• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-286

Chương 286: Online




“Ông chú, em yêu anh!”



Cô lặp đi lặp lại thấp giọng nỉ non, run rẩy mà nghẹn ngào giống như đang dùng những giây phút cuối cùng của cuộc đời thổ lộ hết tâm sự với người đàn ông mà cô yêu mến.



Đột nhiên một âm báo vang lên, hình ảnh trên bàn trước mắt cô đột nhiên tiêu tan.



Ngẩng đầu lên xem xét.



“Hả?”



Máy tính tắt rồi!



Màn hình lại đen thui rồi!



Bàn phím ẩn trên mặt bàn cũng không có!



Tống Vĩnh Nhi che miệng lại, thật sự muốn hô to vạn tuế!



Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là máy vi tính này được cài đặt tự động đóng hệ thống khi hết thời gian quy định à?



Bò xuống khỏi ghế, cô một hơi vọt vào trong phòng tìm một cái khăn vải sạch sẽ đi ra lau sạch những chỗ mình đã từng động vào sau đó lại chạy trở về, đóng cửa phòng lại đắp chăn nhung lên tiếp tục giả vờ ngủ!



Ánh sáng từng phút từng giây giống như nở rộ trên cơ thể bằng xương bằng thịt, mỗi giây trôi qua đều khiến cô đau đến mức shãi hùng khiếp vía.



Mà bốn mươi phút trước đó…



Tử Vi Cung.



Tối hôm qua Lăng Ngạo và Bạch Ly Thu đã ngầm trao đổi với nhau và biết được lúc Đại hoàng tử hồi cung đã mang về một người đẹp hơn nữa còn trực tiếp mang vào trong phòng làm việc của Đại hoàng tử nữa.



Hoàng cung của Mạc Ly Quốc vô cùng nghiêm ngặt, vì đề phòng các hoàng tử đấu đá lẫn nhau nên giữa anh em với nhau muốn đến thăm tẩm điện của người khác cho dù là được mời tham gia tiệc rượu cũng nhất định phải nộp đơn xin bộ Lễ trước một ngày.



Nói cách khác nếu như Bạch Ly Thu muốn tới cung của Đại hoàng tử tìm tòi sự thực thì cũng phải đợi đến sáng sớm hôm nay đi xin sau đó ngày mai mới có thể đi đến đó được.



Mà vừa rồi điện thoại di động của Lăng Ngạo bỗng nhiên nhận được một email.



Người gửi thư là ở nước ngoài.



Anh nhíu lông mày lại gọi Trần An tới, sau khi Trần An xem xong liền nói: “Là hòm thư của Bạch Ly Mạt!”



Lúc này Lăng Ngạo vô cùng căng thẳng ấn mở ra xem lại thấy phía trên chỉ có một trái tim, còn có mấy số 5 liên tiếp!



Tất cả mọi người tụ tập lại đây đều ngây ngẩn cả người!



Thanh Ninh lập tức kêu lên: “Con gái chúng tôi lúc gửi tin nhắn mà đánh một chuỗi số 5 chính là đang khóc đấy!”



Nghê Chiến cũng kích động nói: “Nhất định là cô nhóc kia tìm được máy tính Bạch Ly Mạt sau đó dùng hòm thư của anh ta gửi tin nhắn cho anh rồi! Cô ấy không biết tiếng của Mạc Ly Quốc cho nên chỉ có thể dùng cách này!”



Đồng tử trong đôi mắt đen của anh lưu chuyển mấy vòng sau đó người đàn ông ngồi trên xe lăn bỗng nhiên giống như là phát điên đứng lên!



Anh khập khiễng nhưng cũng cực kỳ nhanh chóng nhào về phía Trần Tín!



“Mau lên! Mau giúp cô ấy tắt máy tính đi! Mau nghĩ cách giúp cô ấy tắt máy tính!”



Khúc Thi Văn lập tức khóc lên, bọn họ đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Lăng Ngạo đâu?



Chính bản thân anh cũng còn ghét bỏ tư thế đi lại của mình nhưng ngay lúc này lại không quan tâm tới tư thế chật vật nhất của mình nhào về phía Trần Tín!



Sau một giây choáng váng Trần Tín liền vội vàng cầm lấy điện thoại của Lăng Ngạo xông về phòng của mình!



Trong máy vi tính của anh ta có rất nhiều phần mềm truy tìm dấu vết, chỉ cần giờ phút này đối phương còn online thì một đường truyền internet là có thể kết nối cả thế giới.



Đoàn người trong phòng khách còn đang sững sờ và có chút khó hiểu thì Lăng Ngạo lại đang tràn đầy bất an nói: “Cô ấy dùng chính máy tính của Bạch Ly Mạt mà lại không dùng ngôn ngữ khác chuyển cho tôi thêm tin tức thì điều này chỉ có thể nói rõ là cô ấy không biết dùng chiếc máy vi tính kia! Cô ấy có thể mở ra được có lẽ cũng là nhờ vận may nhưng nếu không tắt được thì cô ấy sẽ bị bại lộ hoàn toàn!”



“Ách…” Thanh Ninh có chút bận tâm: “Anh họ, có phải là anh đã quá lo lắng rồi không?”



Lăng Ngạo lắc đầu, trở lại xe lăn ngồi xuống sau đó tự mình lăn bánh đi về phía phòng Trần Tín.



Mọi người cùng đi theo Lăng Ngạo, vừa đi vừa nghe anh nói một cách chắc chắn: “Bé ngoan của tôi thông minh như vậy sao lại có thể không biết dùng máy tính được chứ? Cho dù không biết dùng ngôn ngữ của Mạc Ly Quốc thì cô ấy cũng có thể tạo ra một ngôn ngữ mới hoặc chọn phương pháp nhập ngôn ngữ giống như lần gửi bưu kiện cho tôi trước đây nhưng cô ấy lại chỉ gửi đến mỗi cái này! Cái này đủ để chứng minh máy tính bây giờ cô ấy đang dùng hoàn toàn không giống với những cái trước kia cô ấy đã từng dùng nhất là Bạch Ly Mạt còn là người của phòng quân cơ, anh ta có thể đem bé ngoan về còn yên tâm để cô ấy lại trong phòng làm việc của anh ta chắc chắn là bởi vì có niềm tin tuyệt đối.”



Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người thuận theo mạch suy nghĩ của Lăng Ngạo để nghĩ tiếp, càng nghĩ lại càng thấy đúng là như vậy!



Nghê Chiến sợ hãi nói: “Vậy nhỡ đâu Trần Tín không tắt được máy tính của Bạch Ly Mạt thì phải làm sao bây giờ?”



Giờ phút này mọi người đã đi vào phòng của Trần Tín.



Đối với câu hỏi vừa rồi Trần Tín cũng không hề trả lời mà anh ta đang đeo tai nghe, hết sức chăm chú thao tác máy trên tính mà máy tính thì đang kết nối với điện thoại của Lăng Ngạo.



Lăng Ngạo yên lặng nhìn anh ta, hai tay khẩn trương nắm chắc thành xe lăn!



Khoảng chừng năm phút sau anh lại nói: “Tôi thật sự rất hi vọng là tôi đã nghĩ nhiều rồi, tôi thật sư rất hi vọng Trần Tín chỉ đang lãng phí thời gian còn bé ngoan của tôi đã sớm đem máy tính tắt đi sau đó bình yên vô sự ngụy trang về dáng vẻ trước đó của cô ấy rồi. Tôi thật sự rất hi vọng cô ấy có thể bình yên vô sự!”



Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đến lúc Trần Tín phun ra hai chữ kia thì tất cả mọi người đều muốn khóc rồi: “Chưa đóng!”



Trần An lo lắng hỏi: “Xa như vậy mà chúng ta điều khiển tự động tắt máy tính của Bạch Ly Mạt giúp cô ấy liệu có bị Bạch Ly Mạt phát hiện ra không?”



“Tôi đang thông qua phần mềm phiên dịch để phá mật mã nhưng có rất nhiều ký hiệu tôi cũng chưa từng thấy bao giờ nên chỉ có thể thử từng cái một thôi, sau khi tôi xâm nhập vào tường lửa của bọn họ thì nhất định phải trong mười lăm giây hoàn thành thao tác xong nếu không sẽ bị mạng lưới phòng ngự của đối phương phát hiện ra!”



Trần Tín nói, trên trán của anh ta cũng đều là mồ hôi do căng thẳng.



Thanh Ninh vốn định tiến lên lau đi giúp anh ta nhưng lại dừng lại sợ quấy rầy tới anh ta.



Khoảng nửa giờ sau, Lăng Ngạo có chút bi thống mà khàn khàn hỏi: “Vẫn chưa tắt đúng không?”



“Cô ấy vẫn online.”



Trần Tín nói xong, hai mắt Lăng Ngạo cũng nhắm lại: “Thật sự là tôi đã đoán đúng rồi, cô ấy không tắt được máy tính. Bé ngoan, bé ngoan của tôi, bây giờ bé ngoan của tôi nhất định đang rất sợ hãi, nhất định là rất sợ!”



Nếu như cô thật sự dùng máy tính của Bạch Ly Mạt vậy thì sau khi lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lăng Ngạo xong nhất định sẽ nhanh chóng tắt đi bởi vì bây giờ cô đang gửi trộm nên rất sợ sẽ bị phát hiện!



Có trời mới biết là anh rất muốn gửi tin nhắn lại cho cô để cô nhìn thấy và nói với cô rằng cô không cần phải sợ!



Anh rất muốn liên hệ với cô, an ủi cô, cổ vũ cô!



Nhưng anh lại không thể!



Đừng nói là tin nhắn mà bây giờ tuy biết rất rõ là cô đang online nhưng ngay cả một cái dấu chấm câu anh cũng không dám gửi cho cô!



Bởi vì sợ liên lụy đến cô!



Lo lắng tới tình cảnh của cô, lo lắng cho sự an nguy của cô!



Đều do mình không bảo vệ cô được tốt!



Hốc mắt Lăng Ngạo càng ngày càng đỏ lên, thời gian trôi qua từng giây từng phút trong sự lo lắng sợ hãi của Tống Vĩnh Nhi và cả sự tự trách cộng thêm lo lắng đau đớn tận xương tủy của anh!



Lúc này đầu Trần Tín đã đầy mồ hôi dừng thao tác trên máy vi tính lại, hai tay rời khỏi bàn phím với tốc độ giống như là chạy trốn khỏi sét đánh!



Toàn thế giới cũng im ắng lại!



Lăng Ngạo giương mắt, tất cả mọi người giương mắt, hoảng loạn nhìn anh ta.



Bản thân Trần Tín cũng rất sợ hãi, tim đập thình thịch: “Tắt rồi, vào giây thứ 13 sau khi xâm nhập vào tường lửa tôi đã giúp cô ấy tắt máy tính đi rồi!”



Lúc này Lăng Ngạo mới cảm thấy trái tim mình đã về tới lồng ngực còn hồn phách thì đã vượt qua biển khơi tới làm bạn với Tống Vĩnh Nhi rồi!



Hít một hơi thật sâu, cảm giác không thấy mình có chút sức sống nào sau đó lại thở ra một hơi thật dài, lúc anh di chuyển xe lăn rời đi liền để lại hai chữ dễ hiểu nhưng rất mong manh giống như lúc nào cũng có thể tan đi trong gió: “Cảm ơn!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom