là người phụ nữ quê mùa này đã lấy trộm ví của tôi, mau bảo bà ta trả lại ví cho tôi!”

Trong khi nói chuyện, người phụ nữ quý phái đó đã bước trước mặt Liễu Ngọc Phân.

“Bốp!”

Lý Phong tát một cái khiến cả khuôn mặt bà ta méo sang một bên!

Lý Phong không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Liễu Ngọc Phân.

Khuôn mặt anh lạnh lùng.

Người phụ nữ quý phái ôm chặt khuôn mặt sưng tấy của mình, chỉ vào Lý Phong: “Cậu dám đánh tôi! Cậu biết tôi là....”

“Bụp!”

Với một cú đá mạnh, người phụ nữ bay ra.

“Đến từ chỗ nào thì cút về chỗ đó”.

Nhìn thấy động tác của Lý Phong, Tôn Thượng Hương không thể đứng yên được nữa.

Cô ta vội vàng chạy tới.

Tối nay, mọi việc cô ta sắp xếp đều đã bị Kỳ Ti Mẫn phá hỏng.

Nếu như lại chọc giận Lý Phong, nhà họ Tôn bọn họ thật sự sẽ xong đời!

Tôn Thượng Hương bước đến chỗ Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương, vội vàng xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi, chuyện này chắc có hiểu nhầm gì đó, tôi sẽ lập tức cử người tới giải quyết”.

“Không cần, đẳng cấp của bữa tiệc này của mấy người quá thấp, không xứng với thân phận của bố mẹ tôi”.

Nói xong, Lý Phong búng tay.

Cam Hưng Bá ngay lập tức vỗ ngực hét lớn: “Tao là Cam Hưng Bá”.

“Kẻ nào biết tên tao chắc đều nghe nói về thủ đoạn của tao rồi đúng không”.

“Nếu như không muốn chết, thì mau chóng tránh ra cho tao!”

Vừa nói xong, những người đang đứng ở bên cạnh quan sát đã nhanh chóng nhường đường, đứng sang hai bên dọn một đường thẳng tắp.

Cam Hưng Bá lập tức quay lại, khuôn mặt tươi cười, nói với Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân: “Chủ tịch, phu nhân mời đi lối này!”

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Đây có còn là Cam Hưng Bá mà bọn họ biết hay không?

Đây không phải Mãnh hổ Phú Châu sao?

Mãnh hổ Phú Châu là người đáng sợ biết nhường nào!

Theo truyền thuyết, một mình hắn có thể chống lại sự vây hãm của ba bốn trăm người.

Theo truyền thuyết, một mình hắn có thể nâng một chiếc xe hơi.

Theo truyền thiết, hắn lì lợm một mình chiến đấu với huyền thoại Phú Châu suốt ba ngày ba đêm!

Đến Cam Hưng Ba cũng cúi đầu ngoan ngoãn như một tên đàn em đi bên cạnh.

Vậy thân phận của hai người này rốt cuộc là gì?

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.

Sếp lớn của tập đoàn còn có chút đầu óc, vội vàng lấy điện thoại di động ra, bảo thuộc hạ đi điều tra.

Hai gương mặt lạ từ nơi khác tới được hộ tống bởi Mãnh hổ Phú Châu.

Đây mới là cách tiếp đón khách quý!

Đây mới chính là khí chất thật sự!

Đối với họ, đây sẽ là bước ngoặt hoàn toàn mới!

Khi Lý Phong bước tới cửa, Tôn Thượng Hương vội vàng ngăn anh lại.

“Đợi một chút, tôi có chuyện muốn hỏi anh”.

Lý Phong hơi nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Cô không sợ tôi sao?”

“Tại sao tôi phải sợ anh? Tuy rằng thực lực của anh rất mạnh, nhưng theo như tôi biết, anh hình như không đánh phụ nữ thì phải”.

Khóe miệng Lý Phong hơi cong lên: “Nhưng với điều kiện cô đúng là một người phụ nữ”.

Thật vậy, ở Phú Châu rộng lớn này, rất ít đàn ông thật sự coi Tôn Tượng Hương là phụ nữ.

Cô ta là một con hổ cái ăn thịt người.

Nếu có ai đó nhìn thấy xe của Tôn Thượng Hương trên các con phố hoặc ngõ hẻm, vậy thì người đó nhất định sẽ chọn đi đường vòng, tránh càng xa càng tốt.

Người phụ nữ này còn hung dữ hơn cả hổ!

“Xong rồi, xong rồi, chàng trai này chết chắc rồi!”

“Cậu ta lại dám nói như vậy với cô ba nhà họ Tôn, chán sống rồi sao?”

“Ngày mai lại có thêm một xác chết trôi nổi trên biển nữa rồi”.

Mọi người sau khi nghe được lời của Lý Phong, bắt đầu rì rầm bàn tán.

Tôn Thượng Hương nghe thấy những lời bọn họ nói, lông mày rung lên vì tức giận.

Cái gì mà hung dữ hơn hổ.

Mặc dù cô ta là người dũng cảm, nhưng vẫn chưa đến mức chưa làm gì đã giết người.

Trước đây, toàn bộ thành Phú Châu đều nói cô ta giết người không chớp mắt.

Ai dám động vào cô ta thì ngày hôm sau sẽ chết trên biển.

Lúc bình thường, cô ta không thèm quan tâm đến những lời này.

Nhưng không biết vì sao, bây giờ cô ta rất để ý đến chuyện này.

Cô ta không muốn tạo cho Lý Phong ấn tượng về cô ta là kẻ giết người không chớp mắt.

Tôn Thượng Hương lập tức hét lớn vào mặt những người đứng vây quanh: “Đều ngây ra đó làm gì? Buổi tiệc tối nay bị hủy, cút hết đi cho tôi!”

Vừa nói xong câu này, mọi người lập tức tản ra, vội vàng rời khỏi theo một cửa khác.

Tốc độ đó, biểu cảm đó như thể đang bị một con hổ cái đuổi theo ngay phía sau!

Tôn Thượng Hương rất tức giận.

Không phải vì thái độ của những người này, mà là vì Lý Phong.

Vì bữa tiệc tối nay, cô ta đặc biệt trang điểm rất cầu kỳ.

Cô ta thậm chí còn dành hai tiếng đồng hồ để làm tóc.

Ngày thường, điều này tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Lúc này, cô ta đang mặc một chiếc váy dạ hội hở lưng màu đỏ sẫm.

Mặc dù tập võ từ khi còn nhỏ nhưng cơ thể cô ta không có những cơ bắp săn chắc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom