• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý (1 Viewer)

  • Chương 108-112

Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần có thể tìm được một người có quyền có thể thì bản thân cũng bớt vài năm phấn đấu rồi.

Trương Thanh một lòng muốn sống ở thành phố, sống một cuộc sống tốt đẹp, được gả vào nhà giàu.

Cô ta không có chỗ dựa không có lại lịch, ưu điểm lớn nhất chính là khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng hút hồn đàn ông này.


Tô Yên miễn bình luận về giá trị của Trương Thanh này.

Trong đầu cô hiện giờ chỉ nghĩ đến việc tìm trường học cho Tiểu Vũ, thực sự cô thấy hơi nhớ cậu bé rồi.

Người đứng đầu tập đoàn Lục thị đích thân tới công ty, cho nên trên dưới các bộ phận đều hăng hái tích cực gấp mười lần ngày thường.

Lúc Tô Yên đi vào phòng trà để lấy nước, quay lại đã thấy một đám nhân viên cấp cao đứng vây quanh Lục Cận Phong, bấy giờ anh đang ngồi trên một chiếc xe lăn tiến vào trong công ty.

Cho dù Lục Cận Phong phải ngồi xe lăn nhưng vẫn không khỏi toát ra khí chất cấp trên của mình, hơi thở bao trùm khắp không gian, cao quý lạnh lùng giống như một vị quân vương đang chỉ đạo giang sơn.

Hạ Vũ phụ trách đẩy xe lăn, Lục Minh Khánh đi tới bên cạnh Lục Cận Phong, xung quanh là một đám người chậm rãi theo sau.


Nhân viên trong công ty mau chóng tránh đường.

Lục Thừa Mẫn biết được Lục Cận Phong tới công ty hôm nay thì vô cùng kinh ngạc, lập tức xuống lầu tiếp đón.

Thấy Lục Cận Phong đeo một chiếc mặt nạ đang ngồi trên xe lăn, Lục Thừa Mẫn vội vàng chạy tới: "Anh cả, sao anh lại tới đây.”

Câu hỏi này.

Ở công ty, Lục Cận Phong là người đứng đầu, Lục Thừa Mẫn chỉ là phó tổng giám đốc, vậy mà anh ta lại hỏi một câu như vậy, đây chẳng phải giống như khách hỏi chủ nhà hay sao?

t

Hai tay Lục Minh Khánh đan hai tay vào nhau, hơi cười cười mà nói: “Anh hai hỏi như vậy, chẳng lẽ anh đã thật sự quên mất ai mới là người đứng đầu công ty rồi sao?”

Màn gặp mặt nhau này căng thẳng sặc mùi thuốc súng.

PA

Tô Yên đứng ở cửa sổ uống nước, qua tấm kính pha lê nhìn xuống Lục Cận Phong đang ngồi trên xe lăn.

Lục Thừa Mẫn giận đến mức sượng sùng không dám ngẩng mặt lên, sắc mặt sầm xuống: “Chú ba, chú hiểu lầm ý của anh rồi, anh là lo cho sức khoẻ của anh cả, nghe nói dạo này sức khoẻ của anh cả không được tốt, chỉ sợ làm việc khổ cực lại đổ bệnh mà thôi.”

Lục Cận Phong lạnh lùng mở miệng: “Cảm ơn chú hai đã quan tâm, sức khoẻ của anh vẫn rất tốt.”

Vừa dứt lời, anh lập tức họ mạnh mấy cái.

Trong bộ dạng này đâu có giống sức khoẻ tốt, ngược lại còn giống như sắp chết tới nơi.

Lục Minh Khánh lo lắng: “Anh, anh thấy sao rồi.”

“Không sao.” Lục Cận Phong phất tay.

Lục Thừa Mẫn nhìn thấy bộ dạng bệnh tật của Lục Cận Phong thì ánh mắt thoáng chút đắc ý, thế nhưng sắc mặt vẫn tỉnh bơ như không có gì, tỏ vẻ quan tâm nói: “Anh cả, hay anh tới phòng làm việc nghỉ ngơi một chút, nào, để em đẩy phụ anh.”

“Không cần.” Lục Cận Phong lạnh lùng từ chối.

“Vẫn là để em đi.” Lục Minh Khánh không cho Lục Thừa Mẫn cơ hội: “Anh hai bận rộn như thế, những việc như thế này cứ để cho em.”

Lục Minh Khánh đẩy xe cho Lục Cận Phong đi qua trước mặt Lục Thừa Mẫn, hai người đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.

Một đoàn người cũng chậm rãi theo sau Lục Cận Phong, Lục Thừa Mẫn vẫn đứng im tại chỗ, ngoảnh đầu nhìn theo bóng lưng Lục Cận Phong, ánh mắt loé lên một tia thâm trầm đáng sợ.

Tô Yên đứng cách một tấm kính chắn mà cũng cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo đến rùng mình kia.

Xem ra đúng như lời đồn, Lục Cận Phong không mấy hoà hợp với Lục Thừa Mãn.

Lục Cận Phong không hoà hợp với Lục Gia Hành, cho nên chuyện anh bất đồng với Lục Thừa Mẫn cũng là điều hiển nhiên.

Tô Yên lại uống
1646300487847.png

Thần tiên đánh nhau.

Kẻ gặp nạn là đám tôm tép nhỏ.

Ông chủ lớn vừa đến, công việc trong tay Tô Yên cũng nhiều hơn.

Mọi người đều nơm nớp lo sợ, sợ phạm phải sai lầm.


Sếp lớn sếp nhỏ đối đầu với nhau, một khi không cẩn thận, những nhân viên vô tội như bọn họ sẽ bị lấy ra khai đao.

Hôm nay không ai về sớm, đến giờ tan sở, mọi người vẫn đang tiếp tục làm công việc của mình.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đã là bảy giờ tối rồi.

Tô Yên nhìn đống công việc cao như núi trên bàn than thở: “Những tài liệu này có dịch đến sáng mai cũng không xong.”

“Cho dù có dịch đến năm sau thì cũng phải nhanh lên, sếp lớn đang đợi.”

Cấp trên Lưu Hạo đột nhiên xuất hiện phía sau.


Tô Yên không sợ công việc nhiều, nhưng mà Hạ Vũ Mặc phải tính sao đây?

Cô gửi Hạ Vũ Mặc ở nhà trẻ, sáu rưỡi chiều là phải đi đón rồi, mà giờ sớm đã quá giờ, cô giáo ở nhà trẻ đã nhắn tin giục rồi.

Trong lòng Tô Yên nóng như lửa đốt.

Nếu cô muốn không tăng ca rất dễ, cô là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, cho dù có bỏ ngang việc cũng chẳng sao, nhưng cô không muốn chiếm lợi từ nhà họ Lý.

Cô giáo dạy trẻ gọi đến, Tô Yên nhìn ID người gọi, nói với Lưu Hạo: “Quản lý Lưu, tôi có thể xin nghỉ nửa tiếng được không? Một lát nữa tôi quay lại, tôi đảm bảo xử lý hết toàn bộ công việc đêm nay mới tan làm.”

Từ sau khi Tô Yên đến trụ sở chính thì đây là lần đầu tiên xin nghỉ, cũng không bảy đặt ra dáng con nhà giàu gì đó, quan hệ với đồng nghiệp cũng rất tốt.

Quản lý Lưu cũng không làm khó Tô Yên: “Vậy cô đi nhanh về nhanh.”

“Cảm ơn quản lý Lưu.”

Tô Yên vừa cầm túi vừa trả lời điện thoại, lại vội vàng chạy ra ngoài: “Cô Vương, xin lỗi, bên tôi có việc làm trễ giờ, tôi lập tức đến ngay...”

Cô vội vàng đi đón Hạ Vũ Mặc.

Dù gì đêm nay cũng phải tăng ca, chỉ đành đón Hạ Vũ Mặc đến công ty, đợi làm xong thì cùng về.

Tô Yên chân trước vừa đi thì Lưu Hạo nhận được điện thoại nội bộ từ văn phòng tổng giám đốc: “Gọi Tô Yên đến phòng làm việc.”

Tô Yên vội vàng đến nhà trẻ, bọn trẻ trong nhà trẻ đều đã được đón về, chỉ còn lại có Hạ Vũ Mặc.

Nhà trẻ yên tĩnh, Hạ Vũ Mặc ngồi một mình trên xích đu, đầu cúi thấp, chân ngắn đung đưa, ánh sáng màu cam bao phủ Tiểu Mặc, tỏa ra vầng hào quang mờ nhạt, khiến cậu bé trông càng thêm cô đơn.

Tô Yên nhìn cảnh này, trong lòng như bị thứ gì đó đâm vào.

“Tiểu Vũ." Tô Yên gọi một tiếng.

Hạ Vũ Mặc ngẩng đầu nhìn Tô Yên, nhảy khỏi xích đu, chạy về phía Tô Yên, ôm lấy chân Tô Yên, đột nhiên khóc đến vô cùng tủi thân: “Huhuhu, em còn tưởng chị không cần em nữa, chị đừng bỏ rơi em, Tiểu Vũ rất ngoan, huhu..”

Tiếng khóc của Tiểu Vũ khiến Tô Yên cảm thấy trái tim mình như bị bóp nát, ôm lấy Tiểu Vũ, nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu Vũ đừng khóc, đều là chị không tốt, sao chị lại không cần Tiểu Vũ được chứ, hôm nay chị tăng ca nên mới đến muộn.”

Tô Yên tự trách bản thân rất nhiều, Tiểu Yên là một đứa trẻ mồ côi, không có cảm giác an toàn, lại sợ bị bỏ rơi, đây là chuyện đương nhiên, đáng lẽ cô nên nghĩ đến điều này.

Hạ Vũ Mặc nấc nấc: “Thật sao, chị không lừa em chứ?”

“Tiểu Vũ đáng yêu như vậy, chị tất nhiên là không lừa em rồi.” Tô Yên xoa đầu Tiểu Vũ: “Đừng khóc nữa cái mũi thành mèo hoa luôn rồi kia, không đáng yêu nữa rồi.”

“Em không có khóc làm xấu mũi đâu, hừ.” Hạ Vũ Mặc khịt mũi quay đầu lau nước mắt.

Tô Yên dở khóc dở cười.

“Cô Tô.” Cô Lựu đi tới, nói: “Lần sau nếu bạn có thể nói trước để Tiểu Vũ không lo lắng nữa, đứa trẻ này nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.”

“Cảm ơn cô, cô giáo Lưu, hôm nay tôi thực sự đã làm phiền có quá nhiều rồi.” Tô Yên liên tục cảm ơn.

Tô Thanh chỉ có nửa giờ nghỉ phép, nên cô phải nhanh chóng trở lại công ty.

Tô Yên bắt taxi, đưa Tiểu Vũ trở lại công ty, mới phát hiện đồng nghiệp của công ty đã đi hết.

Này là tan làm rồi?

Tô Yên đang nghĩ theo hướng này, thì Lưu Hạo đột nhiên xuất hiện sau lưng cô: “Tô Yên, cô gửi tài liệu đến văn phòng tổng giám đốc, tổng giám đốc Lục chỉ rõ cô mang đến.”

Chỉ rõ?

Lẽ nào Lục Cận Phong biết cô đang làm ở công ty anh ta?

Xem ra, vẫn là trốn không thoát rồi.
Cô chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân của anh, lại chạy đến làm việc trong công ty của anh, không phải anh là kẻ có thù tất báo tìm cô gây rắc rối đó chứ?

“Vâng, quản lý Lưu.” Tô Yên hỏi: “Quản lý Lưu, những người khác đâu rồi?”

“Đều tan làm cả rồi.” Lưu Hạo nói: “Cô đưa tài liệu đến văn phòng rồi cũng có thể tan làm.”

“Không phải nói là phải tăng ca sao? Tôi vẫn còn rất nhiều việc trên bàn.”


“Việc này không vội, thư ký Ngài nói, không cần phải vội.” Lưu Hạo chú ý đến Tiểu Vũ, kinh ngạc thốt lên: “Thật là một đứa trẻ xinh đẹp, Tô Yên, đây là của cô sao?”

Tô Yên có quan hệ nhận nuôi với Tiểu Vũ, nhưng không thể nói là con trai, cũng chẳng thể nói là con trai nuôi, đang lúc phát rầu thì giọng nói non nớt của Tiểu Vũ vang lên: “Chị ơi, em đói.”

“Ở đây chị còn đồ ăn vặt, em ăn trước đi, tan sở rồi chị sẽ dẫn em đi ăn tối.” Tô Yên lấy bánh mì và trái cây từ trong ngăn kéo ra.

“Là em trai cô à, còn không nói nữa, thật có hơi giống” Lưu Hạo cười nói: “Tô Yên, mau giao tài liệu đi, tan sở sớm, tôi cũng phải về rồi.”

“Vâng, tạm biệt quản lý Lưu.”

Lưu Hạo vừa rời đi, cả công ty rộng lớn chỉ còn lại Tô Yên và Hạ Vũ Mặc.

“Tiểu Vũ, đợi chị ở đây, lát nữa chị sẽ quay lại.”


“Vâng.” Hạ Vũ Mặc ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Tô Yên yên tâm đi giao tài liệu.

Đã gần tám giờ, Lục Cận Phong còn chưa về sao?

Đây là lần đầu tiên Tô Yên đến văn phòng tổng giám đốc, cô đứng ở cửa gỗ cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

Tô Yên nghi ngờ mở cửa, văn phòng rộng lớn thênh thang trống không.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng nghỉ trong văn phòng làm việc truyền ra.

Không phải chứ.

Lẽ nào Lục Cận Phong đang... tắm trong đó?

Tô Yên định đặt tài liệu xuống rồi rời đi thì cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, Lục Cận Phong cầm khăn tắm đứng ở cửa.

Tô Yên vô thức quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng ở cửa, cô sợ đến suýt chút nữa mất hồn.

Lần này cô không sợ vết sẹo trên mặt Lục Cận Phong mà là bởi cảnh trước mắt.

Ngay lúc đó, cô dường như có cảm giác nhìn thấy Lục Cận Phong trong căn phòng cho thuê, Lục Cận Phong, bạn trai lái taxi trực tuyến của cô, hình như lại cùng là một cùng với Lục Cận Phong nắm quyền nhà họ Lục.

Nếu không phải có vết sẹo đáng sợ trên mặt Lục Cận Phong, thì cô suýt chút nữa đã cho rằng trước mặt là bạn trai cũ của mình.

Cô đã chia tay với Lục Cận Phong rồi, cũng xem như bạn trai cũ rồi.

Tô Yên nhanh chóng cúi đầu: “Cậu, cậu cả Lục, tài liệu tôi đã mang đến rồi

đây.”

“Ừ."

KO)

Một âm tiết duy nhất, giọng nói êm dịu và đầy sức hút, sâu lắng lại cực kỳ dễ nghe.

Lục Cận Phong từ từ tiến lên, bước về phía Tô Yên.

Tô Yên ngửi thấy mùi sữa tắm toát ra từ trên người Lục Cận Phong càng ngày càng đậm, trong lòng đột nhiên căng thẳng.

Lục Cận Phong càng ngày càng gần cô, một bước hai bước...

Sau đó anh ép cô vào góc tường.

“Cô hồi hộp lắm à?”

“Không, không có.” Tô Yên nhìn chằm chằm đi nơi khác, không dám nhìn vào ánh mắt Lục Cận Phong.

Lục Cận Phong cười lạnh: “Trốn khỏi lễ cưới, giờ lại chạy đến công ty tôi đi làm, cô Tô, cô đây là lạt mềm buộc chặt à?”

“Tổng giám đốc Lục, cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ đơn giản là muốn làm việc mà thôi.” Tô Yên kiên nhẫn giải thích: “Tôi thực sự không có ý khác với anh.”

Ánh mắt Lục Cận Phong nặng nề nhìn chằm chằm Tô yên, im lặng rất lâu mới nói: “Tại sao?”

“Hả?”

Tô Yên có chút không rõ, cô không hiểu Lục Cận Phong đang hỏi cái gì.

Cái gì tại sao?

Kỳ thật, bản thân Lục Cận Phong cũng không biết ý anh đang hỏi là gì, muốn hỏi Tô Yên vì sao lại chia tay?

Tại sao lại lừa anh?

Tại sao lại không
1646300502484.png

“Hả?” Tô Yên cảm thấy lời này Lục Cận Phong không cách nào giải thích được, quái gở khiến người ta nghe không hiểu được.

Lục Cận Phong có cảm giác vô lực như đấm vào bông.

Tô Yên có thể đá Sở Hướng Nam xuống nước, cắt đứt xong có thể tốt với anh ngay, anh còn có thể mong đợi Tô Yên lưu luyến gì đó với mình nữa sao?

Lục Cận Phong nhíu chặt mày: “Tô Yên, cô có từng thật lòng yêu một người không?”


Tô Yên bị hỏi không hiểu ra sao.

Nhưng trong tiềm thức vẫn nghĩ về vấn đề này.

Lúc ở bên Sở Hướng Nam cô cũng nghiêm túc, lúc ở bên Lục Cận Phong, cô cũng thử nói lời yêu, hay nói đến tương lai của hai người.

Nhưng mà...

“Tổng giám đốc Lục, tôi.”

Tô Yên còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói non nớt cắt ngang.


“Chị ơi, em buồn vệ sinh.”

Sự xuất hiện của Hạ Vũ Mặc làm Lục Cận Phong sững người.

Vừa nhìn Lục Cận Phong đã nhận ra được đó chính là đứa bé đã gọi Tô Yên là mẹ trong bữa tiệc nhận người thân.

“Đứa bé này sao lại ở đây?” Lục Cận Phong kinh ngạc, vô ý thức hỏi lên.

Lúc trước cách một khoảng nhất định, cũng chưa từng nhìn qua, nhưng lúc Hạ Mặc Vũ xuất hiện trước mặt Lục Cận Phong, anh luôn có cảm giác quen thuộc với nó.

Trong lòng Tô Yên căng thẳng, cười khan giải thích: “Là tôi dẫn đến.”

.

“Chị ơi, em mắc tiểu.” Hạ Vũ Mặc kẹp lấy hai chân, dáng vẻ gấp gáp: “Không nhịn được nữa rồi.”

“Nhịn một chút, chị dẫn em vào nhà vệ sinh ngay đây.” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Hạ Vũ Mặc, Tô Yên cũng lo lắng.

Tô Yên nhìn thấy phòng nghỉ của Lục Cận Phong mở cửa, lập tức nói với Lục Cận Phong: “Tổng giám đốc Lục, mượn nhà vệ sinh một chút, giải quyết việc gấp.” Cô bé Hạ Vũ Mặc chạy nhanh vào vệ sinh phòng nghỉ.

Phòng làm việc cách nhà vệ sinh công cộng một khoảng, Hạ Mặc Vũ hẳn là không nhịn được.

“Tô Yên.” Lục Cận Phong chỉ kịp hét lên một tiếng.

Tô Yên nhanh chóng cởi quần của Hạ Vũ Mặc, bởi vì bồn cầu quá cao, Hạ Vũ Mặc không nhịn được nữa, trực tiếp đi tiểu, tiểu ra khắp nơi.

Lục Cận Phong đi theo vào, nhìn nước tiểu vương vãi khắp sàn, thần kỳ là vậy mà anh không hề tức giận.

Ngay đến bản thân anh cũng cảm thấy kinh ngạc.

Lục Cận Phong có bệnh sạch sẽ, nếu là như vậy trước đây, anh đã ném người ta ra ngoài rồi.

Tô Yên dọn dẹp nhà vệ sinh, xả sạch nước tiểu trên sàn, đưa Hạ Vũ Mặc đi rửa tay.

Mùi sữa tắm tràn ngập phòng vệ sinh, ngay cả hơi nước cũng không tan.

Lục Cận Phong đứng ở cửa, nhìn Tô Yên đang rửa tay cho Hạ Vũ Mặc, cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy ấm áp, không nỡ quấy rầy.

Hạ Vũ Mặc đi tiểu xong mặt mày thoải mái, rửa tay lau sạch sẽ: "chị ơi, có thể tan làm được chưa? Em đói bụng lắm”.

Tô Yên cũng muốn tan làm, nhưng ông chủ lớn vẫn ở đây không nói lời nào.

Tô Yên liếc về phía Lục Cận Phong, nở một nụ cười tươi rói: “Tổng giám đốc Lục, xin hỏi có thể tan sở được hay chưa?”

Lục Cận Phong sợ vết sẹo trên mặt sẽ khiến Hạ Vũ Mặc sợ hãi, nên đã đắp mặt nạ.

“Đứa bé này.” Lục Cận Phong nhìn chằm chằm Hạ Vũ Mặc: “Nó cùng Trâu Quang diễn một vở kịch, suýt chút nữa hủy hoại toàn bộ danh tiếng của cô, sao cô lại ở cùng nó được vậy?”

“Tiểu Vũ không cha không mẹ, Trâu Quang lại vào cục cảnh sát rồi, không ai chăm lo cho Tiểu Vũ hết, tôi cảm thấy đứa bé này rất đáng yêu, nên nhận nuôi” Tô Yên nói: “Tiểu Vũ còn nhỏ như vậy, không thể phân rẽ phải trái, cũng không thể để nó rơi vào tay kẻ xấu được.”

Lục Cận Phong rất ngạc nhiên, không ngờ Tô Yên lại nhận nuôi đứa trẻ này.

“Cô còn chưa kết hôn... lại nhận nuôi một đứa bé, bạn trai của cô không có ý kiến gì à?”

Tô Yên thẳng thắn nói: “Tôi đã chia tay với anh ấy rồi.”

Lục Cận Phong nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng dưới lớp mặt nạ.

Tô Yên thẳng thắn nói như vậy, thậm chí còn không nhận ra được chút hoài niệm nào trong giọng điệu của cô, điều này khiến Lục Cận Phong càng cảm thấy khó chịu.
Lục Cận Phong kìm nén cảm xúc của mình: “Vậy thì sau này cô cũng phải kết hôn với người khác, cô mang theo một đứa bé thế này, kết hôn sao được?”

Tô Yên nhún vai: “Ai nói con gái thì nhất định phải đi lấy chồng nào?”.

Sau khi chia tay với Lục Cận Phong, Tô Yên thật sự không có ý định tìm một người đàn ông khác chứ đừng nói đến chuyện kết hôn.

Có Hạ Mặc Vũ rồi, cô cảm thấy cuộc sống của mình quá viên mãn, cô không cần một người đàn ông nào cả.


“Cô thực sự chia tay với bạn trai của cô rồi à?” Lục Cận Phong cố ý hỏi, khẽ cười: “Trước không phải nói không phải anh ta thì không lấy chồng sao? Hay là nói lúc ấy cô là gạt tôi?”

Tô Yên gặp khó rồi, cô không thể nói chuyện tình cảm riêng của mình với Lục Cận Phong được, cũng không thể thừa nhận bản thân vì muốn thoát mà nói dối được.

Ngay lúc Tô Yên khó xử, Hạ Mặc Vũ nhìn chằm chằm.

Hạ Mặc Vũ cũng nhìn chằm chằm Lục Cận Phong trước mặt, tay nhỏ chống nạnh: “Chú muốn theo đuổi chị ấy hả? Chị ấy là của con, đợi con lớn lên, chị ấy sẽ đồng ý lấy con, ngang ngược cướp đoạt tình yêu không phải là việc làm của quân tử.”

Tô Yên ngẩn người, đứa nhỏ này cũng biết ngang ngược cướp đoạt tình yêu.

Ánh mắt Hạ Mặc Vũ nhìn Lục Cận Phong chính là ánh mắt nhìn tình địch.

Lục Cận Phong cong cong khóe miệng, tư thế khiêu khích của Hạ Vũ Mặc trước mặt anh, ngược lại làm anh nhớ đến Hạ Thiên.


Tô Yên kéo Hạ Mặc Vũ cười với Lục Cận Phong: “Trẻ con nói chuyện không biết suy nghĩ, trẻ con nói chuyện không biết suy nghĩ, tổng giám đốc Lục, đừng cho là thật.”

Nói đến đây lại nói với Hạ Mặc Vũ: “Tiểu Vũ, đây là sếp của chị, không theo đuổi chị, em hiểu lầm rồi.”

Cậu cả nhà họ Lục theo đuổi cô?

Nghĩ thôi đã hãi rồi.

Dù sao Tô Yên vẫn chưa muốn chết, cho dù kết hôn với Lục Cận Phong có rất nhiều lợi ích như Trương Thanh nói, còn có thể trực tiếp thừa kế gia sản, nhưng như vậy cũng phải có mạng hưởng đã.

Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tô Yên khi nghe dính dáng quan hệ gì đó với mình, vẻ mặt Lục Cận Phong lại trở nên ảm đạm, anh nói: “Đi đi.”

“Có thể tan làm rồi?” Tô Yên vui mừng khôn xiết.

“Vừa hay tôi cũng hơi đói, cùng đi.”

“Cái gì? Cùng, cùng đi?”

“Sao? Cô làm việc ở công ty tồi, không nên mời ông chủ ăn một bữa à? Hử?” Cả mặt Lục Cận Phong bày ra vẻ tôi cho cô cơ hội nịnh hót, lẽ nào cô không mở miệng biết ơn được à.

Tô Yên sợ ngây người, cô mời sếp lớn ăn cơm?

Không phải đều là ông chủ khao công nhân viên sao?

Cô nào có tiền mời ông chủ lớn ăn cơm?

Nhưng chữ "Ừ" vừa rồi của Lục Cận Phong có chút chí mạng, Tô Yên làm sao dám từ chối.

Đây thế nhưng là ông chủ của cô, cậu cả nhà họ Lục, người nắm quyền nhà họ Lục.

“Nên, nên mà” Nụ cười trên mặt Tô Yên còn cứng hơn khóc.

Vừa dứt lời, đã thấy Lục Cận Phong bỏ khăn tắm trên eo trước mặt cô, dọa Tô Yên sợ tới mức vô thức quay đầu đi, nhân tiện bịt mắt Hạ Vũ Mặc lại.

Sau mới phát hiện, thì ra cũng không phải Lục Cận Phong bên trong không mặc gì, bên trong còn mặc chiếc quần cộc.

Tô Yên nhận ra mình bị trêu chọc, dẫn Hạ Vũ Mặc: “Tổng giám đốc Lục, chúng tôi đợi cậu ở ngoài”

“Ừ.” Giọng Lục Cận Phong lạnh lùng, thản nhiên nhắc nhở: “Đừng chạy trốn, đây không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện này.”

Ngay đến kết hôn còn dám trốn, trốn một bữa ăn cũng quá tầm thường rồi?

Tô Yên: ".”

Dẫn theo Hạ Vũ Mặc, trực tiếp đi ra ngoài.

Cô ngược lại muốn trốn nhưng cô dám sao?

Bát cơm của cô có giữ được hay không, bây giờ còn tùy thuộc vào tâm trạng của sếp lớn.

Lục Cận Phong nhìn bóng dáng Tô Yên dẫn Hạ Vũ Mặc đi ra ngoài, khóe miệng bất giác cong lên.

Lục Cận Phong mặc quần áo vào, đi ra ngoài, Tô Yên thành thật bế Hạ Vũ Mặc chờ đợi.

Hôm nay Lục Cận Phong không để Hạ Vũ lái xe mà tự mình lái.

Dù gì Tô Yên cũng biết chân anh khập khiễng là giả, trước mặt Tô Yên, chút chuyện này không cần che giấu.

Tô Yên và Hạ Vũ Mặc lên chiếc xe hơi sang trọng của Lục Cận Phong, bên trong rất rộng rãi, Hạ Vũ Mặc tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ trên

mặt Lục Cận Phong: “Chú ơi, sao chú lại đeo mặt nạ? Mặt nạ này hay quá, chú có thể cho con xem được không?”.

Tô Yên nghĩ đến khuôn mặt đầy sẹo của Lục Cận Phong, nếu gương mặt đẹp thì ai muốn đeo mặt nạ cho người khác xem?

Cới mặt nạ này ra chắc chắn sẽ khiến Hạ Vũ Mặc sợ hãi.

Lúc này Tô Yên mới
1646300518032.png
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom