• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Ký Ức: Như Một Thói Quen. (2 Viewers)

Chap6

- Giờ này làm gì có sao! - e hơi bực đưa tay day má.
- Để Thu xem nào!- nở nói đưa tay nắn nắn, bóp bóp cái má e ra vẻ tội lỗi.

Lúc này 4 mắt nhìn nhau, ẻm chắc ngượng nên rụt tay lại. Dường như cái lý trí đã trở về sau những giây phút cảm xúc lẫn lộn. Hành động của Thu khiến e cảm giác như cái bàn tay của Phật tổ đẩy Tôn Ngộ Không xuống đè dưới dãy Ngũ hành sơn. Nếu như nó không làm thế thì chả biết 500 giây sau mọi việc sẽ đi đến đâu. E mở lời:

- Thu này! Nghe Nam nói nhé.

- Uh, Nam nói đi.

- Lý do không phải do ba Thu phá sản. Thu nói như vậy là coi thường Nam quá. Nhà Nam đâu có gì khá giả đâu.

- Thế tại sao …

- Cũng càng không phải vì Thu xấu hơn My. Vì Nam với My cũng chỉ là bạn.

- Thế …

- Thu nghĩ Nam chỉ thích đứa con gái xinh, nhà giàu sao? – E ngắt tiếp. “Thu nghĩ Nam là người như thế nào? Có lẽ Nam với Thu cũng mới chỉ là bạn.” – Có lẽ đây là câu nói ngu nhất từ trước đến giờ.

- Chỉ là bạn – Thu cười nghẹn nhắc lại rồi quẹt tay quay mặt đi. –Thôi mình về đi.

Thu đứng dậy, không đợi e trả lời đi một mạch xuống xe. E đang xọc đôi dép kẹp, chạy theo.

Bên dưới có 1 xe cà tàng tống 3 thằng nhìn qua biết ngay không phải cháu ngoan bác hồ rồi.

- Ế, có gái xinh. Bướm ơi đi chơi với tụi anh? – vừa nói thằng mặt lol vừa đưa tay vuốt má ghẹo.

- Bỏ ra - ẻm quát rồi gạt tay thằng mất dạy kia.

Lúc này e cũng vừa xuống đến nơi.

- A ghê nhỉ học võ cơ đấy. Mày tính làm anh hùng cứu mỹ nhân sao.

- Tránh xa con bé kia ra. Tụi mày muốn gì?– vừa nói em vừa kéo tay Thu về phía sau.

- Muốn gì á! Cho mấy anh ít đồng lẻ đi bắn thuốc. Mượn tạm con em của chú mày vui vẻ tý.

- Lũ khốn nạn!

- Ah dude! Thằng này học võ mà không học đếm tụi mày ơi. Đập bỏ mợ nó đi.

Thằng mặt lol vừa nói vừa bấm con dao cái “tách” đâm tới. Dao à, e cũng hơi chột dạ.

Tiên hạ thủ vi cường, e tung đòn đá vòng cầu văng dao từ tay nó, bồi thêm cú tống ngược sau khiến nó ăn đòn chỉ kịp co rúm người lại. E tiện chân quay qua quét luôn cú xoay vòng cầu vô đầu thằng nữa vì nó định nhào vô kiếm tý sẹo. Thằng còn lại thấy hai thằng kia nằm ôm bụng với đầu thì đứng như trời trồng không dám ho he.

- Về thôi – e kéo tay con nở ra xe nổ máy phóng về.

Nhỏ chỉ im lặng theo sau ngồi lên xe mà chả nói gì. Phải chạy một khúc ẻm mới mở lời:

- Nam có bị đau ở đâu không? Tụi nó làm Thu sợ quá!

- Đau lắm!

- Thôi chết! thế Nam bị đánh vào đâu?

- Ở má đau chết đi được – đúng là con nở tát đau dã man con ngan.

- Còn giỡn được nữa. Người ta quan tâm nên hỏi.

- Gớm bị đánh từ rằm, đến 30 mùng một mới được người ta hỏi quan tâm. Quý hóa quá. Sao không đợi 49 ngày luôn thể?

- Vặn vẹo này!! – con nở nó véo e một cái đau điếng. Đang lái xe nên đành chịu trận.

- Thế giờ về nhà con Như để Nam lấy xe hả?

- Uh, thế cũng được. – ngồi sau con nở hát một bài của M2M - the day you went away. Lúc đó album mới ra bài này cũng hay.

Đến nhà con Như, nhấn chuông mãi nó mới ra mở cửa. Mặt nham nhở, cười y như hôm đầu em vào lớp học. E phải dập ngay.

- Cười cái giề! Xe anh đâu?

- Anh cái cùi chỏ. Ở trong sân đấy vào mà lấy.

- Ơ cái con dở hơi này, hôm nay em hơi bị dễ thương đấy.

Chưa kịp trị xong con Như thì trong nhà có tiếng hơi chanh vọng ra:

- Ai đấy hả con?!

- Dạ thằng Nam bạn con mẹ ạ!

- Nam lớp phó à! Sao không mời bạn vào nhà chơi đi con?

Không để con Như mời e đánh bài chuồn luôn:

- Dạ thôi bác ạ. Bây giờ cũng trễ rồi cháu xin phép. – lóc cóc ra con cá mập.

- Vậy khi nào rảnh đến chơi nha cháu.

- Dạ cháu về ạ. – e quay qua con nở ý muốn nói nó về luôn để kè về cho an tâm.

- Nam về đi, tối nay Thu ở lại nhà Như chơi. Lâu rồi hai đứa không nói chuyện.

Thế là em lủi thủi ra về. Ngó qua con casio thời Napoleon ở truồng :“ bỏ mợ 9 giờ” đua gấp về không lại điếc tai.

Phải đến mãi sau này em mới thấm và ngấm được câu: “người đưa tay thì tôi rụt lại, người tôi níu lại thì ngoảnh mặt quay đi.”
...
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom