• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full KHANH VỐN GIAI NHÂN (2 Viewers)

  • Chương 9+10

Chương chín:

Editor: salemsmall (DĐLQĐ)

Sr các nàng, hôm qua ta không có nhà nên không thể đăng chương mới ^o^

--- ------ ----

"Đúng, " Trần Ngộ Bạch lạnh lùng cười rộ lên, giống như tuyết liên hoa nở trên núi băng, "Mộ Dung Nham, " Giọng nói của hắn cực khẽ, như là lời tiên đoán vẳng lại từ phía chân trời, "Ta lại càng hiểu rõ một chuyện: Ngươi không làm Hoàng đế được."

--- ------ ----

Mộ Dung Tống nói câu không đầu không đuôi kia xong thì bị kêu đi, không có thời gian để giải thích. Kỷ Nam mơ hồ trở về nhà, bẩm báo với Kỷ Đình công việc khi vào cung ngày hôm nay, lúc này mới hiểu được một vài chuyện trong đó.

"Lục hoàng tử luôn luôn đồng khí liên chi* với nhị Điện hạ, nên chắc chắn lúc này lập trường cũng giống nhau, không ủng hộ việc hai nước khai chiến." Kỷ Đình trầm ngâm trong giây lát rồi nói.

(* - có cùng suy nghĩ và hành động.)

"Vâng!" Kỷ Nam vội vàng gật đầu, nghĩ một chút lại lắc đầu phủ nhận nói: "Nhị điện hạ không như vậy."

Kỷ Đình chậm rãi lắc đầu, "Tính tình và tâm tư của Nhị điện hạ vô cùng kín đáo, tuyệt đối sẽ không nói thẳng ra. Huống hồ thân phận của hắn đặc biệt, trong chuyện này hắn sẽ phải kiêng dè - mẫu phi Diêu quý phi của Nhị điện hạ có xuất thân từ Nam quốc."

Kỷ Nam kinh ngạc, rồi sau đó trong nháy mắt nàng ngộ ra, hôm nay có một vài lúc Mộ Dung Nham hơi trầm mặc khó hiểu, thái độ của Hoàng đế mập mờ không rõ, ánh mắt và lời nói bóng gió của Mộ Dung Tống, từng sự việc lướt qua trước mắt nàng... Thậm chí khi còn ở thành Linh Châu, nàng tỏ ra khó chịu vì đám quân lính Nam quốc quấy nhiễu dân chúng trên đường phố, thì Mộ Dung Nham lập tức thay đổi thái độ thân thiết, rồi lạnh lùng nói với nàng: "Thiên hạ rộng lớn như vậy, chẳng lẽ Kỷ tiểu tướng quân muốn mở rộng bản đồ Đại Dạ đến tận chân trời hay sao?"

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó hắn cảm thấy buồn rầu khó xử đến mức nào?

Hóa ra hắn có một nửa dòng máu Nam quốc, trong lòng Kỷ Nam có chút khó chịu suy nghĩ, chẳng trách!

"Phụ thân, " Sau khi im lặng một lúc lâu, Kỷ Nam mới mở miệng, thanh âm chua chát, "Những chuyện này...Con đều không hay biết. Hôm nay vào cung, ngay cả đường cũng không nhớ, Thánh Thượng hỏi cũng trả lời không được tốt, hình như con không..."

"Không, Kỷ Nam, con trả lời rất đúng, " Kỷ Đình ngắt lời nàng, nói rõ từng câu từng chữ: "Trách nhiệm của con cháu Kỷ gia là bảo vệ từng tấc lãnh thổ của vương triều Đại Dạ và ngàn vạn dân chúng. Chúng ta là quân nhân, không phải chính khách*, con không cần phí tâm tư suy đoán thánh ý."

(* - người làm chính trị.)

"Vâng ạ!" Kỷ Nam thấp giọng trả lời, "Hài nhi đã hiểu."

"Phải rồi, con và hai vị Nhị, Lục hoàng tử thật sự có tư giao* rất tốt?" Kỷ Đình tò mò hỏi.

(* - giao tình riêng.)

Kỷ Nam do dự chốc lát, gật đầu trả lời: "Lục hoàng tử đối xử với người khác rất thân thiện, Nhị điện hạ... cũng rất tốt."

"Nhị điện hạ...quả thật là nhân tài hiếm có, văn thao vũ lược không có gì là không tinh thông." Kỷ Đình không tự chủ được khẽ thở dài, "Nhưng Tiểu Tứ con phải nhớ kỹ: Con bảo vệ chính là Đại Dạ, ngôi vị Hoàng đế thuộc về ai...không quan trọng, ít nhất đối với con mà nói, là không quan trọng." Dường như nhớ đến chuyện cũ, nên giọng nói của ông có chút trầm thấp.

Kỷ Nam nghiêm túc gật đầu nói: "Hài nhi sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của phụ thân, nhất định không phụ vinh quang của tổ tiên Kỷ gia chúng ta!"

"Ta tin tưởng con. Từ nhỏ đến giờ, con chưa từng phụ sự mong đợi của ta." Kỷ Đình nở nụ cười hiếm thấy, "Xem tình hình hôm nay, nếu như phải xuất chinh, nhất định con sẽ phải đi. Chi bằng con hãy sớm chuẩn bị để sẵn sàng đi thôi."

"Hài nhi biết! Nhưng chỗ nương...Vẫn nên không nói cho người biết, miễn cho người phải lo lắng. Mấy ngày gần đây, sức khỏe của nương lại có chút không ổn rồi."

Kỷ Đình cũng gật đầu, "Tâm tư của nàng quá nặng, quá mức sầu lo vì thân thể của con - chờ đến cuối năm sau, ta sẽ lo liệu cho hôn sự của con và Tiểu Ly, đến lúc đó, có lẽ nàng sẽ an tâm một chút."

Tiểu Ly cũng họ Kỷ, là bé gái mồ côi được Trấn Nam Vương Phi nhận nuôi, cùng tuổi với Kỷ Bắc, Tiểu cô nương vốn dĩ sinh ra đã yếu ớt, từ nhỏ có chút mơ hồ, đến bây giờ thì cả ngày ồn ào đòi tu tiên. Đã sắp là cô nương gia đến tuổi cập kê rồi, lại được nuôi dưỡng trong Trấn Nam Vương phủ chạm tay là có thể bỏng* như vậy, nhưng mà đến một nửa người tới cửa cầu hôn cũng không có.

(* - quyền thế rất lớn.)

Về sau Thiến Di đưa ra một biện pháp: Không bằng "gả" Tiểu Ly cho Kỷ Nam, vừa có thể che giấu được giới tính chân thật của Kỷ Nam, cắt đứt nỗi lo về sau; thứ hai, Tiểu Ly sẽ không cần phải rời xa Vương phủ, sẽ được bảo vệ cả đời.

Kỷ Nam nghe phụ thân nói xong, lại sững sờ một chút, do dự nói: "Phụ thân, lần này con trở về, phát hiện Kỷ Tây và Kỷ Bắc hình như đều có chút...yêu mến Tiểu Ly, có lẽ hôn sự từ từ hãy đề cập đến? Con và Tiểu Ly từ nhỏ lớn lên cùng nhau, con hi vọng nàng được vui vẻ."

Kỷ Đình không trả lời, chỉ nặng nề nhìn nàng một cái, Kỷ Nam bị nhìn lại cúi đầu, ngay sau đó ấp úng nhận sai: "...Mọi chuyện nghe theo lời phụ thân."

***

Ngày hôm sau lên triều, Hoàng đế giống như tán gẫu với các đại thần, kể lại chuyện bốn người trẻ tuổi đối thoại ở điện Bảo Hòa ngày hôm qua.

Các đại thần nghe xong, đều ngầm hiểu.

Các phe phái trong triều, đơn giản là hùa theo hai vị Thái hậu hoặc là Hoàng đế. Tiêu biểu như Đại hoàng tử và Lục hoàng tử, đại diện cho hai vị Thái hậu Đoan Mật và Từ Hiếu. Nhị hoàng tử điện hạ lại là người mà Hoàng thượng vừa ý nhất.

Kỷ Nam thì nghe theo sự chỉ đạo của Kỷ Đình, trong triều, toàn bộ trung thần tướng lĩnh thiết cốt tranh tranh* đều đã bất mãn với Nam quốc kiêu ngạo hung hãn từ lâu.

(* - chỉ người có cốt khí, nhân tài xuất chúng, ý chí cứng như sắt thép, ngay thẳng kiên trung.)

Nếu bốn người này đều đã chủ trương thực hiện khai chiến, thì tất cả các đại thần cũng đạt được sự nhất trí trước nay chưa từng có - Đánh!

Không cần tốn nhiều sức để thực hiện giấc mộng vài thập niên qua, tất nhiên là Hoàng đế vô cùng đắc ý.

Nhưng ông vẫn kiêng dè như cũ, ông để ý nhất là nhi tử của mình, trên mặt cũng không có lộ ra nửa phần chờ mong với trận chiến này.

Tỷ như hôm qua khi đến chỗ Quốc sư cầu ngày lành để xuất chinh, ông phái Mộ Dung Nham đi, mà không giống như thường ngày, hễ có chiến sự quan trọng là tự mình đi tới.

Quốc sư là chức quan vô cùng đặc biệt của vương triều Đại Dạ, thậm chí hắn cũng không được tính là một chức quan thực sự, hắn không có thủ hạ, không có thượng cấp, cũng không có bổng lộc.

Nhưng tất cả người dân Đại Dạ đều phải nghe hắn, bao gồm cả Hoàng đế. Không một người dân nào có thể ra lệnh bắt hắn làm bất cứ chuyện gì, cũng bao gồm cả Hoàng đế. Nếu hắn muốn bất cứ thứ gì ở Đại Dạ, đều có thể lấy đi bất cứ lúc nào, đương nhiên, không bao gồm ngôi vị Hoàng đế.

Mà hắn lại vì Đại Dạ mà dâng hiến ra, hắn nguyện hi sinh tuổi thọ của mình để trao đổi với ông trời vận mệnh tương lai của Đại Dạ.

Vị quốc sư hiện tại này chính là cô nhi được lão quốc sư thu dưỡng, cùng tuổi với Dung Nham, bởi vì cùng có tướng mạo xuất chúng và tài năng kiến thức nên thường bị người ta đem ra so sánh với nhau. Nhưng mà, người đời đều nói quốc sư đại nhân quanh năm có vẻ mặt như hàn băng, vẫn là Nhị hoàng tử điện hạ có đôi mắt hoa đào dịu dàng kia thân thiện gần gũi hơn một chút, bởi vậy danh tiếng và sự ủng hộ dành cho Mộ Dung Nham vẫn luôn nhiều hơn hắn.

"Đừng cười với ta." Mộ Dung Nham mang theo nụ cười còn say lòng người hơn gió xuân vừa mới đẩy cửa đi vào, trong phòng đã truyền ra giọng nói lạnh lùng không có chút nhiệt độ nào của quốc sư đại nhân, "Mộ Dung nhị, bộ dáng tươi cười của ngươi thực sự khiến người khác chán ghét."

"Ngộ Bạch, " Mộ Dung Nham vẫn giống như được tắm gió xuân như trước, cất giọng nói hòa nhã dịu dàng, "Có lẽ trên đời này chỉ có mình ngươi không muốn nhìn thấy ta nở nụ cười."

"Đó là bởi vì chỉ có mình ta mới hiểu rõ con người thật của ngươi." Lời nói còn chưa dứt, Trần Ngộ Bạch đã từ đằng sau tầng tầng lớp lớp màn che bằng lụa màu đen đi ra.

Nhìn qua thì hắn trẻ tuổi hơn so với Mộ Dung Nham một chút, hắn mặc y phục màu đen, tóc đen, con ngươi cũng màu đen. Cả người giống như đang tựa lưng vào một ngọn núi băng khổng lồ, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng áp bách và lạnh lẽo.

"Cầm lấy." Còn cách một đoạn khá xa thì hắn dừng lại, búng tay một cái, một tấm giấy lụa có bìa màu đen và đường vân màu vàng, chuyên dùng trong Hoàng thất Dạ quốc, mang theo một luồng khí lạnh, như một lưỡi dao phi tới Mộ Dung Nham.

Mộ Dung Nham nhẹ nhàng đưa tay lên đỡ lấy, mở ra nhìn, thấy bên trên có hàng chữ như rồng bay phượng múa viết một chuỗi ngày tháng, phần đề tên ghi Trần Ngộ Bạch đúng theo phong cách phách lối kiêu ngạo của Huyền Vũ môn chủ.

"Ngày lành xuất chinh? Chà, khả năng tiên đoán của ngươi càng ngày càng tiến bộ hoàn mỹ rồi." Nụ cười của Mộ Dung Nham trông càng có vẻ phóng túng hơn.

Khuôn mặt tuấn tú vạn năm không có biểu tình của quốc sư rốt cuộc cũng giật giật một chút, rồi sau đó hắn dùng ánh mắt ghét bỏ như nhìn thấy con chuột con gián liếc mắt nhìn Nhị hoàng tử tôn quý một cái, khoanh tay lạnh nhạt nói: "Sư phụ cũng đã chết rồi, nếu như ngươi có vấn đề gì khó hiểu, có thể theo xuống dưới đất mà hỏi ông. Ta cũng không muốn phải chết sớm giống như ông, nên sẽ không vì ngươi mà tiết lộ thiên cơ."

***

Mục đích đến đây còn chưa kịp nói ra, đã bị người ta dùng một lời từ chối, tươi cười của Mộ Dung Nham rốt cuộc cũng thu lại một chút, "Như vậy, thì làm theo phương thức của ngươi đi - ngươi giải đáp cho ta một vấn đề, ta sẽ làm một chuyện cho ngươi. Là như vậy đúng không?"

Quốc sư có thể biết trước chuyện tương lai, nên tất nhiên có không ít quan lại quyền quý cầu tới cửa, quy củ của Trần Ngộ Bạch là: Hắn giải đáp một vấn đề cho ngươi, thì lúc sinh thời ngươi phải nghe theo sự phân phó của hắn một lần.

Quốc sư trẻ tuổi cuối cùng cũng đáp lại bằng một nụ cười nhạt nhẽo như có như không, "Đối với người khác thì là như vậy, nhưng đối với ngươi thì không - ta không muốn có bất cứ sự liên quan nào với ngươi."

Mộ Dung Nham gật gật đầu, "Ngươi sợ ta."

Vẻ mặt quốc sư không chút thay đổi, "Tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được."

"Mỗi người đều có thiên mệnh, sư phụ cũng không phải bởi vì ta mà chết - Cho đến ngày hôm nay, hẳn là ngươi phải hiểu rõ chuyện đó hơn ta mới phải."

"Đúng, ta hiểu rõ." Trần Ngộ Bạch lạnh lùng cười rộ lên, giống như tuyết liên hoa nở trên núi băng, "Mộ Dung Nham, " Giọng nói của hắn cực khẽ, như là lời tiên đoán vẳng lại từ phía chân trời, "Ta lại càng hiểu rõ một chuyện: Ngươi không làm Hoàng đế được."

Sắc mặt Mộ Dung Nham lập tức thay đổi.

Nếu như có người thấy được cảnh tượng này, nhất định sẽ cảm thấy đã gặp phải chuyện hiếm lạ: Trên bậc thang, quốc sư đại nhân luôn luôn lạnh lùng như huyền băng ngàn năm lại hơi nở nụ cười. Mà trong đình viện, Nhị hoàng tử điện hạ nổi danh về ôn nhu và phong lưu ở Thượng Kinh, lúc này mặt mũi lại như ảo ảnh trong sương mù không có chút biểu tình, sát khí nổi lên dày đặc, vừa lạnh lẽo vừa tàn bạo!

"Năm đó sư phụ dùng hai mươi năm dương thọ, để giúp ngươi tìm ra hai vì tinh tú cản trở sao Đế vương của ngươi, nhưng mà khi đó, hai người kia còn nhỏ, nên ánh sáng cũng không được rõ ràng. Sư phụ chỉ nói hai người kia có ảnh hưởng rất lớn đối với chuyện ngươi có thể kế vị hay không, cũng không thể tính ra được là tốt hay xấu." Bộ dáng tươi cười của Trần Ngộ Bạch càng tăng thêm, dù sao có thể chứng kiến người trước mắt đột nhiên biến đổi sắc mặt, cũng là một trong những thách thức khó khăn của cuộc đời hắn, "Hiện giờ hai vì tinh tú kia đã tỏa sáng rạng rỡ, sự đã thành kết cục đã định - Mộ Dung Nham, ngươi không thể làm Hoàng đế được rồi."

Sát khí! Sát khí ngập tràn toàn bộ đình viện, dày đặc mà ác liệt.

Tóc đen và hắc y trên người Trần Ngộ Bạch vô hình trung đã khiến cho không khí đáng sợ nơi đây không gió mà bay. Hắn lơ đễnh, ngón tay trắng xanh thon dài cử động giống như đang phủi bụi trên y phục, làm cho khối sát khí đang đập vào mặt kia hóa thành vô tung vô ảnh.

Mộ Dung Nham buông tay áo xuống, không nói một lời, sắc mặt không chút thay đổi, cũng có vẻ nguy hiểm tột cùng, dường như chỉ cần chạm vào là bùng nổ.

Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

Sát khí ngập trời theo nụ cười này của hắn mà nhất thời tan biến thành mây khói, hoa cỏ cây cối trong viện vẫn nhẹ nhàng đung đưa, vẫn tươi đẹp rực rỡ trong những ngày cuối xuân, không bị thiệt hại một chút gì.

Nhưng mà, trên mái hiên phía sau hai người, đôi chim nhỏ mới vừa rồi còn vui vẻ mổ thức ăn, giờ phút này đã lẳng lặng nằm nơi đó, không còn chút sinh khí.

"Thôi. Nếu ngươi đã không muốn thì thôi vậy. Ta không bức ngươi." Mộ Dung Nham lại khôi phục thành Nhị điện hạ trầm tĩnh điềm đạm, hắn nở nụ cười dịu dàng mà hòa nhã, "Nhưng mà, dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn, ngươi không giúp ta, thì ta vẫn muốn quan tâm tới sư đệ ngươi - toán nhân bất toán kỷ*, Ngộ Bạch, chính ngươi cũng phải cẩn thận mọi chuyện."

(* - tính toán cho người khác nhưg không tính toán được cho mình.)

Sắc mặt Trần Ngộ Bạch đang nghiêm nghị đầy sát khí bỗng nhiên khẽ biến đổi.

Tinh tú thôi diễn và kỳ môn bát quái* được kế thừa từ sư phụ, đúng như lời Mộ Dung Nham nói, toán nhân bất toán kỷ. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Nói cách khác, Trần Ngộ Bạch có thể tính toán tương lai cả một đời cho một người chưa từng gặp mặt, nhưng lại không thể nào biết được bất cứ điều gì trong tương lai của chính mình.

(* - tính toán chòm sao và bát quái.)

Thế nhân đều nói quốc sư đại nhân là trích tiên giáng thế *, nhưng suy cho cùng hắn cũng không phải là thần tiên, hắn có thất tình lục dục, và khát vọng được biết mọi chuyện.

(* - thần tiên chuyển thế, tiên hạ phàm.)

Trên mặt Trần Ngộ Bạch ngập tràn vẻ âm tình bất định.

Mộ Dung Nham lại cười vô cùng thoải mái, rũ nhẹ ống tay áo, không chút do dự đi ra ngoài.

"Ngày xuất chinh, nhớ chú ý đến Đại hoàng tử." Sau lưng vang lên giọng nói rét lạnh, hắn bỗng dừng bước chân, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, chỉ nghe thấy giọng nói của Trần Ngộ Bạch càng thêm khẽ khàng: "Chuyện ngươi muốn biết, đến lúc đó tự nhiên sẽ có đáp án."

"Tốt." Mộ Dung Nham âm thầm thở dài nhẹ nhõm, khi quay lại, trên mặt hắn đã lại hiện ra nụ cười ôn nhu điên đảo muôn vàn thiếu nữ Thượng Kinh, "Ta đây không cần phải nói đa tạ rồi."

Quốc sư trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, xoay người vào trong, không thèm liếc hắn thêm một cái nào nữa.

***

Trong vòng mười dặm bên ngoài phủ Quốc sư không có một bóng người, cảnh sắc lại vô cùng tươi đẹp. Hoa đào hai bên đường đều đã tàn, nhưng lúc này hoa sơn chi * lại vừa mới nở, dọc đường là những cây hoa trắng như băng tuyết kéo dài liên miên không ngừng.

(* - hoa dành dành)

Mộ Dung Nham ngồi trên lưng ngựa đi qua, chỉ cảm thấy lồng ngực ngập tràn hương thơm của loài hoa diễm tục* kia.

(* - đẹp nhưng tầm thường.)

Cái người giống như trích tiên kia, cư nhiên lại yêu thích loài hoa tầm thường này. Hắn dùng roi ngựa cuốn lấy một cành, rồi cười lạnh lùng.

Vì cái gì mà cuối cùng Trần Ngộ Bạch lại tiết lộ ra rồi? Bởi vì trên đời này luận về tinh tú thôi diễn, ngoại trừ chính hắn, thì Mộ Dung Nham là người giỏi nhất. Lão quốc sư chỉ có hai đồ đệ chính là hai người bọn hắn, quốc sư vị truyền cho Trần Ngộ Bạch, nhưng kỳ thật lão quốc sư vẫn thiên vị đệ tử là Mộ Dung Nham hơn.

Năm đó, Mộ Dung Nham và Diêu Viễn mưu đồ đại sự, lão quốc sư đã sớm đoán ra, nhưng cũng không tố giác hắn, ngược lại tự nguyện dùng hai mươi năm dương thọ để thôi diễn tinh tú, tính toán được một việc vô cùng quan trọng đối với hắn.

Khi đó hai vì tinh tú quan trọng này quay xung quanh sao Đế vương của Mộ Dung Nham vẫn còn tối tăm u ám. Dựa theo lời tiên đoán của lão quốc sư, đợi một thời gian nữa, sự thành hay bại, là dựa vào hai người này.

Trong đó, có một người đích xác là Mộ Dung Tống - đích tử do chính cung Hoàng hậu sinh ra, là người có huyết thống thuần khiết cao quý nhất của vương triều Đại Dạ, cũng là người vừa sinh ra đã có điều kiện thuận lợi nhất để kế thừa ngôi báu.

Nhiều năm qua, Mộ Dung Nham không lúc nào không đưa hắn đi cùng mình, dạy hắn, bảo vệ che chở hắn vô cùng cẩn thận. Mộ Dung Thiên Hạ có nhiều con cái như vậy, cũng có vài người huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, nhưng không có người nào có thể so sánh được với tình nghĩa giữa huynh đệ bọn họ.

Mộ Dung Nham dạy bảo Lục đệ này cũng thật tốt: khờ khạo hoạt bát, thẳng thắn thích làm bậy, tâm địa thuần lương, mọi sự vô ưu*.

(* - không buồn phiền lo âu vì bất cứ chuyện gì.)

Trong hoàng cung Đại Dạ cũng không có bất kỳ vị hoàng tử nào có thể thoải mái thư thái bằng Mộ Dung Tống.

Đến bây giờ, chỉ cần Mộ Dung Nham cần, thậm chí A Tống sẽ cam tâm tình nguyện chết vì Nhị ca, càng không nói tới sẽ nhường ngôi vị Hoàng đế mà ngay từ đầu hắn đã không cần.

Huống chi, A Tống được dạy bảo "tốt" như vậy, căn bản là không có thực lực để tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với Mộ Dung Nham.

Trước kia lão quốc sư vẫn chưa tính ra được hai vì tinh tú kia là "trở ngại" hay "hỗ trợ" của hắn, nhưng từ A Tống là có thể đoán ra, người còn lại có lẽ cũng có ích đối với hắn. Kỷ Nam là tướng tinh, nếu người còn lại thật sự là "hắn", có lẽ sẽ trở thành cánh tay trái bờ vai phải của hắn, vì hắn mà gây dựng một nửa giang sơn?

Trên roi ngựa dính nhựa hoa sơn chi, trong lúc vung vẩy có mùi hoa lượn lờ, hương thơm đã nhạt đi một chút, cũng không còn khó ngửi như trước nữa. Khóe môi Mộ Dung Nham thoáng hiện lên nụ cười, dường thiên hạ kia cũng chỉ như con tuấn mã, mặc hắn rong ruổi...

Hết chương chín.

Chương mười:

Editor: salemsmall (DĐLQĐ)

--- ------ ----

Bên dưới tiểu y vẫn còn một lớp nữa, không phải y phục, mà là tầng tầng lớp lớp vải trắng rộng rãi quấn quanh, có nơi quấn ít nơi quấn nhiều, như là một làn da thứ hai dính sát vào người Kỷ Nam, bao bọc thân thể "hắn", không lộ ra một chút xíu đường cong lồi lõm nào.

--- ------ ----

Ngày xuất chinh hôm đó vô cùng kỳ quái, rõ ràng giờ lành là giờ Thân, nhưng lại thông báo giờ Dần phải tập hợp.

Thời gian đến lúc bình minh vẫn còn sớm, nhưng bốn phía quảng trường đã cắm đầy những cây đuốc bằng gỗ thông to lớn, đang lép bép cháy sáng trong tiếng khấn cầu trong trẻo mà lạnh lùng của quốc sư trên đài cao.

Hoàng đế ngồi ở ghế chủ vị, chúng đại thần đứng bên tay trái, còn các vị hoàng tử ngồi theo thứ tự bên tay phải. Mộ Dung Lỗi hiển nhiên ngồi ở chiếc ghế đầu tiên, gần như là ngay sau lưng Trần Ngộ Bạch.

Kỷ Nam mặc một bộ khôi giáp màu trắng bạc do Trần Nam Vương đặc biệt gấp rút làm ra, đứng ở trong đội ngũ tướng lĩnh, thanh tú mà rắn rỏi như một cây nhỏ trong sáng sớm mùa xuân.

Đại tướng quân quả nhiên không đoán sai chút nào, sau khi ngày xuất chinh được định ra, chiếu thư bổ nhiệm lập tức xuống đến nơi, Kỷ Nam được phong làm phó tướng trong lần xuất chinh này - sau đại ca Kỷ Đông, đời này của Kỷ gia lại có thêm một vị tướng quân.

Lời cầu khấn của quốc sư tuy dài dòng nhưng vô cùng tốt đẹp, giọng nói cũng nhẹ nhàng êm ái giống như tiên nhạc trên trời. Kỷ Nam lắng nghe, không khỏi thất thần, tầm mắt dừng lại trên người Đại hoàng tử: Dường như không thể chịu nổi khí lạnh của sáng sớm, nên mặc dù tiết trời đã vào đầu hạ, thế nhưng toàn thân hắn vẫn bọc một chiếc áo lông cáo màu tím, uể oải mệt mỏi dựa trên ghế, tuy rằng trông vô cùng tao nhã, nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt.

Thời gian đã qua rất lâu, nhưng quốc sư vẫn chưa có chút dấu hiệu muốn kết thúc, đôi lông mày của Đại hoàng tử càng nhíu lại thật chặt, môi mím lại, vẻ mặt hơi hơi không kiên nhẫn.

Thượng Kinh vẫn âm thầm lưu truyền chút chuyện linh tinh về vị Đại hoàng tử này: Nghe nói hắn thân mắc một loại kỳ bệnh, mỗi đêm đều phải dùng một loại đan dược được đặc chế mới có thể đi vào giấc ngủ, mà loại đan dược kia phải lấy máu người làm thuốc dẫn, cực kỳ hiệu quả nhưng cũng vô cùng tổn hại sức khỏe. Sau khi ăn vào, ý thức của Đại hoàng tử thường xuyên mơ hồ, lúc thì phát rồ, lúc thì ngủ mê mệt không dậy nổi. Bởi vậy mỗi khi đêm xuống, người trong phủ Đại hoàng tử luôn cảm thấy run sợ.

Sau khi Kỷ Nam trở về đã nghe được không ít lời đồn như thế, nhưng cảnh tượng Mộ Dung Lỗi một tay thuần con ngựa hung hãn năm năm trước, đã ăn sâu bén rễ trong đầu nàng, ấn tượng vô cùng sâu sắc. Chính vì thế nên những lời đó nàng chỉ nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này thấy bộ dáng đứng ngồi không nên hồn của hắn, nàng lại không khỏi cũng tin vài phần.

Cùng lúc đó, cũng có một người liên tục thất thần trong tiếng cầu khấn dài dòng tốt đẹp của quốc sư, cũng chú ý tới nhất cử nhất động của Đại hoàng tử như vậy - Mộ Dung Nham tao nhã ngồi ở vị trí thứ hai, nhìn có vẻ hết sức chăm chú, nhưng kỳ thực hắn đang vận nội lực, để nắm giữ chặt chẽ toàn bộ động tĩnh.

Lúc này, quốc sư đã bắt đầu nghi thức tế trời, hắn quét mắt xuống, lập tức có thủ hạ đi xuống thỉnh Kỷ Nam tiến lên.

Trước khi quân đội Đại Dạ xuất chinh, cần có quốc sư cầu phúc tế trời, trong đó có một bước cần dùng đến vài giọt máu của một vị chủ tướng phù hợp. Lần xuất chinh này, chủ soái là Hàn Đại tướng quân Hàn Quân, hắn là tướng lĩnh do một tay Kỷ Đình bồi dưỡng nên, chịu sự quản lý của quân đội Kỷ gia. Bởi vậy, mặc dù quân hàm của Kỷ Nam không cao bằng hắn, nhưng thân phận lại tôn quý hơn hắn, nên liền dùng máu nàng để tế trời.

Kỷ Nam bước đến trước mặt quốc sư, vén cổ tay áo, gật gật đầu với hắn, ý nói có thể bắt đầu. Trần Ngộ Bạch ngạo mạn liếc nhìn về phía Mộ Dung Lỗi và Mộ Dung nham cực nhanh, sau đó khóe miệng hắn khẽ giương lên, chỉ thấy ống tay áo màu đen tuyền của hắn đung đưa theo gió, chứ không thấy trong tay hắn có bất cứ đồ sắc bén nào, nhưng Kỷ Nam lại cảm thấy trên ngón tay chợt lạnh, rồi bị cắt vào một vết không dài không ngắn. Quốc sư cầm lấy chiếc bát trên bàn tế, hứng lấy vài giọt máu, sau đó thản nhiên phó người bên cạnh: "Đưa Kỷ tiểu tướng quân xuống băng bó!"

Không cần - Kỷ Nam đang muốn nói, vết thương nhỏ như vậy, đến khi xuất chinh cũng đã lành lại rồi.

Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, thị vệ kia nghe xong mệnh lệnh của quốc sư, đã cung kính lễ dộ dẫn đường phía trước, nàng cũng không muốn phụ ý tốt của người khác, dù sao lúc này cũng vẫn còn sớm, nên đành đi theo hắn.

Miệng vết thương của Kỷ Nam vừa mới gặp gió, Mộ Dung Nham đã phát hiện ra Đại hoàng tử bên cạnh có chút bất thường. Nội lực mà hắn tản ra để theo dõi động tĩnh lúc trước, bỗng chốc bị đánh trở về, lực đạo này mạnh mẽ tới mức khiến tim phổi của hắn bị đảo lộn một trận. Mộ Dung Nham giật mình ngước mắt lên nhìn, thấy Đại hoàng tử không uể oải chán nản như vừa rồi, mà hai mắt hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của Kỷ Nam, và phát ra ánh sáng âm u trong đêm tối!

Đó là dấu hiệu cảm xúc của người tộc Thiên Mật đang dao động vô cùng kịch liệt!

"Ngày xuất chinh, nhớ chú ý đến Đại hoàng tử. Chuyện ngươi muốn biết, đến lúc đó tự nhiên sẽ có đáp án."

Lời nói của Trần Ngộ Bạch và cái liếc mắt cực nhanh của hắn lúc vừa rồi lần lượt hiện lên trong đầu Mộ Dung Nham, trong nháy mắt, toàn thân hắn đều đạt tới tình trạng báo động cao nhất.

Mắt thấy Kỷ Nam bị người kia dẫn đến phía sau quảng trường, Mộ Dung Lỗi dường như thở ra một hơi nhẹ nhõm, u quang trong mắt dần dần bớt đi, trên gương mặt hắn lại hiện lên ý cười lãnh khốc đến tột cùng, hắn hạ mí mắt yên lặng trong khoảnh khắc, sau đó không chút do dự đứng dậy đi theo.

Tim Mộ Dung Nham đập mạnh, hắn cố ý làm ra vẻ mặt tự nhiên như không có chuyện gì, sau đó đứng lên hướng Hoàng đế nhẹ giọng cáo lỗi, rồi chậm rãi theo sau.

***

Bên kia Kỷ Nam đang đi, trước mặt bỗng lóe lên một bóng dáng màu tím, thị vệ dẫn đường phía trước còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, đã mềm oặt rồi ngã xuống. Nàng nhanh chóng lùi lại một bước theo bản năng, khó khăn tránh được một chưởng của người trước mắt.

"Đại điện hạ!" Nàng trầm giọng kêu lên, trong chớp mắt xuất ra Phương Thiên kích, lại tránh được một chưởng ác liệt nữa.

Nghe thấy nàng gọi, Mộ Dung Lỗi thu tay, đứng cách nàng một trượng, trong chốc lát, mới cất giọng nói thô sáp hỏi: "Ngươi là người của tộc Thiên Mật phải không?"

"Ta không phải" Kỷ Nam thu kích lại, lắc đầu phủ nhận.

U quang trong mắt Mộ Dung Lỗi tỏa ra mãnh liệt, giữa lúc chưa có ánh sáng mặt trời càng thêm đáng sợ, giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhưng vô cùng nguy hiểm: "Nói, dối!"

Lời còn chưa dứt, thân mình hắn như một luồng gió lốc cực mạnh trên vách núi đá, điên cuồng đánh úp về phía Kỷ Nam. Kỷ Nam cắn răng một cái, múa kích nghênh đón, hai người cứng đối cứng từng chiêu một.

Mộ Dung Lỗi cuồng loạn gia tăng nội lực, quả thực như thần như ma, hung hăng cản lại Phương Thiên kích từ tay Kỷ Nam đánh tới. Kỷ Nam vừa nhìn đã cảm thấy không ổn, nhanh nhẹn xoay người đạp lên tường, vươn thân ra định chạy trốn. Mộ Dung Nham lạnh lùng cười một tiếng, kích trong tay tiện đường vạch ra một đường, không cần tốn sức đã tạo ra một vết thương ngay trên eo nàng.

Máu tươi lập tức thấm ra ngoài. Kỷ Nam nhịn đau cúi người rơi xuống đất, lại bị hắn bay lên rồi tung ra một chưởng mạnh tới mức ngất đi.

Chung quanh lập tức an tĩnh lại, mùi máu kia nhất thời tỏa ra mãnh liệt, trong không khí cũng chỉ có mùi này ngập tràn. Mộ Dung Nham nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu - chính xác là mùi hoa Thiên Mật không có sai, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt, căn bản không giống...nàng. Hắn nhắm mắt lại, nhớ tới mùi máu kia có hương thơm ngào ngạt nồng đậm hơn, vẻ mặt nhất thời thống khổ vô cùng.

Khi Mộ Dung Nham đuổi tới nơi, đã trông thấy một màn khiến hắn kinh hãi không thôi: Đại hoàng tử từ từ nhắm hai mắt đứng lẳng lặng nơi đó, thần sắc điên cuồng. Trên mặt đất có hai người đang nằm, trong đó có một người mặc bộ khôi giáp màu trắng bạc, lộ ra khuôn mặt non nớt đang dán trên nền đá xanh, đúng là Kỷ Nam!

"Đại ca!" Hắn hoảng sợ kêu nhỏ một tiếng.

Mộ Dung Lỗi khẽ động, mở mắt ra thấy là hắn, lập tức thu lại biểu tình, rồi làm như không có chuyện gì tự nhiên rời khỏi nơi đó.

Mộ Dung Nham vội vàng đi qua ôm lấy Kỷ Nam, thấy hơi thở ấm áp, mạch tượng vẫn đập, cũng không thấy có vết thương nặng. Hắn điểm mấy huyệt đạo chung quanh vết thương của nàng để cầm máu, lúc này từ đằng sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Đệ vừa thấy đại ca đi ra, huynh ấy lại làm sao vậy, sắc mặt tệ như vậy - xú lão hổ?!" Mộ Dung Tống trợn mắt há hốc mồm nhìn Kỷ Nam mềm yếu ngã trong lòng Nhị ca, mới vừa rồi thần thái còn sáng láng xinh đẹp như vậy mà giờ máu tươi đã loang lổ ngân giáp rồi.

"Nói nhỏ thôi!" Mộ Dung Nham thấp giọng quát hắn.

"Là đại ca làm?! Huynh ấy điên rồi sao? Thực sự là điên rồi có phải hay không?!" Mộ Dung Tống mở to hai mắt, nhảy dựng lên ba trượng, "Đệ đi gọi ngự y tới!"

"Không thể đi! A Tống!" Mộ Dung Nham vội vàng gọi hắn lại, "Chỉ còn vài canh giờ nữa đại quân sẽ phải xuất chinh rồi, nếu tin tức Kỷ Nam bị thương lan truyền ra bên ngoài..."

Hắn chưa nói xong, Mộ Dung Tống đã hiểu được ngay.

Quân đội Kỷ gia là linh hồn của đại quân, Kỷ Nam cũng chính là niềm hi vọng chung của quân đội Kỷ gia, ví như nếu bị người khác biết được hắn bị thương ngay lúc này, lòng quân nhất định sẽ đại loạn.

Hơn nữa, người sẽ gặp nguy hiểm chính là Dung Nham - người mang một nửa huyết thống Nam quốc, hắn lại có mặt ở hiện trường, một khi tin tức ở đây bị truyền ra, không chỉ là đả kích trí mệnh đối với hắn, mà đến lúc đó trong quân, trên triều, trong cung nhất định bốn phía sẽ nổi loạn, trận này còn chưa đánh, Dạ quốc đã tự loạn rồi.

"Đi gọi Diêu quốc cữu tới, động tĩnh nhẹ nhàng một chút, " Mộ Dung Nham cau mày phân phó, "Đệ không cần tới đây nữa, thay ta theo dõi đại ca!"

"Biết rồi!" A Tống bật dậy rồi xông ra ngoài.

Mộ Dung Nham di chuyển thị vệ đang bị hôn mê, giấu hắn vào trong góc thật kỹ, rồi mới xoay người lại an bài cho Kỷ Nam. Hắn nhìn quanh bốn phía một chút, thấy cách đó không xa có một dãy lều trại trống không, hắn lập tức chọn cái không dễ phát hiện, ôm Kỷ Nam vào trong, rồi cởi khôi giáp trên người "hắn" xuống, xử lý vết thương sau lưng kia.

May mà có ngân giáp cản lại, nên miệng vết thương cũng không sâu, có lẽ Đại hoàng tử cũng không thật sự muốn lấy mạng "hắn". Mộ Dung Nham vừa nghĩ thầm trong đầu, vừa bắt tay vào cởi xiêm y sau lưng của Kỷ Nam ra.

Bên dưới tiểu y vẫn còn một lớp nữa, không phải y phục, mà là tầng tầng lớp lớp vải trắng rộng rãi quấn quanh, có nơi quấn ít nơi quấn nhiều, như là một làn da thứ hai dính sát vào người Kỷ Nam, bao bọc thân thể "hắn", không lộ ra một chút xíu đường cong lồi lõm nào.

Đây là trang phục phòng ngự mới của quân lính sao? Mộ Dung Nham cảm thấy có chút kỳ lạ, kiên nhẫn cởi xuống từng vòng cho hắn, sau đó hung hăng hít vào một hơi!

"Điện hạ?"

"Đừng vào!" Mộ Dung Nham khẽ quát lên, lại run run rẩy rẩy bắt tay vào quấn lại đám vải trắng kia y như cũ, sau đó cởi ngoại bào trên người mình ra, đắp lên người đang hôn mê bất tỉnh, lúc này mới nói: "Cậu! Mời tiến vào nhanh!"

Hiển nhiên là A Tống đã nói qua về chuyện Kỷ Nam bị thương với Diêu Viễn, nên khi nhìn thấy Kỷ Nam bị gục ở chỗ này, một câu ông cũng chưa hỏi, ông tiến lên bắt mạch cho Kỷ Nam, rồi lấy dược hoàn mang theo ở bên hông, đút cho nàng ăn một viên. Tiếp theo, bàn tay ông đưa về phía miệng vết thương bên hông Kỷ Nam, lại bị Mộ Dung Nham ngăn cản.

"Miệng vết thương cháu đã xem qua rồi, chỉ là tổn thương da thịt rất nhỏ, qua mấy ngày sẽ lành." Mộ Dung Nham hiếm khi có chút kích động, "Người không tiện xem...Cậu, nàng đã sắp tỉnh lại chưa?"

Diêu Viễn gật đầu một cái, "Ta cho 'hắn' ăn một viên kim phong ngọc lộ, rất nhanh sẽ tỉnh lại."

"Vậy để cháu đưa nàng về chỗ cũ, thỉnh người nghĩ biện pháp dẫn nữ quyến Kỷ gia tới - hôm nay các nàng cũng đều đến đây tiễn đưa." Mộ Dung Nham nói xong nhẹ nhàng ôm lấy Kỷ Nam, bước ra bên ngoài, "Cậu, " hắn hạ giọng, "Cháu khẳng định chính là nàng."

Diêu Viễn nghe vậy toàn thân chấn động, nhưng thời gian gấp gáp, ông chỉ "Ừ" một tiếng, rồi bước đi thật nhanh.

***

Kỷ Nam tỉnh lại trong tiếng hô to gọi nhỏ của Diễm Dương công chúa.

"Tiểu Tứ! Tiểu Tứ! Ôi Tiểu Tứ ngươi tỉnh rồi sao! Ôi Tiểu Tứ a!" Diễm Dương công chúa đứng dậy niệm phật, "Cuối cùng ngươi cũng thức dậy, ngươi suýt hù chết bản cung rồi!"

"Nhị nương..." Kỷ Nam cử động, sau lưng cảm thấy đau đớn một hồi, "Bây giờ...là giờ nào rồi ạ?!"

"Giờ Thìn, " Diễm Dương công chúa đáp, "Bản cung tới chỗ Thái hậu thỉnh an, từ trong cung chạy ra định đi đưa tiễn, lại thấy ngươi bị ngất ở dọc đường, bản cung đã cho người đi gọi ngự y, ngươi cảm thấy thế nào rồi? Ngồi dậy xem có bị thương ở đâu không?"

Kỷ Nam bĩu môi ngồi dậy, lắc đầu, "Không ạ...Không bị thương ở chỗ nào cả. Không cần phiền thoái ngự y!"

"Vậy máu trên đất này là từ đâu ra?!" Diễm Dương công chúa không tin, "Vừa rồi ngươi bị bất tỉnh, bản cung lại không biết y thuật, không dám tùy tiện động vào ngươi, ngươi vận khí công xem có chỗ nào không ổn hay không?"

"Thật sự không có, máu kia... Máu kia là do kẻ vừa đánh nhau với con lưu lại, hắn bị con đả thương, con... Trước khi hắn chạy thoát con bị hắn thổi mê hương!" Dưới tình thế cấp bách, Kỷ Nam tùy tiện bịa một câu chuyện, "Nhị nương, việc này tuyệt đối không được nói với ai khác! Kẻ kia không chừng là thích khách của nước khác, con phải bẩm báo lại cho Đại tướng quân để bàn bạc kỹ hơn mới được, người nhất định phải giả bộ không biết chuyện gì cả!"

"Ngươi không nói bản cung cũng biết!" Diễm Dương công chúa khinh thường, "Bản cung là trưởng công chúa Đại Dạ, có âm mưu quỷ kế nào mà ta chưa từng thấy qua, chuyện nhỏ thế này có là cái gì?"

"Như vậy là tốt rồi!" Kỷ Nam không dấu vết đỡ tường đứng lên, vết thương sau lưng tựa hồ đã ngưng chảy máu, vết thương đã khô nhưng vẫn có chút đau đớn, nàng hơi cử động, cảm thấy không nghiêm trọng lắm, trong lòng yên tâm hơn một chút.

"Nhị nương, con đi trước đây, chỉ còn vài canh giờ nữa là phải xuất chinh rồi, phải đi chuẩn bị một chút." Trong đầu Kỷ Nam đang muốn đi tìm nơi nào có thuốc trị thương và vải băng, nàng cầm tay Diễm Dương công chúa, "Trong nhà đành phiền Nhị nương quan tâm, nếu có thể mùa thu này con sẽ sớm trở về, đưa người tới vùng ngoại ô cưỡi ngựa ngắm cảnh mùa thu!"

***

Những ánh tà dương cuối cùng trôi về phía cuối chân trời, ánh trăng cùng những ngôi sao nhỏ lóng lánh bắt đầu xuất hiện trên nền trời xanh đậm.

Diêu Viễn có chút trầy trật mới leo lên được nóc nhà, đi lảo đảo một đoạn, mới tìm được Mộ Dung Nham đang đứng bên cạnh chiếc sừng thú của mái hiên cao nhất trong phủ Nhị hoàng tử - hắn đang đứng hóng gió, ung dung thản nhiên thu cảnh tượng ngày đêm giao thoa này vào trong đáy mắt.

"Điện hạ, " Diêu Viễn đến bên cạnh hắn, "Đại quân đã ra khỏi Thượng Kinh, nhìn sắc mặt của Kỷ tiểu tướng quân kia vẫn như thường, có lẽ cũng không đáng lo ngại."

"Từ nhỏ nàng đã lớn lên ở trong quân doanh, một vết thương nhỏ như vậy cũng không tính là gì." Mộ Dung Nham quay mặt sang, "Cậu dẫn ai tới tìm nàng?"

"Diễm Dương công chúa." Diêu Viễn cũng cười rộ lên, "Trưởng công chúa không câu nệ tiểu tiết, Kỷ Nam chỉ cần thuận miệng bịa ra một lý do là có thể lừa được - có lẽ 'hắn' cũng không muốn ngay trước thời điểm xuất chinh còn xảy ra chuyện."

"Vâng, nàng sẽ không nói ra đâu - nàng và đại ca của cháu cũng từng quen biết." Mộ Dung Nham cười rộ lên, "Nhưng mà cháu nghĩ, trước ngày hôm nay, chắc chắn nàng không hề biết rằng Đại hoàng tử điện hạ kia - chính là một kẻ điên."

Diêu Viễn khẽ gật đầu, "Hành động ngày hôm nay của Đại hoàng tử quả thực khó hiểu - nếu đã là bạn cũ, sao hắn lại xuống tay làm Kỷ Nam bị thương?"

"Máu của Kỷ Nam có chút kỳ lạ - sau khi nàng bị Trần Ngộ Bạch cắt ngón tay thì đại ca đột nhiên khác thường. Nhưng Kỷ Nam không có khả năng là người của tộc Thiên Mật. Khi còn ở Ám Dạ cốc, nàng từng bị thương trước mặt Cố Yên, lúc ấy cháu cũng ở đó, máu của nàng có màu đỏ."

"Cố Yên không có võ công, nên nàng không phát hiện ra điều khác thường, nhưng không có nghĩa là Đại hoàng tử cũng không nhìn ra. Thiên Mật là Thượng cổ Thần tộc, những thứ chúng ta biết chỉ là số ít trong đó, chưa biết chừng Kỷ Nam thật sự có quan hệ gì đó với bộ tộc Thiên Mật." Diêu Viễn trầm ngâm nói, "Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng - Điện hạ, hôm nay người thực sự quá mạo hiểm, nếu bị kẻ khác biết được người có liên quan đến thương tích của Kỷ tiểu tướng quân, thì người hết đường chối cãi."

"Cháu biết." Mộ Dung Nham cười khổ, "Nhưng cháu cũng là bất đắc dĩ - cháu đắc tội Trần Ngộ Bạch, nên hắn cố ý hại cháu một phen."

"Quốc sư đại nhân là người thâm sâu không lường được, điện hạ không nên đối địch với hắn." Diêu Viễn khuyên giải. Đại hoàng tử là kẻ điên, nhưng vẫn có thể đề phòng, còn vị quốc sư trẻ tuổi kia cũng giống như thần tiên, thật sự là không thể trêu trọc.

"Vâng, là do cháu lúc ấy đã nóng vội." Mộ Dung Nham thở dài một tiếng, nhưng ngay sau đó lại cười rộ lên, "May mà biến nguy thành an, hơn nữa lại còn là tuyệt, xử, phùng, sinh*!"

(* tuyệt xử phùng sinh - từ cảnh khốn cùng tìm được đường sống.)

Hai mắt Diêu Viễn sáng lên, vội vàng hỏi: "Nhưng theo như lời điện hạ nói, đã xác định được người nọ là ai rồi sao?"

Mộ Dung Nham mỉm cười gật đầu, cũng chưa trả lời mà hỏi ngược lại: "Mới vừa rồi cậu bắt mạch cho Kỷ tiểu tướng quân, có phát hiện ra điều bất thường hay không?"

Diêu Viễn hồi tưởng lại mạch tượng, chậm rãi lắc đầu, "Khí huyết ngưng trệ...theo như lời người nói, còn lại cũng không có gì bất thường."

"Cậu không cảm thấy khí huyết trong cơ thể 'hắn' chuyển động chậm chạp một cách kỳ lạ hay sao? Một thiếu niên mười ba tuổi, lại được tập võ từ nhỏ, mạch tượng làm sao có thể yếu ớt vô lực như một đứa trẻ bảy tám tuổi được chứ?" Ánh mắt Mộ Dung Nham càng lúc càng sáng, "Người không cảm thấy, dường như 'hắn' đang sử dụng một loại bí dược nào đó, để tận lực kiềm chế sự sinh trưởng phát dục hay sao?"

Diêu Viễn hoàn toàn tỉnh ngộ, "Hoàn toàn có khả năng!" Nhưng vừa mới nói xong, ông lại lắc đầu, "Không, nguyên nhân khí huyết của 'hắn' bị ngưng trệ là từ hữu mạch khởi, nếu dùng thuốc để ức chế mà không phải là bệnh lý, thì mạch tượng tuyệt đối sẽ không như vậy, mà phải thiên về hữu mạch đại, nam là dương, trái là dương - " Nói tới đây, bỗng nhiên ông nghĩ đến một khả năng, dừng lại, kinh ngạc nhìn sang đứa cháu trai của mình.

Mộ Dung Nham nghênh đón vẻ mặt kinh ngạc của ông, chậm rãi gật đầu.

Bất chợt trước mắt hắn hiện ra thắt lưng thướt tha trơn bóng như ngọc thạch kia.

Trong Thượng Kinh, có rất nhiều nữ tử ái mộ hắn. Những thiếu nữ thanh xuân mà hắn đã từng gặp chỉ sợ là nhiều như sao trên trời, thời khắc hương diễm động lòng người cũng đếm không xuể, nhưng chưa bao giờ có một cảnh tượng lại có thể khiến cho hắn tâm thần chấn động như vậy.

"Đại vận nữ là âm, trước kia chúng ta cứ nghĩ mãi không ra vì sao lại có một đại vận kia không phù hợp, ddđđllqqđđ hóa ra tất cả là như vậy - Cậu, Kỷ Nam là nữ nhân."

Hết chương mười.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom