• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full KHANH VỐN GIAI NHÂN (1 Viewer)

  • Chương 15+16

Chương mười lăm:

Editor: salemsmall (DĐLQĐ)

____________

Kỷ Nam đang cảm thấy buồn cười, thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói dịu dàng kia gọi tên của nàng: "Kỷ Nam, nàng qua chỗ ta đi."

____________

Chuyện Đại hoàng tử đầu độc khiến Nhị Hoàng tử bị thương cứ như vậy bị áp xuống không đề cập tới.

Hai vị Thái Hậu thì đều có tâm tư bao che, nên rất bình tĩnh.

Riêng Hoàng đế, mặc dù đã được Quốc sư đại nhân khuyên không nên truy cứu nữa, nhưng ông vẫn muốn tự mình giáo huấn nhi tử của mình, nên phạt Đại hoàng tử bổng lộc và gán chức quận trưởng Thượng Kinh cho hắn.

Theo như lời của Mộ Dung Thiên Hạ thì, ông muốn dùng chức quan có tiếng là công việc phức tạp này để Đại hoàng tử bớt đi cái tính không tập trung.

Nhưng mà ngay từ đầu, Mộ Dung Lỗi đã chẳng thèm quan tâm, trong phủ của hắn nuôi nhiều môn khách như vậy, ai ai cũng tranh nhau khoe mẽ, thay hắn bày mưu tính kế. Vì vậy, hắn ném đại đa số công việc cho những người này xử lý, chuyện nào cũng làm vừa nhanh vừa tốt. Hơn nửa tháng trôi qua, chẳng những hắn không phải vất vả vì chuyện này chút nào, mà trái lại còn hoàn thành vô cùng xuất sắc, khiến dân chúng và văn võ bá quan trong triều đều tán dương hắn.

Về phần Lục hoàng tử, bởi vì sự tình còn chưa phát triển đã bị Mộ Dung Nham che dấu, nên Hoàng đế cũng không truy cứu đến cùng, mà chỉ quát tháo hắn đôi ba câu, rồi phạt hắn đóng cửa chép sách một tháng.

Nhưng mà có người xem ra, bị phạt đóng cửa không ra ngoài và chép mấy cuốn sách đến đọc hắn cũng không lưu loát kia, thì nghiêm trọng hơn rất nhiều so với việc bị phạt bổng lộc!

Cho nên hắn mang một bụng bất mãn và không phục, oán khí ngất trời. Bởi vì không được ra khỏi cửa, nên đành phải ở trong cung lăn qua lăn lại, lẽ dĩ nhiên đám nô tài hạ nhân bị hắn chỉnh đến mức gà bay chó sủa, ngay cả Từ Hiếu Thái hậu và Hoàng hậu nương nương cũng không thể may mắn tránh thoát.

Cuối cùng, Thái hậu cũng không thể nào chịu nổi sự quấy nhiễu này nữa, đành phải dùng đến linh dược vạn năng: Nhị hoàng tử Điện hạ.

"Không được! Tay của Nham Nhi cần phải được tĩnh dưỡng thật tốt. Về phần Tiểu Lục, trẫm đã xem xét chọn một vị sư phó thay cho Nham Nhi." Hoàng đế cự tuyệt yêu cầu của Từ Hiếu Thái hậu.

Thái hậu thở dài, "Trừ Nham Nhi ra, còn vị sư phó nào có thể trị được Tiểu Lục đây?"

"Trị không được thì đánh! Trẫm không tin phạt hắn mà hắn vẫn không sợ!" Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống.

"Ài, Hoàng thượng không cần nói lời ngoan độc trước mặt Ai gia. Trong lòng Ai gia biết, đây là Hoàng thượng đang trách Ai gia làm hư Tiểu Lục." Hốc mắt Từ Hiếu Thái hậu nhất thời đỏ ửng, "Cũng đúng, tất cả đều là do lỗi của Ai gia..."

"Mẫu hậu..." Thấy mẫu thân rơi lệ, Hoàng đế lập tức thấp giọng xin tha.

Mộ Dung Nham thấy đã đến thời khắc quan trọng,liền bước lên trấn an Thái hậu, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Hoàng tổ mẫu, Tiểu Lục vẫn đang ở độ tuổi bướng bỉnh, kỳ thực không cần phải để ý."

"Nham nhi..." Thái hậu lại bắt đầu nghẹn ngào.

"Vết thương của hài nhi cũng đã khôi phục được sáu bảy phần rồi, bắt đầu từ ngày mai sẽ lại tiến cung hàng ngày. Tiểu Lục bị phạt đóng cửa suy nghĩ, vừa đúng lúc này mượn cơ hội khuyên bảo hắn chăm chỉ có chí tiến thủ." Mộ Dung Nham chậm rãi nói, "Nhưng mà sợ rằng con chỉ có thể dạy hắn đọc sách viết chữ. Mặc dù cánh tay trái đã gỡ thanh trúc nẹp, nhưng cử động vẫn rất bất tiện."

"Tốt Tốt Tốt! Võ công chúng ta sẽ đi tìm người khác dạy! Chỉ cần Nham Nhi đồng ý ở bên cạnh theo dõi hắn là tốt rồi!" Thái hậu vội vàng nín khóc mỉm cười, cảm động đến rơi nước mắt vỗ tay hắn.

Mộ Dung Nham cười ôn nhu, "Không biết tôn nhi tiến cử một người có được hay không?"

"Nham nhi mau nói đi!"

"Là Kỷ tiểu tướng quân của Trấn Nam Vương gia, tuổi của 'hắn' cũng xấp xỉ với Tiểu Lục, hai người có tư giao rất tốt, từ khi quen biết nhau ở Ám Dạ cốc đến nay thì ở chung khá hòa thuận. Mặt khác tiểu tướng quân còn là môn chủ Bạch Hổ, là một thiếu niên chín chắn, võ công cũng không tầm thường, lại có tác phong quân đội nghiêm chỉnh, vô cùng thích hợp để giáo huấn tính tình Tiểu Lục."

"Người này là tốt nhất rồi!" Thái hậu vui mừng quá đỗi, "Cứ quyết định như thế đi!"

***

Ngày hôm sau Kỷ Nam phụng chỉ tiến cung, Tiểu Lục hoàng tử nghe tin đã cố ý nghênh đón từ xa ở cửa cung.

"Xú lão hổ!" A Tống thấy nàng tới, thiếu chút nữa bổ nhào vào nàng, hắn vô cùng cao hứng đó mà, "Ngươi đến đây thật ư?! Ta còn cho rằng hoàng tổ mẫu chỉ thuận miệng nói như vậy thôi!"

"Kháng chỉ sẽ bị mất đầu đó!" Kỷ Nam bất đắc dĩ nói.

Nàng thật sự không hiểu nổi, đường đường là một nam hài tử, như thế nào mà chuyện luyện võ thú vị như vậy còn phải chỉ định sư phó thì mới hài lòng? Từ khi nàng biết đi đã học trung bình tấn, trong nhà thì có phụ thân và các ca ca ân cần dạy bảo, trong quân đội Kỷ gia thì phàm là người biết võ công đều là sư phó của nàng.

Hiển nhiên là A Tống không biết nàng đang oán thầm hắn, hắn trời sinh đã có sở trường khiến người khác phải đau đầu. Dọc đường đi về điện Triêu Dương của hắn, hắn luôn miệng ầm ỹ nói về kế hoạch kết bạn vui đùa.

Kỷ Nam yên lặng lắng nghe, chờ cho hắn hơi ngừng lại, nàng mới "Ừm" một tiếng, rồi tiếp tục nói: "Lục điện hạ nghĩ muốn vui đùa như thế nào thì vui đùa thế ấy."

Tinh quang trong mắt a Tống bắn ra bốn phía.

"Chỉ cần ngươi đánh thắng được ta, toàn bộ đều nghe theo ngươi." Kỷ Nam nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.

"Ngươi thực sự cho rằng ta đánh không lại ngươi?" Thiếu niên xinh đẹp bĩu môi, "Nếu không phải sợ ngươi thua sẽ không chơi với ta nữa, thì ngay bây giờ ta cũng có thể khiến ngươi răng rơi đầy đất."

Kỷ Nam không lên tiếng, bắt đầu xắn tay áo, A Tống lập tức lui về phía sau hai bước, "Cái kia...Hôm nay ta ăn sáng vẫn chưa được no, nếu ngươi đánh ta thì chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."

Hai người đấu võ mồm trêu ghẹo nhau, không bao lâu đã đi tới bên ngoài điện Triêu Dương.

Các hoàng tử khác, trước khi đến tuổi trưởng thành thì đều sống cùng mẫu phi của mình, chỉ có cái kẻ trước mắt này vì quá mức ầm ỹ, nên Hoàng thượng vô cùng đồng tình với Hoàng hậu nương nương trời sinh đã thích yên tĩnh, mới cấp cho hắn điện Triêu Dương để hắn ở một mình.

Điện Triêu Dương có diện tích vô cùng rộng lớn, trong điện có đầy đủ mọi thứ từ đình đài lầu các đến nhà thủy tạ hồ nước, đồ trang trí ven đường cũng xa hoa vô hạn. A Tống cho người lui ra, tự mình đưa Kỷ Nam đi thăm quan xung quanh.

Đi đến phía bên tay phải chính điện nơi hắn ở, Kỷ Nam cười rộ lên, chỉ vào một mảnh rừng trúc lớn, nói: "Trong điện Triêu Dương này, nơi nơi đều có khắc tên của ngươi, chỉ riêng nơi này không có."

"Vì sao?" A Tống hưng trí bừng bừng.

"Rừng trúc này...hẳn là phải ở trong quý phủ của Nhị hoàng tử điện hạ mới đúng." Kỷ Nam nhớ tới người thanh nhã như trúc kia, không khỏi mỉm cười nói.

A Tống chỉ cười không nói, kéo cánh tay nàng, lập tức đi sâu vào trong rừng trúc kia.

Kỷ Nam cứ nghĩ rằng hắn đang cất giấu bảo bối gì ở trong đó, hai người bước nhanh vào, chỉ thấy phía sau rừng trúc hóa ra còn có một khoảng trời riêng, là một khu đất trống bằng phẳng rộng lớn, trên đất trống bày các vật dụng và bàn trà đan xen vô cùng hợp lý, có một người cao lớn rắn rỏi, đang đưa lưng về phía bọn họ, tập trung luyện chữ trước bàn trúc.

Nghe được tiếng bước chân, hắn cầm bút xoay người lại, thấy là hai người họ, liền cười dịu dàng một tiếng.

Kỷ Nam cơ hồ là lập tức ngừng thở, phản ứng đó sau này khi nàng nhớ lại cảm thấy không sao hiểu được.

A Tống đứng một bên cợt nhả gọi to: "Nhị ca! Sư phó của đệ đến!"

"Kỷ tiểu sư phụ." Hắn cũng hồ nháo theo.

Kỷ Nam nóng mặt, cúi đầu vấn an hắn.

Mộ Dung Nham cười yếu ớt xua tay, "Nơi này chỉ có thầy trò, không có quân thần. Kỷ Nam, Hoàng thượng và Thái hậu đã chọn nàng, vậy cứ dựa theo quy củ của nàng mà làm. Trong quân đội Kỷ gia, huấn luyện tân binh bắt đầu từ bước nào?"

"Là đứng trung bình tấn." Kỷ Nam trả lời xong mới bừng tỉnh đại ngộ, có chút đồng tình liếc nhìn Lục Hoàng tử đã hóa đá trong nháy mắt bên cạnh.

"Tốt" Mộ Dung Nham tỏ ý khen ngợi gật đầu một cái, rồi phân phó thị nữ bên kia: "Đi lấy cho Lục hoàng tử của các ngươi mấy nén nhang tới đây."

"Không cần a!" A Tống đau khổ kêu lên một tiếng, đang muốn giở trò vô lại không nghe theo, lại bị Mộ Dung Nham lạnh lùng nhìn một cái. Lúc này, hắn mới không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đi tới rừng trúc cạnh đó, mày chau mặt ủ hạ thắt lưng chùng chân đứng tấn.

Kỷ Nam đi qua, tận tâm tận sức uốn nắn tư thế cho hắn, cuối cùng chỉ vào một nén hương bên cạnh hắn, "Nén hương này cháy xong là có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng nếu lười biếng, thì có một phạt mười."

"Như vậy, lại mang thêm một sọt hương tới cho Lục hoàng tử đi!" Giọng nói dịu dàng bên kia đúng lúc vang lên, "Chuẩn bị khi cần đến."

Lời vừa nói ra, người nào đó vốn còn mang vẻ mặt cầu xin không cam không nguyện, như bị sét đánh, ngay sau đó lập tức ưỡn ngực thót bụng, tinh thần phấn chấn hơn hẳn, cũng không dám lười biếng chút nào nữa.

Kỷ Nam đang cảm thấy buồn cười, thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói dịu dàng kia gọi tên của nàng: "Kỷ Nam, nàng qua chỗ ta đi."

"Điện hạ." Kỷ Nam đi qua, ngập ngừng gọi, thấy trên mặt hắn cũng không có vẻ gì là không vui, nên nàng bạo gan hơn một chút, nghiêng đầu nhìn hắn viết chữ. Một trận gió thổi qua khiến giấy tờ trên bàn bị lộn xộn, tay trái của hắn không tiện, nên nàng đưa tay ra sắp xếp lại giúp hắn, rồi đè chặn giấy xuống cẩn thận.

Mộ Dung Nham liếc nhìn nàng một cái, cười nhỏ giọng hỏi: "Xưa nay trừ bỏ binh pháp bày trận thì nàng thường đọc sách gì?"

"Đọc nhiều nhất là vũ khí và ghi chép về địa lý,...truyền kỳ về nhân vật, sử sách của các triều đại và dã ký, cố sự tiểu thuyết cũng có đọc. Mẫu thân của ta thích đọc sách, nên trong thời gian không cần thao luyện ta đều ở trong thư phòng cùng bà." Nàng nhẹ giọng đáp, "Vậy còn điện hạ, thích đọc sách gì?"

Có lẽ hắn không ngờ nàng lại có đáp có hỏi, dừng bút một chút, mới tiếp tục viết xuống, rồi mở miệng thản nhiên nói: "Thích nhất là thi từ ca phú, nhưng hầu hết nam nhi Đại Dạ không thích những thứ này, cho nên bình thường chỉ có lúc ở một mình ta mới đọc. Tiểu tướng quân đại khái là cũng không thích những loại văn tự ưỡn ẹo như vậy đúng không?"

"...Khi còn nhỏ ta cũng yêu thích một bản trúc chi từ*, mẫu thân ta dạy ta từng trang từng trang một. Về sau bị phụ thân phát hiện, ông không dám nói mẫu thân làm sai, nhưng lại bắt ta mỗi ngày đứng trung bình tấn thêm một canh giờ."

(* - một loại thơ dân gian, hình thức thất ngôn tuyệt cú, lời thơ mộc mạc, giản dị, có âm điệu. Lúc đầu nói về tình yêu nam nữ, sau dùng để ca ngợi phong cảnh và con người ở từng vùng)

Nàng nói có vẻ nặng nề, nhưng hắn nghe xong lại cười rộ lên, đứng thẳng, đưa bút trong tay cho nàng: "Lại đây, viết cho ta xem."

Kỷ Nam nghiêng đầu, nghiêm túc yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, tiếp nhận bút của hắn, rồi bước tới trước bàn, nhấc cổ tay tập trung viết xuống.

Ký ức trước kia đã lâu như vậy nhưng dường như vẫn rõ nét như lúc ban đầu. Nàng yên lặng viết một cách trôi chảy, thậm chí còn có thể nhớ được khi đó, hàn mai ở bên ngoài thư phòng đang tỏa ra hương thơm.

Kỷ Nam như đang mở ra một chiếc hộp, bên trong vẫn còn nguyên vẹn hình ảnh chính mình khi còn là đứa bé mềm mại nhỏ bé.

"Nơi này." Giọng nói trầm thấp mà ôn nhu đã kéo suy nghĩ của nàng về, nàng phục hồi tinh thần, thấy Mộ Dung Nham dựa vào quá gần, cơ hồ dán sát vào người nàng, hắn cũng đã nắm tay nàng, tay cầm tay vì nàng mà sửa lại một câu cuối.

Sửa xong, hắn tự cầm lên, nhìn toàn bộ một lượt, rồi tự nở nụ cười, "Là Thủ lệ châu cổ khúc nha...Trí nhớ của nàng thật là tốt."

Trong không gian ngập tràn hương thơm của mực và trúc, Kỷ Nam không dám ngẩng đầu lên, trái tim trong lồng ngực đang đập điên cuồng, so với khi ra trận giết địch còn đập nhanh hơn rất nhiều.

Bên này rừng trúc, ánh nắng mặt trời chiếu xuống ấm áp, ánh sáng loang lổ từng chấm từng chấm giữa những thân cây trúc cao gầy, hai người cứ viết rồi lại dừng một chút, thỉnh thoảng nhỏ giọng thì thầm vài câu.

Bên kia rừng trúc lại là một mảnh trời đất tăm tối, Tiểu Lục Hoàng tử xinh đẹp mềm mại đầu đầy mồ hôi, trừng mắt nhìn, đã đứng lâu như vậy mà cây hương kia mới cháy hết một phần ba, hắn khóc không ra nước mắt.

***

Tin tức Nhị Hoàng tử Điện hạ và Trấn Nam Vương gia Tiểu Tướng quân cùng nhau dạy học Lục hoàng tử truyền ra ngoài, không tới mấy ngày, điện Triêu Dương đã có khách tới thăm.

A Tống có nền tảng tốt do thời gian dài được Mộ Dung Nham chỉ dạy, lại là một người vô cùng lanh lợi, có khả năng lĩnh hội cực kỳ nhanh, cho nên chỉ là trung bình tấn đơn giản thì còn lâu mới làm khó được hắn, mấy ngày trôi qua hắn đã có thể thoải mái mà duy trì được thời gian rất lâu. Vì vậy, Kỷ Nam bắt hắn vác thêm bao cát ở trên tay và trên lưng để gia tăng độ khó.

A Tống vất vả chịu đựng, không ngừng kêu khổ. Kỷ Nam còn đang muốn hù dọa hắn, thì khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng đỏ tươi lóe lên từ rất xa, ngay lập tức, thị nữ đứng bên cạnh Dung Nham liền cung kính bẩm báo: "Nhị điện hạ, Khấu Khấu tiểu thư tới của Thủy Thừa Tướng gia."

"Mời vào." Mộ Dung Nham liếc nhìn Kỷ Nam đứng cách đó không xa, nhàn nhạt phân phó.

Thủy Khấu Khấu vẫn hoạt bát xinh đẹp giống như bước ra từ bức họa, nàng vui vẻ tự nhiên đi vào rừng trúc, thấy A Tống mặt mày đau khổ đứng tấn, nàng tò mò dừng lại, hỏi Kỷ tiểu sư phụ bên cạnh: "Kỷ Nam, ngươi dạy hắn cái này sao?"

"Đúng...Nhị điện hạ nói cứ dựa theo phương pháp huấn luyện trong quân đội Kỷ gia, cho nên bước đầu tiên là học đứng tấn." Kỷ Nam trả lời.

"Ha ha..." Khấu Khấu buồn cười, "Ngươi có biết không? Hiện giờ trong Thượng Kinh đều đang bàn tán: Nhị hoàng tử Điện Hạ tài hoa nổi bật đệ nhất Thượng Kinh, Kỷ tiểu tướng quân có công trạng xuất sắc, là thiếu niên anh hùng. Hai người này một văn một võ liên thủ với nhau truyền dạy, thì nhất định sẽ sửa dở thành hay. Hai ngày nay, nhóm vương công đại thần trong triều đều vắt óc suy nghĩ, tranh nhau cướp đoạt muốn đưa con trai của mình tới nơi này, dựa hơi Lục hoàng tử Điện hạ, để được theo học ngươi và Nhị điện hạ đó!"

Nàng nói chuyện khéo léo thú vị, khiến Kỷ Nam không nhịn được cười rộ lên: "Ta thì không có vấn đề gì, huấn luyện trong quân cũng đều có nhiều người như vậy."

Khấu Khấu liếc nhìn bóng dáng xanh nhạt đang viết chữ trước bàn trúc kia, ghé sát vào Kỷ Nam, hạ giọng cười nói: "Ngươi thì không sao, nhưng vị kia lại vô cùng có vấn đề. Vài năm trước, ta từng liên tục cả một tháng, ngày nào cũng đăng môn bái phỏng từ sáng sớm, cầu hắn dạy ta một khúc cầm đã thất truyền từ lâu, về sau ta ngay cả ông nội cũng kéo tới đây, nhưng hắn vẫn không chịu đáp ứng. Người này nha, nhìn thì vô cùng hiền lành thân thiện, nhưng thật ra nội tâm của hắn lại ngạo mạn hơn so với bất cứ ai khác, không dễ dàng đi dạy người khác."

Kỷ Nam nghe nàng nói xong, nhớ tới bộ kiếm pháp rườm rà dưới ánh trăng ở Ám Dạ cốc, buông mắt xuống, "Ừm" một tiếng.

"Này..." A Tống đứng một bên cắn răng, run run rẩy rẩy nhắc nhở hai người: "Các ngươi...Đừng chỉ lo cho chính mình a...Cũng nói cho ta... nghe một chút... dù sao cũng khiến tinh thần được hưng phấn...Ta... sắp, không, đứng, vững, nữa, rồi!"

"Ngươi tự tìm!" Từ trước tới nay Khấu Khấu cũng không sợ hắn, nên nàng tùy ý cười trêu nói.

So sánh với nàng, thì Kỷ Nam thật sự là hòa ái hơn nhiều: "Không sao, không kiên trì được nữa thì nghỉ ngơi một chút, sau một lúc thì bắt đầu lại từ đầu." Nói xong nàng chỉ chỉ giỏ trúc dưới chân hắn, bên trong đó chứa đầy hương để tính thời gian.

A Tống thống khổ nhắm mắt lại, nghĩ thầm, nếu sớm biết như vậy, có cho hắn mượn gan trời hắn cũng không dám làm loạn như vậy, bây giờ thì rước phải hai sát tinh, bể khổ vô biên a...

***

Khấu Khấu đương nhiên là tới tìm Mộ Dung Nham, nàng cố ý nói giỡn thì thầm với Kỷ Nam, mà bên kia hắn một chút phản ứng cũng không có, nàng không còn cách nào khác, đành phải tự mình qua đó bắt chuyện với hắn.

"Oa? Vì sao hôm nay huynh không tập viết chữ theo mẫu nữa?" Nàng cười hỏi

Mộ Dung Nham mắt cũng không chớp, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.

"Kỷ tiểu tướng quân thật là đáng yêu." Nàng cầm lấy một tờ đang đặt một bên để hong khô, làm như không chút để ý khen.

Ai ngờ Mộ Dung Nham lại gật đầu đồng ý với lời của nàng: "Đúng thế."

Khấu Khấu bị á khẩu nói không nên lời, sau một lúc lâu mới âm thầm thở dài, đổi đề tài: "Nhị điện hạ đang viết cái gì vậy?"

"Trúc chi từ." Hắn dừng bút lại một chút, tự mình chỉnh sửa lại một tập dày đã viết xong đang xếp chồng lên nhau kia, tờ nào cũng là chữ tiểu Khải cực nhỏ, chữ viết rõ ràng, tinh tế ngay ngắn, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn đây hẳn là một trong số ít những việc mà hắn dụng tâm để làm trong những năm gần đây. Lật xem một lát, hắn không khỏi có vẻ mặt đắc ý, "Còn có mười hai bài nữa là xong rồi."

"Tập này để làm gì vậy?" Khấu Khấu thắc mắc.

Hắn cười, lại cầm bút, trả lời đơn giản: "Tặng một người."

"Người nào vậy?" Thiếu nữ khuynh thành cười có chút mất tự nhiên, "Khiến Nhị hoàng tử Điện hạ hao tổn tâm tư như vậy?"

"Là một người đáng giá để hao tổn tâm tư." Hắn cười càng thêm ấm áp, nhưng rõ ràng là không muốn nói tiếp nữa, nên đổi đề tài câu chuyện: "Muội đi theo Thủy Thừa tướng tiến cung sao?"

"Vâng, Hoàng thượng triệu ông nội tới để mật đàm về chiến sự ở biên giới phía Tây. Một tháng qua, người Tây Lý liên tục tấn công có quy mô, quân báo nguy cấp không ngừng. Hoàng thượng lại chuẩn bị phái một đại quân đến để trợ giúp." Khấu Khấu là điển hình cho thiếu nữ quý tộc Đại Dạ, phóng khoáng cởi mở, như một đấng nam nhi quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự, "Trên đường tới đây, muội có nói với ông nội là, nên phái Đại hoàng tử đến đó, hắn so với người Tây Lý còn dã man hơn!" Nàng kéo nhẹ ống tay áo bên trái của hắn, bất mãn oán giận nói.

Mộ Dung Nham nghe vậy nhíu mi, quay đầu khẽ quát nàng: "Tiểu hài tử chỉ hay nói hươu nói vượn!"

Khấu Khấu nghe được câu "Tiểu hài tử" của hắn, lại thấy cao hứng hơn một chút, cười thật xinh đẹp với hắn.

Ở đằng xa, Kỷ Nam không nghe được nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sườn mặt anh tuấn ôn nhu như vậy của Mộ Dung Nham, mà thiếu nữ mỹ lệ kia đang ngửa mặt nhìn hắn cười vô cùng vui vẻ. Như vậy, chắc hẳn lời nói của hắn phải vô cùng dịu dàng thân thiết.

Hắn luôn luôn đối xử với mọi người dịu dàng thân thiết - Trong thâm tâm, Kỷ Nam tự nói với chính bản thân mình như vậy.

Hết chương mười lăm.

Chương mười sáu:

Editor: salemsmall (DĐLQĐ)

____________

Tiểu cô nương luyện thạch dũng cảm đã chạy đi xa, trong gió vẫn còn thoang thoảng hương thơm của hoa sơn chi. Trước mắt Mộ Dung Nham hiện ra con đường hai bên nở đầy hoa sơn chi, đi đến cuối con đường, là có thể nhìn thấy nam nhân như trích tiên vô hỉ vô bi kia. Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo không chút biểu tình như khối băng đó, mà hắn không thể kìm nén được nở nụ cười trầm thấp: "Trần Ngộ Bạch... Không phải là ta không báo thù, mà là chưa tới thời điểm a!"

____________

Tây Lý trong miệng Khấu Khấu, nằm về phía Tây của Dạ quốc, là một dân tộc sống trên thảo nguyên, có lịch sử du mục đã lâu đời, người dân sống trong tộc đều giỏi cưỡi ngựa bắn cung, dũng mãnh phi thường.

Là nước láng giềng, nhưng đã nhiều năm nay, Tây Lý vẫn như hổ rình mồi với Đại Dạ, vài năm gần đây lại càng thêm điên cuồng ngang ngược, liên tục gây rối quấy nhiễu dân chúng ở vùng biên giới giữa hai nước. Hai năm trước, Kỷ Đông đã dẫn binh tới nơi đó, nhưng suốt hai năm, hắn không chỉ không đánh bại được, mà ngược lại còn làm mất một tòa thành trì, binh lính tổn thất, tình hình tương đối thê thảm.

Diễm Dương công chúa đã từng có ý đồ lén lút bức bách Hoàng đế điều Kỷ Đông về, nhưng không ngờ rằng việc này lại bị Kỷ Đình phát hiện, chuyện bất thành, mà ngược lại khi bà trở về còn bị giáo huấn một trận.

Trong lòng Trưởng công chúa có nộ khí không nín nhịn được, vì chuyện Tây Lý, mà không biết bao nhiêu lần náo loạn cả Kỷ phủ.

Những ngày gần đây, thế công của Tây Lý mãnh liệt, chiến sự ở biên quan căng thẳng, Kỷ Đông cũng đã không gửi thư về nhà suốt nửa tháng nay, nên Diễm Dương công chúa lo lắng vô cùng, ăn không ngon ngủ không yên, cả người gầy đi một vòng lớn. Trấn Nam Vương phi cả ngày ở bên cạnh an ủi bà.

Nhưng khi trở về phòng, Vương phi lại lặng lẽ nói chuyện với Kỷ Nam và Thiến di rằng: Bản thân bà cũng cảm thấy nóng ruột vô cùng, tựa hồ có linh cảm không tốt.

Thật không may: Dự cảm của Trấn Nam Vương phi lại vô cùng chính xác.

Ngày hôm đó, theo thường lệ Kỷ Nam đang ở điện Triêu Dương, bỗng nhiên có cung nhân dẫn theo một tên hạ nhân nhà nàng vội vàng đi tới. Đúng lúc ấy, nàng đang cùng Mộ Dung Nham luyện chữ, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn nghe thấy thanh âm bẩm báo mới ngẩng đầu lên, cổ tay không hiểu sao lại run lên, nhất thời một giọt mực lớn rơi xuống, làm bẩn luôn tờ giấy mà nàng vất vả cả ngày mới hoàn thành.

"Chuyện gì vậy?" Nàng hạ bút xuống hỏi.

"Tứ thiếu gia! Nô tài đến để truyền lời của Vương phi: Thỉnh người cấp tốc về phủ ạ!" Hạ nhân kia chần chừ trong chốc lát, lại tiếp tục nói: "Đại thiếu gia... không tìm thấy Đại thiếu gia."

"Cái gì gọi là không tìm thấy?" Kỷ Nam kinh hãi, ngay sau đó lại cố gắng tự bình tĩnh lại, rồi hỏi: "Có phải tiền tuyến đã truyền tin tức về trong quân hay không hả?"

"Vâng! Nói là Đại thiếu gia mang binh ra khỏi doanh trại, định tập kích người Tây Lý bất ngờ, nhưng cho đến nay vẫn chưa trở về... Sống chết chưa rõ."

Trong đầu Kỷ Nam nổ "Ầm" một tiếng.

Nơi đó là chiến trường, không phải sống thì tức là chết, nào có chuyện sống chết không rõ? Huống chi đã qua hơn nửa tháng, nếu như đến nay chưa về, e rằng chỉ có một kết cục...

Chết, không, thấy, xác.

Cổ họng nàng nhất thời nghẹn lại, không thốt nên lời.

"Người đâu, chuẩn bị ngựa!" Sau lưng nàng, Mộ Dung Nham đã thay nàng cất giọng phân phó.

"Kỷ Nam..." Hắn bước lên một bước, nhỏ giọng nhắc nhở nàng.

Kỷ Nam cắn răng gật gật đầu, bước nhanh ra khỏi điện cùng hắn, hai người đồng thời xoay mình lên ngựa, ra roi thúc ngựa xuất cung.

***

Kỷ phủ quả thật cũng không rối loạn như trong tưởng tượng, người gác cổng vẫn như thường lệ, thấy bọn họ đến, ân cần chạy tới dắt ngựa.

Nhưng khi tiến vào trong phủ, là có thể thấy nhóm hạ nhân vội vàng đi qua đi lại, hầu như trên mặt họ đều mang vẻ lo lắng, khác hẳn với thường ngày.

Mộ Dung Nham vẫn còn có thời gian âm thầm quan sát những điều này, nhưng Kỷ Nam lại vội vội vàng vàng đi thẳng đến Tây viện.

Nơi đó là chỗ ở của Diễm Dương công chúa.

Vừa vào sân, Kỷ Nam đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc trong phòng, trong lòng Kỷ Nam cảm thấy căng thẳng vô cùng, nàng đẩy cửa ra bước nhanh vào, Mộ Dung Nham cũng theo sát phía sau, cũng không đề phòng nàng bỗng nhiên dừng lại giữa đường, nên hắn thiếu chút nữa đã đụng vào nàng.

"Làm sao vậy?" Hắn cũng dừng lại, nắm lấy khuỷu tay nàng, nhỏ giọng hỏi

Sắc mặt Kỷ Nam vô cùng không tốt, nàng quỳ xuống, cung kính lễ độ nhẹ giọng kêu lên: "Phụ thân".

Mộ Dung Nham ngẩng đầu nhìn, người đang ngồi ngay ngắn ở giữa phòng khách kia, không phải Đại tướng quân Kỷ Đình hay sao?

Chỉ thấy thần sắc của ông vẫn trầm ổn kiên nghị như cũ, nhưng trong cặp mắt hổ kia, lại có vẻ bi thương tiêu điều nặng nề mà ngày thường không bao giờ có.

Chinh chiến trên lưng ngựa gần như cả một đời, ông so với Kỷ Nam càng hiểu rõ chiến trường tàn khốc đến mức nào. Đại nhi tử của ông... Đứa con đầu tiên của ông...

Kỷ Nam quỳ xuống, Kỷ Đình cũng chậm rãi đứng lên, khoát tay áo, trầm giọng nói: "Con vào trong giúp nương con khuyên nhủ nàng... Trong quân có việc, Kỷ Tây Kỷ Bắc tạm thời không kịp về."

"Vâng!" Kỷ Nam đáp rồi đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong.

Mộ Dung Nham không tiện đi vào nội đường, đành phải ở lại trước mặt Kỷ Đình. Hắn trấn an Đại tướng quân vài câu, rồi đứng dậy cáo từ. Trong lòng Kỷ Đình đang rối loạn, nên không giữ lại nữa.

Mộ Dung Nham đã tới Kỷ phủ rất nhiều lần, nên khi ra ngoài cũng không cần đến người hầu dẫn đường.

Dọc đường từ Tây Viện đi ra bên ngoài, hắn vẫn đi lẻ loi một mình, cũng chưa có nhiều hạ nhân của Kỷ phủ nhận ra hắn.

Đi đến cửa Thiên viện, bỗng nhiên có một bóng dáng nho nhỏ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, khi lướt qua hắn lại bị vấp một cái, loạng choạng thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Hắn vươn tay ra đỡ, người kia lại giống như tóm được một cọng rơm cứu mạng, lập tức đảo ngược lại tóm lấy cánh tay hắn, vội vàng nhỏ giọng cầu xin: "Cứu mạng! Cứu mạng với!"

Mộ Dung Nham nhanh chóng đánh giá nàng một chút, phát hiện là một tiểu cô nương chừng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng thanh thanh tú tú, chỉ là trên người lại mặc một bộ quần áo đạo sĩ vừa cổ quái vừa buồn cười, bao bọc thân thể nhỏ bé kia lại, khiến người khác không muốn nhìn ngắm chút nào.

"Có người đang đuổi theo ngươi sao?" Hắn hỏi

Kỷ Tiểu Ly mạnh mẽ gật đầu, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Bỗng nhiên có một mùi hương nhàn nhạt theo động tác gật đầu của nàng truyền tới, Mộ Dung Nham cảm thấy dường như hắn đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu đó, lòng hắn khẽ động, mỉm cười với nàng: "Như vậy, ta giúp ngươi che giấu, làm cho bọn họ không thể tìm thấy ngươi, có được hay không?"

Tiểu cô nương nghe vậy lại mạnh mẽ gật đầu một lần nữa, biểu tình kia quả thực là đã cảm động đến mức muốn rơi nước mắt.

Hắn vừa giấu nàng xong, thì lập tức có hai lão ma ma qua đây tìm, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Nửa gương mặt của hai người đều đã đen tuyền, xưa nay trên đầu luôn có cung trang tỉ mỉ cẩn thận, giờ phút này lại rối bù lộn xộn, quần áo trên người cũng đã rách tung tóe thành vài cái lỗ lớn, toàn thân chật vật không chịu nổi, biểu tình trên mặt thì hung tợn như muốn ăn thịt người.

"Này! Tên kia đứng lại! Có hay không nhìn thấy..." Một người nhìn thấy Mộ Dung Nham cúi đầu đi qua, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn lập tức nghiêm nghị quát lên, đợi hắn ngẩng đầu lên, hai người thấy rõ ràng thì đều bị dọa nhảy dựng cả người lên, song song quỳ xuống, "Lão nô tham kiến Nhị hoàng tử Điện hạ! Nhị hoàng tử Điện hạ thứ tội!"

"Mời hai vị ma ma đứng lên." Mộ Dung Nham dừng lại một chút, rồi cười ôn hòa hỏi thăm: "Đây là... Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì... Không có chuyện gì." Hai người ấp úng không thừa nhận, hiển nhiên là cũng đang cảm thấy chột dạ vì chính mình đã không làm được chuyện gì tốt.

"Ta mới từ chỗ Diễm Dương cô cô ra đây, trước mắt ở nội viện có nhiều người, nên ta cũng không tiện đi vào, không thể trực tiếp an ủi cô cô vài câu. Cho nên thỉnh hai vị trở về, thay ta truyền đạt lại." Hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa, giống như không phát hiện bộ dáng hai người đang chật vật, dịu giọng nói.

Hai vị ma ma còn chưa biết chuyện của Kỷ Đông, lúc này nghe hắn nói đến, mới vội vàng dập đầu không ngừng, sau khi đứng lên lại hốt ha hốt hoảng dìu nhau bước đi.

Thấy hai người kia đã đi khuất bóng dáng, Mộ Dung Nham mới ngẩng đầu kêu lên: "Được rồi, các nàng đã đi xa rồi."

Trên đỉnh núi giả ngay phía sau hắn, thiếu nữ nhỏ nhắn ló cái đầu ra, rồi thở dài một hơi nhẹ nhõm thoải mái, "Vậy xin ngươi hãy thả ta xuống dưới!"

Sân và cổng của Kỷ phủ cao rộng, những thứ đồ trang trí trong phủ đều mang theo hơi thở trầm ổn, lộ ra tác phong của một vị Đại tướng. Ngay cả núi giả này cũng làm giống như thật, thế núi hiểm trở, ôn chỗ cao nhất cách mặt đất e rằng phải đến bảy, tám thước. Kỷ Tiểu Ly ngay cả liếc mắt nhìn xuống dưới một cái cũng thấy đầu váng mắt hoa, đương nhiên nàng không dám tự mình nhảy xuống.

Nàng thấy Mộ Dung Nham chỉ ngửa mặt cười cười, không hề có ý tứ muốn thả nàng xuống dưới, nàng không khỏi sốt ruột, che mắt yếu yếu ớt ớt khóc lên.

"Đừng khóc, trả lời ta mấy vấn đề, ta sẽ lập tức đưa ngươi xuống đây." Mộ Dung Nham không nhanh không chậm nói.

Nàng vừa nghe xong, lập tức ngừng khóc, chỉ thút tha thút thít nói: "Vậy ngươi... hỏi mau lên đi!"

"Mùi hoa sơn chi trên người ngươi, là từ đâu mà có?" Mới vừa rồi, hắn cảm thấy được mùi thơm quen thuộc, là hương thơm của hoa sơn chi tươi mới, nhưng bây giờ đã sớm qua mùa hoa sơn chi rồi.

"Là..." Nàng đang muốn bật thốt ra, thì lại đột nhiên dừng lại, nhớ đến lời nói mà người đưa cho nàng hoa sơn chi đã nói, lại bẹt miệng khóc lên: "Không thể nói a... Hu hu hu... Nói ra sẽ bị hắn hạ độc chết!"

)

Mộ Dung Nham mỉm cười, trong lòng dĩ nhiên đã có đáp án. Hơn nữa đáp án này quả thật là khiến cho hắn sung sướng vô cùng, vì thế giọng nói của hắn càng thêm ôn hòa: "Được, vậy chúng ta đổi sang cái khác có thể nói có được không?"

"...Được!"

"Ngươi biết sinh thần* của chính mình hay không?"

(* - ngày sinh.)

"Biết!" Lần này tiểu thiếu nữ hoan hô một tiếng, rồi thẳng thắn dứt khoát nói ra.

"Tốt lắm" Mộ Dung Nham hòa ái khen ngợi, hai tay ở sau lưng nhanh chóng bấm bấm, tính toán không lộ ra chút sở hở nào, ngay sau đó, nụ cười của hắn càng thêm ấm áp.

Đỡ Kỷ Tiểu Ly xuống dưới xong, chỉ có trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, nhưng nàng đã thật sự ngừng khóc, lau nước mắt, quay lại vái hắn vài cái, "Cảm ơn ngươi đã che giấu giúp ta!"

"Hai ma ma kia, là do ngươi làm bị thương mà thành ra như vậy à?" Mộ Dung Nham cười hỏi.

"Không phải!" Kỷ Tiểu Ly ủy khuất nói: "Là do các nàng muốn ném bảo bối của ta đi lung tung, một viên bị rơi rồi nổ vào người các nàng..."

Mộ Dung Nham mỉm cười: "Đừng lo lắng, bây giờ các nàng cũng không rảnh để quan tâm tới ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm mà trở về đi."

Nàng gật đầu, đi ra ngoài hai bước lại chạy về, xòe ra một một thứ gì đó trông giống như đá cuội màu vàng nhạt, vô cùng cẩn thận đặt vào tay Mộ Dung Nham, "Đây là bảo bối mà ta đã luyện rất lâu mới được, tặng cho ngươi một cái! Nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm, cứ lấy cái này ném vào người xấu! 'Oành' một tiếng là nổ tung rồi! Nhưng mà, chắc chắn là sẽ không nổ chết người đâu, ngươi cứ yên tâm!"

"Như vậy sao..." Mộ Dung Nham nâng bảo bối nổ không chết người này lên, cố gắng lắm mới nén được cười, nghiêm túc gật gật đầu với nàng, "Thật sự đa tạ ngươi."

"Đừng khách khí!"

Tiểu cô nương luyện thạch dũng cảm đã chạy xa, trong gió vẫn còn thoang thoảng hương thơm của hoa sơn chi. Trước mắt Mộ Dung Nham hiện ra con đường hai bên nở đầy hoa sơn chi.

Đi đến cuối con đường, là có thể nhìn thấy nam nhân như trích tiên vô hỉ vô bi kia.

Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo không chút biểu tình như khối băng đó, mà hắn không thể kìm nén được nở nụ cười trầm thấp: "Trần Ngộ Bạch... Không phải là ta không báo thù, mà là chưa tới thời điểm a!"

***

Ở Tây viện của Kỷ phủ, suốt cả một ngày Diễm Dương công chúa khóc lóc nức nở không thôi, một giọt nước cũng chưa uống. Chờ đến khi buổi tối Kỷ Tây và Kỷ Bắc từ quân doanh gấp gáp trở về, thì bà đã suy yếu đến mức hai mắt cũng không có khí lực để mở ra, thật lâu sau mới nhận ra hai người bọn họ.

"Nhi tử..." Bà lôi kéo tay hai nhi tử, lại nhớ tới đại nhi tử của mình cũng có dáng điệu nụ cười và giọng nói giống với hai nhi tử trước mắt, nhất thời bà lại cảm thấy thương tâm muốn chết, hai hàng nước mắt chảy dọc theo gương mặt tái nhợt diễm lệ, thê lương bi ai đến mức khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.

"Ta muốn con của ta..." Bà lớn tiếng khóc lên, nhưng ngay sau đó lại hôn mê bất tỉnh. Kỷ Tây tay mắt lanh lẹ ôm lấy nương hắn, đám ma ma và nô bộc nhất thời hỗn loạn, kẻ mớm nước cho bà, kẻ lại đút cho bà miếng nhân sâm.

"Tiểu Tứ! Lại đây!" Kỷ Bắc thấy chính mình không xen vào được, thừa dịp loạn kéo Kỷ Nam ra gian ngoài của đình viện, "Đại ca thật sự... Cuối cùng thì họ đã nói như thế nào?"

Kỷ Nam kéo hắn tới chỗ cách xa cửa sổ một chút, rồi mới ấp úng nói: "Nghe nói người Tây Lý phái binh đi tập kích ban đêm, thiêu đốt không ít lương thảo của chúng ta. Đại ca giận dữ, lập tức dẫn quân ra khỏi doanh trại truy kích... Sau đó cũng không thấy tin tức nữa. Trong quân đã phái đi vài đội ngũ để tìm huynh ấy, nhưng mà không những không tìm được huynh ấy, mà nhiều binh lính như vậy cũng không có một ai trở về."

Kỷ Bắc cũng giống y như nàng khi lần đầu tiên nghe được tin tức, sắc mặt lập tức trắng xanh.

"Ta muốn đi tìm huynh ấy!" Hắn nghiêm mặt, hung tợn thấp giọng thề.

"Kỷ Bắc, mấy ngày trước đây, khi 'đệ' ở trong cung đã nghe được tin tức: Hoàng thượng có ý muốn phái thêm một đại quân tới Tây Lý để viện trợ." Kỷ Nam trầm giọng nói, nàng đã suy nghĩ chuyện này suốt cả một buổi chiều, "Hiện giờ Kỷ Đông không rõ tung tích, 'đệ' nghĩ có lẽ chuyện này sẽ nhanh chóng tiến hành thôi."

"Ta sẽ đi xin chỉ thị!" Hai mắt Kỷ Bắc lập tức phát sáng, "Ta muốn đi tìm đại ca! Nhất định ta sẽ đưa được hắn trở về!"

"Không, chuyện này không đơn giản như vậy."

"Là sao?" Kỷ Bắc nghi ngờ hỏi.

"Chủ soái ở tiền tuyến Tây Lý là Đại tướng quân Ngô Kiền, trong quân báo gần đây nhất mà hắn gửi, đã vạch tội đại ca, nói Kỷ Đông từ khi xuất chinh, thường xuyên hành sự mà không thương lượng với hắn. Thân là phó soái, nhưng lại tự chủ trương, nhiều lần làm trái quân lệnh, cuối cùng đã gây nên hậu quả xấu."

"Đại ca tuyệt đối không phải loại người như vậy!" Kỷ Bắc nhảy dựng lên, thất thanh phản bác, căm hận đến mức dung nhan cũng trở nên vặn vẹo, "Ngô Kiền ỷ vào việc có chỗ dựa là cha nuôi hắn, nên lúc nào cũng coi quân đội Kỷ gia của chúng ta là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chắc chắn lúc này hắn đã nhân cơ hội để trả thù, nói xấu đại ca!"

"Cho nên 'đệ' tính toán, sáng sớm ngày mai sẽ tiến cung diện kiến Hoàng thượng. Kỷ Bắc, ba người chúng ta cùng nhau đi, cho dù không mang binh đi theo cũng được, nhất định phải có một người tìm được đại ca!" Kỷ Nam nhỏ giọng nói, "Lát nữa huynh vào trong, bí mật nói với Kỷ Tây. Việc này ngàn vạn lần đừng để cho cha mẹ và Nhị Nương nghe được!"

"Ừ!" Kỷ Bắc gật đầu thật mạnh, đang muốn xoay người rời đi, lại bỗng nhiên cảm thấy có chỗ kỳ quái: "Tiểu Tứ, làm sao mà 'đệ' biết trong quân báo của Ngô Kiền viết như vậy?"

Kỷ Nam bị hắn hỏi bất ngờ như vậy, nhất thời sửng sốt, ấp úng một lúc lâu, mới nhanh trí thúc giục nói: "...Huynh mau vào trong đi thôi! Hình như Nhị nương tỉnh rồi đó."

Quả nhiên Kỷ Bắc không hỏi nhiều nữa, bước vài bước vọt vào trong.

Kỷ Nam thở dài một hơi nhẹ nhõm, rồi không khỏi nắm thật chặt bức thư giấu trong ống tay áo.

Chuyện Ngô Kiền vạch tội Kỷ Đông trong quân báo, chính là viết trong bức thư mà buổi chiều Mộ Dung Nham phái tâm phúc bí mật đưa tới cho nàng.

Trong thư, ý của hắn là, chỉ sợ vây cánh của Ngô Kiền trong triều sẽ mượn chuyện này mà nhằm vào quân đội Kỷ gia và Kỷ phủ, mong nàng đề phòng nhiều hơn. Hắn cũng khuyên nàng nên cân nhắc tình thế, đừng nên xin ý chỉ đi Tây Lý, mà nên ở lại Thượng Kinh sẽ tốt hơn.

Kỷ gia đời đời thế thế toàn tâm toàn ý thủ hộ Đại Dạ, vậy mà lại bị người ta gièm pha như vậy. Trong đêm cuối mùa thu rét buốt, Kỷ Nam ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng lạnh lẽo thê lương nơi cuối chân trời mà thở dài, chuyện trong triều đình, quả thực là nàng không hiểu một chút gì hết.

***

Trong khi Kỷ Nam ngắm trăng thở dài, thì Mộ Dung Nham cũng đang đứng bên cửa sổ của trúc lâu, khoanh tay thưởng thức ánh trăng ở phía xa xa kia.

"Đêm khuya, sương xuống nhiều, Điện hạ hãy chú ý đến thân thể của mình." Diêu Viễn bưng một tách trà nóng, nhẹ nhàng nói sau lưng hắn.

"Trận chiến với Tây Lý lần này, sẽ rất khó khăn." Mộ Dung Nham cẩn thận phân tích những chòm sao phức tạp trên bầu trời, rồi thở dài: "Quả thực là hung hiểm vô cùng!"

Diêu Viễn đang cúi đầu dùng trà, nghe vậy đặt tách trà xuống, nở nụ cười, "Điện hạ, quân Tây Lý càng hung ác nham hiểm, thì lại càng có thể hạn chế được sự tiêu hao của lương thảo và binh lực của Đại Dạ, việc này hẳn là vô cùng có lợi với Điện hạ." Nụ cười của ông tương đối có thâm ý, "Đây là chuyện tốt mà, không biết Điện hạ đang lo lắng cái gì vậy?"

"Cháu đang suy nghĩ, Ngô Kiền kia là người của Đoan Mật Thái hậu, hiện giờ hắn đang có ý đối phó với Kỷ gia, liệu có phải là Đoan Mật Thái hậu đã có điều hoài nghi với cháu và Kỷ Nam hay không?" Mộ Dung Nham khẽ nhíu mày, nói.

"Điện hạ quá lo lắng rồi, " Diêu Viễn cúi đầu thổi ly trà, "Hành động lần này của Đoan Mật Thái hậu có lẽ chỉ là muốn lật đổ Kỷ gia, do đó mới xúc tiến để Đại hoàng tử đem quân đi Tây Lý."

"Không, " Mộ Dung Nham lắc đầu, lạnh lùng khinh thường cười, "Từ khi Cố Minh Châu mất tích, Đại ca đã không khác gì phế nhân rồi, Đoan Mật Thái hậu so với ai cũng đều hiểu rõ chuyện này hơn."

"Sao Điện hạ có thể dùng tâm tư của bản thân để suy đoán tâm tư của Thái hậu nương nương được chứ?" Diêu Viễn không đồng ý, cười nói: "Tộc nhân Thiên Mật cuồng nhiệt thành tính, vì vậy tuyệt đối không thể nhận định theo lẽ thường được. Đại hoàng tử là hi vọng duy nhất của Đoan Mật Thái hậu, nếu như không tới cuối cùng, thì bà sẽ không thể nào buông tha cho hắn."

"Đều là những kẻ điên." Mộ Dung Nham vỗ về cánh tay trái vẫn chưa hoàn toàn hồi phục của mình, chán ghét thấp giọng khinh thường nói.

"Cho nên thần nghĩ rằng, Điện hạ cần phải thúc đẩy Kỷ tiểu tướng quân dẫn binh đi, mà không nên để cho Đại Hoàng tử có cơ hội để lợi dụng."

"Trong lòng cháu đã có dự tính." Mộ Dung Nham nhàn nhạt nói, giọng điệu tuy rằng chắc chắn, nhưng trong ánh mắt kia vẫn lóe lên một tia do dự.

"Thật sự là cháu có biện pháp có thể khiến cho nàng lãnh binh đi Tây Lý." Sau một lúc lâu, hắn xoay người lại nói, giống như là đã hạ quyết tâm, "Cháu phải... để cho nàng đi thôi.”

* * *
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom