• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Lão tổ tu chân học đại học (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Trở về từ Tu Chân giới

Ở ngoại ô thành phố Thanh Châu, trên ngọn núi hoang cằn cỗi vô danh.

"Bùm!"

Đột nhiên xuất hiện một tiếng vang thật lớn, phá vỡ sự yên tĩnh của núi sâu.

Trong một hang động phủ đầy mạng nhện, một bóng người bắn ra, cắm mình vào vách đá với tốc độ còn nhanh hơn đạn bắn, làm rung chuyển cả mặt đất.

"Khụ khụ khụ khụ… Cuối cùng, cũng trở về rồi."

Đây là một thanh niên mặc trang phục cổ xưa, mày kiếm mắt sáng, mái tóc dài tung bay.

Anh tên là Ninh Thiên, mới từ Tu Chân giới trở về.

Nói ra cũng quá ly kỳ, hai ngàn năm trước, anh rất thích thám hiểm dã ngoại, đã đến ngọn núi hoang này nhân dịp kỳ nghỉ hè lúc tốt nghiệp cấp ba, nhưng lại vô tình xuyên đến Tu Chân giới thông qua một truyền tống trận cổ xưa.

Luyện Khí, Trúc Cơ, Tử Phủ, Kim Đan, Nguyên Anh…

Với tư chất tầm thường, anh phải mất hai ngàn năm mới có thể đột phá Nguyên Anh, trở thành lão tổ của tông môn.

Hai ngàn năm truyền tống trận mới mở ra một lần, anh vốn định quay trở lại Địa Cầu vào hôm nay nhưng không ngờ lại bị một đám người thần bí đánh lén!

"Nê Hoàn cung vỡ vụn, Nguyên Thần trọng thương, đan điền bị phá vỡ… Thế mà bị thương nặng tới mức này?"

"Lần này nguy rồi, truyền tống trận cũng đã bị phá hủy, thương thế của mình không thể nào chữa trị nếu không quay về Tiểu Nam Thiên Giới, linh khí trên Địa Cầu quá cằn cỗi."

Trên khóe miệng Ninh Thiên chảy ra máu đỏ, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Hai vai chấn động, vách đá nổ tung, anh đáp xuống trước hang động, nhặt lên một chiếc túi leo núi kaki.

"Hả? Chiếc ba lô năm đó mình để lại ở đây sao lại mới như vậy?"

Ninh Thiên vỗ vỗ bụi đất trên đó.

Trong ba lô bỗng nhiên truyền đến tiếng rung của điện thoại di động.

Sắc mặt anh thay đổi.

Đã qua hai ngàn năm, Nokia cũng không thể tồn tại lâu như vậy được!

Anh nhanh chóng lấy ra một chiếc điện thoại di động chỉ còn 1% pin.

Số liên lạc hiển thị trên màn hình: Mẹ!

"Mẹ…"

Mũi Ninh Thiên chua xót.

Ở Tu Chân giới lăn lộn lần mò hai ngàn năm, hai chữ “cha mẹ” đã trở thành ký ức xa xưa.

Anh nhìn lướt qua thời gian, ngày 29 tháng 8 năm 2025.

Anh sững sờ.

Hai ngàn năm ở Tu Chân giới mà ở Địa Cầu chỉ mới qua một kỳ nghỉ hè?

Nếu không phải một thân tu vi dời núi lấp biển vẫn còn đó, anh sẽ nghi ngờ đây chỉ là một giấc mơ.

"Này, mẹ…"

Nhấn nút trả lời.

"Thằng ranh kia! Con chết chắc rồi! Một tháng không nghe điện thoại, con muốn làm mẹ lo lắng chết à! Nói, lần này lại chạy đi đâu rồi?"

"Mẹ, con có thể lần nữa nghe được giọng của mẹ, thật tốt."

"Tiểu Thiên, con nói cái gì vậy? Đừng dọa mẹ, rốt cuộc bây giờ con đang ở đâu? Có an toàn không?"

"Rất an toàn ạ." Ninh Thiên mỉm cười.

Địa Cầu đối với anh mà nói, không khác gì thôn Tân Thủ, tay không phá hủy xe tăng, một kiếm chém máy bay, đều là trò trẻ con.

Nhưng nếu không cần thiết thì anh tuyệt đối sẽ không làm như thế.

Nê Hoàn cung vỡ vụn đồng nghĩa với việc anh không còn cách nào có thể hấp thụ linh khí của đất trời để tu luyện.

Nói một cách đơn giản, anh bây giờ giống như một cục sạc dự phòng bị hỏng, chỉ có thể xả, không thể sạc.

Trừ khi tìm được thiên tài địa bảo để chữa trị.

"Tiểu Thiên, sắp khai giảng rồi, nhớ đến Thanh Châu tìm dì Kiều của con. Mẹ còn có việc phải làm đây, không nói nữa."

Mẹ Trần Lan vội vàng nhắc nhở vài câu rồi cúp điện thoại.

Vẻ mặt Ninh Thiên tràn đầy cay đắng.

Để một lão quái vật Nguyên Anh kỳ như anh đi học đại học, chẳng phải là buồn cười sao?

"Dì Kiều là bạn thân của mẹ mình, bà cũng sinh ra ở huyện Đông Dương, sau này gả cho một doanh nhân giàu có ở Thanh Châu."

"Khi biết tin mình trúng tuyển vào đại học Thanh Châu, dì Kiều chủ động gọi điện tới bảo mình đến sống ở nhà dì, mẹ cũng vui vẻ đồng ý, bề ngoài có vẻ có ý muốn tác hợp mình và con gái dì Kiều…"

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Ninh Thiên khẽ động, bay lên không trung.

Cảm nhận được linh lực chậm rãi xói mòn trong cơ thể, anh thở dài cay đắng, chỉ có thể trở xuống mặt đất, đi bộ rời núi.

...

Buổi trưa.

Anh đi đến địa chỉ do mẹ anh chỉ định, một quán cà phê gần ga Thanh Châu.

Có hai cô gái trẻ đã đợi rất lâu.

"Sao còn chưa tới nữa, cà phê cũng uống xong rồi, Thư Nhan, hay là cô gọi điện thúc giục chút đi."

Một cô gái dễ thương mặc áo Hello Kitty ngắn tay tựa cằm vào bàn cà phê, bĩu môi: "Người ta đói xẹp cả bụng rồi này."

"Điện thoại không liên lạc được, đợi anh ta thêm năm phút nữa, nếu anh ta không đến thì mình đi!"

"Thật sự không hiểu nổi, trong công ty nhiều người như vậy, sao mẹ phải để tớ đi đón cái người tên Ninh Thiên này chứ? Buổi chiều tớ còn định đi cà phê mèo."

Một cô gái cao ráo lạnh lùng khoanh tay phàn nàn.

Cô khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người mảnh khảnh thanh tú, rất cao, khoảng một mét bảy, mái tóc dài màu sâm panh hơi xoăn dài đến thắt lưng, khuôn mặt không trang điểm nhỏ nhắn xinh xắn, vẻ mặt lạnh lùng.

"Bởi vì người ta là con trai của người bạn thân nhất của mẹ cậu nha."

Cô gái đáng yêu tựa đầu vào tay, cười nói: "Đúng rồi, Thư Nhan, cậu nói xem có phải dì Kiều muốn tác hợp cậu với Ninh Thiên này không?"

"Tiểu Đường, cậu đang nói nhảm gì vậy!"

Hứa Thư Nhan tức giận nói: "Một người đến từ huyện thành nhỏ, sao mẹ tớ có thể để ý tới, đây không phải là đẩy con gái mình vào hố lửa sao?"

Cô gái dễ thương lại cười xấu xa: "Lỡ như là một anh chàng đẹp trai thì sao?"

Lông mày Hứa Thư Nhan giãn ra, mặt hơi đỏ lên: "Vậy… Vậy tớ có thể cân nhắc nói chút chuyện yêu đương gì đó thì được, còn kết hôn thì khó nha."

Cô gái đáng yêu lè lưỡi nói: "Đồ phụ nữ cặn bã!"

"Cô là Hứa Thư Nhan con gái của dì Kiều sao?"

Lúc này, giọng nói dịu dàng của nam sinh truyền đến từ phía sau cô gái dễ thương.

"A!"

Cô gái dễ thương sợ hãi như một con thỏ, nhảy khỏi ghế: "Anh là ai? Làm gì mà đột nhiên xuất hiện vậy?"

"Anh là Ninh Thiên?"

Hứa Thư Nhan chỉ tay vào nam sinh cả người đầy vết trầy xước và bùn đất trước mặt, anh còn đang đeo một chiếc ba lô leo núi dính bẩn, khuôn mặt xinh đẹp dần dần trở nên cứng ngắc.

Anh chàng đẹp trai đã nói đâu rồi?

Đừng bảo cô sẽ phải đi ăn tối với tên nhà quê này chứ?

Hu hu, không muốn, nếu bị người quen nhìn thấy thì mất mặt lắm.

"Này, cô ấy là Hứa Thư Nhan!"

Vào thời khắc mấu chốt, Hứa Thư Nhan bắt cô gái dễ thương làm dê thế tội, cúi xuống thì thầm:

"Làm ơn, Tiểu Đường, giang hồ nguy cấp, bù cho cậu thỏi son."

Tên của cô gái dễ thương là Khương Đường, cô nàng thì thầm: "Ba thỏi, của Givenchy!"

Hứa Thư Nhan vỗ vỗ vai cô bạn: "Chốt!"

Ninh Thiên: "…"

Hai cô bé này coi anh là đồ ngốc sao?

"Xin chào, bạn học Ninh Thiên, từ Đông Dương huyện thật xa tới đây, vất vả rồi."

Khương Đường chào hỏi Ninh Thiên, nở nụ cười rạng rỡ: "Chúng ta đi ăn trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện."

"Cũng được." Ninh Thiên xoa xoa bụng.

Cũng không phải anh đói bụng, mà là Nê Hoàn cung vỡ vụn, dẫn đến linh lực xót mòn.

Mặc dù không đáng kể, nhưng về lâu dài, linh lực của anh sẽ không ngừng suy yếu.

"Không nghĩ tới mình đường đường là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại có một ngày phải dựa vào việc ăn thực phẩm phàm thế để duy trì tu vi."

Khóe miệng Ninh Thiên hiện lên một tia cay đắng, đi theo hai cô gái ra khỏi quán cà phê.

Không ngờ con gái dì Kiều lại lái xe.

Hơn nữa còn là một chiếc Porsche Panamera có giá trị không nhỏ.

Phải biết rằng Hứa Thư Nhan bằng tuổi anh, chỉ là sinh viên năm nhất, vậy mà trong nhà đã mua cho cô loại xe sang này, có thể thấy được tài lực hùng hậu.

"Thế nào, xe này không tệ phải không?"

Hứa Thư Nhan lấy chìa khóa mở cửa xe, dùng ánh mắt liếc nhìn Ninh Thiên.

Người thanh niên đến từ thị trấn này lại không sáng ngời hai mắt, điều này khiến cô ngạc nhiên.

Ninh Thiên gật đầu: "Ừ, không tệ, nhưng tốc độ quá chậm."

Hứa Thư Nhan nghe vậy thì liền không vui: "Chậm? Hừ, xin hỏi bạn học Ninh đang lái loại xe gì?"

Ninh Thiên thuận miệng đáp: "Tôi không đi xe, bình thường tôi đạp mây cưỡi gió, thỉnh thoảng thì ngự kiếm."

"Đạp mây cưỡi gió? Ngự kiếm? Phụt…"

Khương Đường phì cười, nói: "Bạn học này đã đọc quá nhiều tiểu thuyết tu tiên đúng không, thật đáng yêu nha."

Đúng là một kẻ ngốc!

Có khi anh ta còn đang cảm thấy bản thân rất hài hước!

Hứa Thư Nhan liếc mắt, nói: "Nếu anh chê xe của tôi chậm thì có thể tự mình đi taxi, so xem ai nhanh hơn."

Vẻ mặt Ninh Thiên thờ ơ nói: "Được."

Hứa Thư Nhan không ngờ Ninh Thiên lại dám ứng chiến, ngạc nhiên nói: "Anh chắc chứ? Chúng ta đến thành phố Ngân Đài ở phía tây thành phố ăn tối, cách đây khoảng sáu, bảy cây số, dám so không, người nào thua thì phải mời khách."

"Cô muốn so thì so."

Ninh Thiên nói chuyện luôn hững hờ, hệt như người lớn thiếu kiên nhẫn đối xử với con nít.

"Nhưng mà phải nói trước, tôi ăn rất được đó!"
Chương 2: Sức ăn của tôi rất tốt

Hứa Thư Nhan rất chán ghét giọng điệu hờ hững này của Ninh Thiên.

Nghe được Ninh Thiên đáp ứng, cô cười tươi như hoa: "Được, gặp lại ở cổng số 1 thành phố Ngân Đài!"

Nói xong, cô nhấn ga bỏ đi.

Bản tiểu thư là người địa phương Thanh Châu, quen đường, hơn nữa còn xuất phát trước.

Coi thường nữ tài xế? Bữa cơm này, anh xác định phải mời rồi!

"Thư Nhan, cậu cứ như vậy để anh ta ở chỗ này?"

Khương Đường ngồi ở ghế phụ lo lắng nói: "Người ta lần đầu tiên tới Thanh Châu, chưa quen với cuộc sống, cậu không sợ dì Kiều mà biết được sẽ đánh cậu à."

"Có gì phải sợ, một người lớn như vậy, có thể có chuyện gì được."

Hứa Thư Nhan hừ lạnh một tiếng.

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại nói: "Ngớ ngẩn, thể hiện gì chứ, cứ chịu thua rồi lên xe không phải được rồi à."

Sau khi hai cô gái đi không lâu, Ninh Thiên cũng hóa thành tàn ảnh, biến mất.

Tốc độ nhanh đến mức ngay cả camera giám sát cũng không thể ghi lại được.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ tu sĩ xuyên qua giữa thành thị, hoàn toàn không cần sử dụng linh lực, chỉ cần dựa vào sức mạnh chân là được.

Chưa đầy hai phút, bóng dáng Ninh Thiên đã xuất hiện tại thành phố Ngân Đài, mà trong khoảng thời gian đó anh đã dành khoảng nửa phút để hỏi đường.

Anh không muốn dùng linh thức bao phủ toàn bộ thành phố.

Bất kỳ hoạt động nào tiêu hao linh lực đều không liên quan gì đến anh, đừng bảo anh làm.

Năm phút sau, ở cổng số 1 của thành phố Ngân Đài, hai cô gái đã đến, chính là Hứa Thư Nhan và Khương Đường.

"Yay, thắng!"

Hai cô gái mỉm cười và đập tay với nhau.

Cả hai không biết, lúc này Ninh Thiên đã gọi đồ ăn ở nhà hàng trên tầng năm.

"Cái này, cái này, cái này không lấy. Còn những cái khác, mỗi món lấy mười phần!"

"Quên đi, mỗi món hai phần thôi."

Mười phút nữa trôi qua.

"Tên đáng chết, lại bắt chúng ta phải chờ!"

Hứa Thư Nhan tức giận tới mức dậm chân: "Bản tiểu thư chưa bao giờ phải đợi lâu như vậy trong đời!"

Khương Đường bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, "Ây da, Thư Nhan, cậu nói xem, hay là anh ta lạc đường rồi?"

Hứa Thư Nhan khẽ cau mày: "Không phải chứ? Tớ đã nói là cổng số 1 của thành phố Ngân Đài mà."

Khương Đường kêu lên, "Ở Tây Khê cũng có một thành phố Ngân Đài, đừng nói anh ta chạy tới đó rồi chứ."

Hứa Thư Nhan suýt nữa thì ngất, nói: "Cái tên ngốc này, để tớ thử gọi anh ta xem."

Cô bấm số điện thoại mà mẹ cô đưa cho, bất ngờ kết nối được.

"Bạn học Ninh Thiên, cho hỏi anh đã bị bọn buôn người lừa bán rồi à, sao còn chưa tới!"

"Tôi đến rồi."

"Đến cái con khỉ! Tôi đứng ở cổng số 1 cả nửa ngày rồi, có thấy anh đâu!"

"Ngẩng đầu, nhìn lên trên đi."

"Cái gì?"

Hứa Thư Nhan ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

Quả nhiên trông thấy trên ban công tầng năm có một nam sinh đang đứng, hai tay đút túi, lặng lẽ nhìn cô.

Khương Đường kêu lên: "Thư Nhan, nhìn kìa! Là Ninh Thiên, anh ta lên đó lúc nào vậy?"

"Cái tên này…"

Hứa Thư Nhan tức giận cúp điện thoại, chạy thẳng lên tầng năm: "Ninh Thiên! Anh đến lúc nào, sao anh không nói tiếng nào, khiến tụi tôi đợi lâu như vậy, có biết bản tiểu thư ghét nhất là đợi người khác không hả?!"

"Đã đến hơn nửa ngày, thấy hai người đến quá chậm nên tôi tự lên chọn món ăn trước, đợi khi hai người đến là vừa vặn thức ăn được dọn lên."

Ninh Thiên cười nhạt nói: "Tôi gọi không ít món, Hứa đại tiểu thư, cô sẽ không đổi ý chứ?"

"Sao anh biết tôi là…"

Hứa Thư Nhan hơi sững sờ, sau đó cười lạnh: "Nói hươu nói vượn, sao anh có thể đến nhanh vậy được? Nhất định là gian lận rồi!"

Khương Đường cũng tiếp lời: "Đúng vậy, con đường chúng tôi chọn là gần nhất, chắc chắn là anh đã gọi điện thoại thông báo trước để nhà hàng chuẩn bị đồ ăn, rồi lẻn lên đây trong lúc chúng tôi đang đợi anh đúng không?"

"Giỏi lắm Ninh Thiên, thoạt nhìn thì anh thành thật đàng hoàng, không ngờ lại xảo trá như vậy!"

Ninh Thiên lắc đầu, đành phải đi tìm người phục vụ.

"Hai người đẹp, anh chàng đẹp trai này đúng là đã đến đây từ mười lăm phút trước." Người phục vụ thành thật nói.

"Không thể nào!"

Khương Đường vẫn không tin: "Mười lăm phút trước, anh ta vẫn còn đang đi dạo quanh ga xe lửa phía Bắc, trừ khi anh ta biết bay!"

Người phục vụ bối rối: "Chuyện này…"

"Quên đi, Tiểu Đường, cứ để anh ta thắng đi, chỉ là một bữa cơm mà thôi."

Hứa Thư Nhan làm biếng tranh luận.

Cô biết chắc chắn Ninh Thiên đã cho nhân viên phục vụ chỗ tốt nào đó nên người này mới có thể giúp anh ta nói láo.

Chỉ là một nam sinh mà lại mưu mô như vậy!

Vốn đang dự định trở thành bạn bè, hiện tại xem ra, bạn bè cũng không cần làm nữa!

Khi bước vào nhà hàng và đi đến phòng riêng, sau khi nhìn thấy nguyên một bàn tràn đầy đồ ăn, Hứa Thư Nhan trợn tròn mắt.

Bít tết lửa, vi cá mập bông tuyết, súp hải sâm, đu đủ hầm huyết yến, cá mú sao phương đông hấp… Cô thậm chí còn nhìn thấy Phật Nhảy Tường!

"Gì vậy, đi nhầm phòng à?"

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Khương Đường cũng mở thật to.

Nhân viên phục vụ dùng tay hướng về phía Ninh Thiên: "Đều là quý ông này gọi…"

"Ninh! Thiên!"

Hứa Thư Nhan sắp nổi điên, sắc mặt đỏ bừng: "Tôi có thù oán gì với anh hả? Tại sao anh lại cố ý gây sự với tôi? Tôi không ngờ anh lại là người như vậy!"

"…Tôi đã nói trước rồi, tôi ăn rất được."

Ninh Thiên vô tội nhún nhún vai: "Cô không mời cũng không sao, tôi tự trả tiền."

"Không cần, Hứa Thư Nhan tôi có chơi có chịu!"

Cô nàng lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đen nạm kim cương và nói với nhân viên phục vụ: "Tính tiền!"

Nhân viên phục vụ đưa máy cà thẻ tới, nói: "Vâng, quý cô, không tính số lẻ, tổng cộng là năm ngàn hai."

Quẹt thẻ, tính tiền, nhanh gọn.

"Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cảm ơn!"

Hứa Thư Nhan quăng lại câu này rồi lập tức rời đi với Khương Đường.

Chỉ có năm ngàn đối với Hứa đại tiểu thư cô mà nói không là gì cả, trọng điểm là cái tên chết tiệt này đang cố ý chơi cô!

Hứa Thư Nhan cô từ tiểu học, đến trung học rồi đến đại học, đến nơi nào cũng đều là sự tồn tại được mọi người vây quanh, là nữ thần trong lòng vô số nam sinh!

Người nhà nâng cô trong lòng bàn tay sợ mất, ngậm trong miệng sợ tan, đã bao giờ bị bắt nạt thế này?

"Này, không ở lại ăn một chút sao?"

Ninh Thiên hô một câu, đáng tiếc không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.

Có thể thấy được, nữ sinh gọi là Khương Đường kia rất thèm bàn này đồ ăn này nhưng lại bị Hứa Thư Nhan kéo đi.

Không còn cách nào, anh đành phải ngồi xuống, tận hưởng một mình.

"Hương vị cũng không tệ lắm, nhưng mà một chút xíu linh khí cũng không có, giống như nhai sáp vậy."

"Sau này đều phải ăn những thứ này sao, haizz."



"Ninh Thiên chết tiệt, Ninh Thiên thối tha, cả đời này bản tiểu thư sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!"

Suốt đường đi, Hứa Thư Nhan đều mắng Ninh Thiên.

"Ùng ục ục."

Khương Đường đói đến mức bụng cũng kêu lên: "Thư Nhan, hay là chúng ta quay lại ăn chút đi, giờ này, ở nhà hàng nào cũng có người xếp hàng, huống chi cậu đã trả tiền rồi."

"Đúng vậy! Tớ trả tiền, mắc gì tớ không ăn?"

Hứa Thư Nhan đột nhiên sửng sốt, quay người bước trở lại.

Không ngờ, một nam sinh từ đối diện đi tới với ánh mắt kinh ngạc: "Thư Nhan, thật trùng hợp, cậu cũng đến đây? Chúng ta thật có duyên!"

"Trần Chí Hào?"

Hứa Thư Nhan nhìn nam sinh mặc một thân hàng hiệu, nhuộm đầu tóc màu vàng, trong mắt cô hiện lên một tia chán ghét khó nhận thấy: "Sao cậu lại ở đây?"

Trần Chí Hào là bạn cùng lớp năm lớp mười hai của cô, là một kẻ chuyên bắt nạt, ỷ gia đình có quyền có thế, không ít lần bắt nạt bạn học.

Hắn cũng là một trong nhiều người theo đuổi cô.

"Tất nhiên là tôi đến đây để chơi nha."

Trần Chí Hào giấu đi ánh mắt nóng bỏng, cố gắng nở nụ cười lịch sự: "Thư Nhan, chưa ăn cơm đúng không?"

"Vừa vặn có một nhà hàng Pháp mới đạt hai sao Michelin, tôi đã đặt bàn, mời cậu nếm thử. Tiểu Đường, cậu cũng đến đi."

Ánh mắt mỉm cười của Trần Chí Hào rơi người Khương Đường.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, phối hợp với ngoại hình bùng nổ cực kỳ không phù hợp với vẻ ngoài dễ thương, khiến cho đáy mắt hắn nhịn không được hiện lên một tia nóng bỏng.

Hứa Thư Nhan và Khương Đường, hai chị em xinh đẹp nổi tiếng nhất trường trung học Thanh Đảo.

Hứa Thư Nhan là một mỹ nhân nổi tiếng, đã xinh đẹp từ khi còn nhỏ, ngoại hình không chê vào đâu được cộng với đôi chân dài không thua gì siêu mẫu đã khiến cô ngồi vững trên ngai vàng của hoa hậu trường trung học, trở thành mục tiêu xoa dịu nỗi cô đơn về đêm của vô số nam sinh.

Khương Đường đi theo con đường dễ thương, nhưng dáng người phát dục quá tốt, thường chỉ dám mặc những bộ quần áo rộng thùng thình.

Mộng tưởng nhân sinh của Trần Chí Hào chính là chinh phục được hai người này.

"Thật buồn nôn!"

Hứa Thư Nhan nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn, kéo Khương Đường, muốn rời đi.

Khương Đường lại có ý đồ xấu.

"Thư Nhan, hay là để Trần Chí Hào đi cùng chúng ta đi, với tính cách của hắn, nhất định sẽ là chó cắn chó với Ninh Thiên, đến lúc đó chúng ta ngồi một bên xem trò vui, chẳng phải sẽ rất vui sao?"

Đôi mắt Hứa Thư Nhan hơi sáng lên: "Đúng nha, sao tớ lại không nghĩ tới chứ, Tiểu Đường thật thông minh."

Thế là, cô quay đầu cho Trần Chí Hào một nụ cười cứng ngắc:

"Chí Hào, tôi mời cậu đi ăn nhé?"
Chương 3: Lúc tôi ăn cơm, không nên quấy rầy

"Chí Hào?"

Trần Chí Hào cho là mình nghe nhầm rồi.

Nữ thần gọi hắn là Chí Hào, còn muốn mời hắn ăn cơm?

Xong rồi, hắn có hi vọng rồi!

"Được, Thư Nhan, chúng ta đi ăn ở đâu?"

Trần Chí Hào đè nén hưng phấn trong lòng, hỏi.

"Đi theo tôi."

Hứa Thư Nhan nở một nụ cười xinh đẹp với hắn, vừa quay đi liền trợn mắt.

Trần Chí Hào ngoan ngoãn đi theo ở phía sau, tìm đủ loại chủ đề để nói chuyện, còn âm thầm tắt tiếng điện thoại di động.

Cứ như vậy, em gái mà hắn đang đi cùng không tìm được hắn sau khi ra khỏi phòng vệ sinh.

Mấy người đi vào phòng ăn mà Ninh Thiên đã gọi món.

Hai người đẹp dẫn Trần Chí Hào tiến vào, Ninh Thiên đang ăn như gió cuốn.

Trần Chí Hào đang định hỏi có phải là đi nhầm phòng không, thì nghe Khương Đường kinh ngạc nói: "Trời ạ! Ninh Thiên, anh là lợn sao, ăn dữ vậy?"

Hứa Thư Nhan cũng trừng to đôi mắt đẹp.

Hai cô mới rời đi có một lúc, mà hơn ba mươi món ăn trên bàn đã hết một nửa.

Rốt cuộc là anh ta ăn hay đổ đi rồi?

Ninh Thiên ngừng ăn, nói: "Hai cô không phải đi rồi sao, sao lại quay lại rồi?"

Hứa Thư Nhan khoanh tay nói: "Hừ, tôi trả tiền rồi, quay lại ăn cũng có lỗi sao? Ai cần anh lo!"

"Chờ một chút!"

Lúc này, Trần Chí Hào nghi hoặc chỉ vào Ninh Thiên, "Thư Nhan, tên này là ai?"

"À, anh ta tên là Ninh Thiên, là con trai bạn thân của mẹ tôi, lần đầu từ Đông Dương đến Thanh Châu, mẹ tôi bảo tôi tiếp đãi anh ta."

Hứa Thư Nhan nói sự thật.

Đúng như Khương Đường dự đoán, sắc mặt của Trần Chí Hào lập tức đen lại.

Bản thiếu gia thật vất vả mới hẹn được nữ thần, một tên nhà quê như mày lại ở chỗ này ăn ăn uống uống?

"Anh bạn, ăn no rồi chứ?"

Trần Chí Hào tiến lên, vỗ vỗ bả vai Ninh Thiên: "Ăn no rồi thì đi đi. Thư Nhan và tôi có việc cần bàn bạc."

Ninh Thiên đang chuyên tâm ăn một đĩa thận bò xào.

"Này, anh bạn?"

Ninh Thiên chộp lấy một con gà hấp chanh, trước tiên xé một cái đùi gà.

"Anh bạn, hay là thế này đi, tôi cho anh hai ngàn, anh tới chỗ khác ăn đi."

Ninh Thiên uống một ngụm phù dung canh, nói: "Không đủ muối."

Trần Chí Hào: "…"

"Con mẹ nó chứ, này thì ăn!"

Trần Chí Hào trực tiếp đánh rơi nửa con gà trong tay Ninh Thiên.

Tính tình nóng nảy!

Ông đây đang nói chuyện với mày, không nghe thấy sao? Mày nhất định phải ép ông đây nổi giận đúng không?

"Hì hì, Thư Nhan, trò hay bắt đầu rồi."

Khương Đường cười hì hì, lôi kéo Hứa Thư Nhan lui lại.

Sau đó Hứa Thư Nhan thấy Ninh Thiên đứng lên, túm tóc Trần Chí Hạo, ấn mặt hắn vào nồi canh cá diếc.

"Ọc ọc ọc ọc ọc…"

Nồi canh cá diếc này cũng nhiều ghê, Trần Chí Hào xém chút chết đuối trong đó.

"Thằng chó, tao mẹ nó giết ọc ọc ọc…"

"Thả, buông ra! ọc ọc ọc ọc…"

"Tao ọc ọc ọc ọc…"

"Cứu… Cứu mạng! Cứu… ọc ọc ọc ọc…"

Dù hắn có giãy dụa thế nào, tay Ninh Thiên vẫn cứng như kìm sắt, ghim chặt hắn vào nồi canh, không thể động đậy.

Giọng của Trần Chí Hào càng lúc càng yếu.

"Trời ạ, người này thật mạnh!" Khương Đường há to miệng.

"Đừng nói nữa, Tiểu Đường, mau cứu người!"

Hứa Thư Nhan thấy chuyện không ổn, nhanh chóng chạy tới kéo Ninh Thiên ra.

Ăn một bữa cơm thôi, đừng có quậy ra mạng người chứ!

Hứa Thư Nhan tay chân lèo khèo đương nhiên kéo không nổi Ninh Thiên, Ninh Thiên cũng không tính hạ sát thủ, anh chỉ muốn dạy cho tên này một bài học.

Anh đường đường là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, dù đang bị thương nặng nhưng sao có thể để một tên nít ranh phàm tục khi dễ?

"Nhớ kỹ, lúc tôi ăn cơm, không nên quấy rầy."

Ninh Thiên lại nhúng đầu Trần Chí Hào vào nồi canh lần nữa, rồi ngồi trở lại vị trí cũ, tiếp tục thưởng thức bữa ăn.

Anh cũng không muốn ăn như thế này mỗi ngày.

Nếu như một lần ăn nhiều một chút, dùng chân khí nén vào dạ dày, có thể duy trì linh lực tiêu hao trong nhiều ngày.

Mặc dù hàm lượng linh khí trong những nguyên liệu nấu ăn thế tục này thấp đến mức khiến người ta giận sôi, nhưng ít nhiều gì cũng có thể bổ sung một phần tiêu hao.

"Hộc hộc!"

Trần Chí Hào quỳ trên mặt đất, canh cá diếc chảy ra từ miệng và một bên lỗ mũi.

Tại sao chỉ có một lỗ mũi?

Bởi vì một cái khác bị lấp bởi một con mắt cá to.

Trên mặt còn bị găm mấy chiếc xương cá, đau đến mức khiến Trần Chí Hào la oai oái.

"Họ Ninh kia, mày chờ đó, nếu có gan thì đừng đi!!!"

Trần Chí Hào bò dậy từ dưới đất, trên đầu dính đầy thịt cá diếc trắng nõn, trong mắt tràn ngập oán hận.

Đã bao năm rồi hắn chưa từng xấu hổ thế này trước mặt một cô gái!

Lại còn là trước mặt nữ thần của hắn!

Đồ chó, hôm nay ông đây nhất định phải chơi chết mày!

"Được, đi gọi người đi."

Ninh Thiên lẩy một con ốc nước ngọt, hững hờ nói.

"Mày chờ đó!!!"

Trần Chí Hào đóng sầm cửa rời đi.

Hắn vừa đi, Ninh Thiên liền gọi nhân viên phục vụ đến để đóng gói đồ ăn lại.

Chờ Trần Chí Hào thay quần áo rồi dẫn người đến thì ba người Ninh Thiên đã sớm không còn bóng dáng.

"Chí Hào, người đâu?"

Một thanh niên bất hảo miệng ngậm điếu thuốc ngơ ngác nhìn qua hắn.

Sau lưng là bốn năm tên đàn em.

"Mẹ nó, bị chơi xỏ rồi!"

Trần Chí Hào đá mạnh vào cửa, mắng lớn.

"Ninh Thiên, đồ hèn nhát, chuyện này chưa xong đâu, ông đây sẽ không bỏ qua cho mày! Ông đây sẽ khiến mày không lăn lộn nổi ở Thanh Châu này!!"



Trần Chí Hào trong mắt Ninh Thiên thậm chí còn không bằng một tép tỏi.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, anh lên xe của Hứa Thư Nhan, đi đến Greentown Rose Garden..

Đây là khu nhà giàu nổi tiếng ở Thanh Châu.

Thoải mái yên tĩnh, chim hót hoa nở.

Ninh Thiên thậm chí còn cảm giác được linh khí ở nơi này nồng đậm hơn một chút so với nơi phố xá sầm uất.

"Thật không biết sao mẹ lại đưa tên này đến nhà, cái đồ cuồng bạo lực!"

Hứa Thư Nhan liếc nhìn Ninh Thiên qua gương chiếu hậu.

Trần Chí Hào chỉ là đánh bay một con gà trên tay anh ta, anh ta lại thiếu chút nữa dìm chết hắn trong nồi canh cá diếc, thật đáng sợ!

Loại người này sau này mà kết hôn, nhất định sẽ xảy ra bạo lực gia đình!

Nhưng mà mẹ đã gọi đến, dặn nhất định phải đưa Ninh Thiên về.

Khương Đường có vẻ cảm thấy rất có hứng thú với Ninh Thiên, trên đường đi hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng hầu hết Ninh Thiên trả lời qua loa cho xong.

Chẳng bao lâu, xe dừng lại.

Một người phụ nữ xinh đẹp duyên dáng khoảng hơn bốn mươi tuổi đã sớm đợi sẵn, bên cạnh có một lão quản gia mặc âu phục đi giày da.

"Mẹ à…"

Hứa Thư Nhan xuống xe, lập tức chạy chậm tới, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy oan ức.

"Lần sau lại có chuyện kiểu này, tuyệt đối đừng bắt con làm, mẹ không biết đâu, cái tên Ninh Thiên này là đồ cuồng bạo lực!"

Người phụ nữ nghe xong, lắc lắc đầu nói: "Nói bậy gì đó, Tiểu Thiên là một đứa trẻ lương thiện trung thực, yêu vận động, sáng sủa nhiệt huyết."

Hứa Thư Nhan giậm chân: "Hừ, anh ta chỉ giả vờ trung thực ở bề ngoài thôi."

Lúc này, Ninh Thiên đi tới, trên tay còn cầm theo cái túi lớn.

"Dì Kiều ạ? Nhiều năm không gặp, dì càng ngày càng đẹp nha."

Dì Kiều nghe vậy liền bật cười: "Sao miệng Tiểu Thiên lại trở nên ngọt như vậy, ây da, tới thì tới, sao còn mang theo đồ, lão Phạm, mau tới cầm giúp."

"Vâng, phu nhân."

Lão quản gia tiến lên, Khương Đường đang đứng cạnh Ninh Thiên cười một tiếng.

"Dì Kiều, bác Phạm, đây không phải là lễ vật, là đồ ăn mà Ninh Thiên đóng gói xách về từ nhà hàng."

A?

Đóng gói đồ ăn?

Dì Kiều sững sờ một lát, sau đó cười rạng rỡ nói: "Tốt, tốt, biết tiết kiệm lương thực, đúng là một đứa trẻ ngoan. Tiểu Thiên, về sau con ở đây cần phải hòa thuận với Thư Nhan, cứ coi con bé như em gái ruột của mình."

"Anh ta không tốt, anh ta là một tên siêu cấp cuồng bạo lực…"

Hứa Thư Nhan đang tố cáo nửa chừng thì đột nhiên hét lên:

"Mẹ, mẹ vừa nói gì thế!!?"
Chương 4: Hắc Long

Nhìn thấy mấy túi hành lý lớn chất đống trong phòng khách, Hứa Thư Nhan hoàn toàn suy sụp.

"Mẹ, mẹ… Mẹ không phải nghiêm túc đấy chứ?"

"Để con với cái tên cuồng bạo lực này ở cùng một chỗ, ban đêm sao con ngủ được!"

Hứa Thư Nhan ngồi khóc trên ghế sa lon, hai cẳng chân trắng như ngọc của cô không ngừng đập xuống đất: "Hu hu hu, không muốn, con không muốn…"

"Tiểu Đường, mau mau thuyết phục mẹ, nếu không sau này hai người chúng ta đều gặp nguy hiểm!"

Hai nhà Khương - Hứa là thế giao.

Khương Đường đã sống với Hứa Thư Nhan từ khi học cấp hai, hai người thân thiết hơn cả chị em ruột.

Khương Đường nói: "Dì Kiều, con và Thư Nhan đều là con gái, đột nhiên có một nam sinh tới ở chung, không tiện lắm."

Dì Kiều mỉm cười: "Dì tin nhân phẩm của Tiểu Thiên."

Khương Đường: "Chuyện này…"

Lúc này, Ninh Thiên đang nhìn phong cảnh trong sân, ánh mắt chuyển động, tựa như đang tìm kiếm cái gì, không chút quan tâm đến cuộc nói chuyện của bọn họ.

"Này, anh tới nói một câu coi, đừng làm bộ câm!"

Hứa Thư Nhan tức giận khi nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của Ninh Thiên.

"Tôi không muốn anh sống ở đây!"

"Tôi không phải tên “này”, tôi là Ninh Thiên."

Ninh Thiên nghiêng người liếc cô một cái: "Nơi này rất tốt, tôi muốn ở đây."

Hứa Thư Nhan: "…"

Khương Đường: "…"

Dì Kiều nở nụ cười: "Đứa nhỏ này, tính tình đúng là thẳng thắng, có cái gì thì nói cái đó."

"Lão Phạm, ông thấy thế nào?"

Dì Kiều hỏi thăm ông lão mặc âu phục đứng sau lưng.

Ông lão tên là Phạm Nghị, là quản gia của Hứa gia, kiêm vệ sĩ của cha Hứa.

Ông cũng dò xét Ninh Thiên nửa ngày, khẽ gật đầu với Dì Kiều: "Phu nhân, như ngài nói, đứa nhỏ này quả thật không tệ, thành thục ổn trọng."

"Bác Phạm, sao cả bác cũng nói chuyện giúp cái tên cuồng bạo lực này!"

Hứa Thư Nhan ôm gối dựa, khóc.

Dì Kiều gọi Ninh Thiên vào trong.

"Tiểu Thiên, đứa nhỏ Thư Nhan này từ nhỏ đã bị dì chiều hư, con là anh trai, nhường nhịn nó chút nhé."

Dì Kiều nói: "Con bé này bản tính không xấu, lâu ngày con sẽ biết."

"Vâng."

Ninh Thiên vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một phong bì mới lấy trong vali ra.

Bên trong là một xấp thật dày, tất cả đều là tiền mặt.

Dì Kiều không hiểu: "Tiểu Thiên, con làm gì vậy?"

Ninh Thiên nghiêm trang nói: "Đây là tiền thuê nhà, cũng không biết có đủ hay không, dì Kiều xem thử."

Dì Kiều lập tức không vui: "Nói đùa gì vậy, ở nhà của dì Kiều mà còn phải trả tiền à, không biết còn tưởng rằng dì và mẹ của con đã tuyệt giao rồi đấy!"

"Mau thu lại đi, nếu không dì sẽ không vui đâu!"

"A."

Ninh Thiên trực tiếp thu lại, dù sao cũng chỉ là khách sáo một chút mà thôi.

"Vậy còn tạm được."

Dì Kiều lại mỉm cười: "Tiểu Thiên, nếu con thật sự có tâm, thì ở trường học chăm sóc Thư Nhan nhiều hơn giúp dì."

"Con cũng biết đó, Thư Nhan có dung mạo xinh đẹp, rất được con trai yêu thích, mẹ con nói con ngày nào cũng ra ngoài leo núi, vận động, cơ thể thật sự rất cường tráng…"

Ninh Thiên nghe xong, trên đầu đầy dấu chấm hỏi.

Hứa Thư Nhan rất xinh đẹp sao?

Anh không thấy vậy.

Cảm giác chỉ hơi đẹp mắt hơn so với người bình thường một chút, toàn không thể so sánh với những mỹ nhân ngây thơ và tu sĩ quyến rũ ở Tiểu Nam Thiên Giới.

Là một lão quái vật đã sống hai nghìn năm, những loại tình cảm khác của nhân loại trong anh thật ra đã rất đạm bạc.

Nhưng anh nhớ mang máng, khi còn bé cha anh làm ăn thất bại, trong nhà nghèo đói, là dì Kiều hết lần này đến lần khác gửi tiền tới, giúp gia đình anh vượt qua khó khăn.

Nhưng mà, quan trọng nhất là vị trí của căn biệt thự này được xây dựng trên linh nhãn!

"Linh khí mỏng manh như vậy, linh nhãn này hẳn là đã sớm khô kiệt, nhưng còn lưu lại vài tia linh mạch."

"Quên đi, trước tiên cứ ở lại một đoạn thời gian."

Sau khi dì Kiều rời đi, Ninh Thiên bắt đầu đi dạo trong sân.

Biệt thự này có diện tích hơn 400 mét vuông, cộng thêm sân rộng 500 mét vuông, giá trị e là không dưới một trăm triệu.

Tài lực của Hứa gia quả thực đáng kinh ngạc.

"Gâu! Gâu gâu gâu!"

Đột nhiên, một loạt tiếng sủa truyền đến.

Ninh Thiên nhìn về phía tiếng kêu.

Hứa Thư Nhan dẫn theo một chú chó chăn cừu Đức, khí thế hung hăng đi về phía anh.

Chú chó chăn cừu Đức này bị cụt một tai, thân hình cao lớn, uy phong lẫm liệt, người nhát gan mà thấy sẽ không dám tới gần.

"Ninh Thiên, tôi mặc kệ anh làm sao lừa được mẹ tôi, nhưng anh không thể ở ở đây!"

Hứa Thư Nhan mặc một bộ đồ con thỏ mặc ở nhà, một tay cầm dây xích chó, một tay chống eo:

"Anh có đi hay không, không đi tôi liền thả Hắc Long cắn anh."

Chó chăn cừu Đức tên là Hắc Long nhe răng nhìn Ninh Thiên.

"Tôi ở phòng nào?" Ninh Thiên được hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Không ai sắp xếp thì tôi tự chọn đó."

"Anh… Anh nghĩ anh là ai, thật sự cho rằng đây là nhà của anh à?"

Hứa Thư Nhan tức giận, trực tiếp buông dây xích chó ra, chỉ vào Ninh Thiên: "Hắc Long, đuổi hắn ra ngoài cho chị!"

Hắc Long giận dữ sủa một tiếng, lao về phía Ninh Thiên.

"Thư Nhan!" Từ cửa sau sân vang lên tiếng kêu của Khương Đường.

Một giây sau, Ninh Thiên chỉ đơn giản trừng mắt nhìn Hắc Long một chút, cặp chân chó nhanh chóng phanh gấp, liều mạng bỏ chạy, nhanh như chớp chui vào chuồng chó.

Trong chuồng chó truyền ra tiếng rên ư ử, giống như gặp quỷ giữa ban ngày.

Khương Đường: "…"

Hứa Thư Nhan chỉ tay vào Ninh Thiên, mặt mũi trắng bệch, "Anh… Anh, anh…"

Ninh Thiên khoanh tay, gối ra sau đầu: "Tôi cái gì?"

Hứa Thư Nhan lớn mật suy đoán: "Anh… Có phải anh từng giết người không, nếu không thì sao Hắc Long lại bị anh dọa chạy, Hắc Long từng được huấn luyện chung với quân khuyển…"

Ninh Thiên nhếch miệng: "Ừm, cuối cùng cũng thông minh được chút."

"A!!!" Hứa Thư Nhan ném dây xích chó, thét lên rồi trốn về lầu hai.

Ninh Thiên huýt sáo, trở lại phòng khách.

Cuối cùng vẫn là Khương Đường sắp xếp cho anh một căn phòng nằm dưới gầm cầu thang tầng hai.

Ninh Thiên cũng không chê, trực tiếp vào ở.

Anh nhàm chán nằm trên giường, tay gối sau đầu, ngẩn người nhìn trần nhà.

"Haizz, sau này nên làm gì bây giờ?"

"Nê Hoàn cung đã vỡ, đan điền cũng bị hủy, Nguyên Thần và thân thể đều trọng thương, tổn thương thế này dù là ở Tiểu Nam Thiên Giới cũng khó chữa trị."

"May là ta còn hơn tám nghìn năm tuổi thọ, có thể từ từ suy nghĩ biện pháp."

Suy nghĩ nửa ngày, anh cảm thấy bản thân chỉ có hai con đường.

Hoặc là tìm được tiên dược tu bổ Nê Hoàn cung ở Địa Cầu, hoặc là tìm cơ hội quay về Tiểu Nam Thiên Giới.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh thế mà đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.

Nguyên Thần bị thương khiến tinh lực của anh cũng kém xa trước đây.

Ngủ một giấc đến chín giờ tối.

Bảo mẫu tới, nhưng Hứa Thư Nhan cố ý không gọi Ninh Thiên ăn cơm, thậm chí còn nói bảo mẫu ném hết đồ ăn của anh.

Cô muốn ép Ninh Thiên lộ ra bộ mặt bạo lực.

Chỉ cần tên này dám ra tay, hoặc mắng vài câu thô tục, cô liền nắm chắc có thể đuổi người đi!

"Thư Nhan, tên kia ra ngoài rồi."

Trên ban công lầu hai, Khương Đường nhìn bóng lưng Ninh Thiên đang đi ra ngoài, nói.

"Vậy mà có thể nhịn?"

Hứa Thư Nhan tức giận đến mức má phồng lên hai cái bánh bao nhỏ: "Vậy buổi tối chúng ta khóa cửa lại, để anh ta ngủ ngoài đường!"
Chương 5: Tô Vãn Vãn

Ninh Thiên tản bộ đến khu vực gần trường đại học.

Ở đây có rất nhiều con đường ẩm thực.

Anh chọn một tiệm có tên "Quán đồ nướng Lý Mai" rồi bước vào.

Anh gọi ngẫu nhiên vài món rồi vừa đọc tiểu thuyết mạng vừa ăn xiên nướng.

Thật nhàm chán, không thể tu luyện.

Là một đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trong nháy mắt trở nên nhàn rỗi, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại sở thích thời trung học của mình là đọc tiểu thuyết mạng.

"Vãn Vãn, con nhìn đi, đứa nhỏ này nhìn cao cao gầy gầy, cũng tầm tuổi con, không ngờ lại có thể ăn nhiều như vậy, một hơi gọi món hơn sáu trăm đồng."

Bà chủ quán đồ nướng là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, vừa lựa rau hẹ, vừa cười nói với cô con gái.

Cùng là hơn bốn mươi tuổi, nhưng không thể so với Dì Kiều, họ dường như cách nhau hai mươi tuổi.

Đây chính là uy lực của việc bảo dưỡng.

Cô con gái đang giúp nhặt rau bên cạnh rất xinh đẹp, môi đỏ mọng, chiếc mũi nhỏ nhắn, mặc bộ đồng phục cấp 3 cũ, tăng thêm mấy phần cảm giác ngây ngô học đường.

"Mẹ, mẹ không sợ đây cũng là một tên khốn ăn cơm chùa sao?" Nữ sinh hỏi.

"Một tháng chỉ có mấy người như thế thôi, đa số khách hàng đều trả tiền đàng hoàng." Bà chủ cười khổ.

"Một tháng mấy người, chúng ta làm việc mấy ngày đều là làm không công." Nữ sinh Tô Vãn Vãn oán giận nói.

"Quên đi, Vãn Vãn, đây là chuyện chúng ta không thể làm gì được, đám người “anh Khôn” kia là địa đầu xà, hai mẹ con chúng ta không thể trêu vào." Bà chủ lắc đầu thở dài.

"Vậy nên dù mẹ liều mạng cũng muốn tạo điều kiện cho con được đọc sách, để con có thể tiến vào tầng lớp thượng lưu, tránh xa bọn du côn lưu manh này."

"Con biết mà mẹ…"

Ninh Thiên nghe hết cuộc nói chuyện của hai mẹ con, vẻ mặt không cảm xúc, tiếp tục xem tiểu thuyết.

Một lúc sau, một nhóm người nhuộm tóc sặc sỡ đi vào quán đồ nướng.

Trong tiệm lập tức trở nên rất ồn ào.

Tô Vãn Vãn nhìn thấy đám người này, vẻ mặt biến sắc, sợ hãi kéo mạnh tạp dề của bà chủ: "Mẹ! Họ… Bọn họ tới!"

"Nhanh, con mau trốn vào trong bếp đi!"

Bà chủ thấy vậy liền nhanh chóng yêu cầu con gái rời đi.

"Bà chủ, còn không mang thức ăn lên cho chúng tôi, lề mề gì thế?"

Một tên đeo khăn trùm đầu đầu lâu đi ngang qua người Ninh Thiên, nhấc chân đá văng vài cái ghế dựa, trong tiệm vang lên tiếng "cạch cạch".

Ninh Thiên nhíu mày.

Dứt khoát dùng chân khí phong bế thính giác, tiếp tục xem tiểu thuyết.

"Được, được, anh Khôn."

Bà chủ vẻ mặt tươi cười mang thực đơn tới: "Mấy đại ca, nhìn xem muốn ăn món gì."

"Như cũ!"

Tên lưu manh được gọi là anh Khôn vung tay lên, vỗ một cái lên người bà chủ.

"Chị Mai, chị nói xem, chị vẫn còn quyến rũ như vậy, đi theo đồ bỏ Tô Hải Siêu kia có cái gì tốt chứ, còn không bằng đi theo Mã Khôn tôi!"

"Ít nhất ở khu vực đường Thủy Nguyệt này không ai dám khi dễ chị, đúng không anh em?"

Năm tên côn đồ trên bàn bật cười.

"Anh Khôn, anh đùa gì vậy, tuổi xế chiều như tôi làm sao có thể lọt vào mắt anh."

"Anh chờ chút, tôi lập tức ra phòng bếp phía sau làm thức ăn, hôm nay tặng thêm cho mấy đại ca một con cá nướng."

Bà chủ Lý Mai khúm núm nói.

"Được rồi, đi đi!"

Mã Khôn xua tay, gác hai chân lên bàn, uống rượu nói chuyện phiếm với anh em của hắn.

Nội dung cuộc trò chuyện rất khó nghe.

Hết thảo luận về mấy cô gái ở hộp đêm thì đổi qua bàn luận chuyện đánh nhau với bang phái khác, âm thanh vừa lớn vừa chói tai.

Trong tiệm vốn có mấy vị khách đều bị hù chạy.

Nhìn thấy khách hàng rời đi mà không trả tiền, Tô Vãn Vãn trốn ở quầy thu ngân đằng sau nhịn không nổi, lấy tay áo đồng phục che mặt, chạy ra ngoài.

"Ơ? Ù má, anh Khôn nhìn kìa, nữ sinh ở đâu ra thế này."

Một tên tóc vàng chỉ vào Tô Vãn Vãn đang chạy ra ngoài.

Mã Khôn quay đầu nhìn lại, con mắt lập tức sáng lên!

Một tên đàn em khác nói: "Hình như trước đây tao có gặp qua rồi, là con gái Lý Mai, bình thường học trên trường cấp ba Nam Thành, mấy tháng trở về một chuyến."

"Con mụ này vậy mà giấu cô con gái xinh đẹp như vậy, còn đưa đi học ở Nam Thành, coi chúng ta là giặc mà đề phòng à, để coi lát nữa ông đây trừng trị mụ thế nào."

"Róc róc róc…"

Mã Khôn vừa rót bia vào miệng vừa cười xấu xa nhìn về phía bóng dáng trẻ trung ngây ngô của Tô Vãn Vãn.

"Phù, cuối cùng cũng lấy được một ít."

Tô Vãn Vãn thu được tiền rồi quay về, lại đột nhiên bị một bàn tay giật đi.

"Làm gì vậy? Đây là tiền của tôi, trả lại cho tôi!"

Tô Vãn Vãn nhìn Mã Khôn, vừa vội vừa sợ.

"Trả lại cho em? Em làm sao chứng minh đây là tiền của em nha, em thử gọi nó một tiếng, xem nó có trả lời lại em không."

Mã Khôn nheo mắt nhìn Tô Vãn Vãn.

"Tôi…"

Tô Vãn Vãn dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Ninh Thiên đang ngồi ở bàn bên cạnh, nam sinh này đang lướt từng trang tiểu thuyết, không hề có ý định giúp đỡ cô.

Cô cắn chặt đôi môi anh đào, căm tức nhìn Mã Khôn: "Đây là tiền của tôi!"

"Em gái, em thật đáng yêu." Mã Khôn đưa tay trêu chọc.

Tô Vãn Vãn hất bàn tay hắn ra: "Trả tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Ây dô, báo cảnh sát? Đến đây, anh cho em mượn điện thoại di động, em thử báo cảnh sát xem."

Mã Khôn tiện tay lấy điện thoại của Ninh Thiên.

Hắn vốn cho rằng thằng nhóc trẻ tuổi này sẽ không dám cự tuyệt, kết quả, anh lại không vui trừng mắt liếc hắn: "Làm gì?"

Mã Khôn đang muốn nổi điên thì Lý Mai đã nghe được động tĩnh, vội vàng chạy ra ngoài.

Nhìn thấy con gái Tô Vãn Vãn lọt vào tầm mắt của bọn côn đồ, bà nhanh chóng bước tới nói: "Anh Khôn, đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong rồi, lập tức có thể ăn…"

"Ăn cái mẹ gì mà ăn!"

Mã Khôn giơ tay tát vào mặt Lý Mai, hung tợn nói: "Ông đây nói cho mà biết, về sau mỗi tiệm trên đường Thủy Nguyệt phải nộp bốn ngàn phí quản lý mỗi tháng, đây là ý của anh Kiêu!"

"Mẹ!"

Tô Vãn Vãn bật khóc, ôm lấy Lý Mai.

Lý Mai không để ý đến vết thương trên mặt, hoảng sợ nói: "Anh Khôn, anh… Đây là muốn tuyệt đường sống của chúng tôi mà! Bốn ngàn, làm sao tôi giao nổi?"

"Không giao nổi? Như vậy đi, để con gái chị nhận tôi làm anh trai, sau này chị sẽ là mẹ nuôi của tôi, tôi cam đoan trên con đường này không còn ai dám khi dễ chị, thế nào, chị Mai."

Mã Khôn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Tô Vãn Vãn, dáng người đầy đặn và khuôn mặt trong sáng ngây thơ, thật sự rất dụ người phạm tội.

"Anh Khôn, anh Khôn, anh tha cho hai mẹ con chúng tôi đi, tôi quỳ lạy anh, Vãn Vãn mới mười tám tuổi, vừa thi đậu đại học Thanh Châu."

Lý Mai đương nhiên biết Mã Khôn muốn làm gì, bà quỳ xuống xin tha.

"Mẹ, mẹ đừng quỳ!"

Trên mặt Tô Vãn Vãn cũng đầy nước mắt.

Thấy thế, mặt Ninh Thiên vẫn không chút cảm xúc như cũ.

Anh sống hơn hai nghìn năm, chứng kiến vô số chuyện tương tự ở tu chân giới.

Trên Địa Cầu dù sao vẫn có luật pháp, ở Tu Chân giới cái gì cũng không có, nếu coi trọng thì ra tay cướp đoạt, ai dám cản liền giết, muốn tàn sát thì tàn sát, không chút mập mờ.

Cứu?

Haizz, cứu được hết sao?

"Bà chủ, của tôi hết bao nhiêu?"

Ninh Thiên dự định trả tiền rồi rời đi.

Trở về đọc cho xong bộ tiểu thuyết này.

"Thiếu niên, cậu…"

Lý Mai khó hiểu nhìn Ninh Thiên.

Tô Vãn Vãn cũng cảm thấy người này rất kỳ quái, nhưng vẫn nói: "Tổng cộng năm trăm ba mươi."

Ninh Thiên đang muốn quét mã trả tiền thì Mã Khôn vung tay vỗ vào mặt anh: "Ông đây cho mày quét chưa, hả?!"

Giây tiếp theo, Ninh Thiên chụp lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng bóp.

"Rắc!" Một tiếng vang giòn, xương cổ tay Mã Khôn bị gãy, hắn đau đến mức kêu thảm, ngã xuống đất lăn lộn.

"Thanh toán thành công, năm trăm ba mươi."

Âm thanh thông báo truyền tới từ phía quầy thu ngân.

Tô Vãn Vãn ngơ ngẩn cả người.

Chuyện gì vậy?

Nam sinh này, vừa đánh ngã Mã Khôn vừa bình tĩnh quét mã trả tiền?

"Đã trả tiền." Ninh Thiên thông báo rồi cất điện thoại vào túi, chuẩn bị đi về.

"Giết nó cho tao!!" Mã Khôn nằm dưới đất tru lên như một con lợn bị thọt tiết.

Năm tên lưu manh lập tức lộ ra mặt mày dữ tợn, từng tên đấm mạnh về phía Ninh Thiên.

"Không thấy phiền à?" Ninh Thiên nhíu mày, lập tức vung ra một cái tát.

Cái tát này nhanh như chớp, lần lượt đánh vào mặt năm tên lưu manh, năm tiếng “bốp bốp bốp bốp bốp” vang lên liên tiếp!

Hơn chục chiếc răng dính máu bay ra ngoài.

Năm tên lưu manh nằm xuống bên cạnh anh Khôn kia, dùng tay bụm lấy quai hàm rướm máu, cũng kêu lên thảm thiết, thậm chí có tên bị đánh phát khóc, răng bị tát rụng, quá đau.

Chờ Tô Vãn Vãn và Lý Mai tỉnh táo lại, Ninh Thiên đã rời đi rồi.

Anh muốn về nhà thật nhanh để đọc tiểu thuyết.

"Chờ, chờ một chút!"

Khi anh đi đến ngã tư thì Tô Vãn Vãn thở hồng hộc đuổi kịp.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom