• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hướng dẫn tự cứu của thiên kim thật - giả (1 Viewer)

  • Phần 3

11.

May mà hôm nay tôi trang điểm xinh đẹp, lễ phục toàn thân màu đen, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn hình tượng của nữ phụ độc ác.

Phục vụ trên tầng hai thấy tôi, muốn cản lại nhưng không dám.

Tôi chỉ dùng một ánh mắt là đuổi được anh ta đi.

Tôi đứng bên ngoài cánh cửa thiết kế kiểu retro châu Âu, hít sâu mấy hơi, một tay đẩy cửa ra.

Lãnh Diệc Hàn đúng thật đang ở bên trong!

Hắn dựa lưng vào ghế sofa bọc da một cách lười biếng, cấp dưới ngồi bên cạnh thấp giọng nói chuyện, trong miệng thỉnh thoảng báo ra mấy con số.

Quả nhiên là đang đấu giá chiếc nhẫn kim cương từ xa!

Thấy tôi tiến vào, mặt Lãnh Diệc Hàn lộ ra sự không vui.

Hắn đang định gọi phục vụ đuổi tôi đi thì tôi nhanh như chớp nhào đến, cướp lấy điện thoại của tên cấp dưới vẫn đang trò chuyện, sau đó nhào về phía Lãnh Diệc Hàn.

Người ta thường nói, nam chính trong thể loại truyện phải trả giá đắt để theo đuổi vợ có một đặc điểm nổi bật ——

Trong thời khắc quan trọng, nếu bị nữ phụ ôm ấp thì chắc chắn nam chính không đẩy ra nổi.

Mặc kệ đi!

Chet thì chet thôi!

So với chật vật chịu đựng đến kết truyện rồi sống không bằng chết thì thế này tốt hơn nhiều!

Tôi điều chỉnh vẻ mặt, ra vẻ hờn dỗi:

"Anh Diệc Hàn, anh đừng giận dỗi người ta nữa mà!"

Mặt Lãnh Diệc Hàn sa sầm:

"Tô Mộ Anh, cô xuống ngay cho tôi!"

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn không hề cử động.

Điều này đã xác nhận suy đoán của tôi là đúng.

Tôi càng thêm đắc ý kiêu ngạo:

"Có bản lĩnh thì anh đẩy tôi ra đi!"

"Xuống đây, tôi gọi người rồi! Ưm..."

Tôi bất chấp tất cả, bịt miệng hắn rồi ấn hắn xuống ghế sofa.

Cấp dưới đứng cạnh chưa từng gặp phải tình huống thế này, đứng yên tại chỗ không biết làm sao, không dám nói câu nào, càng không dám cướp lại điện thoại di động trong tay tôi.

Trợ lý ở đầu bên kia điện thoại chậm chạp không nhận được chỉ thị mới, không dám tùy tiện đấu giá tiếp.

Tôi giằng co với Lãnh Diệc Hàn, mắt to trừng mắt nhỏ.

Cứ như thế đến tận khi tôi nghe thấy tiếng người phụ trách dưới tầng bắt đầu đếm ngược, tiếng gõ “chốt giá” vang lên mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Tô Hướng Noãn đã thành công lấy được nhẫn kim cương thì tôi có thể rút lui rồi.

Tôi nhanh nhẹn đứng dậy, vuốt phẳng nếp gấp trên làn váy, khoát tay với Lãnh Diệc Hàn:

"Làm phiền cậu chủ Lãnh rồi!”

Lãnh Diệc Hàn ngồi sau lưng tôi cười lạnh:

"Muốn đi? A Trì!"

Tôi vừa mới kéo cửa ra đã bị một cánh tay to khoẻ túm lại.

Tôi quay đầu nhìn, thấy đại ca vệ sĩ lực lưỡng không biết từ đâu nhảy ra đang nhấc bổng tôi lên.

Tôi như một con gà con bị đại bàng bắt gọn.

12.

"Á——"

Cánh tay đau quá.

Anh vệ sĩ này không thương hoa tiếc ngọc gì cả!

Tốt xấu gì tôi cũng đường đường là nữ phụ độc ác mà, không nên bị đối xử như này chớ!

A Trì?

Sao trước đây lúc đọc tiểu thuyết tôi không phát hiện ra bên cạnh Lãnh Diệc Hàn còn có nhân vật này nhỉ?

Tôi bị A Trì áp giải như phạm nhân đến trước mặt Lãnh Diệc Hàn.

Hắn khoanh tay:

"Tô Mộ Anh, cô đang làm cái quỷ gì vậy?”

Tôi cười ha ha:

"Cậu chủ Lãnh, anh nhìn tôi thành thật như này mà…”

Khóe môi hắn nhếch lên, cười nhạo nói:

"Ồ, đừng tưởng rằng tôi không biết cô muốn phá hỏng việc đấu giá của Hướng Noãn!”

Không phải...

Đại ca, cốt truyện này không hề xảy ra nhá!

Anh lại rối loạn ký ức nữa rồi!

Tôi đương nhiên không thể nói những lời trong lòng mình cho Lãnh Diệc Hàn nghe, đành phải liên tục khẳng định bản thân vô tội.

Thế nhưng nói thế nào hắn cũng không chịu thả tôi đi.

Cánh tay tôi sắp trật khớp luôn rồi, nóng nảy nói:

"Anh bảo chị tôi đến đây đối chất đi, anh không tin lời tôi thì chắc sẽ tin chị ấy chứ!”

Tôi vừa dứt lời, cửa lớn lập tức bị đẩy ra.

Đèn hành lang ngoài cửa chói mắt, chiếu rọi sau lưng Tô Hướng Noãn, tôi dường như thấy cả hào quang thần thánh trên người cô.

"Chị ơi!”

Tôi gần như khóc thành tiếng.

Tô Hướng Noãn thấy tôi bị A Trì túm chặt, sự ôn hoà trên mặt biến mất.

Cô bình tĩnh đi đến trước mặt Lãnh Diệc Hàn:

"Thả Mộ Anh ra."

Lãnh Diệc Hàn nhất thời nghẹn lời:

"Noãn Noãn, nhưng cô ta..."

"Tôi nói, thả em ấy ra!"

Có lẽ là vì Tô Hướng Noãn hiếm khi cứng rắn như thế nên Lãnh Diệc Hàn đành thỏa hiệp, phất phất tay với A Trì.

Sau khi thoát khỏi móng vuốt ma quỷ, tôi vừa nhe răng trợn mắt xoa bả vai đỏ bừng, vừa nghe Lãnh Diệc Hàn kể lại hành động của nguyên chủ trong truyện gốc cho Tô Hướng Noãn nghe.

Dường như hắn sợ Tô Hướng Noãn bị tôi dắt mũi, còn muốn mổ luôn tim tôi ra cho cô ấy xem nó đen tối thế nào.

"Noãn Noãn, anh biết em lương thiện, nhưng em gái em không phải đèn cạn dầu đâu…”

Có Tô Hướng Noãn làm chỗ dựa, tôi có thêm can đảm hiên ngang đối chọi với Lãnh Diệc Hàn.

"Dù anh nói gì đi nữa thì chị tôi vẫn tin tôi hơn, đúng không chị yêu?”

Tôi ngọt ngào gọi Tô Hướng Noãn.

Thấy Tô Hướng Noãn gật đầu mỉm cười với tôi, Lãnh Diệc Hàn ấm ức trong lòng, sắc mặt tái mét.

Sau cùng, hắn thở dài:

"Thôi bỏ đi. Tuy lần này anh không lấy được nhẫn kim cương nhưng về sau vẫn còn cơ hội. Noãn Noãn em thích cái gì thì nói cho anh biết đi, anh mua cho em."

Tô Hướng Noãn cười lễ phép nhưng xa cách với hắn:

"Như thế không hay lắm đâu cậu chủ Lãnh. Hơn nữa tôi có tiền, nhà họ Tô chúng tôi càng không thiếu tiền, nếu thích gì tôi sẽ tự mua.”

Nói xong, Tô Hướng Noãn gọi tôi:

"Mộ Anh, chúng ta đi."

13.

Ai mà ngờ, chúng tôi không đi được ngay.

Một nhóm phóng viên bất chấp sự ngăn cản của phục vụ, chen chúc xông tới.

Tôi và Tô Hướng Noãn bị họ vây kín xung quanh.

"Cô Tô Hướng Noãn, xin hỏi cô và ngài Lãnh Diệc Hàn có quan hệ gì?"

"Em gái Tô Mộ Anh của cô từng nhiều lần bị chụp lại cảnh thân mật với ngài Lãnh, xin hỏi cô có chen ngang tình cảm của hai người họ không?”

"Nghe nói chị em hai người không hoà thuận, có phải thật không?”

“…”

Hàng loạt vấn đề như đạn pháo bắn đùng đoàng về phía chúng tôi, cụ thể hơn là bắn về phía Tô Hướng Noãn.

Tin tức hai cành vàng lá ngọc của nhà họ Tô trở mặt tranh giành tình cảm khiến ánh mắt các phóng viên ở đây lấp lánh ánh sáng, hận không thể dí micro vào mặt chúng tôi.

Đèn flash chớp nhoáng khiến đầu óc tôi trống rỗng.

Không đúng...

Lời thoại này hình như là ...!

Khi tôi phát hiện ra sự không ổn thì đã quá muộn.

Tôi trơ mắt nhìn Lãnh Diệc Hàn đi tới ôm lấy Tô Hướng Noãn, nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt.

"Mong các vị cẩn trọng ngôn từ, tôi và Tô Hướng Noãn đã đính hôn rồi!”

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ khán phòng lập tức nổ tung.

Các phóng viên cắn chặt từ khoá “đính hôn” này không nhả, nhao nhao hỏi chi tiết về tình yêu của hai người họ.

Lãnh Diệc Hàn nở nụ cười thương mại, thuần thục đối đáp:

"Chuyện này không tiện tiết lộ, đến lúc đó hoan nghênh các vị đến uống rượu mừng của chúng tôi."

Trước sự phòng thủ lạnh lẽo băng giá này của hắn, các phóng viên đành phải chuyển vấn đề sang tôi.

"Cô Tô Mộ Anh, xin hỏi cô có biết chuyện này không?"

"Cô Tô Mộ Anh, xin hỏi cô có phải là người thứ ba trong chuyện tình cảm của họ không?"

"Cô Tô Mộ Anh…”

Nhưng tôi không để ý đến sự công kích chửi bới của đám phóng viên này.

Tô Hướng Noãn sắc mặt tái nhợt, giống như một tờ giấy mỏng manh yếu ớt, nắm lấy tay tôi run rẩy.

Tôi đỡ cô ấy, cố gắng bình tĩnh nói với Lãnh Diệc Hàn:

“Chị gái dường như không thoải mái lắm, tôi đỡ chị ấy về phòng nghỉ ngơi trước."

14.

Phòng VIP được xây dựng phía trong.

Tôi đóng cửa, cản lại những tạp âm bên ngoài.

Ánh mắt Tô Hướng Noãn trống rỗng, không có sức lực dựa vào sofa như người mất hồn.

Tôi đưa chai nước cho cô ấy. Tâm trạng Tô Hướng Noãn không tốt, nghẹn ngào nói:

“Không phải thế này, không phải..."

Tôi dỗ dành cô ấy:

"Chị, chị bình tĩnh đã."

Tôi rất hiểu tâm trạng lúc này của Tô Hướng Noãn.

Vốn dĩ tràn đầy hy vọng, cho rằng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi trói buộc của cốt truyện.

Thế nhưng không ngờ, cho dù cố gắng thế nào, suy tính vất vả ra sao, xoay một vòng đến khi quay đầu vẫn không thể thoát khỏi câu “chúng tôi đã đính hôn" của Lãnh Diệc Hàn.

Tô Hướng Noãn cúi đầu:

"Mộ Anh, vì sao rõ ràng hắn không lấy được nhẫn nhưng phóng viên vẫn đến chứ?”

Thật ra, tôi cũng thấy việc này kì lạ.

Rõ ràng điều kiện trước đã thay đổi, thế nhưng các phóng viên vẫn nói lời thoại của cốt truyện gốc.

Lãnh Diệc Hàn muốn bảo vệ Tô Hướng Noãn nên vẫn tuyên bố đính hôn.

Thậm chí không cần chiếc nhẫn đó làm cầu nối.

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của tôi vô tình lướt qua nửa người mình trong gương.

Nhìn bản thân trong gương, tôi sửng sốt, đột nhiên nhận ra:

"Hình tượng nhân vật! Là thiết lập hình tượng nhân vật!”

Tôi kích động túm bả vai Tô Hướng Noãn.

"Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã nghĩ sai rồi! Trong truyện ngôn tình máu chó thì quan trọng nhất là hình tượng nhân vật!”

"Tất cả nội dung trong truyện đều dùng để làm nổi bật nhân vật, bất kể chúng ta thay đổi cốt truyện ra sao, Lãnh Diệc Hàn vẫn đối xử tốt với chị để lợi dụng chị, sau đó sẽ phải lòng chị mà không hay biết.”

"Chỉ cần điều này không thay đổi, hắn vẫn sẽ tuyên bố đính hôn với chị để đạt được mục đích.”

Tô Hướng Noãn gật đầu, dần dần hiểu được ý của tôi:

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Thay vì trực tiếp trả lời, tôi tiếp tục với lập luận ban nãy:

"Chị có biết tại sao kiếp trước của chị phải chịu đựng, bị bắt nạt và ngược đãi nhưng vẫn không thể rời khỏi Lãnh Diệc Hàn không? Là bởi vì hình tượng nhân vật của chị... Chị não yêu đương, chị bị Lãnh Diệc Hàn PUA nhiều lần. Hắn hại nhà chị phá sản, hại chị và cha mẹ ruột cắt đứt quan hệ, càng khiến cho chị không thể rời khỏi hắn."

Tô Hướng Noãn cười bất đắc dĩ:

"Chị biết."

"Nhưng kiếp này chị không như vậy nữa, chị thức tỉnh. Chị không cần phụ thuộc vào Lãnh Diệc Hàn, không cần dây dưa với hắn, thậm chí, chị muốn làm bất cứ chuyện gì cũng có thể dễ dàng làm được!"

Tôi vừa giật mình hiểu ra, trước giờ chúng tôi luôn phức tạp hoá vấn đề.

Tô Hướng Noãn lặp đi lặp lại những gì tôi nói:

"Bất cứ điều gì muốn làm đều có thể thực hiện một cách dễ dàng ư…?"

Thấy Tô Hướng Noãn hoài nghi, tôi vội vàng nói:

"Chị ngẫm lại kiếp trước của chị đi, không biết bơi nhưng có thể nhảy xuống biển cứu người đấy thôi? Thay Lãnh Diệc Hàn đỡ dao nằm trong ICU ba tháng, ngay cả bác sĩ cũng nói hy vọng tỉnh lại rất thấp, nhưng sao chị vẫn tỉnh lại?"

"Chị...”

"Tô Hướng Noãn, tự tin hơn đi, chị là nữ chính đó!"

Dường như lời nói của tôi dần có hiệu quả, Tô Hướng Noãn không còn thái độ suy sụp như trước nữa.

Ánh mắt của cô dần hiện ra ra ánh sáng kiên định, nắm lấy tay tôi:

"Mộ Anh, vậy em nói đi, chị nên làm thế nào?"

"Thật ra rất đơn giản, tranh thủ lúc những phóng viên bên ngoài kia còn chưa đi, tổ chức họp báo thêm lần nữa!”

15.

Thấy chúng tôi đi ra, các phóng viên bên ngoài cửa lại vác máy ảnh lên rồi chĩa ống kính về phía chúng tôi.

Lãnh Diệc Hàn đi đến bên cạnh Tô Hướng Noãn, quan tâm hỏi:

"Noãn Noãn, em đỡ hơn chưa?"

Tô Hướng Noãn thản nhiên nói:

"Tôi không sao."

"Nơi này quá hỗn loạn, cứ để anh lo là được.”

Lãnh Diệc Hàn nói xong, định gọi người hộ tống Tô Hướng Noãn rời đi.

Tô Hướng Noãn lắc đầu từ chối:

"Không, tôi có chuyện muốn nói."

Sau đó, cô lấy hết dũng khí, tiến về phía trước hai bước, dõng dạc nói trước vô số ống kính máy quay:

"Tôi và Lãnh Diệc Hàn không hề đính hôn."

Mọi người không kịp phản ứng trước lời nói của Tô Hướng Noãn, dường như họ cảm thấy nó quá hoang đường.

Rất lâu sau, mới có phóng viên do dự hỏi:

"Cô Tô đang nói đùa với chúng tôi hả?"

Tô Hướng Noãn bình tĩnh hơn hẳn lúc trước, lặp đi lặp lại từng câu từng chữ:

"Không, tôi nói, tôi và Lãnh Diệc Hàn không đính hôn. Hắn đơn phương theo đuổi tôi, tôi không hề đồng ý.”

"Cậu chủ Lãnh điều kiện tốt vậy mà, cô Tô nhân cơ hội này đồng ý đi thôi.”

Ai đó nói vọng lên.

Nghe thế, tôi thầm phỉ nhổ trong lòng:

Lừa dối bạn, ngược đãi bạn, đã thế còn cắm sừng bạn, phúc đức này cho bạn thì bạn có lấy không!

Tô Hướng Noãn cũng nghe thấy, cô cười hỏi ngược lại:

“Cứ điều kiện tốt thì tôi phải đồng ý à?”

Người nọ bị hỏi đến mức không nói nên lời, ngậm miệng trốn vào trong đám đông.

"Hơn nữa."

Tô Hướng Noãn nhấn mạnh nói:

"Quan hệ của tôi và Tô Mộ Anh em gái tôi rất tốt. Mong các vị ăn nói đúng mực. Nếu có người dám xuyên tạc chuyện ngày hôm nay, vậy thì đợi nhận thư của luật sư nhà họ Tô đi.”

Tô Hướng Noãn nói xong, sắc mặt Lãnh Diệc Hàn trở nên cực kì khó coi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom