• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-299

Chương 299: Lật




Thanh Ninh đi nhanh như vậy chính là vì cô nhớ Trần Tin từng nói với cô điện thoại của bọn họ đều có cài hệ thống tự động theo dõi.



Cho nên cô vừa rồi trộm điện thoại của Lăng Ngạo, muốn biết bọn họ rốt cuộc đang ở đâu.



Bởi vì điện thoại của Lăng Ngạo buộc phải có văn tay của anh mới có thể mở được, cho nên cô ta nhận lúc Nghê Chiến sau khi ăn tối vào nhà vệ sinh thì lấy văn tay của Lăng Ngạo, đợi điện thoại sau khi mở khóa, cô bèn để màn hình điện thoại tối đi, giấu sau người.



Trước mắt, cô đã vào thang máy.



Chuyện đầu tiên chính là tìm phần cài đặt của điện thoại, thêm phương thức nhập mật mã để mở khóa điện thoại, mật mã có 6 số, tránh một lúc nữa điện thoại tự tắt, cô ta không mở được nữa.



Ấn vào chức năng tìm kiếm GPS, An, Tín, tên của hai người này hiện cùng một khu vực với cô ta, sau khi từ từ phóng to bản đồ, cô ta phát hiện hai người tách nhau hành động.



Ra khỏi bệnh viện thì gọi xe, Thanh Ninh không biết tiếng Đức, chỉ có cầm điện thoại phóng to tên cửa hàng ở ngay chỗ Trần Tín ở.



Tài xế sau khi xem liền gật đầu, chở cô ta đi.



Nhưng Thanh Ninh vừa đến chỗ đó, thì phát hiện Trần Tín đang dùng tốc độ tên lửa càng lúc càng cách xa mình!



Cô ta phiền não không thôi, trực tiếp gọi điện cho Trần Tín, Trần Tín không nghe.



Lần thứ hai, tắt máy!



Đậu xanh!



Con mẹ nó thật muốn chửi thề mà!



Thanh Ninh tức tối nghiến răng, gọi điện cho Trần An, cũng tắt máy rồi!



Cô ta vỗ trán, lúc này mới nhớ ra cô ta có thể nhìn thấy vị trí của Trần An Trần Tín, Trần An Trần Tín cũng có thể thông qua điện thoại nhìn thấy cô đang ở gần bọn họ, bởi vì cô cầm điện thoại của Lăng Ngạo!



“Đồ khốn! Làm cái gì thế!”



Thanh Ninh không xuống xe, cầm điện thoại chụp tên của cửa hàng xung quanh, ra hiệu tay cho tài xế, cuối cùng dùng tiếng nước T thông dụng của toàn cầu: “Về địa điểm khi nãy.”



Thanh Ninh rất nhanh về đến khách sạn, ngồi trước máy tính trong phòng, đem những bức ảnh mình chụp được scan lên máy tính tìm kiếm tên, sau đó điều tra thông tin.



Sau đó, cô ta muốn điên rồi, đó là một khu phố thương mại chuyên buôn bán hóa chất!



Hai người bọn họ muốn làm cái gì đây!



Nằm trên giường mà lòng lo lắng bất an, cô lại gọi điện cho Nghê Chiến, nói một lượt chuyện vừa rồi cho anh.



Nghê Chiến thấy không giấu được nữa, bất lực nói ra chuyện Tống Vĩnh Nhi bị Bạch Ly Mạt dẫn đến Berlin, lần này, cả người Thanh Ninh đều thấy không ổn rồi.



Hôm sau.



8 giờ 30 phút sáng, khi Lăng Ngạo tỉnh lại, Nghê Chiến vẫn chưa kịp nói chuyện của Trần An Trần Tín, bác sĩ đã đến kiểm tra, cẩn thận hỏi tình trạng cơ thể của anh, cảm thấy như thế nào.



Mà lúc này, mặt đất đột nhiên rung lên.



Nghê Chiến giật mình, tưởng động đất, ai biết loại chấn động này chỉ diễn ra trong một giây thì dừng lại!



Mà anh ta không biết, vụ chấn động này là do bọn Trần An châm một quả bom gây ra!



Bệnh viện này nằm ở đại lộ Tegel thuộc khu Tây Bắc của thành phố Berlin, mà sân bay Berlin vừa hay ở Tegel.



Nửa tiếng trước, con đường chính là sân bay đến khu vực thành phố Berlin đã tạm thời giới nghiêm, xe của người dân không được phép đi qua, bởi vì phía chính phủ Đức muốn đảm bảo an toàn cho đại hoàng tử Bạch Ly Mạt của Mạc Ly Quốc.



Đoàn xe quân đội đi đón khi đi ngang qua con đường này, 8 chiếc xe quân dụng đi phía trước đã bị lật.



Chiếc xe hơi hạng sang dáng dài trong đó, người ngồi trong chính là khách quý Bạch Ly Mạt, cùng thuộc hạ của anh ta, với cả Tống Vĩnh Nhi.



Tài xế bị dọa dừng xe lại, suy nghĩ xem có cần quay đầu, mà 8 chiếc xe quân dụng hộ tống ở đằng sau, từng chiếc từng chiếc bị lật trước mí mắt Bạch Ly Mạt!



Tống Vĩnh Nhi mở to mắt, bị dọa đến mức mặt tái nhợt, thế giới bên ngoài cửa sổ xám xịt lại, dày đặc hơn cả sương mù, tầm mắt gần như bị che mất!



Bạch Ly Mạt bảo vệ cơ thể cô ở trong lòng, nói: “Không sợ, có tôi ở đây, Chí Bảo không cần sợ!”



Tài xế rút súng ra, mà đám người Bạch Ly Mạt ngồi máy bay, không thể mang theo vật dễ cháy, cho nên bọn họ đều không có vũ khí.



Nhưng khi xuống máy bay, người của đại sứ quán Mạc Ly Quốc ở Đức đã giao một lô súng quân dụng theo quy chuẩn cho những người bảo vệ bên cạnh Bạch Ly Mạt, bất lực là, những người này đều ngồi ở trong 8 chiếc xe quân dụng ở trước sau, đều bị lật xe rồi!



Trần Tín mắng thầm một tiếng, chất lượng xe của Đức thật tốt, như thế mà cũng không nổ được kính xe!



Đeo kính nhận diện vật thể đặc biệt, anh ta và Trần Tín từ đường cống nước bò ra, cũng chính vì con đường này có nhiều cống nước, thuận tiện cho bọn họ chôn chất nổ dưới nắp cống.



Hai anh em nắm bắt thời gian tiếp cận xe của Bạch Ly Mạt, Trần Tín rút ra một sợi tơ vàng, lấy tốc độ nhanh nhất mở khóa xe, cửa xe lập tức bị mở ra, nhanh chóng ném khói trắng dày đặc vào, che đi tầm mắt của tất cả mọi người!



Sắc mặt của Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc, bàn tay to đang giữ eo của cô đột nhiên bị người khác đánh!



Bạch Ly Mạt ăn đau hô lên, cánh tay khẽ cử động lại bị người đó bẽ gãy, cô gái trong lòng cứ như thế bị cướp ra ngoài!



“Á~! Cứu mạng! Cứu mạng~”



Tống Vĩnh Nhi bị dọa sợ mà hét lên!



Trần An nhanh chóng nói nhỏ vào bên tai của cô: “Mợ chủ.”



Tiếng nói rất bé, gần như không nhận ra được giọng của ai, nhưng trên thế giới này có thể gọi cô là mợ chủ, còn có thể là ai?



Tống Vĩnh Nhi mừng rỡ, cũng không kêu cứu nữa, ngoan ngoãn để người đàn ông ôm đi trong màn khói!



Trong không khí dường như có tiếng bước chân mò mẫn đi đến chỗ đó, nhưng không lâu sau, dường như đi không được mấy bước thì đều lăn ra ngất!



Tống Vĩnh Nhi nhớ trước đây từng đọc tiểu thuyết suy luận, không nhịn mà nghĩ, làn khói trắng dày đặc này nhất định có vấn đề! Không chừng chính là thuốc mê gì đó, chuyên dùng để ném ra khiến mọi người bất tỉnh.



Mà thủ pháp này rất cao minh, thuốc nổ chỉ làm xe của bọn họ lật, nhưng lại không có nổ tung được, chất lượng của những chiếc xe này cực kỳ tốt, năng lực chịu lực cực kỳ cao, người ngồi bên trong nhiều nhất chỉ bị thương, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.



Vùng mũi miệng của cô nhanh chóng được người khác đeo vào một chiếc mặt nạ phòng độc, cơ thể cứ như thế bị người ta vác trên vai, sau vài lần xông qua đám khói, lại được người ta cẩn thận đặt xuống nơi gì đó giống như cửa động.



Trong nháy mắt nắp cống được mở ra, thế giới bên dưới trở nên rõ ràng.



Tống Vĩnh Nhi mở to mắt nhìn Trần Tín chìa tay về phía cô!



Cô lớn gan chủ động nhảy xuống, được Tần Tín đỡ để xuống, Trần An đứng ở cửa con đường, quay đầu nhìn.



Trần Tín có chút sốt ruột, bò lên kéo lấy tay của Trần An, kéo vài lần.



Anh ta biết ý của anh trai, vừa rồi muốn cứu mợ chủ trước cho nên đã bắn một phát vào tay của Bạch Ly Mạt, đạn ghim sâu vào trong xương tay của Bạch Ly Mạt, nếu lấy ra, cánh tay đó cũng bị phế. Sợ hãi Bạch Ly Mạt hoặc người khác phản ứng lại, anh trai cướp lấy Tống Vĩnh Nhi rồi chạy.



Nhưng, trước mắt là thời cơ tốt nhất để giết Bạch Ly Mạt, Tống Vĩnh Nhi đã được cứu rồi, anh trai muốn thay cậu tư trút giận!



Trần Tín không để Trần An quay lại đó.



Nhưng Trần An lại cắn răng, đậy nắp cống che đi em trai của Tống Vĩnh Nhi ở phía dưới.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom