• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full HOÀNG HẬU CÓ KHẢ NĂNG ĐỌC ĐƯỢC SUY NGHĨ (1 Viewer)

  • Phần III

8.

Ta mơ thấy Tạ Huyên biến thành một chú cún, vây quanh cạnh ta không chịu rời đi nửa bước.

Ngày hôm sau ta mới vừa tỉnh dậy, mắt còn chưa mở, âm thanh của Tạ Huyên đã vang vọng trong đầu.

【 Hoàng Hậu thơm quá mềm quá, trẫm rất thích! 】

【 Cuối cùng trẫm cũng có thể ngon giấc rồi! 】

【 Không có Hoàng Hậu trẫm thật sự sống không nổi nữa! 】

【 Chiều hôm qua đám lão già kia lại muốn trẫm phế hậu! 】

【 Đây không phải là muốn mạng của trẫm sao! 】

【 Cũng may trẫm đã mắng trả lại bọn họ! 】

【 Trẫm vĩ đại, ôm Hoàng Hậu thêm một lát nữa cũng không quá đáng lắm đâu nhỉ? 】

Không quá đáng, ta thầm trả lời chàng ấy.

Nhưng mà chàng ấy cũng ôm lâu lắm rồi đó, ta còn muốn đi ra ngoài nữa.

Vì thế ta làm bộ mới vừa tỉnh giấc, từ từ mở mắt: “Bệ hạ, người dậy sớm vậy sao.”

Ý cười trên mặt của Tạ Huyên lập tức cứng lại: “Không còn sớm nữa, trẫm phải thượng triều đây.”

Sau đó, chàng ấy đứng dậy khỏi giường, bắt đầu mặc quần áo.

【 Sao Hoàng Hậu còn chưa đến đến giúp trẫm mặc quần áo nữa? 】

【 Trước đây nàng ấy không phải như vậy! Có phải là nàng ấy không còn yêu trẫm nữa phải rồi phải không! 】

“Bệ hạ.”

Tạ Huyên sửng sốt.

【 Trẫm biết mà, Hoàng Hậu vẫn rất yêu trẫm! 】

“Người có thể nhường đường cho thiếp một chút không Thiếp muốn đi ra ngoài, bằng không thiếp sẽ chec mất.”

Con người có ba việc gấp, ta thật sự không nhịn được nữa.

Đẩy Tạ Huyên ra, ta nhanh chóng chạy như điên về phía phòng tắm.

Giọng của Tạ Huyên ở phía sau bắt đầu nhỏ dần.

【 Chắc chắn là vì trẫm bắt cả nhà Thừa tướng lại cho nên Hoàng Hậu mới đối xử với trẫm như vậy! 】

【 Trẫm phải cố gắng hơn nữa! Nhanh chóng xử lý lại bản án của Thừa tướng! 】

【 Xử lý sớm một ngày, Hoàng Hậu sẽ sớm một ngày quay về bên cạnh trẫm! 】

【 Đêm ngủ không có Hoàng Hậu thật sự quá gian nan, trẫm không bao giờ muốn trải nghiệm thêm lần nữa! 】

【 Đêm nay phải tìm lý do gì để ngủ với Hoàng Hậu nữa đây? 】

Tạ Huyên định xử lý lại bản án của cha ta?

Chàng ấy tin tưởng cha ta không có thông đồng với địch phản quốc thật sao?

9.

Trước khi về lãnh cung ta thuận tay trộm mấy cái bánh bao ở Ngự Thiện Phòng.

Bánh bao hôm nay là bánh bao nhân thịt dê và cà rốt, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.
Xuân Đào và Hạ Hà đang đá cầu trong sân của lãnh cung, thấy ta trở về, vội vàng tiến đến cầm lấy bánh bao trong tay ta.

Trong lúc ta uống một ngụm trà, bánh bao đã bị người các nàng ăn hết chỉ còn lại một cái.

“Đúng rồi nương nương, tối qua bệ hạ lại đến tìm người.”

“Nô tỳ và Hạ Hà nói với bệ hạ là sau khi dùng bữa tối xong, người đã lên giường nghỉ ngơi rồi.”

Ta quyết định không nói cho Xuân Đào biết chân tướng.

Miễn cho nàng ấy nằm mơ mơ thấy chính mình bị chém đầu bởi vì tội khi quân.

Lãnh cung rất nhàm chán.

Ta ngồi ở trong sân luyện chữ, còn Xuân Đào và Hạ Hà thì ở bên cạnh thêu thùa.

Đã lâu không cầm bút viết, mới viết trong chốc lát mà tay đã mỏi nhừ.

“Xuân Đào, ngươi có mang dầu hoa trắng do Tây Vực theo không?”

“Hình như là có mang theo, để nô tỳ đi tìm thử.”

Xuân Đào câu được câu không xoa cánh tay cho ta: “Nương nương, tối nay chúng ta ăn cái gì?”

Ta bị mùi dầu hoa làm cho mơ màng sắp ngủ, đầu óc không tỉnh táo lắm: “Ngự Thiện Phòng có gì thì chúng ta ăn nấy.”

“Thẩm Vân Thanh! Ngươi nghĩ đây là hành cung nghỉ dưỡng sao?”

Bỗng nhiên một âm thanh chói tai vang lên, chói đến mức khiến ta ù cả tai.

Tống Quý phi và Thái Hậu hùng hổ xông vào lãnh cung.

Ta và Xuân Đào Hạ Hà đồng loạt quỳ gối hành lễ với Thái Hậu.

Quỳ nửa ngày trời cũng không thấy bà ấy gọi chúng ta đứng lên.

Ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bà ấy.

Thái Hậu đánh giá chung quanh một vòng, hừ lạnh một tiếng.

“Thừa tướng thông đồng với địch phản quốc, Hoàng Thượng nhớ tình cũ nên mới không phế hậu, sao Hoàng Hậu lại có thể tiêu dao tự tại trong lãnh cung như thế?”

“Nếu Hoàng Hậu đã không hiểu quy củ như vậy, vậy thì tiếp tục quỳ suy nghĩ lại đi.”

Thái Hậu cũng không phải là mẹ ruột của Tạ Huyên.

Mẹ ruột của Tạ Huyên là chính cung Hoàng Hậu của Tiên Đế, sau khi người mất sớm, Tạ Huyên đã được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Thái Hậu - lúc đó là Tống Quý phi.

Sau này Tạ Huyên đăng cơ làm đế, Tống Quý phi tự nhiên trở thành Thái Hậu.

Từ trước đến giờ, bà ấy vẫn luôn coi ta là cái đinh trong mắt.

Bởi vì người mà bà ấy chọn làm Hoàng Hậu lúc đầu là cháu gái của bà ta, Tống Quý phi đương nhiệm.

Trước kia, hai người này đã gây phiền toái cho ta không ít lần.

Bây giờ cha ta lại phạm tội lớn như vậy, hai người bọn họ nhất định sẽ tóm lấy cơ hội này liều mạng h/ã/m h/ạ/i ta.

Cha à, nữ nhi bị người hại chec rồi!

10.

“Bệ hạ giá lâm ——”

Chưa bao giờ ta cảm thấy bốn chữ này lại dễ nghe như vậy.

Tạ Huyên vẫn chưa cởi bộ long bào trên người ra, trông có vẻ là vừa mới hạ triều đã vội vàng đến chỗ của ta.

Tiếng lòng của chàng ấy cũng càng lúc càng gần.

【 Cũng may là trẫm đề phòng nên bảo ám vệ nhìn chằm chằm lãnh cung! 】

【 Có phải là mẫu hậu chán sống rồi hay không! Sao bà ấy dám! Sao bà ấy dám chứ! 】

【 Ngoại trừ cùng trẫm quỳ trời đất trong đại điển phong hậu ra, bình thường trẫm còn không nỡ để Hoàng Hậu phải quỳ hành lễ với mình! 】

【 Trẫm đau lòng quá đi! 】

Từ sau khi có khả năng đọc được suy nghĩ của chàng ấy, Tạ Huyên trong mắt ta đã hoàn toàn thay đổi.

Mặc dù trước đến giờ chàng ấy cũng đối xử với ta rất rất tốt.

Nhưng ta luôn cho rằng kia chỉ là sự tôn trọng giữa đế hậu.

Bây giờ mới biết được, chàng ấy lại như vậy……

Yêu ta đến như vậy.

Tạ Huyên nâng ta dậy, ánh mắt sắc bén đảo qua Thái Hậu và Tống Quý phi.

“Mẫu hậu, Vân Thanh là Hoàng hậu của trẫm, ngoại trừ trẫm ra, không ai có thể đụng vào nàng ấy, mẫu hậu cũng không thể.”

“Nhi thần hy vọng sẽ không có lần sau.”

【 Nếu có lần sau thì cũng đừng trách trẫm đại nghĩa diệt thân! 】

【 Trẫm mà phát đi/ê/n lên thì ngay cả bản thân cũng ch/é/m! 】

Thái Hậu lảo đảo lui về phía sau một bước: “Huyên nhi, Thẩm tương thông đồng với địch phản quốc, Thẩm Vân Thanh đã là con gái của tội thần! Con……”

“Mẫu hậu, trẫm không muốn nói lời tương tự lần thứ hai.”

Thái Hậu khoát tay: “Thôi thôi, ai gia lớn tuổi rồi, lời nói cũng không còn tác dụng nữa.”

“Vậy mẫu hậu sớm trở về nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa trẫm sẽ bảo Ngự Dược Phòng chuẩn bị cho mẫu hậu mấy thang trà thanh tâm.”

【 Biết bản thân mình nói cũng vô dùng mà sao còn nói nữa! 】

【 Rốt cuộc thì thiên hạ này họ Tạ hay là họ Tống? 】

【 Dám động đến Hoàng hậu của trẫm, cũng phải xem mình có mấy cái đầu nữa! 】

Sắc mặt của Thái Hậu lập tức xanh mét.

“Bệ hạ.” Tống Quý phi kéo Thái Hậu, âm thầm trừng mắt liếc ta một cái, sau đó lại nhìn Tạ Huyên dịu dàng nói: “Mẫu hậu cũng là vì suy nghĩ cho giang sơn xã tắc thôi.”

【 Nang ta có ý gì? Đang móc mỉa trẫm đúng không? 】

【 Bội kiếm của trẫm đâu? Trẫm có thể khiến nàng ta vĩnh viễn câm miệng được không nhỉ? 】

Ta sợ trong cơn xúc động, Tạ Huyên sẽ thật sự ch/é/m Tống Quý phi.

Cho nên ta lặng lẽ túm ống tay áo của chàng ấy.

Nắm tay của Tạ Huyên buông lỏng, trở tay nắm lấy tay của ta.

“Trước khi vụ án của Thừa tướng được điều tra rõ chân tướng, vì bảo vệ an toàn của Hoàng Hậu, trẫm ở đâu thì Hoàng Hậu ở đấy.”

“Huyên nhi!”

“Bệ hạ!”

Đôi mắt hình viên đ/ạ/n của Tạ Huyên liếc đi, Thái Hậu và Tống Quý phi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

12.

【 Trẫm thông minh quá đi mất! 】

【 Sao trẫm có thể nghĩ ra một lý do tuyệt diệu như vậy để giữ Hoàng Hậu lại bên cạnh được chứ! 】

【 Tối hôm nay lại được ôm Hoàng Hậu ngủ rồi! 】

【 Hẳn là thiên hạ này phải cảm thấy may mắn vì có một hoàng đế anh minh thần võ như trẫm đây 】

【 Sao tay của Hoàng Hậu lại lạnh như vậy nhỉ? 】

【 Buổi tối bảo Ngự Thiện Phòng làm thêm tám món nữa! Bồi bổ cho Hoàng Hậu! 】

Đi tới đi lui, ta phát hiện con đường này cũng không phải là con đường trở về điện Hoàng Hậu: “Bệ hạ, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Tạ Huyên thản nhiên nói: “Đi đến Dưỡng Tâm Điện, trẫm cần phải phê duyệt tấu chương.”

Ta nhẹ nhàng “ồ” một tiếng.

Tiếng lòng của Tạ Huyên lại vang lên:

【 Sao Hoàng Hậu lại ồ? 】

【 có phải là nàng ấy cảm thấy ở Dưỡng Tâm Điện với trẫm quá nhàm chán hay không? 】

【 Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, trẫm có cần sửa miệng lại không? 】

“Bệ hạ.” Ta gọi Tạ Huyên lại, tươi cười với chàng ấy, “Quốc sự quan trọng, thiếp hiểu rõ.”

【 Hoàng hậu của trẫm tốt nhất trần đời! 】

【 Không được rồi, môi Hoàng Hậu hồng hồng đỏ đáng yêu, muốn hôn nàng ấy quá đi! 】

Không ngờ Tạ Huyên lại thật sự ngừng lại, còn bảo thị vệ và cung nữ đều xoay người sang chỗ khác.

Ôm lấy eo của ta, cúi đầu hôn.

【 Đi/ê/n rồi, trẫm đi/ê/n rồi! 】

【 Trẫm yêu Hoàng Hậu quá đi mất! Ai có thể hiểu được lòng trẫm! 】

Lần đầu tiên ta cảm thấy, nụ hôn của Tạ Huyên lại mê hoặc lòng người như thế.

Tạ Huyên phê tấu chương cả ngày trong Dưỡng Tâm Điện, ta cũng ở cạnh cùng chàng ấy cả ngày.

Thêm trà, nghiền mực cho chàng ấy.

Ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên sườn mặt của chàng ấy.

Ta nhìn chăm chăm mãi rồi ngủ lúc nào không hay.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom