• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full LẠC MẤT NGƯỜI YÊU (1 Viewer)

  • Chương 1

1.

Ngủ một giấc dậy, bằng cách nào đó mà tôi xuyên đến mười năm sau.

Nhiều năm trôi qua, Chu Trữ đã thay đổi rất nhiều, đường nét trên khuôn mặt thành thục hơn, dưới vẻ ngoài nghiêm túc là một khí chất cực kỳ lạnh lùng.

Hắn chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế bành, nhưng lại khiến người ta không dám tùy ý cử động.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn tôi: “Cô là ai, sao lại phẫu thuật thẩm mỹ bộ dáng của cô ta?”

Tôi vừa tủi thân lại có chút tức giận: "Chu Trữ, em không có phẫu thuật thẩm mỹ, em chính là Khương Tửu Tửu!"

Tôi quay ngoắt đầu sang phải, hừ lạnh một tiếng.

Nhớ lại những lúc tôi và hắn cãi nhau, hắn luôn là người cúi đầu nhận sai trước.

Tôi đợi hồi lâu cũng không thấy người đối diện có động thái gì, không nhịn được quay đầu nhìn trộm phản ứng của Chu Trữ.

Chỉ thấy hắn thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng mang theo một chút châm chọc và ác ý.

Tôi bị dọa sợ, vô thức rụt vai lại.

Gia đình Chu Trữ có xuất thân không tầm thường, ba đời tính lên đều là những người đứng đầu có tiếng trong giới.

Chu gia trước nay làm việc âm ngoan cay độc, nhưng từ lúc chúng tôi yêu nhau, Chu Trữ luôn bày ra bộ dáng thanh cao ngạo mạn rồi lại mang theo chút tâm cơ, xấu xa.

Nhưng giờ phút này, ánh mắt của hắn hơi híp lại, giọng nói ngoan tuyệt, tàn khốc:

"Cô tuyệt đối không nên dùng khuôn mặt đó của cô ta."

Tôi sửng sốt, nghe hắn ra lệnh cho thuộc hạ: "Kéo cô ta xuống, lột lớp da mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ này xuống cho tôi!"

Hai người phía sau nhanh chóng đi đến bên cạnh tôi, thô lỗ đè tôi lại, muốn trói tay tôi ra sau lưng.

Tôi bực mình, dùng sức giãy giụa.

"Chu Trữ tên khốn kiếp nhà anh, da mặt bà đây là cha sinh mẹ đẻ ra, anh nói lột là lột được hả, sao không tự lột lớp da hồ ly hôi thối tha của anh đi!"

Chu Trữ đang nhấc chân rời đi đột nhiên khựng lại, sau đó nhanh chóng xoay người đi tới trước mặt tôi.

Bàn tay hắn bóp lấy cổ tôi, gân xanh nổi lên.

"Cô còn dám nói chuyện bằng giọng nói của cô ta, cứ thử lần nữa xem!"

Tôi cố sức thoát khỏi bàn tay to lớn của hắn, ho sặc sụa ngã quỵ xuống.

Rõ ràng Chu Trữ mười năm trước không phải như vậy. Hắn thương tôi yêu tôi, đặt tôi ở đầu quả tim, nâng tôi trong lòng bàn tay.

Hắn nói, cho dù hắn có phải tự đâm mình, cũng không bao giờ làm tổn thương tôi.

Tại sao mười năm sau, hắn lại biến thành một người bóp cổ tôi, đòi lột da mặt của tôi như vậy.

Tôi không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do nào, cách giải thích duy nhất, chính là là cơ ngứa mười năm (*), hắn bắt đầu chán tôi rồi.

(*) thành ngữ chỉ cảm giác nhàm chán, mất hứng thú trong một mối quan hệ sau khoảng thời gian khoảng 10 năm.

Tôi tủi thân lảm nhảm, sớm biết vậy mười năm trước tôi đã không đồng ý lời cầu hôn của hắn, sớm biết…

Hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, như thể đang nghe những lời nói vô căn cứ vậy.

Những người bên cạnh cũng đã lùi xuống ngay khi nghe tôi chửi ầm lên.

Chu Trữ lẳng lặng đứng trước mặt tôi, nghe một hồi liền cười lạnh: "Học được cũng giống đó, cô tra thông tin cũng đầy đủ đấy nhỉ!"

Tôi vừa khóc vừa trừng mắt liếc hắn, đúng là có bệnh, tôi chính là tôi, chẳng lẽ tôi còn phải chứng minh cho hắn thấy!

Tôi nghĩ như vậy, cũng nói vậy.

Nhưng Chu Trữ không tin.

Lúc này, hắn mất kiên nhẫn, nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống tôi nói: “Bởi vì cô ta ch.ết lâu rồi, mười năm trước, tôi chính mắt nhìn cô ta vào lò hỏa táng.”

Trong đầu tôi như có thứ gì đó nổ tung, ầm vang một tiếng.

Tôi cho rằng Chu Trữ thay lòng đổi dạ, nghĩ tới đủ loại khả năng, lại không ngờ tới mình đã không còn nữa.

Tôi nghe thấy mình hỏi một cách khó khăn: "Anh có tin chuyện con người có thể xuyên thời gian không?"

Thần sắc hắn lạnh lùng: "Cô Khương Tửu Tửu thật sự à, hết sức rõ ràng, tôi không bao giờ tin vào mấy chuyện thần quỷ.”

Đúng vậy, nếu không phải tôi tự mình trải qua, tôi cũng không bao giờ tin vào mấy chuyện thần quỷ như xuyên không này.

Nhưng sự thật chính là như vậy, tôi không thể không tin.

Tôi nhẹ giọng nói: "Nếu như Khương Tửu Tửu thật sự chưa ch.ết thì sao?"

Chu Trữ cười lạnh.

"Không có nếu như, cho dù có, tôi cũng sẽ không để cho cô ta sống đến ngày mai! Đáng tiếc, Khương Tửu Tửu cô ta đến hiện tại còn không dám xuất hiện trong mộng của tôi."

Trong giọng nói, mang theo sự thù hận vô tận.

Tôi đứng im tại chỗ, ngẩn người nhìn khoảng trống trên tường, rốt cuộc tôi đã làm cái gì, lại khiến cho Chu Trữ hận tôi như vậy.

Văn phòng yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân và tiếng bi bô của trẻ con.

Theo tiếng bước chân dần đến gần, còn có một giọng nữ mềm nhẹ nói:

"A Trữ, Tiểu Bảo nhớ anh, vẫn luôn làm ầm ĩ đòi đi tìm ba."

2.

Theo tiếng mở cửa, tôi quay đầu nhìn.

Người phụ nữ đứng ở cửa, trên môi nở nụ cười ôn nhu, ôm một đứa bé trai chừng ba tuổi trong tay.

Cô ta nhìn thấy tôi đứng bên cạnh Chu Trữ, đồng tử đột nhiên co rút lại, trong mắt thoáng hiện lên một tia ác ý, nhưng nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.

Nếu như không phải trời sinh tính tôi đã nhạy cảm, sợ rằng cũng không cảm nhận được tia địch ý không quá rõ ràng này.

“A Trữ, vị này là ai thế?”

Ánh mắt Chu Trữ nhẹ nhàng rơi xuống trên người đứa bé, mặc dù giọng nói vẫn không có cảm xúc gì, nhưng rõ ràng không còn lạnh lùng cứng rắn như trước.

Thanh âm nhẹ nhàng, môi mỏng khẽ động: “Không quen.”

Cơ thể tôi cứng lại, đây là ai, hắn mới cưới vợ sao? Bọn họ đã có con rồi?

Một chút ướt át lướt qua trên mặt, tôi đưa tay lên sờ, đó chính là nước mắt của tôi.

Người phụ nữ khẽ gật đầu với tôi, đưa đứa bé trong tay cho Chu Trữ,

Mặc dù Chu Trữ không tiếp lời cô ta, nhưng có thể nhìn ra được, hắn vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, sâu trong ánh mắt lãnh đạm lộ ra một tia vui thích.

Đó là cảnh tưởng tốt đẹp mà tôi từng cùng Chu Trữ tưởng tượng ra.

Tôi đứng tại chỗ, trong lúc bàng hoàng, một cơn giận dữ từ từ bùng phát trong lòng.

Không nhịn được nghĩ muốn chất vấn Chu Trữ, nhưng chút lý trì còn sót lại trong đầu kéo tôi lại.

Cuối cùng tôi không chịu đựng được nữa, lảo đảo đi ra ngoài.

Không có lệnh của Chu Trữ, những người đó cũng không dám cản tôi.

Tôi đứng dưới công ty của Chu Trữ, ngẩn người, người phụ nữ vừa rồi, nhìn rất quen.

Tôi tìm kiếm những ký tức hiện có trong đầu, những vẫn không thể nghĩ ra cô ta là ai.

Ngược lại làm cho đầu càng ngày càng đau.

Cuối cùng, tôi từ bỏ, có lẽ trước kia từng gặp ở đâu đó.

Nếu hắn đã lập gia đình và có con, tôi cũng không phải loại người nâng lên mà không đặt xuống được.

Tôi nhìn xung quanh, toàn là những tòa nhà xa lạ.

Tôi sờ cái bụng của mình, nhìn về phía mặt trời đang lặn ở đằng tây.

Phải tìm một chỗ để thu xếp ổn thỏa trước đã.

Tôi khá may mắn, thực sự tìm được một chỗ có thể thu nhận tôi.

Một lớp học nghệ thuật.

Trước kia tôi từng học đàn violin, dạy người khác học đàn là sở trường của tôi.

Cuộc sống cứ như vậy bình tĩnh trôi qua mấy ngày.

Chị chủ Cầm thường xuyên nói rằng, tôi kéo đàn nhìn vô cùng tao nhã và có khí chất, còn giúp tôi quay một vài video đăng lên Douyin.

Bất ngờ là, những video này sau vài ngày đã trở nên phổ biến, việc làm ăn của chị Cầm cũng vì vậy mà nổi tiếng theo.

Chị Cầm rất vui vẻ, tôi cũng vui vẻ thay chị ấy.

Nhưng mà tôi không ngờ đến là, rắc rối cũng theo đó mà kéo đến.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom