• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Lão tổ tu chân học đại học (2 Viewers)

  • Chương 45-46

Chương 45: Chấn động giới cổ võ

“Tôi không nhận đệ tử.”

Ninh Thiên xoay người rời đi.

“Tiền bối, xin hãy thu nhận tôi!”

Diệp Cô Lâu đi vòng qua trước mặt Ninh Thiên, nói vô cùng thành khẩn.

“Tránh sang một bên!”

Khuôn mặt Ninh Thiên lộ ra vẻ không kiên nhẫn, cố ý nói: “Nếu anh là con gái, tôi còn có thể cân nhắc. Còn là con trai thì quên đi.”

“Tiền bối!”

Diệp Cô Lâu cắn răng nói: “Tôi cũng có thể hóa trang thành phụ nữ!”

Ninh Thiên: “...”

Diệp Cô Lâu lại cắn răng nói: “Nếu thật sự không được nữa, tôi... Ờ...”

Anh ta chưa kịp nói xong thì đã cảm thấy có ai đó ấn vào gáy mình, sau đó anh ta ngất đi.

Trước khi bất tỉnh, anh ta còn mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông xách túi nilon sải bước ra khỏi chợ thức ăn.

“Không ngờ trên Địa Cầu còn có tu sĩ Trúc Cơ kỳ, khá là bất ngờ.”

Trên đường về nhà, Ninh Thiên cố ý tránh camera giám sát.

Đúng vậy!

Lão già đến từ xứ sở hoa anh đào nghịch kiếm vừa nãy là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Tuy rằng vẫn chưa tốt lắm, nhưng xác thực đã là Trúc Cơ, thực lực vượt xa tu sĩ bình thường.

Tuy nhiên trước mặt anh, lão quái vật cấp độ Nguyên Anh kỳ thì vậy vẫn là chưa đủ, còn lâu mới đủ, anh thậm chí không cần sử dụng linh lực đã có thể dùng chân khí lập tức giết chết hắn.

“Hy vọng không bị cuốn vào chuyện này.”

Ninh Thiên yên lặng cầu nguyện.

Anh chỉ muốn yên lặng kiếm sống.

Sau khi về nhà, anh cắt hành lá thành từng đoạn, bỏ vào nồi nấu, từ từ đợi sườn chín.

Hứa Thư Nhan và Khương Đường đang chơi Vương Giả Vinh Diệu trong phòng khách, gần đây họ dường như đặc biệt bị ám ảnh bởi trò chơi này... Đúng lúc này, giới võ thuật cổ đại xuất hiện một tin chấn động thế kỷ!

“Nguyên lão” của Hiệp hội Samurai Yasukuni, bậc thầy kiếm thuật Tokugawa Ichiro, đã chết!

Tại lãnh thổ Giang Nam, Hoa Quốc, hắn bị kiếm chặt đầu!

Rất nhiều người nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của họ chính là tin giả.

Tokugawa Ichiro có tu vi cao hơn cao thủ, kiếm pháp siêu phàm, từng giết chết một con cá voi điên ở biển nên được thiên hạ tôn sùng là “Thánh Kiếm”.

Nhờ có hắn mà Hiệp hội Samurai Yasukuni mới có thể trở thành một thế lực đẳng cấp thế giới.

Ngay cả ở đất nước ngọa hổ cuộn rồng như Hoa Quốc, Tokugawa Ichiro cũng có thể quét sạch rất nhiều cường giả...

Tuy nhiên, khi bức ảnh thi thể đẫm máu và đầu bị tách rời của hắn được tung ra trên diễn đàn của cổ võ, tất cả mọi người đều bị sốc!

“Thật...Thật sự là Tokugawa Ichiro? Thánh Kiếm của xứ sở hoa anh đào đã chết rồi sao??”

“Cái này sợ không phải là photoshop.”

“Không phải photoshop. Trụ sở Hiệp hội Cổ Võ giả Giang Nam vừa tổ chức một cuộc họp báo khẩn cấp. Tokugawa Ichiro quả thực đã bị giết! Tôi nghe nói rằng hắn chết ở chợ Thanh Châu.”

“Đồ đệ trân quý của Tokugawa Ichiro bị Diệp thiếu gia nhà họ Diệp giết chết, hắn không phải tới đây để báo thù sao? Ai có thể giết hắn?”

“Chủ tịch Hiệp hội Cổ Võ giả kiểu gì cũng phải ra tay!”

“Chủ tịch? Chết tiệt, trách không được.”

Diễn đàn cổ võ là diễn đàn võ thuật chuyên nghiệp và người dùng phải là võ giả đã đăng ký.

Kể từ khi thành lập, trang web chưa bao giờ sôi động đến thế.

Cái chết của Tokugawa Ichiro khiến nhiều người đang ẩn mình phải bàng hoàng.

Mọi người đang say sưa thảo luận về sự thật đằng sau cái chết của Thánh Kiếm xứ sở hoa anh đào.



Bởi vì Ninh Thiên tự mình xuống bếp nên buổi tối bảo mẫu cũng không tới nấu ăn.

“Ừm, ừm, thơm quá! Ngon quá!”

Khương Đường đang ăn sườn nóng hổi trong chén, ăn nhanh như muốn cắn đứt lưỡi: “Anh Đại Lực, anh làm món sườn này bằng cách nào vậy? Nhìn rất thanh đạm nhưng tại sao nó lại có vị ngon như vậy!”

“Cô thích thì ăn thêm đi, trong nồi vẫn còn nhiều.”

Ninh Thiên cười nói, trong mắt có chút trìu mến.

Món ăn được chế biến từ ba mươi hai loại thảo mộc có thể không ngon được à?

Cũng do anh lười biếng, nếu không anh sẽ là thực thần của Hoa Quốc rồi.

“Tiểu Đường, cậu dè dặt hơn một chút đi, làm như chưa từng ăn sườn vậy!”

So với Khương Đường ăn ngấu nghiến, Hứa Thư Nhan tỏ ra có đức tính tốt, nhai kỹ nuốt chậm, ăn một cách chậm rãi.

Thật ra Hứa Thu Nhan cũng cảm thấy sườn này rất ngon, thịt không hề bị cháy, thoang thoảng mùi thuốc, đặc biệt là nước súp đậm đà hương vị, nhưng cô cũng không nói gì .

“Này anh Đại Lực, anh có chơi Vương giả không?”

Ăn xong một chén lớn, Khương Đường đi vào phòng bếp lấy thêm một bát nữa, sau đó đột nhiên hỏi Ninh Thiên.

“Tôi không chơi, sao vậy?”

Ninh Thiên thuận miệng trả lời.

Hồi cấp hai, anh nghiện Dota, cấp ba là Liên Minh Huyền Thoại. Anh không thực sự chơi Vương Giả Vinh Diệu nhưng những năm gần đây, trò chơi này ngày càng trở nên phổ biến.

“Anh tải về chúng ta cùng chơi đi. Thư Nhan và tôi đều là cấp Tinh Diệu, có thể dẫn anh.”

Khương Đường cười nói.

Hứa Thư Nhan cau mày muốn nói Ninh Thiên không biết chơi, sao lại tới kéo cấp cô, nhưng nghĩ tới vừa ăn đồ ăn người ta làm, cô cũng không nói thêm gì.

Ninh Thiên không có việc gì làm nên tải Vương Giả Vinh Diệu về điện thoại, sau đó cả buổi chiều chơi với Hứa Thư Nhan và Khương Đường.

Lúc đầu Ninh Thiên thật sự không biết chơi, kéo chân hai cô gái mấy trận.

Nhưng tư duy của tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhanh nhẹn đến mức nào? Sau vài trận, anh dễ dàng bắt kịp trò chơi này.

Đến tối, cấp bậc của anh đã được nâng từ Đồng lên Kim cương, đồng thời đưa hai cô gái lên cấp trên.

“Anh Đại Lực, anh lừa tôi!”

Sau khi Ninh Thiên đạt được pentakill, Khương Đường giận dữ ném điện thoại đi, vung vẩy nắm tay nhỏ: “Rõ ràng là anh chơi rất giỏi, sao anh lại nói trước đây chưa từng chơi!”

“Tôi thực sự chưa từng chơi trò này.”

Khoé môi Ninh Thiên hiện lên một nụ cười khổ: “Nhưng trò này thật sự rất đơn giản.”

“Anh cứ giả vờ đi!”

Làm sao Hứa Thư Nhan có thể tin vào lời nói dối của anh?

Quả thực không khó để bắt đầu với Vương Giả Vinh Diệu, nhưng làm gì có người nào có thể trở nên giỏi như vậy chỉ trong một buổi chiều, thậm chí còn đạt được năm điểm mạng hạ gục.

Phải biết cô đã chơi hơn hai ngàn trận mà còn chưa bao giờ ghi được một điểm hạ gục nào!

“Không tin thì bỏ đi.”

Ninh Thiên nhún vai, hỏi: “Còn chơi nữa không?”

Anh chợt cảm thấy thỉnh thoảng chơi game cũng rất tốt, đọc tiểu thuyết hoài sẽ rất dễ chán.

“Tiếp!”

Hứa Thư Nhan nói một cách chắc chắn.

Tuy rằng cô không vui vì bị Ninh Thiên đùa giỡn, nhưng chỉ cần có thể lấy được điểm cũng không sao cả!



Ba ngày sau.

Núi Bạch Vân, nhà họ Diệp ở Tân Hải.

Nhà họ Diệp là một trong những gia tộc quyền lực nhất Tân Hải, xét trên toàn bộ Hoa Quốc thì đây cũng là một gia tộc võ thuật hàng đầu.

Hôm nay, một nhóm người mặc đồng phục của Hiệp hội Cổ Võ giả hung hãn xông vào sơn trang Bạch Vân, cuối cùng cũng đến trước một toà nhà cổ kính.

“Gia chủ, tôi... Chúng tôi không thể ngăn được...”

Người hầu nhà họ Diệp xấu hổ cúi đầu.

Gia chủ nhà họ Diệp chắp tay sau lưng đứng trước đình, âm thầm cau mày.

“Gia chủ Diệp.”

Người dẫn đầu Hiệp hội Cổ Võ giả là một người đàn ông khỏe mạnh khoảng ngoài năm mươi, cao hơn 1,9 mét, khuôn mặt không giận tự uy.

“Chúng tôi đến từ tổng bộ tối cao, phụng trưởng lão của hội ra lệnh điều tra nguyên nhân cái chết của Tokugawa Ichiro.”

“Nghe nói con trai ông, Diệp Cô Lâu, có thể biết một chút tin tức, xin cho chúng tôi đi gặp cậu ấy.”

Một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng bước ra khỏi đình, nói với gia chủ nhà họ Diệp: “Tiểu Lâu vừa mới tỉnh lại, cần nghỉ ngơi, kêu nhóm người ngày ngày mai quay lại đi.”

“Phu nhân, chuyện này rất quan trọng, xin cho chúng tôi gặp Diệp thiếu!”

Giọng điệu của người dẫn đầu rất nóng vội.
Chương 46: Diệp Cô Lâu muốn bái sư

“Được.”

Gia chủ nhà họ Diệp suy nghĩ một chút rồi nói: “Theo tôi.”

“Cảm ơn đã sắp xếp!”

Một nhóm võ giả tinh anh nối đuôi nhau tiến vào, chẳng mấy chốc đã đến tầng ba.

Diệp Cô Lâu nằm trên giường, toàn thân quấn băng, sắc mặt tái nhợt.

Đối mặt chất vấn của đám người, Diệp Cô Lâu chỉ có thể khó nhọc nói ra hai chữ: “Hiệp Khôi!”

“Hiệp Khôi xuất hiện?”

Con ngươi người dẫn đầu Hiệp hội Cổ Võ giả đột nhiên co lại, kích động bước tới hỏi: “Diệp thiếu, xin tiết lộ thêm, hiện tại Hiệp Khôi đang ở đâu?”

“Không biết.”

Diệp Cô Lâu lắc đầu nói từng chữ: “Anh ta giết... giết Tokugawa Ichiro... rồi bỏ đi... không nói chuyện với tôi...”

Người dẫn đầu Hiệp hội Cổ Võ giả rất thất vọng, sau khi hỏi thêm vài câu nữa thì rời đi.

Đám người vừa rời đi, Diệp Cô Lâu lập tức ngồi dậy.

Thì ra vết thương của anh ta không nghiêm trọng như những gì được đưa tin trên mạng.

Nhìn thấy cha từ bên ngoài đi vào, anh ta liền lên tiếng: “Cha, họ đi rồi sao?”

“Ừ.”

Gia chủ nhà họ Diệp gật đầu, sau đó ngồi xuống giường với vẻ mặt phức tạp: “Tiểu Lâu, lời con vừa nói quá kỳ lạ, chẳng lẽ con gặp ác mộng sao?”

“Không phải, nhất định không phải!” Diệp Cô Lâu lắc đầu: “Người giết Thánh Kiếm Tokugawa Ichiro không phải là người sáng lập Hiệp hội Cổ Võ giả, Hiệp Khôi, mà là một người trẻ tuổi hơn con!”

“Anh, nhất định anh hồ đồ rồi.”

Một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp lo lắng nói: “Còn trẻ hơn anh thì không phải mới ngoài hai mươi sao?”

“Tokugawa Ichiro là cường giả của Võ Vương cảnh!”

“Toàn bộ Hoa Quốc không có mấy Võ Vương. Làm sao một sinh vật đáng sợ như vậy có thể bị một người thanh niên hơn hai mươi tuổi giết chết?”

“Cha, chúng ta mời thêm vài bác sĩ đến nhà giúp anh kiểm tra đầu óc đi.”

Gia chủ nhà họ Diệp gật đầu: “Chúng ta thật sự cần phải kiểm tra kỹ càng...”

“Đó không phải là mơ, đó chắc chắn không phải là mơ!”

Diệp Cô Lâu tin tưởng chắc chắn như vậy.

Sau khi cha và em gái rời đi, anh ta tìm thấy điện thoại, gọi cho một người bạn.

“Alo, Diệp thiếu! Sao hôm nay cậu có thời gian gọi cho tôi thế, thật bất thường.” Bên kia điện thoại có rất nhiều tiếng ồn ào, dường như người kia đang ở trong quán bar.

“Tần Phấn, giúp tôi điều tra một người, nếu như cậu tra được, tôi nợ cậu một ân tình lớn!”

“Người nào thế, nam hay nữ mà đáng giá để Diệp thiếu gia kích động như vậy.” Một thanh niên tên Tần Phấn ngạc nhiên nói.

“Bớt nói nhảm đi! Bây giờ tôi sẽ gửi cho cậu thông tin tôi có, cậu lập tức đi tra!”

“Ừ, ừ, Diệp thiếu nói gì thì là như thế...”

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Cô Lâu không thể bình tĩnh lại.

Anh ta nóng lòng muốn gặp chàng trai trẻ hơn mình nhưng lại có thực lực vô cùng lợi hại!

Sau đó, nghĩ trăm phương ngàn kế, bái người đó làm sư phụ!



Liên tiếp mấy ngày.

Ban ngày Ninh Thiên đến lớp, buổi tối về biệt thự đánh Vương giả với Hứa Thư Ngôn và Khương Đường, cuộc sống trôi qua rất nhàn nhã.

Điều làm anh ngạc nhiên là sau khi anh đánh bại Hoắc Hải Âu, Hiệp hội Cổ Võ giả chưa từng đến gây rắc rối cho anh.

Ừ, như vậy rất tốt.

Tối thứ sáu, Vương Ngân Hoa đột nhiên gửi tin nhắn nói rằng cô ta đã đến Lĩnh Nam để mua một số lượng lớn quỷ thủ thanh giúp anh.

Người dân địa phương ở Lĩnh Nam không dám chạm vào loại nấm cực độc này, bởi vì độc tính của nó cực kỳ khó loại bỏ, dù có nấu chín kỹ cũng không đảm bảo sẽ không có vấn đề gì, vì vậy giá cả cũng không đắt, tiền cơ bản đều là chi cho việc vận chuyển.

“Anh Trần, tôi đã đàm phán hợp tác với một công ty hậu cần ở Lĩnh Nam, nếu anh cần, mỗi tháng tôi sẽ nhờ họ vận chuyển một ít, anh thấy có được không?”

Trong một văn phòng nào đó ở Câu lạc bộ Kim Cương.

Vương Ngân Hoa mỉm cười bưng tách trà đưa cho Ninh Thiên.

“Ừ, làm phiền rồi.”

Ninh Thiên thản nhiên nói, sau đó cúi người xuống, mở miệng túi da rắn ra, dùng tay cầm một cây quỷ thủ thanh.

“Anh Trần, cẩn thận!”

Vương Ngân Hoa không biết Ninh Thiên có khả năng miễn nhiễm với mọi chất độc nên nhanh chóng ngăn anh lại.

Hai chàng trai đứng ở cửa thấy vậy, mí mắt cũng giật giật.

Không ngờ, Ninh Thiên bỏ thẳng cây nấm độc vào miệng, cắn một miếng, nếm thử một cách ngon lành.

“Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh gọi điện thoại, gọi xe cứu thương!” Vương Ngân Hoa quay người nói với hai tên cấp dưới.

Ninh Thiên xua tay nói: “Không cần, tôi không sao.”

“Anh Trần, anh... Anh thực sự không sao chứ?”

Vương Ngân Hoa có chút khó tin.

Ông chủ Lĩnh Nam phụ trách giúp cô thu mua quỷ thủ thanh đã nhiều lần nói với cô rằng dù quỷ thủ thanh có luộc chín cũng không thể trực tiếp ăn được mà phải trải qua nhiều tầng chế biến chứ đừng nói đến ăn sống!

Nhưng vẻ mặt Ninh Thiên vẫn như cũ, nhai kỹ nuốt chậm một hồi, sau đó anh kinh ngạc mở mắt ra: “Quả nhiên chứa linh khí!”

“Cái gì?” Vương Ngân Hoa không hiểu.

“Mỗi tháng giúp tôi mang một xe tới đây.”

Ninh Thiên nhặt túi da rắn trên mặt đất lên, buông lời này rồi rời đi.

Vương Ngân Hoa có chút mơ hồ.

Cô không hiểu tại sao Ninh Thiên ăn nấm độc lại không bị gì, rõ ràng người dân Lĩnh Nam nghe đến loại nấm này đều biến sắc.

“Nấm độc sản xuất ở Lĩnh Nam thế mà lại chứa chút ít linh khí, xem ra có thời gian nhất định phải đi Lĩnh Nam một chuyến...”

Sau khi rời khỏi Câu lạc bộ Kim Cương, Ninh Thiên yên lặng suy nghĩ.

Mặc dù nồng độ linh lực trong quỷ thủ thanh vẫn còn thấp đến mức đáng thương, nhưng có còn hơn không.

Có lẽ ở Lĩnh Nam, một vùng đất bảo địa phong thủy, anh có thể tìm thấy dược liệu có thể hỗ trợ chữa lành vết thương.

Trên đường về nhà, Ninh Thiên lấy thêm một ít dược liệu, dễ dàng loại bỏ độc tính của quỷ thủ xanh, hầm canh với gà mái, ngon đến nỗi suýt nữa Khương Đường và Hứa Thư Nhan nuốt cả lưỡi.

Anh sợ hai cô gái lén ăn vụng nên đồng thời còn đặc biệt cảnh cáo họ không được tùy tiện ăn vì quỷ thủ thanh trong phòng bếp có độc tính, ăn vào trúng độc thì anh mặc kệ.

Bất tri bất giác, Hứa Thư Nhan dần dần chấp nhận sự tồn tại của Ninh Thiên.

Từ việc chán ghét lúc đầu, mỗi tối đều khóa cửa, còn vứt nguyên liệu nấu ăn anh mua, đến việc bình tĩnh ăn đồ ăn anh nấu cho ba người mỗi tối. Bản thân Hứa Thư Nhan cũng nhận thấy sự thay đổi về tâm lý này thật không thể tưởng tượng nổi.



Ngày tháng trôi qua.

Hiệp hội Cổ Võ giả chưa từng đến gây sự với Ninh Thiên vì gần đây họ gặp phải một sự kiện lớn!

Toàn bộ nhân sự của chi nhánh Thanh Châu đều được phái đi điều tra nguyên nhân cái chết của Thánh Kiếm Tokugawa Ichiro, không có thời gian lo chuyện của Ninh Thiên.

Nhưng Ôn Nguyệt luôn cảm thấy bất an.

Dù sau lưng Ninh Thiên có tông sư làm chỗ dựa hay không thì xung đột với Hiệp hội Cổ Võ giả Thanh Châu cũng không phải là chuyện tốt.

Lúc này, với tư cách là giám đốc thường trực, ông bắt đầu nghĩ đến việc hòa giải.

Lúc đó, Ninh Thiên đang ăn cơm trong căng tin với Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân, bỗng nhiên có một thân ảnh xinh đẹp mang hương thơm thoang thoảng đứng bên cạnh anh.

“Ninh Thiên, đi theo tôi, ông nội tôi muốn gặp cậu.”

Là Ôn Thanh Lam.

Không biết vì sao, Ôn Thanh Lam biết Ninh Thiên mạnh hơn cô rất nhiều, nhưng cô vẫn không phục anh.

Giọng điệu của cô rất thô lỗ.

“Này, Ninh Thiên, đàn chị Ôn đang gọi cậu đấy.”

Phương Tiểu Bàn dùng cùi chỏ huých Ninh Thiên, trầm giọng nhắc nhở.

“Ồ.”

Ninh Thiên không để ý, ngẩng đầu nói với Ôn Thanh Lam: “Tôi ăn gần hết rồi, giúp tôi lấy thêm một ít.”

“...”

Ôn Thanh Lam nắm chặt nắm tay, hận không thể lấy đĩa cơm inox lên úp lên đầu Ninh Thiên.

Nhưng chuyện như vậy cô cũng chỉ có thể nghĩ mà không thể làm.

Ninh Thiên là thiên tài ngoại kình đỉnh phong, thậm chí còn đánh bại Hoắc Hải Âu - giám sát của Hiệp hội Cổ Võ giả, anh có thể bóp chết cô chỉ bằng một ngón tay.

“Được, cậu chờ đó!”

Ngay lúc các sinh viên xung quanh đang thảo luận xem người có tính cách nóng nảy như Ôn Thanh Lam có cho Ninh Thiên một bạt tai không thì cô lại xoay người đi về phía nhà ăn lấy đồ ăn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom