• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full LẠC MẤT NGƯỜI YÊU (2 Viewers)

  • Chương 4

7.

Không biết ngày tháng như vậy trôi qua bao lâu, một ngày khi tôi đang nhìn những đám mây trắng, Trần Nhã lại mang theo Chu Tiểu Bảo tới.

Cô ta vẫn ăn mặc ưu nhã như vậy, tay cầm chiếc túi Chanel mới nhất, trên người là chiếc váy may đo riêng, kín đáo lại sang trọng.

Tôi dường như biết Trần Nhã trông quen ở chỗ nào, là khí chất.

Khí chất toát ra từ cách ăn mặc của cô ta, rõ ràng rất giống với thời điểm tôi kéo đàn violin trước kia.

Lần này có chút khác biệt so với lần trước, lần trước Trần Nhã tự tin cao ngạo, hiện tại cô ta rõ ràng mang theo một chút tức giận không dễ nhận ra.

“Khương tiểu thư, cô vẫn còn ở nhờ ở đây sao?”

Cô ta nhấn mạnh hai chữ “ở nhờ”.

Nhưng tôi cũng không muốn nói chuyện với cô ta, trên mặt cô ta thoáng qua một chút cảm giác nhục nhã.

Một lát sau, cô ta đột nhiên tươi cười kéo Chu Tiểu Bảo đi đến.

"Tiểu Bảo, đây là mẹ nhỏ, không phải con nói lâu rồi không được gặp ba sao? Ba chính là ở đây, con bảo mẹ nhỏ để cho ba của con về nhà có được không?”

Nhìn đôi mắt ngây thơ của đứa trẻ, tôi tức giận, trừng mắt nhìn thẳng vào Trần Nhã.

Trần Nhã vui vẻ cong khóe môi.

Trong lòng tôi nổi lên ác ý: “Cô không sợ Chu Trữ thật sự bởi vì tôi mà ly hôn với cô sao?”

Nụ cười trên khóe môi cô ta lập tức biến mất, sau đó ánh mắt chỉ trích của cô ta rơi xuống người tôi, buông ra những lời lăng mạ:

"Cô sao? Cô không xứng, cô cho là cô giỏi giang lắm sao? Chẳng qua chỉ là thế thân của Khương Tửu Tửu mà thôi.”

“Cô cho rằng Chu Trữ rất quan tâm đến cô sao? Còn không phải vẫn giam lỏng cô ở chỗ này sao, chẳng khác gì mấy con chó anh ấy nuôi, không, vẫn có chỗ không giống, ít nhất người ngoài còn biết Chu Trữ cưng chiều mấy con chó đó, nhưng lại không hề biết đến sự tồn tại của cô.”

Móng tay tôi cắm vào lòng bàn tay, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, không phải bởi sự sỉ nhục của Trần Nhã, mà là tôi một lần nữa cảm thấy tuyệt vọng.

Trần Nhã thấy vậy càng đắc ý, đang muốn mở miệng tiếp tục châm chọc tôi…

"Oa… mẹ…"

Chu Tiểu Bảo ở bên cạnh không cẩn thận làm đổ một trong hai ly nước mà người giúp việc rót.

Da của trẻ con non nớt, nước trà lại còn hơi nóng, đổ lên tay đứa trẻ, làn da nhanh chóng ửng đỏ lên.

Trần Nhã đau lòng không thôi, bắt lấy tay Chu Tiểu Bảo, bỏ chiếc ly trên tay thằng bé xuống, sau đó dưới sự vây quanh của một đám giúp việc, vội vàng bế đứa nhỏ vào nhà vệ sinh, còn có người vội vội vàng gọi bác sĩ gia đình đến.

Tầm mắt của tôi rơi xuống túi xách của Trần Nhã trên mặt đất, một góc chiếc túi hơi lộ ra chiếc điện thoại màu hồng, tôi lẳng lặng đưa tay ra.

Tôi nắm thật chặt điện thoại của Trần Nhã vội vàng chạy về phòng, giống như người tuyệt vọng nhìn thấy được ánh mặt trời vậy, tim đập thình thịch.

8.

Tôi đang đánh cuộc, đánh cuộc người như Trần Nhã, sẽ không có thói quen đặt mật khẩu điện thoại, quả nhiên, tôi nhấn nút nguồn một cái điện thoại liền mở khóa.

Trải qua lần trước không gọi được cho 110, tôi vô thức bấm một dãy số trong tiềm thức.

Chờ chuông điện thoại vang lên, tôi mới phản ứng được rằng không nên gọi số này.

Tôi vừa định cúp máy thì đầu bên kia đã bắt máy, giọng nói vừa dồn dập, vừa căng thẳng:

"Tửu Tửu, là em phải không! Em đang ở đâu?”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người ngoài, sống mũi tôi chua xót, nước mắt chực rơi xuống.

Lời nói của tôi không mạch lạc, gấp đến mức đối phương vội vàng ngắt lời tôi:

"Ở đâu? Khương Tửu Tửu, em ở đâu?"

“Ở… em ở biệt thự của Chu Trữ trên sườn núi Cửu Đình.”

Đối diện vang lên tiếng khởi động xe, dưới lầu truyền đến giọng nói của Trần Nhã, tôi vội vàng lau nước mắt, cúp điện thoại.

Nghĩ rằng điện thoại có lẽ vẫn còn hữu ích, tôi cài đặt chế độ im lặng rồi giấu vào trong ngăn kéo, suy nghĩ một chút cảm thấy không an toàn, lại giấu vào dưới đáy tủ quần áo.

Sau đó giống như thường lệ, đè nén nội tâm vui sướng, mặt không thay đổi đi xuống lầu.

Người giúp việc ôm đứa trẻ đi theo Trần Nhã, tôi có chút nghi ngờ.

Cô ta không quan tâm đến đứa trẻ sao?

Thằng bé bị thương rồi vẫn còn thời gian đến xem tôi?

Có lẽ đắm chìm trong niềm vui sắp được tự do trở lại, đầu óc tôi cũng bắt đầu quay cuồng, suy nghĩ miên man.

"Đến đây đi, không phải cô muốn biết tại sao những người phụ nữ khác không thể ở bên cạnh A Trữ lâu sao?”

Tôi nói tôi muốn biết lúc nào? Tôi oán thầm, nhưng bước chân vẫn tiến lên phía trước.

Tôi ngồi xuống, cảm thấy hơi khát, cầm bình trà trên bàn rót một ly uống lên.

Trần Nhã nhìn động tác của tôi, trong mắt tràn ra ác ý.

Hồi lâu không có tiếng nói, tôi không khỏi quay đầu nghi hoặc nhìn cô ta.

Sau khi nhờ người giúp việc bên cạnh bế đứa trẻ đi, cô ta khoanh tay dựa vào sofa.

Tôi nghi hoặc. Đây là tính toán không giả bộ nữa?

Dưới ánh mắt của tôi, Trần Nhã chậm rãi chất vấn:

“Loại phụ nữ như các cô, sao lại hạ tiện như vậy chứ? Rất thích cướp đàn ông của người khác sao?”

“Lần đầu tiên tôi gặp A Trữ, anh ấy là một quý công tử vui vẻ, đứng đắn, hào phóng. Hỏi xem trên đời này, ngoài tôi ra, còn ai có thể xứng với Chu Trữ chứ?”

Ánh mắt Trần Nhã sâu kín.

“Nhưng người ưu tú như vậy, lại có một người bạn gái cũ không thể quên được, đặc biệt là, người phụ nữ kia còn từng ngoại tình.”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, tôi còn chưa hoàn hồn, cái này là đang nói tôi sao? Ngoại tình?

“Chuyện này đối với Trần Nhã tôi mà nối, chắc chắn là một sự sỉ nhục! Tôi sẽ không cho phép trong lòng A Trữ cất giấu một người phụ nữ khác, cho dù có, tôi cũng sẽ từng chút từng chút đào sạch sẽ.”

Cô ta đảo mắt nhìn về phía tôi, nhẹ nhàng nói: "Cho nên, tôi khiến cho mỗi một người phụ nữ của A Trữ đều kết thúc bằng việc ngoại tình, như vậy trí nhớ của anh ấy mới có thể đủ sâu.”

Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ta, nghĩ đến ánh mắt đầy căm hận trước đây của Chu Trữ.

Toàn thân không khỏi rùng mình, đồng thời, trong cơ thể cũng dâng lên một cảm giác khác thường.

Tôi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, run giọng nói: “Nước trà, nước trà có sạch sẽ không?”

Trần Nhã nhướng mày: “Cô nói xem?”

Tôi cả giận: “Cô điên rồi, Chu Trữ là chồng của cô đấy!”

“Tôi hận nhất loại phụ nữ thích chơi lạt mềm buộc chặt với A Trữ như cô, thứ không có được lòng anh ấy sẽ không yên.”

Cơ thể càng ngày càng mềm nhũn, lòng tôi tràn đầy căm hận: “Vậy nên cô liền bỏ thuốc tôi!”

Trần Nhã không nói thêm gì nữa, chỉ vẫy tay bảo người giúp đưa tôi về phòng, sau đó cô ta đóng chặt của phòng, khóa lại.

Tôi nghe thấy cô ta phân phó người giúp việc, thông báo cho Chu Trữ sớm trở về một chút, cô ta đưa đứa trẻ về nhà trước, bảo hắn sáng sớm ngày mai về nhà một chuyến.

Tôi châm chọc nghĩ thầm, thật là chu đáo, lại còn để dành ra thời gian cho Chu Trữ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom